1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

một câu chuyện để mọi người suy ngẫm

Chủ đề trong '1986 Hà Nội' bởi nha_viet, 20/01/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. thaiduy

    thaiduy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/01/2002
    Bài viết:
    70
    Đã được thích:
    0
    -----------------------------------------------------------------
    Định luật về bát đĩa:Chồng ném vợ thì người ta cho là vũ phu!Còn vợ ném chồng thì người ta chỉ cho là đanh đá!
    =========================================
    Định luật về bát đĩa:Chồng ném vợ thì người ta cho là vũ phu!Còn vợ ném chồng thì người ta chỉ cho là "VŨ NỮ"!
    MÌNH TOÀN THẦY NGƯỜI TA NÓI VẬY KHÔNG À
    MÀ HÌNH NHƯ TỪ MỒM BÁC MRRAIN THÌ PHẢI ...
    ĐỊNH LUẬT :KHI NHẨY NGƯỜI TA LẮC LÊN LẮC XUỐNG GỌI LÀ NHẢY ĐẸP .KHI ĐI NGƯỜI TA LẮC LƯ NGƯỜI TA GỌI LÀ ZỰT XẸO .
    BALALABA
    CUBABA......
  2. binhminh

    binhminh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    9.071
    Đã được thích:
    0
    Em đi lang thang trong TTVN , tình cờ đọc đc những câu chuyện này , thấy hay lắm đấy nha ! Các bác đọc rồi cho ý kiến nha !
    phần 1 :hạc giấy
    Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao chân tình. Tôi biết một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì sáng lạn nhưng họ vẫn luôn rất hạnh phúc bên nhau. Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc về điều này và an ủi chàng rằng rồi nỗi đau của chàng cũng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.
    Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà ngưới yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.
    Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được điều đó.
    Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải cZn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.
    Chàng trai bật khóc.
    Chúng ta cũng vậy, như chàng trai kia, cũng chỉ nhận ra giá trị lớn lao về sự có mặt của một người mà cuộc đời đã ban tặng cho cuộc sống của chúng ta khi một sáng mai thức giấc, người ấy đã không còn ở bên ta nữa. Có thể họ đã chẳng yêu bạn như cách mà bạn mong đợi ở họ nhưng điều này không có nghĩa rằng họ không dâng hiến tình yêu của họ cho bạn bằng tất cả những gì họ có.
    Một khi bạn đã yêu, bạn sẽ mãi mãi yêu. Những gì trong tâm trí bạn có thể sẽ ra đi, nhưng những gì trong tim bạn thì mãi mãi ở lại.
    Trong tình yêu chẳng còn gì tồi tệ hơn để nhớ thương một người là ngồi cạnh họ và lo sợ rằng sẽ mất họ.
    Ăn có thể nửa bữa
    Ngủ có thể nửa đêm
    Không thể đi nửa đuờng chân lý
    Không thể yêu bằng nửa con tim
    ặc ặc
  3. binhminh

    binhminh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    9.071
    Đã được thích:
    0
    Tình yêu, giàu sang và sự thành công
    Một người phụ nữ ra khỏi nhà và nhìn thấy ba người đàn ông râu dài bạc trắng đang ngồi trên băng ghế đá ở sân trước. Bà không hề quen ai trong số họ. Tuy nhiên, vốn là người tốt bụng, bà nói: "Tôi không biết các ông nhưng chắc là các ông đang rất đói, xin mời các ông vào nhà ăn một chút gì đó".
    - Ông chủ có ở nhà không? - họ hỏi
    - Không, chồng tôi đi làm rồi - bà trả lời.
    - Thế thì chúng tôi không thể vào được.
    Buổi chiều, khi chồng trở về, bà kể lại câu chuyện cho chồng nghe. Chồng bà muốn biết họ là ai nên bà ra mời ba người đàn ông - vẫn chờ từ sáng - vào nhà.
    - Ba chúng tôi không thể vào nhà bà cùng một lúc được - họ trả lời.
    - Sao lại thế? - người phụ nữ ngạc nhiên hỏi
    Một người giải thích: "Tên tôi là Tình Yêu, ông này là Giàu Sang, còn ông kia là Thành Công. Bây giờ hai vợ chồng bà hãy quyết định xem ai trong chúng tôi sẽ là người được mời vào nhà".
    Người phụ nữ đi vào và kể lại toàn bộ câu chuyện. "Tuyệt thật - người chồng vui mừng - đây đúng là một cơ hội tốt. Chúng ta hãy mời ngài Giàu Sang. Ngài sẽ ban cho chúng ta thật nhiều tiền bạc và của cải". Nhưng người vợ không đồng ý. "Tại sao chúng ta lại không mời ngài Thành Công nhỉ? Chúng ta sẽ có quyền cao chức trọng và được mọi người kính nể". Hai vợ chồng tranh cãi một lúc lâu mà vẫn chưa quyết định được. Cô con gái nãy giờ yên lặng đứng nghe trong góc phòng bỗng lên tiếng đề nghị: "Chúng ta nên mời ngài Tình Yêu là tốt hơn cả. Nhà mình sẽ tràn ngập tình thương yêu ấm áp và ngài sẽ cho chúng ta thật nhiều hạnh phúc". "Có lẽ chúng ta nên nghe lời khuyên của con gái - người chồng suy nghĩ rồi nói với vợ - Em hãy ra ngoài và mời ngài Tình Yêu, đây chính là người khách chúng ta mong muốn".
    Người phụ nữ ra ngoài và hỏi: "Ai trong ba vị là Tình Yêu xin mời vào và trở thành khách của chúng tôi". Thần Tình Yêu đứng dậy và đi vào ngôi nhà. Hai vị thần còn lại cũng đứng dậy và đi theo thần Tình Yêu. Vô cùng ngạc hiên, người phụ nữ hỏi: "Tôi chỉ mời ngài Tình Yêu. Tại sao các ông cũng vào? Các ông đã nói không thể vào cùng một lúc kia mà". Hai người cùng nhau trả lời: "Nếu bà mời Giàu sang hoặc Thành Công thì sẽ chỉ một mình người khách được mời đi vào. Nhưng vì bà mời Tình Yêu nên cả ba chúng tôi sẽ cùng vào. Bởi ở đâu có Tình Yêu thì ở đó sẽ có Thành Công và Giàu Sang".
    Ăn có thể nửa bữa
    Ngủ có thể nửa đêm
    Không thể đi nửa đuờng chân lý
    Không thể yêu bằng nửa con tim
    ặc ặc
  4. binhminh

    binhminh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    9.071
    Đã được thích:
    0
    Cơ hội của sự chối từ
    Bạn ao ước tham gia đội bóng, nhưng đội trưởng lại nghĩ khác . Cậu ta lựa chọn đầu tiên những người bạn thân nhất, sau đó là những người có khả năng ghi bàn. Và danh sách cuối cùng không có bạn. Bạn thấy mình hoàn toàn có khả năng tham gia đội văn nghệ. Cả lớp bầu chọn mãi, cũng tuyển đựơc những "nghệ sĩ" đại diện cho lớp. Nhưng cuối cùng bạn đành ngậm ngùi làm khán giả. Nếu bạn không có năng lực, chúng ta sẽ nói về sự công bằng. Còn ở đây, bạn có năng lực, nhưng người ta vẫn có thể từ chối bạn, viện dẫn hàng tá lý do : dáng vẻ bên ngoài, sự giàu nghèo, tôn giáo, đôi khi cả giới tính cũng bị đưa lên bàn cân. Cảm giác bị cô lập, lòng tự trọng bị tổn thương, tự dằn vặt mình có thể làm trái tim bạn tan nát, thế giới như sụp đổ. Và có rất nhiều, rất nhiều người quá yếu đuối đã không thể vượt qua được một lần bị bỏ rơi.
    Thế nhưng không phải sự chối từ nào cũng tệ hại. Một sự từ chối cũng có nghĩa là thêm một cơ hội mới cho bạn khám phá. Khi bạn lớn lên và đi xin việc, sự từ chối có thể giúp bạn tiếp cận với những cơ hội lớn hơn trong đoi mình. Một lời từ chối ở nơi này chính là con đường đưa bạn đến với một vị trí cao hơn ở một nơi khác tốt hơn. Bạn có bao giờ nghĩ thế không ?
    Sự chối từ còn cho phép bạn tự khám phá chính bản thân mình, cho phép mình nhận ra mình cứng cỏi và bản lĩnh hơn mình nghĩ khi bạn vượt qua được điều đó. Nó còn giúp bạn nhìn nhận ra bản chất của những con người xung quanh, đâu là những người "bạn", và những ai chỉ đơn giản là "bè".
    Cũng giống như những thứ khác trong cuộc đời, bị từ chối sẽ gây ra những vết thương nông sâu khác nhau . Tuy nhiên có một điều chắc chắn là tất cả mọi người đều từng bị từ chối, ít nhất một lần, hoặc vài lần, vào một lúc nào đó trong đời mình . Vì thế, nếu điều đó có đến với bạn thì hãy tin tôi, đây không phải là ngày tận thế.
    Vậy thì nếu có bao giờ bị từ chối bởi một ai đó, bị loại bỏ, bị cho ra rìa trong một tập thể, ở một nơi nào đó, thì bạn của tôi ơi, xin hãy nhớ một điều, khi một cánh cửa đóng lại trước mặt bạn, nghĩa là có những cánh cửa khác đang mở ra, và những cánh cửa mở luôn dẫn đến những điều tốt đẹp. Bạn hãy mỉm cười, bước lên và đi đến đó.
    Ăn có thể nửa bữa
    Ngủ có thể nửa đêm
    Không thể đi nửa đuờng chân lý
    Không thể yêu bằng nửa con tim
    ặc ặc
  5. binhminh

    binhminh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    9.071
    Đã được thích:
    0
    phần 4:
    Điều đáng sợ nhất

    ?o Điều đáng sợ nhất trong cuộc sống không phải là cái chết, mà bị lãng quên? bị xem như là hạt bụi sau những hào quang rực rỡ?
    ? là khi người bạn yêu dấu nhất? từ bỏ tấm chân tình của bạn để chạy theo những điều hư ảo?
    ? là khi bạn bày tỏ nỗi niềm sâu kín nhất với một người và bị cười vào mặt?
    ? là khi người thân quá bận rộn với cuộc sống đã không thể an ủi bạn khi bạn cần được nâng đỡ tinh thần?
    ? là dường như không còn ai trên cõi đời quan tâm đến bạn?
    Cuộc sống vốn đầy ắp những niềm đau, liệu có bao giờ trở nên độ lượng hơn ?
    Bao giờ mọi người mới quan tâm đến người khác và nhi.n chút thời giờ cho những người đang cần giúp đỡ?
    Mỗi người chúng ta đều có một vai diễn trên sàn diễn vĩ đại của cuộc đời .
    Mỗi người chúng ta đều có trách nhiệm với mọi người chung quanh, nói với họ rằng chúng ta yêu mến họ?
    Nếu bạn không quan tâm đến người khác, bạn sẽ không bị trừng phạt đâu? đơn giản bạn chỉ bị lãng quên, hững hờ? y như bạn đã từng đối với người khác??
    Vậy ngay từ hôm nay, chúng ta hãy tập thói quen bày tỏ sự quan tâm đến người khác... Đâu có mất gì khi chúng ta mỉm một nụ cười, siết chặt một bàn tay, thốt lên một lời khích lệ, hoặc chỉ đơn giản nói rằng chúng ta muốn lắng nghe.
    Ăn có thể nửa bữa
    Ngủ có thể nửa đêm
    Không thể đi nửa đuờng chân lý
    Không thể yêu bằng nửa con tim
    ặc ặc
  6. binhminh

    binhminh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    9.071
    Đã được thích:
    0
    phần 5: Bầu trời có muôn vàn vì sao
    Ấu thơ, ấu thơ kì diệu, sức tưởng tượng mới bay bổng làm sao! Sự lãng mạn mới vô bờ bến làm sao! Bạn hãy thử nhìn và nghe một bé mẫu giáo nói:
    ?" Mẹ ơi, hôm nay con vừa ăn thịt 5 con khủng long và 2 con cá sấu (Bé đang hể hả kể về thành tích "tiêu diệt" những viên kẹo gôm chip chip hình dạng những con thú).
    ?" Mẹ ơi, ngày mai con sẽ làm hoàng tử cứu mẹ, mẹ đừng khóc nữa...
    Nếu nghĩ như nhà bác học Nguyễn Trường Tộ và Pascal, lịch sử nhân loại như một đời người, thì tuổi mẫu giáo thật kì vĩ và bay bổng như thần thoại, như cổ tích của con người thời cổ đại vậy.
    Bất hạnh thay, khi ta càng lớn, càng "già" thì tính thực tế ngày càng chiếm chỗ và đôi khi sự lãng mạn còn bị chế giễu. Đó là một nhầm lẫn đáng tiếc. Trong tình yêu của giới trẻ bây giờ, người ta nói mãi về sự lựa chọn giữa một anh chàng đi xe xịn, ăn mặc mốt và một anh chàng mặc áo ông bố, quần ông chú, đội mũ "tào phớ", đi dép đứt quai (bán ve chai sẽ được tiền dây đồng nhiều hơn tiền nhựa và dễ bị... sét đánh!) nhưng trong túi đút đến 3 cái thẻ thư viện. Tôi tin anh chàng "tào phớ" rồi sẽ qua Paris, sẽ vào vũ trụ, mặc dù hôm nay anh ta đi bộ.
    Sự lựa chọn của tuổi trẻ nếu chỉ thiên về thực tế sẽ là một thảm hoạ. Bởi còn lãng mạn mới còn việc để làm, còn lí tưởng để mà hướng tới, còn khát vọng để mà kiếm tìm chỗ đứng trong tương lai. Chỉ nhìn thực tế, có nghĩa là chỉ thoả mãn cái hiện tại, nghĩa là cằn cỗi, là chấm hết.
    Nếu nhìn xuống đất, bạn sẽ lựa lối cho đôi chân có lợi, bạn sẽ nhặt được của rơi, sẽ tránh dẫm phải "mìn dẻo" của vài ba chú chó. Nhưng nếu nhìn xuống đất, bạn chỉ được khoảng cách bất quá 2 mét. Nếu ngước nhìn trời cao, bạn sẽ có một khoảng cách vô tận ?" khoảng cách đó mới làm nên chiều cao của một đấng nam nhi như Napoléon từng nói.
    Nếu loài người chỉ nhìn xuống, họ sẽ chỉ tạo ra được những chiếc xe bốn bánh phỏng sinh học các loài côn trùng, muông thú. Nhưng họ đã nhìn lên trời, đã thấy loài chim và họ đã biết bay lên, bay xa. Để đưa người vào vũ trụ thoát nạn nhân mãn, để đón người ngoài Trái Đất trong tình hữu nghị hoặc để chiến đấu với họ nếu phải giành nhau không gian sinh tồn.
    Hãy nhìn lên trời cao, bạn sẽ thấy muôn vàn vì sao, mà biết đâu có một vì sao nào đó sẽ mang tên bạn.
    tác giả
    ĐOÀN CÔNG LÊ HUY
    Nói với Tuổi Mới Lớn,
    NXB. Kim Đồng, Báo Sinh viên Việt Nam ?" Hoa Học Trò,
    Hà Nội, 2001.
    Ăn có thể nửa bữa
    Ngủ có thể nửa đêm
    Không thể đi nửa đuờng chân lý
    Không thể yêu bằng nửa con tim
    ặc ặc
  7. binhminh

    binhminh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    9.071
    Đã được thích:
    0
    Tình yêu
    Có người nói, cuộc sống là một quá trình tìm kiếm tình yêu, mỗi một người đều phải tìm thấy 3 người. Người thứ nhất là người mình yêu nhất, người thứ hai là người yêu mình nhất và người thứ ba là bạn đồng hành trong suốt cuộc đời ( bạn đời).
    Trước tiên mình sẽ gặp được người mình yêu nhất, sau đó hiểu được cảm giác yêu, chỉ có hiểu được cảm giác bị yêu mới có thể phát hiện ra người yêu mình nhất; khi đã trải qua cảm giác yêu và bị yêu, mới có thể biết được mình cần điều gì, và cũng sẽ tìm thấy
    người bạn đời thích hợp nhất trong suốt cuộc đời còn lại. Thật đáng tiếc, trong cuộc sống thực tế hiện tại, cả ba người này thường không cùng một người, người bạn yêu nhất không chọn bạn, người yêu bạn nhất lại không phải người bạn yêu nhất, và người bạn đời luôn luôn không phải là người bạn yêu nhất, cũng không phải là người yêu bạn nhất, chỉ là người xuất hiện vào lúc
    thích hợp nhất. Bạn sẽ là người thứ mấy trong cuộc sống của tôi?
    Không ai muốn thay đổi tình yêu của mình, khi anh ta yêu bạn, đó là lúc anh ta thật sự yêu bạn nhưng khi anh ta không yêu bạn thì cũng thật sự là không yêu bạn, anh ta không thể giả vờ không yêu khi anh ta đang yêu bạn, cũng như anh ta không thể giả vờ yêu khi không yêu bạn. Khi một người không còn yêu mình muốn
    rời xa mình, mình cần hỏi lại bản thân có còn yêu anh(cô) ta nữa không , nếu bạn không còn yêu người ấy nữa thì xin đừng bao giờ vì lòng tự trọng mà không chịu rời xa người ấy. Nếu như bạn vẫn còn yêu người ấy, lẽ đương nhiên bạn sẽ hy vọng người ấy có được một cuộc sống hạnh phúc-vui vẻ, hy vọng người ấy được ở
    cùng người mình yêu , đừng bao giờ ngăn cản, nếu bạn ngăn cản người ấy có được hạnh phúc thật sự của mình nghĩa là bạn không còn yêu anh(cô) ta nữa, và nếu như bạn không còn yêu thì bạn lấy tư cách gì chỉ trách anh ta bạc tình.
    Yêu không phải là chiếm hữu, bạn thích mặt trăng, không thể đem mặt trăng cất vào trong hộp; nhưng ánh sáng của mặt trăng lại có thể chiếu sáng vào tận trong phòng bạn. Cũng như bạn yêu một người, bạn vẫn có thể có được người ấy mà không cần chiếm hữu và khiến người yêu trở thành một hồi ức vĩnh hằng trong cuộc sống.
    Nếu bạn thật sự yêu một người, phải yêu con người thực của anh ta, yeu mặt tốt cũng yêu cả mặt xấu, yêu cái ưu điểm lẫn khuyết điểm, tuyệt đối không nên vì yêu anh ta mà hy vọng anh trở thành con người mình mong muốn, nếu anh ta không được như ý bạn thì mình không còn yêu anh ta nữa.
    Yêu một người nào đó thật sự không nói ra được nguyên nhân vì sao yêu; bạn chỉ biết rằng, bất cứ lúc nào, tâm trạng tốt hay xấu thì bạn cũng đều mong muốn người ấy ở bên cạnh bạn , không
    một yêu cầu....
    Xa cách cũng là một thử nghiệm tình yêu, tình yêu chân chính sẽ chẳng bao giờ trở thành tình yêu oán hận. Hai người yêu nhau, thích nhất là bắt bạn mình phải thề, phải hứa, tại sao chúng ta
    lại bắt đối phương làm như vậy, tất cả chỉ vì chúng ta không tin đối phương..làm gì có chuyện biển cạn đá mòn, trời hoang đất lỡ, nếu có thì cũng không ai sống được đến ngày ấy.....
    Bạn đã tìm được người thứ mấy cho cuộc đời của bạn ?
    Ăn có thể nửa bữa
    Ngủ có thể nửa đêm
    Không thể đi nửa đuờng chân lý
    Không thể yêu bằng nửa con tim
    ặc ặc
  8. binhminh

    binhminh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    9.071
    Đã được thích:
    0
    Giấc mơ mặt trời ... trăng ... sao ....
    Nó lê từng bước chân mệt mỏi về nhà sau một ngày ngồi vật vờ ở Lab như mọi ngày. Bài vở chồng chất, càng học càng thấy sợ, càng học càng thấy dốt. Khi nào căng thẳng quá, mà dù có không căng thẳng thì nó cũng không thể cưỡng lại được cái thói quen click chuột vào cái diễn đàn thân quen, dù chỉ để ngồi nhìn những cái nick mà nó yêu quí đang online. Nó cảm thấy lẻ loi kinh khủng, lẻ loi ở cái nơi xa lạ này, chỉ có chỗ đó nó mới tìm thấy niềm vui và nụ cười?Trời tối và lạnh. Nó đói nhũn nhẽo cả người. Trưa nay nó gặm vội vàng cái bánh mỳ rồi lại ngồi lỳ ở phòng lab, chẳng buồn động đậy, cốt sao chỉ để tiết kiệm thời gian và tiết kiệm nỗi buồn. Thì đã bảo mà, chỉ có chui vào cái mạng ảo ấy, gặp những con người ảo ấy nó mới xoá đi được những nỗi buồn rất thực luôn thường trực trong nó. Nhiều khi nó phì cười khi nhớ đến lời khuyên của một cái nick « tội gì mà buồn, có buồn thì ngồi lên nỗi buồn ấy cho nó bẹp dúm dó lại là xong ».
    Mọi khi từ phòng lab, nó chỉ mất 5 phút để leo lên phòng, căn phòng bé tí ti của nó. Nhưng hôm nay chắc trời lạnh quá, tối quá, và nó cũng đói quá nên thất thểu mãi nó mới về tới nơi. Nó mở cửa phòng, vứt uỵch cái ba lô xuống sàn, vứt một đống khăn áo tùm lum rồi ngả người thả phịch xuống giường, chân tay dang ra mệt mỏi rã rời. Nó nhắm nghiền mắt lại, nghĩ đến cảnh lại lọ mọ đi nhai gói mì ăn liền mà rùng mình. Đã mấy hôm nay, mà không, đã lâu rồi, nó toàn ăn uống cẩu thả như vậy, miễn là có cái gì trong bụng để cảm giác là đã ăn, là không bỏ bữa, là vẫn giữ gìn sức khoẻ như lời mẹ nó dặn. Nó nhớ đến mẹ nó, nhưng chỉ phút chốc, ý nghĩ của nó đã lại lang thang ở đâu đó. Nó mở mắt ra nhìn lên trần nhà. Nó ngắm những ông mặt trời vàng rực bé tí xíu, những mảnh trăng lưỡi liềm bàng bạc lấp lánh và những ngôi sao nhỏ xinh xinh mà ngay từ ngày đầu dọn đến đây, nó đã kỳ cạch cắt cắt dán dán và dính lên trần. Nó nghĩ, buổi đêm nó ngủ và sáng sớm thức dậy, nó sẽ luôn có những giấc mơ đẹp và những lời chào thân thiện từ những hình dán ngộ nghĩnh ấy.
    Lúc đầu, nó chỉ dán có một ông mặt trời, một vầng trăng và một ngôi sao. Sau nó cảm thấy ba cái hình dán bé tí ấy lạc lõng và lẻ loi quá, lẻ loi như nó vậy, nên nó quyết định biến trần nhà nó thành cả một bầu trời với chi chít những sao, những trăng và mặt trời. Đã có lúc nó nhìn lên trần nhà và bâng khuâng : nó mơ rằng nó sẽ nhặt những sợi nắng vàng của mặt trời dệt thành một cái khăn tơ óng ánh sắc nắng ấm áp để quàng cổ khi mùa đông tràn về, như tối nay chẳng hạn ; rằng nó sẽ dệt một cái khăn khác trắng bạc ánh trăng, để làm gì nhỉ ? Để quàng mùa hè cho mát. Mùa hè ai lại quàng khăn cơ chứ ! Nhưng quàng khăn trăng thì mát lắm, nó nghĩ thế và tin thế. Và nó sẽ dệt một cái khăn xanh biếc ánh sao, nhấp nháy, nhấp nháy để quàng khi đi với người nó yêu, tất nhiên là người đó cũng phải yêu nó rồi?Nó mỉm cười hạnh phúc với những cái khăn màu vàng, màu trắng và màu xanh của mình?
    Nó lồm cồm bò dậy, lục gói mì ra. Nó tìm quả cà chua, mấy cọng hành và một miếng thịt nho nhỏ rồi lụi hụi nấu nướng. Tự nhiên nó thấy yêu đời, yêu mấy giấc mơ xinh xẻo của mình.
    Ăn xong, nó rửa dọn bát đũa cẩn thận rồi trèo lên giường nằm. Ngày mai là weekend nên nó cho phép mình thức muộn một chút. Nó quay sang bức tường sát thành giường ngắm nghía. Trên bức tường ấy, nó dính đầy những chiếc lá be bé. Có lần khi mơ đến những chiếc khăn vàng óng mặt trời, bàng bạc ánh trăng và xanh biếc những ngôi sao nhỏ li ti, nó đã nghĩ đến chuyện sẽ dệt thêm một cái khăn xanh ngắt màu lá. Nhưng rồi nó lại bỏ ý định ấy đi khi thấy những chiếc lá xanh trên tường ngày nào nay đã quăn queo và chuyển sang màu nâu thẫm. Nó nghĩ, nếu phải quàng cái khăn quăn queo nâu xỉn ấy, chắc đời nó lúc ấy chả còn gì vui nữa. Tuy nhiên, nó vẫn không chịu gỡ những chiếc lá trên tường để vứt đi, toàn là kỷ niệm cả?Cái thì nó nhặt được khi lần đầu đặt chân tới đây, cái thì rơi xuống tóc nó khi nó đang ngồi đọc sách dưới cây, cái thì có lần trèo núi suýt ngã, nó túm được một cành cây chìa ra và dứt theo vài chiếc lá, cái thì bạn nó gửi cho nó nhân dịp Hà nội vào thu?. Nhiều lá thế mà nó vẫn nhớ tỉ mẩn từng câu chuyện nhỏ một. Rồi nó còn tưởng tượng đấy là khu rừng già trăm năm bị bỏ quên mà nó là nàng công chúa ngủ quên đang chờ chàng hoàng tử xuất hiện, đặt lên môi nó một nụ hôn nồng cháy và đem tình yêu dâng tặng nó. Chắc lúc đó nó sẽ quàng chiếc khăn sao lấp lánh. Không, có lẽ nó sẽ quàng chiếc ánh trăng cho khuôn mặt thêm dịu dàng. Mà không, có lẽ nó sẽ chọn chiếc khăn dệt bằng những sợi nắng vàng cho khuôn mặt nó lúc ngủ cũng sẽ vẫn vui tươi và hồn hậu.
    Nó với chiếc bình pha lê nho nhỏ đặt ở góc bàn và ngắm nghía. Cái bình của nó chả bao giờ cắm hoa tươi cả. Nó đem những bông hoa khô nhặt nhạnh ở mọi nơi thả vào đó, thỉnh thoảng lại lắc lắc chiếc bình cho những bông hoa khô kêu xào xạo. Nó tưởng tượng bước chân của chàng hoàng tử bước trên thảm lá khô trong rừng, và thiếp đi trong giấc mơ đẹp. Trong mơ, nó thấy những chiếc lá thật gần nhưng đều quăn queo cả, những bông hoa có thật nhưng toàn hoa khô, còn mặt trời, trăng và sao thì ở xa quá, chẳng bao giờ nó với tới được, lấy đâu ra những sợi tơ mà dệt khăn. Mà thế thì lấy đâu ra khăn để đón hoàng tử chứ. Chị nó vẫn bảo nó nên trồng ít nhất là một cái cây ?otươi?, chứ ai lại cứ ngắm hoa với lá khô mãi thế. Nó nghe lời chị, kiếm về một cái cây xương rồng nhỏ xíu, đầy gai, trơ trọi, ?ođỡ phải tưới? ?" nó nghĩ vậy và để ở cửa sổ.
    Sáng hôm sau nó mở mắt dậy thì trời đã trưa. Nó vươn vai, lò dò từng bước ra mở cửa sổ. Ánh sáng ban ngày và không khí lành lạnh tràn vào làm nó hơi rùng mình và tỉnh táo hẳn. Nó chợt tròn mắt sững sờ: ô kìa, cây xương rồng bé tẹo nó vẫn vứt lay lắt ở bậu cửa chợt sáng bừng lên một bông hoa vàng rực rỡ. Mặt trời tí hon của nó đây rồi. Thế là nó cười rạng rỡ và thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất là nó cũng sẽ có một cái khăn dệt bằng những sợi tơ vàng óng và nhẹ bẫng. Tí nữa nó phải vào mạng kể cho mọi người mới được. À, mà nó còn phải gọi cho chị nó để báo tin chứ nhỉ, để nói với chị nó rằng nó đang hạnh phúc lắm, rằng nó cũng biết trồng hoa mặt trời đấy nhé...
    Em muốn ôm cả đất , em muốn ôm cả trời .... Mà sao anh ơi ... Mà sao anh ơi .... Ko ôm nổi trái tim một con người .......??????????
  9. antichrixt

    antichrixt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2003
    Bài viết:
    6.544
    Đã được thích:
    0
    [topic]142077[/topic]
    [topic]139449[/topic]
    (Mạn phép link mấy cái topic của box BK sang đây)
  10. nha_viet

    nha_viet Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/10/2002
    Bài viết:
    326
    Đã được thích:
    0
    Một bài học
    Cô bé rất lấy làm ngạc nhiên vì người cha không chịu vứt bỏ chiếc xe cũ trong garage nhà mình. Nhà họ rất giàu, có 2, 3 chiếc xe hơi đời mới. Thế mà chiếc xe cũ vẫn nằm đó qua bao nhiêu năm. Chiếc xe có chỗ móp ngay cửa trước. Một hôm cô bé hỏi cha mình :
    - Ba ơi, tại sao ba không vứt chiếc xe cũ hay là bán nó đi hả ba?
    Người cha đáp :
    - Con ơi, đó là một vật kỷ niệm và là một bài học cho ta.
    - Một bài học? - cô bé thắc mắc.
    - Ðúng vậy, này ta kể cho con nghe nhé. Một hôm từ khi con chưa sinh ra đời, lúc đó ta vừa mua chiếc xe đời mới nhất này và làm một chuyến đi xa đầu tiên. Ta đang chạy trên đường thì bỗng nghe có vật gì đập mạnh vào cửa trước. Ta vội dừng xe và bước xuống kiểm tra. Ta thấy một móp ngay cửa trước và cách đó không xa có một cô bé trạc tuổi con bây giờ đang giơ tay vẫy bên đường. Cạnh cô có một chiếc xe lăn và một cô bé khác đang ngồi dưới đất. Ta giận vô cùng chạy về phía cô bé và thầm nghĩ: "Xem mày có chạy đằng trời". Thế nhưng cô bé không có gì là có vẻ muốn chạy trốn. Khi ta đến gần, cô bé nói :
    - Chú ơi! Xin chú tha lỗi cho cháu, xin chú đừng giận. Chính cháu đã ném viên sỏi vì có như thế chú mới dừng lại. Cháu buộc phải làm thế vì cháu ra dấu dừng xe đã 3 tiếng đồng hồ mà không ai dừng xe giúp cháu nâng em cháu lên xe lăn. Cháu yếu quá không nâng em nổi. Chúng cháu bị trượt té.
    Ta ngẩn người ra và vội giúp cô bé nâng em nó lên đặt vào xe lăn.
    Trên đường về ta cứ mải suy nghĩ. Sao không ai chịu dừng lại thế?
    Con có hiểu bài học không?

Chia sẻ trang này