1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Một câu chuyện hay đáng để mọi người cùng đọc!

Chủ đề trong '1984 Hà Nội' bởi jimmy2184, 22/12/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. jimmy2184

    jimmy2184 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2006
    Bài viết:
    130
    Đã được thích:
    0
    Một câu chuyện hay đáng để mọi người cùng đọc!

    Cô giáo tiểu học Thompson, trong ngày đầu tiên của năm học mới, trước các học sinh lớp năm yêu quý của mình, đã nói dối. Cô nhìn đám học trò thân thương và nói rằng cô yêu tất cả, ai cũng như ai. Nhưng điều đó không đúng.


    Bởi ở hàng ghế ngay trước mặt cô, có cậu bé đang ngồi thụp trong chỗ của mình. Cậu ấy là Teddy Stoddard.



    Cô Thompson để mắt đến Teddy từ năm học trước, và biết rằng cậu bé không hoà đồng, quần áo thì lôi thôi, nhếch nhác, luôn làm người khác khó chịu. Cũng vì lẽ đó, mỗi khi chấm bài của Teddy, cô rất thích dùng bút đỏ nét to, gạch vào đó dấu ?oX? thật đậm và cho điểm F to tướng lên đầu bài.



    Theo quy định nhà trường, các giáo viên khi nhận lớp mới đều phải xem lại học bạ của học sinh từ những năm trước. Cô Thompson ?oém? học bạ của Teddy xuống cuối cùng. Nhưng rồi cô đã rất ngạc nhiên khi đọc đến nó.



    Cô giáo lớp vỡ lòng của cậu bé nhận xét trong học bạ: ?oTeddy rất sáng dạ, hay cười. Em gọn gàng, ngăn nắp trong học tập và lao động, có đạo đức tốt, rất hòa đồng với bạn?.



    Cô giáo lớp hai viết: ?oTeddy là một học sinh xuất sắc, được các bạn yêu quý, nhưng hoàn cảnh em rất khó khăn vì mẹ mắc bệnh nặng có thể không qua khỏi?.



    Cô giáo lớp ba: ?oCái chết của mẹ là nỗi đau lớn của Teddy. Em đã cố gắng học tốt nhưng không được bố quan tâm. Mọi việc nếu tiếp diễn theo chiều hướng này có thể ảnh hưởng đến cuộc đời em?.



    Cô giáo lớp bốn: ?oTeddy không chan hòa với mọi người, không quan tâm đến việc học, còn ngủ gật trong lớp và không có nhiều bạn?.



    Đến giờ, cô Thompson đã hiểu ra vấn đề và tự trách bản thân. Cô buồn hơn khi Giáng sinh đến, các học sinh mang tặng cô những món quà gói cẩn thận trong giấy sáng màu, quấn ruy băng rất đẹp, riêng Teddy gói quà rất vụng về trong miếng giấy màu nâu, thô và dày mà cậu bé lấy được từ một bao hàng ở cửa hàng tạp hóa.



    Cô Thompson xót xa mở món quà đó giữa những món quà khác. Một số học sinh ồ lên cười khi thấy chiếc vòng đeo tay bằng kim cương giả đã khuyết mất vài hạt và lọ nước hoa chỉ còn một phần tư trong gói quà của Teddy. Nhưng tiếng cười của bọn trẻ vụt tắt khi cô Thompson trầm trồ khen chiếc vòng đẹp, đeo nó vào, và chấm nhẹ chút nước hoa lên cổ tay của mình.



    Ngày hôm đó, Teddy Stoddard cố nán lại sau giờ học, chỉ để nói: ?oCô Thompson, hôm nay mùi thơm của cô rất giống mùi thơm của mẹ em hồi trước?.



    Sau khi cậu bé ra về, cô đã khóc ít nhất khoảng một tiếng đồng hồ. Kể từ ngày hôm đó, cô Thompson không còn đơn thuần dạy đọc, dạy viết, dạy làm toán. Thay vào đó, cô dạy dỗ bọn trẻ.



    Cô dành sự chú ý đặc biệt đến Teddy. Khi cô làm việc với cậu bé, trí óc em dường như sống lại. Cô càng động viên, khích lệ bao nhiêu, cậu bé càng tiếp thu và phản ứng nhanh bấy nhiêu.



    Đến cuối năm học, Teddy đã trở thành một trong những học sinh thông minh nhất lớp. Và bất chấp lời nói dối của mình rằng cô yêu tất cả các học sinh đều như nhau, Teddy trở thành một trong những ?ohọc trò cưng? của cô.



    Một năm sau, cô nhận được một bức thư ở dưới cửa nhà, thư củaTeddy. Trong thư em nói rằng cô là cô giáo tuyệt vời nhất em từng được học.



    Sáu năm trôi qua, cô lại nhận được một bức thư khác từ Teddy. Cậu đã tốt nghiệp trung học, đứng thứ ba trong lớp, và cô vẫn là cô giáo tuyệt vời nhất của cậu trong suốt cuộc đời.



    Bốn năm sau, cô nhận được một lá thư nữa, nói rằng mặc dù gặp nhiều khó khăn nhưng cậu vẫn tiếp tục học, phấn đấu hết mình và sẽ sớm tốt nghiệp đại học với số điểm cao nhất. Cậu đảm bảo với cô Thompson rằng cô vẫn là cô giáo tuyệt vời và đáng quý nhất cậu từng có trong cả đời mình.



    Bốn năm nữa lại trôi qua, một lá thư khác được gửi đến. Lần này Teddy báo tin cho cô giáo biết sau khi lấy bằng cử nhân, anh đã quyết định học cao lên chút nữa. Lá thư cũng cho biết cô vẫn là cô giáo tuyệt vời và đáng kính nhất.



    Câu chuyện chưa dừng ở đó. Mùa xuân ấy lại mang đến một lá thư. Teddy thông báo anh đã gặp một cô gái và chuẩn bị kết hôn. Cha Teddy đã qua đời cách đó hai năm và anh băn khoăn liệu cô Thompson có thể nhận lời đến dự đám cưới, ở vị trí mẹ chú rể được không.



    Tất nhiên cô Thompson đồng ý. Cô đeo chiếc vòng tay khuyết hạt và dùng nước hoa mà Teddy nhớ là mẹ cậu đã dùng trong Giáng sinh cuối cùng họ được ở bên nhau.



    Họ ôm chầm lấy nhau, Tiến sĩ Stoddard thì thầm bên tai cô giáo: ?oCảm ơn cô đã tin tưởng vào em. Cảm ơn cô rất nhiều vì đã thêm nghị lực cho em và chỉ cho em thấy em có thể thay đổi?.



    Cô Thompson, với đôi mắt tràn lệ, đáp lời: ?oTeddy, em nói sai rồi. Chính em là người đã dạy cô rằng cô có thể làm được những việc có ý nghĩa. Cô đã không biết dạy dỗ học sinh như thế nào cho đến khi gặp được em đấy?



    MÌnh đã khóc khi đọc câu chuyện này mới lạ chứ, mọi người đừng cười nhé!
  2. aZZa84

    aZZa84 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    46
    Đã được thích:
    0

  3. thi_no2003

    thi_no2003 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/10/2003
    Bài viết:
    761
    Đã được thích:
    0

  4. ALEX-DEL-PIERO

    ALEX-DEL-PIERO Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/07/2002
    Bài viết:
    1.523
    Đã được thích:
    0

    ---------------------------------------------------------------------------------------
    Ai bảo nhậu lai rai là khổ?
    Tôi mơ màng, men rượu bốc lên cao.
    Có những ngày say xỉn té cầu ao,
    Vợ bắt được, chưa mắng câu nào đã khóc.
    Cô bé nhà bên nhìn tôi cười khúc khích
    Chị giận anh rồi, tối sang ngủ với em...
  5. xauxi05

    xauxi05 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/02/2005
    Bài viết:
    287
    Đã được thích:
    0
    Câu chuyện này mình đọc nhiều lẩn rùi nhưng khi đọc lại vẫn thấy xúc động...hehe.... có lẽ dạo nì dễ xúc động hơn thì phải...hic..hic....!!!!!!!!1
  6. giemmaTrolai

    giemmaTrolai Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/07/2007
    Bài viết:
    738
    Đã được thích:
    0
    giản dị thật, và cảm động nữa
  7. thi_no2003

    thi_no2003 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/10/2003
    Bài viết:
    761
    Đã được thích:
    0

  8. Cold13Zero

    Cold13Zero Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    78
    Đã được thích:
    0
    Tớ cũng thấy khi mình già mình dễ xúc động lắm cơ
    Tớ nghiên cứu lại tí
    Nó 26 tuổi dương đã thành tiến sĩ + lấy vợ. Mình năm nay 24 dương mà mới có mỗi cái bằng cử nhân + không biết làm sao để lấy được chồng
  9. scarlet198

    scarlet198 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/09/2003
    Bài viết:
    2.638
    Đã được thích:
    0
    Nó 26 tuổi dương đã thành tiến sĩ + lấy vợ. Mình năm nay 24 dương mà mới có mỗi cái bằng cử nhân + không biết làm sao để lấy được chồng
    [/QUOTE] tớ còn ko có bằng cử nhân cơ, mà cũng như ấy , ko biết làm sao để lấy được chồng
  10. Mua__Buon

    Mua__Buon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/05/2005
    Bài viết:
    1.338
    Đã được thích:
    1
    Bằng với chả cấp, chán
    Tớ đây đang thuộc diện thất học, 3 năm chưa thèm dùng đến cái bằng, để trông bẩn thỉu, bố sót quá đem đi ep plastic. Quan trọng bằng cấp làm cái gì. Kiếm bao nhiêu tiền 1 tháng, trong tương lai là bao nhiêu, khối thằng tiến sĩ kiếm chẳng bằng tớ hê hê hê

Chia sẻ trang này