1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Một chút niềm vui nho nhỏ chap 9:

Chủ đề trong 'Manchester United (MUFC)' bởi bongdaword, 28/05/2014.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. bongdaword

    bongdaword Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/12/2013
    Bài viết:
    3.323
    Đã được thích:
    6
    CHAP 9: Anh làm bạn trai em nhé?

    E và hắn cứ tiếp tục như thế. 2 người bên nhau, chẳng vì mục đích gì, chẳng có danh nghĩa gì.

    Hằng ngày, e hỏi hắn “Hôm nay a có gì vui ko? Kể e nghe đi!”, rồi cứ thế ngồi nghe hắn nói. Cơ mà… e thấy hạnh phúc lắm. Hạnh phúc của e nhỏ nhoi vậy đó.[​IMG]

    Có những ngày, e nhớ hắn da diết.
    E tự hỏi, tại sao cứ phải tự đi làm khổ mình chi vậy? Yêu thương có lỗi gì đâu, sao con người cứ thích hành hạ nó mãi thế?
    Mà yêu thương nó ngộ lắm nha, giấu chỗ này nó sẽ lòi ra chỗ khác. Đến lúc ko giấu được nữa thì cũng phải đành thổ lộ ra thôi

    Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
    ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
    ngược lòng mình... tìm về nông nổi
    Lãng du vô định cánh chim trời


    E nhắn tin như thế nhưng nghĩ hắn chẳng cảm thấy gì đâu. Con trai mà, tâm hồn toàn Dota với chả javhttp://vozforums.com/images/smilies/Off/***y_girl.gif làm sao lỡn mợn đc như con gái, huống hồ tên này… (ko biết nói sao nữa, từ từ thì mấy thím sẽ biết được cái độ lạnh của hắn thôi)

    Thế nhưng, hình như hắn hiểu được nổi lòng của e mấy thím ạh ^^
    E ko nhớ hắn đã rep gì, e cũng ko muốn e*** lời hắn theo ý mình, có điều… bằng cảm nhận của mình, e biết hắn hạnh phúc khi nhận được tn đó.
    Từ đâu đó, e thấy có 1 sự đồng cảm ko hề nhẹ….
    (Nói đến đây thì mấy thím cũng hiểu được tại sao e để chữ kí như vậy rồi hén)[​IMG]

    …………………………….

    Và 1 ngày, hắn vào SG…[​IMG]

    Chưa bao giờ e mong chờ 1 cái hẹn đến thế...

    E và hắn biết nhau từ bé, gặp nhau cũng nhiều rồi, thế mà sao lần này gặp hắn… e thấy nó khác lạ quá. Cảm xúc hoang mang 1 cách khó tả. E ko biết phải nhìn hắn như thế nào. Trong đầu e nó cứ rối tung lên, chẳng nghĩ được gì

    Hắn đến trước nhà e với vẻ mặt chả mấy dễ chịu.[​IMG]
    Có lẽ vì hắn ko quen đường SG, đi xa quá, lại đói bụng (mà cái tính hắn xấu đói lắm cơ), đã vậy lại còn phải đứng chờ e nữa (e đi học về trễ nên chuẩn bị hơi lâu 1 tẹo).

    Thấy cái vẻ mặt của hắn, e là e nghĩ ko ổn rồi. Hắn mà là người khác thì e tống cổ về nhà nház! Trong đầu e chỉ có “WTF?” với chả “Bull****” thôi ạh[​IMG]. Nhiều khi e nghĩ mình cũng ngu lắm, chọn ai ko chọn, đi chọn cái tên đáng ghét này làm niềm vui nho nhỏ. Vui đâu ko thấy, chỉ thấy bất mãn toàn tập!

    Mạnh miệng nói chơi với mấy thím vậy thôi chứ lúc đó, ko biết có phải dại trai hay ko mà e thấy mình vẫn hồn nhiên 1 cách đáng ngưỡng mộ ạh
    [​IMG]. Dù cũng hơi bất mãn thiệt, nhưng cái miệng e nó cứ toe toét đến khó hiểu. Nghĩ lại mới thấy, tim e ko phải là thứ duy nhất phản chủ. Cũng may mà tay e nó ko học đòi theo 2 đứa phản bội kiahttp://vozforums.com/images/smilies/Off/***y_girl.gif

    Chắc cái hạnh phúc nó áp đảo lý trí e mất rồi nên e thấy chả sao, buồn thì buồn, nhưng vẫn ko trách hắn tẹo nào. Cơ mà ngộ lắm nha, cứ cho hắn ăn no là cái mặt tự tươi trở lại liền (eo ui, hắn cứ như con nít ấy nhỉ)

    Tối đó, hắn chở e ra Q1, gửi xe, rồi 2 đứa đi dạo. Lúc qua đường, hắn đưa tay cầm lấy tay e, rồi cứ thế mà đi. Hắn thì lúc nào cũng rất bình thường, chẳng tỏ ra chút cảm xúc gì hết, chỉ có mình e đứng hình, rồi tự nhiên cả người tê rần rần…http://vozforums.com/images/smilies/Off/***y_girl.gif

    Bàn tay ấy, bao năm nay e chỉ dám nhìn mà chưa 1 lần nghĩ đến việc nắm lấy, vậy mà hôm nay………… (hạnh phúc đến ngưng thở mất thôi).[​IMG]

    Hắn cứ nắm tay e như thế thì dù trời có sập xuống e cũng chẳng thèm care. E cảm giác mình giống như là người hạnh phúc nhất trên cõi đời này ák. E ước gì đôi bàn tay ấy chỉ là của e thôi, là của 1 mình e thôi, rồi bất cứ khi nào e muốn, bàn tay ấy sẽ luôn sẵng sàn nắm lấy tay e… E muốn thế, lần đầu tiên e ko chỉ muốn cho đi mà còn muốn nhận lại, dù chỉ là 1 cái nắm tay[​IMG]

    Mà đợi tí, tạm dẹp cái dòng cảm xúc đó qua 1 bên. Giờ ngồi nghĩ lại, tự nhiên e có chút thắc mắc. Ko biết hôm đó hắn nắm tay e, cái mặt của e nó thế nào nhỉ?
    OMG, đừng nói e phê đến mức 2 mắt lim dim, mặt đờ đẫn, mồm há toác ra, nước miếng chảy ròng ròng nha. Nếu vậy thì chết quách đi chứ sống làm quái gì nữa hả trời?!? Haizz… Hi vọng e ko tởm lợm đến mức đó

    ………

    1 tối nọ, hắn đi uống tí bia với bạn rồi kêu e ra chở về. E chở hắn đi ăn tối. Thế nào ấy mà 2 đứa chạy vòng vèo tùm lum hết cả cái SG, lạc sang cả Nhà Bè (e thuộc thể loại mù đường nữa ạ), rồi cứ thế chả biết đường nào mà lần. Ban đầu e cũng hoảng, vì nhà trọ e 11h đóng cửa rồi (nghĩ đến cảnh về gõ cửa thấy ngại lắm), còn nhà hắn thì 12h. Vậy mà e ráng lắm thì 12h kém cũng tìm được đường về.

    Đến ĐBP, 1 đường về nhà hắn, 1 đường ra xa lộ, e đùa 1 câu “Giờ về nhà ko kịp thì e chở a về ĐL luôn nhé”. Thế nào mà hắn thách e luôn.
    E là gái Bạch Dương, máu liều cũng ít có nhiều lắm, cứ thách là e làm luôn ạh (nói vậy thôi chứ cũng tuỳ chuyện, người ta thách bậy mà làm là ngu => cái này e biết).

    Thật ra, e cũng nhắm sức mình trước rồi. E nghĩ mình chạy nổi, gì chứ chạy xe về ĐL thì có quái gì mà sợ. Ko quen đường thì chạy từ từ, cỡ nào cũng đến. Thế là 2 đứa ĐL thẳng tiến.

    E phải nói thêm cái nữa. Hắn vừa uống tí bia với bạn nhưng vẫn tỉnh táo lắm ạh. Cái tên này được cái biết tự nhắm sức mình, với lại cũng thuộc dạng biết lo cho sức khoẻ nên ko có chuyện mượn bia gài e hay đại loại vậy. Loại ý nghĩ đó ra đầu ngay khi đọc tới đây nhé mấy thím Chân thành cảm ơn!

    Kể tiếp đây.

    Trên đường đi, hắn cứ đòi e chở về (hệt cứ như sợ e bắt cóc í). Còn e thì nhất định ko chịu, vì… Haizz… Thật ra thì khi đi e ko nghĩ, nhưng đi rồi e mới nhận ra 1 điều: quá trễ để quay lại. Nhà 2 đứa đều đóng cửa cả rồi, nếu quay lại thì biết ngủ ở đâu? Ko lẽ…..? OMG, ko thể có chn đó đc. Vậy nên e cứ nhắm mắt mà chạy thẳng ko dám quay đầu đấy ạh (khổ lắm cơ, thế mà hắn cứ nghĩ e thuộc dạng máu liều hết thuốc chữa).

    Đến đoạn ngã 3 VT (hình như thế) thì hắn dứt khoát ko cho e chạy nữa. Lần này hắn chở. Tất nhiên là khi ko ngoan cố được nữa thì e đành phải ngoan ngoãn nghe lời rồi (dù lòng dạ rối như tơ vò).

    Đi được 1 đoạn, hắn nói với e

    - N ơi, anh lạnh

    Biết là cái tên này chỉ kiếm cớ thôi, nhưng mà sao cứ thấy yêu thế ko biết.

    - Anh lạnh thì kệ anh chứ, nói với e làm gì – e cứ giả lơ vậy thôi

    - Anh lạnh em ko thấy tội anh sao? – hắn nũng nịu

    - Ko. Anh là con trai, lạnh tí thì có sao. Hay thôi thì e cho a mượn áo khoác nhéz

    - Ứ, áo em anh mặc ko vừa

    Nếu là thằng khác thì e chả thèm quan tâm đâu, nhưng đây lại là hắn – cái người mà e thầm thương trộm nhớ, người mà mỗi khi gặp chuyện ko vui e đều nghĩ về,…
    Thật ra, e cũng muốn đc ôm hắn lắm, muốn từ cái ngày đầu tiên hắn chở e tò tò chạy theo mẹ với bác rồi, và hôm nay… cơ hội đã đến (yeahhh!)

    E từ từ đưa tay lên trước, vòng qua bụng hắn, rồi ôm lại. Lần đầu tiên e với hắn gần nhau thế đấy. E cứ nhớ về cái ngày 2 đứa gặp nhau mà ko thèm ném cho nhau 1 cái nhìn, e đâu ngờ lại có lúc e ngồi sau cái tên đáng ghét ấy và ôm hắn với niềm hạnh phúc ko tưởng tượng nổi như thế này.

    14/11/2012 – cái ngày hạnh phúc mà e ko bao giờ quên được

    E cứ thấy mình thật là tội lỗi khi lỡ đưa 2 đứa vào cái hoàn cảnh ko nơi dung thân này

    Hắn chở e đi tìm phòng. Trong lúc e tắm thì hắn chạy đi mua Kotex cho e (khỏi nói lý do nha). Ko hiểu sao mà e cứ thấy áy náy và thương hắn ghê.

    Tắm xong, vừa bước ra thì e tá hoả. Trên ghế là quần và áo hắn, điều đầu tiên hiện lên trong suy nghĩ của e là “Vậy giờ hắn đang mặc cái quái gì?!?”.

    Mấy thím có thể nói e giả nai, cơ mà chính e cũng ko hiểu tại sao e lại hốt hoảng đến thế ạh.

    - Sao anh cởi đồ ra vậy? Anh mặc vào đi – e năn nỉ hắn

    - Mặc đồ anh ngủ ko được – hắn cứ hồn nhiên như cô tiên í – nhưng anh ko cởi hết đâu, anh có mặc quần sịp mà! – đã thế còn bonus thêm vẻ mặt puppy nữa

    Tên này hết thuốc rồi.
    E thầm nghĩ, thôi kệ, đợi hắn ngủ rồi mình ngủ sau cũng được. E ra ngồi hong tóc giết thời gian, còn hắn thì trùm chăn chuẩn bị ngủ. Thật ra 2 đứa cũng có đùa tí tí nhưng chẳng có gì quá lố hết ạh.

    Đến lúc hắn nằm im bất động, e cũng rón rén mò vào kéo chăn nằm chung. E cố tình quay lưng lại cho hắn, vì e ngại thật chứ chả phải nhử đâu. E nói thật nhé, nếu hắn là 1 người mà e ko biết từ nhỏ, 1 người mà gia đình 2 đứa ko quen nhau, thì chắc e đã ko ngại và sợ đến thế đâu ạh. Với lại, vì hắn là hắn, là niềm vui nho nhỏ của e, nên e ko thể nào ko ngại được. E ko muốn có bất cứ chuyện gì xảy ra…

    1 lát thì hắn đưa tay qua ôm e. E cứ nằm im luôn, chả dám động đậy tí nào. Hắn cứ ôm e, rồi hun vào cổ e… Trong đầu e như cuốn băng quay ngược lại tất cả những thương nhớ trong 6 năm ròng rã… E quay lại, ôm hắn, và kiss.

    - Anh làm bạn trai em nhé? – bỏ qua mọi lý do, mọi rào cản, e quyết định tỏ tình

    - Cái này anh hỏi em rồi mà – hắn cứ nhìn e cười thôi

    - Nhưng bây giờ e đang tỏ tình với anh mà

    - Uh, vậy mình là người yêu của nhau luôn hén…



    Quote:
    Chúng ta đến với nhau và tưởng rằng định mệnh sẽ cho chúng ta được ở bên nhau
    nhưng chúng ta đâu có ngờ, chính từ giây phút gặp gỡ ấy, định mệnh đã âm thầm lên kế hoạch cho ngày ta rời xa...

    ...........................

    PS:Có vài lời gửi đến mấy thím

    Câu chuyện của e đến đây chưa hết, nhưng nếu có thể, e thật lòng khuyên mấy thím: đừng tiếp tục đọc nữa. Cứ coi như chuyện đã kết thúc có hậu, happy ending, như vậy có lẽ lại hay hơn

    Thím nào bỏ công ra đọc hết 9 chap của e rồi thì chắc phần nào cũng hiểu được tính e: e ko nói dối (ít nhất là ko nói dối hắn, và ko nói dối trong topic này luôn!). Vì ko nói dối nên chắc chắc e cũng ko hình tượng hoá, ko lãng mạn hoá tình yêu của mình được đâu.

    E ko viết tiểu thuyết, e cũng ko ngồi sáng tác 1 câu chuyện tình dễ thương, lôi cuốn. E đang viết lại 1 năm của cuộc đời mình. Mà đời thì chẳng như mơ.....

    E xem hắn là Bạch mã hoàng tử, e tưởng mình đang sống trong câu chuyện cổ tích với kết thúc là “Hoàng tử và Công chúa sống hạnh phúc bên nhau đến suốt đời”. Nhưng buồn thay, cuộc đời ko phải truyện cổ tích.

    Ko 1 tình yêu nào đẹp đẽ và hạnh phúc đến hoàn hảo
    Tình yêu e cũng thế...

    Chuyện của e có lúc vui, có lúc buồn, có lúc lại cực kì chán, và hiện tại, nó chỉ toàn nước mắt.
    Nói thiệt nha, đôi khi e cũng ước mình có khiếu viết văn, lời lẽ hay ho, bay **** để thu hút hơn (nói dễ hiểu là câu view đấy!), cơ mà nếu thế thì e đi viết tiểu thuyết mất rồi

    E khuyên mấy thím đừng đọc nữa vì có lẽ từ chap này trở đi, chính xác là từ khi e nhận lời yêu hắn thì hắn đã ko còn là niềm vui nho nhỏ của e nữa rồi. Tình cảm của e dành cho hắn chẳng còn gì là thiêng liêng với chả cao thượng như ban đầu nữa. E đã ích kỉ hơn, vừa cho đi nhưng cũng muốn nhận lại. Vậy nên, stop ở đây để giữ hình tượng là đẹp nhất!

    [​IMG]

    BONG DANHAN DINH BONG DANHAN DINH BONG DA MIEN PHINHAN DINH BONG DA TRUC TUYENCHUYEN GIA BONG DA NHAN DINH

Chia sẻ trang này