1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mong mọi người góp ý cho

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi away, 30/05/2002.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. MIG2000

    MIG2000 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/01/2003
    Bài viết:
    146
    Đã được thích:
    0
    Away , thơ cậu thiếu hình tượng , nghèo nhạc điệu , chưa có lửa mà cũng không có sự tươi mát .Thơ cậu có thiên hướng nhưng chưa độc đáo . Cậu phải phấn đấu nhiều nữa . Cậu phải sống , phải tiếp xúc với nhiều loại người , phải yêu và ghét , phải rung động chứ không phải chỉ ngồi một chỗ mà triết lý suông về cuộc đời .
  2. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    BÀI NÀY KHÔNG CHỈ GIÁO AI VÀ KHÔNG CHỜ AI CHỈ GIÁO
    Thơ thường có ba giai đoạn phát triển:
    1. Học bò: Thơ như đứa trẻ tự bò nhưng trên cơ sở bắt chước cách người ta bò hoặc hoàn toàn bò theo bản năng nguyên sơ nhất.
    2. Học chạy: Thơ thành người nhưng cũng vẫn phải chạy trên những con đường đã có, những lối đã mòn vết chân, những lí trí cứng nhắc...
    3. Bay: Lúc này, không ai dạy được thơ, nó bay, nó không ràng buộc nhiều và có tư thế riêng của nó. Lí trí và trái tim hoà quyện với nhau rất tự nhiên.
    Nó lại trở về giai đoạn bản năng ban đầu. Cái khác biệt là bay theo bản năng thay vì bò theo bản năng, không gian của nó bao la hơn, tự do hơn. Nhưng đôi cánh của nó luôn trĩu nặng bởi luôn cảm nhận sự nhỏ nhoi trong cõi bao la ấy:
    "Chim nghe trời rộng dang thêm cánh" (Xuân Diệu),
    "Chim bay trĩu cánh trong xuân ý" (Nếu không nhầm thì là của Hồ Dzếnh)
    Có thể có giai đoạn thứ tư, thứ năm, thứ n là không trạng thái, hư vô, ảo diệu...
    Có thể các giai đoạn hoà quyện vào nhau...
    Điều đó không quan trọng.
    Khi đã đến được giai đoạn 3, thơ sống theo cách của riêng nó, có cái tên của riêng nó mà chỉ nó biết.
    Có điều, không bay thì thôi nhưng khi đã bay mà sợ rơi thì rất dễ rơi.
    Ham sống, dám sống nhưng không sợ chết, và hơn hết, biết tôn trọng, bao dung với muôn loài, có được điều đó, hồn sẽ đẹp và thơ sẽ đẹp.
    Cuối cùng, thơ là một thực thể tự do, thơ tự lựa chọn luật cho mình chứ không ai có cái đầu mà lại đi áp đặt luật cho thơ cả. Cái này giúp tâm hồn có quyền độc lập của mình. Tuy vậy, thơ cũng đòi hỏi một bản lĩnh biết làm chủ mình ở một chừng mực nhất định. Bởi sống ngoài vùng phủ sóng của luật, nếu buông thả, tất sẽ dễ trở thành lưu manh. Lưu manh thật chứ không phải lưu manh ảo.
    26.11.02&21.02.03
    --------------------------------------------------------------------------------
    MIG2000,
    Hôm nay, lục lại đống bài viết, thấy có bài này, vào đây post, lại gặp bài của cậu. Cậu là bạn và thích thẳng thắn, tớ có một số điều muốn phê bình cậu (sau khá nhiều nhận xét của cậu):
    Thứ nhất, cậu vẫn nhìn cuộc sống của người khác với một con mắt đầy rẫy công thức, điều đó chứng tỏ cuốn sách của tớ chẳng tác động mấy đến cậu hoặc tác động của nó đã nhạt đi. Bởi vì, theo nhận định chủ quan của tớ, cậu là người chóng chán cả thèm và hơi tự tôn quá mức.
    Thứ hai, cậu đã bị trở thành một chú vẹt với một số câu cửa miệng: "Lý thuyết suông, tiểu tư sản, sống nữa đi..."
    Cậu chưa phải là người biết hoặc thích đọc thơ thì chưa nên đọc, còn nếu cậu đã đọc thì phải ngẫm kỹ rồi mới nên phát biểu. Tớ thấy, thông thường, những người không có chuyên môn phê bình thơ, nếu khôn ngoan thì chỉ im lặng đọc cái thích đọc.
    Đây chỉ là một mảnh sống rất nhỏ của tớ, nơi mà tớ cho phép mình sống theo ý tớ, cậu hiểu chứ?
    Tớ có câu này vừa nghĩ ra:
    Muốn chỉ giáo ai, hãy cùng đứng bên người đó trước tấm gương.
    Còn lại, nếu cậu vẫn luôn giữ được cái Tâm thì chúng ta vẫn là bạn ở một nghĩa nào đó.
    Chúc cậu thoải mái.
    linh
  3. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    BÀI NÀY KHÔNG CHỈ GIÁO AI VÀ KHÔNG CHỜ AI CHỈ GIÁO
    Thơ thường có ba giai đoạn phát triển:
    1. Học bò: Thơ như đứa trẻ tự bò nhưng trên cơ sở bắt chước cách người ta bò hoặc hoàn toàn bò theo bản năng nguyên sơ nhất.
    2. Học chạy: Thơ thành người nhưng cũng vẫn phải chạy trên những con đường đã có, những lối đã mòn vết chân, những lí trí cứng nhắc...
    3. Bay: Lúc này, không ai dạy được thơ, nó bay, nó không ràng buộc nhiều và có tư thế riêng của nó. Lí trí và trái tim hoà quyện với nhau rất tự nhiên.
    Nó lại trở về giai đoạn bản năng ban đầu. Cái khác biệt là bay theo bản năng thay vì bò theo bản năng, không gian của nó bao la hơn, tự do hơn. Nhưng đôi cánh của nó luôn trĩu nặng bởi luôn cảm nhận sự nhỏ nhoi trong cõi bao la ấy:
    "Chim nghe trời rộng dang thêm cánh" (Xuân Diệu),
    "Chim bay trĩu cánh trong xuân ý" (Nếu không nhầm thì là của Hồ Dzếnh)
    Có thể có giai đoạn thứ tư, thứ năm, thứ n là không trạng thái, hư vô, ảo diệu...
    Có thể các giai đoạn hoà quyện vào nhau...
    Điều đó không quan trọng.
    Khi đã đến được giai đoạn 3, thơ sống theo cách của riêng nó, có cái tên của riêng nó mà chỉ nó biết.
    Có điều, không bay thì thôi nhưng khi đã bay mà sợ rơi thì rất dễ rơi.
    Ham sống, dám sống nhưng không sợ chết, và hơn hết, biết tôn trọng, bao dung với muôn loài, có được điều đó, hồn sẽ đẹp và thơ sẽ đẹp.
    Cuối cùng, thơ là một thực thể tự do, thơ tự lựa chọn luật cho mình chứ không ai có cái đầu mà lại đi áp đặt luật cho thơ cả. Cái này giúp tâm hồn có quyền độc lập của mình. Tuy vậy, thơ cũng đòi hỏi một bản lĩnh biết làm chủ mình ở một chừng mực nhất định. Bởi sống ngoài vùng phủ sóng của luật, nếu buông thả, tất sẽ dễ trở thành lưu manh. Lưu manh thật chứ không phải lưu manh ảo.
    26.11.02&21.02.03
    --------------------------------------------------------------------------------
    MIG2000,
    Hôm nay, lục lại đống bài viết, thấy có bài này, vào đây post, lại gặp bài của cậu. Cậu là bạn và thích thẳng thắn, tớ có một số điều muốn phê bình cậu (sau khá nhiều nhận xét của cậu):
    Thứ nhất, cậu vẫn nhìn cuộc sống của người khác với một con mắt đầy rẫy công thức, điều đó chứng tỏ cuốn sách của tớ chẳng tác động mấy đến cậu hoặc tác động của nó đã nhạt đi. Bởi vì, theo nhận định chủ quan của tớ, cậu là người chóng chán cả thèm và hơi tự tôn quá mức.
    Thứ hai, cậu đã bị trở thành một chú vẹt với một số câu cửa miệng: "Lý thuyết suông, tiểu tư sản, sống nữa đi..."
    Cậu chưa phải là người biết hoặc thích đọc thơ thì chưa nên đọc, còn nếu cậu đã đọc thì phải ngẫm kỹ rồi mới nên phát biểu. Tớ thấy, thông thường, những người không có chuyên môn phê bình thơ, nếu khôn ngoan thì chỉ im lặng đọc cái thích đọc.
    Đây chỉ là một mảnh sống rất nhỏ của tớ, nơi mà tớ cho phép mình sống theo ý tớ, cậu hiểu chứ?
    Tớ có câu này vừa nghĩ ra:
    Muốn chỉ giáo ai, hãy cùng đứng bên người đó trước tấm gương.
    Còn lại, nếu cậu vẫn luôn giữ được cái Tâm thì chúng ta vẫn là bạn ở một nghĩa nào đó.
    Chúc cậu thoải mái.
    linh
  4. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    KHÔNG THẤY ĐỀ TÊN
    mở ra rồi lại khép vào
    không sao xé nổi hàng rào con tim
    chàng vô vọng cứ đi tìm
    nàng đau đớn cứ im lìm chờ mong
    thời gian vùn vụt, thong dong...
    chi li đong đếm, đừng hòng biết yêu
    mà yêu bạt mạng phiêu diêu
    cuối cùng một mảnh tiêu điều xác thân
    tôi yêu em rất dần dần
    bớt yêu tôi để dành phần yêu em
    22.12.02
    YÊU NGHIÊM TÚC
    không yêu nghiêm túc được ư
    răng tôi hổng biết bao chừ là yêu
    yêu không nổi cũng phải liều
    yêu cho hơn kém ít nhiều anh em
    yêu cho nó bớt nhập nhèm
    có cơm ăn mãi chả thèm phở suông
    yêu cho bớt bớt quay cuồng
    yêu cho cái lũ thuồng luồng trốn ra
    yêu cho nó trẻ cái già
    cho thơ lục bát cũng là thơ điên
    cho thơ điên cũng dịu hiền
    ngắm trăng xong liếc bạc tiền mà khinh
    yêu cho cái một bỏ mình
    cái tim biết hát tỉnh tình tính tang
    yêu còn cưới cái đa mang
    soạn dăm mâm cỗ đền làng trước khi...
    yêu cho biết cái nhu mì
    ngắm nhau cười hỉ cười hì, no cơm
    yêu cho cái má biết thơm
    cái răng biết nhớ tóc chờm qua vai
    yêu cho những đoá hoa nhài
    mong manh đỡ cắm phí hoài chỗ kia
    khóc cho ra khóc, ô kìa
    ốm đau cũng có cái thìa bón ăn
    yêu cho thơ cũng thành văn
    cấm ca cấm cảu, cằn nhằn, lại xin...
    đền em một đĩa sủi dìn
    lang thang em giả mẹ mìn bắt anh
    mà thôi, chẳng vội làm lành
    giận nhau để mọc rêu xanh đầy nhà
    trượt chân, anh ngã, úi dà...
    chao ôi nước mắt nóng là nóng chưa
    - ngọt bùi hơn nước cốt dừa!
    ối chao, lườm nguýt: "anh lừa tôi sao!"
    khẽ thôi, hàng xóm..., thôi nào
    ai đem áo rách ra rào thưa phơi
    hai tay nâng bát cơm mời
    em xơi để bớt chút nhời được không?
    nhớ hồi em chửa có chồng
    hỏi thì cứ mím đến hồng cả môi
    biết là thời thế khác rồi
    nhưng sao thời ấy, sao tôi nhớ nàng...
    nhớ khi nàng bước xuống hàng
    lướt qua phú quí, nhẹ nhàng chớp mi
    nàng yêu tôi bởi lẽ gì
    hoá ra là tại lầm lì, dễ nuôi!
    nàng nuôi tôi đến chín muồi
    để trưng làm cảnh cho ruồi nó bâu?
    anh nào có ý thế đâu
    chẳng qua là ghép mấy câu cho vần
    nhẹ bàn chân, nhẹ bàn chân
    đá đau rồi lại ân cần bóp xoa
    ngày mai khảo sát giá hoa
    cố mua một nụ gọi là giả ơn
    mẹ ơi, cái miệng lại hờn
    hàm răng lại sắp dạo đờn tôi nghe
    vợ! ôi! một lứa cá mè
    nào anh có rượu có chè đâu cơ
    đùa thôi, ối, oái, hờ hờ...
    thì anh đã bảo làm thơ thôi mà
    kìa, sao em đẩy anh ra
    ừ, anh đã hứa, nhưng mà... ừ! thôi!
    nam nhi nói phải giữ lời
    dầu em có mỡi có mời cũng... không!
    nhưng này, gió mát triền sông
    cho anh thơm nhé, má hồng, phớt thôi...
    2002
    linh
  5. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    KHÔNG THẤY ĐỀ TÊN
    mở ra rồi lại khép vào
    không sao xé nổi hàng rào con tim
    chàng vô vọng cứ đi tìm
    nàng đau đớn cứ im lìm chờ mong
    thời gian vùn vụt, thong dong...
    chi li đong đếm, đừng hòng biết yêu
    mà yêu bạt mạng phiêu diêu
    cuối cùng một mảnh tiêu điều xác thân
    tôi yêu em rất dần dần
    bớt yêu tôi để dành phần yêu em
    22.12.02
    YÊU NGHIÊM TÚC
    không yêu nghiêm túc được ư
    răng tôi hổng biết bao chừ là yêu
    yêu không nổi cũng phải liều
    yêu cho hơn kém ít nhiều anh em
    yêu cho nó bớt nhập nhèm
    có cơm ăn mãi chả thèm phở suông
    yêu cho bớt bớt quay cuồng
    yêu cho cái lũ thuồng luồng trốn ra
    yêu cho nó trẻ cái già
    cho thơ lục bát cũng là thơ điên
    cho thơ điên cũng dịu hiền
    ngắm trăng xong liếc bạc tiền mà khinh
    yêu cho cái một bỏ mình
    cái tim biết hát tỉnh tình tính tang
    yêu còn cưới cái đa mang
    soạn dăm mâm cỗ đền làng trước khi...
    yêu cho biết cái nhu mì
    ngắm nhau cười hỉ cười hì, no cơm
    yêu cho cái má biết thơm
    cái răng biết nhớ tóc chờm qua vai
    yêu cho những đoá hoa nhài
    mong manh đỡ cắm phí hoài chỗ kia
    khóc cho ra khóc, ô kìa
    ốm đau cũng có cái thìa bón ăn
    yêu cho thơ cũng thành văn
    cấm ca cấm cảu, cằn nhằn, lại xin...
    đền em một đĩa sủi dìn
    lang thang em giả mẹ mìn bắt anh
    mà thôi, chẳng vội làm lành
    giận nhau để mọc rêu xanh đầy nhà
    trượt chân, anh ngã, úi dà...
    chao ôi nước mắt nóng là nóng chưa
    - ngọt bùi hơn nước cốt dừa!
    ối chao, lườm nguýt: "anh lừa tôi sao!"
    khẽ thôi, hàng xóm..., thôi nào
    ai đem áo rách ra rào thưa phơi
    hai tay nâng bát cơm mời
    em xơi để bớt chút nhời được không?
    nhớ hồi em chửa có chồng
    hỏi thì cứ mím đến hồng cả môi
    biết là thời thế khác rồi
    nhưng sao thời ấy, sao tôi nhớ nàng...
    nhớ khi nàng bước xuống hàng
    lướt qua phú quí, nhẹ nhàng chớp mi
    nàng yêu tôi bởi lẽ gì
    hoá ra là tại lầm lì, dễ nuôi!
    nàng nuôi tôi đến chín muồi
    để trưng làm cảnh cho ruồi nó bâu?
    anh nào có ý thế đâu
    chẳng qua là ghép mấy câu cho vần
    nhẹ bàn chân, nhẹ bàn chân
    đá đau rồi lại ân cần bóp xoa
    ngày mai khảo sát giá hoa
    cố mua một nụ gọi là giả ơn
    mẹ ơi, cái miệng lại hờn
    hàm răng lại sắp dạo đờn tôi nghe
    vợ! ôi! một lứa cá mè
    nào anh có rượu có chè đâu cơ
    đùa thôi, ối, oái, hờ hờ...
    thì anh đã bảo làm thơ thôi mà
    kìa, sao em đẩy anh ra
    ừ, anh đã hứa, nhưng mà... ừ! thôi!
    nam nhi nói phải giữ lời
    dầu em có mỡi có mời cũng... không!
    nhưng này, gió mát triền sông
    cho anh thơm nhé, má hồng, phớt thôi...
    2002
    linh
  6. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    THOẢNG
    tôi tìm em giữa mùa đông
    giá băng đã đóng dòng sông vô hình
    một luồng lờ lững lung linh
    thẳm sâu còn chảy yên bình không, thu?
    chưa tan hết đợt sương mù
    đàn chim đã trốn khỏi gù cây cong
    bản trường ca hót chưa xong
    còn trơ vơ lại giữa lòng thời gian
    hoa ơi, xin đấy, đừng tàn
    sẻ cho em nhé một làn thanh xuân
    thương đau gió đến mà khuân
    hoặc sai một trận mưa nhuần vác theo
    thèm ghê tiếng trẻ con reo
    nụ cười nhân thế lại nghèo thế ư?
    thơ ơi, xin chảy từ từ
    cứ tuôn lử đử lừ đừ cho suông
    hình như trái đất hình vuông
    trái tim phải vặn điên cuồng mới xoay
    khối ru-bic ấy hôm nay
    tròn căng cũng có bàn tay con người
    trái tim có bật máu tươi
    thì rồi cũng lại con người ngứa tay
    tôi không cần sự rủi may
    chỉ cầu em đến đến ngay bây giờ
    trước khi sông chảy lững lờ
    có khi phải đến phá bờ Trả-Vay
    thoảng mong một kiếp ăn chay
    mà thơ cay quá là cay mới phiền...
    28.10.02
    hơi mệt rồi, tớ lại tạm biệt đây
    --------------------------------------------------------------
    ...bỗng tôi thấy em
    dưới chân cội nguồn... (ĐHVT-TCS)
    linh
  7. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    THOẢNG
    tôi tìm em giữa mùa đông
    giá băng đã đóng dòng sông vô hình
    một luồng lờ lững lung linh
    thẳm sâu còn chảy yên bình không, thu?
    chưa tan hết đợt sương mù
    đàn chim đã trốn khỏi gù cây cong
    bản trường ca hót chưa xong
    còn trơ vơ lại giữa lòng thời gian
    hoa ơi, xin đấy, đừng tàn
    sẻ cho em nhé một làn thanh xuân
    thương đau gió đến mà khuân
    hoặc sai một trận mưa nhuần vác theo
    thèm ghê tiếng trẻ con reo
    nụ cười nhân thế lại nghèo thế ư?
    thơ ơi, xin chảy từ từ
    cứ tuôn lử đử lừ đừ cho suông
    hình như trái đất hình vuông
    trái tim phải vặn điên cuồng mới xoay
    khối ru-bic ấy hôm nay
    tròn căng cũng có bàn tay con người
    trái tim có bật máu tươi
    thì rồi cũng lại con người ngứa tay
    tôi không cần sự rủi may
    chỉ cầu em đến đến ngay bây giờ
    trước khi sông chảy lững lờ
    có khi phải đến phá bờ Trả-Vay
    thoảng mong một kiếp ăn chay
    mà thơ cay quá là cay mới phiền...
    28.10.02
    hơi mệt rồi, tớ lại tạm biệt đây
    --------------------------------------------------------------
    ...bỗng tôi thấy em
    dưới chân cội nguồn... (ĐHVT-TCS)
    linh
  8. Abel

    Abel Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2003
    Bài viết:
    1
    Đã được thích:
    0
    Away có biết cái này không?
    http://www.tathy.com/thanglong/topic.asp?TOPIC_ID=503
  9. Abel

    Abel Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2003
    Bài viết:
    1
    Đã được thích:
    0
    Away có biết cái này không?
    http://www.tathy.com/thanglong/topic.asp?TOPIC_ID=503
  10. chuacoich

    chuacoich Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    128
    Đã được thích:
    0
    XẾP GỐM
    tôi không tài nào ngủ được
    không có cái mệt nhoài của người lao động
    không có sự vô lo của đứa trẻ được phép vô lo
    tôi ngồi khoanh chân
    xếp gốm
    vào hộp các-tông
    những hình thể tròn trịa hoặc méo mó một cách hoàn hảo
    với lớp men chau chuốt hoặc hoang dã một cách bí ẩn
    (dù được sản xuất hàng loạt theo đơn đặt hàng)
    đen xanh nâu trắng
    và màu cánh gián
    như một đôi mắt thâm quầng
    chứa hình ảnh một con dế mèn xoè bay vụt khỏi tán cây
    trong một đêm mây xám
    chỉ có trăng
    và xao xác sao
    một chiếc hộp các-tông không nhỏ không to
    chứa hơn một chục sinh linh gốm nằm im
    sự tĩnh tại bình thản và nhẫn nhục
    một sự an phận có hồn
    không vô tâm
    loài gốm đè lên nhau
    bằng những cạnh xương xẩu
    hoặc sự thon lẳn
    hoặc những điểm gá hờ chênh vênh
    tôi rút gốm ra
    chậm rãi
    từng chiếc
    như trò rút que thủa trẻ thơ xa xôi nào
    nhưng những chiếc que bé bỏng
    khi rút trượt sẽ không biết vỡ
    sẽ không bật lên một tiếng...
    choang!
    như não con chim trong hốc
    thảng thốt tiếng trái cây đập mặt vào đất từ hun hút độ cao
    choang!
    sự vỡ toang của màn đêm
    rồi tức khắc tự gắn lại
    chỉ còn những giấc nồng bị dội nước vô vọng hong khô
    choang!
    nó không giống tiếng còi ô tô
    một con vật thô kệch xuất hiện theo giờ
    bị khuất phục trước sự nhàm chán và chai lì của phản ứng:
    "biết rồi khổ lắm nói mãi!"
    choang!
    nó không phải tiếng mèo tru tréo rồi khóc nức
    không phải tiếng chó cằn nhằn rồi thở dài
    không phải tiếng mưa rào đục mái tôn
    không phải tiếng trái tim thuỷ tinh vỡ
    trong khoảnh khắc đầu tiên trao một nụ hôn
    choang!
    tiếng kêu vĩnh biệt
    hay tiếng kêu xé vỏ
    của gốm?
    không!
    tôi chưa từng để gốm vỡ
    vì tôn trọng sự đêm với vỏ bọc yên bình
    nhưng tiếng
    choang!
    ám ảnh trí tưởng tượng
    như đứa trẻ mồ côi
    khát thèm tiếng
    mẹ ơi!
    tôi bế gốm ra
    với một trạng thái tinh thần đã tràn qua ngưỡng ngái ngủ
    những đứa trẻ gốm bát nháo tị nạn trên sàn lãnh lẽo
    và chiếc hộp rỗng không
    tôi hài lòng như lập được kỳ công...
    rồi chợt cảm thấy mọi sự rời rạc và dang dở khủng khiếp
    sự hỗn độn hoang mang sau khi thoát khỏi cái trật tự vô sự
    như đám trẻ lần đầu tiên đi học
    nghe chuông reo ùa ra trước cổng trường
    mà bố mẹ vẫn chưa hề đến...
    tôi như một kẻ ngờ nghệch chơi lêgô
    thử ráp một kiến trúc gốm mới
    một chiếc hai chiếc ba bốn chiếc
    không gian hẹp dần...
    rồi chợt nhận ra
    gốm dày phải đặt bên dưới
    gốm mỏng nương bên trên
    gốm nhỏ ken vào giữa
    gốm lớn đỡ hai bên
    bế ra lắp lại
    năm chiếc sáu chiếc bảy tám chiếc
    như bài thơ đếm hoa trong phim Lưu Dung
    những chiếc gốm lẳng thẳng
    những chiếc gốm gù gờ
    những chiếc gốm bụng lép
    những chiếc gốm bụng mang dạ chửa
    hay bụng bia?
    chín chiếc mười chiếc mười một chiếc
    đơn giản chỉ là một sự chồng chất lẫn lộn
    chiếc thùng ứ đầy
    mà vẫn lẻ loi dăm chiếc gốm
    tôi vụng về
    không khác một kẻ xé nát tình thơ rồi lúi húi ghép lại
    hộp gốm kia
    bàn tay từng trải và khéo léo nào đã tạo nên?
    phải chăng
    thùng gốm kia
    như hạnh phúc loài người
    bị dỡ ra để mưu cầu những gì nhiều hơn thế
    trong những bàn tay lóng ngóng
    hạnh phúc san đều bỗng hoá bon chen?
    phải chăng
    thùng gốm kia
    như cuộc sống con người
    sẽ vô nghĩa nếu không tự tìm và định nghĩa?
    phải chăng
    thùng gốm kia
    không nghĩa gì ngoài cái tên thùng gốm
    chỉ để tôi hiểu ra ý nghĩa của sự nâng niu?
    thùng gốm kia
    đổi lấy một đêm
    đáng lắm!
    -tháng 08 năm 02-
    -------------------------------------
    trích của Abel:
    Away có biết cái này không?
    http://www.tathy.com/thanglong/topic.asp?TOPIC_ID=503
    --------------------------------------
    trả lời: có
    [black]
    linh
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này