1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mong mọi người góp ý cho

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi away, 30/05/2002.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    Buồn cười
    nhiều khi mọi sự thật buồn cười
    em và anh
    chúng ta sẵn sàng yêu nhau và sống cho đời sống
    nhưng chúng ta không gặp được nhau
    giả sử một ngày mọi người thật đáng yêu
    ai cũng có thể thuộc về người khác
    anh không cần nghĩ hộ
    họ đủ thông minh để lựa chọn cách sống
    anh tìm thấy em thiếp ngủ góc vườn
    có thể ngày mai anh mất hút trong một tai nạn
    hoặc tan xác bởi một trái bom
    hoặc vỡ tim trong một nỗi oan
    hoặc vẫn sống để hy vọng vào điều anh giả sử
    có thể không cần đến ngày mai...
    em thật tuyệt diệu
    dù em chỉ xuất hiện trong ý niệm
    nó lên men cho anh chút ngọt ngào
    05.02.05
  2. Satori

    Satori Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/03/2004
    Bài viết:
    143
    Đã được thích:
    0
    Lâu rồi mới thấy away trở lại nhỉ.... Xin góp một bài vào túi thơ của bạn vậy, là chút quà mừng the return of the king
    HAM SỐNG
    Anh có thể đang ở cùng ai đó
    Không phải cô ấy
    càng chẳng phải là em
    Những thao thức cứ thế dày thêm
    Cho những đêm em không khóc được.
    Đã là chuyện của bao năm về trước
    Em đã quên (em nghĩ em đã quên)
    Sao có lúc quá khứ cứ dậy lên
    Và tim vẫn bồi hồi như ngày đó
    Dù em biết ta không yêu nhau nữa...
    Đêm đêm em lắng nghe từng hơi thở
    Để biết mình còn sống giữa trần gian
    Dù cho lòng những tưởng đã nát tan
    Sao em vẫn ham sống nhiều đến thế?!
    Vì sợ chết - e rằng không hẳn vậy
    Biết đâu vì em sợ phải quên anh
    Sợ phải quên đã có lúc chúng mình
    Yêu cuộc sống vì có nhau trong đó
    Yêu đến độ khi không còn anh nữa
    Em càng yêu cuộc sống
    để yêu anh.
    Được Satori sửa chữa / chuyển vào 01:32 ngày 08/08/2005
  3. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    Tôi có đi đâu mà gọi là trở lại, lí do post bài thất thường kể ra thì cũng hơi ngại:
    Ở nhà mình, cả đến nhà người quen nữa, tôi rất hay để ý giày dép. Hễ có ai có cái nào hỏng là tôi xin ngay. Để bán đồng nát. Lấy tiền lên net post bài. Cho nên lòng thầm mong giày dép người ta chóng hỏng. Kiểu như có những người bán quan tài hay mong thế này thế nọ ý.
    Khốn nỗi, mọi người bây giờ hay đi dép (...) * siêu bền hoặc lười đi, quen ngồi trước máy vi tính, sổ sách, bàn bia, quán nước vỉa hè, sòng tá lả, xe máy, ô tô. Nói chung là giày dép ở thế đong đưa nhiều hơn là chạm đất. Hậu quả của việc mọi người lười đi lại trên đôi chân của mình là tôi đói dài dài. Đói thì nói gì đến chuyện post bài.
    Hehe, cảm ơn Satori góp bài thơ hay của bạn. Chúc tìm được người biết trân trọng giá trị của Satori.
    Khi người miền Nam nói "zờ zitơn ợp dơ kinh" thì người miền Bắc có thể hiểu là "zờ zitơn của tên bẩn vãi lúa", đúng không?
    ------------------------------
    *: Hãng nào thích cho thương hiệu của mình vào (...) thì tham gia đấu giá. Giá sàn 100 USD.
    ================================================
    Hôm nay bạn không đến
    Hôm nay bạn không đến
    Ngồi cạnh tôi: Lạnh lùng
    Một mình tôi hoang đảo
    Lời thầy cô lùng bùng
    Hôm nay bạn không đến
    Nắng chiếm chỗ bạn ngồi
    Bực mình, tôi đuổi nắng
    Cứ bám vào tay thôi
    Hôm nay bạn không đến
    Tôi hốc hác, bơ phờ
    Đầu óc tôi mờ mịt
    Đành cắn bút làm thơ
    Hôm nay bạn không đến
    Sao không nghỉ ngày mai
    Cứ nhằm ngày thi cử
    Ai cho tôi chép bài
    2000
  4. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    Anh thấy
    anh thấy một cô gái khác
    dịu trong như dòng suối
    chảy qua những đá sắc
    những bụi gai
    không bận lòng lời lãi
    những vết thương làm cô ấy thấy gần hơn
    những vết thương anh
    anh không cần thêm một người đau đớn như anh
    nhưng anh muốn thêm rất nhiều người
    bình tâm đau đớn
    bởi cuộc đời
    đâu tránh được đớn đau
    anh thấy một cô gái khác
    muốn bên anh
    và buông
    bởi cả hai không phải kẻ
    buông
    cho dòng đời vô ơn và phi lí nhấn chìm
    anh thấy một cô gái khác
    nói với anh cô ấy mạnh hơn anh
    khi được ở bên anh và cộng hưởng
    mặc kệ em thấy mình đáng ghét
    anh thấy một cô gái khác
    trong em
    10.07.05

    ...ngày mai sẽ nở hay tàn-nghe đi em tiếng bầy đàn xôn xao... ​
    Được away sửa chữa / chuyển vào 19:37 ngày 10/08/2005
  5. Satori

    Satori Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/03/2004
    Bài viết:
    143
    Đã được thích:
    0
    Mới đầu đọc bài này cứ ngỡ của một kẻ đang đau đáu phản bội, thì ra "cô gái khác" này ko phải khác "em", mà là khác "anh" :P
    Cứ hiểu lầm thơ away mấy lần vì cái tội đọc vội, mà cũng vì thích nên cứ vội vàng đọc, sẽ rút kinh nghiệm để đi chậm lại.
    Khổ, đi chậm hay nhanh, đi nhiều hay ít, giày có thủng lỗ chỗ (như đôi giày khốn khổ của Satori bây giờ)... cũng ko đành lòng vất nó đi, một fần vì thói keo muốn để tiền mua giày mới đi mua cái khác, một fần vì cứ lưu luyến, một fần vì cái chặc lưỡi "Còn đi được mà."
    Nên.. bạn tớ phải tự làm mòn giày đi thôi, đừng đợi những đôi giày khác mòn :)
    Về cái the return of the king.... cũng có nhiều loại vua chúa, Chúa Chổm chẳng hạn.
    Nhưng away ko fải thế đâu, nhỉ? Đừng có biến mất lâu quá, kẻo lại có một "vết thương anh" =)) Cái vết thương ấy khó chữa, tội lỗi, tội lỗi!!!
  6. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    Mệt
    nhiều khi tôi tự hỏi
    mệt mỏi để làm gì
    ừ, để làm gì nhỉ?
    quên xừ cái mệt đi
    nhưng mà đếch quên được
    thì nhớ nó nhiều vào
    cuộc đời ai chả mệt
    thì mệt có làm sao
    tôi rủa tôi đồ khốn
    sao mày chẳng thương mày
    tao thương tao đấy chứ
    mệt thì có gì hay
    tao tức lên rồi đấy
    mệt là tự nhiên mà
    bỗng tự nhiên hết mệt
    tức hay phết hà hà
    07.08.05
    --------------------------------------------------------------
    Tỉnh ngộ!
    Từ giờ sẽ nhịn tiền post bài dành dụm mua giầy đi cho mòn, với lại, có giầy đi thì ko ngồi ì máy tính nữa
    Chúc Satori khoẻ
  7. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    Biết làm sao
    chán cứ chán
    có gì đâu
    chúng ta là những tinh cầu khác xa
    tưởng anh không chán em à
    khi em vẫn sợ lúc ta cận kề
    hư vô lại đến rủ rê
    anh đang cưỡng lại bùa mê của nàng
    biết làm sao
    anh lang thang
    không em mà cũng chẳng màng hư vô
    ...
    có lẽ anh đã hồ đồ
    vội đòi em cũng điên rồ như anh
    một điên rồ rất trong lành
    cái điên rồ biến anh thành mênh mông
    nhưng anh có hiểu em không
    nỗi lo em phải gánh gồng bao năm
    ...
    ừ anh sẽ lặng lẽ nằm
    bên em như ánh trăng rằm vuốt ve
    ừ anh sẽ vẫn lắng nghe
    nhịp tim em được chở che lần đầu
    31.07.05​
  8. sutsit

    sutsit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/08/2003
    Bài viết:
    680
    Đã được thích:
    0
    Hay quá!
  9. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    Dự định là một đoạn trong tiểu thuyết chưa hoàn thành ​
    Có khi tôi là một kẻ cực kỳ lệ thuộc vào máy móc.
    Mỗi sự ra đời của một loại máy móc quan trọng là một cuộc cách mạng. Đầu máy hơi nước là một ví dụ mà hiếm ai không biết. Máy móc tạo nên những sự thay đổi rộng lớn về sản xuất, dẫn đến những sự chuyển mình của Kinh Tế (cái dạ dày ?ocó thực mới vực được đạo? của xã hội loài người) ảnh hưởng rất rất quan trọng đến Chính Trị, Giáo Dục, Y Tế, Nhận Thức... Và thật khó biết nên nói rằng thật đau lòng hay thật vui mừng khi nó kéo theo cả sự thay da đổi thịt của mỗi nền văn học, từ đó, biến đổi ý thức hệ.
    Là một nô lệ của máy móc ở thế kỷ 21, tôi bị phụ thuộc vào quá nhiều loại máy. Những chuyện như mùa hè mà không có tủ lạnh hay quạt máy thì khó sống có thể kể lúc khác. Những chuyện như không có xe máy thì làm việc khó vô cùng cũng hẹn dịp khác hoặc dành người khác kể. Tôi muốn tạm gác những chi tiết về nhu cầu sinh hoạt hay điều kiện làm việc mà máy móc chi phối để kể chuyện về những khía cạnh tinh thần mà máy móc thống trị. Bạn có thể gọi đích danh 3 tên Độc Tài trong những Độc Tài đặt ách thống trị lên thời đại ra mà không sợ bị ai gây khó dễ (trừ những nhà sản xuất, nhà phân phối, hic, những quyền lực vô song): Tivi, Di Động, Máy Vi Tính. 3 tên này có thể gọi là 3 đứa con xuất sắc và kỳ dị của Máy Ảnh, bà mẹ vốn đã cực đột phá trong thời của bả. Chồng bả là ai thì vì kiến thức khoa học của tôi quá hạn hẹp nên chửa nghĩ ra. Mà thú thật, vì dốt nên tôi cũng không dám chắc 3 đứa có phải con đẻ hay họ hàng gần xa của bả không nữa.
    Nói chung là tên Tivi có nguy cơ bị tên Di Động và tên Vi Tính đồng hóa vì Di Động và Vi Tính đều có thể có chức năng xem Tivi. Tên Vi Tính cũng bị tên Di Động nhăm nhe nuốt nốt khi hắn cũng dần có đầy đủ chức năng của Vi Tính. Tuy nhiên, chúng vẫn chia sẻ miếng mồi thị trường với nhau bởi những nhu cầu khác nhau của quần chúng về kích cỡ màn hình.
    Nói ra thì ?obiết rồi! khổ lắm! nói mãi!? nhưng không nói lại không có ?omiếng giầu làm đầu câu chuyện?: ở đâu có Độc Tài, ở đó đầy sự mất tự do, đầy nô lệ. Và hệ quả tất yếu là: Hư Vô.
    Cảm giác bị ăn mòn bởi Hư Vô có nhiều nguyên nhân: sự bất lực, mệt mỏi trước những bất công; sự không được tôn trọng; sự luôn bị hạ nhục; thất tình; người yêu quý mất đi; sự đau đớn kinh niên của thân xác; những mục tiêu không đạt được (còn gọi là vỡ mộng); giá trị đảo lộn quá nhanh; ngôn ngữ bị biến đổi; cảm giác tội lỗi không được giải thoát; không có niềm tin; nhàm chán mọi khoái lạc; bị ảnh hưởng bởi các triết thuyết về Hư Vô; nhân danh Hư Vô rồi bị nó nhân danh lại lúc nào không hay... và đặc biệt, Chiến Tranh, cái tạo nên vô số cái Hư Vô khác.
    Sự Hư Vô mà 3 tên Độc Tài kia tạo ra có thể có những điểm trùng với những sự Hư Vô vừa liệt kê. Tuy nhiên, chúng còn tạo ra những sự Hư Vô rất riêng. Có những dạng Hư Vô chưa từng có trong lịch sử.
    Ngôn Ngữ vốn dĩ đã mã hóa nhiều sự Tồn Tại. Con người không còn chỉ yêu nhau, ghét nhau bằng sự ôm ấp, sự đấm đá, sự ********, sự cấu xé, tiếng rên, tiếng rít bản năng... mà còn gián tiếp biểu hiện yêu ghét và những trạng thái khác qua kí tự và sự phát âm kí tự khi chúng được sáng tạo ra. Sự Gián Tiếp đó khiến con người biểu hiện được nhiều hơn Tư Duy luôn thiếu phương tiện để giải phóng của mình. Mà con người vốn có lòng tham, càng ngày nó càng muốn biểu đạt nhiều hơn nữa (lòng tham này là tốt hay xấu?). Nhưng Ngôn Ngữ -Kẻ Gián Tiếp- luôn tạo ra vô số Nhầm Lẫn. Lắm lúc, nó còn là nạn nhân của sự nhân danh, sự không thực lòng của những kẻ cố tình tạo ra Nhầm Lẫn. Con người dần bị luẩn quẩn trong ngôn ngữ. Thế nên, lại có nhiều người hô hào về với Vô Ngôn. Rất tiếc, vô vọng. Bởi vì, sự hô hào đó vốn dĩ là Hữu Ngôn. Và khi đột ngột Vô Ngôn thì con người đang quen nói sẽ gặp nhiều nhiều rắc rối hơn cái nó đang sa vào.
    3 tên Độc Tài này đẩy Tồn Tại đến một sự Gián Tiếp khác. Tức là, chúng đẩy những kẻ bị lệ thuộc đến thế giới Gián Tiếp Của Gián Tiếp: Ngôn Ngữ qua màn hình, qua loa và thậm chí, được tạo ra từ những phím. Bọn chúng không chỉ đẩy Ngôn Ngữ mà còn đẩy Vũ Trụ (hay nói đỡ to tát thì là Xã Hội) xuống một cái vực Gián Tiếp mới. Và vì bạn có thể tạo hình ảnh một cái vi tính nằm trong tivi, trong cái tivi ấy có một cái di động và trên màn hình di động là cái tivi chứa cái vi tính chứa cái di động chứa cái tivi... nên sự Gián Tiếp được biến hóa thành vô số sự Gián Tiếp bất tận. Cái tên Ma Trận vốn được bật lên đầy sửng sốt và sợ hãi trước khi 3 tên ra đời thì giờ biến thành một tiếng thét giữa cây cầu thời đại.
    Diễn đạt vậy có vẻ xa xôi và có thể khiến đối tượng độc giả nào đó mệt mỏi và gọi nó là Ma Trận chữ (tôi đâu dám nhận vinh hạnh ấy, thậm chí, còn ghét bị gọi như thế). Thôi thì, cụ thể là thế này...
    Nhưng giờ thì tôi đi ngủ đã. Khi phát hiện (cách đây vài năm) và dần thấm thía (cách đây vài ngày) sự lệ thuộc quá lớn của mình vào 3 tên Độc Tài bên cạnh vô số Độc Tài khác, tôi quyết định: để không bị ngập ngụa trong Hư Vô, trước tiên, phải dần tìm cách thoát khỏi mạng nhện của 3 tên yêu tinh này đã. Hic, tôi nhìn vào màn hình chứa câu chuyện này mất mấy tiếng rồi. Một số người bạn của tôi, những người biết tác phẩm của Milan Kundera, đọc đến đây chắc sẽ không khỏi mỉm cười nghĩ cả tôi và cái máy vi tính đều là ?ođồng minh của kẻ chôn mình?. Chả biết ai chôn ai trước hay cùng nhau lấp đất.
    Thống nhất là để tôi ngủ đã nhé. Đôi mắt cũng mệt mỏi tột độ rồi. Mà mắt mệt thì nhìn cái gì cũng dấp dính ít nhiều Hư Vô. Chỉ muốn nhắm lại. Mà nhắm lại thì cũng chỉ còn thấy bóng tối hỗn mang. Ngủ được thì đã tốt, có giấc mơ nhìn hộ. Đau mắt không ngủ được thì phải luôn nhìn đồng chí Hư Vô, đáng sợ biết bao. Nên tạm xin chào. Tôi đi ngủ đã.
    À, trước khi đi ngủ thì tôi phải làm nốt một số việc: lúc lắc nhẹ cái đầu, xoay nhẹ chân tay, căng mắt rồi chớp chớp, tự xoa bóp lưng, hai vai và cái chân tê. Tiếp đến, xuống bếp uống nước chè đậu đen. Thầm cảm ơn bố mẹ (điều mà mình vốn tiết kiệm). Uống thêm chút nước lọc. Rồi học tập các em nhỏ: đánh răng. Xong mới nằm xuống và cố ngủ.
    Anh sẽ chỉ thừa nhận là anh nhớ em thôi. Và sự quên lãng được nhắc đến là điều dối trá hoặc Nhầm Lẫn trong Ngôn Ngữ. Anh sẽ không miêu tả nỗi nhớ ảnh hưởng tới giấc ngủ của anh thế nào. Bởi anh không rõ điều đó sẽ làm em hạnh phúc hay áy náy hay vừa hạnh phúc vừa áy náy. Nếu em chỉ hạnh phúc hoặc chỉ áy náy thì sao nhỉ?
    Thôi, người còn nằm rất xa tầm hiểu biết của anh, rất xa nơi nương náu của anh, em ngủ ngon nhé, anh đếm cừu đây.
    15.08.05
    =================
    http://gio-o.com/NguyenTheHoangLinhTieuThuyetChuaXong1.html
    =================
    "Chị" cảm ơn "chú" Sutsit
    ...ngày mai sẽ nở hay tàn-nghe đi em tiếng bầy đàn xôn xao...
    Được away sửa chữa / chuyển vào 02:31 ngày 15/08/2005
  10. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    Đừng yêu tôi bằng một giây xao xuyến
    Đừng yêu tôi bằng một phút mềm lòng
    Đừng yêu tôi bằng một giờ thương nhớ
    Một ngày mưa nước mắt đổ lưng tròng
    Đừng yêu tôi bằng một tuần vơ vẩn
    Đừng yêu tôi bằng một tháng muộn phiền
    Đừng yêu tôi bằng một mùa đau khổ
    Một năm trôi tê tái đến dại rồ
    Đừng yêu tôi bằng một đời vô vọng
    Đừng yêu tôi bằng những kiếp phai tàn
    Khi em chẳng hiểu gì về tôi cả
    trái tim tôi đã sớm nát tan?
    trích từ: http://www.gio-o.com/tuykyhoanglinh.html
    ===================================
    way ạ, mày thật ngu xuẩn. mày vẫn biết "nơi bắt đầu là nơi kết thúc", một câu nói thâm thuý ẩn trong cái hình thức giải trí của "Wasabi". dù mày có đọc thêm viết thêm bao nhiêu chăng nữa, dù mày có được đọc nhiều đến đâu chăng nữa, dù con người mày có biến đổi thế nào chăng nữa, dù mày có thất vọng về mình và tuyệt vọng về thế giới ra sao thì cuối cùng người ta sẽ tìm thấy cái nguyên thuỷ của mày ở nơi khởi đầu này. và chính nó, là nơi nâng đỡ tâm hồn mày, khi mày trở lại là một độc giả, một độc giả biết khát khao chân lí và không bị hùa theo sự phán xét hèn hạ ngu xuẩn của số đông về sự ảo tưởng. ai ảo tưởng hơn ai khi bình tâm sống trong thế giới của chiến tranh, vũ khí hạt nhân và băng hoại đạo đức?
    way ạ, mày ngu xuẩn đến chính bản thân mày còn không chấp nhận nổi nếu mày cứ tiếp tục mất niềm tin vào bản thân mày
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này