1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

một chút thơ cho lúc buồn>>.......

Chủ đề trong 'Tuyên Quang' bởi rangkhenh1285, 14/06/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. haitacnd

    haitacnd Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/07/2004
    Bài viết:
    5.356
    Đã được thích:
    0
    Lúc này thì tớ không buồn, chỉ mệt nhưng lại muốn viết thơ.
    Cây đổ ngang bóng xế dài rồi đó
    Không về đi còn đứng ngó mây trời
    Đôi mắt buồn xin đừng nhỏ lệ rơi
    Anh cuống quýt biết làm chi mà dỗ
    Hay là thôi, ta cùng đi dạo phố
    Phố đông người mặc kệ có hề chi
    Anh chỉ sợ nỗi hờn đậu bờ mi
    Khua tim anh như ngàn lời trách cứ
    Không thì thôi hãy mỉm cười lên chứ
    Tại sao mà cứ đứng ngó xa xôi
    Nụ cười tươi chạy trốn mất đâu rồi
    Bắt anh tìm lúm đồng tiền trên má
    Tay vuốt tóc thật là con gái
    Chợt giật mình tóc xoã ngang lưng
    Nếu thề ai anh tiếc quá chừng
    Anh sẽ ghét vô cùng gã đó
    Và chiều nay trở về gác trọ
    Anh chống cằm đốt thuốc làm thơ
    Thế gian thêm một chuyện bất ngờ
    Và cổ tích thêm một người hoá đá
    Cây đổ ngang bóng xế dài rồi đó
    Không về đi còn đứng ngó mây trời
    Đôi mắt buồn xin đừng nhỏ lệ rơi
    Anh cuống quýt biết làm chi mà dỗ.
  2. chickhanter

    chickhanter Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/08/2007
    Bài viết:
    651
    Đã được thích:
    0
    YÊU
    Yêu là chết trong lòng một ít,
    Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu ?
    Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu,
    Người ta phụ hoặc thờ ơ chẳng biết.
    ***
    Phút gần gũi cũng như giờ ly biệt,
    Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,
    Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu !
    Yêu là chết trong lòng một ít.
    ***
    Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt,
    Những người si theo dõi dấu chân yêu ;
    Và cảnh đời là sa mạc vô biên.
    Và tình ái là sợi dây vấn vít,
    Yêu là chết trong lòng một ít.
    ***
    Xuân Diệu​
    Đọc bài thơ này luôn thấy mình trong đó, có 1 chút si, 1 chút buồn.
    Được chickhanter sửa chữa / chuyển vào 22:10 ngày 24/09/2007
  3. HP_Scorpion

    HP_Scorpion Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/12/2004
    Bài viết:
    469
    Đã được thích:
    0
    TÔI LÀ LÍNH !
    Tôi là lính, dĩ nhiên, là lính chiến,
    Không bon chen, không gian trá, lọc lừa.
    Không cầu xin, không trốn tránh, đẩy đưa,
    Để được sống yên bình, nơi hậu tuyến.
    Năm hai mươi, tôi giã từ thân quyến,
    Giấy trắng, mực xanh, mơ ước học trò.
    Lệnh động viên khi đất nước xác xơ,
    Tôi không thể tập hững hờ, câm lặng.
    Nắng gió thao trường, miệt mài năm tháng,
    Tôi lớn dần: lòng vững chải, tự tin.
    Tổ quốc trên đầu, danh dự trong tim,
    Bao trách nhiệm, tôi giang tay đón nhận.
    Áo treilis, súng, dao, lựu đạn,
    Tôi hiên ngang vùng vẫy với quân thù.
    Ấp Bắc, Định Tường - Hồng Ngự, Tầm Vu,
    Nông Trường 5, 7, 9... tôi đạp bằng tất cả.
    Hai mươi mốt năm đạn bom tàn phá,
    Bao anh hùng đã vị quốc vong thân
    Đời chinh chiến, con đường tử rất gần,
    Mà lính chiến vẫn hững hờ đi tới?
    Tôi không điên, không ngu si khờ dại,
    Không biết yêu, hay mơ mộng sang giàu...
    ANH LÀ LÍNH !
    Giã từ nghiên bút mang đồ trận,
    Lưng vác ba lô giữ nước nhà,
    Nón sắt như nửa vầng trăng lạnh,
    Tay súng - anh giày trận bước ra.
    Chân giẫm đường quê giữa bóng đêm,
    Rừng khuya sương lạnh ướt vai mềm,
    Rền trời đại bác không ngừng nổ,
    Anh thức cho người dân ngủ yên.
    Mặc cho đạn réo, mặc mưa bom,
    Gian khổ theo anh khắp nẻo đường,
    Hy vọng, tình yêu và nỗi nhớ,
    Đặt trên đầu khẩu súng thân thương.
    Xa lạ anh qua những địa danh:
    A Shau, A Lưới, La Drang,
    Dòng song Thạch Hãn trôi lừng lững,
    Ấp Bắc, Đồng Xoài tới Phước Long.
    Máu tươi anh đổ cho đồng xanh,
    Những long xương khô, những chí tình,
    Trải khắp đường quê hương muôn ngã,
    Cho người dân no ấm, an lành.
    Hạnh phúc của anh rất giản đơn,
    Mái gia đình nhỏ để yêu thương,
    Tiếng khóc con thơ, người vợ trẻ,
    Hình ảnh anh mơ giữa chiến trường.
    Dù anh chết trên cao nguyên lộng gió,
    Hay bước cuối đời cổng thủ đô,
    Cuộc chiến đổi thay không báo trước,
    Hàng binh buông súng thật không ngờ.
    Trái tim người lính như tan vỡ,
    Lịch sử sang trang - nước thái bình,
    Ai biết tháng Tư ba mươi ấy,
    Cả đất trời vần vũ hãi kinh!
    Anh lưu vong giữa lòng dân tộc,
    Anh lưu đày ở chính quê hương,
    Mẹ Việt Nam đoạn trường tiếng khóc,
    Con - hàng binh - chịu kiếp trầm luân.
    Chiến trường mới không nghe tiếng súng,
    Từ trong tim, trong óc tù nhân,
    Người chiến sĩ sức cùng lực kiệt,
    Treo cuộc đời trên mốc thời gian.
    Đói trên vồng khoai, khát nơi suối sâu,
    Anh chết cuộc đời cô đơn buồn tủi,
    Chết gữa trùng vây hai chữ căm hờn,
    Không!.
    Anh sống chờ qua ngày tăm tối.
    Trả cho tròn món nợ non song,
    Cám ơn anh và các bậc cha ông,
    Một phút ngẫng đầu - Vinh danh người lính.
  4. babubi

    babubi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/07/2007
    Bài viết:
    161
    Đã được thích:
    0
    Đây là lính ngày xưa thôi, bây giờ thì nhiều người mất chất lắm, lợi dụng bạn bè, và hầu như ko có lòng tự trọng
  5. ice_cream84

    ice_cream84 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/06/2006
    Bài viết:
    3.280
    Đã được thích:
    0
    Babubi là ai nhỉ? Mới toe
  6. haitacnd

    haitacnd Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/07/2004
    Bài viết:
    5.356
    Đã được thích:
    0
    Tớ nghĩ là tớ biết người này, bình cũ rượu mới thôi.
    Hôm nay tớ muốn viết thơ về trẻ em, mà nghĩ mãi chẳng nhớ nỗi mấy bài thơ hay hay của Xuân Quỳnh, thôi thì vài câu trong chương trình phổ thông vậy.
    Trời sinh ra trước nhất
    Chỉ toàn là trẻ con
    Trên trái đất trụi trần
    Không dáng cây ngọn cỏ
    Mặt trời cũng chưa có
    Chỉ toàn là bóng đêm
    Không khí chỉ màu đen
    Chưa có màu sắc khác
    Mắt trẻ con sáng lắm
    Nhưng chưa thấy gì đâu
    Mặt trời mới nhô cao
    Cho trẻ con nhìn rõ
    Màu xanh bắt đầu cỏ
    Màu xanh bắt đầu cây
    Cây cao bằng gang tay
    Lá cỏ bằng sợi tóc
    ...
    Rồi có ghế có bàn
    Cho trẻ con tập viết
    ..........
    Kể cho bao chuyện cổ
    Chuyện cô Tấm nàng Tiên
    Chuyện (ai đó) ở hiền
    Thằng Lý Thông ở ác
    Mái tóc bà thì bạc
    Bà kể chuyện thì vui
    Bà kể đến suốt đời
    Cũng không sao hết truyện
    ...................
  7. ThuLam

    ThuLam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2004
    Bài viết:
    2.308
    Đã được thích:
    0
    Bình thường thôi...
    Vâng em vẫn cứ thường thôi
    Bình thường như kẻ nói lời xa nhau
    Bình thường khóc mỗi đêm sâu
    Bình thường tay lại tự lau mắt mình
    Bình thường thơ thẩn linh tinh
    Bình thường nhặt lá ghép hình ngày xưa
    Bình thường nắng, bình thường mưa
    Bình thường đem kỷ niệm xưa ra bày
    Bình thường ngậm đắng nuốt cay
    Bình thường ngồi đếm tháng ngày đi qua
    Bình thường thôi, thật vậy mà
    Nếu em có khóc, cũng là thường thôi
    Dẫu rằng chẳng thể cười vui
    Bình thường, em vẫn thường thôi, rất thường
    --- thơ Thu Nguyệt ---
    copy trên blog của thằng bạn, thấy hay ghê, thương bạn bình thường ghê, chắc bạn ấy buồn lắm, cái cách yêu này thật đúng là con gái quá, chỉ vào thơ bạn ấy mới được "bình thường" trọn vẹn
  8. haitacnd

    haitacnd Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/07/2004
    Bài viết:
    5.356
    Đã được thích:
    0
    Tình yêu ai bán mà mua
    Ai cho mà lấy ai thừa mà xin
    Vậy mà phút ấy tôi quên...
  9. ThuLam

    ThuLam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2004
    Bài viết:
    2.308
    Đã được thích:
    0
    Em bỏ chồng về ở với tôi không ?
    Em bỏ chồng về ở với tôi không ?
    Xa một ngày bằng triệu mùa đông
    Em bỏ chồng về ở với tôi không ?
    Nỗi nhớ em cồn cào như biển
    Nơi em ở tôi đi và tôi đến
    Cho tháng ngày em sống bớt cô đơn.
    Con muỗm xanh trên sóng lúa rập rờn
    Mùi cỏ dại vẫn ven bờ nước đắng
    Tình của em như một tờ giấy trắng
    Mãi bây giờ tôi mới viết thành thơ
    Tình của em như lối rẽ bất ngờ
    Tôi đi đến trọn đời còn chưa biết,
    Dẫu cho đến tận cùng cái chết
    Em bỏ chồng về ở với tôi không ?
    Tôi không tin rằng trong bão giông
    Em cam chịu con tàu chết chìm trên sóng
    Và tôi tin rằng trong cát bỏng
    Em - Cây xương rồng vẫn ngát hoa
    Em ở gần tôi lại ở xa
    Tim vẫn đập về nơi em nhiều nhất
    Và tôi tin tình em là có thật
    Những lúc buồn tôi mới viết thành thơ.
    Và niềm vui có khi đến bất ngờ
    Tôi lại hát ru cho em ngủ
    Nhà của em ở giữa phường Trung Tự
    Cây tháp nước bồn hoa còn nhớ chỗ ta ngồi
    Cỏ nát rồi cỏ mới lại sinh sôi
    Hoa vẫn nở mùi hương đằm thắm
    Và tôi tin một ngày gần lắm
    Em bỏ chồng về ở với tôi không ?
    Copy hén, không bít tác giả, he he, không bỏ chồng đâu mặc dù kể ra đường ngoại tình của mình dạo này đang thênh thang lắm
  10. ThuLam

    ThuLam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2004
    Bài viết:
    2.308
    Đã được thích:
    0
    Anh còn nợ em một lời hứa?

    12:13'' 05/12/2007 (GMT+7)
    Một câu chuyện buồn của tôi về mùa đông. Muốn chia sẻ cùng các bạn!
    Anh gọi cho Em:
    Hình ảnh:Linh Ngọc (st)
    - Hà Nội vào đông lạnh quá!
    - Anh không mang áo ấm?
    - Chỉ có Em mới làm lòng anh ấm lại?
    ?
    - Thật đấy, bé!
    ?
    ?
    ?
    Em tắt máy!
    Chiếc điện thoại run rẩy theo nhịp tim. Đã hai mùa đông đi qua. Hai mùa với bao bão giông giằng xé. Hai mùa đủ để mọi thứ đổi thay? và em đã không còn bên Anh?
    Sài Gòn một mùa đông xa lắc?
    Kết thúc hội nghị. Ngày hôm sau Em trở về Hà Nội. Em và anh đã đi bộ khắp các con phố Sài Gòn. Em tung tăng như một đứa trẻ. Anh mua cho Em nào trái cây, đồ lưu niệm, những mảnh vải áo dài và không quên những chiếc khăn choàng đủ màu sắc. Anh nói
    - Ra Bắc lạnh, Em phải chịu khó quàng khăn, phải luôn giữ ấm cổ và đôi bàn tay. Đây là 7 chiếc khăn cho 7 ngày trong tuần. Mỗi ngày Em thay đổi một mầu sẽ thấy cuộc sống tươi đẹp hơn.
    Anh choàng đôi tay rắn chắc qua lưng kéo Em vào lòng và đặt lên môi Em một nụ hôn ngọt ngào đầy thương yêu:
    - Anh yêu Em! Nhưng anh không thể lừa dối Em: Anh đã có một gia đình.
    Em ngất ngây trong hạnh phúc mà quên mất điều anh nói bởi Em biết trái tim mình đã thuộc về anh?
    Vườn yêu đầy cám dỗ.
    Em lạc bước vào?
    Hà Nội mùa đông 2005
    Anh viết cho Em: Cảm ơn cuộc đời đã tặng Em cho Anh, một báu vật. Anh biết những gì em đã dành cho anh là vô cùng quý giá, anh sẽ mang theo suốt cuộc đời? Em thật là thông minh và xinh đẹp. Cầu mong bình yên và hạnh phúc sẽ đến với Em?Anh xin lỗi vì không thể có Em mà rũ bỏ trách nhiệm với gia đình?
    Tai Em ù đi. Hai hàng cây bên phố Phan Đình Phùng rào rào lá đổ. Em chạy trong gió, trong mưa, trong cái lạnh đến tê dại của mùa đông Hà Nội. Và nước mắt nhiều hơn thế, hơn mưa?
    Suốt nhiều nhiều ngày sau đó em như kẻ mộng du lang thang khắp phố phường tìm lại những kỷ niệm. Bất kỳ ở nơi đâu Em cũng bắt gặp ánh mắt và nụ cười của Anh, nụ cười thật hiền mà rạng rỡ:
    - Bé yêu, Em mãi là thiên thần trong anh. Một vòng tay siết chặt, một nụ hôn dài bất tận trong đông giá. Và bình yên, sự bình yên đến lạ lùng khi Em bên Anh.
    Em đã mường tượng ra thật nhiều điều tồi tệ để gán cho sự ra đi của anh nhưng chẳng hiểu sao Em không thể giận cũng không sao thôi hết nhớ anh.

    Hình ảnh: Deviantar
    Hà Nội mùa đông 2006
    Em đẹp
    Em có học thức
    Em có công việc làm ổn định
    Em không thể không có những chàng trai vây quanh
    Và Em đã yêu ngay một người trong số ấy. Để quên. Để trả thù. Để gì gì Em cũng không biết nữa. Chỉ biết rằng Em không thể một mình giữa cuộc đời đầy cám dỗ.
    Buồn thay, người ấy lại? cũng đang có một gia đình. Chỉ có điều người ấy dám từ bỏ gia đình vì Em.
    Anh gọi cho Em:
    - Anh mới ra Hà Nội, chúng mình gặp nhau nhé?
    - Thôi??
    ?
    Em đã muốn đi gặp anh biết bao nhiêu. Nhưng Em không thể. Người ấy quản lý Em từng giờ.
    Em cô đơn, lạc lõng giữa Hà Thành sôi động. V à mùa đông như dài thêm bởi hồn Em luôn lạnh. Em nhận ra một điều trái tim Em đã dành trọn cho Anh.
    Lại chuông điện thoại:

    - Em sao thế?
    ...
    - Em hạnh phúc không?
    - Có - em dè dặt
    - Chúc mừng Em, ?
    Điện thoại bị giằng khỏi tay Em:
    - Thằng nào gọi đấy?
    - Một người bạn!
    - Bạn? Bạn sao phải ngại? Sao không dám nói?
    - Có gì đâu anh!
    - Đưa máy đây!
    ?
    - Có đưa không?
    - Anh không có quyền điều tra xét hỏi!
    Choang! Chiếc điện thoại vỡ tan dưới nền nhà.
    Đã hơn mười lần như thế.!
    Cuối đông 2007

    Hình ảnh: Linh Ngọc (st)
    Em biết anh đang ở Hà Nội, Em muốn gặp Anh
    ?
    Để mời anh dự đám cưới
    ?
    Ngày xưa Em vẫn bảo: Khi nào Em lấy chồng, trước đêm tân hôn Em sẽ trốn nhà đi với anh?
    ?
    Anh còn nợ em một lời hứa: Đi bộ hết các phố cổ trong đêm mùa đông Hà Nội, đi chợ tình vào năm nào đó thật gần và một lần dạo chơi trên bãi biển đêm đấy nhé!
    ?
    Sao anh không trả lời?
    ?
    Sao thế?
    ?.
    Sao?...
    Anh vừa li dị
    ?
    Hà Linh Ngọc ?" gửi từ email ha.linhngoc
    (blog viet - doctruyenonline.com)
    Copy tiếp hén

Chia sẻ trang này