1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Một chuyện ăn

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi migkhoaicun, 31/03/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. migkhoaicun

    migkhoaicun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/01/2004
    Bài viết:
    448
    Đã được thích:
    0
    Một chuyện ăn

    MảƠt chuyïƠn ạn

    BoƠn baƠn em tñnh thả lảđ àaÔ quen. Lêu ngaÂy gạƠp laƠi àoĂn chaÂo nhau bạĐng cêu ảôi giúÂi thạăng thảôt, nhòn choÂng choƠc tằ àêơu xuảông chên, tằ chên lïn àêơuõ?Ư rảơi cằúÂi hả hảô, vảđ vai bảơm bảƠp chạăng kïư giúĂi tñnh: õ?oTo quaĂ rảơi àêôy! ạn kiïng àI thải!õ?. CoÂn anh, vảôn tïô nhà chạăng choƠc gheƠo vúƠ cêu naÂo, thi thoaÊng vui mảơm lạƯm múĂi loÊn leÊn khen kheĂo meƠ vúƠ maĂt tay nuảI con gaĂI, àïư õ?obaĂnh uĂ cuÊa anh ngaÂy caÂng troÂnõ?, noĂi xong, coÂn cằúÂi cằúÂi ngằúƠng ngằúƠng súƠ vúƠ tuÊi thên lïn cún uĂ. Biïôt vêƠy! Nïn chó chú õ?othạĐng chñp hảiõ? dằĂt sằÔa la em lao vaÂo trêƠn chiïôn khảng cên sằĂc vúĂi cên nạƠng, múĂi thêôy loaÂI ngằúÂi roÔ la buảơn cằúÂi, thi nhau nghô ra àuÊ thằĂ cuÊa ngon vêƠt laƠ, àuÊ loaƠi thuảôc bảư, thuảôc kñch thñch ạn uảông àïư ngằúÂi khaÊnh àïôn mêôy ạn giêôy cuÔng thêôy ngon, xong laƠi hảôi haÊ saĂng chïô ra àuÊ loaƠi thuảôc giaÊm beĂo, ngạn hêôp thu àïư vằÂa thoaÊ maÔn nhu cêơu caĂI mảơm, vằÂa ngạn sằƠ àảư bảƠ ảơ aƠt cuÊa nhằÔng thằĂ bảư beĂo êôy vaÂo nhằÔng chảđ khảng nïn vaÂo tyĂ naÂo trïn cú thïư. RoÔ la daƠi! Nhằng nghô àI nghô laƠi chaÊ biïôt caĂI naÂo daƠi hún, khảng ạn bêy giúÂ, sau naÂy gia nhằ caĂc cuƠ laƠi tiïôc. CaĂi thúÂi caĂc cuƠ õ?" luĂc ạn àằúƠc thò chaÊ coĂ gò ma ạn; àïôn luĂc thàt caĂ ï hïơ thò laƠi chạăng ạn àằúƠc. Ma cuÔng chạăng biïôt thïô naÂo? ThúÂi caĂc cuƠ õ?" coĂ mêôy ai bà tim maƠch, bà tiïưu àằúÂng, bà huyïôt aĂp vò phaĂt phò àêuõ?Ư cằĂ quanh quêưn caĂI sằƠ ạn hay khảng ạn, coĂ ma nghô àïôn Tïôt! Tảôt hún caÊ, la cằĂ laÂm theo nhu cêơu! Biïôt vêƠy, nhằng àI qua chảđ caĂI gằúng cằĂ thêôy khoaÊng trúÂi sau lằng tảôi sêơm caÊ laƠi, tằƠ biïôt la cuÔng khảng ảưn, nhàn la hún!
  2. migkhoaicun

    migkhoaicun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/01/2004
    Bài viết:
    448
    Đã được thích:
    0
    xin lỗi cả làng, cái phông chữ dở hơi này tiêu rồi, để iem post lại
  3. migkhoaicun

    migkhoaicun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/01/2004
    Bài viết:
    448
    Đã được thích:
    0

    Bọn bạn em tính thô lỗ đã quen, lâu ngày gặp lại, chào nhau bằng câu "ối giời" thẳng thốt, nhìn chòng chọc từ đầu đến chân, từ chân xuống đầu rồi vỗ vai bồm bộp: "To quá rồi đấy, ăn kiêng đi thôi!". Còn anh, vốn tế nhị, chẳng chọc ghẹo vợ câu nào, thi thoảng vui miệng lắm mới lỏn lẻn khen mẹ vợ mát tay nuôi con gái "để cho bánh ú của anh ngày càng tròn". Nói xong, lại cười ngượng ngượng, sợ vợ tủi thân lên cơn... ú. Biết vậy Nên chỉ chờ "thằng chíp hôi" dứt sữa là em lao vào trận chiến không cân sức với cân nặng, mới thấy loài người rõ là buồn cười, thi nhau nghĩ ra đủ thứ của ngon vật lạ, đủ loại thuốc bổ, thuốc kích thích để người khảnh mấy ăn giấy cũng thấy ngon, xong lại hối hả sáng chế ra đủ loại thuốc giảm béo, ngăn hấp thu để vừa thoả mãn nhu cầu cái mồm, vừa ngăn sự đổ bộ ồ ạt của những thứ bổ béo ấy vào những chỗ không nên vào tý nào trên cơ thể.
  4. migkhoaicun

    migkhoaicun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/01/2004
    Bài viết:
    448
    Đã được thích:
    0
    Rõ là dại! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại chẳng biết cái nào dại hơn. Không ăn bây giờ, sau này già như các cụ lại tiếc. Cái thời các cụ - lúc ăn được thì lại chả có gì để ăn, đến lúc thịt cá ê hề thì lại chả ăn được. Mà cũng chả biết thế nào! Thời các cụ, có mấy ai bị tiểu đường, tim mạch, huyết áp... vì phát phì đâu...! Cứ quanh quẩn cái sự ăn hay không ăn, có mà nghĩ đến tết Cônggô! Tốt hơn cả, là cứ làm theo như cầu. Biết vậy, nhưng đi qua chỗ cái gương cứ thấy khoảng troèi sau lưng tối sầm cả lại, tự biết là cũng không ổn, nhịn là hơn.
  5. migkhoaicun

    migkhoaicun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/01/2004
    Bài viết:
    448
    Đã được thích:
    0
    Cái sự nhịn hoá ra cũng không quá khó như em tưởng. Giả sử những người bình thường người ta ăn hai mươi cọng rau muống là đủ no, nay chỉ ăn mười cọng sẽ thấy thiêu thiếu, nhưng với cái người mỗi bữa ăn đến năm mươi cọng, thì cam đoan rằng đến cọng thứ bốn tám hay bốn chín gì đó người ta sẽ không cho rằng thiếu một cọng rau muốn thứ năm mươi sẽ làm đời bớt tươi. Chả hoá ra cái sự nhịn cọng rau thứ năm mươi đó chỉ là AQ thôi sao? Em không đến nỗi tự an ủi mình theo kiểu những người (trộm vía) mát da mát thịt bụng bảo dạ bữa này mình đã nhịn được hẳn hai cọng rau, nhưng cũng chả đủ can đảm để từ chối tất tần tật những thứ ngon lành bày trên đĩa, xét cho cùng - người ra cũng cần dinh dưỡng để tồn tại. Nhưng có một vĩ nhân nào đã nói cần phải ăn để sống chứ không phải sống để ăn. Nên rút cục em cũng bắt được cái miệng phải nghe theo ý mình, để khỏi hành hạ cái thân hình như con voi còi nhảy lên nhảy xuống hùng hục ở phòng tập thẩm mỹ.
    Cơ mà, ở đời ai tính được chữ ngờ. Quyết tâm thế mà cuối cùng em cũng để mình trót dại. Mà nói thật ra, có ối chuyện người ta biết mình dại ngay từ khi sự việc còn chưa bắt đầu, mà người ta vẫn làm. Trước những chuyện có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời còn thế, huống hồ một việc cỏn con là một bữa no kềnh cang như em, phải thế không anh? ...
  6. migkhoaicun

    migkhoaicun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/01/2004
    Bài viết:
    448
    Đã được thích:
    0
    Có ai đó đã bảo rằng đất Hà Nội vốn nhiều nghi hoặc, cái hương hoa sữa đầu vụ cứ thập thò ẩn nấp giữa những vòm lá, gốc cây đã đầy nghi hoặc, cái clạnh dở dở khiến người ta nửa chùng chình muốn mặc áo rét, nửa muốn diện sơ mi cộc tay hứng chút se se ngờ ngợ cũng đầy nghi hoặc, cái cái múi mực sặc lên trong cái không gian rõ là trong cắt này cũng nghi hoặc nốt. Anh sẽ hỏi em là có gì liên quan giữa mùi hương hoa sữa của thơ của vănlãng mạn, với cái mùi mực đặc chất phàm tục sực nức đầu phố. Đoan chắc là cả em lẫn hàng trăm cô gái Hà Nội đêuc có thể chỉ cho anh ngảy cái mối thâm tình giữa đêm hà Nội với thức ăn phố xá thị thành. Bở vì nếu anh đã có chút dây dưa với Hà Nội thu, dù chỉ một đêm thôi, chắc chắn anh sẽ nỏ cả đời để tìm kiếm và nhớ nhung gân chết. Giống như con bạn Nha Trang của em đây này, nó tiếc hoài tiếc huỷ vì không thể tìm lại được bà bán phở gánh ngày trước một lần nó ăn buổi đêm ở đầu phố Hàng Hành, ngồi xì xoạt bưng bưng húp húp, cắn chắt chắt lát ớt vàng cay xé lưỡi, cùng với một anh chàng bí mật nào đó mà sau này đã vù tới tận phương trời nảo nào nào. Sau khi bưng nó sau xe chạy lòng vòng đủ mặt 36 phố cổ, chả lẽ em lại bảo nó rằng người ta không thể nào ăn lại một món được nêm nếm bằng kỷ niệm, cũng như bà bán phở gánh đó, đã gọi là gánh thì đương nhiên là không ngồi một chỗ, mà đã gọi là kỷ niệm lại còng di dịch lung tung thì tiếc nuối làm chi cho mệt đầu...
  7. migkhoaicun

    migkhoaicun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/01/2004
    Bài viết:
    448
    Đã được thích:
    0
    Lung tung lang tang nhưặ vỏưy rút cỏằƠc câng chỏằ? là cĂi sỏằ fn. Nỏu tưnh chi li ra thơ calori tỏằô cĂi bỏằa trót dỏĂi ỏƠy sỏẵ làm em cfn rỏằât lặặĂng tÂm 'ỏn cỏÊ tuỏĐn giỏằi. Nhặng anh thỏằư 'i vỏằ>i em mà xem, cĂi khư trỏằi kỏằ lỏĂ cỏằâ nhặ 'ỏằ"ng loÊ vỏằ>i nhỏằng thỏằâc fn 'ỏưm chỏƠt 'ỏằi, nhỏằng con phỏằ' ngoỏn nghoă bâ con con nhặ nhỏằng 'ặỏằng ỏằ'ng ỏằY dỏằc Hàng BỏĂc, Hàng GiỏĐy, Hàng Buỏằ"m, Hàng Gai... hạn sỏằâc 'ỏây nhỏằng mại lỏĂ bay xa. Đỏằ' anh kiỏằm chỏ 'ặỏằÊc vỏằ>i cĂi mại trỏằTn sặặĂng thu quyỏn râ mỏằTt cĂch kỏằ cỏằƠc ỏƠy. Mại mỏằc, mại nem chua nặỏằ>ng, mại phỏằY, mại bún riêu cua... ban ngày - 'ó là mại thỏằâc fn, mại chỏằÊ búa, mại no 'ỏằĐ; nhặng ban 'êm - 'ó là mỏằTt thỏằâ mại chỏng thỏằf gỏằi thành tên ; ngay 'ỏn cĂi thỏằâ nỏằ"ng nỏãc phàm tỏằƠc nhỏƠt nhặ mại mỏằc nặỏằ>ng câng 'Ê 'ặỏằÊc pha loÊng nhặ hặĂi cỏằĐa 'ỏƠt trỏằi, bỏằ'c lên rỏƠt nhanh, lan xa rỏƠt nhanh, rỏằ"i nhỏĂt câng rỏƠt nhanh. Nhặng nhỏĂt - mà không tan hỏn, cỏằâ lỏân khuỏƠt trong tĂn lĂ, trong chiỏc khfn quàng cỏằ. nhỏạ nhỏạ, trong chiỏc Ăo dài tay mỏằ>i thỏÊ xuỏằ'ng lúc chiỏằu hôm. Biỏt vỏưy, nên có mỏƠy 'ôi 'ặa nhau 'i chặĂi trong trỏằi 'ỏƠt này, mà lúc vỏằ không lót dỏĂ bĂt phỏằY nóng, vài chỏc quỏây, bĂt bún riêu nhiỏằu dỏƠm bỏằ-ng, hay 'ôi con mỏằc chỏƠm 'ỏôm tặặĂng ỏằ>t 'ỏằ, bỏp ngô nặỏằ>ng thặĂm nỏằâc hỏt bóng gỏĐn bỏp than hỏằ"ng xỏưp xoă 'Âu... Nỏu biỏt sỏằ>n vỏưy, em 'Ê chỏng hơ hỏằƠi tơm fn mỏằTt con mỏằc nặỏằ>ng giỏằa chỏằÊ 'êm Sài Gòn, 'ỏằf rỏằ"i cỏằâ lfn tfn mÊi sao thiêu thiỏu cúa gơ không rà nỏằa...
  8. migkhoaicun

    migkhoaicun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/01/2004
    Bài viết:
    448
    Đã được thích:
    0
    Đến tận bây giờ, mới ngờ ngợ hình như thiếu cái lạnh se se hương hoa sữa. Người ta bảo "đói rét" chứ có ai nói "no rét" đâu, thiếu một trong hai vế đấy, có vẻ như người Hà Nội chưa thực sự tri ân với đêm hà Nội. Có rét mới thấy đói, mà đói ăn mới ngon, phải không? Anh thử tìm cách quàng vào cổ một cô bạn đồng nghiệp nào đó một chiếc khăn len mỏng để tỏ ý quan tâm khi đang ngôi bên bếp lẩu hừng hực lửa ở khu chợ Lớn giữa Sài Gòn 35 độ xem sao. Cam đoan sẽ bị nhẹ thì coi như ấm đầu, nặng thì bị xếp vào dạng tìm cớ "quấy rối". Đằng nào cũng không ổn cả. Cái động tác trìu mến rất Hà Nội ấy chỉ có thể làm ở Hà Nội, trong phố Hà Nội lạnh, bên một hàng quán Hà Nội, và với em - vợ Hà Nội thôi. Lúc đó nó mới thực sự có ý nghĩa. Hay tại em thực dụng quá nhỉ - mọi sự quẩn quanh cứ cố gắn cho nó một ý nghĩa ẩm thực? Cơ mà những đứa bạn xa xứ ấy, chúng nó cũng nhất trí như thế, cứ như đồng loã với quyết định "phá rào" một bữa của em...
  9. migkhoaicun

    migkhoaicun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/01/2004
    Bài viết:
    448
    Đã được thích:
    0
    Lung tung lang tang vậy nói cho cùng cũng chỉ là cái sự ăn. Nó cũng vô thưởng vô phạt như những câu chuyện lung tung lang tang để thứ khiên cưỡng mà bọ em đã kể cho nhau nghe trong cái bữa no ấy. Chuyện cứ như cổ tích, hay ít ta cũng như chuyện của thiếu nữ mười bảy mười tám chứ không phải của bọn đầu hai đít kịch tường hay đầu ba đít giấu biến như bọn em. Anh tin hay không thì tuỳ, chả phải em thanh minh thanh nga gì cho sự "phá rào" ấy, mà nói cho cùng - "hậu quả" có đáng là bao - chỉ cần một viên "không hấp thụ" là xong béng. Nhưng cứ lèo nhèo kể với anh như vậy, chẳng qua chỉ là chưa hết cơn hưng phấn trót dại ăn quá nhiều. Dù thế nào thì từ ngày mình ở với nhau, lu bu la ba đủ thứ quan trọng hơn tỉ lần một lần ăn nêm nếm mùi lãng mạn, em có lúc nào để ngoái lại nhìn xem đêm Hà Nội có mùi vị thế nào đâu...
    (Mẩu (không hẳn là) truyện đến đây kết thúc - nói cho cùng là đứa nào ăn đứa đấy béo, he he...)

Chia sẻ trang này