1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Một chút niềm vui nho nhỏ chap 33:

Chủ đề trong 'Manchester United (MUFC)' bởi bongdaword, 29/05/2014.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. bongdaword

    bongdaword Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/12/2013
    Bài viết:
    3.323
    Đã được thích:
    6
    CHAP 33:
    - Anh ơi, em lại đau rồi, huhuhu
    - Ừ. Anh vừa đến nhà rồi. Đi mệt quá – hắn gần như chẳng quan tâm đến việc em đau
    - Mệt lắm ko anh? Đi mất bao lâu vậy? – e cũng chẳng muốn xoắn việc hắn có quan tâm hay ko
    - 40 phút.
    - Mai em chạy qua đi ăn với anh nha – em cẩn thận, nhắc nhở hắn như thế, em sợ hắn quên
    -
    ........................
    Ngày đầu tiên
    Cả ngày, hắn ko nt cũng ko gọi điện cho em. 4h chiều, em thay đồ rồi nt cho hắn
    - Anh ơi, giờ em chạy qua nha!
    - Thôi trễ rồi, mai rồi qua
    Hắn nt như thế cứ như là hắn đang nghĩ cho em vậy, nhưng thật ra em biết hắn ko như thế. Em ko ngại xa, em cũng ko ngại trễ, em đã tính toán cả rồi. 4h em đi, 5h em đến, sau đó 2 đứa đi ăn, rồi đi chơi lòng vòng, 9h em chạy về vẫn kịp. Chỉ 20km thôi, chẳng xa xôi gì cả. Đối với em, chẳng thành vấn đề
    - Nếu anh bận thì cứ nói là bận chứ đừng nói trễ. Dù mai em qua thì cũng qua giờ này thôi.
    10 phút sau hắn rep:
    - Hôm nay chị trong nhà có bạn qua chơi nên anh với mấy thằng bạn ra ngoài ăn rồi. Mai em qua nha
    - Em biết rồi. Nhưng anh àh, lần sau cứ nói thẳng như thế, đừng làm như nghĩ cho em nha anh, em ghét vậy lắm. Mai em qua
    ........................
    Ngày thứ 2:
    Cả ngày hắn cũng ko liên lạc với em, đến chiều, hắn mới nhắn tin thế này
    - Hôm nay anh bận. Mai em hãy qua nha!
    Em ko rep. 1 phần vì đt e sắp hết tiền, 1 phần vì… em giận
    Hắn hứa lèo với em như thế, ít nhất cũng nên gọi điện cho em chứ ko phải chỉ gửi 1 tin nhắn cho có
    ........................
    Ngày thứ 3:
    4h, em thay đồ, ngồi chờ tin nhắn của hắn
    Em nghĩ hắn sẽ liên lạc với em, vì 2 ngày qua hắn đã thất hứa rồi
    Thế mà... chờ mãi, chờ mãi, nhưng chẳng có gì
    Em tự nhủ: “Chắc đi chơi với đồng bọn vui quá nên quên mất mình rồi! Thôi kệ, con trai mà!
    ........................
    Ngày thứ 4:
    Ko liên lạc, và cũng ko 1 lời hỏi thăm
    Em cũng chỉ im lặng, ko nt cho hắn
    ........................
    Ngày thứ 5:
    Sáng sớm, hắn gọi cho em
    - Em đang làm gì đấy?
    - Em đang ngủ anh àh – dù đang ngủ nhưng thấy hắn gọi, em tỉnh táo ngay
    - Giờ em qua anh được ko?
    - Được! Mà sao vậy anh?
    - Em mang hết quần áo của anh qua luôn nha. Anh cần gấp!
    - Em biết rồi. Em đi liền!
    Vừa cúp máy, em mừng rỡ chạy ngay đi lấy đồ. Nhưng, nhìn lại, em thấy mình thật là ngốc nghếch.
    Tại sao hắn thích thì mặc kệ em, đến khi cần thì lại alo cho em như thế?
    Tại sao chỉ cần nghe hắn nói 1 câu là em dẹp hết kế hoạch, dự định của mình để chạy lại với hắn như thế?
    Hôm đấy, em có dự định đi khám bệnh. Sau mấy ngày đau vật vã, em thấy ko ổn nên thu xếp đi khám.
    Sức khoẻ của em quan trọng hơn mấy bộ đồ của hắn, tại sao em phải dẹp qua hết để chạy lại với hắn như thế?
    Hắn từng nói: “Anh rất lo ngại về em. Em là đứa ko biết chăm lo cho sức khoẻ, mà 1 người phụ nữ ko biết lo cho sức khoẻ của bản thân thì làm sao có thể lo cho sức khoẻ của gia đình được
    Vậy là em quyết định, hôm nay, em sẽ ưu tiên cho sức khoẻ của mình
    - Alo, anh àh? Chiều nay em qua được ko? Sáng nay em bận rồi
    - Bận gì?
    - Em đi công việc
    Bình thường, khi em nói vậy, hắn sẽ hỏi em công việc gì? đi với ai? blah blah. Cơ mà lần này...
    - Ừ, cũng được – hắn mặc kệ, ko hỏi nữa
    Hôm đấy, em đi khám bệnh. Ngồi chờ siêu âm mà em sợ đến toát cả mồ hôi.
    Dạo gần đây em thấy toàn ung thư này với chả khối u nọ, nên tự nhiên em cứ thấy sợ.
    Em nghĩ, lỡ may em bị gì, em sẽ làm thế nào nhỉ?
    Em sẽ gọi điện cho hắn ngay chứ? Hắn sẽ chạy đến với em ngay chứ? Rồi hắn sẽ bên em chứ?
    Em nhớ có lần, em với lũ bạn ngồi nói chuyện với nhau, bạn em nói “Chị ABC bị ung thư gì gì đó, ko có con được nên anh XYZ bỏ luôn, ko cưới nữa”...
    Theo quan điểm của em, yêu nhau thì những khó khăn như vậy sẽ cùng vượt qua được, nên em đem chuyện đó về kể với hắn (đã bảo là chuyện gì em cũng kể với hắn mà!)
    - Anh ơi, bạn em nói nếu mình mà bị bệnh thì sẽ ko có ai chấp nhận lấy mình cả. Anh có nghĩ thế ko?
    - Cái đó là điều đương nhiên rồi, sao em phải thắc mắc nhỉ?
    Em bị đứng hình với câu trả lời đó của hắn
    - Tại sao anh lại nói thế? Chẳng lẽ những người bị bệnh thì ko có quyền được yêu thương sao?
    - Em làm ơn bỏ cái tình yêu đó qua 1 bên giúp anh đi. Mình là những người khoẻ mạnh thì mình có quyền lựa chọn những người khoẻ mạnh, tại sao lại phải.... blah blah
    - Nhưng....
    - Nếu em nghĩ nhờ có tình yêu mà sẽ vượt qua tất cả thì em lầm rồi nhé. Chẳng ai yêu nhau được cả đời đâu. Người ta sống với nhau lâu dài là do phù hợp, do những ràng buộc như tình nghĩa hay con cái thôi, chứ chẳng phải do yêu đương đâu. Em đừng có mơ mộng hoài như thế
    - Vậy nếu sau này em có bị gì ko may thì anh sẽ bên em chứ?
    - Sao em toàn nói bậy ko thế? Ko nói chuyện này nữa. Đừng nghĩ lung tung, lo mà học cho tốt đi
    Bây giờ, câu hỏi đó là hiện lên trong đầu em.
    Lỡ 1 ngày, em gặp chuyện ko may, thì hắn sẽ vẫn bên em chứ?
    Tự nhiên, em thấy sợ hãi khủng khiếp.
    Ngồi trong bệnh viện mà nước mắt em cứ chảy ra. Em cầu trời, đừng để em bị gì, vì em sợ làm khổ gia đình lắm, và em cũng sợ... hắn sẽ lìa xa em lắm...
    Chắc do em hay suy nghĩ nên cứ bị ám ảnh. Cơ mà tóm lại thì hôm đấy khám xong, siêu âm xong thì em chẳng bị gì cả, chỉ rối loạn lung tung tí xíu thôi, uống thuốc vài ngày là hết ạh!
    Em thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại thấy buồn nhiều hơn.
    Em đau, hắn ko hỏi thăm. Thậm chí em có đi khám hay ko, hắn cũng ko care.....
    Trưa đấy hắn gọi cho em
    - Anh cần đồ gấp nên lát anh chạy qua bên em lấy luôn. Em khỏi xuống.
    Mấy ngày ko gặp hắn, bây giờ gặp nhau chỉ để lấy mấy bộ đồ vậy thôi.
    - Anh đến rồi, em xuống đưa đồ cho anh đi
    Nghe câu đó, tự nhiên em ko thấy buồn nữa.
    Cứ mỗi lần sắp gặp hắn, em lại hạnh phúc đến thế đấy ạh.
    Cái cảm giác ấy vẫn y như ngày xưa, ngày mà hắn chỉ là niềm vui nho nhỏ của em... Nhìn hắn thôi, em cũng đã hạnh phúc rồi. Dù ngoài mặt lạnh như tiền, nhưng tâm trí em vẫn để ý đến nhất cử nhất động của hắn
    Em mở cửa, bước ra chờ hắn
    Bạn hắn chở hắn đến. Hắn đi lại phía em, nhìn em, tặng cho em 1 nụ cười xa lạ
    Em nói xa lạ vì thật sự em chẳng thấy tí ấm áp nào từ nụ cười ấy cả.
    Cái nụ cười mà người dưng trao cho nhau 1 cách xã giao ấy
    - Khi nào em về quê?
    - Mai em về
    - Vậy àh?!?
    - .......
    - Thôi, anh đi nha
    ANH ĐỪNG ĐI
    Em xin anh, đừng đi
    Ở lại với em đi anh
    Nắm tay em đi anh... nói với em là anh nhớ em đi anh...

    Em chỉ muốn níu tay hắn lại, giữ hắn, ko cho hắn đi, nhưng... em ko làm được...
    - Dạ - em trả lời rất nhanh, và sau đó quay lưng đi ngay, ko nói thêm 1 lời nào nữa
    Anh àh, anh có biết em buồn đến thế nào ko?
    Mấy ngày rồi, anh ko liên lạc với em, thậm chí anh ko cần quan tâm đến việc đã hẹn em, cũng ko cần biết em có chờ đợi hay ko
    Nhìn anh, em vờ như chẳng có gì xảy ra, bình thản đến lạnh lùng, nhưng anh có biết trong lòng em đau đến thế nào ko?
    Người mình yêu thương đứng ngay trước mắt, vậy mà 1 cái nắm tay cũng ko với tới.
    Em ko ngờ, và chưa bao giờ em dám tin, đó là lần cuối cùng em gặp hắn
    PS: Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức em thậm chí còn chưa kịp trả 140k cho hắn nữa




    TIP BONG DA MIEN PHI HANG NGAY TIP BONG DA UY TIN TIP BONG DA CHINH XAC NHAT TIP BONG DA CHAT LUONG VIET NAM TIP BONG DA HANG DAU VIET NAM TIP BONG DA

Chia sẻ trang này