1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mong mọi người góp ý cho

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi away, 30/05/2002.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    TRUYỆN NGỰA HƯNG ĐIÊN
    Bạt: Hồi đó là 7M hay 8M? Không nhớ rõ. Những con số ấy cũng không quan trọng. Chỉ nhớ ấy là một thời hồn nhiên và tươi đẹp. Hồn nhiên và tươi đẹp quá đi chứ. Tưởng như đệ nhị thế chiến kết thúc, chiến tranh Việt Nam qua đi, thế giới biết thế nào là phát xít, là bom nguyên tử, là hố chôn người, là chất độc màu da cam, là chia li, là hận thù... sẽ hãi mà cùng tiến tới kỷ nguyên hoà bình. Tưởng như tất cả đớn đau đã là quá khứ.
    Lúc đó nhỏ và ở một môi trường yên ổn quá, đâu biết đến những chuyện vượt biên năm 75 (hồi 5, 6 tuổi cũng nghe loáng thoảng chuyện người vượt biên lênh đênh đói khát ăn thịt lẫn nhau nhưng cứ tưởng họ đi du lịch thôi). Lại càng không biết đến xung đột tôn giáo, sắc tộc, lãnh thổ; nội chiến, phiếm loạn, khủng bố; độc quyền, tham nhũng, quan liêu; mị dân, chính trị và cấm bàn chuyện chính trị... Những cái đó kéo theo tất cả những thảm trạng khác.
    Hồi đó hãi nhất có lẽ chỉ là bị điểm kém hoặc bị ghi vào sổ ghi đầu bài suy ra mời phụ huynh đến suy ra về bị nằm sấp xuống hoặc bố mẹ buồn.
    Những bài học lịch sử chỉ đơn thuần là một qui trình học thuộc lòng liên quan đến điểm số. Môn lịch sử nghe như có vẻ gì cũ kỹ, ám bụi và đã hoàn toàn thuộc về quá khứ. Và chỉ để tự hào. Nó không được dạy để con người cảm thấy nỗi đau của tha nhân.
    Có lẽ phần nào vì nhiều cái không biết được liệt kê phía trên mà hồi đó hồn nhiên và hạnh phúc. Hồn nhiên và hạnh phúc như vầy...
    Thú vui lớn lao nhất của bọn Hưng-Linh là rượt đuổi và choảng nhau trong những giờ ra chơi và sinh hoạt ở phòng bán trú. Sở dĩ gọi là bọn Hưng-Linh vì đây là hai đứa cầm đầu phe đuổi-bắt với những triết thuyết biện minh cho lựa chọn của mình. Hưng thì muốn dập tắt hay ít ra cho bọn nhỏ con, ngông cuồng, nổi loạn một bài học về sức mạnh và sự tuân thủ phép lớp. Linh thì muốn cho tên tổ trưởng Hưng ngựa xấu hổ vì mang tiếng là ngựa nhưng luôn chạy chậm hơn bọ cạp. Cần cho hắn hiểu là bắn lén sau lưng anh em, suốt ngày ghi chép rồi méc cô là việc phải trả giá rất đắt.
    Phe Hưng có Hưng ngựa, Minh bàn cuốc, Nghĩa cáo, Khánh sọ, Sơn xì, Hoàng béo, Cường Ái... Phe Linh có Linh bọ cạp (hoặc Linh Mông Cổ), Hoài Nam, đôi khi thêm Bình Minh và hầu như chỉ có thế. Thi thoảng Tạ tấn là một thằng nghịch ngầm thủa đó ngồi ở tít cuối dãy bên kia cũng hứng lên thì theo bất kể phe nào. Với nó, không có chính nghĩa, chỉ có cái đem lại sức thuyết phục, sức hấp dẫn. Và nó thường bị thử thách lôi cuốn nên nó hay đứng về phe ít, may cho Linh bọ cạp. À, hình như còn Giang cẩu, phụ trách vấn đề ăn trưa của lớp, là thằng bạn tốt có lần nhổ giúp Linh bọ cạp một mảnh thuỷ tinh găm vào gót chân do làm thủ môn trước giờ thi học kỳ. Chả nhớ nó thuộc phe nào. Thằng này có tật hay cắn anh em. Mà người ta hay nói yêu nhau lắm cắn nhau đau. Có thể nó ở phe kia để được cắn Linh bọ cạp. Tuyến lươn cũng là một thằng máu chiến nhưng mãi về sau nó mới xuất hiện và là ma mới cần giữ kẽ một thời gian nên chỉ kịp tham gia các trò đập lộn tung tăng trên phòng bán trú mà không một thằng con trai nào tránh khỏi.
    Cứ chuông reo là cuộc rượt đuổi bắt đầu. Trước đó vài phút, cả bọn đã chuẩn bị tư thế xuất phát. Không hiểu bố ngựa điên có làm ở nhà máy sản xuất thước kẻ không mà ngày hôm trước nó vụt phe quân thù gẫy thước mica là hôm sau lại có ngay cái mới. Hành trình trốn chạy bất tận: Quanh lớp, quanh sân trường, vườn cây, nhà vệ sinh, khắp các dãy nhà A, B, C, D bao gồm cả hàng trăm bậc cầu thang. Là chạy loạn nên phe chạy ai lo phận nấy, hàng ngũ chỉnh tề càng dễ bị tóm trọn ổ. Chạy không có đích, tất cả lòng vòng trong một ngôi trường đủ rộng cho bọn trẻ chạy, đích chỉ là chuông reo và phải trở về lớp học. Trong phe đuổi thì đáng sợ chỉ là Khánh sọ, Hưng ngựa, Giang cẩu, Cường ái. Bọn này khi bắt được địch thì dám ra tay hành hạ. Rơi vào tay Giang cẩu và Cường ái thì còn vùng ra chạy tiếp được. Lọt vào hai gọng kiềm của Khánh sọ và Hưng ngựa thì chết cứng. Bọn đuổi còn lại hôm nào dũng cảm xuất thần cũng chỉ dám ôm chặt đối thủ đã mệt lả và kêu ầm lên để Khánh sọ và Hưng ngựa đến tóm cả bọn giải về giữa lớp đánh hội đồng. Về phần bọn chạy thì chỉ lo né Hưng ngựa và Khánh sọ, còn lại, gặp bọn Nghĩa cáo, Minh bàn cuốc... lẻo khoẻo thì cứ tà tà nhẩn nha. Thậm chí, còn tranh thủ đuổi đánh. Bọn Nghĩa cáo, Minh bàn cuốc... về sau rút kinh nghiệm chỉ chạy sau Khánh sọ và Hưng ngựa rồi đánh hôi lúc đối phương đã bị tóm. Cái trò đê mê nhất của bọn Linh bọ cạp là đang bị đuổi chợt quay phắt lại, lao vào giữa Hưng Ngựa và Khánh sọ, thình lình lách sang một bên và tiện thể quại cho mấy chú lâu la phía sau một quả. Trò này thật sảng khoái nhưng rất tốn sức và làm bọn kia bị chọc đâm cáu mà ra đòn mạnh hơn. Hầu như hôm nào hai đồng chí Hoài Nam và Linh bọ cạp cũng bị giải ra trước lớp. Chửi bới (không bậy), tuyên ngôn, la hét, giẫy giụa, đánh trả om sòm. Rồi thân tàn ma dại về chỗ học tiếp. Để nôn nóng chờ giờ ra chơi tiếp theo. Háo hức chờ buổi hôm sau...
    Đó là trò thú nhất. Còn biết bao trò khác bên lề. Trò mà bọn con trai cả lớp hay chơi với nhau là suvê. Chỉ là đuổi bắt đơn thuần, cũng khắp trường, sầm sập sầm sập, bụi bay mù mịt nhưng không có tra tấn, đánh đập. Trò dã man và phê nhất trên phòng bán trú là oẳn tù tì rồi giữa mùa hè, trùm hết chăn chiếu lên thằng thua để cả bọn nhảy đè lên.
    Cơ cấu phòng bán trú thì là thế này: Hồi đó học sinh trường Marie Curie học xong buổi sáng thì về phòng bán trú cất đồ, đi ăn cơm trưa ở nhà ăn rồi về đó ngủ. Ngủ dậy thì tự học, tự quản. Hết giờ tự học, chừng 4 rưỡi chiều, mới được về. Cuối phòng bán trú có cái dây phơi khăn mặt. Còn lại là một dãy phản dài để ngủ cộng với một chồng ghế nhựa. Giờ tự học, học sinh quây ghế ngồi quanh phản, đặt sách vở lên mặt phản. Không gian thoáng và giản dị. Thế là đủ. Thủa nọ, Linh bọ cạp có sáng kiến góp sách lại làm một thư viện và đầu têu mang rất nhiều truyện tranh đến. Bọn con trai cũng đồng tình. Truyện hấp dẫn quá, giờ chơi thì ít, đứa nào cũng muốn mang về nhà đọc. Duy trì được hai tuần thì thư viện còn lại mỗi cái bao tải rỗng. Về sau Linh bọ cạp thấy ở nhà mình có cuốn truyện khá huyền ảo về địa chất của bố Sơn xì. Bây giờ thì chả thấy đâu nữa.
    Lâu lâu, trường giàu lên, bỏ phản đi, trang bị mỗi phòng sáu giường hai tầng, mỗi đầu giường có đóng một cái bàn gấp nhỏ, kéo lên, móc quai sắt vào là đặt sách vở viết được. Thế là nảy nòi ra cái trò nhảy từ nóc giường này sang nóc giường kia. Vừa đánh nhau vừa nhảy. Nghĩ lại thấy quả là kỳ tích khi chả có chuyện gì ghê gớm xảy ra.
    Lớp M được phân ba phòng bán trú. Phòng 1, phòng 2 thuộc về hội con trai. Là lớp toán nên mỗi năm chỉ có 6, 7 cô nàng. Họ ở phòng 3, chung với con gái lớp bên cạnh. Hồi ấy chủ trương của Linh bọ cạp ham chinh chiến là cóc cần con gái. Ngoài một vài thời điểm xao xuyến thơ thẩn trong năm thì còn quá nhiều trò khác để bận tâm. Có lần, bị cô Thu Anh phạt bắt sang ngủ phòng 3, Linh bọ cạp bảo chật quá, cô bảo cho ngủ dưới gậm giường, Linh bọ cạp bảo em sợ các bạn ấy đái dầm lắm. Tha. Có lẽ vì cái thời thế giới chỉ đàn ông ấy mà Linh bọ cạp lớn lên mắc bệnh nhát gái siêu trầm trọng.
    Sự kiện sôi động và có qui mô lớn nhất là cuộc chiến dai dẳng giữa phòng 1 và phòng 2. Dân phòng 1 sang phòng 2 chơi bời hoặc ngược lại thi thoảng lại hớt hải chạy về, mồ hôi đầm đìa, tóc tai mướt mả, thân thể bầm dập. Thế là đại quân được huy động xông vào phòng nhau chiến. Bên tấn công lăn xả vào còn bên thủ đứng trên giường tay lăm lăm đủ mọi thể loại gối, chiếu, chổi... sẵn sàng đập xuống túi bụi.
    Kể vậy có khi khiến vị nào đó sợ. Học sinh mà thế thì có mà loạn. Trên đời lại có cái trường nào học sinh khát máu thế ư? Giáo viên đâu? Kỷ luật đâu cả rồi?
    Phải trung thực mà nói thế này. Có lẽ nơi ấy ở giai đoạn ấy là một trong những nơi mà học sinh được chăm sóc, quan tâm tử tế nhất. Kỷ luật khá là rất gắt gao. Mất trật tự ba lần là ghi vào sổ ghi đầu bài. Ghi vào sổ ghi đầu bài ba lần là mời bố mẹ. Mời bố mẹ ba lần là có nguy cơ bị đình chỉ học hành. Chưa kể phải luôn nhớ đeo khăn quàng đỏ, không được nhảy, trèo qua lan can; không được nói bậy, gây gổ... Trên lớp có lớp trưởng lớp phó, tổ trưởng tổ phó, về phòng có phòng trưởng phòng phó theo dõi chấn chỉnh nhau rất sít sao. Thứ hai đầu tuần là giờ chào cờ xếp hạng thi đua các lớp, nêu gương xấu gương tốt rồi về lớp sinh hoạt báo cáo tình hình một tuần, thưởng phạt phân minh. Có một chuyện như vầy được nêu trước cờ:
    A ngồi sau chọc bút vào lưng B, B quay lại bảo: ?oMày thích chiến à??. Thế là gọi hội đánh nhau, may mà công an phường giải quyết kịp thời. Thầy hiệu phó kết thúc buổi chào cờ rất chậm rãi: ?oChiến là tên bố bạn A?.
    Mặc dù được giáo viên chăm lo đến từng bữa ăn, giấc ngủ nhưng học sinh vẫn có thế giới riêng của chúng. Và hơn hết, các trận chiến ấy chỉ toàn nụ cười. Nếu có nước mắt thì chỉ là đôi khi một thằng va đầu vào miệng thằng kia, mếu máo và nhăn nhở. Cũng có khi vỡ kính cửa hoặc đám trưởng phòng phó phòng bỗng dưng mất hứng đánh nhau, bị làm mất tập trung học hành mà đâm cáu méc cô. Cô cũng tâm lí thừa hiểu cái tuổi hiếu động của bọn nhóc nên những hình phạt hay kỷ luật thời đó thường chẳng để lại ấn tượng gì. Riêng mấy chú cán bộ phòng như Nam Thành ốc nhồi hay Khánh sọ (chú này nổi tiếng cục súc mà hồi đó lại hay viết truyện cười với làm thơ gửi báo Hoa Học Trò nên đầu óc không bình thường) thì đôi khi bị cả bọn tẩy chay cũng uất lắm.
    Một truyện cười được đăng Hoa học trò của Khánh sọ: ?oỞ lớp tao có một huyền thoại. Ai vậy? Thằng Thoại đen chứ ai?. Bọn con trai bảo chả có gì buồn cười cả, cù cũng chả cười. Khánh sọ bảo bọn mày chả hiểu cái thâm thuý gì cả. Huyền là đen, người ta hay nói chó huyền đề, bây giờ tao dùng cho người.
    Khánh sọ là kẻ thù truyền kiếp của Linh bọ cạp. Từng đánh nhau tranh chỗ trên xe buýt, đá nhau như Jakie chan giao đấu với thằng cao kều trong ?oWho am I? ở gần gốc cây bằng lăng cách nhà vệ sinh nam chừng 7,5 mét chếch về bên trái một góc 60 độ. Kết quả là hai thằng đều sưng ống đồng. Gay cấn nhất là lần Linh bọ cạp vác ghế nhựa định choảng Khánh sọ trong giờ tự học. Chả nhớ nguyên nhân hồi đó thế nào nhưng còn nhớ khi ấy, Linh bọ cạp đều coi những hành động của mình là rất chính nghĩa. Bị cô Thu Anh gọi ra bảo độ này em thay đổi nhiều lắm, quần áo mặc cũng rất bất cần. Linh bọ cạp thời ấy ai cho mặc gì, vớ được cái gì thì mặc nấy, biết hình thức là quái gì đâu. Giai đoạn ấy bỗng đôi khi thích bỏ giờ tự học ở phòng bán trú sang phía phòng nội trú cuối hành lang của mấy thằng đoạt giải toán quốc gia hồi lớp 6 lặng lẽ và toát lên một vẻ hiền lành tử tế. Làm bài tập với bọn nó, ngồi xem bọn nó xoay rubic 6 mặt hoặc tranh thủ ngủ bù trong không khí thoáng đãng, yên bình. Thế mà bọn cán bộ phòng cũng méc. Chả biết giải thích thế nào, nước mắt Linh bọ cạp rơi lã chã. Cô Thu Anh bảo: Con trai mà cũng khóc nhè. Hồi ấy khóc thì khóc thôi chứ có muốn khóc đâu.
    Khánh sọ bảo đi khám bác sỹ nói tim nó ở bên phải, chả đứa nào tin, nhưng cũng khá là ghen tị, giờ cũng không biết thực hư thế nào. Họp lớp, Khánh sọ trông chững trạc trong bộ quân phục, siết tay Linh bọ cạp càng lớn càng dặt dẹo rất chặt, tương lai cu cậu là làm bác sỹ quân y. Chắc ổng đã tự chữa khỏi máu văn nghệ.
    Trở lại với thú vui lớn nhất, đuổi nhau toàn bị bắt, cũng uất. Nhưng phe Linh bọ cạp chưa nghĩ ra cách gì. Một hôm, thầy văn dậy thơ Đường luật. Linh bọ cạp bảo: Tớ cũng làm được. Giang cẩu khích: Giỏi thì làm đi. Thế là làm ngay hai bài. Một bài như sau:
    Hoàng Giang lúc xỉn lúc khướt say
    Hết tiền thì hắn lại đi vay
    Không cho ta cứ ăn vạ đấy
    Được tiền hắn lại phóng đi ngay
    Suốt ngày trong bụng toàn rượu trắng
    Hắn uống thêm vào chết sặc ngay
    Ôi tên Giang thật đáng thương thay
    Xuống âm ti rồi vẫn còn say
    Mấy hôm sau, học Truyện Lục Vân Tiên. Nghe thú hơn Truyện Kiều vì ngôn ngữ dễ hiểu. Khoái nhất là đoạn: ?oVân Tiên đứng lại bên đàng-Bẻ cây làm gậy nhằm làng xông vô-Kêu rằng bớ đảng hung đồ-Chớ quen làm thói hồ đồ hại dân?. Quá đỗi dân dã và hồn nhiên! Mai này đọc đâu đó thấy phê cụ đồ Chiểu bắt Vân Tiên hủ nho: ?oKhoan khoan ngồi đó chớ ra-Nàng là phận gái ta là phận trai?. Hic, trách làm sao được, lí tưởng của kẻ sỹ xưa là thế. Coi cái gì là đúng thì theo. Ai mà không tránh khỏi ngộ nhận. Vân Tiên nghĩ thế cũng chỉ là muốn tốt cho Nguyệt Nga mà thôi. Ai dám bảo cái ngộ nhận thành tâm và hồn nhiên trong nghệ thuật là không có gì hay. Nghệ thuật đâu cứ phải là tư tưởng, là chân lí.
    Linh bọ cạp lại bảo: Tớ cũng làm được. Hoài Nam đồng chí ngồi cạnh lại khích: Làm thử xem nào. Thế là Truyện Ngựa Hưng Điên tồng tộc ra đời.
    Nga ngố từ đâu chuyển đến, học hành tiến bộ vùn vụt, lại đầy ý thức tránh nhiệm, được bổ nhiệm làm lớp trưởng thay Linh bọ cạp suốt ngày lải nhải xin thôi. Lại nghe loáng thoáng Nga ngố và Hưng ngựa là hai chị em họ. Hồi ấy chưa có cái kiểu cô nàng nào giới thiệu: ?oĐây là anh họ tớ? thì mọi người đều gật gù và cười ý nhị: ?oÀ, ừ, anh họ, con bà mẹ chồng?. Nghe phong thanh thôi, chả ai bận tâm tìm hiểu làm gì. Nhưng thế là đủ cho một cái cớ. Ở thời đó thì con trai bị chế, bị gán ghép với con gái cũng là một nỗi nhục lớn trong đời. Nên Linh bọ cạp quyết định thua võ phe Hưng ngựa thì trả hận bằng văn. Quân tử đấu khẩu không đấu võ.
    Lớp M còn khối chuyện để kể. Nhân vật nào cũng thú vị. Nhưng có lẽ tạm thôi. Kẻo ảnh hưởng đến uy tín đồng chí nào mai sau ra tranh cử thủ tưởng, tổng thống, cục trưởng cục phân cục...

    Đêm trước, nghĩ có lẽ nên dứt khoán post cái Truyện Ngựa Hưng Điên cứ nấn ná lâu nay vì lười gõ lên.
    Chiều, trước khi viết lời bạt, lướt qua talawas.org, chợt thấy một nẻo đường dẫn tới chỗ này:
    http://photomatt.net/archives/2004/04/07/mosaic/
    Định không viết nữa, nghĩ thế nào mà vẫn viết.
  2. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    TRUYỆN NGỰA HƯNG ĐIÊN
    ...nếu có lúc nào tao mất trí
    vui lòng kể lại cho tao...
    Lớp M đang lặng đang yên
    Việt Hưng bỗng hoá ngựa điên làm xằng
    Tính tình hắn rất hung hăng
    Giết người lương thiện rồi quăng ra đường
    Phòng 3 hắn lại rất thương
    Lúc nào cũng giúp cũng nhường phần ăn
    Ngủ thì hắn đắp cùng chăn
    Không nghe sẽ bị hắn ăn vào mồm
    Bị Hưng chọc ghẹo rồi ôm
    Học sinh căm tức sớm hôm luyện rèn
    Ngựa điên giở thói tị ghen
    Giết người diệt khẩu nhỏ nhen vô cùng
    Việc riêng cho tới việc chung
    Hưng toàn phá đám rối tung rối mù
    Bao cô gái phải đi tu
    Bao chàng trai phải đi tù vì Hưng
    Ngựa điên lấy vậy làm mừng
    Bạn bè căm tức lửa bừng ruột gan
    Tin đồn cứ thế truyền lan
    Việc Hưng đểu cáng ngoại bang cũng rành
    *
    Trong khi Hưng ngựa lộng hành
    Linh đi công tác nên đành bó tay
    Nghe tin Linh chạy về ngay
    Nhằm Hưng đá phát bắn bay vào tường
    Rồi nhè cái bụng mà tương
    Mắng Hưng một trận hết đường chối quanh:
    Rằng: ?oMi không chịu học hành
    Tu nhân tích đức trở thành siêu sao?? (1a)
    Việt Hưng nghe tỏ lời vào
    Nhưng còn uất ức không dao động lòng
    Hưng cười: ?oThế vẫn chưa xong
    Đánh nhau một trận đừng hòng hạ ta?
    Hoàng Linh nước mắt tuôn ra:
    ?oCái con ngựa chết còn già mồm ư?
    Nhưng Linh vẫn giảng từ từ
    Cho Hưng thấy được thực hư rõ ràng
    Việt Hưng quả thật là ngang
    Không nghe giảng giải còn mang mối thù
    Ngựa điên liền hoá lão Trư
    Đinh ba bổ xuống định trừ diệt Linh
    Nhưng Linh có phép tàng hình
    Chưởng kia vừa tới lắc mình né ngay
    Việt Hưng như tỉnh như say
    Nghĩ mình thua trận mà day dứt lòng:
    ?oViệc này chắc sẽ chẳng xong
    Đầu hàng thì sống nhưng mà nhục thay
    Nếu ta đã biết thế này
    Đừng làm bậy bạ có hay không nào??
    Đâm lao thì phải theo lao
    Hưng liều sống chết xông vào phi tiêu
    Nhưng ai có thể đánh liều
    Vì Linh lại chính là siêu địa cầu (1b)
    Việc này Hưng có biết đâu
    Nên đành rước hoạ ôm sầu vào thân
    *
    Hưng bèn chầm chậm lần khân
    Liệu bề tính kế để dần được Linh
    Hưng ta vờ tự trách mình
    Để Linh tới sát thình lình ra tay
    Việt Hưng cầm cái đĩa bay
    Nện Linh vào gáy mà tay tê rần
    Việt Hưng sợ hãi bần thần
    Dùng chiêu thức hoá gươm thần chém Linh
    Chỉ nghe rõ tiếng binh binh
    Hoàng Linh bỗng thấy bên mình đầy sao
    Linh chưa kịp thét: ?oÔi chao?
    Việt Hưng đã đá bay cao lên trời
    Nhưng Linh đã sống ở đời
    Thì đâu chịu khuất tức thời tại đây
    Với tay bẻ lấy cành cây
    Phang Hưng một phát thác rày thân vong
    Việt Hưng tê tái cõi lòng
    Thiên đàng địa ngục quay vòng xung quanh
    Việt Hưng mặt mũi tái xanh
    Bạn Nga chạy đến: ?oXin anh tha chồng?
    Hoàng Linh mở lượng khoan hồng
    Việt Hưng sướng quá vội xông ra quì:
    ?oTính em đã chẳng ra gì
    Được anh tha thứ em thì hoàn lương?
    *
    Bỗng nghe thấy tiếng trống trường
    Việt Hưng tỉnh giấc bên đường xót xa
    Vội mang cặp đến nhà Nga
    Rủ nàng rảo bước đi ra bờ hồ
    Việt Hưng mua thịt bò khô
    Đem ra yên ngựa xin thồ người yêu
    Nga nghe Hưng tán liêu xiêu
    Nhưng mà tính khí vẫn kiêu như thường
    Việt Hưng mới tỏ tận tường
    Rằng: ?oBao năm trước ta thương yêu nàng?
    Hằng Nga vẫn cứ làm sang
    Nhìn ra rồi lại liếc ngang đưa tình
    Việt Hưng lẩy bẩy thân mình
    Mở lời lắp bắp tỏ tình với Nga:
    ?oTừ khi ta mới sinh ra
    Mẹ cha đính ước đôi ta vợ chồng?
    Hằng Nga đôi má ửng hồng
    Việt Hưng lại chuyển sang trồng cây... hoa
    *
    Hoàng Linh lúc ấy đi qua
    Mắng: ?oKhông chịu học sao ra chốn này??
    Việt Hưng mới đốp lại ngay:
    ?oTa như thế đấy vậy mày đi đâu??
    Hoàng Linh bối rối gãi đầu:
    ?oCãi nhau với ngựa chỉ rầu lòng thêm
    Muốn mình được sống ấm êm
    Thì thôi, đi thẳng, chớ nên lắm lời
    Đến khi sự việc rối bời
    Nỗi oan chỉ biết kêu trời mà thôi
    Cái thằng chết nổi chết trôi
    Hỏi sao lắm thế làm tôi đau buồn
    Vậy thì ta diệt mi luôn
    Nhưng mà nó khoẻ đành chuồn đi thôi?
    Hoàng Linh chưa kịp dứt lời
    Việt Hưng đã lạy kêu trời xin tha
    Chuyện này chẳng nói đâu xa
    Vì Hưng vẫn tưởng đây là trong mơ
    Nhưng Hưng bỗng thấy nghi ngờ:
    ?oĐang mơ sao lại thẫn thờ cùng Nga
    Vậy là trực giác lừa ta
    Đây là sự thật cứ tha hồ cười?
    Mặt Hưng chốc đã đỏ tươi
    Nhìn Linh khinh bỉ còn cười ha ha
    Linh rằng: ?oMày hạ nhục ta
    Làm tao xấu hổ trước Nga của mày?
    Được Nga giúp đỡ một tay
    Việt Hưng sung sướng đánh ngay một đòn
    Thực ra trái đất hình tròn
    Vậy mà Linh thấy nó còn vuông vuông
    Việt Hưng tiếp tục diễn tuồng
    Đánh Linh bầm dập chẳng thương tí gì
    Cười rằng: ?oLinh đó là chi
    Trăm thằng cũng chẳng sá gì với anh?
    Nga khen: ?oAnh thật tài danh
    Bên anh em thấy trời xanh hơn nhiều?
    Ngựa điên thoáng chốc tự kiêu
    Ra tay hành hạ thiếu điều giết Linh
    Tội Hưng thật đáng tử hình
    Mà sao toà án cứ binh hắn hoài
    Linh kêu: ?oTa muốn đầu thai
    Thành con ngựa bố véo tai chết mày?
    Ngựa điên căm giận ra tay
    Đá Linh lộn cổ văng ngay xuống hồ
    Mặt hồ thì cứ nhấp nhô
    Làm Linh uống nước đến khô cả người
    Bản thân lại chẳng biết bơi
    Lát sau đã thất đất trời lung linh
    Có ông qui lão thương tình
    Sai con rùa bé cõng Linh lên bờ
    Nhưng Hưng đã đứng đó chờ
    Đánh Linh bầm dập mắt mờ cả đi
    Hoàng Linh bỏ chạy tức thì:
    ?oNó mà điên loạn còn gì là thân?
    Việt Hưng thấy vậy mừng thầm:
    ?oVậy mà trong mộng bị dần te tua
    May mà nó đã về chùa
    Nếu còn ở lại mình thua thì phiền
    Chi bằng cho hắn ít tiền
    Rồi van xin hắn hãy thiên vị mình?
    Việt Hưng tiếp tục tỏ tình
    Tiếng ta rồi lại sang bình tiếng tây
    Bịa rằng: ?oDuyên số là đây
    Đôi ta hạnh phúc dựng xây cuộc đời?
    Hằng Nga lạy tạ đất trời
    Liếc Hưng tình tứ nói lời: ?oO.K?
    *
    Việt Hưng giờ mới chịu về
    Bị Linh đứng chắn bên lề đường ra
    Rằng: ?oKia trước mặt bạn Nga
    Ta không muốn để mi sa đường cùng
    Giúp mi tỏ mặt anh hùng
    Mà ta lại suýt tiêu tùng vì mi?
    Việt Hưng cười lớn: ?oHi hi
    Sức mi đã yếu tức thì nói ra
    Van xin ta sẽ rộng tha
    Nếu còn chống cự thì ta giết liền?
    Linh rằng: ?oHọa có mà điên
    Làm sao thua ngựa tự nhiên thế này?
    Việt Hưng sa sẩm mặt mày
    Giương oai khoe mẽ giơ tay định vồ
    Linh kêu: ?oTa chẳng hồ đồ
    Nếu mi muốn đánh thì vô trước nào?
    Việt Hưng tưởng sẽ chẳng sao
    Nào ngờ lao tới bị dao chặt đầu
    *
    Việt Hưng thảng thốt hồi lâu
    Thấy thầy trên bảng mà đau xót đời
    Thì ra trong lúc ra chơi
    Ngựa điên nằm ngủ tiếp thời giấc mơ
    Suốt từ lúc nãy đến giờ
    Bạn Nga nhìn mãi đang chờ quở quang
    Việt Hưng bất giác ngó sang
    Thấy Nga giơ sổ gạch ngang tên mình
    Trông như kí án tử hình
    Thầy văn lại bất thình lình gọi tên
    Việt Hưng đi chậm như sên
    Nhích dần lên bảng vì quên học bài
    Thầy văn tặng hắn con hai
    Ngựa điên nghe thấy bên tai ù ù
    Giống như người lính nhảy dù
    Mà dù không mở rớt từ không trung
    Rồi rơi xuống đất đánh đùng
    Toàn thân tan nát tiêu tùng Việt Hưng
    Hằng Nga nước mắt rưng rưng:
    ?oHọc hành như thế thì đừng đến tôi?
    Việt Hưng xin xỏ một hồi
    Bạn Nga cảm động mới thôi trách dần
    Nói lời an ủi đôi phần
    Mặt Hưng cứ đỏ dần dần, lạ thay! (2)
    Bạn Nga lại tưởng Hưng say
    Mắng Hưng ?onhỏ nhẹ? lời bay ùynh uỳnh
    Loa tai Hưng đập thuỳnh thuỳnh
    Đôi màng nhĩ khóc lo mình chết oan
    Hưng nghe tiếng gấu Đài Loan
    Khỉ than cò vãn từng đàn sếu rơi
    Gà toi cánh đập tơi bời
    Hưng nghe những tiếng cả đời chưa nghe
    Giữa đông thấy được tiếng ve
    Giữa trời quang đãng oe oe sấm rền
    Bỗng từ đâu một mũi tên
    Xuyên qua ngực ngựa bay lên... dây chằng
    Tự nhiên Hưng hoá Tác Dăng
    Vút lên, rơi xuống, hàm răng mất dần
    Hưng như kẻ bị tâm thần (3)
    Mắt nhìn chòng chọc: ?oAnh cần đến em?
    *
    Bà con đứng lại mà xem
    Chuyện này mùi mẫn hơn kem kẹo dừa (4)
    Thiếp mời xin gửi xin đưa
    Chí Phèo, Thị Nở còn thua kém nhiều
    1997 hoặc 1998​
    Chú thích:
    (1a), (1b): Đôi lúc làm bỗng bị bí. Hai cặp lục bát này là do Hoài Nam đồng chí nặn giúp. Cái này chắc có ảnh hưởng ít nhiều của "Bảy viên ngọc rồng" hồi đó rất thịnh hành.
    (2)-(3): Đoạn này là một thời gian sau, hứng lên, thêm vào.
    (4): Hồi đó xem phim ?oSố đỏ? chẳng hiểu gì, chỉ ấn tượng mỗi câu cô Tuyết ỡm ờ ?onot a girl, not yet a woman? hay hát: ?oMình ơi có đi bờ hồ, cùng em chén kem kẹo dừa?.
  3. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    TRUYỆN NGỰA HƯNG ĐIÊN
    ...nếu có lúc nào tao mất trí
    vui lòng kể lại cho tao...
    Lớp M đang lặng đang yên
    Việt Hưng bỗng hoá ngựa điên làm xằng
    Tính tình hắn rất hung hăng
    Giết người lương thiện rồi quăng ra đường
    Phòng 3 hắn lại rất thương
    Lúc nào cũng giúp cũng nhường phần ăn
    Ngủ thì hắn đắp cùng chăn
    Không nghe sẽ bị hắn ăn vào mồm
    Bị Hưng chọc ghẹo rồi ôm
    Học sinh căm tức sớm hôm luyện rèn
    Ngựa điên giở thói tị ghen
    Giết người diệt khẩu nhỏ nhen vô cùng
    Việc riêng cho tới việc chung
    Hưng toàn phá đám rối tung rối mù
    Bao cô gái phải đi tu
    Bao chàng trai phải đi tù vì Hưng
    Ngựa điên lấy vậy làm mừng
    Bạn bè căm tức lửa bừng ruột gan
    Tin đồn cứ thế truyền lan
    Việc Hưng đểu cáng ngoại bang cũng rành
    *
    Trong khi Hưng ngựa lộng hành
    Linh đi công tác nên đành bó tay
    Nghe tin Linh chạy về ngay
    Nhằm Hưng đá phát bắn bay vào tường
    Rồi nhè cái bụng mà tương
    Mắng Hưng một trận hết đường chối quanh:
    Rằng: ?oMi không chịu học hành
    Tu nhân tích đức trở thành siêu sao?? (1a)
    Việt Hưng nghe tỏ lời vào
    Nhưng còn uất ức không dao động lòng
    Hưng cười: ?oThế vẫn chưa xong
    Đánh nhau một trận đừng hòng hạ ta?
    Hoàng Linh nước mắt tuôn ra:
    ?oCái con ngựa chết còn già mồm ư?
    Nhưng Linh vẫn giảng từ từ
    Cho Hưng thấy được thực hư rõ ràng
    Việt Hưng quả thật là ngang
    Không nghe giảng giải còn mang mối thù
    Ngựa điên liền hoá lão Trư
    Đinh ba bổ xuống định trừ diệt Linh
    Nhưng Linh có phép tàng hình
    Chưởng kia vừa tới lắc mình né ngay
    Việt Hưng như tỉnh như say
    Nghĩ mình thua trận mà day dứt lòng:
    ?oViệc này chắc sẽ chẳng xong
    Đầu hàng thì sống nhưng mà nhục thay
    Nếu ta đã biết thế này
    Đừng làm bậy bạ có hay không nào??
    Đâm lao thì phải theo lao
    Hưng liều sống chết xông vào phi tiêu
    Nhưng ai có thể đánh liều
    Vì Linh lại chính là siêu địa cầu (1b)
    Việc này Hưng có biết đâu
    Nên đành rước hoạ ôm sầu vào thân
    *
    Hưng bèn chầm chậm lần khân
    Liệu bề tính kế để dần được Linh
    Hưng ta vờ tự trách mình
    Để Linh tới sát thình lình ra tay
    Việt Hưng cầm cái đĩa bay
    Nện Linh vào gáy mà tay tê rần
    Việt Hưng sợ hãi bần thần
    Dùng chiêu thức hoá gươm thần chém Linh
    Chỉ nghe rõ tiếng binh binh
    Hoàng Linh bỗng thấy bên mình đầy sao
    Linh chưa kịp thét: ?oÔi chao?
    Việt Hưng đã đá bay cao lên trời
    Nhưng Linh đã sống ở đời
    Thì đâu chịu khuất tức thời tại đây
    Với tay bẻ lấy cành cây
    Phang Hưng một phát thác rày thân vong
    Việt Hưng tê tái cõi lòng
    Thiên đàng địa ngục quay vòng xung quanh
    Việt Hưng mặt mũi tái xanh
    Bạn Nga chạy đến: ?oXin anh tha chồng?
    Hoàng Linh mở lượng khoan hồng
    Việt Hưng sướng quá vội xông ra quì:
    ?oTính em đã chẳng ra gì
    Được anh tha thứ em thì hoàn lương?
    *
    Bỗng nghe thấy tiếng trống trường
    Việt Hưng tỉnh giấc bên đường xót xa
    Vội mang cặp đến nhà Nga
    Rủ nàng rảo bước đi ra bờ hồ
    Việt Hưng mua thịt bò khô
    Đem ra yên ngựa xin thồ người yêu
    Nga nghe Hưng tán liêu xiêu
    Nhưng mà tính khí vẫn kiêu như thường
    Việt Hưng mới tỏ tận tường
    Rằng: ?oBao năm trước ta thương yêu nàng?
    Hằng Nga vẫn cứ làm sang
    Nhìn ra rồi lại liếc ngang đưa tình
    Việt Hưng lẩy bẩy thân mình
    Mở lời lắp bắp tỏ tình với Nga:
    ?oTừ khi ta mới sinh ra
    Mẹ cha đính ước đôi ta vợ chồng?
    Hằng Nga đôi má ửng hồng
    Việt Hưng lại chuyển sang trồng cây... hoa
    *
    Hoàng Linh lúc ấy đi qua
    Mắng: ?oKhông chịu học sao ra chốn này??
    Việt Hưng mới đốp lại ngay:
    ?oTa như thế đấy vậy mày đi đâu??
    Hoàng Linh bối rối gãi đầu:
    ?oCãi nhau với ngựa chỉ rầu lòng thêm
    Muốn mình được sống ấm êm
    Thì thôi, đi thẳng, chớ nên lắm lời
    Đến khi sự việc rối bời
    Nỗi oan chỉ biết kêu trời mà thôi
    Cái thằng chết nổi chết trôi
    Hỏi sao lắm thế làm tôi đau buồn
    Vậy thì ta diệt mi luôn
    Nhưng mà nó khoẻ đành chuồn đi thôi?
    Hoàng Linh chưa kịp dứt lời
    Việt Hưng đã lạy kêu trời xin tha
    Chuyện này chẳng nói đâu xa
    Vì Hưng vẫn tưởng đây là trong mơ
    Nhưng Hưng bỗng thấy nghi ngờ:
    ?oĐang mơ sao lại thẫn thờ cùng Nga
    Vậy là trực giác lừa ta
    Đây là sự thật cứ tha hồ cười?
    Mặt Hưng chốc đã đỏ tươi
    Nhìn Linh khinh bỉ còn cười ha ha
    Linh rằng: ?oMày hạ nhục ta
    Làm tao xấu hổ trước Nga của mày?
    Được Nga giúp đỡ một tay
    Việt Hưng sung sướng đánh ngay một đòn
    Thực ra trái đất hình tròn
    Vậy mà Linh thấy nó còn vuông vuông
    Việt Hưng tiếp tục diễn tuồng
    Đánh Linh bầm dập chẳng thương tí gì
    Cười rằng: ?oLinh đó là chi
    Trăm thằng cũng chẳng sá gì với anh?
    Nga khen: ?oAnh thật tài danh
    Bên anh em thấy trời xanh hơn nhiều?
    Ngựa điên thoáng chốc tự kiêu
    Ra tay hành hạ thiếu điều giết Linh
    Tội Hưng thật đáng tử hình
    Mà sao toà án cứ binh hắn hoài
    Linh kêu: ?oTa muốn đầu thai
    Thành con ngựa bố véo tai chết mày?
    Ngựa điên căm giận ra tay
    Đá Linh lộn cổ văng ngay xuống hồ
    Mặt hồ thì cứ nhấp nhô
    Làm Linh uống nước đến khô cả người
    Bản thân lại chẳng biết bơi
    Lát sau đã thất đất trời lung linh
    Có ông qui lão thương tình
    Sai con rùa bé cõng Linh lên bờ
    Nhưng Hưng đã đứng đó chờ
    Đánh Linh bầm dập mắt mờ cả đi
    Hoàng Linh bỏ chạy tức thì:
    ?oNó mà điên loạn còn gì là thân?
    Việt Hưng thấy vậy mừng thầm:
    ?oVậy mà trong mộng bị dần te tua
    May mà nó đã về chùa
    Nếu còn ở lại mình thua thì phiền
    Chi bằng cho hắn ít tiền
    Rồi van xin hắn hãy thiên vị mình?
    Việt Hưng tiếp tục tỏ tình
    Tiếng ta rồi lại sang bình tiếng tây
    Bịa rằng: ?oDuyên số là đây
    Đôi ta hạnh phúc dựng xây cuộc đời?
    Hằng Nga lạy tạ đất trời
    Liếc Hưng tình tứ nói lời: ?oO.K?
    *
    Việt Hưng giờ mới chịu về
    Bị Linh đứng chắn bên lề đường ra
    Rằng: ?oKia trước mặt bạn Nga
    Ta không muốn để mi sa đường cùng
    Giúp mi tỏ mặt anh hùng
    Mà ta lại suýt tiêu tùng vì mi?
    Việt Hưng cười lớn: ?oHi hi
    Sức mi đã yếu tức thì nói ra
    Van xin ta sẽ rộng tha
    Nếu còn chống cự thì ta giết liền?
    Linh rằng: ?oHọa có mà điên
    Làm sao thua ngựa tự nhiên thế này?
    Việt Hưng sa sẩm mặt mày
    Giương oai khoe mẽ giơ tay định vồ
    Linh kêu: ?oTa chẳng hồ đồ
    Nếu mi muốn đánh thì vô trước nào?
    Việt Hưng tưởng sẽ chẳng sao
    Nào ngờ lao tới bị dao chặt đầu
    *
    Việt Hưng thảng thốt hồi lâu
    Thấy thầy trên bảng mà đau xót đời
    Thì ra trong lúc ra chơi
    Ngựa điên nằm ngủ tiếp thời giấc mơ
    Suốt từ lúc nãy đến giờ
    Bạn Nga nhìn mãi đang chờ quở quang
    Việt Hưng bất giác ngó sang
    Thấy Nga giơ sổ gạch ngang tên mình
    Trông như kí án tử hình
    Thầy văn lại bất thình lình gọi tên
    Việt Hưng đi chậm như sên
    Nhích dần lên bảng vì quên học bài
    Thầy văn tặng hắn con hai
    Ngựa điên nghe thấy bên tai ù ù
    Giống như người lính nhảy dù
    Mà dù không mở rớt từ không trung
    Rồi rơi xuống đất đánh đùng
    Toàn thân tan nát tiêu tùng Việt Hưng
    Hằng Nga nước mắt rưng rưng:
    ?oHọc hành như thế thì đừng đến tôi?
    Việt Hưng xin xỏ một hồi
    Bạn Nga cảm động mới thôi trách dần
    Nói lời an ủi đôi phần
    Mặt Hưng cứ đỏ dần dần, lạ thay! (2)
    Bạn Nga lại tưởng Hưng say
    Mắng Hưng ?onhỏ nhẹ? lời bay ùynh uỳnh
    Loa tai Hưng đập thuỳnh thuỳnh
    Đôi màng nhĩ khóc lo mình chết oan
    Hưng nghe tiếng gấu Đài Loan
    Khỉ than cò vãn từng đàn sếu rơi
    Gà toi cánh đập tơi bời
    Hưng nghe những tiếng cả đời chưa nghe
    Giữa đông thấy được tiếng ve
    Giữa trời quang đãng oe oe sấm rền
    Bỗng từ đâu một mũi tên
    Xuyên qua ngực ngựa bay lên... dây chằng
    Tự nhiên Hưng hoá Tác Dăng
    Vút lên, rơi xuống, hàm răng mất dần
    Hưng như kẻ bị tâm thần (3)
    Mắt nhìn chòng chọc: ?oAnh cần đến em?
    *
    Bà con đứng lại mà xem
    Chuyện này mùi mẫn hơn kem kẹo dừa (4)
    Thiếp mời xin gửi xin đưa
    Chí Phèo, Thị Nở còn thua kém nhiều
    1997 hoặc 1998​
    Chú thích:
    (1a), (1b): Đôi lúc làm bỗng bị bí. Hai cặp lục bát này là do Hoài Nam đồng chí nặn giúp. Cái này chắc có ảnh hưởng ít nhiều của "Bảy viên ngọc rồng" hồi đó rất thịnh hành.
    (2)-(3): Đoạn này là một thời gian sau, hứng lên, thêm vào.
    (4): Hồi đó xem phim ?oSố đỏ? chẳng hiểu gì, chỉ ấn tượng mỗi câu cô Tuyết ỡm ờ ?onot a girl, not yet a woman? hay hát: ?oMình ơi có đi bờ hồ, cùng em chén kem kẹo dừa?.
  4. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    CHỮS
    những buổi đời chữ rụng khỏi hồn anh
    rơi lả tả lên những trang giấy ẩm
    gì gì đó trỗi lên như nấm
    em vào rừng không dám hái
    sợ độc
    cả thế giới không chịu bị thuyết phục
    cái điều mà tự nó phải biết
    để thuyết phục những tinh cầu khác
    và chỉ là để không tàn phai
    chiều chiều mùa xuân anh tung hứng
    một chiếc sống và một chiếc chết
    và một chiếc dở sống dở chết
    môi hề anh được vẽ sẵn nụ cười
    em làm ơn vỗ tay hào hứng
    đừng lặng im như chán ngấy anh rồi
    anh rùng mình cho chữ rụng nhanh
    để thân xác hồn anh trơ trụi lá
    và khi ấy anh không còn gì cả
    em có nảy mầm từ muôn vết đứt không em
    25.03.04
  5. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    CHỮS
    những buổi đời chữ rụng khỏi hồn anh
    rơi lả tả lên những trang giấy ẩm
    gì gì đó trỗi lên như nấm
    em vào rừng không dám hái
    sợ độc
    cả thế giới không chịu bị thuyết phục
    cái điều mà tự nó phải biết
    để thuyết phục những tinh cầu khác
    và chỉ là để không tàn phai
    chiều chiều mùa xuân anh tung hứng
    một chiếc sống và một chiếc chết
    và một chiếc dở sống dở chết
    môi hề anh được vẽ sẵn nụ cười
    em làm ơn vỗ tay hào hứng
    đừng lặng im như chán ngấy anh rồi
    anh rùng mình cho chữ rụng nhanh
    để thân xác hồn anh trơ trụi lá
    và khi ấy anh không còn gì cả
    em có nảy mầm từ muôn vết đứt không em
    25.03.04
  6. Quan_Di_Ngo

    Quan_Di_Ngo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    1.528
    Đã được thích:
    4
    Bảy mươi hai trang topic có đâu dài?
    Nếu như được đọc những bài thơ hay, đầy triết lí!
    Quản lại thêm một lần thốt lên khi đọc hết cái trang thứ 72 này. Một người chơi trò chơi với con chữ trong mọi tư thế của cuộc sống, không biết có khi nào Away chán không nhỉ? Mà hỏi như vậy thật ngớ ngẩn, vì cứ đọc đi, rồi thì tự ta cảm lấy những gì mình thích. Vâng, như thế thôi là đủ.
    Có lần, tôi nói với Bà nó nhà tôi rằng, phàm ở đời đã dính đến cái túi thơ treo lủng lẳng trên cổ các nàng Xuân, Hạ, Thu, Đông, là dính đến thứ nhụa mít của Nữ sĩ họ Hồ, khó bề gỡ ra cho được. Không ít thì nhiều nó cứ bám lấy như nêm, và phải duyên lắm mới đụng được cái nhựa nhiệm màu ấy. Bà nó nhà tôi cười thều thào: Ghớm chết! ai mà thèm dính vào cái của nợ ấy nhà ông!
    Vâng, chẳng ai thèm cả, thế mà khối người trên Thi Ca này say như điếu đổ, và viết như một cổ máy. Không tin à? Đọc thử coi:
    anh rùng mình cho chữ rụng nhanh
    để thân xác hồn anh trơ trụi lá
    và khi ấy anh không còn gì cả
    em có nảy mầm từ muôn vết đứt không em

    Tin chưa? , đọc kĩ lại mà coi, hay đáo để. Cảm ơn Away thêm một lần nữa vì đã làm cho tôi sống lại chuỗi lòng mình!
    Thân!
  7. Quan_Di_Ngo

    Quan_Di_Ngo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    1.528
    Đã được thích:
    4
    Bảy mươi hai trang topic có đâu dài?
    Nếu như được đọc những bài thơ hay, đầy triết lí!
    Quản lại thêm một lần thốt lên khi đọc hết cái trang thứ 72 này. Một người chơi trò chơi với con chữ trong mọi tư thế của cuộc sống, không biết có khi nào Away chán không nhỉ? Mà hỏi như vậy thật ngớ ngẩn, vì cứ đọc đi, rồi thì tự ta cảm lấy những gì mình thích. Vâng, như thế thôi là đủ.
    Có lần, tôi nói với Bà nó nhà tôi rằng, phàm ở đời đã dính đến cái túi thơ treo lủng lẳng trên cổ các nàng Xuân, Hạ, Thu, Đông, là dính đến thứ nhụa mít của Nữ sĩ họ Hồ, khó bề gỡ ra cho được. Không ít thì nhiều nó cứ bám lấy như nêm, và phải duyên lắm mới đụng được cái nhựa nhiệm màu ấy. Bà nó nhà tôi cười thều thào: Ghớm chết! ai mà thèm dính vào cái của nợ ấy nhà ông!
    Vâng, chẳng ai thèm cả, thế mà khối người trên Thi Ca này say như điếu đổ, và viết như một cổ máy. Không tin à? Đọc thử coi:
    anh rùng mình cho chữ rụng nhanh
    để thân xác hồn anh trơ trụi lá
    và khi ấy anh không còn gì cả
    em có nảy mầm từ muôn vết đứt không em

    Tin chưa? , đọc kĩ lại mà coi, hay đáo để. Cảm ơn Away thêm một lần nữa vì đã làm cho tôi sống lại chuỗi lòng mình!
    Thân!
  8. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    E hèm,...
    Lèm bèm
    Ư hừ,...
    Mày dừ
    Khục khục,...
    Cho phát súng lục!!
  9. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    E hèm,...
    Lèm bèm
    Ư hừ,...
    Mày dừ
    Khục khục,...
    Cho phát súng lục!!
  10. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    CHỚM MÙA
    Dưới sân trường thiêm thiếp ngủ - Vòm me chẳng đổi khác gì - Dường có một cô chim sẻ - Chỉ vừa lỡ để ướt mi
    Tầng mây chợt xanh xao mắt - Để rơi dăm hạt sương mù - Hoạ mi bỗng dưng thảng thốt - Ngồi ôm mặt khóc tu tu
    Chú trời thả ra chút nắng - Bỏ quên cả kéo khoá vào - Gió hí hửng chuồn ra mất - Cười hoài rung cả mặt ao
    Cậu học sinh vừa ngủ dậy - Tung chăn chuẩn bị đi tè - Chợt thấy chiếu chăn ẩm ướt - Tại mùa thu đấy, he he
    Chị sinh viên định ăn sáng - Hít hương hoa sữa cuối đường - Tự dưng lại thôi, ngơ ngẩn - Cứ như vừa bị yêu đương
    Bác bảo vệ ra mở cổng - Lại chui vào giường ngủ khì - Cô chim sẻ cao giọng ngáp - Lại vừa lỡ để ướt mi
    2001
    Cảm ơn bác Quan_Di_Ngo. Giá mà có cô em nào quí thơ như bác thì hay.
    Tôi nói vậy bác cũng đừng đi chuyển đổi giới tính. Đàn ông tốt như bác đang hiếm (mà chuyển song có khi lại nhầm, loạn cả lên ). Bác bảo trọng, kẻo tuyệt chủng thì phí.
    Julian là cô bé ở đâu ra mà giọng như vừa ho lao vừa hút thuốc lào, vừa sến vừa côn đồ như vầy? Không thấy gương ?ođã chôn điếu xuống lại đào điếu lên? của bác Quan_Di_Ngo à? Hút hít ít giữ sức khoẻ nhé em.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này