1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Một chút mặt trời trong nước lạnh

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi vitto7881, 17/11/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. thuyhang182

    thuyhang182 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    11.250
    Đã được thích:
    0
    Đến thắp cho em nén nhang. Vẫn đoá hoa cúc vàng thả bồng bềnh trong bát nước, vẫn những điếu thuốc của mấy thằng bạn đến hút cùng em. Mọi thứ vẫn như 2 năm trước. Còn em, vẫn trẻ mãi như ngày nào. Forever young...
    Chỉ có bố mẹ và đứa em gái là già đi trông thấy. Nhà giờ chỉ còn 3 ng quạnh quẽ nhưng đã bớt đi không khí ảm đạm hơn xưa. Mẹ em đã có thể thỉnh thoảng nhắc đến đứa con trai mình mà k rơi nước mắt. Vết thương nào rồi cũng liền da...
    Ngẫm lại những gì bạn nói quả k sai. Có những nỗi đau, có những bất hạnh còn lớn hơn sức chịu đựng của con ng rất nhiều, nhưng ng ta vẫn vượt qua đc. Thành - bại, may - rủi, sống - chết đều là lẽ vô thường. Phải biết thanh thản chấp nhận mọi sự...
  2. mimozi

    mimozi Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/06/2003
    Bài viết:
    482
    Đã được thích:
    0
    G đã đi đến kết thúc rồi, nhanh hơn mình nghĩ và ngoài ý nghĩ của mình. G đã khóc lúc gọi điện cho mình. An ủi hay nói gì thêm cũng vô ích. Chỉ có G mới biết rõ nhất G đang cảm thấy thế nào lúc này. 4 tháng trước khi đi Huế cùng nhau, tối nào 2 đứa cũng nằm kể chuyện của mình rồi cười. 2 tháng sau đó, mình thấy kết thúc của câu chuyện. 2 tháng tiếp theo là G.
    Muốn viết ra những gì đang nghĩ nhưng có lẽ thôi. Cảm xúc thì vẫn là cảm xúc. Dù sao mình cũng đã có 1 thời gian rất vui vẻ và thoải mái. Đó là điều đáng trân trọng. Chỉ có 1 điều buồn duy nhất là mình đã bị tổn thương. Nhắc lại vẫn muốn khóc. Nhưng tự an ủi bản thân rằng mọi thứ sẽ qua. Cái mình cần làm là phải cố gắng quên mặc dù rất khó, vì đến giờ này mình vẫn ngồi khóc khi viết những dòng này, nghĩa là mình vẫn chưa quên được...
  3. kothichyeudonphuong

    kothichyeudonphuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2006
    Bài viết:
    202
    Đã được thích:
    0
    Cuối cùng thì G cũng chủ động nhảy vào chát lại. Nhưng đúng là trêu ngươi..Tối G đi chơi với TA về chắc nghe TA kể mình vừa nghỉ việc nên mới vào hỏi thăm..gọi mình là "cô" buồn cười quá...ai là "cô" của G. Nhưng cũng k cả muốn gai góc như trước nữa. Dửng dưng thôi. Lần này trôi qua nhẹ nhàng. Mình cũng k nghĩ ngợi nhiều như lần trước. Có lẽ là tại mình xác định tư tưởng và chấp nhận. Nên k còn bất ngờ nữa. Và có lẽ tại mình uống nhiều lần thứ thuốc ấy rồi nên giờ thuốc nó kháng miễn nhiễm rồi.
    Lại trúng vào một chỗ làm mới. Giờ k hiểu nổi là mình cần cái gì và muốn cái gì nữa. Lạ kỳ. Khéo chuyện tình cảm cũng giống thế này mất thôi. Được là lại chán. Mình thật đúng là bất trị. Mai về quê ...ngày lễ Vu lan...
    Nhưng...hóa ra mình vẫn cay đắng về G...vẫn buồn ...dù chỉ là một chút thôi!
  4. thuyhang182

    thuyhang182 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    11.250
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay đi chùa. Thừa nhận là ng vô thần, k mộ đạo, k thích cảnh chùa chiền kinh kệ nhưng hầu như năm nào cũng đi chùa vào ngày rằm tháng 7. Mỗi mùa Vu Lan báo hiếu lại có thêm những kỷ niệm khó quên...
    Theo sách vở thì tuổi này năm mọi thứ đều rất tốt, nhưng đối với mình thì tất cả đều trở nên tồi tệ, xui xẻo 1 cách bất thường. Mọi ng thúc giục đi chùa cúng sao giải hạn. Cuối cùng chỉ xin cúng cầu an thôi. K nên wá dị đoan! K hiểu nó là gì và có an lành hơn k, nhưng thật sự thấy lòng thanh thản hơn nhiều...
    Xét cho cùng, k ai làm thay cho mình đc việc gì cả. Nhất định mai fải đối diện với Sếp. Thật khó khăn...
  5. tamhoncuada_spt

    tamhoncuada_spt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/01/2004
    Bài viết:
    4.513
    Đã được thích:
    0
    2 năm, 4 tháng, 14 ngày .........
  6. thuyhang182

    thuyhang182 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    11.250
    Đã được thích:
    0
    Thật sự những xui xẻo vẫn tiếp tục đổ xuống đầu ồ ạt. Dường như ông trời đang cố muốn chứng tỏ rằng k ai có thể may mắn và yên ổn mãi đc.
    Buổi sáng cuối tuần bắt đầu bằng cuộc gọi của Sếp lúc nhân viên vẫn còn đang ngáp ngắn ngáp dài trong... toilet. Vội vàng chạy đến cty k kịp cả ăn sáng. Rồi bất đắc dĩ fải gánh thêm việc k fải chuyên môn của mình. Kết quả sau 1 buổi sáng fơi nắng ngoài công trường lại là sự bực bội, tức giận, rủa xả của 1 thằng mắt xanh mũi lõ thô lỗ, cộc cằn, khó chịu và quái đản đổ xuống đầu mình, chỉ vì 1 chuyện cỏn con hết sực vô lý. Chưa bao giờ gặp và cũng k thể tưởng tượng đc trên đời này lại có 1 con ng vô văn hoá và miệt thị VN đến như vậy. Hắn chửi ầm ĩ cả khách sạn lúc 11h đêm và nhất định k chịu đưa passport cho lễ tân, diễn điệu bộ của 1 con khỉ để so sánh những ng công nhân ngoài công trường, chửi ng khác là điên khùng với bất kỳ ai nhìn vào mặt hắn, vứt ngay điếu thuốc trước mặt ng vừa mời mình rồi di di dưới mũi giày với 1 thái độ khinh bỉ, và giai thoại kinh điển về hắn là vứt xe máy và mũ bảo hiểm ngay giữa đèo Pren rồi đón taxi về Đà Lạt chỉ vì "bọn VN chúng mày fải đổ đầy bình xăng cho tao đi làm, hết xăng thì tao vứt xe k đi nữa, mặc xác chúng mày lo liệu". Hầu như ở VN, dân trong ngành ai cũng biết đến những quái chiêu của hắn. Mới chỉ đến làm việc ở cty chưa trọn 1 ngày đầu tiên mà k ai là hắn k gây sự. Nếu k vì Sếp, vì công việc của cty thì mình đã chửi lại hắn cho hả giận rồi. Thật là điên tiết! K biết hắn sẽ còn gây sự gì nữa đây. Nhưng chắc chắn 1 điều rằng mình k fải là nạn nhân cuối cùng của hắn tại VN.
  7. mimozi

    mimozi Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/06/2003
    Bài viết:
    482
    Đã được thích:
    0
    Mình nhớ bạn và muốn biết bạn thế nào. Mọi thứ chỉ là ảo giác để mình tự lừa bản thân thôi. Thật ra mình vẫn nghĩ về bạn...
  8. Lan_than

    Lan_than Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/03/2006
    Bài viết:
    788
    Đã được thích:
    0
    Theo dõi cái topic này lâu lắm rồi. Bạn Mimozi chăm viết nhỉ. Thực lòng tớ mong bạn sớm tìm được người chia sẻ cuộc sống với bạn.
    Cho tớ ké 1 tí nhé.
    Hôm trước sau một bữa chat nhạt nhẽo. Mình cho là nhạt nhẽo vì trong đó ko phân biệt được mình với một người bạn bình thường khác. Mình tức và trả thù.
    Bằng cách không thèm pernamently offline với người đó nữa.
    Bây giờ thì hoàn toàn bình thường rồi nhé. Chỉ là bạn bè.
    ------------
    Người ta khác mình quá. Vẫn muốn hy sinh nhiều cho những thứ mà mình cho là không quan trọng đến thế. Nhanh thì cũng 3 -4 năm nữa. Mà mình thì cho thế là quá dài, quá nhiều, và ko cần thiết.
    Khác nhau quá mà.
  9. crc123

    crc123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2006
    Bài viết:
    341
    Đã được thích:
    0
    Bạn...
    Nhiều khi thật buồn cho những tình bạn chưa hiểu nhau hoặc ko muốn hiểu nhau, chấp nhau những cái nhỏ nhặt nhất. Tranh luận nhau vì những cái ko đáng có, bạn đưa ra những lí do để giải thích thật là khó hiểu, bạn cho là có lý và bạn thực hiện nó mặc kệ bạn mình muốn nghĩ sao hay cảm thấy thế nào.
    Bạn...
    ... nhiều khi muốn nói chuyện hay hỏi thăm về chuyến đi chơi của bạn nhưng lại cảm thấy rất ngại vì những gì bạn sẽ nói, những nhận xét của bạn hay cách nhìn của bạn. Những cái đó sẽ khiến mình xa nhau hơn một chút.
    Những lời hỏi thăm của mình giành cho bạn đôi khi nghĩ thật không đáng có, nó có thể để đem lại những buồn bực trong lòng.
    Được crc123 sửa chữa / chuyển vào 12:34 ngày 18/08/2008
  10. mimozi

    mimozi Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/06/2003
    Bài viết:
    482
    Đã được thích:
    0
    Đã đi nằm rồi lại ra ngồi viết linh tinh.
    Hôm nay đi gặp 1 người bạn. Anh đã có gia đình rồi. Nghe cách anh nói chuyện hẳn là anh rất yêu gia đình của mình. Thấy vui cho vợ con của anh mặc dù mình chẳng liên quan gì đến họ. Nói chuyện với anh rất lâu, nói thật lòng những gì mình đang suy nghĩ và cảm thấy rất thoải mái. Chẳng mấy khi có thể nói thật tất cả những điều mình nghĩ. Có lẽ anh cũng giống mình vì có thể nói thật những suy nghĩ của anh. Từ bây giờ có thể nói chuyện với anh như anh em được rồi, không phải dè chừng nữa. Mấy hôm trước thấy anh có vẻ thân mật với mình quá, mình lo ngại lung tung, nhất là khi biết anh đã có vợ con rồi. Cũng may là anh hiểu điều đó nên đã nói thẳng với mình. Giá như ai cũng có thể nói thật những gì mình nghĩ thì tốt quá!
    Nhắn và gọi điện cho chị V mấy hôm rồi mà không thấy trả lời. Không biết chị có sao không nữa? Hôm qua muốn ghé nhà xem chị thế nào mà lại thôi. Gặp chị lúc này chỉ làm chị khó xử thêm.
    Chiều G gọi, nói chuyện khá lâu. Chuyện của G và mình giống nhau gần như từ đầu đến cuối, chẳng cần kể nhiều vẫn có thể chia sẻ cảm xúc của cả 2 vào lúc này. Vẫn tổn thương, nhưng G đã cảm thấy khá hơn vì G mạnh mẽ hơn và vì G nhận được phản hồi của người đó, còn mình thì không. Đó chính là điều làm cho mình vẫn day dứt mãi, khiến vết thương không chịu lành...

Chia sẻ trang này