1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mong mọi người góp ý cho

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi away, 30/05/2002.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    HOANG
    thêm một ngày không hạnh phúc
    chìm vào bãi rác thời gian
    liệu rồi đây lòng có tiếc
    khi chưa nở đã úa tàn
    tại sao lòng cần yên ấm?
    tại sao không thích đớn đau?
    tại sao cô đơn độc thế?
    sao người cần sống cho nhau?
    để mãi duy trì sự sống
    tại sao lại phải duy trì?
    là để đi tìm sung sướng
    nhưng sao sống chẳng sướng gì?
    tại vì lòng không biết sướng
    hay vì nỗi khổ loài người
    nó ám ảnh vào tiềm thức
    như vết thương lòng rói tươi?
    thêm một ngày không hạnh phúc
    thấy đời lãng phí vô cùng
    loài người tiêu hoang nhân loại
    phải chăng bởi nó của chung?
    13.07.03
    ...ngày mai sẽ nở hay tàn-nghe đi em tiếng bầy đàn xôn xao...
  2. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    HAY THẾ MÀ CŨNG CÓ ĐỨA BẢO BẬY
    ?tôi đ. éo được làm nghệ sỹ?
    khó quên được cái câu này
    có đ. éo nhưng không quên được
    thì có gọi là thơ hay?
    ?tôi đ. ếch được làm nghệ sỹ?
    dịu hơn nhưng đ. éo thích bằng
    đeo sắc vào thì thành đ. éo
    láo gì mà vả gẫy răng
    ?tôi không được làm nghệ sỹ?
    nghe như thằng nhãi thò lò
    cứ như mẹ không cho phép
    thì không được sống ra trò
    ?tôi ứ được làm nghệ sỹ?
    pha khinh khỉnh với dỗi đời
    mỗi lúc thì dùng một kiểu
    chơi hèn chơi bẩn đ. éo chơi
    16.08.03
    ...ngày mai sẽ nở hay tàn-nghe đi em tiếng bầy đàn xôn xao...
  3. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    HAY THẾ MÀ CŨNG CÓ ĐỨA BẢO BẬY
    ?tôi đ. éo được làm nghệ sỹ?
    khó quên được cái câu này
    có đ. éo nhưng không quên được
    thì có gọi là thơ hay?
    ?tôi đ. ếch được làm nghệ sỹ?
    dịu hơn nhưng đ. éo thích bằng
    đeo sắc vào thì thành đ. éo
    láo gì mà vả gẫy răng
    ?tôi không được làm nghệ sỹ?
    nghe như thằng nhãi thò lò
    cứ như mẹ không cho phép
    thì không được sống ra trò
    ?tôi ứ được làm nghệ sỹ?
    pha khinh khỉnh với dỗi đời
    mỗi lúc thì dùng một kiểu
    chơi hèn chơi bẩn đ. éo chơi
    16.08.03
    ...ngày mai sẽ nở hay tàn-nghe đi em tiếng bầy đàn xôn xao...
  4. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    MÒN
    sự im lặng của em-như sợi mưa đâm vỡ trái bong bóng xà phòng đựng đầy nỗi nhớ-tiếng nghiến răng con mọt to hơn nó mấy kilôgam lần
    bao giờ mưa đi-bao giờ mây trở lại-con đường ong bước-mòn vẹt hương hoa dại
    bởi vì hoa quỳnh yêu đêm-nên chỉ nở cho người mình thương nhớ-tôi tò mò nhưng không nhìn trộm-thấy xác quỳnh ban sớm biết hoa thỏa lòng nên không thả lệ rơi
    mà này em yêu ơi-tôi thấy người ngứa ngáy mỗi khi thôi tắm trên dòng sông thơ vô bờ bến-dòng sông sâu hoắm với muôn loài thủy quái vô vàn đợt sóng ngầm nhưng có mùi và có bóng hình em-con cá nào đã nuốt tiếng cười em tràn ấm con cua nào đã cắp vào niềm hy vọng của tôi-có những ngày những đêm tôi bơi vào bóng mặt trời mặt trăng như luồng nước xoáy-để luân hồi trong từng thớ thời gian từng giọt tử sinh từng nguyên tử ngộ-trong cồn cào nuối tiếc một người ngàn vạn năm sau
    bây giờ tôi đứng trên bờ vì người thân bảo đang bị ốm không được tắm-nhìn mặt sông thơ da diết nỗi chờ trông-tôi có thể chết vì em dễ như chiếc lá xanh ham vui lìa theo gió-nhưng không muốn mẹ rơi nước mắt xước tim-cho tôi nhúng một câu ca một sợi lông măng một móng tay một ngón chân một hạt khát khao xuống nước thôi-cũng tại tôi thiếu tôi khó thở-nước là tôi là nước là tôi là tự do dâng hiến-ôi xin lỗi mọi người tôi nhảy hay tôi mất thăng bằng ngã ùm xuống nước rồi đây
    tôi sẽ uống thơ rồi tè lên những vòm mây-để mây lại tè mưa thơm tiếng nắng vừa trú vào dưới cột đèn đang ngủ gà ngủ gật vừa đọc những nhịp chân vội vã sút cả vào mùi hoa sữa long lanh chạy phong phanh
    trí tưởng tượng là một gã phiêu lưu tìm lạc thú-đã chụp được hình đàn kiến cụt chân leo trên nỗi nhớ của máu âm thanh-nỗi nhớ nỗi nhớ nỗi nhớ chao sao mà nhiều nỗi nhớ-lao qua hàng rào điện của lí trí mùa đông-những tấm thân cháy sém những xương hồng văng tứ phía rồi rơi đánh xèo trên nền tuyết lãng quên
    tôi rút kinh nghiệm thôi cất nỗi nhớ vào bong bóng-photo nó ra thành muôn bản rồi giấu vào những bài thơ hòng đánh lạc hướng loài điên-còn bản gốc tôi cất vào cái chỗ-cái chỗ mà tôi không tài nào nhớ ở đâu ở đâu ở đâu?
    sự im lặng của em khiến sự im lặng của tôi bắt chước-tôi leo lên bờ-vắt khô hồn mình để rồi lại khát ?n?ư?ớ?c?
    15.10.03
    ...ngày mai sẽ nở hay tàn-nghe đi em tiếng bầy đàn xôn xao...
  5. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    MÒN
    sự im lặng của em-như sợi mưa đâm vỡ trái bong bóng xà phòng đựng đầy nỗi nhớ-tiếng nghiến răng con mọt to hơn nó mấy kilôgam lần
    bao giờ mưa đi-bao giờ mây trở lại-con đường ong bước-mòn vẹt hương hoa dại
    bởi vì hoa quỳnh yêu đêm-nên chỉ nở cho người mình thương nhớ-tôi tò mò nhưng không nhìn trộm-thấy xác quỳnh ban sớm biết hoa thỏa lòng nên không thả lệ rơi
    mà này em yêu ơi-tôi thấy người ngứa ngáy mỗi khi thôi tắm trên dòng sông thơ vô bờ bến-dòng sông sâu hoắm với muôn loài thủy quái vô vàn đợt sóng ngầm nhưng có mùi và có bóng hình em-con cá nào đã nuốt tiếng cười em tràn ấm con cua nào đã cắp vào niềm hy vọng của tôi-có những ngày những đêm tôi bơi vào bóng mặt trời mặt trăng như luồng nước xoáy-để luân hồi trong từng thớ thời gian từng giọt tử sinh từng nguyên tử ngộ-trong cồn cào nuối tiếc một người ngàn vạn năm sau
    bây giờ tôi đứng trên bờ vì người thân bảo đang bị ốm không được tắm-nhìn mặt sông thơ da diết nỗi chờ trông-tôi có thể chết vì em dễ như chiếc lá xanh ham vui lìa theo gió-nhưng không muốn mẹ rơi nước mắt xước tim-cho tôi nhúng một câu ca một sợi lông măng một móng tay một ngón chân một hạt khát khao xuống nước thôi-cũng tại tôi thiếu tôi khó thở-nước là tôi là nước là tôi là tự do dâng hiến-ôi xin lỗi mọi người tôi nhảy hay tôi mất thăng bằng ngã ùm xuống nước rồi đây
    tôi sẽ uống thơ rồi tè lên những vòm mây-để mây lại tè mưa thơm tiếng nắng vừa trú vào dưới cột đèn đang ngủ gà ngủ gật vừa đọc những nhịp chân vội vã sút cả vào mùi hoa sữa long lanh chạy phong phanh
    trí tưởng tượng là một gã phiêu lưu tìm lạc thú-đã chụp được hình đàn kiến cụt chân leo trên nỗi nhớ của máu âm thanh-nỗi nhớ nỗi nhớ nỗi nhớ chao sao mà nhiều nỗi nhớ-lao qua hàng rào điện của lí trí mùa đông-những tấm thân cháy sém những xương hồng văng tứ phía rồi rơi đánh xèo trên nền tuyết lãng quên
    tôi rút kinh nghiệm thôi cất nỗi nhớ vào bong bóng-photo nó ra thành muôn bản rồi giấu vào những bài thơ hòng đánh lạc hướng loài điên-còn bản gốc tôi cất vào cái chỗ-cái chỗ mà tôi không tài nào nhớ ở đâu ở đâu ở đâu?
    sự im lặng của em khiến sự im lặng của tôi bắt chước-tôi leo lên bờ-vắt khô hồn mình để rồi lại khát ?n?ư?ớ?c?
    15.10.03
    ...ngày mai sẽ nở hay tàn-nghe đi em tiếng bầy đàn xôn xao...
  6. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    LẠI NHỮNG
    ?những ngẩn ngơ mùa ốm
    dòng sông vắt đá thành thơ
    ôi con ếch ương
    đã thôi ngồi lá bao giờ
    Dế Mèn bảo Dế Trũi
    bây giờ chưa tới được bờ đâu
    mà dù con đò này chìm xuống
    cũng thử xem đáy nước có sâu
    Cô Bé Bán Diêm hỏi Tuyết
    Tuyết ơi bà tớ lạnh không
    Tuyết thổi phù
    diêm tắt
    mùa đông
    ôm lấy
    mùa đông
    O?T Henri ngồi bên Vũ Trọng Phụng
    vỗ vai: are you O.K?
    Phụng cười cười nhặt vàng lá
    huýt gió gọi diệp lục về
    tất cả là nghĩa lí gì
    cầm tay anh em sẽ hiểu
    hôm nay thiếu
    ngủ đi
    26.09.03
    ?tại sao phải hỏi tại sao
    tại vì để đáp tại vì
    có vẻ cao siêu đấy chứ
    thật ra chả nghĩa lý gì?
    ...ngày mai sẽ nở hay tàn-nghe đi em tiếng bầy đàn xôn xao...
  7. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    LẠI NHỮNG
    ?những ngẩn ngơ mùa ốm
    dòng sông vắt đá thành thơ
    ôi con ếch ương
    đã thôi ngồi lá bao giờ
    Dế Mèn bảo Dế Trũi
    bây giờ chưa tới được bờ đâu
    mà dù con đò này chìm xuống
    cũng thử xem đáy nước có sâu
    Cô Bé Bán Diêm hỏi Tuyết
    Tuyết ơi bà tớ lạnh không
    Tuyết thổi phù
    diêm tắt
    mùa đông
    ôm lấy
    mùa đông
    O?T Henri ngồi bên Vũ Trọng Phụng
    vỗ vai: are you O.K?
    Phụng cười cười nhặt vàng lá
    huýt gió gọi diệp lục về
    tất cả là nghĩa lí gì
    cầm tay anh em sẽ hiểu
    hôm nay thiếu
    ngủ đi
    26.09.03
    ?tại sao phải hỏi tại sao
    tại vì để đáp tại vì
    có vẻ cao siêu đấy chứ
    thật ra chả nghĩa lý gì?
    ...ngày mai sẽ nở hay tàn-nghe đi em tiếng bầy đàn xôn xao...
  8. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    LÁI CẢ
    Trên tờ báo Lái Cả xuất hiện một bài thơ. Như bình thường, chẳng ai thèm quan tâm.
    Số sau xuất hiện một bài khen nức nở. Đặc biệt ngợi ca mấy chữ s(x)ống s(x)ượng , x(s)ót x(s)a được viết một cách thần kỳ. Một sáng tạo chưa từng có trong nước. Độc giả bắt đầu tò mò.
    Số kế tiếp đăng một bài phê bình kịch liệt. Chửi nhà khen ngợi kia dốt. Cách viết đó đã quá cũ, từng được dùng cách đây 30 năm. Chán. Chả ai buồn dùng nữa. Nhà phê bình nọ đưa ra một loạt tài liệu. Số tài liệu dài đến nỗi trang báo không còn chỗ ghi nguồn gốc. Tiếp đến là mắng nhà thơ (tạm gọi thế-tgt) kia nội dung chả ra gì, triết lí tủn mủn, lập lờ. Vài cái câu như: ?osông mênh mông-nước mênh mông-con đò ngã-x(s)ót x(s)a-ông lái đò s(x)ống s(x)ượng? chả khác gì trẻ em tập đánh vần, ghép chữ, thử nghĩa. Buồn! Đó là kết luận. Dư luận bắt đầu xốn xang.
    Số nữa nhà thơ (tgt) lên tiếng: Cả hai đều có cái dạy chí phải. Nhà thơ sống được là nhờ dư luận. Thôi thì trăm sự chờ dư luận chỉ giáo. Dư luận thấy mình oai hẳn lên. Chăm chú theo dõi.
    Nhà ngợi ca lại xuất hiện. Đầu tiên cảm động trước đức khiêm tốn và sáng suốt của nhà thơ (tgt). Sau đó mới hoài nghi nhà phê bình kia lấy tư liệu giả vì chẳng thấy nguồn đâu cả. Rồi thì những s(x)ung s(x)ức, d(r)ễ d(r)ãi, l(n)ơ l(n)ửng, thậm chí, n(l)ê(l)n tr(ch)ời mà nhà phê bình kia đưa ra làm sao so sánh với sự nhấn âm cay đắng, chua chát của s(x)ống s(x)ượng với cả x(s)ót x(s)a. E là nhà phê bình mới bịa ra mấy cái đó. Con khỉ cũng biết ăn chuối. Có điều làm sao ăn hay bằng một yểu điệu thục nữ. Phê bình như thế thảo nào mà các tài năng chả thấy đâu cả. Cứ vừa ngoi lên đã bị dao gỉ chém thì sống sao được. Dao sắc chém thì đứt còn ngoi tiếp, mạnh hơn. Dao gỉ chém nhiễm trùng uốn ván, sống dở chết dở, còn gì là đời.
    Nhà phê bình trách nhà thơ không có lập trường, sống dựa dẫm vào dư luận thì thơ ra gì. Tiếp đó dỗi bảo nhà ngợi ca không đi đúng luận điểm, lảng tránh vấn đề, ứ thèm chơi nữa.
    Tưởng giời yên bể lặng. Một độc giả lại xuất hiện trám chỗ, kể lại những cuộc tranh luận vô bổ từng xảy ra ở nơi khác. Phê bình báo lặp lại vết xe đổ, để những thứ lố lăng làm ngộ độc độc giả. Độc giả khác lại bảo tôi kịch liệt phản đối. Rằng nhờ những cuộc tranh luận này mới thấy được rõ thực trạng phê bình cũng như sáng tác. Không được cấm, quyền gì mà cấm, tư cách gì mà cấm. Độc giả nữa lại nhảy vào ý kiến bên lề: không nên để các nhà có danh tiếng tranh luận, mất thể diện quốc gia, cần cho độc giả trao đổi để đánh giá trình độ độc giả. Lấy đó làm xuất phát điểm tổ chức các cuộc nghiên cứu năng lực độc giả, biện pháp phát huy?
    Quyên, Quyến, Quyển lần lượt là ba con của ông Qui. Đều làm nghề viết. Quen chủ báo nọ. Báo đói. Ba anh em đều đói. Nghĩ ra chuyện làm một xì căng đan. Thế mà nên chuyện. Dư luận cũng đói. Thế rồi thỏa mãn chí tò mò. Lúc thấy mọi chuyện dần nhạt, ba anh em bàn với báo tuyên bố phá sản. Bán tin phá sản lúc xì căng đan còn âm ấm cho một báo khác cũng được kha khá nữa.
    Ba anh em đem tiền mua cho cha củ sâm ngoại. Bảo là đi hùn vốn buôn trúng quả. Ông Qui cho mỗi thằng một cái tát. Rồi khóc. Bọn mày làm gì bố đều biết. Trò của bọn mày tao còn lạ gì. Có cái đầu mà dùng vào trò mua vui cho đời ngu. Uổng lắm.
    Ba anh em nghĩ trong đầu nhưng không dám nói: nhưng tiền? Bởi vì, ông Qui làm nghề quét rác ở chợ, thỉnh thoảng làm thêm đồ chơi bán, lâu không chịu nhận một đồng chu cấp nào của các con. Thấy ba con cúi đầu im lặng, ông Qui quệt nước mắt cười: thôi, tao đùa đấy. Ba cái tát là đủ rồi. Bây giờ đi ăn thịt chó, bố khao. Có tiền rồi bọn mày làm thế nào sống cho bọn mày không nhục. Còn bố cũng vui theo. Tiền thịt chó định đóng cho quĩ từ thiện, nhưng thôi, hôm nay ngoại lệ. Biết đâu bố sai. Bọn mày chưa lấy vợ là còn biết thương đàn bà, trẻ con. Chưa đểu.
    Lại có giai thoại khác: Chả có bố con nào ở đây cả. Tác giả viết xong tự tát mặt mình ba cái. Một cái cho viết dở. Một cái cho viết dở còn sướng. Một cái cho tát oan hai cái trước. Cũng có thể là nhiều hơn ba cái, không rõ, nhưng chắc chắn không ít hơn.
    Còn một giai thoại nữa: Tác giả viết xong tát một cái vào ba mặt của mình. Lí do: không tưởng tượng nổi một lí do để tát. Hoặc: Có lí do (đại loại như ?oba mặt một nhời?) nhưng chả biết tát cái nào cho đúng tội. Thôi thì?
    06.11.03
    ...ngày mai sẽ nở hay tàn-nghe đi em tiếng bầy đàn xôn xao...
  9. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    LÁI CẢ
    Trên tờ báo Lái Cả xuất hiện một bài thơ. Như bình thường, chẳng ai thèm quan tâm.
    Số sau xuất hiện một bài khen nức nở. Đặc biệt ngợi ca mấy chữ s(x)ống s(x)ượng , x(s)ót x(s)a được viết một cách thần kỳ. Một sáng tạo chưa từng có trong nước. Độc giả bắt đầu tò mò.
    Số kế tiếp đăng một bài phê bình kịch liệt. Chửi nhà khen ngợi kia dốt. Cách viết đó đã quá cũ, từng được dùng cách đây 30 năm. Chán. Chả ai buồn dùng nữa. Nhà phê bình nọ đưa ra một loạt tài liệu. Số tài liệu dài đến nỗi trang báo không còn chỗ ghi nguồn gốc. Tiếp đến là mắng nhà thơ (tạm gọi thế-tgt) kia nội dung chả ra gì, triết lí tủn mủn, lập lờ. Vài cái câu như: ?osông mênh mông-nước mênh mông-con đò ngã-x(s)ót x(s)a-ông lái đò s(x)ống s(x)ượng? chả khác gì trẻ em tập đánh vần, ghép chữ, thử nghĩa. Buồn! Đó là kết luận. Dư luận bắt đầu xốn xang.
    Số nữa nhà thơ (tgt) lên tiếng: Cả hai đều có cái dạy chí phải. Nhà thơ sống được là nhờ dư luận. Thôi thì trăm sự chờ dư luận chỉ giáo. Dư luận thấy mình oai hẳn lên. Chăm chú theo dõi.
    Nhà ngợi ca lại xuất hiện. Đầu tiên cảm động trước đức khiêm tốn và sáng suốt của nhà thơ (tgt). Sau đó mới hoài nghi nhà phê bình kia lấy tư liệu giả vì chẳng thấy nguồn đâu cả. Rồi thì những s(x)ung s(x)ức, d(r)ễ d(r)ãi, l(n)ơ l(n)ửng, thậm chí, n(l)ê(l)n tr(ch)ời mà nhà phê bình kia đưa ra làm sao so sánh với sự nhấn âm cay đắng, chua chát của s(x)ống s(x)ượng với cả x(s)ót x(s)a. E là nhà phê bình mới bịa ra mấy cái đó. Con khỉ cũng biết ăn chuối. Có điều làm sao ăn hay bằng một yểu điệu thục nữ. Phê bình như thế thảo nào mà các tài năng chả thấy đâu cả. Cứ vừa ngoi lên đã bị dao gỉ chém thì sống sao được. Dao sắc chém thì đứt còn ngoi tiếp, mạnh hơn. Dao gỉ chém nhiễm trùng uốn ván, sống dở chết dở, còn gì là đời.
    Nhà phê bình trách nhà thơ không có lập trường, sống dựa dẫm vào dư luận thì thơ ra gì. Tiếp đó dỗi bảo nhà ngợi ca không đi đúng luận điểm, lảng tránh vấn đề, ứ thèm chơi nữa.
    Tưởng giời yên bể lặng. Một độc giả lại xuất hiện trám chỗ, kể lại những cuộc tranh luận vô bổ từng xảy ra ở nơi khác. Phê bình báo lặp lại vết xe đổ, để những thứ lố lăng làm ngộ độc độc giả. Độc giả khác lại bảo tôi kịch liệt phản đối. Rằng nhờ những cuộc tranh luận này mới thấy được rõ thực trạng phê bình cũng như sáng tác. Không được cấm, quyền gì mà cấm, tư cách gì mà cấm. Độc giả nữa lại nhảy vào ý kiến bên lề: không nên để các nhà có danh tiếng tranh luận, mất thể diện quốc gia, cần cho độc giả trao đổi để đánh giá trình độ độc giả. Lấy đó làm xuất phát điểm tổ chức các cuộc nghiên cứu năng lực độc giả, biện pháp phát huy?
    Quyên, Quyến, Quyển lần lượt là ba con của ông Qui. Đều làm nghề viết. Quen chủ báo nọ. Báo đói. Ba anh em đều đói. Nghĩ ra chuyện làm một xì căng đan. Thế mà nên chuyện. Dư luận cũng đói. Thế rồi thỏa mãn chí tò mò. Lúc thấy mọi chuyện dần nhạt, ba anh em bàn với báo tuyên bố phá sản. Bán tin phá sản lúc xì căng đan còn âm ấm cho một báo khác cũng được kha khá nữa.
    Ba anh em đem tiền mua cho cha củ sâm ngoại. Bảo là đi hùn vốn buôn trúng quả. Ông Qui cho mỗi thằng một cái tát. Rồi khóc. Bọn mày làm gì bố đều biết. Trò của bọn mày tao còn lạ gì. Có cái đầu mà dùng vào trò mua vui cho đời ngu. Uổng lắm.
    Ba anh em nghĩ trong đầu nhưng không dám nói: nhưng tiền? Bởi vì, ông Qui làm nghề quét rác ở chợ, thỉnh thoảng làm thêm đồ chơi bán, lâu không chịu nhận một đồng chu cấp nào của các con. Thấy ba con cúi đầu im lặng, ông Qui quệt nước mắt cười: thôi, tao đùa đấy. Ba cái tát là đủ rồi. Bây giờ đi ăn thịt chó, bố khao. Có tiền rồi bọn mày làm thế nào sống cho bọn mày không nhục. Còn bố cũng vui theo. Tiền thịt chó định đóng cho quĩ từ thiện, nhưng thôi, hôm nay ngoại lệ. Biết đâu bố sai. Bọn mày chưa lấy vợ là còn biết thương đàn bà, trẻ con. Chưa đểu.
    Lại có giai thoại khác: Chả có bố con nào ở đây cả. Tác giả viết xong tự tát mặt mình ba cái. Một cái cho viết dở. Một cái cho viết dở còn sướng. Một cái cho tát oan hai cái trước. Cũng có thể là nhiều hơn ba cái, không rõ, nhưng chắc chắn không ít hơn.
    Còn một giai thoại nữa: Tác giả viết xong tát một cái vào ba mặt của mình. Lí do: không tưởng tượng nổi một lí do để tát. Hoặc: Có lí do (đại loại như ?oba mặt một nhời?) nhưng chả biết tát cái nào cho đúng tội. Thôi thì?
    06.11.03
    ...ngày mai sẽ nở hay tàn-nghe đi em tiếng bầy đàn xôn xao...
  10. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    TÔI VÀ THẰNG BẠN ĐI CÂU
    tôi và thằng bạn đi câu
    nó vừa câu được con đầu
    nó vẫn hay may mắn thế
    nó có giỏi bằng tôi đâu
    và con thứ hai sập bẫy
    là nhờ giun của nó mềm
    là nhờ lưỡi câu nó sắc
    là ngờ phao của nó êm
    cả con thứ ba này nữa
    tại vì cá quá là nhiều
    tại vì cá đang chết đói
    tại vì nó được? cá yêu
    con thứ tư à chuyện nhỏ
    rõ ràng bọn cá ngu đần
    rõ ràng thiếu muối iôt
    rõ ràng là tại? vân vân
    được năm con là quá đúng
    đã câu được bốn con rồi
    không câu được thêm mới lạ
    cũng là lôgic cả thôi
    còn về phần tôi ấy hả
    tất nhiên chẳng được con nào
    chả có gì là khó hiểu
    tôi vừa? lộn cổ xuống ao
    2001
    ...ngày mai sẽ nở hay tàn-nghe đi em tiếng bầy đàn xôn xao...
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này