1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Một chút mặt trời trong nước lạnh

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi vitto7881, 17/11/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. vitto7881

    vitto7881 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2005
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Thời gian trôi qua đến giật mình. Trưa nay, S cũng bảo em là như vậy. Nghĩ đến thời gian, sao em thấy sợ hãi. Ta xa nhau hai tháng rồi, anh cũng đang có những cố gắng của riêng anh để đẩy lùi chuyện cảu chúng ta vào quá khứ. Sẽ là hai tháng, bốn tháng, rồi nửa năm, rồi đến bao giờ nữa đây?? Gần đây, em cảm nhận rõ cái triết lý cuộc đời là một cái vòng tròn luẩn quẩn, đặc biệt là mối quan hệ giữa con người và con người. Đến rồi đi, rồi lại tình cờ bất chợt gặp lại, rồi lai ra đi, cứ thế? Cuộc đời này dường như là bất tận với những buồn vui của gặp gỡ và chia ly. CHúng ta đã chia xa, trở lại, rồi chia tay, rồi trở lại. Làm sao em biết chúng ta còn có thể còn có thể có được một lần nữa như thế, một lần cùng với anh, một lần nữa sẽ là người anh yêu nhất trần đời, hả TN? Phải chăng em đã không biết quý trọng, trời đã cho em hơn một lần được trở lại với anh, em đã không biết làm gì, và giờ đây em lại một lần nữa nhìn anh xa em, lặng nhìn cái vòng đó tiếp diễn, mà không thể biết liệu em còn có thể về với anh không? Sao em muốn phá tan nó, muốn đến bên anh mãi mãi? Em đã chờ đợi, đã đau khổ, đã luôn hy vong? Mùa xuân năm nay, làm sao ta có thể về bên nhau?
    Và bạn bè cũng thế, đến những thói quen tưởng như mất đi, giờ đột ngột trở lại làm em thêm đau đớn. Nó một lần nữa chạm sâu vào nỗ đau của em. Mọi thứ vẫn như xưa, em vẫn không có anh, nỗi đau cũng nguyên vẹn, cách chạy trốn nó cũng thế dù em đã cố tránh. Tất cả, tất cả?
  2. vitto7881

    vitto7881 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2005
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Một cuối tuần nữa lại trôi qua. Cuối tuần này mình đã như thế nào nhỉ? Thứ 7, nghỉ làm buổi sáng để đưa bà chị họ ở quê ra chơi đi mua bán. Có lẽ là mình cố tình, dẫn bà chị đi mua đồ ở khu Kim Liên, gần nhà cũ nhà anh. Em cũng không thể hiểu nổi em, em sợ rất sợ, em luôn bảo không muốn đến nhữgn nơi liên quan đến anh. Nhưng chính em, em lại luôn là người chủ động tiến đến những chỗ gần anh, gần nhữgn nơi liên quan đến anh, gần những nơi có nhiều kỷ niệm của chúng ta. Em đi mua đồ, nhưng em hoàn toàn không xem hàng hoá. Toàn bộ tâm trí em như xem một cuốn phim quay chậm. Em nhớ lại em đã đến mua đồ ở ssây bao lần khi chúng ta yêu nhau, đó là khoảng thời gian nào, em đi với ai, mua đựoc gì. Và em, em lần lượt nhớ lại từng lần mua đồ một, những biến cố trong những lần đó. Rồi khi đó anh như thế nào. Em nhớ hết, nhớ cụ thể và chi tiết. Em nhớ lần em mua đò rồi đến để đưa anh đi thi biên chế. Rồi em nhớ có hôm em đang đi với bạn, anh ốm, em bỏ về ngay. EM toàn thế, đang đi với bạn bè, anh bảo anh ốm, hoặc em gái anh nhắn tin bảo là không nấu cơm cho anh được là em lại tất tả về. Mọi người bảo em không cần như thế, nhưng em nghĩ khác, chăm sõc cho anh em cảm thấy rất hạnh phúc. Em hoàn toàn không có tâm trí mua bán gì, mỗi bước đi em lại nhớ ra những chi tiết gì đó mà ở nơi khác thì em khoong nhớ đến. Có lẽ vì ở nơi kách em đã nhớ đến những cái khác. và em cũng không tránh được, em đi vòng đến nhà cũ của nhà anh, một lần nữa. Vẫn là một buổi sáng chủ nhật, thế mà ba tháng trước và bây gìơ khác nhau quá. Em dẫn chị em đi ăn miến trộn, cái quán miến mình ăn ấy, anh có còn nhớ không? Ngày xưa em không thích ăn miến trộn, thế mà từ ngày anh dẫn em đi ăn, em thích ăn. EM còn nhớ mình đã ăn miến trộn ba lần, hai lần mình ăn, và một lần anh mua cho em. Anh còn hớ cài lần, em về đợi trước cửa nàh anh rồi mình đi ăn không? Anh có còn nhớ cài chiều hôm trước khi em đi Sài Gòn, em giận anh, chỉ bởi vì suy nghĩ mai em đi mà anh ko thèm đi ăn trưa với em. Thế là em cãi nhau với anh, chúng ta về nhà anh, em đã ngồi nói lăng nhăng, trách móc cho đến gần 4h. Anh cứ ngồi nghe vậy, sao em điên thế nhỉ? Thật ra có lẽ anh không hiểu tâm lý em lắm, cứ sắp xa anh là em bối rối, dù chỉ là hai ngày về quê. Em không hiểu sao, nhưng cứ xa anh em không chịu đựoc, nhất là dạo đó em phải đi công tác Sài Gòn hai tuần, em đã mong mấy ngày cuối là anh sẽ luôn ở với em, yêu em thật nhiều. Bình thường anh vẫn hay đưa em đi ăn nhưng trưa đó lại không đưa em đi ăn. Anh đã kệ em nói, rồi anh lẳng lặng ra ngoài mua về hai bát miến trộn. Đã có nhiều khi, anh rất biết cách trị cái tính dở người của em đấy chứ?
    Chiều em về nhà chuẩn bị về quê. Em đột nhiên biết tin là anh tụ tập ăn uống, xem phim, hát hò, rồi con mời bọn T đến nhà. Tự nhiên em buồn, em khóc nức lên. Em đã được tôi luyện dần, đầu tiên là anh liên lac, chơi bời. Em cứ quen dần và phải tự nhủ mình dần dần rằng mình cần phải cư xử cho đúng đắn. Nhưng cái suy nghĩ rằng anh mời T đến nhà anh, làm em đau lòng và tủi giận vô cùng. Em thấy mình chẳng là cái gì cả, suy cho cùng, những lúc vui vẻ và quan trọng thì luôn không phải là em. Phải cănhg đó đã alf số phận của em, có lẽ em chấp nhận nó, em sẽ thanh thản hơn. Đúng em sẽ chấp nhận mọi thứ, không một sự đau khổ hay một sự chà đạp nào của cuộc đời này, kể cả anh nữa có thể làm em gục ngã. Rồi em sẽ vượt lên tất cả, lên chính em. và quan trọng nhất, em sẽ hạnh phúc. Nhất định em sẽ hạnh phúc. Đó sẽ là cái giá cho tất cả những gì em đã và đang đi qua. Đau khổ sẽ làm cho em biết thực tế cuộc đời này, còn em, em sẽ cần học để vượt qua nó một cách tích cực nhất. Em đa khổ rồi sau này em sẽ biết trân trọng, biết cách giữu gìn và biết cách thực tế hơn vè hạnh phúc. Em tin là mọi thứ xảy ra đều rất tốt và cần thiết cho em. Nếu không có ngày hôm nay, em sẽ mãi alf con bé đầy kiêu ngạo, bất chấp, viển vông vể hạnh phúc. Và em cũng đã làm một việc đúng đắn, em thẳng thắn yêu cầu M đừng bao giừo đề cập đến tất cả những gì nó biết về anh nữa. EM cảm thấy sau khi em nói rõ điều đó, em nhẹ nhàng đi rất nhiều. Em đã đi một bước đi đúng nhất, cho dù chúng ta có chấm dứt hay thế nào, thì em không thể để mình uất hận và cay cú nưa. M có vẻ bất ngờ vì phản ưúng của em, chỉ vì nó muốn tốt cho em mà em thế sao? Em biết em có lõi, nhưng em sẽ giải thích và xin lỗi sau, em cũng sẽ không gặp M một thời gian.
  3. vitto7881

    vitto7881 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2005
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Lại trở lại cảm giác ngạt thở. Đêm qua mơ thấy anh và mình trở lại với nhau. Mình đã cảm thấy hạnh phúc tột cùng. Trong mơ, nỗi đau nhức nhối bao nhiêu thì hạnh phúc nó cũng tột cùng bấy nhiêu. Lúc đó, mình thấy hạnh phúc, thấy nhẹ nhàng, thấy muốn khóc, và tựu hứa sẽ thật tốt, sẽ không bao giờ làm anh tổn thương, sẽ không bao giờ dằn vặt mình nữa để luôn được ở bên anh. Mọi đau khổ đã chấm dứt vì anh đã trở về. Nhưng trong sâu thẳm mình cảm giác có gì không phải thế. Có lẽ vì mình đã đủ đau khổ để biết hạnh phúc đời thực không trọn vẹn đến thế. Và đúng là không phải như thế. MÌnh chỉ đang mơ thôi. Mình tỉnh dậy, và trong đêm tối, mình biết anh và mình đã chia tay. Và nếu như trong mơ, cảm giác được quay lại trọn vẹn. Thì ngay lúc tỉnh đó, mình cảm nhận trọn vẹn hơn bao giờ hết nội buồn và thực tế. Có lẽ do ta đặt hai thứ đối lập nhau, chia tay và quay lại. Chưa bao giờ em cảm thấy con đường trở lại với anh xa thế, chưa bao giờ em cảm nhận được sự mất mát rõ như thế. Và chưa bao giờ em mơ em quay lại với nah như thế.
    Sáng, em tỉnh dạy, em buồn. Vẫn nỗi buồn lạ so với những năm trước nhưng đã quen thuộc với em trong năm nay. Sự cảm nhận thực tế đã làm em đau đớn. Giấc mơ đêm qua làm em buồn. Và em khóc, lần đầu tiên tỉnh dậy em khóc. EM cố gắng đi làm, trên đường đi em khóc.
  4. vitto7881

    vitto7881 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2005
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Hôm nay là cưới em trai anh. Dù anh và em thế nào, nhưng em đã từng gặp gỡ em anh và chị ấy. Gia đình anh đã từng đón tiếp em và em cảm thấy mình nên có trách nhiệm chia vui với gia đình anh, đó cũng là một cách thể hiện sự biết ơn đối với sự đón tiếp của gia đình anh. Không phải em và anh chấm dứt là em có thể quên đi tất cả những gì dù chưa hẳn là như ý muốn của gia đình anh dành cho em. Nhưng suy nghĩ mãi và hỏi ý kiến của hai anh lớn em quyết định thôi. Em cảm thấy việc làm của em sẽ không được đón nhận, và nó có thể bị hiểu sai đi. Nhất là khi em đang muốn được yên ổn, thăng bằng.
    Hôm qua, em đi đám cưới đứa bạn, em cảm thấy buồn quá. Có lẽ đúng là ?oThêm một thiệp hồng; Lại thấy mình lẻ loi hơn?. Nhìn cô dâu, em cứ nghĩ đến mình về sau. Rồi cuộc đời em sẽ về đâu? Rồi chúng ta sẽ thế nào đây? Em làm sao chống được số phận? Anh cũng đang chuẩn bị đám cưới cho em trai anh, và em biết anh, anh cũng sẽ nghĩ đến em, đến chúng ta và anh, anh cũng sẽ buồn? Em sẽ ra sao nếu một ngày kia, một ngày kia...Nghĩ đến đó, em cảm thấy tức ngực, mắt em tối sầm lại? Đôi khi, những lúc như thế, em cảm thấy hối hận vì đã không nghiêm túc khi anh nói đến chuyện cưới xin hồi tháng 6 vừa rồi. Ôi lề thói thông thường của một người con gái hay là sự ngốc nghếch hả anh? Những cái ra vẻ điên rồ của bọn con gái. Nếu như khi đó em đúng mực hơn, có thể bây giờ em đã hoặc sắp là vợ anh rồi. Nhưng thật ra những vấp váp này là cần thiết, nó giúp em lớn khôn và nhìn mọi chuyện nghiêm túc hơn, đúng như nó phải như thế. Người ta vấp váp là để trân trọng và hiểu nhau hơn, là để thấy quý trọng hạnh phúc hơn. Tất cả chỉ là trên con đừờng hiểu nhau hơn, để đi đến cái đích cuối cùng. Giá như chúng ta có thể vượt qua được chuyện này, em tin là mình sẽ hạnh phúc, một hạnh phúc vững bền.
  5. vitto7881

    vitto7881 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2005
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Mùa đông năm nay lạnh thật. Là mọi năm, mình chẳng bao giờ dậy được cả, ngày nào cũng dậy muộn, đi làm muộn. Năm nay, toàn tỉnh dậy rất sớm, nằm nghĩ ngợi lung tung. Đến ngày lễ cũng không còn ngủ được nữa. Nhiều khi chỉ mong nhanh đến giờ đi làm để thoát khỏi những suy nghĩ đang bủa vây. Buổi sáng mùa đông, căn phòng cứ tranh tối tranh sáng, làm cảm giác tù túng và mờ mịt cứ trào lên, cảm giác không lối thoát. Lúc đó là bắt đầu một ngày mà sao mình thấy bi quan thế. Đến văn phòng, vào YM. Từ ngày chia tay anh đến giờ, nhiều lần rất muốn nhưng đều kiềm chế ko vào message archieve, cũng ko dám vào những tin nhắn cũ. Nhưng mấy hôm nay, nhớ anh quá, lại mò vào. Sáng nay, vào đọc lại. Tự nhiên thấy mình đang khóc. Mấy hôm nay, tâm trạng mình có vẻ tệ hơn nhiều, không hiểu rồi sẽ đi đến đâu và sẽ ra sao nữa. Mọi thứ chỉ mới như hôm qua.
  6. vitto7881

    vitto7881 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2005
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Hôm nay là một ngày nặng nề? Hơn ngày hôm qua? Có đáng sợ hơn ngày mai? Hôm nay là một ngày thạt bận rộn, nhiêu fcông việc cùng đến deadline, cuối tuần bên mình tổ chức chương trình, mà mình lại là một trong những người làm chính.Sáng chỉ ngồi máy được một chút, còn cả ngày cứ chạy loạn cả lên. Hôm nay có thể gọi là ngày hội "bôi bác một số đồng nghiệp" được. Buổi trưa đi ăn với nhau xong, mình và hai đứa bạn gái đồng nghiệp còn chưa về căn phòng ngay, đi dạo vòng đi vòng lại chỉ để nói những chuyện công ty. Chuyện vui buồn, ngộ nghĩnh và chuyện bức xúc cũng có. Nhưng cảm giác chung là vui thế không biết. Môi trường làm việc vủa mình lạ thật, phức tạp nhưng mà thú vị. Mình có quá quắt không khi thấy những điều đó là thú vị? Nhưng còn biết làm gì hơn? Ở đâu thì phải phù hợp dần với ở đó. Những điều mà hai người bạn kia trăn trở, bức xúc thì mình đã trải qua các đây hơn nửa năm, khi mình mới vào đây. Nhưng dù sao cũng phải cộng nhận, càng ngày càng phức tạp khi công ty này hội tù ngày càng nhiều những nhân sự kỳ dị với những cái tôi được thể hiện mạnh mẽ, tốt có, xấu có. Thân thiện có, trù dập, nói xấu có. Từ chị nhân sự sinh năm 74 nhưng chưa lập gia đình tính cách rất đồng bóng, chẳng ai thể hiểu được, lúc thế này thế kia, chuyên gia tổ chức ăn uống và chơi bời. Rồi đến việc cả công ty nhảy xô đi viết dự án và bán dự án. Rồi những phong cách cá nhân-những chủ đề thú vị và bất tận cho những câu chuyện hài hước. Đôi khi cũgn tự hỏi sao ở đây cái tính chất cá nhân lại đựoc bộc lộ rõ ràng và mạnh mẽ đến thế? Có lẽ vì ở đây môi trường rất tự do.
    Mình thì giờ hầu như tránh, nếu cố được cái gì thì cố, bởi vì mình không muốn có thêm rắc rối trong công việc, ít nhất là trong giai đoạn này, khi mà đời sống riêng đang gặp khó khăn. Mình không muốn cộng thêm những gánh nặng tâm lý. Nhưng nhiều khi cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. Dạo này lắm chuyện bực mình thật. Cứ liên tục phải bỏ qua. Hôm thứ 7 bực mình thật khi một đứa bạn gọi điện báo cho mình là một job do mình làm nhưng một chi đã đứng ra lấy tên chi ấy. Mình điên lắm, vì ở cái công ty này sếp suốt ngày đi vắng, chỉ xem trong báo cáo, lão ấy thấy thế lại kêu mình này nọ. MÌnh định gọi điện hỏi ngay cho ra lẽ, nhưng nghĩ để suy nghĩ đến thứ hai, vì cãi nhau về cãi viẹc tranh công cũng chẳng hay ho gì. Đến sáng qua mình bảo với con bạn, thôi mình không thèm chấp. Mình có hèn không nhỉ? Nhưng mà mình chỉ muốn yênt hân, quả thật là rất không thích gây sự. Nhưng đến sáng nay bà già đó lại tiếp tục đẩy việc cho mình. Cũng là việc mình có thể nhờ người khác làm được, nên mình lại nhận. Con bạn gọi mình bảo lá ấy hiền thế, như thế không được đâu. Thật ra thì đôi khi vì trong khả năng nên mình làm để giữ hoà khí, nhưng thật sự từ trước đến nay mình luôn bị lấn át. Rồi đến lúc mình nóng lên thì lại mất hết tình cảm với nhau. Đôi khi nhịn nhau bao nhiêu, để rồi để một lần thì mất hết. Mình cũng đã biết điều này, và cũng phấn đấu để sửa. Nhưng mình có một khó khăn là đôi khi truyền đạt vấn đề rất gay gắt, nhất là khi sự kiện mới xảy ra làm người ta tưởng nó trầm trọng. Và tất nhiên hậu quả thường rất nặng nề, sau này khó cứu vãn dù mình không như người ta nghĩ. Vì thế mình vẫn muốn yên lặng sau đó nói hơn, nhưng có nhiều việc im lặng là không còn nói lại được nữa. vấn đề là mình phải học lại cách nói năng, nhẹ nhàng mà không gay găt, nhưng phải đủ lý lẽ và vững chắc. Phải sửa tính này thì mới có thể tồn tại được ở đây. Ngày trước lão trưởng phòng dự án đã suốt ngày nhờ vả mình nhưũng việc không phải chức năng của mình. Sau đó cũng do quá đà mình phản ứng cộng với một anh khác lên tiếng, mình mới thoát. Hôm nay đột nhiên lại nhớ năm ngoái ở công ty cũ cũng thế, đúng như bạn mình nói là mình cả nể, muốn vừa lòng tất cả, muốn được lòng tất cả thành ra cuối cùng chính mình không chịu được đã phải ra đi khi bị chết chẹt giữa một đống các vấn đề. Nên nếu mình muốn ở lại đây hay đi đâu mình sẽ phải thay đổi. Vấn đề là cách truyền đạt thôi, dạo này mình cũgn đã bớt căng thẳng, khi nào thấy mình đang gay gắt là ngay lập tức dịu giọng ngay. VÌ biết rằng mình mà thế thì không những sẽ chẳng đạt được điều mình muốn mà còn đẻ ra nhiều điều kho xử khác. Có lẽ mình cũgn dã khôn lớn hơn rồi. Em trai mình hôm nọ cũng bảo mình đã thay đổi nhiều quá, có ve như làm gì cũng biết nghĩ hơn, và nhìn nhận sự việc đỡ cảm tính nữa. Mình cũgn cũgn cảm thấy mình có thay đổi nhiều về nhậnt hức, vì suy cho cùng cách cư xử của mình đã mang lại cho mình và cả người khác nhiều phức tạp và những nỗi buồn, mặc dù đôi khi ý đồ của mình rất tốt đẹp. dạo này nhiều khi nói còn cố nhẹ giọng đi, cũng hy vong mình có thể tahy đổi được vì những thói quen thì cũgn khó mà thay đổi. Đã mấy lần bực mình với em, là trước kia mình sẽ cáu ngậu lên, nhưng không hiểu sao dạo này ngay trước khi nói mình tự nhiên như mắc phải cái gì đó, tự nhiên lại nói nhẹ hẳn giọng đi. Nhiều khi bực với ai cái gì đó, ngày xưa thế nào mình cũng nói cho ra nhẽ nhưng giờ thì im lặng, im lặng thản nhiên mà không ấm ứuc gì cả, thậm chí coi nó nhẹ như không và khi về còn tự mỉm cười. Sáng nay chat với HIền cũng thế, cảm thấy khó chịu, thế là chào bảo ra ngoài, trưa vào nói về vấn đề khác lại thấy ổn. Mình với HIền rất xung đột về nhiều vấn đề vì hai đứa ngang gặp nhau, đây là lần thứ ba mình kiềm chế không phản đối nó về cái tính cực đoan của nó. và từ giờ chắc là mình làm được. Mình sẽ cần phân biệt với ai va lúc nào là nên cứng rắn và rõ ràng, và với ai thì nên lúc nào cũng nhẹ nahngf và trân trọng nhưng rất khoát. Trước kia mình đã luôn quá dĩ hoà vi quý với những người nên cứng rắn, còn những người thân thì lại luôn cư xử thật thô lỗ, theo hứng thú.
  7. vitto7881

    vitto7881 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2005
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Cả buổi chiều ngồi chôn trong phòng họp để làm việc, mệt mỏi và đau đầu. Làm cùgn ba người nữa, nhưng mà họ thì phải đợi mình xong mới làm được. HỌ cười nói còn mình cứ nhức hết cả đầu với những đống mới và cũ, làm sao để có thể ổn thoả tất cả. Dù biết cắhc là không thể vừa lòng tất cả, nhưng cũng cần làm sao để khi có ai hỏi thì mình sẽ có những cách trả lơi xác đáng nhất. Mang tiếng 4 đứa làm, nhưng có gì các bác sẽ bổ mình đầu tiên. Mình cũng không hiểu bổi chiều qua nhanh hay chậm, mình thậm chí không nghe rõ những câu chuyện người ngồi cạnh nói. Ngẩng đầu lên thấy đã 6h tối, tự nhiên thấy mệt mỏi và sợ. Chạy đi đâu cũng sợ, chỉ muốn ngồi chỗ nào thật đông. Chạy ra thấy nah đang online, lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Cả ngày hôm nay, mình cứ tấy không yên ổn. Vì thấy anh cả buổi sáng không online, tưởng anh không đi làm. Cứ cợ anh bị ốm vì lo đám cưới cho em trai. Tự nhiên cứ muốn gọi điện, cứ ước gì em gái anh gọi điện bảo đến chăm sóc anh. Đã buồn biết bao khi nghĩ rằng giời anh ốm cũng chẳng ai thèm nhờ mình nữa. Nhưng sao vẫn nặng nề, cảm giác sợ về nhà, cảm giác về sẽ không chịu được. Lần đầu tiên mình sọ như thế, cảm gáic buồn, buồn ghê gớm, cảm giác như mình không thể sống thêm được nữa. Tự nhiên thèm khóc, không hiểu sao dạo này những lúc thế này, mình biết chắc khóc sẽ giải toả mình khỏi cảm giác này. Nhưng để khóc được cũng còn lâu. Mình gọi điện rủ một bà chị đi chơi. Thé rồi lại rủ lũ văn phòng đi ăn uống, đến 10h30 mới về. Ngồi ở một cái quán mới, chủ yếu là người nước ngoài. MÌnh thấy một đôi người làm việc, hầu hết đều có vẻ cô đơn, nhưng tất cả đều thản nhiên và có vẻ không ai để ý đến điều đó. Em thấy tại sao họ có thẻ sống như thế, mà em, em lại đau khổ thê? Em không thể nghĩ gì khác ngoài anh, và ý nghĩ anh đã về nhà chưa hay vẫn đang ở văn phong? Vẫn tiếp tục những đề tài văn phòng, em tham gia lúc nhiệt tình, luc nhạt nhẽo. Trong những lúc nói chuyện đó, em cảm giác em sợ lúc nữa về nhà, em không biết em sẽ ra sao. Và một lần nữa, em cảm giác buồn đến ức em không thể chống chọi được, em có cảm tưởng em không vượt qua được, em cảm tưưỏng như em là kẻ chết đuối. Căn phòng thật ấm cùng, em ngạt thở, và đêr cứu mình, em đưa mắt nhìn xung quanh. Thay đổi điểm nhìn, em có cảm giác khá hơn một chút. Sự vận động xung quanh giữ cho em một sự thăng bằng.
    Về đến nhà, em tahy đồ, ngồi nói chuyện với anh. HỎi anh đôi ba câu về tình cảm, rồi hỏi anh đôi ba câu về chị họ. Nhưng khi đó, em lại trở lại cảm giac kiệt quệ. Và không hiểu sao em cứ cảm thấy muốn khóc, em cố khong khóc. Mặt tảhn nhiên, nhưng em ko dám nhìn váo anh em. Nhưng hỏi anh đựoc hai ba câu thì em khóc. Em khóc lặng lẽ đến bất ngờ, khác hẳn em ngày xưa. Nước mắt em cứ chảy, kớong nức nở, không nói năng gì. Nhưng khi đó em cảm nhận rõ nỗi buồn, em cảm tưởng như em sờ thấy, cầm nắm được cái nỗi buồn, sự mất mát trong em. Và cứ mỗi một giot nước mắt rơi, em cảm thấy nhẹ nhàng đi một chút nỗi lòng em. Em thấy sao em đau khổ thê? Em đã mất anh vì sai lầm của em ư? Nếu trời đã tạo ra em là đứa ngỗ ngược để nói ra những lời đó, để cứ sử như thế thì tại sao lại không mang lại cho em cái tính bất cần, dứt khoát thường có những gnười như thế? Tại sao lại cứ để em đứng ở giữa dòng, vì em cứ cố để quên được một bước thì tình yêu lai kéo em lại hai bước, thành ra em cứ khổ mãi? Em sẽ phải xác định lai đường đi của mình. Và phải cần thời gian để bình tĩnh và đi theo con đường đó một cách đúng dắn nhất.
  8. vitto7881

    vitto7881 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2005
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Công việc của mình hay phải sang cơ quan anh. Luôn tự nhủ là cố gắng để phải sang đó ít, và cảm giác rất sợ gặp anh. Nhưng sao vẫn cứ có cảm giác như muốn đến đó, muốn anh nhìn thấy mình, lạ thật. Cái cảm giác đứng ở cơ quan anh sao mà sợ gặp anh thê, nhưng lại cứ đưa mắt khắp nơi để tìm anh. Chiều nay cũng vậy, cả buổi chieuè ra vào bao nhiêu lần, may không gặp anh. Bao gìơ đến đó mình cũng ngwóc nhìn lên cái tầng 3 có cửa kính xanh đầu tiện, nhưng chỉ dàm nhìn thật nhanh rồi vội quay đi, vì sợ bắt gặp anh. Sau đó nhìn xem xe anh để ở đâu. Anh có thói quen luôn để xe thẳng ngay lối cầu tahng đi lên, có lẽ vì đặc điểm công việc phải chạy nhiều. Hôm nay mình giật mình khi thấy chiếc xe của anh trông như có gì thay đổi, nó mới, sáng hơn rất nhiều. Có lẽ anh mới rửa xe, nhưng trước kia mình có thấy nó có vẻ mới đến thế đâu nhỉ. KHi quay ra, mình nhìn thật kỹ, đúng là xe anh. Tự nhiên cảm thấy buồn, bởi vì nhìn cái xe mình cũng thấy có một cài gì đó thay đổi, khác khi xưa khi mình hay ngồi sau quá. Tự nhiên, nghĩ về sự thay đổi lòng chạnh buồn và mơ hồ sợ hãi về những thay đổi khác? Về cơ quan đã gần 6h, trong lòng cứ gợn gợn một nỗi buồn khó hiểu?
    Tồi lại rủ mấy đồng nghiệp đi ăn uống, ăn cháo suờn ở hàng Buồm và uống rượu mực ở hàng bồ. Mình không uống đươc rượu, ngồi nghe mọi người nói chuyện và kể nhiều chuyện. Những câu chuyện về những gì con gái và con trai say rượu. Em tháy có nhiều cái cũng thú vị, người ta sống thật hơn và có lẽ người ta được khóc, được dãn mình ra trong cái vỏ bộc bao phủ hàng ngày. Tự nhiên em tự hỏi nếu em say em sẽ thế nào nhỉ? Tựn nhiên em ưứoc em say nhưng có lẽ em sẽ không để mình say vì em có nhiều điều, say em sẽ không giữ nổi. Em ngồi khá lặng lẽ nhưng tâm trạng cũng bình thản hơn hôm qua, không u ám đên mức khủng khiếp nữa. Đôi lúc em nghi đến chuyện chia tay, em đã cảm thấy bình thản hơn, nhưng em biết đó chỉ là những giây phút hiếm hoi để ngay sau đó em lại trở nên u ám hơn bao gìơ hết. Buổi tối mùa đông, đường đầy sương giá. Em đã tê dại đi và có cảm giác là trống rỗng và vô nghĩa. Tự nhiên mơ hồ em thấy em chẳng buồn, chẳng vui, cũng chẳng thiết tha gì, em chỉ đang chờ ngày tháng qua đi.
  9. vitto7881

    vitto7881 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2005
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Hôm nay mình lại quay trở lại ăn bánh tôm ở phủ tây hồ cùng các đồng nghiệp. Mình mới ăn ở đây ba hay bốn lần, và đều vào các mùa đông, thời tiết cũng lạnh ghê gớm như hôm nay. Và một lần nữa cái vòng tròn lại lặp lại. Đi với ba nhóm bạn khác nhau trong ba mùa đông khác nhau, nhưng thời tiết thì giống nhau, và tâm trạng và hoàn cảnh cũng đều là thế. Chỉ có một điều rằng, lần này mình không buồn và u ám như hai lần trước. Có lẽ là mình đã được tu luyện với những việc cứ chà xát lên kỷ niệm rôi? Hay chỉ đơn giản rằng mình đã ngộ ra rằng cuộc sống là một cái vòng tròn, và khi ta ta rời xa người yêu thì ta sẽ trở lại với một số thói quen cũ và những mối quan hệ nhất định. NGhĩ thế quả thật mình nhẹ nhàng hơn nhiều. Và tự nhiên mình cảm thấy không sợ hãi khi ngày mai có lặp lại những thói quen cũ, những cảm xúc đau khổ cũ.
  10. vitto7881

    vitto7881 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2005
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    1
    Có thể em là đứa yếu đuối. Nhưng thời gian này em như lạc lối. Em cảm nhận rõ em yêu anh như thế nào, sơ mất anh ra sao. Nhưng em cũng chẳng đủ can đảm để mà níu kéo, hoặc là biết mình nên làm gì vào thời điểm hiện nay. Em không tìm thấy một niềm tin để em bấu víu vào đó để hành động, điều khiển chính em. Em đã quá yêu anh và cũng đủ hiểu anh và em cũng như mối quan hệ cảu chúng ta để cso thể trở nên dứt khoát trong tâm quyết định cũng như trong hành động. Nhưng em lại càng không tự tin đù chỉ để nhấc máy lên để bấm số gọi anh. Em cứ chời với bơi, cứ chới với với những suy gnhĩ và cảm xúc. Đôi khi trong những lúc buồn chán vô phương hướng, em online và đọc mấy cái bói toán, có nhiều cái khá đúng. Em vẫn hay thỉnh thoảng xem. Và cô tình dạo nay, em cứ xem vào đó và nhìn mối quna hệ theo hướng đó. Em xem lại tửu vi cả năm nay và thấy rằng họ nói năm nay em quay lại với người yêu cũ, quả thật đầu năm em và anh đã quay lại với nhau. Nhưng em xem những cái cuối năm thì họ nói rằng đã đến lúc cần phải để cho một số thứ bạn nghĩ rằng quan trọng ra đi.Mây hôm đầu em buồn, em toàn xem, ở đâu cũng nói rằng em sẽ có một sự thay đổi rất lớn trong đời sống tình cảm và cái nào cũng nói đến chia tay. Có lẽ thế cũgn hay, bởi vì em thừa hiểu em còn yêu anh nhiều lắm và còn hy vọng nhiều lắm, mai sự thật phũ phàng có thể em sẽ quỵ mất. Hôm nọ về nói chuyện với mẹ, mẹ nằm mẹ bảo là mẹ không nói nhưng hồi đầu thàng 7 mẹ đi xem gnười ta bảo là chuyện của em và anh đã tưởng là sẽ thành thế nhưng cuối cùng lại không lấy được nhau. trong đêm khuya, em khóc. ANh còn nhớ, chỉ cần ai nói đến em và anh sẽ chia tay là có thể làm em buồn và sợ hãi phai không? Mọi cái hiện nay đều rất bất lưọi cho em, em cảm tưuởng như tất cả đều chống lại em, hoàn cảnh và con người. Em cô đơn và trơ chọi với tình yêu em dành cho anh. NGay cả anh, anh cũng đang tìm một con đường, con đường dời xa em. Em không biết rồi số phận này sẽ đưa em đến với ai vào cái đích cuối cùng? Và dù thế nào em cũgn sẽ chấp nhận, và tìm cách hạnh phúc với nó. Em đang tìm cách sống sao cho cuộc đời đẹp và ý nghĩa nhất, bằng cách cố gắng trong từng cái nhỏ nhất. Em biết rằng em sai lầm nhiều, ngay cả trong suy nghĩ, không chỉ là vấn đề cư xử của em. Mà lối nghĩ của em đã làm cho cuộc sống cuả em khổ sở hơn thực chất nó thế rất nhiều. Em chấp nhận cuộc sống này, chấp nhận những đau khổ mà em đang chịu đựng chẳng vì gì cả. Chỉ vì nó là cuộc sống và mọi thứ thì luôn có một ý nghĩa nào đó, phải không anh?
    Em yêu anh, em yêu anh rất nhiều. Những gì đã có giữa chúng ta đã được xây đắp bằng cả hạnh phúc và khổ đau. Nó cũng như bản chất cuộc sống đầy những mâu thuẫn, không phải tất cả đều tốt đẹp. Nhưng cái cuối cugndf em vẫn nhớ về anh đó là một tình yêu, một mong muốn đi đến cái đích cuối cùng. Em sẽ không cố thủ, em sẽ không làm gì cả, trái tim sẽ dẫn lối, nó sẽ lên tiếng và em sẽ làm theo nó. Và nếu đau khổ, em sẽ chấp nhận.Nhưng sẽ chấp nhận thanh thản. Đó là điều em muốn đạt tới.
    Em cần yên tĩnh trong một thời gian, không phải chỉ để nhìn nhận lại tình cảm của em. Mà quan trọng nhìn nhận lại chính em trong cuộc sống này. Có lẽ em còn quá trẻ con, ngây t hơ, suy nghĩ thì không thống nhất, đầu óc đầy mâu thuẫn. Ở em, định hướng cuộc sống và cả cử xử còn mâu thuẫn và không thống nhất. Em cần phải xem lại, em là ai, em muốn cái gì. Và em phải sống dựa trên những giá trị đó chứ không phải là trên những cảm hứng đột xuất và những nguyên tắc cứng nhắc. Tự nhiên, em thấy em cần tahy đổi quá nhiều. Từ trước đến giờ em là đứa không có lối đi, và có lẽ vì thế em đã gặp nhiều thất bại và đau khổ. Em cần thay đổi, chỉ có thế em mới hạnh phúc sau này. KHi đó em sẽ tự tin, và khi đó em sẽ tìm anh. Nếu chúng ta có duyên, nếu như anh còn đủ rộng lượng và tình yêu để đón em trở về....Bởi em tin tình yêu đích thực thì sẽ luôn còn mãi.

Chia sẻ trang này