Một cõi đi về Có những thứ tôi trăn trở và cảm nhận về cuộc sống chung quanh mình, xin một mảnh đất nơi này lưu lại! HL MẢNH VỠ Buổi sáng, ?oTại sao mày vụng về vậy, làm vỡ cả chiếc bình quý của tao, mày có biết nó đắt lắm không, mày đền được không, cái thứ osin như mày suốt đời chẳng mua trả nổi?? Tiếng quát the thé từ trong nhà vọng ra rất rõ khiến anh sững người, là cô đó sao, cô gái dịu dàng mà anh hằng ngưỡng mộ và một lòng yêu, sao hôm nay giọng nói êm ái đã thay đổi khác hẳn âm sắc vậy, có lẽ không phải?..Một chút hẫn hụt, anh định quay ra, nhưng??có một điều gì đó thôi thúc khiến anh lại muốn ghé mắt nhìn vào ngôi nhà?.và anh hy vọng?. ?oMày dọn nhanh cho tao, để lại mảnh bể nào là chết đòn với tao, con khốn nạn chết bằm..? ?oThưa cô, không phải tại con, vì gió mạnh quá khiến cái màn vướng vào nên?? ?oMày còn già hàm hử, khóc cái gì, có tin tao vả tét mồm mày ra không?? Anh đưa mắt nhìn vào trong, thấy con bé osin đang nức nở khóc, lúi cúi nhặt những mảnh pha lê vỡ của chiếc bình đang vung vãi trên nền nhà, gió vẫn còn thổi phần phật như muốn giật tung cái rèm cửa sổ. Còn cô, tay chống nạnh, mắt như trợn ngược, gương mặt hung hăng dữ dằn cáu gắt trong rất đáng sợ khác hẳn hình ảnh anh thường thấy, đang hằm hè như muốn hành hung con bé osin bé loắt choắt như cái kẹo kia? ?oMày liệu đấy, cái đồ nhà quê, định phá của nhà tao đấy hẳn, tao nói cho mà biết, tháng này khỏi có lương, trừ lương mày mấy tháng cũng chưa đủ tiền tao mua cái bình?? ?oCô ơi, đừng cô, con xin cô, mẹ con ở quê đang cần tiền mua thuốc?? ?oMặc kệ mẹ con mày chứ, nghèo thì chết, mắc gì đến tao?? Anh bàng hoàng không còn tin vào tai mình, anh không còn nhận ra cô gái dịu dàng đáng yêu ngày hôm qua còn e lệ hiền dịu bước đi bên anh, bàn tay định nhấn chuông bỗng buông thõng xuống, có một điều gì đó đang vỡ ra trong anh, đau nhói?. ................. Buổi tối, ?oBà ấy tội quá, chắc là nghèo lắm, cho bà ấy ít tiền anh nhỉ, thương quá?? Nhìn cô móc ví lấy tiền cho bà già ăn xin mà lòng anh khô lạnh, trước mặt anh bao giờ cô cũng rất thuỳ mị dịu dàng đáng yêu, giàu lòng nhân ái và anh đã yêu cô bởi những điều đó. Nhưng cái sự thật mà anh chứng kiến sáng nay ở nhà cô đã khiến mảnh hồn anh ứa lệ, mảnh vỡ trong lòng anh mỗi lúc càng tả tơi. Nét dịu dàng nhân ái của cô giờ trong mắt anh đầy giả tạo đến mức lòng anh khô cạn, anh rút điếu thuốc rít từng hơi để dằn lòng mình xuống, anh thẩn thờ đăm chiêu nhìn cô đầy khó hiểu?. ?oAnh, hôm nay anh sao vậy, anh mệt sao?? ?oỪ, trễ rồi, có lẽ mình nên về em ạ? ??......... Đưa cô trở về căn nhà ấy mà lòng anh buốt lạnh, mảnh vỡ cứa vào lòng anh đau nhói, có lẽ từ ngày mai anh sẽ không đến ngôi nhà của cô nữa, tình yêu của anh dành cho cô cũng đã theo mảnh vỡ vô tình rơi lả tả. Không hôn cô như mọi lần, anh quay đầu xe phóng thẳng vào màn đêm! Cô gái thẩn thờ nhìn theo, lòng dấy lên bao câu hỏi :Tại sao???...Cô cảm thấy giận anh, ừ, ngày mai cô sẽ giận anh cho anh phải năn nỉ?. Chỉ có tiếng thở dài của ánh đèn đường vàng vọt hiu hắt trong đêm đáp lại????. Vâng, ngày mai?? Aug/05 HL
NỖI BUỒN (Viết tặng cô bé ngày xưa)Nó bước đi trong vô định, đôi chân thẩn thờ giẫm đạp lên những xác lá tàn úa vừa rụng trên con phố quen thuộc, mùa này lá đã bắt đầu rụng, nước mắt nó trào ra, tuôn ướt đẫm trên má, đôi mắt đỏ quạch vì thất vọng, vì một nỗi buồn vô biên, vì một nỗi lo sợ đang xé tan tành trái tim nó. Đôi bàn tay nó nắm chặt như có thể nghiền nát bất cứ thứ gì nếu có, đôi vai gầy khẽ rung lên sau từng cơn nấc??. Từng cơn gió thoáng lạnh bất chợt thổi ào đến làm mái tóc rối tung, thổi bật như muốn giật tung đôi tà áo dài bay phần phật, sấm chớp từ đâu kéo đến gầm gào, nó ngước mắt lên nhìn bầu trời vần vũ mây như báo hiệu một cơn mưa rất lớn sẽ đến, nước mắt lại cứ trào ra không ngừng. Nó biết phải nói sao đây? Nó phải làm gì đây trước cái điều vừa biết cách đây ít phút, sững sờ và thất vọng ngập tràn tâm hồn nó. Những đêm thức trắng miệt mài, đôi mắt quầng thâm vì mất ngủ, mọi cố gắng có lẽ nào như muối bỏ bể, niềm hy vọng chỉ một thoáng đã vụt tắt, nó đã hứa với chính nó, nó đã cố gắng biết bao nhiêu để chờ đợi ngày hôm nay, cái ngày đánh dấu mốc quan trọng của cuộc đời, nó là niềm kỳ vọng của gia đình. Nó đã chờ đợi, nó đã hy vọng, nó đã tin tưởng vào chính nó?. Trời bắt đầu lắc rắc những hạt mưa đầu tiên, gió thổi ào đến khiến những hàng cây rạp mình nghiêng ngả, bụi thốc mù trời, có hạt bụi nào rơi vào mắt nó xót đau. Những vòng bánh xe quay trên mặt phố hối hả hơn, mọi người ai cũng muốn chạy đuổi với cơn mưa đang chợt đến, những vòng xe cuốn thật nhanh về mọi ngã rẽ? Nhưng riêng nó?..vẫn thẫn thờ bước đi trên hè phố như không có gì xảy ra, mặc gió, mặc mưa, mặc kệ ai hối hả, chân nó vẫn bước về phía trước, mắt nhoà nhoẹt nước mưa và lẫn những giọt nước mắt nóng hổi, có tiếng quát nhẹ bên cạnh ?o mưa rồi đấy, về đi cô bé???.Nó vẫn mặc nhiên bước đi khi mưa ào đến, mưa thấm ướt mái tóc, mưa chảy dài trên mặt, mưa đẫm ướt bộ áo dài trắng tinh??.Nó buồn quá??nó thất vọng quá?. Vì hôm nay?.nó vừa biết tin....nó??thi rớt đại học! Aug/05 HL
CÁI SỰ NHỚ... Ngươ?i ta hay nói với nhau vê? cái sự nhớ. Đứa tre? mới sinh ra nhớ hơi mẹ, nhớ do?ng sưfa ấm nóng tư? bâ?u ngực cu?a mẹ, nguô?n sưfa nuôi nó lớn lên tư?ng nga?y, nó nhớ mu?i da thịt cu?a mẹ môfi khi mẹ ôm nó va?o lo?ng ru nó ngu?, một nga?y không có mẹ nó sef nheo nhe?o khóc đo?i mẹ, nó nhớ mẹ nó đấy mọi ngươ?i ạ! Nó tung tăng đeo chiếc cặp bước va?o trươ?ng mâfu giáo, cô giáo có nụ cươ?i thật hiê?n giang tay đón nó, cô chăm nó bưfa ăn sáng, bưfa trưa, bưfa xế. Môfi khi nó gia?nh giật đô? chơi với bạn, cô giáo lại nhẹ nha?ng khuyên nó cu?ng chơi va? nhươ?ng nhịn bạn. Cô dạy nó hát, dạy nó múa, cô kê? chuyện cô? tích cho nó va? các bạn nó nghe. Vê? đến nha?, nó biết vo?ng tay cha?o ông ba? cha mẹ, la? cô dạy nó đấy, nó nhớ lơ?i cô như vậy mọi ngươ?i ạ! Bố đi công tác xa, ba?n tay nó vâfy theo tạm biệt bố. Chiê?u mẹ rước nó tư? trươ?ng tiê?u học vê?, nó muốn được nhông nhông cươfi ngựa...nhưng pha?i la? ngựa...bố cơ, ngựa bố cươfi êm lắm, lại biết nghe lơ?i, lại biết ôm nó va?o lo?ng vôf vê? ?ocon bố ngoan ghê?, nó nhớ ba?n tay bố thươ?ng dắt nó đi công viên, nó nhớ nụ cươ?i ấm áp cu?a bố, ôi....nó nhớ bố nó quá mọi ngươ?i ạ! Nó ngượng nghịu đứng trước gương săm soi cái áo da?i mới may, hôm nay khai gia?ng, lâ?n đâ?u tiên nó mặc áo da?i đến trươ?ng, Mái tóc da?i cu?a nó được tết lại câ?n thận, mẹ dặn với theo ?oCâ?n thận nhé con gái, chúc con vui, con gái mẹ xinh lắm?. Đến trươ?ng, bơf ngơf trước bạn mới, khép nép không dám chạy nha?y như trước, nó bôfng thấy ngại ngu?ng lúng túng trước nhưfng cặp mắt nhi?n nó, có một ánh mắt nơi cuối ba?n nhi?n nó nheo nheo. Vê? đến nha? nó cứ nhớ ánh mắt ấy. Lại một cái sự nhớ vu vơ mọi ngươ?i ạ! Cô?ng trươ?ng ĐH mơ? rộng, nó nhấn ga xe lướt va?o, sinh viên năm cuối có khác, vênh váo lạ. Nháy mắt với anh cha?ng giưf xe, nó vọt lên gia?ng đươ?ng, hôm nay bưfa cuối gặp bạn be?, chuâ?n bị ba?o vệ luận văn va? tạm biệt mái trươ?ng ĐH, nhưfng ánh mắt bạn be? bao lâu gắn bó chợt như buô?n hă?n, ai cufng như có niê?m tâm sự. Nó nhớ tư?ng gương mặt xung quanh, thân có sơ giao có, có nhưfng gương mặt đôi khi chưa bao giơ? nó nhớ, ấy vậy ma? giơ? đây thấy nhớ, nhớ hết mọi ngươ?i ạ! Mưa, mưa xối a?o a?o ngoa?i kia, mưa lênh láng tra?i da?i ca? mặt phố, mưa rơi tí tách như điệu nhạc luân vuf di?u dặt, tiếng nhạc nhe? nhẹ nơi chiếc máy hát khiến lo?ng nó lâng lâng, bôfng..... tiếng chuông điện thoại reo vang ?oNgươ?i ơi, mưa rô?i, anh nhớ em?. Ôi, lại cái sự nhớ, êm ái dịu da?ng va? ngọt nga?o, nó cufng nhớ anh ghê, ti?nh yêu cu?a nó!. Lại la? một sự nhớ đáng yêu mọi ngươ?i ạ! Vâng thế đấy, vâfn sef co?n biết bao sự nhớ tra?i dọc suốt cuộc đơ?i cu?a một con ngươ?i ma? không thê? kê? hết, có nhưfng sự nhớ bi?nh yên nhẹ nha?ng dịu ngọt, có nhưfng sự nhớ đau đáu lo?ng ngươ?i mênh mang, nhưng tựu trung vâfn la? nhớ. Không chi? riêng nó đâu, ai cufng biết nhớ mọi ngươ?i ạ! Nhưng riêng nó, chi? thích nhớ nhưfng gi? dêf thương bay qua cuộc đơ?i. Aug/05 HL
TRĂNG Trăng la? ánh sáng? Hay trăng chi? la? một vệt tro?n tro?n rô?i khuyết dâ?n trên vu?ng trơ?i đen thâfm? Trăng trong thơ văn như Ha?n Mặc Tư? đaf tư?ng viết ?oTrăng giưfa mu?a thu ca?ng thêm ky? a?o thơm thơm, va? nếu ngươ?i thơ lắng nghe một cách ung dung sef nhận thấy có nhiê?u miếng nhạc say say gió xé rách tơi ta?...Va? rơi đến đâu, chạm va?o thứ gi? la? chôf ấy, thứ ấy vang lên tuy chă?ng một ai thấy rof sức rung động...? ?o...Nước hóa tha?nh trăng, trăng ra nước Lụa la? ướt đâfm ca? trăng thơm...? (trích Say trăng ?" Ha?n Mặc Tư?) Hay đơn gia?n chi? la? ?o...trăng tro?n như nón mẹ nhấp nhô trên đươ?ng la?ng, trăng khuyết như lưng ba? ôm gối bên vươ?n rau, tư? nha? trăng đi mafi ra biên giới cu?ng ba, trăng kết lại tha?nh hoa, hoa điê?m 10 trên vơ?.....? , nga?y nho? ta yêu ba?i hát na?y xiết bao mặc du? không biết cu?a tác gia? na?o, hi?nh a?nh mộc mạc thân thương va? gâ?n gufi với ta rất thật. Cái ca?m giác ngắm trăng đêm ơ? quê nha? mới thú vị, cái chất nô?ng na?n to?a lan cứ thấm va?o tư?ng ma?nh hô?n, trượt qua ca?m xúc lấp lánh ba?ng bạc. Trăng nơi đây la?nh lạnh vô hô?n, ma?nh khuyết ma?nh tro?n chi? khiến ngươ?i viêfn xứ ngậm ngu?i nhớ cố hương, do?ng đơ?i như do?ng cha?y cố níu ma? thật khó nắm. Ke? viêfn xứ gắn mi?nh với con thuyê?n nho? đơn độc chi? có một tấc lo?ng, ngắm trăng ma? nghe hô?n đi rong. Hỡi ôi, nhật mộ hương quan hà xứ thị! Bôfng nhớ ai đó đaf ga?o lên câu na?y.. Chợt nhớ trăng ră?m đêm trung thu thuơ? co?n bé tẹo, hấp tấp vo?i vifnh mẹ mua nhưfng cái đe?n hi?nh ngôi sao tung tăng cu?ng đám bạn phá côf nơi góc sân hẹp cu?a ngof vắng, ánh nến lập lo?e nha?y nhót run bâ?n bật trước môfi trận gió. Nhớ ră?ng ta đaf khóc thét khi ngọn lư?a táp va?o chiếc đe?n ông sao mo?ng manh, khóc đó rô?i cươ?i ngay đấy khi ai đó đặt va?o tay chiếc đe?n hi?nh chiếc ta?u thu?y xinh xinh...ôi tuô?i thơ hô?n nhiên nơi phố thị...... Vâfn la? trăng theo ta va?o giấc ngu?, vâfn la? trăng hiện diện trong ngôn tư? bóng bâ?y bước va?o thi ca, ta kéo trăng va?o góc nho? trái tim đê? ru hô?n mi?nh vút lên theo ngôn tư? lafng mạn...Đôi khi nghe tiếng sáo đứa bạn thô?i va?o đêm trăng nơi xứ hoa anh đa?o sao ma? liêu trai đê? hô?n đi hoang, lạc đến cung qua?ng ti?m chú cuội, cuội đi vắng rô?i, tho? ngọc nghịch trăng, trăng hoa?ng sợ chạy xuống nhân gian rơi xuống sông Ngân Ha? ti?m thi sif nhơ? kéo trăng lên cho kịp đêm ră?m... Vâ?ng trăng say lo?ng khách đa ti?nh một đêm trong rư?ng khuya vắng, bên bơ? suối cha?ng lưf khách ti?m sơn nưf đê? lo?ng vương vấn bâng khuâng. Giưf lo?ng lưf khách được bao lâu hơfi trăng?, níu giưf chân ngươ?i bao khắc na?y trăng? To?a ánh di?u dịu trăng khef cươ?i chúm chím : ?oXin đư?ng lôfi hẹn cu?ng trăng!? Aug/05 HL
BUỒN (Tản mạn) Ngươ?i ta ít nói với nhau vê? nôfi buô?n sâu kín, đôi khi chi? than thơ?, bơ?i buô?n mong manh như sương như khói, mu?a thu chạnh lo?ng giăng mây giưfa bâ?u trơ?i xanh biên biếc, mây theo gió hóa giọt buô?n rơi nhanh tha?nh giọt nắng cu?a một buô?i sớm tinh mơ. Buô?n có khi nă?m im li?m â?n mi?nh trong tư?ng khe đá, cái phiến đá buô?n va? lạnh lefo như ta?ng băng trôi, đêm trăng lạnh rọi va?o phiến đá nghe tiếng thơ? da?i cu?a đêm ngu? muộn, thoang thoa?ng quanh quất hương hoa quy?nh rạo rực, quy?nh chi? nơ? một đêm rô?i sáng mai ta?n lụi, nhưng buô?n thi? dai dă?ng sef theo hô?n ngươ?i lay lắt khó nguôi Buô?n đôi khi chi? la? một tiếng hát bâng quơ, mang âm hươ?ng xa xôi vọng tư? đáy tâm tư, nghe một câu hát mang tâm sự cu?a nhân thế ai ma? chă?ng rung ca?m. Buô?n soi bóng núi hướng vê? bi?nh nguyên rộng mơ?, chơ? đợi một âm ba di?u dặt chợt nhớ chợt thương cơ hô? chi?m trong cofi hư vô. Buô?n đôi lúc chi? la? một ki? niệm đẹp, đau đáu trong tim giưf kín một bóng hi?nh chưa thô? lộ cu?ng ai, có cái buô?n sắt se truyê?n ca?m, có cái buô?n vô ca?m đến lạ lu?ng, có cái buô?n a?o a?o như biê?n va? có cái buô?n cuô?n cuộn trôi đi như con sông mu?a luf. Buô?n như ngọn gió đi hoang tha? nhưfng vâ?n thơ, do?ng nhạc vi vút khuấy động nhân gian, buô?n len va?o tư?ng ngof ngách, cay ?" thắm nhưfng nôfi niê?m. Buô?n đến va? đi huyê?n hoặc, vâfn mong la? cánh phu? dung một lâ?n nơ? rô?i ta?n, buô?n nga?n đơ?i sau dâfu so?i đá câ?n có nhau hay chi? lạo xạo dưới chân ngươ?i trong một buô?i mưa ghé ngang như một lưf khách chuâ?n bị bước đăng tri?nh. Buô?n như một nga?y mưa vê? trên mái ngói, buô?n vụt đến trong hư vô kéo tâm tư vê? một miê?n quá khứ nơi đó có nhưfng gi? ta mơ ước, hay buô?n chi? la? một ca?m giác mong manh thoáng vụt qua đơ?i, đê? lại một chút hô?ng phai như lơ?i ca theo ai va?o miê?n cô viêfn. Thân viêfn xứ nhặt nhưfng giọt buô?n mắt ngóng vê? cố hương xa thă?m, như cánh chim ti?m vê? đa?n, bay vê? tô?. Buô?n vương khói ru mơ? mắt ai chiê?u sương lam? Buô?n la? thế, đôi khi rất thật, đôi khi vu vơ, ru giấc trâ?m buô?n cu?a một chiê?u ?o..mây che trên đâ?u va? nắng trên vai..?. Trăm năm buô?n sâu â?n trong lo?ng ngươ?i, có mấy ai an nhiên hạnh ngộ giưfa nga?n sau, xin một lâ?n ca?m nhận thật sâu nôfi buô?n cu?a nhân thế! Sep/05 HL