1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mong mọi người góp ý cho

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi away, 30/05/2002.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    CUỐI CÙNG
    cuối cùng
    chúng tôi mất gì?
    chả mất gì cả
    bởi chúng tôi
    đã cố sống
    và cố không hối tiếc
    có điều
    loài người
    sẽ mất
    chúng tôi
    khi người ta
    bắt đầu
    đồng loạt
    nói có
    với chiến tranh và quyền định đoạt sinh mạng
    cuộc đời
    trở thành một trò chơi
    đẫm máu
    còn ai để quan tâm?
    khi ai đó bỗng cần một bàn tay
    hắn cần phải có sức mạnh để cưỡng đoạt nó
    khi ai đó bỗng thèm một giấc ngủ
    họ phải đủ quyền lực để bắt sự hỗn độn thế giới im lặng
    khi ai đó bỗng khát một nụ cười tinh khôi
    nó đã tuyệt chủng
    và tiền cũng không mua được nữa
    khi ai đó quan sát trẻ con
    bỗng rùng mình nhận ra
    chúng đã được di truyền sự chai sạn và toan tính
    khi đó
    họ sẽ khóc chúng tôi
    và họ sẽ là người hối tiếc?
    nhưng chúng tôi
    không chết đâu
    có thể tôi chết
    có thể có người trong chúng tôi chết
    nhưng chúng tôi lại sinh ra
    bởi vì
    chúng tôi
    không thèm
    nước mắt cá sấu
    nhưng cũng bởi chúng tôi không chết hết
    nên chả bao giờ
    những con người mù tương lai ấy
    ngộ ra
    13.04.03
    linh
  2. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    TÔI KHÔNG HẬN
    không tôi không hận tôi không hận
    nếu hận thì tôi đã chết rồi
    nhưng tôi chán lắm tôi buồn lắm
    đá trơ mình giữa nước đời trôi
    giá được khỏa thân tan thành giá
    bay về Bắc Cực trốn ánh trời
    nhưng tôi phải sống tôi phải sống
    cuộc đời đâu chỉ của mình tôi
    bao giờ mòn hết mòn tất cả
    bao giờ không sống nổi thì thôi
    khi tôi ngắm những bầy chim trắng
    tôi bỗng sợ run tiếng nói cười
    thà cứ suốt đời trôi lẳng lặng
    còn hơn vẩn đục mắt non tươi?
    tôi ngấy đọc thơ người xưa cũ
    cái đau tình ái có thấm gì
    tay trắng sấp ngửa đều tay trắng
    nước cuồng lửa dại trút lên mi
    đã trót bảo nhau rằng phải sống
    mà mong bệnh tật bắt ta đi
    ban mai tỉnh giấc và ta chết
    vô tình thôi đấy
    híc
    hì hì
    được cười như thế sao mà sướng
    nhưng rồi có chết được mấy khi
    thì đành hì hụi đau mà sống
    có giận
    có buồn
    không tỉ ti
    triệu lần gọi em là ánh sáng
    một triệu lần thu bóng tối về
    một triệu lần đêm tôi tìm mãi
    hơi cười trong một giấc mụ mê
    một triệu thằng tôi quanh quẩn mãi
    trong hồn ri rỉ khói ủ ê
    một triệu thằng tôi đang gầm thét
    mà môi mà mắt vẫn lạnh ghê
    thì đành bắt chước thơ Nguyễn Bính
    một hôm xúi quẩy trúng số đề
    thế nhưng?
    một triệu
    không thèm nhận
    một triệu đóa hồng cũng phải chê
    một triệu nụ hôn thì không dám
    một nụ hôn thôi
    rực bốn bề
    day dứt bờ môi đến tứa máu
    ngóng chờ thằng bé kết quả đê
    nếu ta tặng em tiền nhuận bút
    em có cảm ơn rồi chửi thề:
    cái thằng cha ấy tinh tướng nhỉ
    chắc dân chôm chỉa mới vào nghề?
    nghi hoặc con người ta nghi hoặc
    chuỗi ngày nghi hoặc vẫn lê thê
    bao giờ em nhận cho nỗi nhớ
    mà không sưu tập cho đủ bầy
    bao giờ sau mỗi lần tạm biệt
    em không nhấc máy: nỡm, em đây
    tôi nghi hoặc thế sao tôi biết
    cái người tôi nhớ cứ hao gầy
    tôi nghi hoặc thế sao tôi biết
    đã làm hoen ố má hây hây
    dù sao tôi cũng xin dừng bút
    trước lúc M.U đá trận này
    đá bóng thế mới là đá bóng
    đá cho tử tế
    đá cho hay
    2002
    (trích trong phần ?otôi vô tình? của ?omầm sống?)

    linh
  3. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    TÔI KHÔNG HẬN
    không tôi không hận tôi không hận
    nếu hận thì tôi đã chết rồi
    nhưng tôi chán lắm tôi buồn lắm
    đá trơ mình giữa nước đời trôi
    giá được khỏa thân tan thành giá
    bay về Bắc Cực trốn ánh trời
    nhưng tôi phải sống tôi phải sống
    cuộc đời đâu chỉ của mình tôi
    bao giờ mòn hết mòn tất cả
    bao giờ không sống nổi thì thôi
    khi tôi ngắm những bầy chim trắng
    tôi bỗng sợ run tiếng nói cười
    thà cứ suốt đời trôi lẳng lặng
    còn hơn vẩn đục mắt non tươi?
    tôi ngấy đọc thơ người xưa cũ
    cái đau tình ái có thấm gì
    tay trắng sấp ngửa đều tay trắng
    nước cuồng lửa dại trút lên mi
    đã trót bảo nhau rằng phải sống
    mà mong bệnh tật bắt ta đi
    ban mai tỉnh giấc và ta chết
    vô tình thôi đấy
    híc
    hì hì
    được cười như thế sao mà sướng
    nhưng rồi có chết được mấy khi
    thì đành hì hụi đau mà sống
    có giận
    có buồn
    không tỉ ti
    triệu lần gọi em là ánh sáng
    một triệu lần thu bóng tối về
    một triệu lần đêm tôi tìm mãi
    hơi cười trong một giấc mụ mê
    một triệu thằng tôi quanh quẩn mãi
    trong hồn ri rỉ khói ủ ê
    một triệu thằng tôi đang gầm thét
    mà môi mà mắt vẫn lạnh ghê
    thì đành bắt chước thơ Nguyễn Bính
    một hôm xúi quẩy trúng số đề
    thế nhưng?
    một triệu
    không thèm nhận
    một triệu đóa hồng cũng phải chê
    một triệu nụ hôn thì không dám
    một nụ hôn thôi
    rực bốn bề
    day dứt bờ môi đến tứa máu
    ngóng chờ thằng bé kết quả đê
    nếu ta tặng em tiền nhuận bút
    em có cảm ơn rồi chửi thề:
    cái thằng cha ấy tinh tướng nhỉ
    chắc dân chôm chỉa mới vào nghề?
    nghi hoặc con người ta nghi hoặc
    chuỗi ngày nghi hoặc vẫn lê thê
    bao giờ em nhận cho nỗi nhớ
    mà không sưu tập cho đủ bầy
    bao giờ sau mỗi lần tạm biệt
    em không nhấc máy: nỡm, em đây
    tôi nghi hoặc thế sao tôi biết
    cái người tôi nhớ cứ hao gầy
    tôi nghi hoặc thế sao tôi biết
    đã làm hoen ố má hây hây
    dù sao tôi cũng xin dừng bút
    trước lúc M.U đá trận này
    đá bóng thế mới là đá bóng
    đá cho tử tế
    đá cho hay
    2002
    (trích trong phần ?otôi vô tình? của ?omầm sống?)

    linh
  4. nguyenminh720

    nguyenminh720 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/02/2003
    Bài viết:
    851
    Đã được thích:
    1


    Con người trong thơ thực giống ở giữa đời?
    Tôi không đoan chắc
    Song có một điều tôi hiểu
    Thơ là tự khúc của trái tim
    Là lát cắt của tâm hồn
    Và là những gì thường nhật vẫn lặng im
    Nay gửi gắm để vần thơ bày tỏ .
    Mặt trời màu đỏ
    Biển đậm xanh xanh
    Cỏ cây bốn mùa
    Đâm chồi nảy trái
    Mãi mãi là vậy
    Chắt những nhựa đời
    Người gửi vào thơ
    Những ước mơ
    Những hy vọng
    Những gì đau đớn
    Cả tình em yêu
    Đậm đà thanh điệu
    Réo rắt vần âm.
    Đừng lặng câm.xin đừng lặng câm
    Trước những chuyện cuộc đời không trọn vẹn
    Trước buồn phiền cùng những sự tính toan
    Ai vẹn toàn cho được
    Song khi đã nói ra rồi
    Thì ấy tình đang chia sẻ
    Ấy kết nối lòng tha thiết
    Nỗi yêu thương!!!
    VNN
  5. nguyenminh720

    nguyenminh720 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/02/2003
    Bài viết:
    851
    Đã được thích:
    1


    Con người trong thơ thực giống ở giữa đời?
    Tôi không đoan chắc
    Song có một điều tôi hiểu
    Thơ là tự khúc của trái tim
    Là lát cắt của tâm hồn
    Và là những gì thường nhật vẫn lặng im
    Nay gửi gắm để vần thơ bày tỏ .
    Mặt trời màu đỏ
    Biển đậm xanh xanh
    Cỏ cây bốn mùa
    Đâm chồi nảy trái
    Mãi mãi là vậy
    Chắt những nhựa đời
    Người gửi vào thơ
    Những ước mơ
    Những hy vọng
    Những gì đau đớn
    Cả tình em yêu
    Đậm đà thanh điệu
    Réo rắt vần âm.
    Đừng lặng câm.xin đừng lặng câm
    Trước những chuyện cuộc đời không trọn vẹn
    Trước buồn phiền cùng những sự tính toan
    Ai vẹn toàn cho được
    Song khi đã nói ra rồi
    Thì ấy tình đang chia sẻ
    Ấy kết nối lòng tha thiết
    Nỗi yêu thương!!!
    VNN
  6. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    QUỆT XE
    xin chị đừng trừng mắt nhìn tôi
    chị yên tâm
    tôi không phải hạng người như thế
    chẳng cần đối phó với tôi đâu
    chị biết không
    những người phụ nữ mắt nâu
    khi vờ giận dữ trông rất ư tội nghiệp
    nhưng nếu chị lặng im và đi tiếp
    tôi lại buồn vì chị đã thờ ơ
    hoặc chị sợ sệt?
    hoặc chị bơ vơ?
    thật ra, cuộc sống rất đơn sơ
    giá chị thử mỉm cười tha thứ
    tôi cũng sẽ cười
    một nụ cười ngắc ngứ
    con người cần những phút nhẹ tênh
    2002
    (trích từ phần ?olẽ giản đơn? của ?omầm sống?)

    linh
  7. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    QUỆT XE
    xin chị đừng trừng mắt nhìn tôi
    chị yên tâm
    tôi không phải hạng người như thế
    chẳng cần đối phó với tôi đâu
    chị biết không
    những người phụ nữ mắt nâu
    khi vờ giận dữ trông rất ư tội nghiệp
    nhưng nếu chị lặng im và đi tiếp
    tôi lại buồn vì chị đã thờ ơ
    hoặc chị sợ sệt?
    hoặc chị bơ vơ?
    thật ra, cuộc sống rất đơn sơ
    giá chị thử mỉm cười tha thứ
    tôi cũng sẽ cười
    một nụ cười ngắc ngứ
    con người cần những phút nhẹ tênh
    2002
    (trích từ phần ?olẽ giản đơn? của ?omầm sống?)

    linh
  8. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    Tôi có một khay đá làm từ nước mưa
    Thả từng viên xuống phố mỗi khi nắng cáu
    Cho tan đi những nỗi đau càu cạu
    Dưới phố kia có những người tôi chẳng ưa
    Với những toan tính những khát khao bệnh hoạn
    Những xuẩn ngốc bạo tàn độc đoán
    Những dửng dưng vô nghĩa với thời gian
    Nhưng thù hận lúc này chỉ mang tội dã man
    Tôi cứ thả đá cho mát tràn con phố
    Có những nỗi buồn đau thống khổ
    Khi dịu lòng người ta mới ngộ ra
    2002
    trích từ http://ttvnol.com/forum/t_157656/1

    linh
  9. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    Tôi có một khay đá làm từ nước mưa
    Thả từng viên xuống phố mỗi khi nắng cáu
    Cho tan đi những nỗi đau càu cạu
    Dưới phố kia có những người tôi chẳng ưa
    Với những toan tính những khát khao bệnh hoạn
    Những xuẩn ngốc bạo tàn độc đoán
    Những dửng dưng vô nghĩa với thời gian
    Nhưng thù hận lúc này chỉ mang tội dã man
    Tôi cứ thả đá cho mát tràn con phố
    Có những nỗi buồn đau thống khổ
    Khi dịu lòng người ta mới ngộ ra
    2002
    trích từ http://ttvnol.com/forum/t_157656/1

    linh
  10. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    THẢN
    Nắng, ánh đèn, gió mùa thu và quạt trần
    Tôi chẳng thấy gì mâu thuẫn cả
    Tạo vật hoà quyện buồn trong bầu không khí có em
    Khi chuông reo
    Tôi tạm gấp lại cây cầu ánh mắt và hoà tan ra hư vô
    Ở nơi ấy
    Có những bàn chân há hốc trong sa mạc
    Những đứa trẻ ôm đầu trong bóng tối
    Những con ếch vô vọng trầy trượt trên thành giếng trơn nhẫy nước bọt và mồ hôi
    và cả máu
    Chúng rướn nhảy hoài mà những kẻ trên miệng giếng cứ ngắm bầu trời và ngân nga:
    "Ếch ngồi đáy giếng-Coi trời bằng vung"
    Những tiếng thì thầm ấy bị phun vào vòm giếng và cộng hưởng thành tiếng nổ của bom nguyên tử
    Khiến đôi lúc tôi nghĩ mình là một con ếch bị điên
    Trong hư vô có những cơn mưa
    Trong cơn mưa có những hạt vờ vô tình rơi xuống giếng để tránh dèm pha
    Lẳng lặng tan mình trong tối tăm sâu hút
    Những hạt mưa mang xuống tiếng ếch ran ruộng đồng
    Tiếng tự do của chim thú sổ ***g
    Và mở ra những file âm nhạc du dương, gầm gào nén trong hỗn mang
    Khi những giọt mưa rơi trong não tôi
    Tôi thấy hình hài một con ếch bám mưa leo lên khí quyển
    Bầu khí quyển mà nó xứng đáng được hưởng
    Ừ, đấy là hư vô? ừ, đấy là ảo tưởng?
    Thế nhưng khoảng cách giữa hư vô và sự thực phũ phàng họa chăng chỉ là trò tung đồng xu may rủi mà thôi
    Rồi người ta sẽ rơi xuống giếng và hiểu ra kiếp ếch
    Sẽ rú kinh hoàng khi thấy bàn chân mình chịt chằng nứt nẻ khát khao hớp nước dù chỉ là nước lã xanh suông
    Sẽ thét lên khi thấy con mình là một đứa trẻ ôm đầu cho não khỏi trào ra trong đêm đen
    Cuộc sống của tôi là đồng xu hai mặt hư vô và thực tại
    Tôi giấu nó trong tay và không tung hê bừa bãi
    Dẫu có khi tôi chẳng là tôi bỗng chơi một trò đùa tàn độc với chính mình:
    Tôi bảo một mặt: Tôi căm thù tôi!
    Tôi bảo mặt kia: Tôi tôn thờ tôi!
    Rồi tung đồng xu lên và đẩy không gian lún mãi để nó không rơi xuống
    Và khi chạm đến giới hạn của sự tận cùng tôi lại chộp nó và giấu trong lòng bàn tay run bần bật vì thích thú trong khiếp hãi: Nếu tôi chộp trượt thì sao?
    Những sinh linh cảm xúc ấy vô hình hằn trên mặt của làn da
    Trong hư vô, da và tôi muôn mặt nên không có mặt
    Ừ, đấy là hư vô?
    Tôi sống với hư vô khi không có em và không có ai
    Và khi nỗi nhớ về em và nhân gian không thuộc về bản chất
    Tôi sống với hư vô khi chưa áp cả thân mình xuống đất
    Khi chưa mỉm cười bước đi trong lửa
    Khi chưa trầm mình trong nước mùa thu
    Khi hư vô là cái gì hư vô
    Tôi lửng lơ
    Giờ tôi lại trở về thế giới em
    Giấu đôi mắt rươm rướm máu vào vành tai nhạt hồng thiếu máu
    Và thảnh thơi
    Và sống
    Chẳng oán trách điều gì
    08.10.02
    ...listening to the wind of change...

    linh
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này