1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mong mọi người góp ý cho

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi away, 30/05/2002.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    trích từ một trang (có thể) có nhiều thơ hay (mới đọc được vài bài) ...
    http://www.ttvnol.com/forum/topic.asp?TOPIC_ID=63577&whichpage=5&ARCHIVE=
    --------------------------------
    vừa nãy, lan man vào box thảo luận, vớ được bài này hôm trước viết, thấy cũng có vẻ giống thơ...
    LAN MAN VỀ NHỮNG NGÀY GẦN ĐÂY
    độ rày, chả còn đầu óc mà viết lan man...
    rõ ràng, đang viết thừa, thừa rất nhiều...
    như bàn tay vụng về xây quá nhiều tổ bồ câu ở một nơi thiếu bóng bồ câu...
    thời gian, thời gian trôi đi, bồ câu sẽ đến đậu...
    và những chiếc tổ lại không đủ...
    có điều, quạ đang đến...
    chúng chui vào những chiếc tổ...
    giá mà chúng định cư thì may mắn lắm...
    đằng này, chúng sục sạo, để lại rác rưởi rồi bay đi...
    đến làm bẩn những chiếc tổ khác...
    những cánh bồ câu mạnh mẽ thì tự làm tổ cho mình, mệt mỏi và vất vả, không còn mấy thời gian ghé thăm những chiếc tổ trống không bị tàn phá để dọn dẹp và tẩy uế...
    ...cuộc đời cứ như thế
    muốn phá toang cái mạng nhện
    tôi không đủ tay...
    (Văn Cao)
    phải, vấn đề là thời gian, là sự chờ đợi, là chữ Nhẫn
    Nhẫn đến tàn nhẫn...
    thời gian
    thời gian
    nhiều khi vô cảm
    đến dã man...
    sự bền bỉ ấy trong vô cảm ấy, cuối cùng, nó sẽ chứng tỏ sức mạnh...
    một sức mạnh để xây tổ, xây những điểm dừng chân cho những cánh chim mệt mỏi
    và đàn chim ấm áp
    đem lại tự do cho chính mình...
    chứ chả dại gì mà tóm bồ câu tự do mà nhét vào tổ...
    và những con quạ, chúng cũng phải sinh tồn...
    chúng luôn được ngắm nhìn khi đậu trên những cành cây khẳng khiu, chao đảo, rền rĩ trên bầu trời bàng bạc báo hiệu sự tàn tạ và khao khát về một mùa xanh
    và trên đời, không thiếu, những con quạ
    biết yêu quí, khát khao và nâng niu tổ ấm
    những sinh linh đen xám ấy có linh hồn bồ câu...
    ----------------------------
    đến tận hôm nay mới phát hiện ra mảnh vườn nhà này, quả là:
    ...vườn hoang sai quả
    nhưng chả ai ăn...
    những khu vườn ấy
    chắc chỉ còn trong những bài tập làm văn...
    xin cho gã tiểu nông sản away này trồng sắn trồng khoai vào đây được không ạ...
    away
    [black]linh
  2. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    VIẾT TIẾP MỘT CHUYỆN ẢO
    ngày nọ, một tảng đá (có thể là) ở giữa thế gian nứt ra...
    một bầy đàn máu mủ rớt dãi trào ra ngoài từ khe đá
    khi ấy, bầy đàn ấy đã có các chi và một số giác quan như chúng ta bây giờ...
    vô thức, họ cùng nhau bước đi...
    có một con khỉ đi nhanh hơn cả...
    nó bỏ lại bầy đàn phía sau...
    con khỉ đi nhanh thứ hai bám theo con khỉ thứ nhất
    con khỉ đi nhanh thứ ba bám theo con khỉ thứ hai
    ...
    con khỉ đi nhanh thứ n bám theo con khi thứ n-1...
    bầy đàn đông đúc nhung nhúc đồng bộ rớt lại phía sau...
    bỗng dưng, xuất hiện một cái miệng vực hun hút...
    con khỉ thứ nhất chưa ý thức được về sự nguy hiểm, nó đi tiếp và rơi xuống vực
    chết!
    con khỉ thứ hai nhìn thấy, nó chưa ý thức được về cái chết và nỗi sợ hãi, nó đi tiếp và lại rơi xuống vực
    chết!
    những con khỉ tiếp theo cũng như con khỉ thứ 2, dù nhìn thấy những con đi trước chết nhưng chúng chưa ý thức được về cái chết và nỗi sợ hãi, chúng nối đuôi nhau đi tiếp và lại rơi xuống vực
    chết!
    đến con khỉ thứ n, nó cũng như vậy
    nhưng khi nó rơi xuống, nó mắc phải một cành cây ở miệng vực, nó chao đảo, nó bỗng nhìn xuống vực sâu hun hút với mùi tanh lòm của máu me, thum thủm của thây rữa bốc lên...
    một nỗi khiếp hãi bản năng giống nòi dâng lên trong nó...
    nó rướn và nó ngoi lên...
    và nó quay lại...
    một ý thức bản năng sai khiến nó truyền đạt lại những điều ấy cho bầy đàn
    nhưng nó không biết nói...
    nhưng những con khỉ đi cùng nhau kia
    chúng chưa có kinh nghiệm
    chúng chưa từng bị mắc chênh vênh ở miệng vực
    chúng cắn xé con khỉ vạch đám đông để quay lại con đường khác...
    con khỉ thứ n nọ
    nó chả còn biết làm gì
    nó nhịn đau
    quay lại
    chỗ tảng đá
    trơ trọi giữa nhân gian
    và hình như
    nó khóc...

    thật ra, con khỉ khóc vì cái gì?
    chịu!
    không ai biết
    chưa ai rơi vào toàn bộ hoàn cảnh của nó
    chính nó cũng chả biết
    vì nó là con khỉ mới có được những giọt lệ đầu tiên của con người
    nó khóc vì đau đớn thể xác?
    nó khóc vì bất lực?
    nó khóc vì bị tước đoạt bản năng cộng sinh?
    hay nó khóc theo kiểu cá sấu vì hy vọng ai đó sẽ nghe kể về câu chuyện này?
    không, nó là con khỉ
    nó chưa biết toan tính
    vậy nên, nếu quả nó có khóc thì đó là nước mắt bản năng
    nước mắt chân thật của sự cô độc
    có thể nó đã cười ra nước mắt...
    ấy nhưng mà chỉ "hình như nó khóc..."
    có thể nó đã không khóc
    có thể nó chưa có được những giọt lệ đầu tiên của con người lần đầu tiên tuyệt vọng trong đời...
    chỉ biết
    nó đã gục mặt vào hai chi trước
    mà sau này con người gọi là hai bàn tay
    cái để vuốt ve, băng bó và cả bóp cổ nhau...
    cứ thế
    thời gian trôi đi
    nó đói
    và nó kiếm cái gì con khỉ có thể ăn được
    và ban đêm
    nó gục mặt vào hai chi sau
    mà sau này con người gọi là hai bàn chân
    đề chinh phục những con đường, gieo mầm và cả dẫm nát hoa...
    rồi cũng đến một ngày
    khi nó gục mặt vào cả bốn chi...
    nó thấy hơi ấm của đồng loại...
    không!
    không phải nó có chửa!
    con khỉ n' đã trở về
    và đặt tay lên vai nó
    chúng không biết nói
    nhưng trong ánh mắt chúng
    toả ra niềm vui và nỗi đau hân hoan
    mà chúng ta chữ hoá thành "xin lỗi" và "cảm ơn" và nhiều hơn thế mà chúng ta chưa chữ hoá được...
    thời gian lại trôi đi
    những con khỉ n'', n'''... đã trở về
    với sự hoảng loạn, sự rạc rã, nhẹ nhõm, ngơ ngác và cả sự lạnh lùng, xa cách bí ẩn...
    những phong cách!
    những cá tính!
    đã hình thành sau cái chết...
    những trí tuệ được chọn lọc...
    nhưng trái tim thì chưa chắc...
    và có thể có những may mắn mà tạo hoá vô tình thiên vị...
    dù sao, bầy khỉ nói chung đã được chọn lọc, đào thải ấy
    chúng đã có kinh nghiệm xương máu đầu tiên:
    trở về nguồn cội sau lần đầu vấp ngã vì sự mông muội...
    rồi thức ăn hết...
    loài khỉ
    chúng không ăn thịt nhau
    hoàn toàn không ăn thịt nhau
    không hề có ngoại lệ
    đơn giản là vì chúng chưa biết cách chế biến...
    chúng trở lại con đường đến miệng vực đã được những dấu móng vuốt xói mòn...
    có con mơ hồ cảm thấy cần tìm một cái gì đó
    có con chỉ đi theo
    loài khỉ
    chúng không tách đàn
    có lẽ, bởi khi ấy, chỉ có một con đường duy nhất:
    cộng sinh để tồn tại...
    có con biết áp tai xuống đất
    và nghe tiếng suối trong mơn trớn sỏi đá
    tiếng tôm cá dìm không khí xuống mặt nước
    tiếng quả rơi thấm đỏ mặt đất...
    và nó hiểu ra một cái gì đó
    nhưng nó không biết truyền đạt...
    lại mất rất rất nhiều thời gian, nó mới khiến chính mình và những con khỉ khác hiểu rằng:
    cần sang bờ bên kia
    hoặc là chết đói...
    đã có biết bao khỉ con ra đời...
    nhưng làm sao...
    trời ạ, mệt mỏi quá...
    buồn ngủ quá...
    nhanh nhanh lên thôi...
    thế rồi chúng nắm đuôi nhau và làm thành một sợi dây ròng ròng xuống đáy vực
    nhưng cách nắm đuôi cũng là cả một vấn đề
    đã có lần sợi dây đứt
    đã có thêm những bài học
    khi ấy, những bài học luôn phải trả giá bằng xương máu...
    một số đến được gần đáy vực, chúng bám vào cây và leo xuống, sợi dây làm bằng đuôi ngắn lại...
    những con khỉ còn lại trên sợi dây ngắn ngủi đã biết không thể nhảy theo...
    chúng đã biết sợ...
    và trở lại trên miệng vực...
    quằn quại sinh tồn trong sự thiếu thốn...
    và mơ hồ về sự chờ đợi...
    thời gian lại lột xác thêm nhiều lần...
    nhiều chuyện đã xảy ra
    đủ để viết nhiều anh hùng ca, trường ca, sử thi và thơ điên...
    không biết bằng cách nào
    những con khỉ xuống được đáy vực đã lên được bờ bên kia
    có lẽ, chúng đã biết sử dụng xương của đồng loại trắng hếu dưới ấy để làm một cái gì đó...
    và cuộc sống của những con khỉ đến được bến bờ mới thật tuyệt diệu...
    hãy dành điều ấy cho trí tưởng tượng
    lại cần đến những bản sônat, những bản côngxectô và dàn nhạc giao hưởng...
    cuộc sống của chúng đã đổi khác
    nhưng miệng vực
    không thay đổi
    những con khỉ ở bến bờ cũ là A
    và những con khỉ ở bờ mới là B
    một khoảng cách rùng rợn mà hình như chỉ có B đến với A được thôi...
    mà B thì...
    lại hãy dành điều ấy cho trí tưởng tượng
    những con khỉ khỉ ở bờ hoang B thì sao?
    cuộc sống của chúng, con cháu chúng đã ra sao?
    hình như tôi không biết
    vì có thể
    vô vàn kiếp trước tôi là một con khỉ ở bến bờ sung túc với tước phẩm A ...
    không, tôi không nghĩ là những con khỉ ấy sẽ diệt vong...
    chúng sẽ được đào thải và chọn lọc
    chúng sẽ tiếp tục lao động
    và thích nghi
    để sinh tồn
    thậm chí, có thể chúng mọc cánh và hoá thành chim
    mọc vẩy để thành thằn lằn, rắn
    hoặc mọc một cái gì đó để thành cây
    và nhiều sự biến đổi bí hiểm khác
    đó là sự lạnh lùng có lí của tạo hoá...
    và đã là quá khứ...
    và những con khỉ không còn là khỉ đôi khi ăn thịt những con khỉ không còn là khỉ...
    quái dị và cũng tự nhiên thế đấy...
    và rồi thì lại đánh thức thời gian khi nó đã ngủ...
    thời gian
    nó mặc kệ tất cả
    mà chả ai để nó yên...
    khỉ đã thành người
    Tự Nhiên đã mọc tứ chi và nhiều chi nữa, nhiều xúc giác nữa của Xã Hội...
    có nhiều cái đã thay đổi
    không còn mốc để so sánh tuyệt đối
    sự thay đổi ấy tuyệt diệu và khủng khiếp thế nào...
    không còn biết nên nói xin lỗi hay cảm ơn với những điều đó
    chỉ biết
    những miệng vực
    còn đó
    những sinh linh chờ đợi ở bờ bên kia
    còn đó
    một số không chịu đựng nổi đã hoá đã
    một số sắp hoá đá
    và một số
    hoá thành
    khủng bố...
    và chúng ta
    đã là
    những con người
    trong lúc nhàn rỗi
    chúng ta chế tạo ra
    bom nguyên tử...
    một ngày nào đó
    trong cơn mộng mị và sướng quá hoá rồ chúng ta nhấn nút
    nó nổ tung
    và trái đất không còn bất cứ miệng vực nào
    không còn bất cứ...
    mà thôi
    hãy lại dành chỗ cho trí tưởng tượng...
    và câu chuyện về loài khỉ
    rất có thể sẽ mới bắt đầu trở thành hiện thức sau một vài lần lột xác nữa của thời gian...
    -hôm nay-
    [black]linh
  3. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    VIẾT TIẾP MỘT CHUYỆN ẢO
    ngày nọ, một tảng đá (có thể là) ở giữa thế gian nứt ra...
    một bầy đàn máu mủ rớt dãi trào ra ngoài từ khe đá
    khi ấy, bầy đàn ấy đã có các chi và một số giác quan như chúng ta bây giờ...
    vô thức, họ cùng nhau bước đi...
    có một con khỉ đi nhanh hơn cả...
    nó bỏ lại bầy đàn phía sau...
    con khỉ đi nhanh thứ hai bám theo con khỉ thứ nhất
    con khỉ đi nhanh thứ ba bám theo con khỉ thứ hai
    ...
    con khỉ đi nhanh thứ n bám theo con khi thứ n-1...
    bầy đàn đông đúc nhung nhúc đồng bộ rớt lại phía sau...
    bỗng dưng, xuất hiện một cái miệng vực hun hút...
    con khỉ thứ nhất chưa ý thức được về sự nguy hiểm, nó đi tiếp và rơi xuống vực
    chết!
    con khỉ thứ hai nhìn thấy, nó chưa ý thức được về cái chết và nỗi sợ hãi, nó đi tiếp và lại rơi xuống vực
    chết!
    những con khỉ tiếp theo cũng như con khỉ thứ 2, dù nhìn thấy những con đi trước chết nhưng chúng chưa ý thức được về cái chết và nỗi sợ hãi, chúng nối đuôi nhau đi tiếp và lại rơi xuống vực
    chết!
    đến con khỉ thứ n, nó cũng như vậy
    nhưng khi nó rơi xuống, nó mắc phải một cành cây ở miệng vực, nó chao đảo, nó bỗng nhìn xuống vực sâu hun hút với mùi tanh lòm của máu me, thum thủm của thây rữa bốc lên...
    một nỗi khiếp hãi bản năng giống nòi dâng lên trong nó...
    nó rướn và nó ngoi lên...
    và nó quay lại...
    một ý thức bản năng sai khiến nó truyền đạt lại những điều ấy cho bầy đàn
    nhưng nó không biết nói...
    nhưng những con khỉ đi cùng nhau kia
    chúng chưa có kinh nghiệm
    chúng chưa từng bị mắc chênh vênh ở miệng vực
    chúng cắn xé con khỉ vạch đám đông để quay lại con đường khác...
    con khỉ thứ n nọ
    nó chả còn biết làm gì
    nó nhịn đau
    quay lại
    chỗ tảng đá
    trơ trọi giữa nhân gian
    và hình như
    nó khóc...

    thật ra, con khỉ khóc vì cái gì?
    chịu!
    không ai biết
    chưa ai rơi vào toàn bộ hoàn cảnh của nó
    chính nó cũng chả biết
    vì nó là con khỉ mới có được những giọt lệ đầu tiên của con người
    nó khóc vì đau đớn thể xác?
    nó khóc vì bất lực?
    nó khóc vì bị tước đoạt bản năng cộng sinh?
    hay nó khóc theo kiểu cá sấu vì hy vọng ai đó sẽ nghe kể về câu chuyện này?
    không, nó là con khỉ
    nó chưa biết toan tính
    vậy nên, nếu quả nó có khóc thì đó là nước mắt bản năng
    nước mắt chân thật của sự cô độc
    có thể nó đã cười ra nước mắt...
    ấy nhưng mà chỉ "hình như nó khóc..."
    có thể nó đã không khóc
    có thể nó chưa có được những giọt lệ đầu tiên của con người lần đầu tiên tuyệt vọng trong đời...
    chỉ biết
    nó đã gục mặt vào hai chi trước
    mà sau này con người gọi là hai bàn tay
    cái để vuốt ve, băng bó và cả bóp cổ nhau...
    cứ thế
    thời gian trôi đi
    nó đói
    và nó kiếm cái gì con khỉ có thể ăn được
    và ban đêm
    nó gục mặt vào hai chi sau
    mà sau này con người gọi là hai bàn chân
    đề chinh phục những con đường, gieo mầm và cả dẫm nát hoa...
    rồi cũng đến một ngày
    khi nó gục mặt vào cả bốn chi...
    nó thấy hơi ấm của đồng loại...
    không!
    không phải nó có chửa!
    con khỉ n' đã trở về
    và đặt tay lên vai nó
    chúng không biết nói
    nhưng trong ánh mắt chúng
    toả ra niềm vui và nỗi đau hân hoan
    mà chúng ta chữ hoá thành "xin lỗi" và "cảm ơn" và nhiều hơn thế mà chúng ta chưa chữ hoá được...
    thời gian lại trôi đi
    những con khỉ n'', n'''... đã trở về
    với sự hoảng loạn, sự rạc rã, nhẹ nhõm, ngơ ngác và cả sự lạnh lùng, xa cách bí ẩn...
    những phong cách!
    những cá tính!
    đã hình thành sau cái chết...
    những trí tuệ được chọn lọc...
    nhưng trái tim thì chưa chắc...
    và có thể có những may mắn mà tạo hoá vô tình thiên vị...
    dù sao, bầy khỉ nói chung đã được chọn lọc, đào thải ấy
    chúng đã có kinh nghiệm xương máu đầu tiên:
    trở về nguồn cội sau lần đầu vấp ngã vì sự mông muội...
    rồi thức ăn hết...
    loài khỉ
    chúng không ăn thịt nhau
    hoàn toàn không ăn thịt nhau
    không hề có ngoại lệ
    đơn giản là vì chúng chưa biết cách chế biến...
    chúng trở lại con đường đến miệng vực đã được những dấu móng vuốt xói mòn...
    có con mơ hồ cảm thấy cần tìm một cái gì đó
    có con chỉ đi theo
    loài khỉ
    chúng không tách đàn
    có lẽ, bởi khi ấy, chỉ có một con đường duy nhất:
    cộng sinh để tồn tại...
    có con biết áp tai xuống đất
    và nghe tiếng suối trong mơn trớn sỏi đá
    tiếng tôm cá dìm không khí xuống mặt nước
    tiếng quả rơi thấm đỏ mặt đất...
    và nó hiểu ra một cái gì đó
    nhưng nó không biết truyền đạt...
    lại mất rất rất nhiều thời gian, nó mới khiến chính mình và những con khỉ khác hiểu rằng:
    cần sang bờ bên kia
    hoặc là chết đói...
    đã có biết bao khỉ con ra đời...
    nhưng làm sao...
    trời ạ, mệt mỏi quá...
    buồn ngủ quá...
    nhanh nhanh lên thôi...
    thế rồi chúng nắm đuôi nhau và làm thành một sợi dây ròng ròng xuống đáy vực
    nhưng cách nắm đuôi cũng là cả một vấn đề
    đã có lần sợi dây đứt
    đã có thêm những bài học
    khi ấy, những bài học luôn phải trả giá bằng xương máu...
    một số đến được gần đáy vực, chúng bám vào cây và leo xuống, sợi dây làm bằng đuôi ngắn lại...
    những con khỉ còn lại trên sợi dây ngắn ngủi đã biết không thể nhảy theo...
    chúng đã biết sợ...
    và trở lại trên miệng vực...
    quằn quại sinh tồn trong sự thiếu thốn...
    và mơ hồ về sự chờ đợi...
    thời gian lại lột xác thêm nhiều lần...
    nhiều chuyện đã xảy ra
    đủ để viết nhiều anh hùng ca, trường ca, sử thi và thơ điên...
    không biết bằng cách nào
    những con khỉ xuống được đáy vực đã lên được bờ bên kia
    có lẽ, chúng đã biết sử dụng xương của đồng loại trắng hếu dưới ấy để làm một cái gì đó...
    và cuộc sống của những con khỉ đến được bến bờ mới thật tuyệt diệu...
    hãy dành điều ấy cho trí tưởng tượng
    lại cần đến những bản sônat, những bản côngxectô và dàn nhạc giao hưởng...
    cuộc sống của chúng đã đổi khác
    nhưng miệng vực
    không thay đổi
    những con khỉ ở bến bờ cũ là A
    và những con khỉ ở bờ mới là B
    một khoảng cách rùng rợn mà hình như chỉ có B đến với A được thôi...
    mà B thì...
    lại hãy dành điều ấy cho trí tưởng tượng
    những con khỉ khỉ ở bờ hoang B thì sao?
    cuộc sống của chúng, con cháu chúng đã ra sao?
    hình như tôi không biết
    vì có thể
    vô vàn kiếp trước tôi là một con khỉ ở bến bờ sung túc với tước phẩm A ...
    không, tôi không nghĩ là những con khỉ ấy sẽ diệt vong...
    chúng sẽ được đào thải và chọn lọc
    chúng sẽ tiếp tục lao động
    và thích nghi
    để sinh tồn
    thậm chí, có thể chúng mọc cánh và hoá thành chim
    mọc vẩy để thành thằn lằn, rắn
    hoặc mọc một cái gì đó để thành cây
    và nhiều sự biến đổi bí hiểm khác
    đó là sự lạnh lùng có lí của tạo hoá...
    và đã là quá khứ...
    và những con khỉ không còn là khỉ đôi khi ăn thịt những con khỉ không còn là khỉ...
    quái dị và cũng tự nhiên thế đấy...
    và rồi thì lại đánh thức thời gian khi nó đã ngủ...
    thời gian
    nó mặc kệ tất cả
    mà chả ai để nó yên...
    khỉ đã thành người
    Tự Nhiên đã mọc tứ chi và nhiều chi nữa, nhiều xúc giác nữa của Xã Hội...
    có nhiều cái đã thay đổi
    không còn mốc để so sánh tuyệt đối
    sự thay đổi ấy tuyệt diệu và khủng khiếp thế nào...
    không còn biết nên nói xin lỗi hay cảm ơn với những điều đó
    chỉ biết
    những miệng vực
    còn đó
    những sinh linh chờ đợi ở bờ bên kia
    còn đó
    một số không chịu đựng nổi đã hoá đã
    một số sắp hoá đá
    và một số
    hoá thành
    khủng bố...
    và chúng ta
    đã là
    những con người
    trong lúc nhàn rỗi
    chúng ta chế tạo ra
    bom nguyên tử...
    một ngày nào đó
    trong cơn mộng mị và sướng quá hoá rồ chúng ta nhấn nút
    nó nổ tung
    và trái đất không còn bất cứ miệng vực nào
    không còn bất cứ...
    mà thôi
    hãy lại dành chỗ cho trí tưởng tượng...
    và câu chuyện về loài khỉ
    rất có thể sẽ mới bắt đầu trở thành hiện thức sau một vài lần lột xác nữa của thời gian...
    -hôm nay-
    [black]linh
  4. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    trích của maccasteve...
    ------------------------------------------------------
    Tôi mở chiếc rương nhỏ cũ kỹ của tôi
    Chiếc rương đựng xâm xấp những mảnh vụn ký ức
    Tôi giở lại những lá thư của một tình bạn đã chết
    Nét chữ chưa cứng trên phong bao
    Bì thư úa màu
    Tôi không thiết bóc chúng ra đọc lại.
    ***
    Có những thứ tôi chưa cho vào chiếc rương ấy
    Chúng vẫn còn vương vãi bên tôi
    Tôi thở dài
    Cho dự cảm về những điều sắp cũ
    ...............................................................
    (tiếp...)
    ừ, phải
    đó là lúc tôi thở dài
    những dự cảm trong cô độc
    dụ dỗ mọi màu xanh trở thành cỏ trên nấm mồ...
    ngoài kia
    một tiếng trẻ con cười
    làm tôi giật thót...
    như người chết bật dậy trong quan tài
    ừ nhỉ, mới hôm nào thôi, tôi đã viết về "ngày hôm nay":
    "...đứa trẻ nhà bên hay khóc
    hôm nay bỗng thấy nó cười
    một nụ cười nhiều dự cảm
    về điều gì đó đẹp tươi..."
    thế mà, ngày hôm nay...
    phải, trong cô đơn
    những ám ảnh hoang lạnh luôn thổi về và lộng hành trong bộ óc trỗng rỗng...
    như một thói quen...
    "viết về thói quen:
    đời kỳ lạ như gốm
    không định nổi màu men
    nhưng nếu thình lình hỏi:
    tôi thảng thốt:
    màu đen!"
    phải, trong cô độc
    nghe tiếng sự trong trẻo réo rắt
    tôi đã bật dậy trong quan tài
    và va đầu vào cái nắp đã đóng đinh kín mít
    đập gáy vào sự vô thức
    vô thức tức là ngủ?
    không còn biết gì...
    trong bóng tối
    cả máu cũng màu đen...
    phải
    máu tôi có chứa hy vọng
    hy vọng là diệp lục
    có điều
    trong bóng tối
    chúng không có ánh sáng
    để quang hợp...
    hay là
    tôi
    thử
    lấy lí trí đánh vào trái tim cho toé lửa...
    buồn cười thật...
    cô độc lại miên man rồi
    bạn tôi đang đợi
    và tôi đi bắn half-life đây...
    những đứa trẻ ngồi trong quán bán đời...
    tôi
    chưa có một tình bạn
    để
    để nó chết...
    đôi lúc
    tôi nghĩ thế này:
    cái gì chết
    thì chả phải là
    tình bạn
    cũng chả phải là
    tình yêu
    và đôi lúc tôi lại nghĩ:
    cái chết
    nó không thể gói gọn trong một chữ "chết"
    người ta nói đến nó
    nghĩa là đã có ám ảnh về sự sống...
    khó nói quá...
    tôi đã bắt đầu thấy ớn
    những định nghĩa
    những câu chữ
    dù tôi
    đang tạo ra chúng
    không thì
    tôi
    chết
    hy vọng

    tôi
    không
    chết
    -hôm nay-
    [black]linh
  5. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    trích của maccasteve...
    ------------------------------------------------------
    Tôi mở chiếc rương nhỏ cũ kỹ của tôi
    Chiếc rương đựng xâm xấp những mảnh vụn ký ức
    Tôi giở lại những lá thư của một tình bạn đã chết
    Nét chữ chưa cứng trên phong bao
    Bì thư úa màu
    Tôi không thiết bóc chúng ra đọc lại.
    ***
    Có những thứ tôi chưa cho vào chiếc rương ấy
    Chúng vẫn còn vương vãi bên tôi
    Tôi thở dài
    Cho dự cảm về những điều sắp cũ
    ...............................................................
    (tiếp...)
    ừ, phải
    đó là lúc tôi thở dài
    những dự cảm trong cô độc
    dụ dỗ mọi màu xanh trở thành cỏ trên nấm mồ...
    ngoài kia
    một tiếng trẻ con cười
    làm tôi giật thót...
    như người chết bật dậy trong quan tài
    ừ nhỉ, mới hôm nào thôi, tôi đã viết về "ngày hôm nay":
    "...đứa trẻ nhà bên hay khóc
    hôm nay bỗng thấy nó cười
    một nụ cười nhiều dự cảm
    về điều gì đó đẹp tươi..."
    thế mà, ngày hôm nay...
    phải, trong cô đơn
    những ám ảnh hoang lạnh luôn thổi về và lộng hành trong bộ óc trỗng rỗng...
    như một thói quen...
    "viết về thói quen:
    đời kỳ lạ như gốm
    không định nổi màu men
    nhưng nếu thình lình hỏi:
    tôi thảng thốt:
    màu đen!"
    phải, trong cô độc
    nghe tiếng sự trong trẻo réo rắt
    tôi đã bật dậy trong quan tài
    và va đầu vào cái nắp đã đóng đinh kín mít
    đập gáy vào sự vô thức
    vô thức tức là ngủ?
    không còn biết gì...
    trong bóng tối
    cả máu cũng màu đen...
    phải
    máu tôi có chứa hy vọng
    hy vọng là diệp lục
    có điều
    trong bóng tối
    chúng không có ánh sáng
    để quang hợp...
    hay là
    tôi
    thử
    lấy lí trí đánh vào trái tim cho toé lửa...
    buồn cười thật...
    cô độc lại miên man rồi
    bạn tôi đang đợi
    và tôi đi bắn half-life đây...
    những đứa trẻ ngồi trong quán bán đời...
    tôi
    chưa có một tình bạn
    để
    để nó chết...
    đôi lúc
    tôi nghĩ thế này:
    cái gì chết
    thì chả phải là
    tình bạn
    cũng chả phải là
    tình yêu
    và đôi lúc tôi lại nghĩ:
    cái chết
    nó không thể gói gọn trong một chữ "chết"
    người ta nói đến nó
    nghĩa là đã có ám ảnh về sự sống...
    khó nói quá...
    tôi đã bắt đầu thấy ớn
    những định nghĩa
    những câu chữ
    dù tôi
    đang tạo ra chúng
    không thì
    tôi
    chết
    hy vọng

    tôi
    không
    chết
    -hôm nay-
    [black]linh
  6. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    trích
    TỪ NHỮNG HIỂU LẦM NHO NHỎ, CHÚNG TA CÔ LẬP NHAU?
    Trích từ bài của away viết lúc 20:45 ngày 07/12/2002:
    --------------------------------------------------------------------------------
    trích...
    .........................................................................................................
    Trích từ bài của away viết lúc 22:18 ngày 06/12/2002:
    --------------------------------------------------------------------------------
    về vấn đề treo nick
    .....còn những kẻ vớ vẩn thì bỏ đi không tiếc
    với những kẻ lắm nick, cứ qui định nếu vi phạm nội qui là bị xem xét lại tất cả những bài đã gửi và có khả năng xoá, anh nào hèn lại chả sợ xanh mặt, chả tiếc đứt ruột...
    --------------------------------------------------------------------------------
    Thế lỡ gặp những kẻ không hèn, không sợ xanh mặt, không tiếc gì cả thì nên có biện pháp xử lý nào hả bác Away?
    Tôi không nghĩ bác thuộc loại "hèn", nhưng giả sử những bài viết của bác bị xoá, bác có tiếc đứt ruột không?
    THÁI HỒNG ANH.
    -------------------------------------------------------------------------------
    trả lời:
    đồng chí thaihonganh, đây là box để góp ý chứ có phải để móc lò nhau đâu, cái gì hay thì update thôi...
    tớ chỉ xin góp một biện pháp như vậy, nó chả hoàn hảo gì nhưng chắc chắn nó cũng hạn chế được một số anh hèn lâu nay được thả lỏng nên hư hỏng
    tớ mới chỉ nghĩ được cách ấy...
    ..................................................................
    tớ rất tôn trọng đồng chí
    ngay cả sau những lời này
    sao đồng chí lại nỡ hiểu lầm và nặng lời với đồng chí của mình như vậy
    xin lỗi các mod, lại công tư lẫn lộn rồi...
    --------------------------------------------------------------------------------
    Bác Away ơi, nếu bác thật sự tôn trọng tôi thì xin đừng gọi tôi là "đồng chí" vì tôi ghét cái từ ấy lắm! Tôi cũng chả bao giờ xem ai là "đồng chí" với tôi cả; nếu thích, tôi chỉ xem họ là bạn mà thôi.
    Đọc bài của bác trong chủ đề "Xây dựng" này, thấy bác dùng từ "anh hèn", nghe không có vẻ "xây dựng" chút nào nên tôi đã có đôi lời góp ý riêng với bác. Nhiều khi mình không có ác ý gì cả nhưng dùng từ ngữ không được nhẹ nhàng có thể khiến người khác hiểu lầm. Tôi đã cố ý nói không nhẹ nhàng lắm để mong bác hiểu rằng tôi (và có thể nhiều người khác) đã "hiểu lầm" bác.
    Những bài viết của tôi và bác hoàn toàn khác nhau về hình thức lẫn nội dung. Tôi thì cỡi ngựa lên đồi xuống núi, bác thì lái xe hơi chạy trong thành phố. Cho nên chúng ta lâu nay ít có dịp được gặp nhau để chuyện trò. Dù sao nhân chuyện "hiểu lầm" này mà chúng ta có cơ hội "làm quen".
    Hẹn có dịp gặp lại bác ở một nơi "phong cảnh hữu tình" nào đó trên diễn đàn này.
    THÁI HỒNG ANH
    ---------------------------------------------
    đó là câu chuyện giữa tớ và bác tháihồnganh, cũng có một số hiểu lầm nhưng cuối cùng vẫn là một lời thân ái
    có lẽ, bởi bác thaihonganh có tấm lòng bao dung...
    bác tháihồnganh, hy vọng có dịp gặp gỡ ấy...
    thật ra, nhiều người đã góp ý về một số lời tớ viết hơi mạnh mồm cũng như không thích cách tớ hay dùng từ "đồng chí"
    trước tiên, về từ "đồng chí", một hôm đi chat có một người hỏi: "đồng chí đang làm gì đấy", thế là tự nhiên thấy từ "đồng chí" hợp với cách dùng của mình, dùng riết thành quen
    đồng chí thaihonganh nếu không thích ai gọi mình bằng từ ấy thì tớ cũng xin gọi là bác thaihonganh, chữ "bạn" dùng nó ngài ngại thế nào ấy
    và về vấn đề nói hơi mạnh mồm
    thật ra, tớ chả thích đôi co với bất cứ ai, thấy ai không hợp với mình thì im lặng
    có điều, cái tớ muốn khi thảo luận là tự bảo vệ được mình, không để ai thấy dễ dãi mà bắt nạt, đôi lúc cũng đành cố mà xù lông lên
    nếu ai đó để ý thì có lẽ sẽ thấy tớ chả vô cớ gây sự hay làm cao với ai cả...
    hơn nữa, có nói mạnh thì có người mới nghe ra...
    cái mạnh ấy là tớ dùng để trị mấy anh mồm to gan bé thật sự...
    trong cuộc sống tớ nhận ra điều này:
    đôi khi, những người bản chất không khác nhau là bao do hiểu lầm nhau nên cứ cô lập nhau, đó là cơ hội cho kẻ xấu lợi dụng, chia rẽ
    vì vậy, tớ mong chúng ta nhận thức tốt hơn để hiểu nhau hơn, qua đó, bớt cô lập, làm khổ nhau...
    nhưng trong quá trình viết, do trình độ có hạn và luôn thử viết ra bất cứ điều gì mình nghĩ nên không trách khỏi lại gây hiểu lầm và làm mếch lòng một số người có thiện chí...
    nhưng ấy cũng là điều để chứng minh: away này chả hoàn hảo tí gì, có lúc nóng vội, ngốc nghếch, ngạo mạn, hung hăng, bất bình, tự ái... như bất cứ gã trẻ tuổi nào...
    nhiều khi người ta cứ coi away này là hoàn hảo mà qua đó, đòi hỏi quá nhiều ở một kẻ ngoài cái lương tâm kha khá ra, kiến thức cũng chả hơn ai...
    nếu có khả năng làm hài lòng được tất cả mọi người thì đúng là tớ đã là thánh như bị qui kết
    đó là sự thật cần nói ra, tớ không ấm ức gì cả
    những lời phê bình hay gì gì đó, tớ vẫn đọc và thấy cái nào tiếp thu được thì tiếp thu, cái nào sai thì cần phê bình lại để góp ý cho nhau...
    còn ai có hiểu lầm nữa không để tớ giải đáp nốt
    ------------------------------------------------------------------------
    bây giờ tớ xin nêu tên một số đồng chí tớ còn nhớ...
    tiêu biểu là tubimi và koibeto81
    hai đồng chí này, có một thời gian "tranh cãi với tớ"
    thật ra, tớ coi đó là chuyện đã qua rồi và mong chúng ta xí xoá cho nhau và ai có cái gì sai thì cần sửa...
    trong thâm tâm, tớ chỉ nghĩ hai đồng chí này không mấy lành mạnh, cái đó thì tớ thấy tubimi cũng tự nhận, nếu nghĩ oan cho koibeto81 thì chả còn cách nào khác là xin thứ lỗi...
    còn cũng chả ghét hay coi hai đồng chí này là kẻ xấu hay phá hoại gớm ghiếc gì, nếu xấu, nếu phá hoại gớm ghiếc thì đã không dành quá nhiều thời gian lên đây...
    nhưng hình như một số đồng chí như thế lại đôi lúc cứ cố nghĩ người khác coi mình là kẻ chả ra gì...
    thật ra, với bất cứ ai không làm hại người khác, không khỉnh rẻ người khác, không cố làm người khác đau đớn là tớ tôn trọng lắm lắm rồi...
    vâng. cuối cùng thì tớ cũng chỉ xin lặp lại, nếu tớ hay ai có sai thì xin cố sửa
    trong cuộc sống này, yêu cầu tối thiểu là sống lành mạnh, để tránh các đại dịch thế kỷ, các tệ nạn, và thiết thực nhất là để gia đình mình mai sau đỡ khổ...
    vả lại, sống lành mạnh cũng là đóng góp cho xã hội, làm đẹp xã hội ít nhiều...
    ---------------------------------------------------
    có một trường hợp mà tớ thấy cần phát biểu thêm là pth (tớ chỉ xin đưa ra để ví dụ, mong pth thông cảm...)
    thực chất, những lời pth nói rất chân thật và có ít nhiều tấm lòng
    nhưng cách nói của pth lại hơi cứng nên cũng bị nhiều người hiểu lầm...
    tớ đã viết ở mấy bài trước về việc tự làm sự vật hoàn hảo, nghĩa là chúng ta cũng phần nào cần bao dung với nó để nó đẹp lên trong mắt mình...
    sự bao dung, những lời khuyên nhẹ nhẹ có thể khiến người ta dễ dàng sửa đổi hơn...
    những lời gay gắt, hạ nhục, khích bác dù có thiện chí, thông thường chỉ gây đớn đau và thù hằn...
    tất nhiên, có một số ngoại lệ
    nhưng có lẽ chúng ta chả nên thử chơi đùa với may rủi...
    hôm trước, nghe đưa tin về cuộc thi hoa hậu thế giới, có một cô nói thế này:
    "tôi muốn hoà bình và mọi người nghiêm khắc với mình trước khi đánh giá người khác"
    phải, đó cũng là cái tớ muốn nói lúc này...
    tặng các bạn:
    TÔI
    tôi ơi đừng thả tôi ra
    để tôi ở mãi mái nhà thương điên
    chỉ cần y tá dịu hiền
    chỉ cần bằng hữu trăm miền nhớ tên
    tôi ơi đừng đẩy tôi lên
    đừng bao giờ đứng bên trên con người
    tôi ơi đừng xé nụ cười
    tôi đau không khéo rách mười trái tim
    tôi ơi tôi đấy đừng tìm
    tôi ơi đừng vớt đừng dìm, kệ tôi
    tôi ơi nếu mất em rồi
    liệu tôi có hoá cây sồi thủng toang
    tôi ơi tôi có bàng hoàng
    một khi tôi ngộ nhận nàng là em
    em ơi có biết tôi thèm
    được làm thiên hạ để dèm pha tôi
    bẻ bai thế đứng thế ngồi
    xem tôi cười mỉm tinh khôi nhường nào...
    21.11.02
    [black]linh
  7. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    trích
    TỪ NHỮNG HIỂU LẦM NHO NHỎ, CHÚNG TA CÔ LẬP NHAU?
    Trích từ bài của away viết lúc 20:45 ngày 07/12/2002:
    --------------------------------------------------------------------------------
    trích...
    .........................................................................................................
    Trích từ bài của away viết lúc 22:18 ngày 06/12/2002:
    --------------------------------------------------------------------------------
    về vấn đề treo nick
    .....còn những kẻ vớ vẩn thì bỏ đi không tiếc
    với những kẻ lắm nick, cứ qui định nếu vi phạm nội qui là bị xem xét lại tất cả những bài đã gửi và có khả năng xoá, anh nào hèn lại chả sợ xanh mặt, chả tiếc đứt ruột...
    --------------------------------------------------------------------------------
    Thế lỡ gặp những kẻ không hèn, không sợ xanh mặt, không tiếc gì cả thì nên có biện pháp xử lý nào hả bác Away?
    Tôi không nghĩ bác thuộc loại "hèn", nhưng giả sử những bài viết của bác bị xoá, bác có tiếc đứt ruột không?
    THÁI HỒNG ANH.
    -------------------------------------------------------------------------------
    trả lời:
    đồng chí thaihonganh, đây là box để góp ý chứ có phải để móc lò nhau đâu, cái gì hay thì update thôi...
    tớ chỉ xin góp một biện pháp như vậy, nó chả hoàn hảo gì nhưng chắc chắn nó cũng hạn chế được một số anh hèn lâu nay được thả lỏng nên hư hỏng
    tớ mới chỉ nghĩ được cách ấy...
    ..................................................................
    tớ rất tôn trọng đồng chí
    ngay cả sau những lời này
    sao đồng chí lại nỡ hiểu lầm và nặng lời với đồng chí của mình như vậy
    xin lỗi các mod, lại công tư lẫn lộn rồi...
    --------------------------------------------------------------------------------
    Bác Away ơi, nếu bác thật sự tôn trọng tôi thì xin đừng gọi tôi là "đồng chí" vì tôi ghét cái từ ấy lắm! Tôi cũng chả bao giờ xem ai là "đồng chí" với tôi cả; nếu thích, tôi chỉ xem họ là bạn mà thôi.
    Đọc bài của bác trong chủ đề "Xây dựng" này, thấy bác dùng từ "anh hèn", nghe không có vẻ "xây dựng" chút nào nên tôi đã có đôi lời góp ý riêng với bác. Nhiều khi mình không có ác ý gì cả nhưng dùng từ ngữ không được nhẹ nhàng có thể khiến người khác hiểu lầm. Tôi đã cố ý nói không nhẹ nhàng lắm để mong bác hiểu rằng tôi (và có thể nhiều người khác) đã "hiểu lầm" bác.
    Những bài viết của tôi và bác hoàn toàn khác nhau về hình thức lẫn nội dung. Tôi thì cỡi ngựa lên đồi xuống núi, bác thì lái xe hơi chạy trong thành phố. Cho nên chúng ta lâu nay ít có dịp được gặp nhau để chuyện trò. Dù sao nhân chuyện "hiểu lầm" này mà chúng ta có cơ hội "làm quen".
    Hẹn có dịp gặp lại bác ở một nơi "phong cảnh hữu tình" nào đó trên diễn đàn này.
    THÁI HỒNG ANH
    ---------------------------------------------
    đó là câu chuyện giữa tớ và bác tháihồnganh, cũng có một số hiểu lầm nhưng cuối cùng vẫn là một lời thân ái
    có lẽ, bởi bác thaihonganh có tấm lòng bao dung...
    bác tháihồnganh, hy vọng có dịp gặp gỡ ấy...
    thật ra, nhiều người đã góp ý về một số lời tớ viết hơi mạnh mồm cũng như không thích cách tớ hay dùng từ "đồng chí"
    trước tiên, về từ "đồng chí", một hôm đi chat có một người hỏi: "đồng chí đang làm gì đấy", thế là tự nhiên thấy từ "đồng chí" hợp với cách dùng của mình, dùng riết thành quen
    đồng chí thaihonganh nếu không thích ai gọi mình bằng từ ấy thì tớ cũng xin gọi là bác thaihonganh, chữ "bạn" dùng nó ngài ngại thế nào ấy
    và về vấn đề nói hơi mạnh mồm
    thật ra, tớ chả thích đôi co với bất cứ ai, thấy ai không hợp với mình thì im lặng
    có điều, cái tớ muốn khi thảo luận là tự bảo vệ được mình, không để ai thấy dễ dãi mà bắt nạt, đôi lúc cũng đành cố mà xù lông lên
    nếu ai đó để ý thì có lẽ sẽ thấy tớ chả vô cớ gây sự hay làm cao với ai cả...
    hơn nữa, có nói mạnh thì có người mới nghe ra...
    cái mạnh ấy là tớ dùng để trị mấy anh mồm to gan bé thật sự...
    trong cuộc sống tớ nhận ra điều này:
    đôi khi, những người bản chất không khác nhau là bao do hiểu lầm nhau nên cứ cô lập nhau, đó là cơ hội cho kẻ xấu lợi dụng, chia rẽ
    vì vậy, tớ mong chúng ta nhận thức tốt hơn để hiểu nhau hơn, qua đó, bớt cô lập, làm khổ nhau...
    nhưng trong quá trình viết, do trình độ có hạn và luôn thử viết ra bất cứ điều gì mình nghĩ nên không trách khỏi lại gây hiểu lầm và làm mếch lòng một số người có thiện chí...
    nhưng ấy cũng là điều để chứng minh: away này chả hoàn hảo tí gì, có lúc nóng vội, ngốc nghếch, ngạo mạn, hung hăng, bất bình, tự ái... như bất cứ gã trẻ tuổi nào...
    nhiều khi người ta cứ coi away này là hoàn hảo mà qua đó, đòi hỏi quá nhiều ở một kẻ ngoài cái lương tâm kha khá ra, kiến thức cũng chả hơn ai...
    nếu có khả năng làm hài lòng được tất cả mọi người thì đúng là tớ đã là thánh như bị qui kết
    đó là sự thật cần nói ra, tớ không ấm ức gì cả
    những lời phê bình hay gì gì đó, tớ vẫn đọc và thấy cái nào tiếp thu được thì tiếp thu, cái nào sai thì cần phê bình lại để góp ý cho nhau...
    còn ai có hiểu lầm nữa không để tớ giải đáp nốt
    ------------------------------------------------------------------------
    bây giờ tớ xin nêu tên một số đồng chí tớ còn nhớ...
    tiêu biểu là tubimi và koibeto81
    hai đồng chí này, có một thời gian "tranh cãi với tớ"
    thật ra, tớ coi đó là chuyện đã qua rồi và mong chúng ta xí xoá cho nhau và ai có cái gì sai thì cần sửa...
    trong thâm tâm, tớ chỉ nghĩ hai đồng chí này không mấy lành mạnh, cái đó thì tớ thấy tubimi cũng tự nhận, nếu nghĩ oan cho koibeto81 thì chả còn cách nào khác là xin thứ lỗi...
    còn cũng chả ghét hay coi hai đồng chí này là kẻ xấu hay phá hoại gớm ghiếc gì, nếu xấu, nếu phá hoại gớm ghiếc thì đã không dành quá nhiều thời gian lên đây...
    nhưng hình như một số đồng chí như thế lại đôi lúc cứ cố nghĩ người khác coi mình là kẻ chả ra gì...
    thật ra, với bất cứ ai không làm hại người khác, không khỉnh rẻ người khác, không cố làm người khác đau đớn là tớ tôn trọng lắm lắm rồi...
    vâng. cuối cùng thì tớ cũng chỉ xin lặp lại, nếu tớ hay ai có sai thì xin cố sửa
    trong cuộc sống này, yêu cầu tối thiểu là sống lành mạnh, để tránh các đại dịch thế kỷ, các tệ nạn, và thiết thực nhất là để gia đình mình mai sau đỡ khổ...
    vả lại, sống lành mạnh cũng là đóng góp cho xã hội, làm đẹp xã hội ít nhiều...
    ---------------------------------------------------
    có một trường hợp mà tớ thấy cần phát biểu thêm là pth (tớ chỉ xin đưa ra để ví dụ, mong pth thông cảm...)
    thực chất, những lời pth nói rất chân thật và có ít nhiều tấm lòng
    nhưng cách nói của pth lại hơi cứng nên cũng bị nhiều người hiểu lầm...
    tớ đã viết ở mấy bài trước về việc tự làm sự vật hoàn hảo, nghĩa là chúng ta cũng phần nào cần bao dung với nó để nó đẹp lên trong mắt mình...
    sự bao dung, những lời khuyên nhẹ nhẹ có thể khiến người ta dễ dàng sửa đổi hơn...
    những lời gay gắt, hạ nhục, khích bác dù có thiện chí, thông thường chỉ gây đớn đau và thù hằn...
    tất nhiên, có một số ngoại lệ
    nhưng có lẽ chúng ta chả nên thử chơi đùa với may rủi...
    hôm trước, nghe đưa tin về cuộc thi hoa hậu thế giới, có một cô nói thế này:
    "tôi muốn hoà bình và mọi người nghiêm khắc với mình trước khi đánh giá người khác"
    phải, đó cũng là cái tớ muốn nói lúc này...
    tặng các bạn:
    TÔI
    tôi ơi đừng thả tôi ra
    để tôi ở mãi mái nhà thương điên
    chỉ cần y tá dịu hiền
    chỉ cần bằng hữu trăm miền nhớ tên
    tôi ơi đừng đẩy tôi lên
    đừng bao giờ đứng bên trên con người
    tôi ơi đừng xé nụ cười
    tôi đau không khéo rách mười trái tim
    tôi ơi tôi đấy đừng tìm
    tôi ơi đừng vớt đừng dìm, kệ tôi
    tôi ơi nếu mất em rồi
    liệu tôi có hoá cây sồi thủng toang
    tôi ơi tôi có bàng hoàng
    một khi tôi ngộ nhận nàng là em
    em ơi có biết tôi thèm
    được làm thiên hạ để dèm pha tôi
    bẻ bai thế đứng thế ngồi
    xem tôi cười mỉm tinh khôi nhường nào...
    21.11.02
    [black]linh
  8. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    Vô đề
    (bài này của một thi sỹ Balan, ngày xưa, được một thầy luyện thi đại học đọc cho nghe, cảm ơn thầy, cũng chỉ nhớ mang máng, vừa sang box văn học tình cờ gặp lại... )
    Em bảo anh đi đi
    Sao anh không đứng lại?
    Em bảo anh đừng đợi
    Sao anh lại quay về?
    Lời nói thoảng gió bay
    Đôi mắt huyền đẫm lệ
    Sao mà em ngốc thế
    Không nhìn vào mắt anh!
    (hoặc có thể là:
    Sao mà anh ngốc thế
    Không nhìn vào mắt em!)
    -------------------------------------------
    (bài này viết sau khi được thầy giáo đọc cho nghe bài trên, cũng không nhớ chính xác từng chữ...)
    khi anh nhấc gót đi
    trái tim đau khững lại
    anh nguyện mình đợi mãi
    hờn giận cứ kéo chân
    anh muốn lại thật gần
    nhưng tay anh tê dại
    mũi anh cay ngai ngái
    đừng nhìn vào mắt anh
    1999
    [black]linh
  9. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    Vô đề
    (bài này của một thi sỹ Balan, ngày xưa, được một thầy luyện thi đại học đọc cho nghe, cảm ơn thầy, cũng chỉ nhớ mang máng, vừa sang box văn học tình cờ gặp lại... )
    Em bảo anh đi đi
    Sao anh không đứng lại?
    Em bảo anh đừng đợi
    Sao anh lại quay về?
    Lời nói thoảng gió bay
    Đôi mắt huyền đẫm lệ
    Sao mà em ngốc thế
    Không nhìn vào mắt anh!
    (hoặc có thể là:
    Sao mà anh ngốc thế
    Không nhìn vào mắt em!)
    -------------------------------------------
    (bài này viết sau khi được thầy giáo đọc cho nghe bài trên, cũng không nhớ chính xác từng chữ...)
    khi anh nhấc gót đi
    trái tim đau khững lại
    anh nguyện mình đợi mãi
    hờn giận cứ kéo chân
    anh muốn lại thật gần
    nhưng tay anh tê dại
    mũi anh cay ngai ngái
    đừng nhìn vào mắt anh
    1999
    [black]linh
  10. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    trích từ
    http://www.ttvnol.com/forum/t_124987/21
    --------------------------
    câu chuyện trên tôi kể có phần lủng cũng, mong được lượng thứ, và chắc các bạn cũng lượng thứ cho tôi vì hôm nay tôi xin nói lời tạm biệt một thời gian khá dài...
    lí do: tôi cũng không rõ đây có thực sự là lí do không...
    nhưng có lẽ tôi cảm thấy cần phải nghỉ vì cơ thể bắt đầu có một số biểu hiện suy nhược...
    mặc dù gần đây, việc vào ttvnol đã là một thói quen và một niềm hứng thú nho nhỏ, hiếm hoi
    nhưng cũng triệt tiêu sức khoẻ khá nhiều...
    tôi đã dành thời gian chạy, đá bóng nhưng cũng không cứu vãn nổi, đôi mắt vẫn luôn đau buốt
    độ này, tôi thích được sang box văn học để đọc hơn là viết, thích được đọc những cuốn tuyển tập truyện ngắn VIỆT NAM thằng bạn julian ngựa điên cho mượn, nhưng đôi mắt và những cơn buồn ngủ không cho phép...
    và khi thoát khỏi những dày đặc viết, luôn cảm thấy dễ chịu hơn khi được ở cạnh người thân nhưng cũng cảm thấy mình vẫn đang tách biệt hơi nhiều với mọi người xung quanh...
    có lẽ tôi sẽ ngủ, ngủ bù triền miên trong những ngày ôn thi sắp tới và để những áp lực diễn ra một cách tự nhiên, sống và cầm cự, chờ đợi... được ngày nào hay ngày ấy...
    ----------------------------------------------------------------
    về cuốn sách tôi đã đề cập tới, thực ra, trong thời gian viết nó cách đây khoảng hai tháng, tôi đã sống như chưa bao giờ được sống, có ngày viết đến mười mấy tiếng...
    tôi đã dự định viết xong sẽ tung ra và nghỉ ngơi, nhưng rồi mọi sự diễn ra không như ý muốn trong sự tự tung tự tác đơn độc...
    tôi lại lên đây và viết ra topic này trong nhiều mệt mỏi và cứ đợi chờ một cách tự nhiên về thời điểm để thích hợp để cuốn sách xuất hiện...
    lúc viết xong cuốn sách, với sự nhiệt huyết hiếm hoi trong đời, tôi đã muốn phổ biến nó tức khắc, để mọi người hiểu nhau hơn, quan tâm đến nhau hơn, quan tâm đến đất nước và thế giới hơn...
    để tiến tới seagame 2003 này, người nước ngoài sẽ được chứng kiến nhiều vẻ đẹp và sự đổi mới đáng kể ở Việt Nam
    và nếu có thể, biết đâu, người Iraq sẽ không phải gánh chịu một cuộc chiến nữa, biết đâu, những vụ khủng bố sẽ giảm đi vì những người bước đường cũng sẽ tìm thấy một tia sáng chia sẻ ở cuối đường hầm...
    còn ngay chính lúc này, 21h03, hôm nay, quả thực tôi không quan tâm đến vấn đề gì khác ngoài việc viết xong bài này, và dạo lại quanh ttvnol một lúc rồi về ngủ vùi và cố Nhẫn trong những ngày mai...
    tôi cũng không nhớ nổi mình đã nhiệt huyết thế nào trong thời gian viết cuốn sách, không nhớ rõ những nội dung của nó
    và thậm chí, đang không nhớ rõ mình đã viết gì và xử sự thế nào trong topic này...
    điều đó khiến tôi nhận ra mình đang mệt mỏi vì quá tải, đã có một số biểu hiện chủ quan và có thể sắp đến cái ngưỡng của sự mất tự chủ...
    và không còn cách nào khác là im lặng và tìm lại trạng thái sức khoẻ tối thiểu để hâm nóng nhiệt huyết...
    cuối cùng, vẫn là một lời cảm ơn và một lời chúc sức khoẻ đến những người đã đọc topic này, đã hỗ trợ, sửa chữa, góp ý cho topic này cũng như những người điều hành ttvnol...
    hy vọng, một ngày tôi có cơ hội trở lại, tôi sẽ được mỉm cười thoải mái và nhẹ nhõm...
    có lẽ chúng ta đã phần nào hiểu nhau và các bạn cũng phần nào hiểu tôi muốn gì...
    tôi không đòi hỏi điều gì ở bất cứ ai
    tôi chỉ xin tặng bạn một phép thử nghị lực:
    những ngày đông lạnh giá, bạn hẹn chuông báo thức vào 5 rưỡi sáng để tập chạy một chút...
    nếu chuông reo, bạn dậy được trong vòng một phút, không cần "đấu tranh tư tưởng" gì nhiều thì xin chúc mừng nghị lực của bạn...
    và xin tặng các bạn:
    NGÀY HÔM NAY
    "thuốc đắng giã tật
    sự thật mất lòng"
    kẻ nào không uống sự thật
    sống chả bằng con lật đật...
    những mầm thời gian đang nứt
    trong từng vết ố thời gian
    những hằn học và đau nhức
    đang tan và sẽ lịm tan...
    một hơi thở nhè nhẹ
    được đi rất xa rất xa
    nếu em đến thì rồi em sẽ đến
    nếu em qua thì em đã lướt qua...
    tiếng hát rong ranh trên phố
    mùi hoa sữa rửa máu bầm
    hương tóc của em ủ lửa
    sẽ nung hồng vệt tím thâm...
    dòng sông vắt qua cuộc sống
    dạo trên những cánh chuồn chuồn
    trồng cây chuối trên mặt nước
    để chân trần rong ruổi tầng không...
    hoa bồ công anh xứ khác
    ngao du trên khí trời mình
    những linh hồn trong mạch đất
    rung rinh rùng rình rung rinh...
    cánh chim bay hoang rạc cánh
    gượng bay về tổ cúi đầu
    ở giữa phố phường xe cộ
    nhường đường em bé cưỡi trâu
    gã đồ tể khóc rưng rức
    duỗi tay thả cánh bồ câu
    những đôi mắt thôi oằn oại:
    ở đâu? ở đâu? ở đâu?
    một giọt nhân gian trào ứa
    bốc hơi yên bình thẳm sâu...
    vệt bùn gian lao đương chín
    xanh lừng vàng ửng áo nâu
    ...
    muôn trái tim đương chồi cánh
    máu reo nao nức khắp người
    tế bào tái sinh hồi ức
    mướt rờn sức sống đôi mươi
    đứa trẻ nhà bên hay khóc
    hôm nay bỗng thấy nó cười
    một nụ cười nhiều dự cảm
    về điều gì đó đẹp tươi...
    vị ngọt tự nhiên giã tật
    bỗng dưng sự thật ấm lòng
    con lật đật đứng phăng phắc
    dầu vừa chao đảo oằn cong
    ngắm nhân gian và cười mỉm
    dầu còn máu rướm da bong...
    22.10.02
    ----------------------
    xin phép các mod thêm một lần "ngựa quen đường cũ" post lại bài này sang thica và cungdocvasuyngam
    tạm biệt
    [black]linh
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này