1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mong mọi người góp ý cho

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi away, 30/05/2002.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. chuacoich

    chuacoich Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    128
    Đã được thích:
    0
    THẦM THÌ
    cuộc đời tôi bắt đầu từ đường thẳng
    khi tôi đi đường thẳng ấy phân đôi
    tôi lưỡng lự nhưng rồi tôi chọn một
    tôi sẽ thành người tốt hay tồi?
    đường tôi đi lại ngã ba ngã bốn
    những ngả đời như kéo xệch bước chân
    tôi không vững từ đầu đời trượt ngã
    đường về kia cứ hun hút xa dần...
    tôi đứng dậy, bạn giúp tôi đứng dậy
    tôi tìm dần những bước vững ngày xưa
    tôi biết tránh lối mòn tôi vấp phải
    biết chọn đường trước lối mới đu đưa
    tôi chán nản, bạn mặc tôi chán nản
    tôi thả mình vào ngã bốn ngã năm
    có nhiều lúc tôi tìm đường quay lại
    xa quá rồi
    tôi đến ngã
    một trăm...
    cuộc đời là mê cung, bạn ạ
    nhưng mỗi người đều biết một hướng đi
    mà có thể cho dù tôi không biết
    bạn sẽ dắt tôi
    khi bạn đến
    thầm thì...
    2000
    (xin lỗi, viết sai chính tả, post lại)
    [black]
    linh
  2. chuacoich

    chuacoich Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    128
    Đã được thích:
    0
    LÀM ƠN
    ?lang thang tôi dạm bán thuyền
    có người giả chín quan tiền lại thôi?
    (?oGiấc mơ anh lái đò?-Nguyễn Bính)
    mỗi câu nói là một lời tàn nhẫn
    mỗi niềm vui đem đến một nỗi đau
    mỗi nụ cười là một dòng nước mắt
    con người vô ý bóp tim nhau
    con người đau đớn mãi mai sau?
    dù đau đớn làm người ta vỡ giấc
    thì xin đừng để bật lên tiếng nấc
    làm đau đớn đớn đau thêm
    xin đừng khóc thầm những buổi đêm
    hãy cố ngủ để màn đêm được ngủ
    cả những con người ác độc
    hãy ngủ đi!
    hãy ngủ đi để trái đất bình yên
    hãy ngủ đi cả những tên kẻ trộm
    hãy ngủ đi không thì anh sẽ ốm
    tôi van tôi
    hãy ngủ đi
    hãy ngủ và khóc trước bình minh
    và ánh sáng sẽ làm ta dịu lại
    bao chàng trai bao cô gái
    những người già và những trẻ thơ?
    mỗi tâm hồn là ánh sáng trắng trong
    khi rớm máu thì hãy lau vết máu
    bằng ánh sáng ánh sáng tươi rau ráu
    hãy ngủ và tỉnh giấc trước bình minh
    2001
    [black]
    linh
  3. chuacoich

    chuacoich Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    128
    Đã được thích:
    0
    LÀM ƠN
    ?lang thang tôi dạm bán thuyền
    có người giả chín quan tiền lại thôi?
    (?oGiấc mơ anh lái đò?-Nguyễn Bính)
    mỗi câu nói là một lời tàn nhẫn
    mỗi niềm vui đem đến một nỗi đau
    mỗi nụ cười là một dòng nước mắt
    con người vô ý bóp tim nhau
    con người đau đớn mãi mai sau?
    dù đau đớn làm người ta vỡ giấc
    thì xin đừng để bật lên tiếng nấc
    làm đau đớn đớn đau thêm
    xin đừng khóc thầm những buổi đêm
    hãy cố ngủ để màn đêm được ngủ
    cả những con người ác độc
    hãy ngủ đi!
    hãy ngủ đi để trái đất bình yên
    hãy ngủ đi cả những tên kẻ trộm
    hãy ngủ đi không thì anh sẽ ốm
    tôi van tôi
    hãy ngủ đi
    hãy ngủ và khóc trước bình minh
    và ánh sáng sẽ làm ta dịu lại
    bao chàng trai bao cô gái
    những người già và những trẻ thơ?
    mỗi tâm hồn là ánh sáng trắng trong
    khi rớm máu thì hãy lau vết máu
    bằng ánh sáng ánh sáng tươi rau ráu
    hãy ngủ và tỉnh giấc trước bình minh
    2001
    [black]
    linh
  4. chuacoich

    chuacoich Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    128
    Đã được thích:
    0
    KHÔNG PHẢI LỖI TẠI ANH...
    (kính tặng những trái tim biết hy sinh)
    I.
    John không nén được tiếng thở dài. Chúng cứ liên tục trào ra trong ***g ngực. Chưa bao giờ anh buồn và hoang mang thế.
    Marian có mang!
    Sao nàng lại báo cho anh cái tin ấy chứ. Mà lại đúng vào ngày hôm nay.
    Chẳng biết làm gì, John nhét ngón tay cái vào giữa hai cái răng nanh vào gặm. Và triền miên suy tư, giằng xé. Quên cả vị mặn và tanh của máu đã loang đầy miệng.
    Marian. Nàng thật tuyệt vời. Ban đầu, việc cưới Marian là một con bài chiến thuật. Nhưng càng ở bên nàng, John càng yêu nàng. Marian xinh xắn, giản dị, hiền dịu và đảm đang. Nói chung là rất đàn bà. Nàng là thần tượng của các ông hàng xóm và cả các bà hàng xóm cả ghen. Nói vậy là đủ hiểu Marian đôn hậu và láu lỉnh đến nhường nào.
    Cuộc sống gia đình thật đầm ấm. Mặc dù công việc không mấy khi cho phép John ở nhà. Chưa bao giờ họ to tiếng với nhau. Trừ lúc cả hai cùng cao giọng hát một bản tình ca ưa thích.
    Nhưng John không dám yêu Marian hết mình. Anh không được phép. Anh phải nén xuống sự nồng nhiệt và thả ra một chút thờ ơ, khách sáo, vô trách nhiệm.
    John thường ít dám về nhà. Anh thường ở lì trong khách sạn của bọn chúng trong những thời gian rảnh hiếm hoi. Và lại vùi đầu vào công việc. Dù John là một thiên tài, anh cũng không tránh khỏi sự căng thẳng quá mức.
    Những lúc không chịu đựng nổi nỗi nhớ giày vò, không điều khiển nổi con tim, John vô thức trở về và ôm ghì Marian vào lòng. Thậm chí, khi tỉnh giấc vào ban mai, John vẫn hay lầm tưởng mình đang ở khách sạn. Anh không lí giải nổi tại sao trái tim lại mạnh đến thế. Nó như người đàn bà bảo gì thằng đàn ông lí trí cũng nghe. Sau bao nhiêu là ngang bướng, bao nhiêu là kiêu ngạo, bao nhiêu là tranh đấu, xé giằng...
    John thường hay buồn bã nghĩ: "Thôi chết, mình yêu Marian thật rồi". Và trong lòng anh dấy lên một nỗi khiếp đảm hãi hùng. Nó làm anh ớn lạnh.
    Marian là một người vợ thông minh. John biết cô đã mơ hồ chạm tới nỗi hoang mang trong tiềm thức anh. Cô đa hỏi. John tránh né. Cô không gặng hỏi thêm nhưng cô tỏ ra buồn. Với Marian, tình yêu là sự chia sẻ. Tất cả. Khi John giấu nỗi đau của mình, cô cũng khổ. Khổ vì không xoa dịu được anh. Khổ vì anh không thành thật với cô. Marian hiểu John. Hiểu đến mức cô biết điều John giấu là vì cô, vì hạnh phúc giữa hai người. Có điều, cô vẫn buồn. Buồn vì John không hiểu hết cô. Rằng bên John, cô không sợ bất cứ điều gì. Cô có thể làm tất cả. Cô có thể chết bên anh. Ôi! Nỗi buồn! Nỗi buồn của những người đàn bà tuyệt đối đàn bà!
    Trớ trêu thay, John hiểu những điều Marian nghĩ. Anh học được cách đọc con người. Đó là công việc của anh, kỹ năng của anh. Nhưng dù anh là một người đàn ông bình thường, anh cũng có thể cảm nhận được đức hy sinh trong từng nhịp đập của Marian.
    Vậy mà... Con người luôn rơi vào những tình huống trớ trêu. Có những bí mật phải mãi mãi là bí mật. Những bí mật hễ cứ tiết lộ ra là chết. Mà lại là tiết lộ với Marian, một người mà cấp trên đã chỉ thị cho John: "Cấm được yêu đấy!"
    Mỗi lần, thấy mắt Marian rơm rớm đỏ, John chỉ muốn chết quách cho xong.
    Anh muốn kêu lên: "Trời ơi! Tại sao trên đời lại sinh ra cái nghề này? Tại sao cứ phải đối phó với nhau mãi thế? Cho tao sống yên ổn đi chứ! Mẹ kiê'p cái thế gian này! Mẹ kiê'p cái nghề tình báo!"
    Rồi John lại tự trách mình: "Này Zack. Bình tĩnh chứ. Mày đã thề như thế nào. Cha mẹ ma?Ty không chết vì chúng nó, nhưng những người dân nước này, họ đã bị chúng giết. Những người dân vô tội. Và chúng lại sắp giết những thế hệ tiếp theo. Này Zack, mày phải hy sinh cơ mà. Mày đã được đào tạo thế nào. Tổ quốc đã kỳ vọng, tin tưởng vào mày như thế nào. Mày không có gia đình. Không được phép có gia đình. Hiểu không? Hiểu! Thưa ngài!"
    Nghĩ đến đây, Zack lại cố mỉm cười. Thằng đàn ông lí trí trong anh đã mạnh trở lại. Tên thực của anh là Zack. Zack "lì". Từ nhỏ, Zack đã mang biệt danh ấy. Bố mẹ vĩnh biệt anh từ nhỏ. Zack sống với ông bà. Những người tốt bụng và gia trưởng. Họ nghiêm khắc. Zack tập được sự bình thản trong lúc cô đơn. Ông anh bảo: "Này, Zack. Đừng sợ. Đừng sợ gì cả. Đó là thằng đàn ông". Nhưng Zack hoài nghi lời ông nói từ lúc bà đổ bệnh. Khi ấy, ông thường khóc ướt đầm cả bộ râu. Và khi bà mất, ông khóc rống lên. Rồi im bặt. Không nói thêm một lời nào. Vài ngày sau thì ông mỉm cười, nhắm mắt gọi tên bà. Và tịch diệt.
    Lời cuối cùng ông nói với Zack là: "Zack ơi, con tim là một đứa trẻ hư hỏng. Cháu không nên nuông chiều nó. Cháu hãy mặc kệ nó. Nhưng chừng nào, nó muốn xé toang ngực cháu, thì nó đã lớn. Và cháu hãy thả nó ra. Nó biết phải dẫn cháu đi đâu. Ông tiếc vì đã không yêu bà sớm hơn và không thương cháu như một đứa trẻ con, Zack ạ. Tha lỗi cho ông."...
    Rồi Zack nhập ngũ. Zack muốn nối gót ông mình. Zack không còn sợ và ghét quân ngũ từ khi nghe những lời trăng trối của ông. Quân ngũ, nó không triệt tiêu cảm xúc của con người. Người ta tự triệt tiêu nó mà thôi. Zack chỉ tiếc đã không hiểu ông mình cho tới tận khi ông qua đời. "Ông ơi, tha lỗi cho cháu!", Zack thường tự thì thầm như vậy.
    Trái tim và lí trí. Zack đã có cả hai. Thế nhưng, nhiều khi anh cảm thấy mình hết sức nhỏ nhoi và vô cùng vụng dại. Anh không biết phải làm gì.
    "Hãy đặt lí trí trên con tim, Zack. Cái đầu luôn nằm trên ***g ngực. Đừng hưởng thụ, đừng ích kỷ. Đừng bằng lòng với hạnh phúc ấm êm. Đừng vùi trong mái tóc, bàn tay của Marian mà quên nhiệm vụ. Hãy đề phòng tất cả. Đề phòng cả Marian. Bọn chúng đã muốn ta lấy Marian. Cấp trên cũng đã chỉ thị cho ta chấp nhận để tương kế tựu kế. Thật ra, ta và Marian, ai là người giấu ai? Có phải cả hai đều là những điệp viên siêu hạng?
    Hoặc những kẻ yêu đương đau khổ nhất? Hạnh phúc như con lươn trơn nhẫy cứ trầy chuột khỏi tay. Mẹ kiê'p cái sự chiến tranh!"
    "Mình và Marian yêu nhau. Yêu như người yêu người. Tình yêu thì không giả tạo được. Thường thường, người ta kết hợp trái tim và lí trí. Đằng này, chúng phải đánh nhau một mất một còn. Có cách nào khác không? Nghĩ đi, Zack!"
    Zack nhớ, có một lần, có chiếc xe bus lao đến Marian. Anh định lao ra. Nhưng vãn còn một nhiệm vụ chưa hoàn thành. Anh đắn đo trong giây lát. Cuối cùng, anh vẫn lao ra. Nhưng chiếc xe đã đâm sầm tới. Zack đứng tim. Nhắm nghiền mắt. Chiếc xe phanh rít một hơi dài. Zack mở choàng mắt. Không có máu. Marian đang ngã sõng xoài phía bên kia thành xe. Cô vẫn bình thản nhưng chợt khóc oà khi Zack ôm ghì lấy cô. "Em tưởng em đã mất anh", cô vừa lau nước mắt vừa cười. Zack vẫn còn run bắn.
    "Không hiểu tại sao Marian lại ngã nhanh đến vậy", về sau, Zack thoảng nghi ngờ. Rồi thì Zack dỗ lòng: "Cô ấy yêu mình, nếu không cô ấy đã chẳng oà lên và ghì mình chặt như thế. Làm thế nào bây giờ?"
    "Không, mình không thể nào bỏ trốn. Mà biết trốn đi đâu? Loại ngay phương án này"
    "Hay cứ sống thế này, muốn ra sao thì ra, bao giờ chết thì chết. Giá được thế thì hay. Nhưng mình không thể chịu nổi cái cảnh cứ mãi mãi lừa dối nàng. Và cái cảm giác nàng cũng đang giấu mình điều gì đó.
    Có lẽ phải bỏ nàng
    Ta phải sống đơn độc
    Cuộc đời ta là thế"
    Nghĩ vậy, những Zack vẫn cứ trù trừ. Anh cứ đợi, đợi mãi trong nỗi đau của cuộc chiến. Trên thế giới này và trong con người. Anh không tự quyết định được. Anh cứ chờ. Lí trí và trái tim, kẻ nào sẽ thắng?
    ...
    II.
    Độ này, John cũng không có thời gian để đau đớn. Đầu anh căng lên vì nhiệm vụ mới. Bọn chúng đang có một âm mưu gì đó hết sức thâm hiểm. John và Tomas phải phá được âm mưu ấy. Bằng mọi giá.
    Trên đời này, có lẽ, không có nghề nào nguy hiểm và vô lí hơn nghề tình báo. Phải luôn chắc chắn thành công với một công việc chưa biết hình thù, dạng định ra sao. Sống và chết. Chọn đi! Chết! Tôi chọn chết. Nếu sống được thì càng tốt! Đó là đức tin và lí tưởng. Để không phản bội. John và Tomas đều hiểu, lòng người khôn lường. Nhưng họ nhìn nhau và tự thề: "Bạn mình không phản bội"
    Luck (tên thật của Tomas) có một tuổi thơ đau đớn. Anh là đứa trẻ bị bóc lột. Bóc vỏ và lột da. Phải hiểu như thế. Vì vậy, Luck rất căm thù cái ác. Căm thù tận xương tuỷ. "Trước những kẻ ác, Luck vẫn tỏ ra bình thản được", Zack nghĩ: "Đó không phải là một điệp viên xoàng. Thậm chí, Luck tài hơn mình".
    Với Luck, lí trí là trên hết. Lắm lúc, Zack sợ cái sức mạnh tinh thần của Luck. Luck không run tay khi nhả đạn vào một người đàn bà cần tiêu diệt. Trong những nhiệm vụ dưới lốt nhân viên an ninh, Luck không ngại chứng tỏ mình là một tên sát nhân máu lạnh.
    Zack nghĩ, nếu mình phản bội, Luck cũng không ngại ngần khi bắn vỡ sọ mình. Luck phải làm thế. Và có lẽ, mình cũng phải làm thế nếu Luck phải bội. Không. Bắt buộc chứ không thể là "có lẽ". Phải bắn. Tất nhiên, Luck và mình sẽ không bao giờ phản bội. Nhưng cần xác định thế. Phải nhanh gọn và chính xác. Đoàng! Không thể khác.
    Zack luôn tự tin và chính xác trong hành động của mình. Nhưng suy nghĩ của anh thường trải dài ra vô tận. Zack biết điều đó không tốt cho nghề tình báo.
    Giá mình là nhà văn nhỉ. Để viết về tội ác chiến tranh. Và về cuộc sống hoà bình bên Marian. Thôi ngay! Thôi ngay! Dẹp ngay ý nghĩ ấy đi! Zack, nghiêm! Này Zack, này Zack... Đoàng! Mày nhớ chứ?...
    Zack cứ hay lan man thế. Điều đó khiến anh càng mệt mỏi. Luck nhận ra điều đó, anh nhìn sâu vào mắt John và mỉm cười: "Zack! Trận đánh cuối cùng đấy. Tổ quốc tin vào hai chúng ta." Nụ cười của Luck, nó đau đớn và mãnh liệt, và chan chứa hy sinh. Ai dám bảo đó là nụ cười mị dân uỷ lạo? Ai bảo Luck không có trái tim?
    Ai dám bảo Tomas không có trái tim?
    [black]
    linh
  5. chuacoich

    chuacoich Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    128
    Đã được thích:
    0
    KHÔNG PHẢI LỖI TẠI ANH...
    (kính tặng những trái tim biết hy sinh)
    I.
    John không nén được tiếng thở dài. Chúng cứ liên tục trào ra trong ***g ngực. Chưa bao giờ anh buồn và hoang mang thế.
    Marian có mang!
    Sao nàng lại báo cho anh cái tin ấy chứ. Mà lại đúng vào ngày hôm nay.
    Chẳng biết làm gì, John nhét ngón tay cái vào giữa hai cái răng nanh vào gặm. Và triền miên suy tư, giằng xé. Quên cả vị mặn và tanh của máu đã loang đầy miệng.
    Marian. Nàng thật tuyệt vời. Ban đầu, việc cưới Marian là một con bài chiến thuật. Nhưng càng ở bên nàng, John càng yêu nàng. Marian xinh xắn, giản dị, hiền dịu và đảm đang. Nói chung là rất đàn bà. Nàng là thần tượng của các ông hàng xóm và cả các bà hàng xóm cả ghen. Nói vậy là đủ hiểu Marian đôn hậu và láu lỉnh đến nhường nào.
    Cuộc sống gia đình thật đầm ấm. Mặc dù công việc không mấy khi cho phép John ở nhà. Chưa bao giờ họ to tiếng với nhau. Trừ lúc cả hai cùng cao giọng hát một bản tình ca ưa thích.
    Nhưng John không dám yêu Marian hết mình. Anh không được phép. Anh phải nén xuống sự nồng nhiệt và thả ra một chút thờ ơ, khách sáo, vô trách nhiệm.
    John thường ít dám về nhà. Anh thường ở lì trong khách sạn của bọn chúng trong những thời gian rảnh hiếm hoi. Và lại vùi đầu vào công việc. Dù John là một thiên tài, anh cũng không tránh khỏi sự căng thẳng quá mức.
    Những lúc không chịu đựng nổi nỗi nhớ giày vò, không điều khiển nổi con tim, John vô thức trở về và ôm ghì Marian vào lòng. Thậm chí, khi tỉnh giấc vào ban mai, John vẫn hay lầm tưởng mình đang ở khách sạn. Anh không lí giải nổi tại sao trái tim lại mạnh đến thế. Nó như người đàn bà bảo gì thằng đàn ông lí trí cũng nghe. Sau bao nhiêu là ngang bướng, bao nhiêu là kiêu ngạo, bao nhiêu là tranh đấu, xé giằng...
    John thường hay buồn bã nghĩ: "Thôi chết, mình yêu Marian thật rồi". Và trong lòng anh dấy lên một nỗi khiếp đảm hãi hùng. Nó làm anh ớn lạnh.
    Marian là một người vợ thông minh. John biết cô đã mơ hồ chạm tới nỗi hoang mang trong tiềm thức anh. Cô đa hỏi. John tránh né. Cô không gặng hỏi thêm nhưng cô tỏ ra buồn. Với Marian, tình yêu là sự chia sẻ. Tất cả. Khi John giấu nỗi đau của mình, cô cũng khổ. Khổ vì không xoa dịu được anh. Khổ vì anh không thành thật với cô. Marian hiểu John. Hiểu đến mức cô biết điều John giấu là vì cô, vì hạnh phúc giữa hai người. Có điều, cô vẫn buồn. Buồn vì John không hiểu hết cô. Rằng bên John, cô không sợ bất cứ điều gì. Cô có thể làm tất cả. Cô có thể chết bên anh. Ôi! Nỗi buồn! Nỗi buồn của những người đàn bà tuyệt đối đàn bà!
    Trớ trêu thay, John hiểu những điều Marian nghĩ. Anh học được cách đọc con người. Đó là công việc của anh, kỹ năng của anh. Nhưng dù anh là một người đàn ông bình thường, anh cũng có thể cảm nhận được đức hy sinh trong từng nhịp đập của Marian.
    Vậy mà... Con người luôn rơi vào những tình huống trớ trêu. Có những bí mật phải mãi mãi là bí mật. Những bí mật hễ cứ tiết lộ ra là chết. Mà lại là tiết lộ với Marian, một người mà cấp trên đã chỉ thị cho John: "Cấm được yêu đấy!"
    Mỗi lần, thấy mắt Marian rơm rớm đỏ, John chỉ muốn chết quách cho xong.
    Anh muốn kêu lên: "Trời ơi! Tại sao trên đời lại sinh ra cái nghề này? Tại sao cứ phải đối phó với nhau mãi thế? Cho tao sống yên ổn đi chứ! Mẹ kiê'p cái thế gian này! Mẹ kiê'p cái nghề tình báo!"
    Rồi John lại tự trách mình: "Này Zack. Bình tĩnh chứ. Mày đã thề như thế nào. Cha mẹ ma?Ty không chết vì chúng nó, nhưng những người dân nước này, họ đã bị chúng giết. Những người dân vô tội. Và chúng lại sắp giết những thế hệ tiếp theo. Này Zack, mày phải hy sinh cơ mà. Mày đã được đào tạo thế nào. Tổ quốc đã kỳ vọng, tin tưởng vào mày như thế nào. Mày không có gia đình. Không được phép có gia đình. Hiểu không? Hiểu! Thưa ngài!"
    Nghĩ đến đây, Zack lại cố mỉm cười. Thằng đàn ông lí trí trong anh đã mạnh trở lại. Tên thực của anh là Zack. Zack "lì". Từ nhỏ, Zack đã mang biệt danh ấy. Bố mẹ vĩnh biệt anh từ nhỏ. Zack sống với ông bà. Những người tốt bụng và gia trưởng. Họ nghiêm khắc. Zack tập được sự bình thản trong lúc cô đơn. Ông anh bảo: "Này, Zack. Đừng sợ. Đừng sợ gì cả. Đó là thằng đàn ông". Nhưng Zack hoài nghi lời ông nói từ lúc bà đổ bệnh. Khi ấy, ông thường khóc ướt đầm cả bộ râu. Và khi bà mất, ông khóc rống lên. Rồi im bặt. Không nói thêm một lời nào. Vài ngày sau thì ông mỉm cười, nhắm mắt gọi tên bà. Và tịch diệt.
    Lời cuối cùng ông nói với Zack là: "Zack ơi, con tim là một đứa trẻ hư hỏng. Cháu không nên nuông chiều nó. Cháu hãy mặc kệ nó. Nhưng chừng nào, nó muốn xé toang ngực cháu, thì nó đã lớn. Và cháu hãy thả nó ra. Nó biết phải dẫn cháu đi đâu. Ông tiếc vì đã không yêu bà sớm hơn và không thương cháu như một đứa trẻ con, Zack ạ. Tha lỗi cho ông."...
    Rồi Zack nhập ngũ. Zack muốn nối gót ông mình. Zack không còn sợ và ghét quân ngũ từ khi nghe những lời trăng trối của ông. Quân ngũ, nó không triệt tiêu cảm xúc của con người. Người ta tự triệt tiêu nó mà thôi. Zack chỉ tiếc đã không hiểu ông mình cho tới tận khi ông qua đời. "Ông ơi, tha lỗi cho cháu!", Zack thường tự thì thầm như vậy.
    Trái tim và lí trí. Zack đã có cả hai. Thế nhưng, nhiều khi anh cảm thấy mình hết sức nhỏ nhoi và vô cùng vụng dại. Anh không biết phải làm gì.
    "Hãy đặt lí trí trên con tim, Zack. Cái đầu luôn nằm trên ***g ngực. Đừng hưởng thụ, đừng ích kỷ. Đừng bằng lòng với hạnh phúc ấm êm. Đừng vùi trong mái tóc, bàn tay của Marian mà quên nhiệm vụ. Hãy đề phòng tất cả. Đề phòng cả Marian. Bọn chúng đã muốn ta lấy Marian. Cấp trên cũng đã chỉ thị cho ta chấp nhận để tương kế tựu kế. Thật ra, ta và Marian, ai là người giấu ai? Có phải cả hai đều là những điệp viên siêu hạng?
    Hoặc những kẻ yêu đương đau khổ nhất? Hạnh phúc như con lươn trơn nhẫy cứ trầy chuột khỏi tay. Mẹ kiê'p cái sự chiến tranh!"
    "Mình và Marian yêu nhau. Yêu như người yêu người. Tình yêu thì không giả tạo được. Thường thường, người ta kết hợp trái tim và lí trí. Đằng này, chúng phải đánh nhau một mất một còn. Có cách nào khác không? Nghĩ đi, Zack!"
    Zack nhớ, có một lần, có chiếc xe bus lao đến Marian. Anh định lao ra. Nhưng vãn còn một nhiệm vụ chưa hoàn thành. Anh đắn đo trong giây lát. Cuối cùng, anh vẫn lao ra. Nhưng chiếc xe đã đâm sầm tới. Zack đứng tim. Nhắm nghiền mắt. Chiếc xe phanh rít một hơi dài. Zack mở choàng mắt. Không có máu. Marian đang ngã sõng xoài phía bên kia thành xe. Cô vẫn bình thản nhưng chợt khóc oà khi Zack ôm ghì lấy cô. "Em tưởng em đã mất anh", cô vừa lau nước mắt vừa cười. Zack vẫn còn run bắn.
    "Không hiểu tại sao Marian lại ngã nhanh đến vậy", về sau, Zack thoảng nghi ngờ. Rồi thì Zack dỗ lòng: "Cô ấy yêu mình, nếu không cô ấy đã chẳng oà lên và ghì mình chặt như thế. Làm thế nào bây giờ?"
    "Không, mình không thể nào bỏ trốn. Mà biết trốn đi đâu? Loại ngay phương án này"
    "Hay cứ sống thế này, muốn ra sao thì ra, bao giờ chết thì chết. Giá được thế thì hay. Nhưng mình không thể chịu nổi cái cảnh cứ mãi mãi lừa dối nàng. Và cái cảm giác nàng cũng đang giấu mình điều gì đó.
    Có lẽ phải bỏ nàng
    Ta phải sống đơn độc
    Cuộc đời ta là thế"
    Nghĩ vậy, những Zack vẫn cứ trù trừ. Anh cứ đợi, đợi mãi trong nỗi đau của cuộc chiến. Trên thế giới này và trong con người. Anh không tự quyết định được. Anh cứ chờ. Lí trí và trái tim, kẻ nào sẽ thắng?
    ...
    II.
    Độ này, John cũng không có thời gian để đau đớn. Đầu anh căng lên vì nhiệm vụ mới. Bọn chúng đang có một âm mưu gì đó hết sức thâm hiểm. John và Tomas phải phá được âm mưu ấy. Bằng mọi giá.
    Trên đời này, có lẽ, không có nghề nào nguy hiểm và vô lí hơn nghề tình báo. Phải luôn chắc chắn thành công với một công việc chưa biết hình thù, dạng định ra sao. Sống và chết. Chọn đi! Chết! Tôi chọn chết. Nếu sống được thì càng tốt! Đó là đức tin và lí tưởng. Để không phản bội. John và Tomas đều hiểu, lòng người khôn lường. Nhưng họ nhìn nhau và tự thề: "Bạn mình không phản bội"
    Luck (tên thật của Tomas) có một tuổi thơ đau đớn. Anh là đứa trẻ bị bóc lột. Bóc vỏ và lột da. Phải hiểu như thế. Vì vậy, Luck rất căm thù cái ác. Căm thù tận xương tuỷ. "Trước những kẻ ác, Luck vẫn tỏ ra bình thản được", Zack nghĩ: "Đó không phải là một điệp viên xoàng. Thậm chí, Luck tài hơn mình".
    Với Luck, lí trí là trên hết. Lắm lúc, Zack sợ cái sức mạnh tinh thần của Luck. Luck không run tay khi nhả đạn vào một người đàn bà cần tiêu diệt. Trong những nhiệm vụ dưới lốt nhân viên an ninh, Luck không ngại chứng tỏ mình là một tên sát nhân máu lạnh.
    Zack nghĩ, nếu mình phản bội, Luck cũng không ngại ngần khi bắn vỡ sọ mình. Luck phải làm thế. Và có lẽ, mình cũng phải làm thế nếu Luck phải bội. Không. Bắt buộc chứ không thể là "có lẽ". Phải bắn. Tất nhiên, Luck và mình sẽ không bao giờ phản bội. Nhưng cần xác định thế. Phải nhanh gọn và chính xác. Đoàng! Không thể khác.
    Zack luôn tự tin và chính xác trong hành động của mình. Nhưng suy nghĩ của anh thường trải dài ra vô tận. Zack biết điều đó không tốt cho nghề tình báo.
    Giá mình là nhà văn nhỉ. Để viết về tội ác chiến tranh. Và về cuộc sống hoà bình bên Marian. Thôi ngay! Thôi ngay! Dẹp ngay ý nghĩ ấy đi! Zack, nghiêm! Này Zack, này Zack... Đoàng! Mày nhớ chứ?...
    Zack cứ hay lan man thế. Điều đó khiến anh càng mệt mỏi. Luck nhận ra điều đó, anh nhìn sâu vào mắt John và mỉm cười: "Zack! Trận đánh cuối cùng đấy. Tổ quốc tin vào hai chúng ta." Nụ cười của Luck, nó đau đớn và mãnh liệt, và chan chứa hy sinh. Ai dám bảo đó là nụ cười mị dân uỷ lạo? Ai bảo Luck không có trái tim?
    Ai dám bảo Tomas không có trái tim?
    [black]
    linh
  6. chuacoich

    chuacoich Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    128
    Đã được thích:
    0
    III.
    Tuần trước, bọn nó đã nghi. Đã nghi có một kẻ nội gián. Và chúng lùng sục ráo riết. Loại trừ từng chi tiết...
    Cuối cùng, trơ lại Zack và Luck!
    Một trong hai người phải hy sinh!
    Cả hai đều biết, nếu chúng không tìm ra, chúng sẽ giết cả hai!
    Chúng vẫn vờn mồi. Không bắt giữ ai hết. Nhưng cả hai đều bị theo dõi nghiêm ngặt.
    John vẫn không thể năng về nhà. Anh phải tỏ ra thật bình thường với Marian như một người chồng hờ hững mà chúng nhận định. Mặc dù, lúc này, anh đang rối bời. Chỉ muốn ôm nàng và ngủ. Sáng hôm sau dậy, tất thảy hư vô hết.
    Phải đóng kịch với một Marian ngày càng đau khổ, Zack rùng mình: "Những người chúng ta là những kịch sỹ thiên tài." Lại chờ đợi và lại chờ đợi...
    John như con thú bị xích trong khu rừng đang cháy trụi dần...
    Thế rồi, John thôi bị tình nghi. Tomas đã gây ra một vụ náo loạn, bắn chết năm tên.
    Bọn chúng bắt toàn bộ nhân viên an ninh xem xác Luck để răn đe.
    Xác Luck nát bét, thủng lỗ chỗ, biến dạng. Nhưng đúng là Luck. Đúng là Tomas. Còn hằn in đó Vết sẹo dài nơi cánh tay anh tự gây ra để xoá vệt xăm ba chữ: HẬN HẬN HẬN
    Mười lăm năm. Cả thảy mười lăm năm Tomas nhập quốc tịch mới và trà trộn trong lòng địch. Với lòng căm thù bị dồn lại trong người. Suốt mười lăm năm ấy, sức mạnh nào đã khiến Luck không nổ tung? Không một người đàn bà. Dập được cả đôi mắt khát khao chỉ loé lên một lần duy nhất khi Thomas đến thăm gia đình Zack cùng vài gã trùm sò.
    Giờ Tomas gây náo loạn. Anh bùng nổ chăng? Không! Tomas quá mạnh. Mạnh hơn Zack cả trăm lần. Anh đã cố tình chết để Zack sống. Trong hai người, anh là kẻ bị nghi kỵ nhiều hơn. Và nhiều lí do khác nữa mà Zack chẳng bao giờ hiểu nổi. Tomas đã chết. Và cuốn hồi ký cuộc đời bị thất lạc anh. Không còn gì về Tomas được lưu lại.
    Mười năm nữa, hai mươi năm nữa..., khi Zack trở về nước, anh cũng khó lòng tìm lại được cuộc đời thật của Tomas. Cuộc đời Tomas là một bí mật. Mãi mãi là bí mật. Một bí mật không được phép mở ra.
    Cuối cùng, Tomas là gì? Một trái tim. Một trái tim sống vì thế giới mà không được thế giới cho sống. Một trái tim mãnh liệt hơn mọi trái tim. Để rồi, mãi mãi lặng câm. Tomas, Luck, làm sao để những kẻ vô ơn và tàn nhẫn trong cuộc đời này biết tên anh. Người anh hùng vĩ đại có trái tim của Đankô.
    Nhìn xác Tomas, Zack muốn hoá đá. Nhưng anh phải rảo bước ngay như một kẻ đã quen cái chết để tránh nghi ngờ. Anh cũng không ngờ mình có thể bước tiếp. Vừa rồi, có một luồng khí nóng tràn vào cơ thể Zack giúp anh không bị đông cứng. Zack không tin vào linh hồn. Nhưng Zack chợt ước đó là linh hồn của Tomas nhập vào anh, tiếp thêm cho anh sức mạnh...
    Hôm ấy, Zack cũng không trốn vào nhà vệ sinh khóc. Ở đâu cũng có camera, anh biết thế. Và cả máy dò cảm xúc. Anh nuốt hết nước mắt vào lòng. Cả ngày, ruột gan anh cháy bỏng.
    Zack nhớ đến câu chuyện một ông già bán kẹo cay tỏ ra bình thản trước mặt tên chỉ huy địch, sau khi nuốt hai chiếc kẹo cháy ruột trong vô số những chiếc kẹo độc đã bán cho quân thù. Những chiếc kẹo dành riêng cho những kẻ tham ăn khiến chúng ngã gục trong đau đớn và toán du kích vượt qua được cạm bẫy dày đặc.
    Điều đó khiến anh càng tỉnh táo...
    Mãi một tuần sau, khi mọi nghi hoặc của lũ chó săn đã tan đi, Zack mới có cơ hội được khóc. Anh lặn xuống tận đáy bể bơi và ngồi im hàng phút cho nước mắt xối xả trào ra. Áp lực nước làm mắt anh như nổ tung.
    Khi Zack ngoi lên, anh cảm thấy nước và không khí đều có vị mặn chát. Và cả mùi máu...
    IV.
    Những biến cố xảy đến dồn dập trong đời Zack.
    Tuần trước, Zack biết được âm mưu nham hiểm bọn chúng giữ kín là phóng một quả tên lửa hạng nặng vào giữa thủ đô đất nước anh.
    Zack đã âm thầm chuẩn bị kế hoạch ngăn chặn suốt một tuần nay. Anh đã sắp xếp tất cả để cho toà nhà chứa nút phóng hoả sẽ nổ tung.
    "Tomas, Luck, cậu và tớ sẽ làm được!", Zack tự nhủ hàng triệu lần câu ấy
    "Anh sẽ hy sinh. Tha lỗi cho anh. Em sẽ hiểu, phải không Marian?"
    Mọi sự dường như đã vào guồng...
    Vậy mà, hôm qua, Marian đến gặp trực tiếp Zack và bảo cái câu ấy:
    "Chúng mình sắp có con, Zack ạ!"
    Trời! Zack suýt nổ tung!
    Một đứa trẻ con. Cả đời anh khao khát!
    Thú thật, Zack chỉ muốn tự tử!
    Ta là John hay là Jack? Là Zack hay là John? Anh chỉ chực hoá điên!
    - Tomas, cậu bảo tớ phải làm gì?
    - Zack, hãy chấm dứt, chấm dứt... Chấm dứt chiến tranh đi!
    - Nhưng tại sao tớ phải chết? Tại sao vợ tớ phải mất chồng và con tớ không được thấy mặt tớ? Tại sao tớ phải chết trước khi tớ được làm người? Tại sao tớ phải chết khi sau cái chết của tớ, có thể mọi thứ vẫn y nguyên như thế?
    - Vì con người, Zack ạ. Họ cô lập bọn mình. Họ phó mặc cho mình. Nhưng chúng ta có nhau, những người chúng ta có nhau. Cậu đã mất tớ. Marian và đứa trẻ sắp mất cậu. Nhưng cái vẫn còn, cái mãi mãi còn là trái tim và tình yêu thương. Cái chết của chúng ta sẽ nuôi dưỡng và hồi sinh chúng... Trái tim chúng ta buộc chúng ta phải tin thế thôi, Zack ạ!
    Zack rút ngón tay dập nát ra khỏi miệng. Anh biết mình phải làm gì...
    V.
    Zack lẻn vào phòng. Anh giật thót và sững lại khi thấy có người trong đó.
    Marian!
    Người vợ dịu hiền giờ mang chức vụ trong cơ quan phản gián cao hơn anh mấy bậc.
    Nàng đứng đó. Mỉm cười. Nụ cười không nham hiểm. Zack hiểu ra tất cả.
    Làm sao mình lọt vào được đến đây mà chưa chết? Nhờ Marian, Zack khẳng định. Nhờ chính nữ công dân của đất nước có những kẻ huỷ diệt. Và Zack chợt sung sướng nhận ra: "Tình yêu tổ quốc là tình yêu nhân loại, phải không, em?"
    - Vâng!
    Zack ôm lấy Marian, đặt tay lên nút khai hoả trái bộc phá. Giây lát nữa thôi, toà nhà chứa cái nút bấm huỷ diệt này sẽ nổ tung.
    Zack đặt tay lên bụng Marian. Cả hai, không, cả ba đều khóc, đều cười.
    Không còn nhiều thời gian nữa. Bọn chúng đang ào lên.
    "Con chúng ta, hy vọng nó đang ngủ", Marian nói khẽ qua làn nước mắt, "em yêu anh, mãi mãi"
    "Anh yêu em, mãi mãi"
    Họ tựa vào nhau.
    Zack cười buồn: "Marian, cho anh xin lỗi. Con yêu ơi, cho cha xin lỗi"
    Marian oà lên: "Không! Lỗi không phải tại anh..."
    ........................................................................................
    ------------------------------------------------------------------
    (00h00, 29.10.02 - 4h00, 29.10.02)
    ------------------------------------------------------------------
    ...kẻ nào tàn sát người vô tội
    kẻ đó không phải con người...
    [black]
    linh
  7. chuacoich

    chuacoich Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    128
    Đã được thích:
    0
    III.
    Tuần trước, bọn nó đã nghi. Đã nghi có một kẻ nội gián. Và chúng lùng sục ráo riết. Loại trừ từng chi tiết...
    Cuối cùng, trơ lại Zack và Luck!
    Một trong hai người phải hy sinh!
    Cả hai đều biết, nếu chúng không tìm ra, chúng sẽ giết cả hai!
    Chúng vẫn vờn mồi. Không bắt giữ ai hết. Nhưng cả hai đều bị theo dõi nghiêm ngặt.
    John vẫn không thể năng về nhà. Anh phải tỏ ra thật bình thường với Marian như một người chồng hờ hững mà chúng nhận định. Mặc dù, lúc này, anh đang rối bời. Chỉ muốn ôm nàng và ngủ. Sáng hôm sau dậy, tất thảy hư vô hết.
    Phải đóng kịch với một Marian ngày càng đau khổ, Zack rùng mình: "Những người chúng ta là những kịch sỹ thiên tài." Lại chờ đợi và lại chờ đợi...
    John như con thú bị xích trong khu rừng đang cháy trụi dần...
    Thế rồi, John thôi bị tình nghi. Tomas đã gây ra một vụ náo loạn, bắn chết năm tên.
    Bọn chúng bắt toàn bộ nhân viên an ninh xem xác Luck để răn đe.
    Xác Luck nát bét, thủng lỗ chỗ, biến dạng. Nhưng đúng là Luck. Đúng là Tomas. Còn hằn in đó Vết sẹo dài nơi cánh tay anh tự gây ra để xoá vệt xăm ba chữ: HẬN HẬN HẬN
    Mười lăm năm. Cả thảy mười lăm năm Tomas nhập quốc tịch mới và trà trộn trong lòng địch. Với lòng căm thù bị dồn lại trong người. Suốt mười lăm năm ấy, sức mạnh nào đã khiến Luck không nổ tung? Không một người đàn bà. Dập được cả đôi mắt khát khao chỉ loé lên một lần duy nhất khi Thomas đến thăm gia đình Zack cùng vài gã trùm sò.
    Giờ Tomas gây náo loạn. Anh bùng nổ chăng? Không! Tomas quá mạnh. Mạnh hơn Zack cả trăm lần. Anh đã cố tình chết để Zack sống. Trong hai người, anh là kẻ bị nghi kỵ nhiều hơn. Và nhiều lí do khác nữa mà Zack chẳng bao giờ hiểu nổi. Tomas đã chết. Và cuốn hồi ký cuộc đời bị thất lạc anh. Không còn gì về Tomas được lưu lại.
    Mười năm nữa, hai mươi năm nữa..., khi Zack trở về nước, anh cũng khó lòng tìm lại được cuộc đời thật của Tomas. Cuộc đời Tomas là một bí mật. Mãi mãi là bí mật. Một bí mật không được phép mở ra.
    Cuối cùng, Tomas là gì? Một trái tim. Một trái tim sống vì thế giới mà không được thế giới cho sống. Một trái tim mãnh liệt hơn mọi trái tim. Để rồi, mãi mãi lặng câm. Tomas, Luck, làm sao để những kẻ vô ơn và tàn nhẫn trong cuộc đời này biết tên anh. Người anh hùng vĩ đại có trái tim của Đankô.
    Nhìn xác Tomas, Zack muốn hoá đá. Nhưng anh phải rảo bước ngay như một kẻ đã quen cái chết để tránh nghi ngờ. Anh cũng không ngờ mình có thể bước tiếp. Vừa rồi, có một luồng khí nóng tràn vào cơ thể Zack giúp anh không bị đông cứng. Zack không tin vào linh hồn. Nhưng Zack chợt ước đó là linh hồn của Tomas nhập vào anh, tiếp thêm cho anh sức mạnh...
    Hôm ấy, Zack cũng không trốn vào nhà vệ sinh khóc. Ở đâu cũng có camera, anh biết thế. Và cả máy dò cảm xúc. Anh nuốt hết nước mắt vào lòng. Cả ngày, ruột gan anh cháy bỏng.
    Zack nhớ đến câu chuyện một ông già bán kẹo cay tỏ ra bình thản trước mặt tên chỉ huy địch, sau khi nuốt hai chiếc kẹo cháy ruột trong vô số những chiếc kẹo độc đã bán cho quân thù. Những chiếc kẹo dành riêng cho những kẻ tham ăn khiến chúng ngã gục trong đau đớn và toán du kích vượt qua được cạm bẫy dày đặc.
    Điều đó khiến anh càng tỉnh táo...
    Mãi một tuần sau, khi mọi nghi hoặc của lũ chó săn đã tan đi, Zack mới có cơ hội được khóc. Anh lặn xuống tận đáy bể bơi và ngồi im hàng phút cho nước mắt xối xả trào ra. Áp lực nước làm mắt anh như nổ tung.
    Khi Zack ngoi lên, anh cảm thấy nước và không khí đều có vị mặn chát. Và cả mùi máu...
    IV.
    Những biến cố xảy đến dồn dập trong đời Zack.
    Tuần trước, Zack biết được âm mưu nham hiểm bọn chúng giữ kín là phóng một quả tên lửa hạng nặng vào giữa thủ đô đất nước anh.
    Zack đã âm thầm chuẩn bị kế hoạch ngăn chặn suốt một tuần nay. Anh đã sắp xếp tất cả để cho toà nhà chứa nút phóng hoả sẽ nổ tung.
    "Tomas, Luck, cậu và tớ sẽ làm được!", Zack tự nhủ hàng triệu lần câu ấy
    "Anh sẽ hy sinh. Tha lỗi cho anh. Em sẽ hiểu, phải không Marian?"
    Mọi sự dường như đã vào guồng...
    Vậy mà, hôm qua, Marian đến gặp trực tiếp Zack và bảo cái câu ấy:
    "Chúng mình sắp có con, Zack ạ!"
    Trời! Zack suýt nổ tung!
    Một đứa trẻ con. Cả đời anh khao khát!
    Thú thật, Zack chỉ muốn tự tử!
    Ta là John hay là Jack? Là Zack hay là John? Anh chỉ chực hoá điên!
    - Tomas, cậu bảo tớ phải làm gì?
    - Zack, hãy chấm dứt, chấm dứt... Chấm dứt chiến tranh đi!
    - Nhưng tại sao tớ phải chết? Tại sao vợ tớ phải mất chồng và con tớ không được thấy mặt tớ? Tại sao tớ phải chết trước khi tớ được làm người? Tại sao tớ phải chết khi sau cái chết của tớ, có thể mọi thứ vẫn y nguyên như thế?
    - Vì con người, Zack ạ. Họ cô lập bọn mình. Họ phó mặc cho mình. Nhưng chúng ta có nhau, những người chúng ta có nhau. Cậu đã mất tớ. Marian và đứa trẻ sắp mất cậu. Nhưng cái vẫn còn, cái mãi mãi còn là trái tim và tình yêu thương. Cái chết của chúng ta sẽ nuôi dưỡng và hồi sinh chúng... Trái tim chúng ta buộc chúng ta phải tin thế thôi, Zack ạ!
    Zack rút ngón tay dập nát ra khỏi miệng. Anh biết mình phải làm gì...
    V.
    Zack lẻn vào phòng. Anh giật thót và sững lại khi thấy có người trong đó.
    Marian!
    Người vợ dịu hiền giờ mang chức vụ trong cơ quan phản gián cao hơn anh mấy bậc.
    Nàng đứng đó. Mỉm cười. Nụ cười không nham hiểm. Zack hiểu ra tất cả.
    Làm sao mình lọt vào được đến đây mà chưa chết? Nhờ Marian, Zack khẳng định. Nhờ chính nữ công dân của đất nước có những kẻ huỷ diệt. Và Zack chợt sung sướng nhận ra: "Tình yêu tổ quốc là tình yêu nhân loại, phải không, em?"
    - Vâng!
    Zack ôm lấy Marian, đặt tay lên nút khai hoả trái bộc phá. Giây lát nữa thôi, toà nhà chứa cái nút bấm huỷ diệt này sẽ nổ tung.
    Zack đặt tay lên bụng Marian. Cả hai, không, cả ba đều khóc, đều cười.
    Không còn nhiều thời gian nữa. Bọn chúng đang ào lên.
    "Con chúng ta, hy vọng nó đang ngủ", Marian nói khẽ qua làn nước mắt, "em yêu anh, mãi mãi"
    "Anh yêu em, mãi mãi"
    Họ tựa vào nhau.
    Zack cười buồn: "Marian, cho anh xin lỗi. Con yêu ơi, cho cha xin lỗi"
    Marian oà lên: "Không! Lỗi không phải tại anh..."
    ........................................................................................
    ------------------------------------------------------------------
    (00h00, 29.10.02 - 4h00, 29.10.02)
    ------------------------------------------------------------------
    ...kẻ nào tàn sát người vô tội
    kẻ đó không phải con người...
    [black]
    linh
  8. chuacoich

    chuacoich Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    128
    Đã được thích:
    0
    KHÔNG TÊN THÌ HƠN
    - này, sao anh lại nằm giữa đường ray vậy?
    - ?
    - thôi, xin anh, tôi làm bảo vệ ở đây, anh muốn tự tử thì vui lòng đi chỗ khác cho
    - ?
    - anh không thương cái thân anh thì cũng thương giùm cái thân tôi chứ
    - ?
    - được, đã vậy thì tôi cũng nằm đây với anh, nếu anh chết thì tôi cũng chết, tôi chịu hết nổi cuộc đời này rồi, chỉ thêm một lần phải chịu trách nhiệm trước cái chết của anh là tôi điên mất
    - ?
    - ê này, lâu lắm mới được ngửa mặt nhìn trời, chim chóc đâu hết cả, chỉ còn toàn dây nhợ, với lại cứ mây là mây? ơ, chim kìa! anh nhìn thấy không? đấy! đại bàng hẳn hoi nhé! lạ thật! giữa nơi này mà cũng có đại bang! lại còn đại bàng trắng mới hãi!
    - đâu? đâu?
    - hề hề, làm gì có, cuối cùng thì anh cũng không phải người câm
    - ?
    - này anh, anh không biết đàn ông tự tử là hèn lắm sao?
    - tôi biết, nhưng tôi tự tử bởi chính tôi là một thằng hèn, mà tại sao đàn bà như cô lại làm nghề bảo vệ nhỉ?
    - anh biết không, vì chẳng ma nào nhận công việc nhàm chán này, ở đây còn có gì để mất đâu, nhưng không thể không có một người bảo vệ, qui định là thế, lương như bèo, nhưng tôi cần tiền, thế là tôi làm thêm cái nghề này
    - thế nghề chính của cô là gì?
    - là gỉ nhỉ? tôi cũng quên mất rồi, tạp vụ, quét rác, làm vườn, trông trẻ, đưa sữa? cứ có việc gì cho tôi là tôi làm
    - chắc nhà cô đông người lắm
    - phải, bao nhiêu nhỉ? bà này, mẹ này, dì này, hai thằng cháu này, à, năm người
    - cả cô nữa chứ
    - ừ nhỉ, sáu người
    - tôi hỏi câu này cô đừng giận nhé
    - anh cứ hỏi
    - ờ? thế những người đàn ông trụ cột đâu cả rồi?
    - họ chết hoặc tự tử hết rồi
    - ơ? tôi xin lỗi
    - không sao, anh muốn hỏi tại sao phải không?
    - vâng
    - tôi cũng không rõ hết nguyên nhân, nhưng chắc cũng như anh thôi, không muốn sống nữa thì chết
    - không, không phải tôi không muốn sống mà tôi không dám sống, tôi sợ hãi thế giới này, sợ âm thanh, sợ màu sắc, sợ cám dỗ, sợ nhiều cái mà tôi không biết
    - anh nói lạ, những cái đó ai chả sợ
    - thật sao?
    - thật, này anh, bây giờ anh còn muốn chết nữa không?
    - hình như là không, tôi thích nằm nói chuyện thế này mãi, dù sao nhìn lên bầu trời chằng chịt dây điện thấy vẫn còn màu xanh dễ chịu, nhưng e rằng khi đứng lên, tất thảy lại quay cuồng và đảo lộn?
    - anh có gia đình không?
    - không
    - tôi hiểu, còn bây giờ tôi lại nghĩ đến hai thằng cháu của tôi? bà, mẹ, dì điên cả rồi? nếu tôi chết, chắc bọn nó tự tử mất? nói thế chắc anh thương tôi mà rời khỏi cái đường ray này chứ? tôi cũng muốn nói chuyện với anh lắm nhưng mọi người đang đợi tôi về nấu cơm chiều, tôi không muốn những người đàn bà ở nhà trút giận lên đầu hai thằng bé
    - cô khóc đấy à, cô bé? cô yên tâm, hôm nay cô nghỉ việc được rồi, sẽ không có đoàn tàu nào chở người chạy qua đây nữa đâu, chiến tranh đã xảy ra, nhiên liệu đã lên giá và tất thảy đều ngưng trệ? cảm ơn cô, cô cứ về đi, tôi chỉ muốn nằm chết trong tưởng tượng một lát thôi mà?
    KẾT:
    ?
    - Diêm Vương: Lí do?
    - Phán quan: Dạ, tàu chẹt
    - Diêm Vương: Tháng này lắm vụ tàu chẹt nhỉ. Tàu chở gì?
    - Phán quan: Dạ, vũ khí, xe tăng, lính
    - Diêm Vương: Chà, kẻ nào liều mạng xả thân vậy?
    - Phán quan: Một gã nhân viên quèn ạ
    - Diêm Vương: Có ai nhìn thấy không?
    - Phán quan: Dạ, không. Không có nhân chứng. Trước đó có một người, nhưng về mất rồi.
    - Diêm Vương: Này, các dữ liệu của mi có quá nhiều điểm phi lí
    - Phán quan: Có lẽ vậy, nhưng sự thật đúng là như thế đấy ạ. Cũng như ngài đang có mặt ở trên đời này đấy thôi
    - Diêm Vương: A! Thằng nào láo! Bay đâu?
    18/03/03

    [black]
    linh
  9. chuacoich

    chuacoich Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    128
    Đã được thích:
    0
    KHÔNG TÊN THÌ HƠN
    - này, sao anh lại nằm giữa đường ray vậy?
    - ?
    - thôi, xin anh, tôi làm bảo vệ ở đây, anh muốn tự tử thì vui lòng đi chỗ khác cho
    - ?
    - anh không thương cái thân anh thì cũng thương giùm cái thân tôi chứ
    - ?
    - được, đã vậy thì tôi cũng nằm đây với anh, nếu anh chết thì tôi cũng chết, tôi chịu hết nổi cuộc đời này rồi, chỉ thêm một lần phải chịu trách nhiệm trước cái chết của anh là tôi điên mất
    - ?
    - ê này, lâu lắm mới được ngửa mặt nhìn trời, chim chóc đâu hết cả, chỉ còn toàn dây nhợ, với lại cứ mây là mây? ơ, chim kìa! anh nhìn thấy không? đấy! đại bàng hẳn hoi nhé! lạ thật! giữa nơi này mà cũng có đại bang! lại còn đại bàng trắng mới hãi!
    - đâu? đâu?
    - hề hề, làm gì có, cuối cùng thì anh cũng không phải người câm
    - ?
    - này anh, anh không biết đàn ông tự tử là hèn lắm sao?
    - tôi biết, nhưng tôi tự tử bởi chính tôi là một thằng hèn, mà tại sao đàn bà như cô lại làm nghề bảo vệ nhỉ?
    - anh biết không, vì chẳng ma nào nhận công việc nhàm chán này, ở đây còn có gì để mất đâu, nhưng không thể không có một người bảo vệ, qui định là thế, lương như bèo, nhưng tôi cần tiền, thế là tôi làm thêm cái nghề này
    - thế nghề chính của cô là gì?
    - là gỉ nhỉ? tôi cũng quên mất rồi, tạp vụ, quét rác, làm vườn, trông trẻ, đưa sữa? cứ có việc gì cho tôi là tôi làm
    - chắc nhà cô đông người lắm
    - phải, bao nhiêu nhỉ? bà này, mẹ này, dì này, hai thằng cháu này, à, năm người
    - cả cô nữa chứ
    - ừ nhỉ, sáu người
    - tôi hỏi câu này cô đừng giận nhé
    - anh cứ hỏi
    - ờ? thế những người đàn ông trụ cột đâu cả rồi?
    - họ chết hoặc tự tử hết rồi
    - ơ? tôi xin lỗi
    - không sao, anh muốn hỏi tại sao phải không?
    - vâng
    - tôi cũng không rõ hết nguyên nhân, nhưng chắc cũng như anh thôi, không muốn sống nữa thì chết
    - không, không phải tôi không muốn sống mà tôi không dám sống, tôi sợ hãi thế giới này, sợ âm thanh, sợ màu sắc, sợ cám dỗ, sợ nhiều cái mà tôi không biết
    - anh nói lạ, những cái đó ai chả sợ
    - thật sao?
    - thật, này anh, bây giờ anh còn muốn chết nữa không?
    - hình như là không, tôi thích nằm nói chuyện thế này mãi, dù sao nhìn lên bầu trời chằng chịt dây điện thấy vẫn còn màu xanh dễ chịu, nhưng e rằng khi đứng lên, tất thảy lại quay cuồng và đảo lộn?
    - anh có gia đình không?
    - không
    - tôi hiểu, còn bây giờ tôi lại nghĩ đến hai thằng cháu của tôi? bà, mẹ, dì điên cả rồi? nếu tôi chết, chắc bọn nó tự tử mất? nói thế chắc anh thương tôi mà rời khỏi cái đường ray này chứ? tôi cũng muốn nói chuyện với anh lắm nhưng mọi người đang đợi tôi về nấu cơm chiều, tôi không muốn những người đàn bà ở nhà trút giận lên đầu hai thằng bé
    - cô khóc đấy à, cô bé? cô yên tâm, hôm nay cô nghỉ việc được rồi, sẽ không có đoàn tàu nào chở người chạy qua đây nữa đâu, chiến tranh đã xảy ra, nhiên liệu đã lên giá và tất thảy đều ngưng trệ? cảm ơn cô, cô cứ về đi, tôi chỉ muốn nằm chết trong tưởng tượng một lát thôi mà?
    KẾT:
    ?
    - Diêm Vương: Lí do?
    - Phán quan: Dạ, tàu chẹt
    - Diêm Vương: Tháng này lắm vụ tàu chẹt nhỉ. Tàu chở gì?
    - Phán quan: Dạ, vũ khí, xe tăng, lính
    - Diêm Vương: Chà, kẻ nào liều mạng xả thân vậy?
    - Phán quan: Một gã nhân viên quèn ạ
    - Diêm Vương: Có ai nhìn thấy không?
    - Phán quan: Dạ, không. Không có nhân chứng. Trước đó có một người, nhưng về mất rồi.
    - Diêm Vương: Này, các dữ liệu của mi có quá nhiều điểm phi lí
    - Phán quan: Có lẽ vậy, nhưng sự thật đúng là như thế đấy ạ. Cũng như ngài đang có mặt ở trên đời này đấy thôi
    - Diêm Vương: A! Thằng nào láo! Bay đâu?
    18/03/03

    [black]
    linh
  10. chuacoich

    chuacoich Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    128
    Đã được thích:
    0
    SỰ IM LẶNG CỦA BẦY CỪU
    con sói đứng trước bầy cừu
    hỏi:
    bọn mày có sợ tao không?
    ...im lặng...
    trong bầy cừu ấy
    có một con cừu biết
    nếu tất cả đồng thanh nói:
    BỌN TAO KHÔNG SỢ
    sẽ tạo nên một sự cộng hưởng âm thanh lớn hơn tiếng gầm sư tử
    nhưng nó cũng biết
    năm nọ?
    con sói cũng đã hỏi câu ấy
    chỉ có bố nó trả lời:
    BỌN TAO KHÔNG SỢ
    âm thanh lạc lõng và nhỏ nhoi ấy lập tức bị nhận dạng
    con sói cười khẩy:
    ?obọn tao? là ai hở con cừu đơn độc xuẩn ngốc kia!
    rồi lao vào xé xác...
    hôm nay
    con cừu con
    im lặng trong bầy đàn im lặng
    nó căm thù con sói
    nhưng cũng biết kết cục đã được báo trước
    nó không sợ
    nhưng còn mẹ già, vợ và hai con nhỏ?
    và nó biết
    rồi sẽ đến một ngày
    con sói có thể vồ bất cứ con cừu nào mà nó thích
    khi bầy đàn đã
    im lặng
    đồng lõa
    với hy vọng đần độn:
    con sói sẽ sớm thỏa mãn
    hoặc đến một lúc nào đó
    nó sẽ già và chết
    con cừu nhìn ra xung quanh
    thấy: những sự im lặng giun dế
    những sự cúi đầu đã thành phản xạ có điều kiện với những ý nghĩ chờn vờn trong óc:
    sau buổi triệu tập mang tính hình thức này, ta sẽ đến một mình đánh chén chỗ cỏ non vừa phát hiện
    (hoặc)
    nước suối độ này có vẻ đục, nên tranh thủ uống trước khi nó đục hơn
    ?
    thấy: những sự im lặng với những cặp mắt láo liên nham hiểm:
    mình phát hiện đứa nào có ý định phản kháng, sẽ bẩm lại với cụ sói
    ?
    thấy: những sự im lặng trách móc:
    này, đừng ngước mắt lên như thế, vạ lây chúng tao
    ?
    thấy: những sự im lặng bực bội và tính toán:
    đồ ngu, có lẽ phải tiêu diệt mày trước khi mày làm lão sói khùng lên
    ?
    con cừu cười chua chát
    nghĩ: các người cứ tự chăm bẵm, tự vỗ béo đi
    rồi sẽ trở thành những con mồi đầu tiên cho loài sói tham lam
    bỗng nó chợt thấy: những sự im lặng tứa máu
    những sự im lặng đau hơn bị giết
    con cừu nhủ:
    ở đây
    không phải chỉ mình ta
    muốn
    gầm lên
    vấn đề là
    chúng ta
    cần có thời gian
    để
    hiểu nhau
    thời gian?
    thời gian?
    thời gian?
    10
    9
    8
    7
    ?
    (- Bớ làng nước ơi
    Có sói tấn công bầy cừu kìa!
    - Oắt con!
    Mày định lừa bọn tao hả
    Đừng đem chuyện bắt chước ra dọa nhé!)
    20.03.03
    ?there are people dying?
    (heal the world)
    [black]
    linh
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này