1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Một chút niềm vui nho nhỏ chap 18:

Chủ đề trong 'Manchester United (MUFC)' bởi bongdaword, 29/05/2014.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. bongdaword

    bongdaword Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/12/2013
    Bài viết:
    3.323
    Đã được thích:
    6
    -BN- [​IMG]Junior MemberJoin Date: 09-2013Posts: 23
    Re: [Tâm sự + Review] Niềm vui nho nhỏHôm nay nhiều tâm trạng quá, nhưng cũng cố gắng lên post thêm 1 chap, với cả xin phép mấy thím cho em đổi lịch post.

    Bình thường mỗi ngày em post 1 chap, giờ xin phép 2 ngày 1 chap, vào buổi tối.

    Em nghĩ chuyện e review cũng chả phải hay ho gì lắm, cơ mà em biết có vài thím cũng theo dõi nên e muốn thông báo cho mấy thím hiểu giúp em. Cảm ơn tất cả những ai đã ủng hộ em (còn ai ko ủng hộ thì ko cảm ơn đâu!)[​IMG]


    CHAP 18: Cái gì cho qua được thì cho qua


    Yêu đương và sống chung là 2 việc hoàn toàn khác nhau.

    Khi yêu:

    Con gái sẽ giận hờn bởi những lý do hết sức “nghiêm trọng”, VD:

    - Trễ hẹn => giận

    - Chọc ghẹo => giận

    - Nói nhiều => giận

    - Nói ít => giận

    - Nói bậy => giận

    - Ko nói => giận

    Con trai thì luôn [cố gắng] chiều chuộng, chịu đựng cái tính sáng nắng – chiều mưa - buổi trưa có giông rải rác đó của con gái.[​IMG] Ngoài ra còn phải thể hiện anh đây là con người có trách nhiệm, có hoài bão, có ước mơ, blah blah, anh sẽ là bờ vai vững chắc cho e nương tựa đến suốt cuộc đời. Đại loại là: Anh sẽ là cánh chim, đưa em bay thật xa. Anh sẽ là cành hoa, cho em cài lên ngực. Cái chuyện con trai khi yêu này thôi ko bàn nữa, có nói thì đến mai cũng ko hết nhé! Phần này các thím tự hiểu, e ko giải thích thêm![​IMG]


    Còn khi đã sống chung:

    Con gái đầm tính hơn, chăm lo cho gia đình hơn. Chợ búa, cơm nước, dọn dẹp làm hết. Nói đến chuyện giận hờn vu vơ thì gần như cũng ko còn nữa. Nhìn chung là: nhẫn nhịn nhiều hơn[​IMG]

    Con trai thì bắt đầu sống thật với con người mình, trách nhiệm cũng vì thế mà giảm dần theo chút ít. Lúc này cũng ko cần phải giữ hình tượng với nhau nữa. Điều con trai quan tâm nhất là TIỀN.[​IMG]

    Mấy thím đọc rồi gạch đá tuỳ ý nhé, nhưng trước khi gạch, làm ơn nhìn thẳng vào vấn đề giúp em. Em ko bênh phe phái nào cả. Em cũng chả lên án ai. Về bản chất là như thế rồi. Đó là quy luật, và em ko có ý định thay đổi nó. (buồn miệng nói chơi, kiếm gạch về xây nhà thôi!)[​IMG]

    Ai làm gì cũng có lý do của họ. Phụ nữ cũng có lý do để hi sinh vì gia đình đến quên cả bản thân. Phụ nam cũng có gánh nặng riêng nên ko thể giỏi việc nước – đảm việc nhà được.

    Cơ mà nói thì nói thế thôi chứ trên đời này chả có gì là đúng tuyệt đối cả. Nếu thím nào có lý tưởng sống cả đời là “Kiếm tiền nhiều như Bill Gates, nấu ăn ngon như Gordon Ramsay, thay vợ chăm con, dọn dẹp nhà cửa blah blah” thì em xin cuối đầu nhận sai nhé! Đấy là thánh, là thánh chứ chả phải đàn ông đâu ạh![​IMG]

    Con gái cũng thế, thím nào may mắn rước trúng tiểu thư đài cát ko biết đụng tay vào bếp thì… em cũng ko dám bình loạn gì thêm nhé!

    Nói chuyện quan điểm kiếm gạch chơi vậy thôi, sau đây xin quay lại love story của em [​IMG]

    …………………………

    Từ ngày quen hắn, em đã ko phải là đứa được chiều chuộng như bao bạn gái khác, vả lại, e cũng chả mấy khi giận dỗi vu vơ làm gì, tốn calo lắm. Tuy nhiên, hắn vẫn đề phòng, dặn dò e trước:

    - Khi yêu thì sao cũng được, nhưng đã bên nhau rồi thì e cũng để ý 1 tí. Cái gì cho qua được thì cho qua, tự mình lo được thì cứ tự làm, đừng như cái bọn trẻ con, ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho mình, em nhé

    Em cũng ý thức được điều đó nên hắn chẳng cần nói nhiều.

    Đêm đầu tiên hắn phụ dọn nhà với em, hắn thấy cuốn sổ AX tặng em. Bên trong sổ là vài bức thư AX gửi cho em, tất nhiên cũng có cả thư em từng viết cho AX.http://vozforums.com/images/smilies/Off/***y_girl.gif

    Em ko muốn đọc lại những thứ đó. Lâu quá rồi, thật sự lâu lắm rồi, em chẳng còn nghĩ đến AX nữa. Tất cả kỉ niệm, kí ức về AX, e đã dẹp hết qua 1 bên, vậy nên nếu hỏi trong thư viết những gì thì em pó tay. Em ko nhớ, và cũng ko cần nhớ. Em nghĩ, chỉ cần vứt đi là xong, chẳng cần phải coi lại làm gì. Nhưng hắn lại khác.[​IMG]

    Vẫn cái vẻ bình tĩnh, điềm đạm và thản nhiên, hắn đề nghị em đưa cuốn sổ đó cho hắn. Còn em, cầm sổ trên tay, cố gắng thuyết phục:

    - Em ko nhớ trong này có gì, mà em cũng ko muốn nhớ nó có gì. Em ko muốn coi, và em cũng ko muốn anh coi

    - Thì em đừng coi, chỉ cần đưa cho anh, 1 mình anh coi là được rồi

    - Anh coi để làm gì hả anh? Cho nó qua đi được ko?

    - Đó đã là quá khứ rồi thì việc gì em phải đau khổ, chạy trốn nó như thế? Cứ đối mặt với nó đi, thoải mái đi em. Anh thấy bình thường, tại sao em phải lo sợ?

    Hắn nói đúng. Tất cả đã là quá khứ, vậy nên e chẳng việc gì phải đau khổ vì nó nữa.
    Nhưng con người mà, đã từng làm sai thì ko bao giờ cảm thấy thoải mái được. Chuyện đã qua rồi, rút kinh nghiệm rồi, trả giá cũng rồi, nhưng ko bao giờ em cảm thấy thoải mái vì nó được, và có nhất thiết em phải thấy thoải mái về nó ko?

    - Em ko sợ, nhưng em muốn để nó qua đi. Anh có cần phải cố tình đào bới lên lại như thế ko?

    - Anh ko muốn nói nhiều với em. Bây giờ anh hỏi em có đưa cho anh ko?

    - Nếu anh muốn đọc, em ko cản, nhưng em muốn anh suy nghĩ lại, thật sự có nên đọc như thế ko?

    - Em đưa cho anh. Anh chỉ muốn đọc thôi. Anh sẽ ko phê phán gì em hết.

    Tính của em, em ko bắt ép ai làm theo mình. Hắn muốn làm gì cũng được, em ko phải mẹ hắn, em cũng chẳng có quyền gì ngăn cản hắn. Cuộc sống của mỗi người, hành động của mỗi người là do chính bản thân họ tự quyết, em ko có quyền cấm cản hay phản đối, em chỉ cố gắng cho lời khuyên để hắn suy nghĩ lại[​IMG]. Cơ mà… sức mạnh của sự tò mò lớn lắm, nó làm tê liệt sợi dây nhận thức đúng sai, nên hay ko nên của con người mất rồi.

    Tay đưa cuốn sổ cho hắn, em vẫn cố gắng nói theo: “Anh, suy nghĩ lại đi, anh để mọi thứ qua đi, đừng đào bới lên nữa…”. Nhưng hắn bỏ ngoài tai những lời đó của em.[​IMG]

    Cầm cuốn sổ, hắn mở ra, lấy từng bức thư AX gửi cho em, vừa đọc vừa nhếch mép cười..............


    Nhìn hành động đó của hắn mà tim em cứ đau thắt lại...

    Em chỉ muốn khóc oà lên thôi.......


    Tại sao cứ phải làm như thế?
    Hắn ko thể dành cho em 1 sự tôn trọng căn bản nhất hay sao?
    Hắn ko hiểu được cái cảm giác của em hay sao?


    Phải trong cái hoàn cảnh của em mấy thím mới hiểu được, nhiều lúc đắng cả lòng mà chẳng thể nói được…


    Hắn đọc từ bức này đến bức khác, đã vậy lâu lâu còn đưa 1 bức cho em đọc ké

    - AX cũng thương e ghê đó chứ

    - ……………

    - Đọc thư này, anh thấy tội AX thiệt

    - ……………

    - Tại sao AX lại viết thế này vậy em?

    Vẫn 1 thái độ điềm đạm, hắn hỏi em về chuyện AX cứ như đang nói về chuyện ông bác bà hàng xóm của ông cậu bạn gái thằng bạn vậy.

    Còn em, lòng thì đau nhói mà vẫn phải cố nhớ lại chuyện cũ, cố nhớ xem tại sao AX lại nói thế, trường hợp thế nào, hoàn cảnh ra sao… (Cảm giác còn tệ hơn khi ngồi review lại mấy thứ bull**** này!)[​IMG]


    Đọc xong, nghe kể chuyện xong, hắn vẫn cái vẻ mặt bình tĩnh, về phòng ngủ như chưa có gì xảy ra.


    Còn em, cố gắng để nước mắt đừng chảy, im lặng, tiếp tục dọn dẹp.


    Hắn có hiểu, hành động đó của hắn bóp nát tim em như thế nào ko?

    Đôi khi em chỉ muốn nói với hắn:

    Anh àh, quá khứ chỉ là quá khứ, em xin anh đừng cố gắng lục tung nó lên lại như thế.
    Em đã tôn trọng quá khứ của anh, vậy tại sao chưa bao giờ anh tôn trọng quá khứ của em..?


    Có những điều em biết nhưng chưa 1 lần nào em nói. Có những chuyện em tò mò đến phát điên lên được, nhưng cuối cùng cũng để nó ngủ yên với quá khứ.
    Em làm vậy vì em yêu hắn, vì em tôn trọng hắn, vì em nghĩ cho cảm giác của hắn.
    Còn hắn, hắn làm vậy vì cái gì?


    ..............


    Cả buổi tối, em chỉ ngồi để suy nghĩ: nên tỏ thái độ gì với hắn?

    Giận dỗi? Trách móc? Hay khóc lóc? Tỏ ra đau khổ?

    Em có nên để hắn biết hắn đã làm tổn thương em đến thế nào? Để hắn biết từ nay đừng bao giờ làm điều tương tự vậy nữa?

    Hay em cứ im lặng, bỏ qua…?

    Dù sao thì hắn cũng đã làm rồi. Với cái thái độ lạnh lùng, điềm tĩnh đó của hắn, dù em nói gì hắn cũng ko nghĩ hắn đã sai.

    Hay em tự rút kinh nghiệm, đừng bao giờ để có 1 trường hợp tương tự có thể xảy ra nữa… Mà chắc chắn cũng chẳng còn trường hợp đó xảy ra nữa.


    Vậy… cuối cùng em phải làm sao?[​IMG]

    Haizz.. Chính em cũng ko biết em nên làm sao với hắn nữa.[​IMG]

    Đối với tính cách của em, em ko bỏ qua được.

    Bỏ qua lần này, lần sau sẽ thế nào?

    Có thể ko phải là trường hợp đó, hoàn cảnh đó, nhưng ít nhất thì hắn cũng phải hiểu: Hắn phải tôn trọng em, và nghĩ đến cảm giác của em

    Thế nhưng… câu nói của hắn cứ ám ảnh em mãi
    Quote:
    Cái gì cho qua được thì cho qua
    Nếu em ko cho qua, phải chăng vì em quá trẻ con, chấp nhất chuyện chẳng có gì?

    Sau này, với tư cách là 1 người vợ, là 1 người mẹ, trong trường hợp như thế, chẳng lẽ em lại giận dỗi?!?

    Nói chung là điên cả cái đầu[​IMG]

    Em vẫn ko thể nào đưa ra quyết định cho mình được

    ..........

    Đêm đó, quay về phòng, nhìn thấy hắn đắp chăn ngủ ngon lành như chẳng có gì xảy ra, tim em cứ thắt lại

    Ôm hắn từ phía sau, nước mắt e cứ chảy mãi

    Anh ơi, làm em đau đến thế, anh ko thấy thương em sao?

    ...............

    Buồn thương nhiều rồi, chỉ cần chút bình yên

    Mệt mỏi với việc phân bua rồi, cái gì cho qua được, cứ cho qua thôi

    Quote:
    Đừng bao giờ đổ lỗi cho nhau, vì những lỗi lầm ấy sẽ mãi ở trong một vòng tròn luẩn quẩn...
    Mọi chuyện không nhất thiết cứ phải là anh sai, hay em sai, mà chỉ đơn giản là chúng ta có thể nhẫn nhịn và hiểu cho nhau được hay không mà thôi
    PS: Hôm nay em lại khóc…
    Anh ơi...
    bao giờ em mới bình yên?


    TIPTIP FREEFREE TIPTIP MIEN PHITIP MIEN PHI HOM NAYTIP BONG DA MIEN PHI

Chia sẻ trang này