1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Một dòng suy nghĩ

Chủ đề trong 'Nha Trang' bởi whitesharknt, 04/06/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Vo_danh_khach

    Vo_danh_khach Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/06/2002
    Bài viết:
    2.564
    Đã được thích:
    0
    yêu xa??? có lẽ chỉ có người trong cuộc mới hiểu được yêu xa như thế nào, một khoảng cách vài trăm cấy số có thể đối với người nào đó là quá xa xôi và cũng đối với ai đó là quá gần, điều đó phụ thuộc vào hoàng cảnh của mỗi người thôi.
    Có lẽ tôi cũng đang ở trong hoàn cảnh cúa bác whitesharknt@ nhưng tôi không có những cuộc điện thoại tối thứ bảy lãng man như bác Hoang_hon_yên_tinh@ mà tôi chỉ có những dòng email, những lần hẹn chat.
    Có thể trong những câu chuyện mà bác whitesharknt@ kể, có những câu chuyện chia tay vì vì khoảng cách, có những câu chuyện chia tay vì người yêu, có những câu chuyện chia tay vì chính bản thân mình, nhưng cho dù ai đi chăng nữa, và cho dù ở bất kỳ đâu, thì những cái The end đó đều do chính bản thân mình mà thôi, đó là long quyết tâm.
    Yêu xa không hẳn là dễ mất người yêu đâu, mà cái chính là do bản thân mình thôi. Như Tra_tim_rong@ nói, yêu nhau là tin nhau , nếu không tin nhau thì sẽ luôn có những cuộc cái vả, và chia tay là điều tất yếu , cho dù yêu xa hay yêu gần.
    vo_danh_khach2000@yahoo.com
    Đời là 1 cuộc phiêu lưu lớn
  2. tuyetrenxamac

    tuyetrenxamac Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/03/2003
    Bài viết:
    130
    Đã được thích:
    0
    Nếu như có đủ can đảm để hy sinh vì tình yêu có lẽ sẽ chẳng có ai chạy trốn nó cả, em nhớ có lần em đã thề rằng nếu như mà mình yêu ng ta thật mình sẽ làm tất cả để có thể giữ được tình yêu đó, nhưng tới bây giờ có lẽ em chẳng làm được điều đó, cũng chỉ với một lí do duy nhất rằng:"chúng ta ở cách nhau xa quá", nếu em có thể vượt qua mọi thứ có lẽ em sẽ ko tìm cách chạy trốn khỏi những kỉ niệm của chúng ta. Ko phải tìm cách chạy khỏi nơi mà em đã sinh thành và lớn lên chỉ vì một lí do vô cùng lãng xẹt :"tìm cách quên đi những kỉ niệm của chính mình".Giá như em có thể làm được giống điều mà TTR@ nói: yêu nhau phải tin nhau, nhưng có lẽ điều đó quá khó,làm sao có thể tin được khi họ đã lừa dối mình chứ.
  3. traitimrong

    traitimrong Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/05/2002
    Bài viết:
    964
    Đã được thích:
    0
    Cahc duy nhất để sống thanh thản là không nói dối,,, Ta hãy tin vào Người rồi Người sẽ tin Ta,,, Cảm xúc bị lừa dối có đau đớn cũng chỉ một lần,,, còn lương tâm cắn rứt ( dù lương tâm không có răng ) thì cứ dày vò ta mãi,,,
    Yêu thật lòng dù cho đó là tình đầu hay tình cuối...

    Trái Tim Rồng
    [​IMG]
  4. LinhDaniel

    LinhDaniel Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/07/2002
    Bài viết:
    43
    Đã được thích:
    0
    Em hoàn toàn đồng ý với anh TTR@ ,yêu dĩ nhiên là phải tin tưởng nhau rồi,nếu bạn ko tin tưởng người mình yêu có lẽ là bạn chỉ yêu chứ chưa được yêu .....Em luôn tin tưởng rằng người ấy sẽ ko bao giờ lừa dối em,bởi vì yêu và tin tưởng nhau là 1 mà phải ko các bác????

    all for u....!

  5. Vo_danh_khach

    Vo_danh_khach Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/06/2002
    Bài viết:
    2.564
    Đã được thích:
    0
    nếu nói yêu là tin tưởng nhau, sao vẫn có những cuộc chia tay rất củ chuối, phải chẳng tin tưởng nhau quá sẽ hoá thành nghi ngờ nhau?
    vo_danh_khach@khanhhung.com
    Đời là 1 cuộc phiêu lưu lớn
  6. Vo_danh_khach

    Vo_danh_khach Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/06/2002
    Bài viết:
    2.564
    Đã được thích:
    0
    Không còn phút giây để đánh mất​
    Cách đây vài tuần, tôi đi cùng người bạn để chọn mua
    một số vật dụng để học vẽ. Đúng hơn là tôi ngạc
    nhiên vì xưa nay tôi lại không hề biết anh ấy có năng
    khiếu về hội họa.
    - Mình đã đăng ký học lớp vẽ màu nước- Anh ấy
    nói như để xin lỗi tôi. Và tuần tới lớp sẽ bắt đầu.
    Mình không thể nói là mình thật sự có thời gian theo
    học không nữa, nhưng chuyện ấy nằm trong số 50 việc mình
    phải làm trước khi chết, vì vậy mà mình bắt tay làm.
    Điều anh nói khiến tôi chú ý.
    - Thế còn việc gì khác mà bạn phải làm nữa?- Tôi
    hỏi.
    - Đủ thứ chuyện. Lâu lâu mình xem lại bảng danh sách
    của mình và chọn một việc để tập trung làm. Trước
    kia, khi chưa ghi ra giấy trắng mực đen những dự định
    của mình, mình cứ luôn phải tự trách khi nghĩ đến những
    gì mình đã bỏ lỡ trong đời. Còn giờ thì mình làm
    được khối chuyện.
    - Cho mình xem bảng danh sách ấy được không?
    - Mình không nghĩ là được đâu. Bạn biết đấy, đó
    là một việc rất riêng tư. Bạn cứ thử làm bảng danh
    sách của bạn xem, và bạn sẽ hiểu điều mình vừa nói.
    Ngay tối hôm ấy, tôi đã làm. Và tôi hiểu đúng là
    bạn mình nói có lý. Tôi chợt nhận ra cái gì là chính yếu
    nhất trong cuộc sống của mình cũng như sự rã rời lâu
    nay của mình cho những gì mình thật sự quan tâm đến trong
    đời. Danh sách này buộc mình phải xác định những gì
    là ưu tiên đối với bản thân mình. Hai mươi việc đầu
    tiên được kê ra một cách dễ dàng. Những việc còn lại,
    tôi đã phải suy nghĩ một cách nghiêm chỉnh. Và cuối
    cùng tôi ghi những việc thoáng qua trong đầu mình, từ những
    giấc mơ mà mình đã ôm ấp thời còn trẻ, hay từ những
    dự định vốn đã quyến rũ tôi ngay lần đầu khi nghe
    nói tới. Sau đó, khi đọc lại bản danh sách, tôi đã thật
    sự ngạc nhiên.
    Trước tiên, tôi muốn đi du lịch nhiều hơn, nhất là
    khi những đứa con mình đã lớn, chúng có thể đi khắp
    nơi cùng với tôi. Có đến 10 chuyến du lịch mà tôi dự
    định đi cùng các con trai của mình, từ chuyện đạp xe đi
    vòng quanh đất nước cho đến chuyến dã ngoại trên núi.
    Có nhiều việc, nhưng đó lại là chuyện tuổi tác.
    Chẳng hạn, nếu như tôi muốn trượt patin thì cái không nên
    nhất là đừng chờ đến tuổi 50.
    May thay, những dự định khác có thể chờ đến khi có
    tuổi. Tôi rất thích trồng hoa, nhưng bao giờ tôi còn
    phải đi làm và chăm sóc con cái thì chẳng có lấy một phút
    để trồng những cây hoa hồng.
    Có không ít dự định khiến tôi đâm sợ nếu như
    mình phải dành hết thời gian cho chúng. Trước khi chết, tôi
    muốn xuất bản một cuốn tiểu thuyết và lấy được
    bằng tiến sĩ về văn chương! Còn nữa, học hội họa, chơi
    piano. Nhưng để thực hiện cho được những dự định
    này, tôi sẽ phải viết miệt mài suốt ngày và học lại
    nhạc lý. Rõ ràng là tôi không thể thực hiện hết các mơ
    ước của mình. Một số dự đinh sẽ mãi mãi là ước mơ.
    Nhiều dự định sẽ không thích hợp với cuộc sống của
    tôi hiện nay, như mua một con ngựa chẳng hạn. Dù sao,
    những ước muốn này không hề là những gì xốc nổi, chóng
    qua. Nếu như tôi coi chúng là những mục tiêu có thể
    thực hiện được, thì không có gì có thể ngăn cản tôi
    đạt tới, ít ra là một phần.
    Cũng giống như bạn mình, tôi không còn thời gian để
    mà ngồi than thân trách phận nữa: khi cuộc sống trở nên
    nặng nề với tôi thì tôi lại đọc lại bản danh sách
    của mình. Sau đó thì tôi yêu cầu các cơ quan du lịch gửi
    cho tôi các giới thiệu tour, hay lấy cọ, bước ra vườn
    và ngồi hàng giờ để cố vẽ cho được những cái cây
    giống với cây. Một trong những người chị em họ của tôi
    đã làm được nhiều việc thú vị. Theo cô ta, điều quan
    trọng là phải luôn sẵn sàng bởi cuộc sống đôi khi
    dẫn đưa bạn đi trên những con đường bất ngờ. "Nếu bạn
    muốn leo tàu vào bến cảng, trước tiên bạn phải đóng
    một con tàu".
    Với sự giúp đỡ của bản danh sách, tôi đã tập
    trung hết sức lực của mình vào đó.
    vo_danh_khach2000@yahoo.com

Chia sẻ trang này