1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mong mọi người góp ý cho

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi away, 30/05/2002.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. chuacoich

    chuacoich Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    128
    Đã được thích:
    0
    ĐẶT BỪA MỘT CÁI TÊN
    tặng TMH
    anh không hề biết cách làm thơ
    như chẳng biết làm thế nào để nhớ
    anh cứ viết như là mắc nợ
    và mong hoài như thể sống là mong
    nhốt mãi tình yêu lại trong lòng
    nó mạnh quá nên trái tim khó thở
    sống đứt quãng nên thấy đời dang dở
    vẫn chỉ mình em là cứu được nó ra
    nhìn chằm chằm vào nỗi buồn tiến lại từ xa
    rủ theo cả nỗi đau và đòi hỏi
    anh muốn chạy nhưng đôi chân mệt mỏi
    lại chìm dần trong những cõi hỗn mang
    biết không em, anh rất muốn vội vàng
    yêu là sống cho nhau từng thời khắc
    cũng chỉ bởi anh cứ hoài thắc mắc
    trái tim em có muốn cứu bởi anh?
    khóc đi em để anh được dỗ dành
    em khóc trước, rồi đến anh, thật đấy
    em đừng trách: sao mà anh nhát vậy
    cố mà đùa: lady first, mà em?
    9&10/3/3
    SAO EM CHẲNG?
    em có thấy mùa xuân
    rơi đều lên thăm thẳm
    tạo hoá công bằng lắm
    khi sáng tạo tình yêu
    lỡ cầm tay buổi chiều
    đỏ mặt vì nhầm lẫn
    hoàng hôn lên mấy bận
    khó cầm nhầm tay ai
    sao em chẳng thở dài
    cứ lạnh lùng như thể
    anh không yêu thì kệ
    đâu có cần yêu đâu
    anh bối rối gãi đầu
    mỗi bài mà không thuộc
    đã là người trong cuộc
    còn nhớ gì nổi đây
    này vai em hao gầy
    mà gầy thì sao nhỉ
    tựa vào nhau thủ thỉ
    tim dễ gần tim hơn
    10.03.03
    [black]
    linh
  2. chuacoich

    chuacoich Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    128
    Đã được thích:
    0
    CHẠY
    tặng TMH
    cười cười giữa phố vắng hoe
    xác thân như thể chiếc que lạ lùng
    chạy loanh quanh chạy lung tung
    làm sao thoát khỏi bít bùng không gian
    chạy cho u đặc tạm tan
    chạy cho lí trí khô khan ướt dần
    chạy cho dẻo lại đôi chân
    chạy cho bớt nỗi phân vân sống mòn
    chạy cho khỏi mất cái còn
    chạy cho hơi thở héo hon nẩy mầm
    có điều vẫn thế: âm thầm
    chỉ mong vừa chạy vừa cầm tay em
    12.04.03
    KHOAI LANG
    chạy về nuốt miếng khoai lang
    sống sống sượng sượng dở dang nhạt phèo
    khoai và người rẻ như bèo
    mình vô tích sự còn nghèo hơn khoai
    trẻ nên mang tiếng choai choai
    già rồi chịu tiếng phí hoài thanh xuân
    tủi không đủ sức vác khuân
    nhục không đủ trí gian truân cứu đời
    không than phận chẳng trách trời
    tự nhiên cứ thấy rối bời vậy thôi
    vô tình nghĩ đến xa xôi
    một ngày có được bờ môi dịu dàng
    chung lưng vun vén địa đàng
    mình thanh thản chén khoai lang mình trồng
    12.04.03
    [black]
    linh
  3. chuacoich

    chuacoich Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    128
    Đã được thích:
    0
    CHẠY
    tặng TMH
    cười cười giữa phố vắng hoe
    xác thân như thể chiếc que lạ lùng
    chạy loanh quanh chạy lung tung
    làm sao thoát khỏi bít bùng không gian
    chạy cho u đặc tạm tan
    chạy cho lí trí khô khan ướt dần
    chạy cho dẻo lại đôi chân
    chạy cho bớt nỗi phân vân sống mòn
    chạy cho khỏi mất cái còn
    chạy cho hơi thở héo hon nẩy mầm
    có điều vẫn thế: âm thầm
    chỉ mong vừa chạy vừa cầm tay em
    12.04.03
    KHOAI LANG
    chạy về nuốt miếng khoai lang
    sống sống sượng sượng dở dang nhạt phèo
    khoai và người rẻ như bèo
    mình vô tích sự còn nghèo hơn khoai
    trẻ nên mang tiếng choai choai
    già rồi chịu tiếng phí hoài thanh xuân
    tủi không đủ sức vác khuân
    nhục không đủ trí gian truân cứu đời
    không than phận chẳng trách trời
    tự nhiên cứ thấy rối bời vậy thôi
    vô tình nghĩ đến xa xôi
    một ngày có được bờ môi dịu dàng
    chung lưng vun vén địa đàng
    mình thanh thản chén khoai lang mình trồng
    12.04.03
    [black]
    linh
  4. western

    western Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/12/2002
    Bài viết:
    43
    Đã được thích:
    0
    Away làm thơ hay
    Chẳng cần người bình luận
    Chỉ mong sao người nhận
    Thấu được lời tri âm
    ...phải không nhỉ, bác nhà thơ?
  5. western

    western Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/12/2002
    Bài viết:
    43
    Đã được thích:
    0
    Away làm thơ hay
    Chẳng cần người bình luận
    Chỉ mong sao người nhận
    Thấu được lời tri âm
    ...phải không nhỉ, bác nhà thơ?
  6. chuacoich

    chuacoich Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    128
    Đã được thích:
    0
    TẢN MẠN THU
    hôm nọ, đi trên phố, đèn đỏ, dừng lại, thấy một chiếc gót chân thật chân thật... nó có màu sắc và sức sống như một chiếc lá cuối kỳ non tơ được phủ một lớp sương mù mỏng... thanh khiết và hé sáng trong sự dẻo dai...
    chiếc gót chân nằm trong một đôi giày thanh nhã, không nhớ hình thù màu sắc nó ra sao... chỉ nhớ là rất hài hoà và ôm gọn cái gót chân thanh mảnh... như một nụ hoa dại mọc lên từ nhựa đường...
    quên cả nhìn khuôn mặt, quên cả nhìn những đường cong, có lẽ, cái gót chân ấy đẹp nhất trong hình hài ấy, nhỏ nhoi thôi, và thế là đủ...
    dạo này, nhìn một chút từ xa xa vào những khuôn mặt, khuôn ngực, những nét tạo hoá khéo tay uốn lượn mà không thấy gợn lên tà ý... cuộc sống, cái đẹp phải được chiêm ngưỡng... và khi được chiêm ngưỡng bằng một tâm hồn đẹp thì dường như nó toát lên được nhiều điều huyền bí, kỳ diệu mà giản đơn... và biết nâng niu vì nó rất mỏng manh, có thể tan đi bất cứ lúc nào...
    mỹ nhân tự cổ như danh tướng
    bất hứa nhân gian kiến bạc đầu
    (mỹ nhân từa tựa như tưởng giỏi
    chả hẹn nhân gian thấy bạc đầu)
    không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ khá là kém khi
    không biết xào nấu...
    chẳng ra đâu vào đâu... nhưng cũng dường người phụ nữ đẹp nhất là trong sự đảm đang và vun vén, đó phải chăng là đức hy sinh hiền dịu? Cụ Các Mác Người thật! khi đáp lời con gái (hình như là) Gienny: "Đức tính cha yêu nhất ở người phụ nữ là sự hiền dịu"
    sự hiền dịu là sức mạnh và vẻ đẹp tương đối tuyệt đối của đàn bà? không có được sự hiền dịu thì máu chắc cũng chảy loã lồ trên những bàn tay, những thân cây, ngọn cỏ và trên mặt bất cứ đứa trẻ con nào...
    mấy bận đi qua cầu Chương Dương từ đầu hạ đến cuối thu, dòng người vẫn thế, vẫn những chiếc xe vù vù và tiếng còi lin tin... dòng nước sông Hồng vẫn một màu đỏ nặng, chỉ có sức sống thiên nhiên là đổi khác, mà trong sức sống ấy, có bao phần sức sống của con người? ... thời gian, thời gian lặng lờ hoặc vùn vụt trôi... từ một khuôn mặt sông chấp chới gần thành cầu, nước dần rút đi, bờ bãi nổi lên... một cái cây (hình như là) sung bao tháng ngày nằm dưới nước ngọt chát giờ đứng dai dẳng ở cuối bãi, những chiếc lá xanh thẫm... ngày lại ngày... bỗng một đồng non mọc lên, không biết là cây gì, chỉ thấy lấm tấm xanh trang điểm cho bờ bãi nâu nâu lạnh lạnh... cây ngô, chỉ vài ngày sau, chúng đã xưng danh: "chúng tôi là ngô", ngô thì không được viết hoa là Ngô, thì tuỳ... miễn là nó đẹp... ngô non, ngô non... lại liên tưởng đến những đứa trẻ con... cả một bờ bãi xanh ngút ngát mơn mởn, trên màu bàng bạc của không gian... và màu vô định của thời gian... ngô non rồi ngô hết non... là đã sẫm lại, cây to ra, chen chúc nhau, kín mít... nó mất dần đi vẻ đẹp thanh xuân... không còn quá để ý... nhưng vài hôm nữa, những những bắp ngô điểm vàng trên trời đất sông nước, một vẻ đẹp khác lại thành hình... và sẽ nhìn đồng ngô vàng úa lại trong gió đông xao xác để tìm thấy một cái gì đó thật không thể nào định nghĩa, lúc nhìn tận mắt thì mới thấu rõ lòng... và rồi nước xuân lại dâng lên, lấp đi bờ bãi... lại nhấn chìm một vương quốc, gột rửa nó và ươm nhựa mầm mới... sông chả bao giờ hết được nhựa sống, phải không mẹ, phải không chị, phải không em, và phải không hỡi những người đàn ông?
    thiên nhiên trôi chảy êm êm, buổi chiều chiều, không thấy một bóng người... nhưng buổi sớm tinh mơ nào đó, họ đã chèo thuyền lên bãi, đã bế một nắm đất lên, đã mỉm cười và chuẩn bị cho ngày giáp hạt... và những tiếng cười nói, những giọt mồ hôi hạnh phúc trong lao động âm thầm giữa dòng sông, khuất chìm trong tiếng còi xe...
    thèm quá, thèm nghe tiếng reo của con người khi thấy đồng ngô của mình đã trưởng thành trong se sắt thu... những con người sống bên sông và trên sông thường trầm lặng và gần rượu... những tiếng reo cười, những điệu hát của họ mới hiếm hoi và mới quí làm sao... nhưng những đứa trẻ con, ở một bờ sông không phải sông Hồng, chúng có sống bởi dòng sông và có bị giết cũng bởi chính dòng sông... mùa thu... mùa thu... điểm thêm chút tang tóc thì mới đẹp ư, thu?
    phố phường... trở lại phố phường... phố phường dạo này có một chút gì đó lãng đãng nhẹ nhàng, do thu hay do cả con người? là nhờ cả hai hay chẳng nhờ ai? những mùa thu trước có êm dịu bằng thế này đâu...
    giản dị... những màu áo sẫm, thi thoảng điểm những mảnh trắng nhoà nhoà, xanh dìu dịu... những mái đầu đen thẫm, nâu nâu mượt mượt rôi rối dần thế chỗ những mái đầu vàng... những quãng tắc đường không còn nhiều tiếng hét hò quát tháo cằn nhằn... anh cảnh sát giao thông đứng chỗ mà lâu nay vẫn thiếu anh, nhẹ nhàng và cương quyết chỉ huy... nhưng nơi không có anh lộn xộn hơn và cũng ít lộn xộn hơn hồi trước....
    hồi trước... có khi chỉ là hôm qua và hôm nay... để ý mà làm gì... chỉ biết con người đang dịu đi và đang ấm lên... còn trơ lại mình mình... mượn ké hơi ấm để cố mà bớt lạnh...
    thành thị hoá nông thôn hay nông thôn hoá thành thị... hãy để hai người trẻ ấy đến với nhau, họ yêu thì họ đến, không thì thôi... duyên bất khả ép mà rượu bất khả ép và cũng khó khả chối...
    mọi người đang dịu đi và ấm lên, nói đi nói lại được những điều ấy cũng thấy yêu yêu thu...
    mọi người đang dịu đi và ấm lên, ngay cả trong những hàng internet...
    hoa sữa, hoa sữa vẫn nở về đêm, nhưng dường như lạnh quá, hương thơm bị đóng băng, không còn bay xa được nữa...
    (trích từ http://ttvnol.com/forum/t_124987/15)

    [black]
    linh
  7. chuacoich

    chuacoich Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    128
    Đã được thích:
    0
    TẢN MẠN THU
    hôm nọ, đi trên phố, đèn đỏ, dừng lại, thấy một chiếc gót chân thật chân thật... nó có màu sắc và sức sống như một chiếc lá cuối kỳ non tơ được phủ một lớp sương mù mỏng... thanh khiết và hé sáng trong sự dẻo dai...
    chiếc gót chân nằm trong một đôi giày thanh nhã, không nhớ hình thù màu sắc nó ra sao... chỉ nhớ là rất hài hoà và ôm gọn cái gót chân thanh mảnh... như một nụ hoa dại mọc lên từ nhựa đường...
    quên cả nhìn khuôn mặt, quên cả nhìn những đường cong, có lẽ, cái gót chân ấy đẹp nhất trong hình hài ấy, nhỏ nhoi thôi, và thế là đủ...
    dạo này, nhìn một chút từ xa xa vào những khuôn mặt, khuôn ngực, những nét tạo hoá khéo tay uốn lượn mà không thấy gợn lên tà ý... cuộc sống, cái đẹp phải được chiêm ngưỡng... và khi được chiêm ngưỡng bằng một tâm hồn đẹp thì dường như nó toát lên được nhiều điều huyền bí, kỳ diệu mà giản đơn... và biết nâng niu vì nó rất mỏng manh, có thể tan đi bất cứ lúc nào...
    mỹ nhân tự cổ như danh tướng
    bất hứa nhân gian kiến bạc đầu
    (mỹ nhân từa tựa như tưởng giỏi
    chả hẹn nhân gian thấy bạc đầu)
    không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ khá là kém khi
    không biết xào nấu...
    chẳng ra đâu vào đâu... nhưng cũng dường người phụ nữ đẹp nhất là trong sự đảm đang và vun vén, đó phải chăng là đức hy sinh hiền dịu? Cụ Các Mác Người thật! khi đáp lời con gái (hình như là) Gienny: "Đức tính cha yêu nhất ở người phụ nữ là sự hiền dịu"
    sự hiền dịu là sức mạnh và vẻ đẹp tương đối tuyệt đối của đàn bà? không có được sự hiền dịu thì máu chắc cũng chảy loã lồ trên những bàn tay, những thân cây, ngọn cỏ và trên mặt bất cứ đứa trẻ con nào...
    mấy bận đi qua cầu Chương Dương từ đầu hạ đến cuối thu, dòng người vẫn thế, vẫn những chiếc xe vù vù và tiếng còi lin tin... dòng nước sông Hồng vẫn một màu đỏ nặng, chỉ có sức sống thiên nhiên là đổi khác, mà trong sức sống ấy, có bao phần sức sống của con người? ... thời gian, thời gian lặng lờ hoặc vùn vụt trôi... từ một khuôn mặt sông chấp chới gần thành cầu, nước dần rút đi, bờ bãi nổi lên... một cái cây (hình như là) sung bao tháng ngày nằm dưới nước ngọt chát giờ đứng dai dẳng ở cuối bãi, những chiếc lá xanh thẫm... ngày lại ngày... bỗng một đồng non mọc lên, không biết là cây gì, chỉ thấy lấm tấm xanh trang điểm cho bờ bãi nâu nâu lạnh lạnh... cây ngô, chỉ vài ngày sau, chúng đã xưng danh: "chúng tôi là ngô", ngô thì không được viết hoa là Ngô, thì tuỳ... miễn là nó đẹp... ngô non, ngô non... lại liên tưởng đến những đứa trẻ con... cả một bờ bãi xanh ngút ngát mơn mởn, trên màu bàng bạc của không gian... và màu vô định của thời gian... ngô non rồi ngô hết non... là đã sẫm lại, cây to ra, chen chúc nhau, kín mít... nó mất dần đi vẻ đẹp thanh xuân... không còn quá để ý... nhưng vài hôm nữa, những những bắp ngô điểm vàng trên trời đất sông nước, một vẻ đẹp khác lại thành hình... và sẽ nhìn đồng ngô vàng úa lại trong gió đông xao xác để tìm thấy một cái gì đó thật không thể nào định nghĩa, lúc nhìn tận mắt thì mới thấu rõ lòng... và rồi nước xuân lại dâng lên, lấp đi bờ bãi... lại nhấn chìm một vương quốc, gột rửa nó và ươm nhựa mầm mới... sông chả bao giờ hết được nhựa sống, phải không mẹ, phải không chị, phải không em, và phải không hỡi những người đàn ông?
    thiên nhiên trôi chảy êm êm, buổi chiều chiều, không thấy một bóng người... nhưng buổi sớm tinh mơ nào đó, họ đã chèo thuyền lên bãi, đã bế một nắm đất lên, đã mỉm cười và chuẩn bị cho ngày giáp hạt... và những tiếng cười nói, những giọt mồ hôi hạnh phúc trong lao động âm thầm giữa dòng sông, khuất chìm trong tiếng còi xe...
    thèm quá, thèm nghe tiếng reo của con người khi thấy đồng ngô của mình đã trưởng thành trong se sắt thu... những con người sống bên sông và trên sông thường trầm lặng và gần rượu... những tiếng reo cười, những điệu hát của họ mới hiếm hoi và mới quí làm sao... nhưng những đứa trẻ con, ở một bờ sông không phải sông Hồng, chúng có sống bởi dòng sông và có bị giết cũng bởi chính dòng sông... mùa thu... mùa thu... điểm thêm chút tang tóc thì mới đẹp ư, thu?
    phố phường... trở lại phố phường... phố phường dạo này có một chút gì đó lãng đãng nhẹ nhàng, do thu hay do cả con người? là nhờ cả hai hay chẳng nhờ ai? những mùa thu trước có êm dịu bằng thế này đâu...
    giản dị... những màu áo sẫm, thi thoảng điểm những mảnh trắng nhoà nhoà, xanh dìu dịu... những mái đầu đen thẫm, nâu nâu mượt mượt rôi rối dần thế chỗ những mái đầu vàng... những quãng tắc đường không còn nhiều tiếng hét hò quát tháo cằn nhằn... anh cảnh sát giao thông đứng chỗ mà lâu nay vẫn thiếu anh, nhẹ nhàng và cương quyết chỉ huy... nhưng nơi không có anh lộn xộn hơn và cũng ít lộn xộn hơn hồi trước....
    hồi trước... có khi chỉ là hôm qua và hôm nay... để ý mà làm gì... chỉ biết con người đang dịu đi và đang ấm lên... còn trơ lại mình mình... mượn ké hơi ấm để cố mà bớt lạnh...
    thành thị hoá nông thôn hay nông thôn hoá thành thị... hãy để hai người trẻ ấy đến với nhau, họ yêu thì họ đến, không thì thôi... duyên bất khả ép mà rượu bất khả ép và cũng khó khả chối...
    mọi người đang dịu đi và ấm lên, nói đi nói lại được những điều ấy cũng thấy yêu yêu thu...
    mọi người đang dịu đi và ấm lên, ngay cả trong những hàng internet...
    hoa sữa, hoa sữa vẫn nở về đêm, nhưng dường như lạnh quá, hương thơm bị đóng băng, không còn bay xa được nữa...
    (trích từ http://ttvnol.com/forum/t_124987/15)

    [black]
    linh
  8. tranchitrung

    tranchitrung Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/05/2002
    Bài viết:
    837
    Đã được thích:
    0
    Anh có nhìn thấy không ?
    Người ta làm gì thế ?
    Nhặt nhạnh
    Đóng góp ?
    Sao lạ thế ?
    Thơ thơ
    Thơ viết để làm gì ?
    Để khoe hay để mơ ?
    Để giữ riêng thầm kín
    Hay là để bán thơ ?
    Tôi thấy lạ cho đời
    Vì vậy tôi hỏi anh ?
    Thơ để làm gì nhỉ ?
    Mong được trả lời nhanh
    Con người nay thật lạ
    Góp nhặt những vần thơ
    Viết lên thành một quyển
    Để gọi là tuyển thơ
    Cuộc đời này thật lạ
    Thơ cũng thực dụng rồi
    Tôi thấy khó hiểu quá
    Hay là đã ở xa ?

    ================================================
    Beyond the door there's peace I'm sure,
    And I know there'll be no more
    tears in heaven...
  9. tranchitrung

    tranchitrung Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/05/2002
    Bài viết:
    837
    Đã được thích:
    0
    Anh có nhìn thấy không ?
    Người ta làm gì thế ?
    Nhặt nhạnh
    Đóng góp ?
    Sao lạ thế ?
    Thơ thơ
    Thơ viết để làm gì ?
    Để khoe hay để mơ ?
    Để giữ riêng thầm kín
    Hay là để bán thơ ?
    Tôi thấy lạ cho đời
    Vì vậy tôi hỏi anh ?
    Thơ để làm gì nhỉ ?
    Mong được trả lời nhanh
    Con người nay thật lạ
    Góp nhặt những vần thơ
    Viết lên thành một quyển
    Để gọi là tuyển thơ
    Cuộc đời này thật lạ
    Thơ cũng thực dụng rồi
    Tôi thấy khó hiểu quá
    Hay là đã ở xa ?

    ================================================
    Beyond the door there's peace I'm sure,
    And I know there'll be no more
    tears in heaven...
  10. Hienscarlett

    Hienscarlett Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/06/2002
    Bài viết:
    866
    Đã được thích:
    0
    VIẾT VỀ AWAY
    Lang thang, miên man
    Buồn buồn, chán chán
    Say say tỉnh tỉnh
    TỈnh tỉnh say say
    After all, tomrrow is a new day!
    Lavie est une lutte!
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này