1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Một chút gió đông trong nắng vàng - thơ và cảm xúc!!!

Chủ đề trong '1981 - Hội Gà Sài Gòn' bởi Rose121181, 22/04/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Amie

    Amie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/08/2001
    Bài viết:
    440
    Đã được thích:
    0
    BẮT ĐẦU
    Trần Viết Dũng
    Bắt đầu bàn tay nâng trái cấm
    Loài ngườI từ đó biết khổ đau?
    Bắt đầu từ một ngày vỡ giọng
    Chú dế buồn tiếng hát gửi về đâu ?
    Bắt đầu từ mặt - trời ?" môi - đỏ
    Đọng lại thành nỗI nhớ đêm sâu?
    Bắt đầu từ mắt em đắm đuối
    Trăm năm sau tưởng tiếc nụ hôn đầu?
    Bắt đầu tiếng thủy tinh chạm cốc
    Nghe chia ly bè bạn cuối con tàu?
    Ngõ hạnh tôi, em bắt đầu bước lại
    -Cây đau thương cũng từ đó - bắt đầu?

    Amie
  2. Amie

    Amie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/08/2001
    Bài viết:
    440
    Đã được thích:
    0
    KHÔNG ĐÊ?
    Nguyễn Thị Đạo Tĩnh
    I.
    Năm, mười, mười lăm, hai mươi...
    Em nhắm mắt
    Anh nhận phần đi trốn.
    Quá tin mình tinh tường
    Quá tin anh lóng ngóng
    Em chẳng hé nhìn
    Vẫn nghĩ anh thua...
    II.
    Năm, mười, mười lăm, hai mươi
    Trời đã quá khuya
    Mở mắt đi tìm
    Anh trốn kỹ
    Em tìm hoài chẳng thấy...
    Em hỏi hàng cau
    Hàng cau bối rối
    Hỏi cây rơm già
    Cây rơm đứng lặng im
    III.
    Năm, mười, mười lăm, hai mươi...
    Em mòn mỏi đi tìm
    Năm năm đợi,
    Mười năm đợi,
    Hai mươi năm ngóng đợi...
    Bằn bặt sân trăng từ đấy
    Đi hết một vòng đời
    Trò chơi vẫn chưa xong...


    Amie
  3. Amie

    Amie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/08/2001
    Bài viết:
    440
    Đã được thích:
    0
    KHÔNG ĐÊ?
    Nguyễn Thị Đạo Tĩnh
    I.
    Năm, mười, mười lăm, hai mươi...
    Em nhắm mắt
    Anh nhận phần đi trốn.
    Quá tin mình tinh tường
    Quá tin anh lóng ngóng
    Em chẳng hé nhìn
    Vẫn nghĩ anh thua...
    II.
    Năm, mười, mười lăm, hai mươi
    Trời đã quá khuya
    Mở mắt đi tìm
    Anh trốn kỹ
    Em tìm hoài chẳng thấy...
    Em hỏi hàng cau
    Hàng cau bối rối
    Hỏi cây rơm già
    Cây rơm đứng lặng im
    III.
    Năm, mười, mười lăm, hai mươi...
    Em mòn mỏi đi tìm
    Năm năm đợi,
    Mười năm đợi,
    Hai mươi năm ngóng đợi...
    Bằn bặt sân trăng từ đấy
    Đi hết một vòng đời
    Trò chơi vẫn chưa xong...


    Amie
  4. Rose121181

    Rose121181 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/04/2002
    Bài viết:
    668
    Đã được thích:
    0
    Không ngờ lại thấy được "nó" ở trong đây . Ngạc nhiên , thật sự ngạc nhiên.....
    Có thể tất cả chẳng còn yên tĩnh nữa
    Em đa mang, em ngộ nhận , em tin
    Có thể tất cả chỉ riêng mình lưu cữu
    Trên đường xa có một kẻ đi tìm
  5. Rose121181

    Rose121181 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/04/2002
    Bài viết:
    668
    Đã được thích:
    0
    Không ngờ lại thấy được "nó" ở trong đây . Ngạc nhiên , thật sự ngạc nhiên.....
    Có thể tất cả chẳng còn yên tĩnh nữa
    Em đa mang, em ngộ nhận , em tin
    Có thể tất cả chỉ riêng mình lưu cữu
    Trên đường xa có một kẻ đi tìm
  6. Rose121181

    Rose121181 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/04/2002
    Bài viết:
    668
    Đã được thích:
    0
    Thích bài thơ này lắm , mà lâu nay vẫn không kiếm ra được , hôm nay tình cờ thấy , mừng hết lớn , post lên cho bà con cùng xem....
    Mẹ - Đỗ Trung Quân
    Con sẽ không đợi một ngày kia
    khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
    Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
    Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
    Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
    mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
    ai níu nổi thời gian?
    ai níu nổi?
    Con mỗi ngày một lớn lên
    Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
    Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
    Con sẽ không đợi một ngày kia
    có người cài cho con lên áo một bông hồng
    mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
    mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
    hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?
    Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
    Sống tự do như một cánh chim bằng
    Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
    Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
    Những bài thơ chất ngập tâm hồn
    đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc
    Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
    mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
    ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
    giọt nước mắt già nua không ứa nổi
    ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
    mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
    Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
    mấy kẻ đi qua
    mấy người dừng lại?
    Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
    trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
    ta vẫn vô tình
    ta vẫn thản nhiên?
    Hôm nay...
    anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
    ngả nón đứng chào xe tang qua phố
    ai mất mẹ?
    sao lòng anh hoảng sợ
    tiếng khóc kia bao lâu nữa
    của mình?
    Bài thơ này xin thắp một bình minh
    trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
    bài thơ như một nụ hồng
    Con cài sẵn cho tháng ngày
    sẽ tới !
    Có thể tất cả chẳng còn yên tĩnh nữa
    Em đa mang, em ngộ nhận , em tin
    Có thể tất cả chỉ riêng mình lưu cữu
    Trên đường xa có một kẻ đi tìm
  7. Rose121181

    Rose121181 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/04/2002
    Bài viết:
    668
    Đã được thích:
    0
    Thích bài thơ này lắm , mà lâu nay vẫn không kiếm ra được , hôm nay tình cờ thấy , mừng hết lớn , post lên cho bà con cùng xem....
    Mẹ - Đỗ Trung Quân
    Con sẽ không đợi một ngày kia
    khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
    Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
    Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
    Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
    mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
    ai níu nổi thời gian?
    ai níu nổi?
    Con mỗi ngày một lớn lên
    Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
    Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
    Con sẽ không đợi một ngày kia
    có người cài cho con lên áo một bông hồng
    mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
    mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
    hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?
    Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
    Sống tự do như một cánh chim bằng
    Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
    Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
    Những bài thơ chất ngập tâm hồn
    đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc
    Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
    mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
    ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
    giọt nước mắt già nua không ứa nổi
    ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
    mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
    Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
    mấy kẻ đi qua
    mấy người dừng lại?
    Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
    trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
    ta vẫn vô tình
    ta vẫn thản nhiên?
    Hôm nay...
    anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
    ngả nón đứng chào xe tang qua phố
    ai mất mẹ?
    sao lòng anh hoảng sợ
    tiếng khóc kia bao lâu nữa
    của mình?
    Bài thơ này xin thắp một bình minh
    trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
    bài thơ như một nụ hồng
    Con cài sẵn cho tháng ngày
    sẽ tới !
    Có thể tất cả chẳng còn yên tĩnh nữa
    Em đa mang, em ngộ nhận , em tin
    Có thể tất cả chỉ riêng mình lưu cữu
    Trên đường xa có một kẻ đi tìm
  8. maianh18

    maianh18 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    2.511
    Đã được thích:
    0
    dạo này sao được nghe nhắc nhiều về biển thế chứ , cứ nhớ nhà mãi , một mình ở chốn riên của mình , tha hồ hò hét tha hồ hát và tha hồ mà bùn cùng với nắng chiều , tiếng sóng , tiếng gió, mặt biển và mình ,chính mình
     Look into my eyes and kiss me!!!!
  9. maianh18

    maianh18 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    2.511
    Đã được thích:
    0
    dạo này sao được nghe nhắc nhiều về biển thế chứ , cứ nhớ nhà mãi , một mình ở chốn riên của mình , tha hồ hò hét tha hồ hát và tha hồ mà bùn cùng với nắng chiều , tiếng sóng , tiếng gió, mặt biển và mình ,chính mình
     Look into my eyes and kiss me!!!!
  10. Amie

    Amie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/08/2001
    Bài viết:
    440
    Đã được thích:
    0
    Đêm trắng ở Áckhăngghen
    E. Eptusenko
    Tất cả trò hú tim có thể đến đêm nay
    Những khoảng sáng lung linh tự dưng thành xúc động
    Có thể ngỡ mặt trời, có thể ngỡ mặt trăng,
    Có thể như nỗi buồn, lại có thể như niềm vui tĩnh lặng,
    Những người hoa tiêu lang thang trên phố:
    -Có thể là Áckhăngghen, cũng có thể Macxay chăng?
    Các cô gái mỉm cười rót rượu suốt đêm.
    Mắt họ cũng như bóng thuyền vô định,
    Có thể phút giây khoác vai thân thiết
    Giữa trăm tiếng ồn ào, ai để ý gì ai?
    Có thể hôn nhau, rồi có thể thốt nhiên ngừng bặt.
    Nên chăng? Không nên?... Đêm trắng muốt trải dài...
    Đàn hải âu vừa kêu vừa lượn đỉnh cột buồm,
    Có thể chúng khóc chăng, cũng có thể chúng cười, ai biết?
    Trên bến cảng, chàng thủy thủ đến giờ ly biệt
    Ôm hôn rất lâu cô gái đứng bên mình:
    -"Nhưng em tên là gì?" -"Điều ấy cần chi nữa nhỉ?"
    Cũng có thể không cần, cũng có thể cần chăng?
    Chàng thủy thủ lên thang, còn ngoái lại nói to:
    -"Anh sẽ về tặng em bộ lông thú tuyệt trần của biển".
    Nhưng anh quên sẽ tặng cho ai, tên gì, chưa kịp hỏi,
    Người con gái lặng thinh, không hứa hẹn một lời,
    Biển trăm ngả, có ngả nào trùng lặp
    Cũng có thể anh về, cũng có thể rồi thôi!
    Và tôi bỗng dưng quá đỗi bâng khuâng:
    Hải âu không là hải âu, sóng biển không là sóng biển
    Hai người yêu nhau cũng không phải hai người thoắt vừa đưa tiễn
    Có thể chỉ là ánh phản quang tinh khiết lạ lùng
    Hay cảnh ảo lớp lớp xa mờ, chồng nhau trong điện ảnh...
    Có thể đêm nay mình mất ngủ chăng, có thể giấc mơ chăng?
    Con tàu hú vang, căng thẳng, giã từ,
    Chàng thủy thủ không thể nhìn lại nữa
    Theo con sóng nổi trôi, buồn rầu, vội vã,
    Anh đứng trên boong, xa lạ, một mình,
    Hình như anh còn nói câu gì, cợt đùa với biển,
    Hay với chính con tàu, hay với chính lòng anh,
    Hay biết đâu, cũng không thật là anh đấy nữa?
    Và người con gái không tên còn đứng lại bến tàu
    Khoác chiếc áo choàng xám như khói mỏng,
    Có thể phút ấy cuối cùng chăng, hay mới bắt đầu thôi?
    Đêm vẫn trắng miên man, sương lan từng cụm nhỏ,
    Có thể đó là ai, một Vê ra, Tamara, Dôi a nào đó
    Hay có thể chẳng là gì? Hay có thể chẳng là ai?...
    1964
    Bằng Việt dịch

    Amie

Chia sẻ trang này