1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mong mọi người góp ý cho

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi away, 30/05/2002.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    QUÁI
    nghệ sỹ không điên mới lạ
    nào ai cho được bình thường
    đã vậy ...c...ó...c... th' em làm nghệ sỹ
    thế mà
    vẫn ẩm
    vẫn ương
    14.02.03
    RAO
    đẻ thơ toàn cứ đẻ non
    nhưng không cưỡng được sòn sòn phát ghê
    ai mua thơ nóng giòn đê
    dăm nghìn chứ mấy
    đem về mớm tim
    14.02.03
    THỜ Ơ
    (chưa đọc nhiều, chưa hiểu nhiều nhưng vẫn tặng một người)
    thơ mà chả muốn thờ ơ
    chăn dê mà chả định chờ ăn dê
    khờ ê cái mặt nhiêu khê
    thờ ai mà cứ mang thai đứa BUỒN
    ngu-ồn reo phá mạch nguồn
    ch' u ôn thủa chuồn chuồn chơi cơ
    bơ vơ mà chả bơ vơ
    chả riêng mình tớ đi thờ chữ ...Ơ...
    15.02.03
    NÀNG THỜ Ơ
    ...tặng người đàn bà tôi cưới...
    anh lục tìm trong những trọc trằn thơ
    dăm dịu khúc có thể ru em ngủ
    đến bao giờ anh yêu em cho đủ
    hỡi người đàn bà thao thức giữa miền tim
    anh đã không còn đủ sức đi tìm
    anh cứ đợi rồi tự nhiên em đến
    em ẩn hiện trong những hình hài anh yêu mến
    để bao lần ngộ nhận rất trẻ con
    nhờ có em mà anh biết mình còn
    nơi quả đất có nhiều điều đang mất
    em là ảo anh yêu em rất thật
    anh biết vì anh cứ rất cần em
    nằm đẻ thơ trong những lúc nửa đêm
    anh không thấy cô đơn nhiều, em ạ
    bởi trên đời, thờ ơ cô đơn hơn cả
    dù trong lòng nhung nhúc những tình yêu
    14.02.03
    --------------------------------------------------------------------------------------
    tạm biệt những ai là bạn
    tớ tĩnh dưỡng một thời gian đây
    chúc những ai là bạn (và cả những ai không hoặc chưa là bạn) chữ:
    THOẢ-IM-ÁI
    [black]linh
  2. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    TẶNG NGƯỜI
    cuộc đời này có quãng ngắn quãng dài
    cứ tự tin và cố mà thoải mái
    xin bạn cứ gọi tôi là thằng nhãi
    và đánh đòn những lúc đúng tôi hư
    cuộc đời này là một bức mật thư
    tôi lười biếng nên không hề giải nó
    sống hay chết vẫn là câu hỏi ngỏ
    tôi cần thì tôi sống, có thế thôi
    tình yêu thương không thể tự sinh sôi
    sao dù giống con đò sắp đắm
    tôi vẫn muốn bên người lắm lắm
    nghĩa là người còn rất yêu tôi
    15.02.03
    TRÁI TIM HOÀ LÍ TRÍ
    có những người mẹ đánh đòn con
    xong rồi lại ôm nó oà lên khóc
    đứa trẻ nhỏ khóc rồi lại khóc
    tự bao giờ hoá đứa trẻ ngoan
    lí trí bảo cho vọt chẳng oan
    trái tim tự thấy đánh là đau lắm
    ôi "thân gái đoạn trường" đi muôn dặm
    đánh con là điều khó nhất trần gian
    vụt liên hồi là rất dã man
    vút cái một là cả hai đều đớn
    một hôm tớ biết mình đã lớn:
    mẹ tớ truyền cho tớ cái lương tâm
    15.02.03
    -----------------------------------------------------------------------------------
    xin lỗi bạn, bảo tạm biệt rồi, viết được thêm một chút, thấy cần post lại post vậy
    lần này thì tạm biệt thật
    vẫn chúc những ai là bạn (và cả những ai không hoặc chưa là bạn) chữ:
    THOẢ-IM-ÁI
    [black]linh
  3. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    TẶNG NGƯỜI
    cuộc đời này có quãng ngắn quãng dài
    cứ tự tin và cố mà thoải mái
    xin bạn cứ gọi tôi là thằng nhãi
    và đánh đòn những lúc đúng tôi hư
    cuộc đời này là một bức mật thư
    tôi lười biếng nên không hề giải nó
    sống hay chết vẫn là câu hỏi ngỏ
    tôi cần thì tôi sống, có thế thôi
    tình yêu thương không thể tự sinh sôi
    sao dù giống con đò sắp đắm
    tôi vẫn muốn bên người lắm lắm
    nghĩa là người còn rất yêu tôi
    15.02.03
    TRÁI TIM HOÀ LÍ TRÍ
    có những người mẹ đánh đòn con
    xong rồi lại ôm nó oà lên khóc
    đứa trẻ nhỏ khóc rồi lại khóc
    tự bao giờ hoá đứa trẻ ngoan
    lí trí bảo cho vọt chẳng oan
    trái tim tự thấy đánh là đau lắm
    ôi "thân gái đoạn trường" đi muôn dặm
    đánh con là điều khó nhất trần gian
    vụt liên hồi là rất dã man
    vút cái một là cả hai đều đớn
    một hôm tớ biết mình đã lớn:
    mẹ tớ truyền cho tớ cái lương tâm
    15.02.03
    -----------------------------------------------------------------------------------
    xin lỗi bạn, bảo tạm biệt rồi, viết được thêm một chút, thấy cần post lại post vậy
    lần này thì tạm biệt thật
    vẫn chúc những ai là bạn (và cả những ai không hoặc chưa là bạn) chữ:
    THOẢ-IM-ÁI
    [black]linh
  4. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    quên không viết nốt câu này:
    tớ đúng là đồ ...TAM THẤT...
    [black]linh
  5. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    quên không viết nốt câu này:
    tớ đúng là đồ ...TAM THẤT...
    [black]linh
  6. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    KHÔNG PHẢI LỖI TẠI ANH...
    (kính tặng những trái tim biết hy sinh)
    I.
    John không nén được tiếng thở dài. Chúng cứ liên tục trào ra trong ***g ngực. Chưa bao giờ anh buồn và hoang mang thế.
    Marian có mang!
    Sao nàng lại báo cho anh cái tin ấy chứ. Mà lại đúng vào ngày hôm nay.
    Chẳng biết làm gì, John nhét ngón tay cái vào giữa hai cái răng nanh vào gặm. Và triền miên suy tư, giằng xé. Quên cả vị mặn và tanh của máu đã loang đầy miệng.
    Marian. Nàng thật tuyệt vời. Ban đầu, việc cưới Marian là một con bài chiến thuật. Nhưng càng ở bên nàng, John càng yêu nàng. Marian xinh xắn, giản dị, hiền dịu và đảm đang. Nói chung là rất đàn bà. Nàng là thần tượng của các ông hàng xóm và cả các bà hàng xóm cả ghen. Nói vậy là đủ hiểu Marian đôn hậu và láu lỉnh đến nhường nào.
    Cuộc sống gia đình thật đầm ấm. Mặc dù công việc không mấy khi cho phép John ở nhà. Chưa bao giờ họ to tiếng với nhau. Trừ lúc cả hai cùng cao giọng hát một bản tình ca ưa thích.
    Nhưng John không dám yêu Marian hết mình. Anh không được phép. Anh phải nén xuống sự nồng nhiệt và thả ra một chút thờ ơ, khách sáo, vô trách nhiệm.
    John thường ít dám về nhà. Anh thường ở lì trong khách sạn của bọn chúng trong những thời gian rảnh hiếm hoi. Và lại vùi đầu vào công việc. Dù John là một thiên tài, anh cũng không tránh khỏi sự căng thẳng quá mức.
    Những lúc không chịu đựng nổi nỗi nhớ giày vò, không điều khiển nổi con tim, John vô thức trở về và ôm ghì Marian vào lòng. Thậm chí, khi tỉnh giấc vào ban mai, John vẫn hay lầm tưởng mình đang ở khách sạn. Anh không lí giải nổi tại sao trái tim lại mạnh đến thế. Nó như người đàn bà bảo gì thằng đàn ông lí trí cũng nghe. Sau bao nhiêu là ngang bướng, bao nhiêu là kiêu ngạo, bao nhiêu là tranh đấu, xé giằng...
    John thường hay buồn bã nghĩ: "Thôi chết, mình yêu Marian thật rồi". Và trong lòng anh dấy lên một nỗi khiếp đảm hãi hùng. Nó làm anh ớn lạnh.
    Marian là một người vợ thông minh. John biết cô đã mơ hồ chạm tới nỗi hoang mang trong tiềm thức anh. Cô đa hỏi. John tránh né. Cô không gặng hỏi thêm nhưng cô tỏ ra buồn. Với Marian, tình yêu là sự chia sẻ. Tất cả. Khi John giấu nỗi đau của mình, cô cũng khổ. Khổ vì không xoa dịu được anh. Khổ vì anh không thành thật với cô. Marian hiểu John. Hiểu đến mức cô biết điều John giấu là vì cô, vì hạnh phúc giữa hai người. Có điều, cô vẫn buồn. Buồn vì John không hiểu hết cô. Rằng bên John, cô không sợ bất cứ điều gì. Cô có thể làm tất cả. Cô có thể chết bên anh. Ôi! Nỗi buồn! Nỗi buồn của những người đàn bà tuyệt đối đàn bà!
    Trớ trêu thay, John hiểu những điều Marian nghĩ. Anh học được cách đọc con người. Đó là công việc của anh, kỹ năng của anh. Nhưng dù anh là một người đàn ông bình thường, anh cũng có thể cảm nhận được đức hy sinh trong từng nhịp đập của Marian.
    Vậy mà... Con người luôn rơi vào những tình huống trớ trêu. Có những bí mật phải mãi mãi là bí mật. Những bí mật hễ cứ tiết lộ ra là chết. Mà lại là tiết lộ với Marian, một người mà cấp trên đã chỉ thị cho John: "Cấm được yêu đấy!"
    Mỗi lần, thấy mắt Marian rơm rớm đỏ, John chỉ muốn chết quách cho xong.
    Anh muốn kêu lên: "Trời ơi! Tại sao trên đời lại sinh ra cái nghề này? Tại sao cứ phải đối phó với nhau mãi thế? Cho tao sống yên ổn đi chứ! Mẹ kiê'p cái thế gian này! Mẹ kiê'p cái nghề tình báo!"
    Rồi John lại tự trách mình: "Này Zack. Bình tĩnh chứ. Mày đã thề như thế nào. Cha ****** không chết vì chúng nó, nhưng những người dân nước này, họ đã bị chúng giết. Những người dân vô tội. Và chúng lại sắp giết những thế hệ tiếp theo. Này Zack, mày phải hy sinh cơ mà. Mày đã được đào tạo thế nào. Tổ quốc đã kỳ vọng, tin tưởng vào mày như thế nào. Mày không có gia đình. Không được phép có gia đình. Hiểu không? Hiểu! Thưa ngài!"
    Nghĩ đến đây, Zack lại cố mỉm cười. Thằng đàn ông lí trí trong anh đã mạnh trở lại. Tên thực của anh là Zack. Zack "lì". Từ nhỏ, Zack đã mang biệt danh ấy. Bố mẹ vĩnh biệt anh từ nhỏ. Zack sống với ông bà. Những người tốt bụng và gia trưởng. Họ nghiêm khắc. Zack tập được sự bình thản trong lúc cô đơn. Ông anh bảo: "Này, Zack. Đừng sợ. Đừng sợ gì cả. Đó là thằng đàn ông". Nhưng Zack hoài nghi lời ông nói từ lúc bà đổ bệnh. Khi ấy, ông thường khóc ướt đầm cả bộ râu. Và khi bà mất, ông khóc rống lên. Rồi im bặt. Không nói thêm một lời nào. Vài ngày sau thì ông mỉm cười, nhắm mắt gọi tên bà. Và tịch diệt.
    Lời cuối cùng ông nói với Zack là: "Zack ơi, con tim là một đứa trẻ hư hỏng. Cháy không nên nuông chiều nó. Cháu hãy mặc kệ nó. Nhưng chừng nào, nó muốn xé toang ngực cháu, thì nó đã lớn. Và cháu hãy thả nó ra. Nó biết phải dẫn cháu đi đâu. Ông tiếc vì đã không yêu bà sớm hơn và không thương cháu như một đứa trẻ con, Zack ạ. Tha lỗi cho ông."...
    Rồi Zack nhập ngũ. Zack muốn nối gót ông mình. Zack không còn sợ và ghét quân ngũ từ khi nghe những lời trăng trối của ông. Quân ngũ, nó không triệt tiêu cảm xúc của con người. Người ta tự triệt tiêu nó mà thôi. Zack chỉ tiếc đã không hiểu ông mình cho tới tận khi ông qua đời. "Ông ơi, tha lỗi cho cháu!", Zack thường tự thì thầm như vậy.
    Trái tim và lí trí. Zack đã có cả hai. Thế nhưng, nhiều khi anh cảm thấy mình hết sức nhỏ nhoi và vô cùng vụng dại. Anh không biết phải làm gì.
    "Hãy đặt lí trí trên con tim, Zack. Cái đầu luôn nằm trên ***g ngực. Đừng hưởng thụ, đừng ích kỷ. Đừng bằng lòng với hạnh phúc ấm êm. Đừng vùi trong mái tóc, bàn tay của Marian mà quên nhiệm vụ. Hãy đề phòng tất cả. Đề phòng cả Marian. Bọn chúng đã muốn ta lấy Marian. Cấp trên cũng đã chỉ thị cho ta chấp nhận để tương kế tựu kế. Thật ra, ta và Marian, ai là người giấu ai? Có phải cả hai đều là những điệp viên siêu hạng? Hoặc những kẻ yêu đương đau khổ nhất? Hạnh phúc như con lươn trơn nhẫy cứ trầy chuột khỏi tay. Mẹ kiê'p cái sự chiến tranh!"
    "Mình và Marian yêu nhau. Yêu như người yêu người. Tình yêu thì không giả tạo được. Thường thường, người ta kết hợp trái tim và lí trí. Đằng này, chúng phải đánh nhau một mất một còn. Có cách nào khác không? Nghĩ đi, Zack!"
    Zack nhớ, có một lần, có chiếc xe bus lao đến Marian. Anh định lao ra. Nhưng vãn còn một nhiệm vụ chưa hoàn thành. Anh đắn đo trong giây lát. Cuối cùng, anh vẫn lao ra. Nhưng chiếc xe đã đâm sầm tới. Zack đứng tim. Nhắm nghiền mắt. Chiếc xe phanh rít một hơi dài. Zack mở choàng mắt. Không có máu. Marian đang ngã sõng xoài phía bên kia thành xe. Cô vẫn bình thản nhưng chợt khóc oà khi Zack ôm ghì lấy cô. "Em tưởng em đã mất anh", cô vừa lau nước mắt vừa cười. Zack vẫn còn run bắn.
    "Không hiểu tại sao Marian lại ngã nhanh đến vậy", về sau, Zack thoảng nghi ngờ. Rồi thì Zack dỗ lòng: "Cô ấy yêu mình, nếu không cô ấy đã chẳng oà lên và ghì mình chặt như thế. Làm thế nào bây giờ?"
    "Không, mình không thể nào bỏ trốn. Mà biết trốn đi đâu? Loại ngay phương án này"
    "Hay cứ sống thế này, muốn ra sao thì ra, bao giờ chết thì chết. Giá được thế thì hay. Nhưng mình không thể chịu nổi cái cảnh cứ mãi mãi lừa dối nàng. Và cái cảm giác nàng cũng đang giấu mình điều gì đó.
    Có lẽ phải bỏ nàng
    Ta phải sống đơn độc
    Cuộc đời ta là thế"
    Nghĩ vậy, những Zack vẫn cứ trù trừ. Anh cứ đợi, đợi mãi trong nỗi đau của cuộc chiến. Trên thế giới này và trong con người. Anh không tự quyết định được. Anh cứ chờ. Lí trí và trái tim, kẻ nào sẽ thắng?
    ...
    II.
    Độ này, John cũng khôgn có thời gian để đau đớn. Đầu anh căng lên vì nhiệm vụ mới. Bọn chúng đang có một âm mưu gì đó hết sức thâm hiểm. John và Tomas phải phá được âm mưu ấy. Bằng mọi giá.
    Trên đời này, có lẽ, không có nghề nào nguy hiểm và vô lí hơn nghề tình báo. Phải luôn chắc chắn thành công với một công việc chưa biết hình thù, dạng định ra sao. Sống và chết. Chọn đi! Chết! Tôi chọn chết. Nếu sống được thì càng tốt! Đó là đức tin và lí tưởng. Để không phản bội. John và Tomas đều hiểu, lòng người khôn lường. Nhưng họ nhìn nhau và tự thề: "Bạn mình không phản bội"
    Luck (tên thật của Tomas) có một tuổi thơ đau đớn. Anh là đứa trẻ bị bóc lột. Bóc vỏ và lột da. Phải hiểu như thế. Vì vậy, Luck rất căm thù cái ác. Căm thù tận xương tuỷ. "Trước những kẻ ác, Luck vẫn tỏ ra bình thản được", Zack nghĩ: "Đó không phải là một điệp viên xoàng. Thậm chí, Luck tài hơn mình".
    Với Luck, lí trí là trên hết. Lắm lúc, Zack sợ cái sức mạnh tinh thần của Luck. Luck không run tay khi nhả đạn vào một người đàn bà cần tiêu diệt. Trong những nhiệm vụ dưới lốt nhân viên an ninh, Luck không ngại chứng tỏ mình là một tên sát nhân máu lạnh.
    Zack nghĩ, nếu mình phản bội, Luck cũng không ngại ngần khi bắn vỡ sọ mình. Luck phải làm thế. Và có lẽ, mình cũng phải làm thế nếu Luck phải bội. Không. Bắt buộc chứ không thể là "có lẽ". Phải bắn. Tất nhiên, Luck và mình sẽ không bao giờ phản bội. Nhưng cần xác định thế. Phải nhanh gọn và chính xác. Đoàng! Không thể khác.
    Zack luôn tự tin và chính xác trong hành động của mình. Nhưng suy nghĩ của anh thường trải dài ra vô tận. Zack biết điều đó không tốt cho nghề tình báo.
    Giá mình là nhà văn nhỉ. Để viết về tội ác chiến tranh. Và về cuộc sống hoà bình bên Marian. Thôi ngay! Thôi ngay! Dẹp ngay ý nghĩ ấy đi! Zack, nghiêm! Này Zack, này Zack... Đoàng! Mày nhớ chứ?...
    Zack cứ hay lan man thế. Điều đó khiến anh càng mệt mỏi. Luck nhận ra điều đó, anh nhìn sâu vào mắt John và mỉm cười: "Zack! Trận đánh cuối cùng đấy. Tổ quốc tin vào hai chúng ta." Nụ cười của Luck, nó đau đớn và mãnh liệt, và chan chứa hy sinh. Ai dám bảo đó là nụ cười mị dân uỷ lạo? Ai bảo Luck không có trái tim?
    Ai dám bảo Tomas không có trái tim?
    [black]linh
  7. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    KHÔNG PHẢI LỖI TẠI ANH...
    (kính tặng những trái tim biết hy sinh)
    I.
    John không nén được tiếng thở dài. Chúng cứ liên tục trào ra trong ***g ngực. Chưa bao giờ anh buồn và hoang mang thế.
    Marian có mang!
    Sao nàng lại báo cho anh cái tin ấy chứ. Mà lại đúng vào ngày hôm nay.
    Chẳng biết làm gì, John nhét ngón tay cái vào giữa hai cái răng nanh vào gặm. Và triền miên suy tư, giằng xé. Quên cả vị mặn và tanh của máu đã loang đầy miệng.
    Marian. Nàng thật tuyệt vời. Ban đầu, việc cưới Marian là một con bài chiến thuật. Nhưng càng ở bên nàng, John càng yêu nàng. Marian xinh xắn, giản dị, hiền dịu và đảm đang. Nói chung là rất đàn bà. Nàng là thần tượng của các ông hàng xóm và cả các bà hàng xóm cả ghen. Nói vậy là đủ hiểu Marian đôn hậu và láu lỉnh đến nhường nào.
    Cuộc sống gia đình thật đầm ấm. Mặc dù công việc không mấy khi cho phép John ở nhà. Chưa bao giờ họ to tiếng với nhau. Trừ lúc cả hai cùng cao giọng hát một bản tình ca ưa thích.
    Nhưng John không dám yêu Marian hết mình. Anh không được phép. Anh phải nén xuống sự nồng nhiệt và thả ra một chút thờ ơ, khách sáo, vô trách nhiệm.
    John thường ít dám về nhà. Anh thường ở lì trong khách sạn của bọn chúng trong những thời gian rảnh hiếm hoi. Và lại vùi đầu vào công việc. Dù John là một thiên tài, anh cũng không tránh khỏi sự căng thẳng quá mức.
    Những lúc không chịu đựng nổi nỗi nhớ giày vò, không điều khiển nổi con tim, John vô thức trở về và ôm ghì Marian vào lòng. Thậm chí, khi tỉnh giấc vào ban mai, John vẫn hay lầm tưởng mình đang ở khách sạn. Anh không lí giải nổi tại sao trái tim lại mạnh đến thế. Nó như người đàn bà bảo gì thằng đàn ông lí trí cũng nghe. Sau bao nhiêu là ngang bướng, bao nhiêu là kiêu ngạo, bao nhiêu là tranh đấu, xé giằng...
    John thường hay buồn bã nghĩ: "Thôi chết, mình yêu Marian thật rồi". Và trong lòng anh dấy lên một nỗi khiếp đảm hãi hùng. Nó làm anh ớn lạnh.
    Marian là một người vợ thông minh. John biết cô đã mơ hồ chạm tới nỗi hoang mang trong tiềm thức anh. Cô đa hỏi. John tránh né. Cô không gặng hỏi thêm nhưng cô tỏ ra buồn. Với Marian, tình yêu là sự chia sẻ. Tất cả. Khi John giấu nỗi đau của mình, cô cũng khổ. Khổ vì không xoa dịu được anh. Khổ vì anh không thành thật với cô. Marian hiểu John. Hiểu đến mức cô biết điều John giấu là vì cô, vì hạnh phúc giữa hai người. Có điều, cô vẫn buồn. Buồn vì John không hiểu hết cô. Rằng bên John, cô không sợ bất cứ điều gì. Cô có thể làm tất cả. Cô có thể chết bên anh. Ôi! Nỗi buồn! Nỗi buồn của những người đàn bà tuyệt đối đàn bà!
    Trớ trêu thay, John hiểu những điều Marian nghĩ. Anh học được cách đọc con người. Đó là công việc của anh, kỹ năng của anh. Nhưng dù anh là một người đàn ông bình thường, anh cũng có thể cảm nhận được đức hy sinh trong từng nhịp đập của Marian.
    Vậy mà... Con người luôn rơi vào những tình huống trớ trêu. Có những bí mật phải mãi mãi là bí mật. Những bí mật hễ cứ tiết lộ ra là chết. Mà lại là tiết lộ với Marian, một người mà cấp trên đã chỉ thị cho John: "Cấm được yêu đấy!"
    Mỗi lần, thấy mắt Marian rơm rớm đỏ, John chỉ muốn chết quách cho xong.
    Anh muốn kêu lên: "Trời ơi! Tại sao trên đời lại sinh ra cái nghề này? Tại sao cứ phải đối phó với nhau mãi thế? Cho tao sống yên ổn đi chứ! Mẹ kiê'p cái thế gian này! Mẹ kiê'p cái nghề tình báo!"
    Rồi John lại tự trách mình: "Này Zack. Bình tĩnh chứ. Mày đã thề như thế nào. Cha ****** không chết vì chúng nó, nhưng những người dân nước này, họ đã bị chúng giết. Những người dân vô tội. Và chúng lại sắp giết những thế hệ tiếp theo. Này Zack, mày phải hy sinh cơ mà. Mày đã được đào tạo thế nào. Tổ quốc đã kỳ vọng, tin tưởng vào mày như thế nào. Mày không có gia đình. Không được phép có gia đình. Hiểu không? Hiểu! Thưa ngài!"
    Nghĩ đến đây, Zack lại cố mỉm cười. Thằng đàn ông lí trí trong anh đã mạnh trở lại. Tên thực của anh là Zack. Zack "lì". Từ nhỏ, Zack đã mang biệt danh ấy. Bố mẹ vĩnh biệt anh từ nhỏ. Zack sống với ông bà. Những người tốt bụng và gia trưởng. Họ nghiêm khắc. Zack tập được sự bình thản trong lúc cô đơn. Ông anh bảo: "Này, Zack. Đừng sợ. Đừng sợ gì cả. Đó là thằng đàn ông". Nhưng Zack hoài nghi lời ông nói từ lúc bà đổ bệnh. Khi ấy, ông thường khóc ướt đầm cả bộ râu. Và khi bà mất, ông khóc rống lên. Rồi im bặt. Không nói thêm một lời nào. Vài ngày sau thì ông mỉm cười, nhắm mắt gọi tên bà. Và tịch diệt.
    Lời cuối cùng ông nói với Zack là: "Zack ơi, con tim là một đứa trẻ hư hỏng. Cháy không nên nuông chiều nó. Cháu hãy mặc kệ nó. Nhưng chừng nào, nó muốn xé toang ngực cháu, thì nó đã lớn. Và cháu hãy thả nó ra. Nó biết phải dẫn cháu đi đâu. Ông tiếc vì đã không yêu bà sớm hơn và không thương cháu như một đứa trẻ con, Zack ạ. Tha lỗi cho ông."...
    Rồi Zack nhập ngũ. Zack muốn nối gót ông mình. Zack không còn sợ và ghét quân ngũ từ khi nghe những lời trăng trối của ông. Quân ngũ, nó không triệt tiêu cảm xúc của con người. Người ta tự triệt tiêu nó mà thôi. Zack chỉ tiếc đã không hiểu ông mình cho tới tận khi ông qua đời. "Ông ơi, tha lỗi cho cháu!", Zack thường tự thì thầm như vậy.
    Trái tim và lí trí. Zack đã có cả hai. Thế nhưng, nhiều khi anh cảm thấy mình hết sức nhỏ nhoi và vô cùng vụng dại. Anh không biết phải làm gì.
    "Hãy đặt lí trí trên con tim, Zack. Cái đầu luôn nằm trên ***g ngực. Đừng hưởng thụ, đừng ích kỷ. Đừng bằng lòng với hạnh phúc ấm êm. Đừng vùi trong mái tóc, bàn tay của Marian mà quên nhiệm vụ. Hãy đề phòng tất cả. Đề phòng cả Marian. Bọn chúng đã muốn ta lấy Marian. Cấp trên cũng đã chỉ thị cho ta chấp nhận để tương kế tựu kế. Thật ra, ta và Marian, ai là người giấu ai? Có phải cả hai đều là những điệp viên siêu hạng? Hoặc những kẻ yêu đương đau khổ nhất? Hạnh phúc như con lươn trơn nhẫy cứ trầy chuột khỏi tay. Mẹ kiê'p cái sự chiến tranh!"
    "Mình và Marian yêu nhau. Yêu như người yêu người. Tình yêu thì không giả tạo được. Thường thường, người ta kết hợp trái tim và lí trí. Đằng này, chúng phải đánh nhau một mất một còn. Có cách nào khác không? Nghĩ đi, Zack!"
    Zack nhớ, có một lần, có chiếc xe bus lao đến Marian. Anh định lao ra. Nhưng vãn còn một nhiệm vụ chưa hoàn thành. Anh đắn đo trong giây lát. Cuối cùng, anh vẫn lao ra. Nhưng chiếc xe đã đâm sầm tới. Zack đứng tim. Nhắm nghiền mắt. Chiếc xe phanh rít một hơi dài. Zack mở choàng mắt. Không có máu. Marian đang ngã sõng xoài phía bên kia thành xe. Cô vẫn bình thản nhưng chợt khóc oà khi Zack ôm ghì lấy cô. "Em tưởng em đã mất anh", cô vừa lau nước mắt vừa cười. Zack vẫn còn run bắn.
    "Không hiểu tại sao Marian lại ngã nhanh đến vậy", về sau, Zack thoảng nghi ngờ. Rồi thì Zack dỗ lòng: "Cô ấy yêu mình, nếu không cô ấy đã chẳng oà lên và ghì mình chặt như thế. Làm thế nào bây giờ?"
    "Không, mình không thể nào bỏ trốn. Mà biết trốn đi đâu? Loại ngay phương án này"
    "Hay cứ sống thế này, muốn ra sao thì ra, bao giờ chết thì chết. Giá được thế thì hay. Nhưng mình không thể chịu nổi cái cảnh cứ mãi mãi lừa dối nàng. Và cái cảm giác nàng cũng đang giấu mình điều gì đó.
    Có lẽ phải bỏ nàng
    Ta phải sống đơn độc
    Cuộc đời ta là thế"
    Nghĩ vậy, những Zack vẫn cứ trù trừ. Anh cứ đợi, đợi mãi trong nỗi đau của cuộc chiến. Trên thế giới này và trong con người. Anh không tự quyết định được. Anh cứ chờ. Lí trí và trái tim, kẻ nào sẽ thắng?
    ...
    II.
    Độ này, John cũng khôgn có thời gian để đau đớn. Đầu anh căng lên vì nhiệm vụ mới. Bọn chúng đang có một âm mưu gì đó hết sức thâm hiểm. John và Tomas phải phá được âm mưu ấy. Bằng mọi giá.
    Trên đời này, có lẽ, không có nghề nào nguy hiểm và vô lí hơn nghề tình báo. Phải luôn chắc chắn thành công với một công việc chưa biết hình thù, dạng định ra sao. Sống và chết. Chọn đi! Chết! Tôi chọn chết. Nếu sống được thì càng tốt! Đó là đức tin và lí tưởng. Để không phản bội. John và Tomas đều hiểu, lòng người khôn lường. Nhưng họ nhìn nhau và tự thề: "Bạn mình không phản bội"
    Luck (tên thật của Tomas) có một tuổi thơ đau đớn. Anh là đứa trẻ bị bóc lột. Bóc vỏ và lột da. Phải hiểu như thế. Vì vậy, Luck rất căm thù cái ác. Căm thù tận xương tuỷ. "Trước những kẻ ác, Luck vẫn tỏ ra bình thản được", Zack nghĩ: "Đó không phải là một điệp viên xoàng. Thậm chí, Luck tài hơn mình".
    Với Luck, lí trí là trên hết. Lắm lúc, Zack sợ cái sức mạnh tinh thần của Luck. Luck không run tay khi nhả đạn vào một người đàn bà cần tiêu diệt. Trong những nhiệm vụ dưới lốt nhân viên an ninh, Luck không ngại chứng tỏ mình là một tên sát nhân máu lạnh.
    Zack nghĩ, nếu mình phản bội, Luck cũng không ngại ngần khi bắn vỡ sọ mình. Luck phải làm thế. Và có lẽ, mình cũng phải làm thế nếu Luck phải bội. Không. Bắt buộc chứ không thể là "có lẽ". Phải bắn. Tất nhiên, Luck và mình sẽ không bao giờ phản bội. Nhưng cần xác định thế. Phải nhanh gọn và chính xác. Đoàng! Không thể khác.
    Zack luôn tự tin và chính xác trong hành động của mình. Nhưng suy nghĩ của anh thường trải dài ra vô tận. Zack biết điều đó không tốt cho nghề tình báo.
    Giá mình là nhà văn nhỉ. Để viết về tội ác chiến tranh. Và về cuộc sống hoà bình bên Marian. Thôi ngay! Thôi ngay! Dẹp ngay ý nghĩ ấy đi! Zack, nghiêm! Này Zack, này Zack... Đoàng! Mày nhớ chứ?...
    Zack cứ hay lan man thế. Điều đó khiến anh càng mệt mỏi. Luck nhận ra điều đó, anh nhìn sâu vào mắt John và mỉm cười: "Zack! Trận đánh cuối cùng đấy. Tổ quốc tin vào hai chúng ta." Nụ cười của Luck, nó đau đớn và mãnh liệt, và chan chứa hy sinh. Ai dám bảo đó là nụ cười mị dân uỷ lạo? Ai bảo Luck không có trái tim?
    Ai dám bảo Tomas không có trái tim?
    [black]linh
  8. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    III.
    Tuần trước, bọn nó đã nghi. Đã nghi có một kẻ nội gián. Và chúng lùng sục ráo riết. Loại trừ từng chi tiết...
    Cuối cùng, trơ lại Zack và Luck!
    Một trong hai người phải hy sinh!
    Cả hai đều biết, nếu chúng không tìm ra, chúng sẽ giết cả hai!
    Chúng vẫn vờn mồi. Không bắt giữ ai hết. Nhưng cả hai đều bị theo dõi nghiêm ngặt.
    John vẫn không thể năng về nhà. Anh phải tỏ ra thật bình thường với Marian như một người chồng hờ hững mà chúng nhận định. Mặc dù, lúc này, anh đang rối bời. Chỉ muốn ôm nàng và ngủ. Sáng hôm sau dậy, tất thảy hư vô hết.
    Phải đóng kịch với một Marian ngày càng đau khổ, Zack rùng mình: "Những người chúng ta là những kịch sỹ thiên tài." Lại chờ đợi và lại chờ đợi...
    John như con thú bị xích trong khu rừng đang cháy trụi dần...
    Thế rồi, John thôi bị tình nghi. Tomas đã gây ra một vụ náo loạn, bắn chết năm tên.
    Bọn chúng bắt toàn bộ nhân viên an ninh xem xác Luck để răn đe.
    Xác Luck nát bét, thủng lỗ chỗ, biến dạng. Nhưng đúng là Luck. Đúng là Tomas. Còn hằn in đó Vết sẹo dài nơi cánh tay anh tự gây ra để xoá vệt xăm ba chữ: HẬN HẬN HẬN
    Mười lăm năm. Cả thảy mười lăm năm Tomas nhập quốc tịch mới và trà trộn trong lòng địch. Với lòng căm thù bị dồn lại trong người. Suốt mười lăm năm ấy, sức mạnh nào đã khiến Luck không nổ tung? Không một người đàn bà. Dập được cả đôi mắt khát khao chỉ loé lên một lần duy nhất khi Thomas đến thăm gia đình Zack cùng vài gã trùm sò.
    Giờ Tomas gây náo loạn. Anh bùng nổ chăng? Không! Tomas quá mạnh. Mạnh hơn Zack cả trăm lần. Anh đã cố tình chết để Zack sống. Trong hai người, anh là kẻ bị nghi kỵ nhiều hơn. Và nhiều lí do khác nữa mà Zack chẳng bao giờ hiểu nổi. Tomas đã chết. Và cuốn hồi ký cuộc đời bị thất lạc anh. Không còn gì về Tomas được lưu lại.
    Mười năm nữa, hai mươi năm nữa..., khi Zack trở về nước, anh cũng khó lòng tìm lại được cuộc đời thật của Tomas. Cuộc đời Tomas là một bí mật. Mãi mãi là bí mật. Một bí mật không được phép mở ra.
    Cuối cùng, Tomas là gì? Một trái tim. Một trái tim sống vì thế giới mà không được thế giới cho sống. Một trái tim mãnh liệt hơn mọi trái tim. Để rồi, mãi mãi lặng câm. Tomas, Luck, làm sao để những kẻ vô ơn và tàn nhẫn trong cuộc đời này biết tên anh. Người anh hùng vĩ đại có trái tim của Đankô.
    Nhìn xác Tomas, Zack muốn hoá đá. Nhưng anh phải rảo bước ngay như một kẻ đã quen cái chết để tránh nghi ngờ. Anh cũng không ngờ mình có thể bước tiếp. Vừa rồi, có một luồng khí nóng tràn vào cơ thể Zack giúp anh không bị đông cứng. Zack không tin vào linh hồn. Nhưng Zack chợt ước đó là linh hồn của Tomas nhập vào anh, tiếp thêm cho anh sức mạnh...
    Hôm ấy, Zack cũng không trốn vào nhà vệ sinh khóc. Ở đâu cũng có camera, anh biết thế. Và cả máy dò cảm xúc. Anh nuốt hết nước mắt vào lòng. Cả ngày, ruột gan anh cháy bỏng.
    Zack nhớ đến câu chuyện một ông già bán kẹo cay tỏ ra bình thản trước mặt tên chỉ huy địch, sau khi nuốt hai chiếc kẹo cháy ruột trong vô số những chiếc kẹo độc đã bán cho quân thù. Những chiếc kẹo dành riêng cho những kẻ tham ăn khiến chúng ngã gục trong đau đớn và toán du kích vượt qua được cạm bẫy dày đặc.
    Điều đó khiến anh càng tỉnh táo...
    Mãi một tuần sau, khi mọi nghi hoặc của lũ chó săn đã tan đi, Zack mới có cơ hội được khóc. Anh lặn xuống tận đáy bể bơi và ngồi im hàng phút cho nước mắt xối xả trào ra. Áp lực nước làm mắt anh như nổ tung.
    Khi Zack ngoi lên, anh cảm thấy nước và không khí đều có vị mặn chát. Và cả mùi máu...
    IV.
    Những biến cố xảy đến dồn dập trong đời Zack.
    Tuần trước, Zack biết được âm mưu nham hiểm bọn chúng giữ kín là phóng một quả tên lửa hạng nặng vào giữa thủ đô đất nước anh.
    Zack đã âm thầm chuẩn bị kế hoạch ngăn chặn suốt một tuần nay. Anh đã sắp xếp tất cả để cho toà nhà chứa nút phóng hoả sẽ nổ tung.
    "Tomas, Luck, cậu và tớ sẽ làm được!", Zack tự nhủ hàng triệu lần câu ấy
    "Anh sẽ hy sinh. Tha lỗi cho anh. Em sẽ hiểu, phải không Marian?"
    Mọi sự dường như đã vào guồng...
    Vậy mà, hôm qua, Marian đến gặp trực tiếp Zack và bảo cái câu ấy:
    "Chúng mình sắp có con, Zack ạ!"
    Trời! Zack suýt nổ tung!
    Một đứa trẻ con. Cả đời anh khao khát!
    Thú thật, Zack chỉ muốn tự tử!
    Ta là John hay là Jack? Là Zack hay là John? Anh chỉ chực hoá điên!
    - Tomas, cậu bảo tớ phải làm gì?
    - Zack, hãy chấm dứt, chấm dứt... Chấm dứt chiến tranh đi!
    - Nhưng tại sao tớ phải chết? Tại sao vợ tớ phải mất chồng và con tớ không được thấy mặt tớ? Tại sao tớ phải chết trước khi tớ được làm người? Tại sao tớ phải chết khi sau cái chết của tớ, có thể mọi thứ vẫn y nguyên như thế?
    - Vì con người, Zack ạ. Họ cô lập bọn mình. Họ phó mặc cho mình. Nhưng chúng ta có nhau, những người chúng ta có nhau. Cậu đã mất tớ. Marian và đứa trẻ sắp mất cậu. Nhưng cái vẫn còn, cái mãi mãi còn là trái tim và tình yêu thương. Cái chết của chúng ta sẽ nuôi dưỡng và hồi sinh chúng... Trái tim chúng ta buộc chúng ta phải tin thế thôi, Zack ạ!
    Zack rút ngón tay dập nát ra khỏi miệng. Anh biết mình phải làm gì...
    V.
    Zack lẻn vào phòng. Anh giật thót và sững lại khi thấy có người trong đó.
    Marian!
    Người vợ dịu hiền giờ mang chức vụ trong cơ quan phản gián cao hơn anh mấy bậc.
    Nàng đứng đó. Mỉm cười. Nụ cười không nham hiểm. Zack hiểu ra tất cả.
    Làm sao mình lọt vào được đến đây mà chưa chết? Nhờ Marian, Zack khẳng định. Nhờ chính nữ công dân của đất nước có những kẻ huỷ diệt. Và Zack chợt sung sướng nhận ra: "Tình yêu tổ quốc là tình yêu nhân loại, phải không, em?"
    - Vâng!
    Zack ôm lấy Marian, đặt tay lên nút khai hoả trái bộc phá. Giây lát nữa thôi, toà nhà chứa cái nút bấm huỷ diệt này sẽ nổ tung.
    Zack đặt tay lên bụng Marian. Cả hai, không, cả ba đều khóc, đều cười.
    Không còn nhiều thời gian nữa. Bọn chúng đang ào lên.
    "Con chúng ta, hy vọng nó đang ngủ", Marian nói khẽ qua làn nước mắt, "em yêu anh, mãi mãi"
    "Anh yêu em, mãi mãi"
    Họ tựa vào nhau.
    Zack cười buồn: "Marian, cho anh xin lỗi. Con yêu ơi, cho cha xin lỗi"
    Marian oà lên: "Không! Lỗi không phải tại anh..."
    ........................................................................................
    ------------------------------------------------------------------
    (00h00, 29.10.02 - 4h00, 29.10.02)
    ------------------------------------------------------------------
    [black]linh
  9. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    III.
    Tuần trước, bọn nó đã nghi. Đã nghi có một kẻ nội gián. Và chúng lùng sục ráo riết. Loại trừ từng chi tiết...
    Cuối cùng, trơ lại Zack và Luck!
    Một trong hai người phải hy sinh!
    Cả hai đều biết, nếu chúng không tìm ra, chúng sẽ giết cả hai!
    Chúng vẫn vờn mồi. Không bắt giữ ai hết. Nhưng cả hai đều bị theo dõi nghiêm ngặt.
    John vẫn không thể năng về nhà. Anh phải tỏ ra thật bình thường với Marian như một người chồng hờ hững mà chúng nhận định. Mặc dù, lúc này, anh đang rối bời. Chỉ muốn ôm nàng và ngủ. Sáng hôm sau dậy, tất thảy hư vô hết.
    Phải đóng kịch với một Marian ngày càng đau khổ, Zack rùng mình: "Những người chúng ta là những kịch sỹ thiên tài." Lại chờ đợi và lại chờ đợi...
    John như con thú bị xích trong khu rừng đang cháy trụi dần...
    Thế rồi, John thôi bị tình nghi. Tomas đã gây ra một vụ náo loạn, bắn chết năm tên.
    Bọn chúng bắt toàn bộ nhân viên an ninh xem xác Luck để răn đe.
    Xác Luck nát bét, thủng lỗ chỗ, biến dạng. Nhưng đúng là Luck. Đúng là Tomas. Còn hằn in đó Vết sẹo dài nơi cánh tay anh tự gây ra để xoá vệt xăm ba chữ: HẬN HẬN HẬN
    Mười lăm năm. Cả thảy mười lăm năm Tomas nhập quốc tịch mới và trà trộn trong lòng địch. Với lòng căm thù bị dồn lại trong người. Suốt mười lăm năm ấy, sức mạnh nào đã khiến Luck không nổ tung? Không một người đàn bà. Dập được cả đôi mắt khát khao chỉ loé lên một lần duy nhất khi Thomas đến thăm gia đình Zack cùng vài gã trùm sò.
    Giờ Tomas gây náo loạn. Anh bùng nổ chăng? Không! Tomas quá mạnh. Mạnh hơn Zack cả trăm lần. Anh đã cố tình chết để Zack sống. Trong hai người, anh là kẻ bị nghi kỵ nhiều hơn. Và nhiều lí do khác nữa mà Zack chẳng bao giờ hiểu nổi. Tomas đã chết. Và cuốn hồi ký cuộc đời bị thất lạc anh. Không còn gì về Tomas được lưu lại.
    Mười năm nữa, hai mươi năm nữa..., khi Zack trở về nước, anh cũng khó lòng tìm lại được cuộc đời thật của Tomas. Cuộc đời Tomas là một bí mật. Mãi mãi là bí mật. Một bí mật không được phép mở ra.
    Cuối cùng, Tomas là gì? Một trái tim. Một trái tim sống vì thế giới mà không được thế giới cho sống. Một trái tim mãnh liệt hơn mọi trái tim. Để rồi, mãi mãi lặng câm. Tomas, Luck, làm sao để những kẻ vô ơn và tàn nhẫn trong cuộc đời này biết tên anh. Người anh hùng vĩ đại có trái tim của Đankô.
    Nhìn xác Tomas, Zack muốn hoá đá. Nhưng anh phải rảo bước ngay như một kẻ đã quen cái chết để tránh nghi ngờ. Anh cũng không ngờ mình có thể bước tiếp. Vừa rồi, có một luồng khí nóng tràn vào cơ thể Zack giúp anh không bị đông cứng. Zack không tin vào linh hồn. Nhưng Zack chợt ước đó là linh hồn của Tomas nhập vào anh, tiếp thêm cho anh sức mạnh...
    Hôm ấy, Zack cũng không trốn vào nhà vệ sinh khóc. Ở đâu cũng có camera, anh biết thế. Và cả máy dò cảm xúc. Anh nuốt hết nước mắt vào lòng. Cả ngày, ruột gan anh cháy bỏng.
    Zack nhớ đến câu chuyện một ông già bán kẹo cay tỏ ra bình thản trước mặt tên chỉ huy địch, sau khi nuốt hai chiếc kẹo cháy ruột trong vô số những chiếc kẹo độc đã bán cho quân thù. Những chiếc kẹo dành riêng cho những kẻ tham ăn khiến chúng ngã gục trong đau đớn và toán du kích vượt qua được cạm bẫy dày đặc.
    Điều đó khiến anh càng tỉnh táo...
    Mãi một tuần sau, khi mọi nghi hoặc của lũ chó săn đã tan đi, Zack mới có cơ hội được khóc. Anh lặn xuống tận đáy bể bơi và ngồi im hàng phút cho nước mắt xối xả trào ra. Áp lực nước làm mắt anh như nổ tung.
    Khi Zack ngoi lên, anh cảm thấy nước và không khí đều có vị mặn chát. Và cả mùi máu...
    IV.
    Những biến cố xảy đến dồn dập trong đời Zack.
    Tuần trước, Zack biết được âm mưu nham hiểm bọn chúng giữ kín là phóng một quả tên lửa hạng nặng vào giữa thủ đô đất nước anh.
    Zack đã âm thầm chuẩn bị kế hoạch ngăn chặn suốt một tuần nay. Anh đã sắp xếp tất cả để cho toà nhà chứa nút phóng hoả sẽ nổ tung.
    "Tomas, Luck, cậu và tớ sẽ làm được!", Zack tự nhủ hàng triệu lần câu ấy
    "Anh sẽ hy sinh. Tha lỗi cho anh. Em sẽ hiểu, phải không Marian?"
    Mọi sự dường như đã vào guồng...
    Vậy mà, hôm qua, Marian đến gặp trực tiếp Zack và bảo cái câu ấy:
    "Chúng mình sắp có con, Zack ạ!"
    Trời! Zack suýt nổ tung!
    Một đứa trẻ con. Cả đời anh khao khát!
    Thú thật, Zack chỉ muốn tự tử!
    Ta là John hay là Jack? Là Zack hay là John? Anh chỉ chực hoá điên!
    - Tomas, cậu bảo tớ phải làm gì?
    - Zack, hãy chấm dứt, chấm dứt... Chấm dứt chiến tranh đi!
    - Nhưng tại sao tớ phải chết? Tại sao vợ tớ phải mất chồng và con tớ không được thấy mặt tớ? Tại sao tớ phải chết trước khi tớ được làm người? Tại sao tớ phải chết khi sau cái chết của tớ, có thể mọi thứ vẫn y nguyên như thế?
    - Vì con người, Zack ạ. Họ cô lập bọn mình. Họ phó mặc cho mình. Nhưng chúng ta có nhau, những người chúng ta có nhau. Cậu đã mất tớ. Marian và đứa trẻ sắp mất cậu. Nhưng cái vẫn còn, cái mãi mãi còn là trái tim và tình yêu thương. Cái chết của chúng ta sẽ nuôi dưỡng và hồi sinh chúng... Trái tim chúng ta buộc chúng ta phải tin thế thôi, Zack ạ!
    Zack rút ngón tay dập nát ra khỏi miệng. Anh biết mình phải làm gì...
    V.
    Zack lẻn vào phòng. Anh giật thót và sững lại khi thấy có người trong đó.
    Marian!
    Người vợ dịu hiền giờ mang chức vụ trong cơ quan phản gián cao hơn anh mấy bậc.
    Nàng đứng đó. Mỉm cười. Nụ cười không nham hiểm. Zack hiểu ra tất cả.
    Làm sao mình lọt vào được đến đây mà chưa chết? Nhờ Marian, Zack khẳng định. Nhờ chính nữ công dân của đất nước có những kẻ huỷ diệt. Và Zack chợt sung sướng nhận ra: "Tình yêu tổ quốc là tình yêu nhân loại, phải không, em?"
    - Vâng!
    Zack ôm lấy Marian, đặt tay lên nút khai hoả trái bộc phá. Giây lát nữa thôi, toà nhà chứa cái nút bấm huỷ diệt này sẽ nổ tung.
    Zack đặt tay lên bụng Marian. Cả hai, không, cả ba đều khóc, đều cười.
    Không còn nhiều thời gian nữa. Bọn chúng đang ào lên.
    "Con chúng ta, hy vọng nó đang ngủ", Marian nói khẽ qua làn nước mắt, "em yêu anh, mãi mãi"
    "Anh yêu em, mãi mãi"
    Họ tựa vào nhau.
    Zack cười buồn: "Marian, cho anh xin lỗi. Con yêu ơi, cho cha xin lỗi"
    Marian oà lên: "Không! Lỗi không phải tại anh..."
    ........................................................................................
    ------------------------------------------------------------------
    (00h00, 29.10.02 - 4h00, 29.10.02)
    ------------------------------------------------------------------
    [black]linh
  10. TMHuong

    TMHuong Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/01/2002
    Bài viết:
    187
    Đã được thích:
    0
    Muốn xa người, sao tôi xa không nỡ
    Sợ mảnh trăng trong vỡ tan tành
    Tôi muốn quên người, thật quên nhanh
    Ðể nỗi sầu khỏi mong manh khắc khoải
    Muốn xa người, tôi muốn xa xa mãi
    Nhưng sợ ngày dài bao nỗi nhớ thương
    Muốn quên người, quên hết những vấn vương
    Nhưng trái tim tôi, lại dường như phản bội
    Không bình lặng mà rộn ràng nông nổi
    Một nửa bây giờ đã thay đổi bởi ai
    Tôi muốn quên, nó quắt quay nhớ lại
    Tôi muốn lạnh lùng nó khắc khoải chờ mong
    Chẳng thể quên nên chôn chặt đáy lòng
    Một nửa ưu tư, một nửa vòng da diết
    Một nửa yêu, nửa vòng cay nghiệt
    Tôi cố chôn vùi, càng tha thiết yêu hơn.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này