1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Một chút niềm vui nho nhỏ chap 6:

Chủ đề trong 'Manchester United (MUFC)' bởi bongdaword, 28/05/2014.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. bongdaword

    bongdaword Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/12/2013
    Bài viết:
    3.323
    Đã được thích:
    6
    Trước hết, e chân thành cảm ơn các thím đã ủng hộ e [​IMG]

    Thật ra khi tạo thớt này thì e đã viết lên word đến chap 17 rồi, lý do e chưa post là vì e viết theo dòng cảm xúc nên vui buồn nó cứ lẫn lộn, đọc ko thể nào hiểu nổi[​IMG] E cứ phải e*** lại từ từ. Vả lại, những chap đầu, tình cảm nó vui tươi, hạnh phúc, nên e viết nhanh lắm. Còn những chap sau… e ko viết nổi...[​IMG]

    Hết chap 5, có nhiều thím thắc mắc tại sao e ko nhận lời, cũng có nhiều thím khuyên e nên sống hết mình,… 1 lần nữa, e cảm ơn các thím. Đọc những lời khuyên đó, e thấy đc an ủi nhiều lắm. Mỗi cmt, e đọc đến vài lần đấy ạh (thề luôn!). Bên cạnh đó cũng có mấy thím ném đá e, hừ, nhớ đó, e là e thù dai lắm ak nha [​IMG]

    Khi review chuyện này, e đã cố viết lại hầu hết tất cả suy nghĩ & cảm nhận của mình rồi, chỉ có 1 thứ e ko thể nào viết ra được, đó là nỗi sợ[​IMG]


    Nỗi sợ trong e quá lớn, lớn đến mức e ko dám nhận lời của hắn. E có cảm giác, nếu e ko nhận lời, thì hắn mãi mãi là niềm vui nho nhỏ của e. Nhưng nếu e nhận lời, biết đâu e sẽ mất cả chì lẫn chài… E sợ mất hắn, sợ mất cả niềm vui nho nhỏ của mình. Có ai hiểu được nỗi lòng của e ko?[​IMG]

    Nhưng cứ từ từ, các thím kiên nhẫn với e tí nhé, rồi sẽ hiểu đầu đuôi ngọn nguồn thôi ạh.

    CHAP 6: Em sẽ ko thích anh nữa…

    Ai bảo con gái khó hiểu? Con trai đôi lúc khó hiểu có thua gì con gái đâu.

    - Hôm qua a nói hơi khó nghe, xin lỗi e

    - Ko sao đâu a, e quên rồi, hihi

    Quên? E ko phải cái đứa dễ quên như thế[​IMG]. Nhưng… có thể lý do đó sẽ khiến hắn dễ chịu hơn.


    Cứ như thế, 2 đứa lại chat chit mỗi đêm.

    E vui lắm chứ, nhưng càng vui thì lại càng sợ. Em và hắn có là gì của nhau đâu (cái này là do e), hắn vui thì nói chuyện, ko vui nữa thì làm sao?[​IMG]

    Nói thật, thích hắn e khổ tâm lắm lắm cơ. Suốt ngày con tim với lý trí cãi nhau, oánh lộn ầm ầm. Trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết. Vâng, lý trí vẫn là lý trí, con tim vẫn là con tim, cuối cùng cái đứa khổ tâm nhất vẫn là e.[​IMG]


    Rồi 1 ngày, e phát hiện… hình như tình cảm của e nó ko còn cao thượng như xưa nữa[​IMG]. E bắt đầu mong chờ nhiều hơn. E chờ đợi từng dòng tin nhắn của hắn. E ước ao 1 lần đc nắm tay hắn. Tình cảm đó khiến e thấy hoang mang nhiều hơn là hạnh phúc. Có vẻ như, lý trí của e ko thắng nổi con tim nữa rồi.

    - Anh àh, mình ko nói chn với nhau nữa nhé

    - Sao vậy?

    - Vì nếu cứ tiếp tục thế này, e sợ e sẽ yêu a mất. Mà chn đó ko thể xảy ra được đâu

    Có vẻ như hắn đã hiểu e hơn. Nếu lúc trước hắn cần 1 lời giải thích, thì bây giờ chắc hắn cũng tự hiểu là… 2 đứa ko nên đến với nhau, vậy thôi. Ko cần lý do, ko cần bao biện, ko cần giải thích, cũng chẳng cần dài dòng. Đơn giản là ko được.

    - Anh có 1 cách để e quên anh dễ dàng hơn - hắn đề nghị

    - Cách gì?

    - Mình quen nhau đi, rồi anh khiến em đau khổ, sau đó tự nhiên e sẽ quên anh thôi – chẳng biết tại sao hắn lại có thể nghĩ ra cách đó

    - Ko được. Anh là niềm vui nho nhỏ của e, anh đừng làm tổn thương e như thế chứ. Trước đây mỗi khi buồn, em còn có thể nghĩ về anh, còn cảm thấy được an ủi. Nếu đến ngay cả niềm vui nho nhỏ của e cũng làm tổn thương e nữa, thì e sẽ thế nào?

    - ...


    Thoả thuận với nhau, hắn block fb e (vì e ko tài nào block hắn được, đau lòng lắm cơ)[​IMG]. Cảm giác đó cứ như là… tình yêu bị ngăn cấm vì 1 con kiến vậy[​IMG], ức chế lắm ạh. Nhưng biết làm sao được. Haiz… E đờ đẫn, thờ thẫn như người mất hồn ấy.


    1 hôm, e uống tí bia vào (ko phải nhậu nhẹt bê tha gì, chỉ là uống chút chút chơi thôi), thế rồi e bắt máy gọi luôn cho hắn . Xin thưa luôn là e chả say gì đâu, mà thậm chí là còn tỉnh như sáo í (bia chỉ là cái cớ thôi ạh). Con trai vẫn thường mượn rượu tỏ tình tỉnh tò gì gì đó, tại sao con gái lại ko nhỉ? Thế là đêm đó e cứ ôm đt và gần chỉ nói duy nhất 1 câu “Em thích anh


    Đối với 1 đứa đã từng yêu thì cái từ “thích” nó chả nghĩa lý gì, vậy mà sao với e, nó lại trọn vẹn đến thế nhỉ?

    6 năm ròng rã, e chỉ ước 1 lần được nói với hắn “Em thích anh”, và hôm nay, e đã được toại nguyện. E có thể nói câu đó đến nguyên đêm. E có thể nói cả triệu triệu lần. Mỗi lần nói, e đều cảm thấy nó vẹn nguyên, hoàn hảo đến bất ngờ

    Ừ, vì e thích hắn. Vì e quá thích hắn. Thích hắn đến quên cả mệt mỏi, quên cả đau thương. Thích vượt thời gian, vượt luôn không gian. E chỉ muốn hét lên cho cả thế giới biết rằng EM THÍCH HẮN, vậy thì có làm sao?


    Chỉ tội nghiệp cho hắn. Ôm đt nghe e nói đúng 1 câu đó chắc là nhức tai lắm.
    Cơ mà hắn ko thể hiểu được, 1 câu e nói là 1 câu xuất phát tận đáy lòng e, trăm câu e nói cũng xuất phát tận đáy lòng e luôn. Ko 1 chút lừa dối

    Vì hắn là con người rất thực tế và có phần lạnh lùng, vô cảm nên theo quan niệm của hắn: nếu thích thì chỉ cần nói 1 lần là đủ, nói nhiều ko còn ý nghĩa nữa
    Con người hắn là thế đó.
    Có điều… e nói bao nhiêu cũng ko thấy đủ. Phải chăng tình cảm e nó quá lớn, nói cả trăm lần cũng ko diễn tả đc?

    ……….

    - Anh àh, e sẽ ko thích anh nữa. Vì có lẽ, e đã yêu anh mất rồi
    [​IMG]

    BONG DANHAN DINH BONG DANHAN DINH BONG DA MIEN PHINHAN DINH BONG DA TRUC TUYENCHUYEN GIA BONG DA NHAN DINH

Chia sẻ trang này