1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Một chút niềm vui nho nhỏ chap 34:

Chủ đề trong 'Manchester United (MUFC)' bởi bongdaword, 29/05/2014.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. bongdaword

    bongdaword Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/12/2013
    Bài viết:
    3.323
    Đã được thích:
    6
    Nếu ai đó yêu bạn thật sự thì khoảng cách không hề là trở ngại
    Thế mà tại sao bây giờ, trở ngại lớn nhất của mình lại là khoảng cách hả anh?
    Sau vài giây ngắn ngủi gặp nhau, em bước vào phòng với tâm trạng hụt hẫng ko tả nổi.
    Em ngồi ngay vào máy..........
    CHAP 34: Email
    Anh nói em là người mau chán, nhưng anh còn mau chán hơn cả em
    Anh nói em là người ích kỷ, nhưng anh yêu thương bản thân mình còn nhiều hơn em
    Anh nói em ko nên ham chơi, hãy nghĩ đến sự ổn định, còn anh thì càng lúc càng muốn vùng vẫy, bảo vệ sự tự do của chính mình
    [​IMG]
    Anh nói em hành động phải nghĩ đến cảm giác của anh, đừng làm tổn thương anh, nhưng người tổn thương bây giờ ko còn là anh nữa. Chỉ có 1 mình em thôi.
    Anh nói nhìn em khóc, anh thấy khó chịu lắm. Còn bây giờ, anh dửng dưng đến vô tình, nhìn em khóc anh chẳng biết thương, thậm chí anh còn là nguyên nhân khiến em khóc
    Anh nói “dạo này anh làm em tổn thương nhiều”, em cười vào câu nói đó. Em xem trọng những người hiểu mình đang nói gì, biết mình cần làm gì, chứ ko phải những người chỉ biết mở miệng ra nói, rồi quên mất như anh
    Anh nói anh khác em, anh ko thể đặt mình vào vị thế của em để suy nghĩ, bây giờ thì em mới nhận ra rằng, anh luôn luôn có cách biện minh cho mọi hành động của mình. Căn bản là, anh ko muốn nghĩ cho em thôi.
    Đôi khi em tự hỏi
    Người ta yêu nhau thế nào nhỉ?
    Có phải lúc nào mở miệng ra cũng "yêu là phải thực tế thế này, thực tế thế kia"?
    Phải làm thế này mới là yêu? Phải làm thế kia mới là người lớn?
    Có phải do em suy nghĩ quá trẻ con, suốt ngày mơ mộng 1 tình yêu ko thực tế?
    Hay em đòi hỏi quá nhiều từ anh? Anh ko đủ khả năng quan tâm đến em? Việc khiến em yên lòng làm anh thấy quá sức lắm sao? Có người nói với em “Khi đã thật lòng thương nhau, dù có thời gian hay ko, dù công việc bộn bề thế nào, dù áp lực cuộc sống ra sao, thì họ vẫn có cách quan tâm nhau”, vậy cách anh quan tâm em là thế nào? Ko nói chuyện cũ, chuyện mới là: Ngày anh đi, anh biết em đang đau thế nào. Vậy 4 ngày nay, anh hỏi thăm em được mấy câu? Anh có gọi cho em ko? Hay có nhắn 1 tin tử tế nào hỏi thăm em ko? Nghĩ lại em thấy đúng, có lẽ là em đòi hỏi quá nhiều từ anh rồi!
    Yêu là giúp nhau tốt hơn, có thêm động lực để cố gắng? Hay yêu là tạo áp lực cho nhau, bắt buộc phải đạt được cái này thì mới tiếp tục, phải có cái kia thì mới bên nhau, còn ko thì "nghỉ nház"?
    Nếu 1 ngày em gặp chuyện ko may, việc đầu tiên em nên làm là chia sẻ với anh, hay biết thân biết phận tránh xa anh ra, để anh tiếp tục đi con đường riêng của anh?
    Anh có thật sự là người xứng đáng để em tin tưởng? Lỡ may (hay lỡ xui?) sau này mình lấy nhau, anh có thể là người chồng biết yêu thương em, cùng em vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống? Anh có thể là người cha mẫu mực cho con em noi gương học tập?
    Em lại càng ko biết có ai yêu nhau mà cứ mong chờ 1 tương lai ko có nhau như anh ko? Có ai yêu nhau mà ngại ngùng, ko muốn công khai tình cảm? Thật sự anh xem em là người yêu, là người anh muốn quen nghiêm túc, là người anh muốn nắm tay đi đến cuối con đường, hay chỉ là quen qua đường, quen cho vui, chẳng hề mong có 1 kết thúc tốt đẹp?!?
    Em chán rồi
    Chán việc lo sợ, vừa cố gắng gìn giữ tình cảm của 2 đứa, vừa cố gắng lo cho tương lai của mình
    Chán việc suốt ngày tự hỏi, liệu bây giờ anh có còn thương em? Tại sao anh lại đối xử với em như thế?
    Chán việc mang tình cảm ra phân tích cho hợp lý để đàm phán, thương lượng, thuyết phục, nài nỉ... với anh
    Chán việc bên nhau thì yên tâm, nhưng cứ ko thấy thì lại lo nghĩ đủ điều
    Chán việc cứ phải dặn dò anh làm thế này, thế kia, nhắc đi nhắc lại mà anh chẳng thèm bận tâm tí nào
    Chán việc nghe anh đưa hết lý do này đến lý do khác. Làm đúng cũng có lý do, làm sai cũng có lý do, lúc nào cũng có lý do
    Chán sự vô tâm đến lạnh lùng của anh. Nhiều khi nghĩ, em thậm chí còn ko bằng bạn anh, muốn gặp cũng khó. Anh giữ chữ tín với bạn, còn với em, anh ko cần
    Chán việc cứ phải nghĩ cho anh, “anh hành động như thế thôi, nói như thế thôi, chứ trong lòng anh ấm áp lắm”. Thật ra, ấm hay ko anh là người hiểu rõ nhất.
    Em chán cả việc phải chấp nhận 1 điều: ANH LÀ CON NGƯỜI KO BAO GIỜ BIẾT NHẬN LỖI VÀ XIN LỖI. Nói sai thì cãi, nói đúng thì ừ, rồi từ tai này lọt sang tai khác, chẳng có lời nào động lại trong đầu
    Em cũng chán cả việc nói đi nói lại cái vấn đề nhãm nhí này rồi.
    Em mệt rồi
    Em thật sự mệt rồi.
    Anh nói anh thấy vẫn ổn, tại sao em cứ suy nghĩ mãi? Ừh, tất nhiên là anh phải thấy ổn rồi, vì người phá vỡ ko bao giờ là người cảm thấy tổn thương, vả lại, có khi nào anh nhìn lại tình cảm của mình đâu mà biết là nó ổn hay ko.
    Em mặc kệ anh
    Em cũng mặc kệ chuyện của anh với em
    Tốt xấu thế nào, em đếk quan tâm nữa
    Thích thì yêu, chán thì nghỉ, tuỳ anh
    Em cũng chẳng hơi đâu bắt anh xây dựng lòng tin với em, cũng chẳng cần anh quan tâm theo kiểu “anh ơi, em đau, anh hỏi thăm em đi
    Em chẳng tốn thời gian vào việc chờ đợi tin nhắn, hay điện thoại của anh nữa. Nhảm nhí vô cùng. Cái trò tình cảm đó chỉ phù hợp cho cái bọn loi choi, dư hơi dư sức đi thử lòng nhau. Mình là người lớn rồi, yêu cũng nghiêm túc 1 tí
    Em bây giờ, cho anh thoải mái, tự do tự tại. Anh thích 1 tuần ko nt cho em cũng đc, 1 tháng ko gọi cho em cũng đc, 1 năm ko gặp em cũng chẳng sao, chỉ cần đến lúc tự thấy bản thân mình ko yêu nữa thì làm ơn nói ngay là đc rồi.
    Em cũng vậy, bây giờ em yêu, nhưng em cứ nhắm mắt mặc kệ anh, anh ko thích quan tâm, em ko quan tâm nữa; anh ko thích đòi hỏi, em ko bắt anh phải thế này thế kia nữa; anh ko muốn vun đắp tình cảm, em cũng bỏ liều nó luôn; anh chỉ thích cảm giác có người yêu, em cho anh cảm giác đó; anh muốn thoải mái tự do, nt gọi điện gặp mặt ai, em cũng ko cần anh giải thích nữa; đến lúc tình cảm của em bị anh làm cho chai sạn, đến lúc cả 2 cảm thấy mình sống chả cần liên quan đến nhau nữa, tự khắc cái gì đến cũng sẽ đến thôi
    Em xem như chưa từng nghe câu “Anh chưa xin em điều gì....”, vì anh hoàn toàn chỉ biết nói mà chẳng biết làm. Tình cảm này, em cho anh toàn quyền định đoạt. Anh muốn giữ thì giữ, anh thích vứt thì cứ vứt. Nếu thích vứt thì vứt sao cũng được, nhưng nếu muốn giữ mà ko giữ đúng cách thì cũng coi như vứt
    Em chỉ có 1 lời nói với anh, trên đời này ko có gì tồn tại vĩnh cữu, cũng chẳng ai cho ko ai cái gì. Tình yêu cũng vậy. Nó ko tự tồn tại đc nếu ko đc quan tâm, vun đắp. Cũng chẳng ai cắm đầu đi yêu 1 kẻ suốt đời chỉ biết có bản thân mình. Tự do, thoải mái cũng có cái giá của nó
    TIP BONG DA MIEN PHI HANG NGAY TIP BONG DA UY TIN TIP BONG DA CHINH XAC NHAT TIP BONG DA CHAT LUONG VIET NAM TIP BONG DA HANG DAU VIET NAM TIP BONG DA

Chia sẻ trang này