1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Một lâ??n nghe Only time

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi pieces_of_me, 10/02/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. iandyou118

    iandyou118 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/09/2005
    Bài viết:
    271
    Đã được thích:
    0

    Xin lỗi mọi người trong box này nhé , tui có vài ý kiến ngoài lề câu chuyện của các bạn , mong các bạn bớt chút thời gian đọc và ủng hộ chúng tôi .
    HÃY GIÚP THUẦN ĐƯỢC SỐNG!
    Ngày 5/9/2005 nhập học cùng biết bao sinh viên khác của khoa kinh tế trường ĐHQG Hà Nội .Thuần đến lớp với bao hi vọng lớn lao ....Ngày 23/9/2005 sau ngày nhập học chưa đầy một tháng gia đình bạn bè và người thân thật sự choáng váng khi nhận được tin kết quả xét nghiệm từ bệnh viện , Thuần đã mắc phải căn bệnh hiểm nghèo ...ung thư máu giai đoạn cuối ..!
    Để lo cho số tiền viện phí 2 triệu đồng / ngày của con gái Cha mẹ Thuần đã phải cố gắng và vay mượn rất nhiều , bởi ông bà biết rằng cuộc sống của con gái mình giờ đây đang được tính từng ngày , phụ thuộc vào số tiền có được để nộp viện phí .Trong khi Thuần chua hay biết về căn bệnh quái ác của mình , Thuần vẫn luôn tin rằng ngày mai thôi mình cũng sẽ được ra viện , được đi học cùng bạn bè .
    Tôi vẫn nhớ mãi câu nói đầy tự tin : '''''''''''''''' Con còn sống ngày nào thì mẹ phải cho con học ngày ấy '''''''''''''''' của Thuần , vẫn hi vọng mà chưa hay biết về căn bệnh quái ác của mình và cuộc sống đang rời xa mình.
    Tôi _ Bạn và tất cả chúng ta đều có thể giúp đỡ Thuần kéo dài thêm cuộc sống .Hãy tham gia và ủng hộ cùng chúng tôi để thắp lên niềm tin và hi vọng cho cuộc sống.
    ( Mọi thư từ chia sẻ , đóng góp và ủng hộ xin hãy gửi đến cho chúng tôi : Đoàn thanh niên _ Hội sinh viên khoa kinh tế ĐHQG Hà Nội , Giảng đường G1 , 144 đường xuân thuỷ , cầu giấy , hà nội .)
    Chi tiết mới nhất : Hôm qua ngày 10/10 Thuần đã ra viện về quê ( Quỳ Hợp , nghệ an) điều dưỡng vì không đủ tiền tiếp tục nằm viện . Trong những ngày về nhà Bố Mẹ Thuần đang cố gắng tiếp tục vay mượn để cho Thuần tiếp tục nằm viện , kéo dài sự sống .
    Cảm ơn các bạn và mong các bạn ủng hộ phong trào vì sự sống của người bạn tội nghiệp này.
  2. pieces_of_me

    pieces_of_me Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2004
    Bài viết:
    77
    Đã được thích:
    0
    Chẳng lẽ cứ mỗi lần chán lại gọi điện cho bạn rủ đi nhậu nhẹt? Rượu thì chẳng uống được bao nhiêu mà lại mang tiếng là suốt ngày buồn với chán. Đâu phải tuần nào, tháng nào cũng được ?othưởng thức? một nỗi buồn rất tư sản, ấy là lang thang trong thành phố nhỏ này với một người đi xa trở về và nhớ về những ngày đã cũ. Buồn nhưng lại rất đỗi bình yên.
    Giờ thì tất cả lại đi xa rồi.
    Cuộc sống này dành cho mình vốn đã chẳng bình yên. Đêm qua nghe ?oĐiều hoang đường nhất? lại bất chợt nhớ một ngày cuối thu năm ngoái khi mình ngồi trên lan can tầng 3 của một quán cà phê nhỏ và hát réo rắt bài này, mắt khô ráo hoảnh, trong khi Quân nằm gục trên bàn vì đã quá say và vì tỷ thứ suy nghĩ vớ vẩn gì trong đầu không thể biết hết được. Điều hoang đường nhất, là tình yêu em dành cho anh. Đã lâu rồi, xa rồi, vẫn còn ánh lửa chưa dứt?
    Sắp bắt tay vào một công việc mới, lẽ ra phải vui nhưng cứ thấy chơi vơi khó hiểu. Không biết vì những lời gàn của mọi người hay vì tự mình bắt đầu cảm thấy ngại thay đổi. Nhưng dù sao thì sau lưng cũng là Max-cơ-va rồi. Hai mươi ba tuổi, xét cho cùng vẫn còn trẻ !
  3. pieces_of_me

    pieces_of_me Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2004
    Bài viết:
    77
    Đã được thích:
    0
    Em đã mất hai tháng để hiểu được một điều: Anh nói đúng.
    Khi đi mãi mà không biết sẽ đi về đâu, người ta cần đứng lại và nhìn xem những gì mình đã đi qua, những gì mình đang làm là đúng hay là sai.
    Cũng thật khó để nói là mình đã đúng hay sai, nhưng em thấy mừng vì mình đã có cơ hội để dừng lại và nhìn lại. Cuối cùng, em nhận ra rằng Quân chính xác là một ước mơ không bao giờ đạt tới, còn tình yêu dành cho E. chỉ là một điều ngộ nhận. Thật buồn cười và xấu hổ khi nói ra điều này, vì tình yêu đâu phải là thứ dễ dàng nói ra rồi rút lại như trẻ con chơi đồ hàng. Nhưng quả thực sau rất nhiều ngày một mình đi qua nỗi buồn và không ít suy nghĩ, bây giờ em đã thấy mình có thể bắt đầu đi tiếp. Cảm giác là một người tự do thật sự .
    Bây giờ, thỉnh thoảng vẫn gặp Quân nhưng không phải để quay lại với ước-mơ-không-thực-hiện-được, một tình bạn đẹp có lẽ sẽ tốt hơn.
    Đôi khi nghe ?oCánh diều chiều mưa? và thấy nhớ buổi tối ở Samnec.
    Cuộc sống tất nhiên vẫn có lúc vui lúc buồn, nhưng chẳng có gì nghiêm trọng.
    Chuẩn bị bước vào một cuộc chiến mới.
    Thế thôi .
  4. xmas_msg

    xmas_msg Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/11/2005
    Bài viết:
    18
    Đã được thích:
    0
    Only time
    Nguoi noi toi da quen..
    .. nhung.. nguoi co dang con nho?!!
    Bai hat do toi van nghe.. van nho nguoi.
  5. pieces_of_me

    pieces_of_me Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2004
    Bài viết:
    77
    Đã được thích:
    0
    Future belongs to those who believe õ?Ư
    Gỏằưi ngặỏằi bỏĂn lúc nào câng long 'ong lỏưn 'ỏưn.
     
    MỏằTt nfm 'Ê qua vỏằ>i thỏưt nhiỏằu sỏằ kiỏằ?n, thỏưt nhiỏằu cỏÊm xúc. Và dạ cho nfm qua có quĂ nhiỏằu chuyỏằ?n buỏằ"n phiỏằn thơ câng có không ưt nhỏằng niỏằm vui, và sỏẵ là mỏằTt nfm 'Ăng nhỏằ> trong suỏằ't cuỏằTc 'ỏằi.
    Nhỏằng 'iỏằu này lỏẵ ra nên nói vỏằ>i lỏưn 'ỏưn vào ngày 'ỏĐu tiên cỏằĐa nfm mỏằ>i khi tỏằ> gỏãp lỏưn 'ỏưn. Tỏằ> muỏằ'n nói thỏưt nhiỏằu, thỏưt nhiỏằu, cỏÊ nhỏằng 'iỏằu lỏưn 'ỏưn muỏằ'n biỏt và nhỏằng 'iỏằu lỏưn 'ỏưn chặa bao giỏằ biỏt. Nhặng có lỏẵ tỏằ> sỏẵ không 'ỏằĐ dâng cỏÊm, dạ chỏng có gơ 'ỏạp hặĂn sỏằ thỏưt.
    [​IMG]Lỏưn 'ỏưn có nhỏằ> lỏĐn 'ỏĐu tiên mơnh quen nhau là khi nào không nhỏằ? ? Tỏằ> thơ không nhỏằ> chưnh xĂc ngày nào. Vỏưy có nhỏằ> lỏĐn 'ỏĐu tiên hai 'ỏằâa ngỏằ"i nói chuyỏằ?n vỏằ>i nhau là khi nào không ? Chỏc câng quên mỏƠt rỏằ"i. Chỏằ? còn nhỏằ> rỏng tỏằô ngày hôm 'ó, tỏằ> 'Ê thỏƠy lỏưn 'ỏưn là mỏằTt ngặỏằi bỏĂn thỏưt 'ỏãc biỏằ?t và không hỏằ giỏằ'ng bỏƠt cỏằâ ngặỏằi bỏĂn nào mà tỏằ> quen trặỏằ>c 'ó. Tỏằ> thỏằc sỏằ ỏƠn tặỏằÊng vơ thói quen 'ỏằc sĂch cỏằĐa lỏưn 'ỏưn và nhỏằng tơnh cỏÊm cỏằĐa lỏưn 'ỏưn dành cho mỏằTt tĂc phỏâm vfn hỏằc Xô Viỏt. Hôm 'ó hơnh nhặ trỏằi mặa, có thỏằf lỏưn 'ỏưn vỏôn còn nhỏằ> chỏằâ ? Tỏằ> 'Ê ngỏằ"i nghe lỏưn 'ỏưn nói rỏƠt chfm chú và tay thơ tô 'i tô lỏĂi dòng chỏằ õ?oNovember rainõ? lên tỏằ giỏƠy trặỏằ>c mỏãt. Có thỏằf tơnh bỏĂn 'Ê bỏt 'ỏĐu tỏằô ngày hôm 'ó.
     
    Nhặng cĂi gơ 'Ê gỏn kỏt tỏằ> và lỏưn 'ỏưn, làm cho tơnh bỏĂn giỏằa tỏằ> và lỏưn 'ỏưn không 'ặĂn giỏÊn chỏằ? là nhỏằng mỏằ'i quan hỏằ? quen biỏt ? Ngay cỏÊ tỏằ> câng không biỏt chưnh xĂc nỏằa. Chỏng lỏẵ lỏĂi vơ thói quen ham chặĂi và thói quen muỏằ'n có thêm nhỏằng ngặỏằi bỏĂn mỏằ>i ? Chỏng lỏẵ lỏĂi chỏằ? 'ặĂn giỏÊn thỏ thôi ? ỏằê câng có thỏằf, nhặng dạ nó là cĂi gơ 'i nỏằa thơ tỏằ> câng nghâ 'ó là mỏằTt cĂi duyên và không phỏÊi ai câng có 'ặỏằÊc.

    Nhỏằng ngày sau 'ó, tỏằ> và lỏưn 'ỏưn ỏằY trong cạng mỏằTt nhóm và có cạng chung nhỏằng công viỏằ?c phỏÊi thỏằc hiỏằ?n, làm viỏằ?c team-work thỏằc sỏằ là mỏằTt 'iỏằu thú vỏằi công viỏằ?c thơ câng chỏng còn gơ khĂc. Lỏưn 'ỏưn tỏằông hỏằi, tơnh yêu cỏằĐa tỏằ> bỏt 'ỏĐu tỏằô khi nào õ?Ư
    Tỏằô 'êm giao thỏằôa nfm ngoĂi ? Tỏằô chuyỏn du xuÂn ? Tỏằô sau hôm 'i sang BĂt Tràng vỏằ>i lỏưn 'ỏưn ? Tỏằ> không nhỏằ> chưnh xĂc 'Âu, nhặng tỏằ> biỏt chỏc chỏn, tơnh yêu bỏt 'ỏĐu tỏằô khi tỏằ> nhỏưn ra rỏng tỏằ> luôn thỏƠy vui vỏằ yêu 'ỏằi mỏằ-i khi gỏãp lỏưn 'ỏưn, tỏằô khi tỏằ> nhỏưn ra rỏng nhỏằng công viỏằ?c khi thỏằc hiỏằ?n chung vỏằ>i lỏưn 'ỏưn luôn 'em lỏĂi cho tỏằ> cỏÊm giĂc yên tÂm, và quan trỏằng hặĂn, là nó làm cho cuỏằTc sỏằ'ng cỏằĐa tỏằ> có thêm nhiỏằu ẵ nghâa.

    Tỏằ> 'Ê hỏằc 'ặỏằÊc cĂch sỏằ'ng chung vỏằ>i khó khfn và thỏƠt bỏĂi, tỏằ> câng hỏằc 'ặỏằÊc cĂch sỏằ'ng lỏĂc quan, vui vỏằ và yêu 'ỏằi, cho dạ mỏằi thỏằâ 'ang quay lặng lỏĂi vỏằ>i mơnh. TỏƠt cỏÊ tỏằô mỏằTt ngặỏằi bỏĂn luôn tỏằ nhỏưn rỏng mơnh là mỏằTt kỏằ long 'ong lỏưn 'ỏưn.

    Sỏẵ không quĂ nỏu nhặ nói mỏằTt lỏằi cỏÊm ặĂn chÂn thành dành cho lỏưn 'ỏưn. Vơ lỏưn 'ỏưn 'Ê cho tỏằ> nhỏằng kỏằã niỏằ?m thỏưt 'ỏạp cỏằĐa tơnh bỏĂn, nhỏằng bài hỏằc cuỏằTc sỏằ'ng và vô vàn nhỏằng 'iỏằu tỏằ> không thỏằf kỏằf hỏt 'ặỏằÊc. Và dạ cho tơnh yêu cỏằĐa lỏưn 'ỏưn không dành cho tỏằ>, thơ 'ặỏằÊc quen lỏưn 'ỏưn, làm bỏĂn vỏằ>i lỏưn 'ỏưn và trỏằY thành mỏằTt partner-in-business cỏằĐa lỏưn 'ỏưn câng 'Ê là mỏằTt 'iỏằu rỏƠt tuyỏằ?t vỏằi.

    Tỏằ> biỏt có nhỏằng lúc mơnh làm cho lỏưn 'ỏưn cỏÊm thỏƠy mỏằ?t mỏằi, nhặng hÊy thông cỏÊm cho tỏằ> 'ặỏằÊc không lỏưn 'ỏưn ? Có 'ôi khi tỏằ> biỏt mơnh ngỏằ'c, mơnh sai, nhặng vỏôn không làm khĂc 'ặỏằÊc, vơ mỏằTt cĂi gơ 'ó ngặỏằi ta vỏôn quen gỏằi là õ?otơnh yêuõ?. Nhặng mỏãc kỏằ? nó là cĂi gơ, vơ cho 'ỏn bÂy giỏằ chúng ta vỏôn là hai ngặỏằi bỏĂn tỏằ't. Tơnh yêu có thỏằf còn, có thỏằf sỏẵ ra 'i, mà câng có thỏằf nhỏằng 'iỏằu tỏằ> nghâ chỏằ? là mỏằTt sỏằ ngỏằT nhỏưn thôi, (nhặ tỏằ> nghâ, chỏằ? là nhỏằng thói quen không dỏằ. gơ dỏằât bỏằ). Nhặng tỏằ> tin vào tơnh bỏĂn.

    Trỏằn vỏạn mỏằTt nfm qua, 'Ê có rỏƠt nhiỏằu thỏằâ bỏƠt ngỏằ 'ỏn vỏằ>i tỏằ> và lỏưn 'ỏưn, có nhỏằng niỏằm vui nỏm ngoài sỏằ mong chỏằ và câng có nhỏằng khó khfn nỏm ngoài sỏằâc chỏằ<u 'ỏằng. Nhặng chúng ta 'Ê 'i qua nó, bỏng chưnh cỏằ' gỏng và nỏằ- lỏằc cỏằĐa bỏÊn thÂn mơnh, và 'ó là 'iỏằu ẵ nghâa nhỏƠt mà chúng ta 'Ê làm 'ặỏằÊc.
    MỏằTt mạa xuÂn mỏằ>i 'Ê tỏằ>i, và mỏằTt niỏằm tin vô hơnh nào 'ó 'Ê quay trỏằY lỏĂi vỏằ>i tỏằ>. Tỏằ> lỏĂi tin rỏng mỏằi thỏằâ mỏằ>i chỏằ? vỏằôa bỏt 'ỏĐu, có thỏằf hặĂi khó tin khi mỏằ>i ngày hôm qua thôi, tỏằ> vỏôn còn 'ang than thỏằY rỏƠt nhiỏằu, rỏng tỏằ> chỏng còn thiỏt tha vỏằ>i bỏƠt kỏằ cĂi gơ và lỏưn 'ỏưn còn nhỏưn xât rỏng 'ó là 'iỏằu không thỏằf chỏƠp nhỏưn 'ặỏằÊc.&nbsp;
    Khó tin nhặng hÊy tin nhâ, vơ 'ó là sỏằ thỏưt, và tỏằ> cỏĐn lỏưn 'ỏưn tin mơnh.
    Mỏằi thỏằâ chỏằ? vỏằôa mỏằ>i bỏt 'ỏĐu, và tỏằ> sỏẵ bỏt 'ỏĐu cho nhỏằng cỏằ' gỏng mỏằ>i, nhỏằng công viỏằ?c và kỏ hoỏĂch mỏằ>i cỏằĐa mơnh.

    Future belongs to those who believe in the beauty of their dreams õ?Ư, tỏằ> và lỏưn 'ỏưn không tin vào lỏằi khuyên và nhỏằng cÂu vfn 'ỏạp. Dỏôu thỏ, tỏằ> vỏôn hy vỏằng món quà cỏằĐa tỏằ> sỏẵ 'em lỏĂi cho lỏưn 'ỏưn mỏằTt 'iỏằu may mỏn nào 'ó trong nfm mỏằ>i. Chúc cho nhỏằng 'iỏằu thỏưt mỏằ>i sỏẵ 'ỏn !
    õ?Ư
    &nbsp;
    MỏằTt lĂ thặ 'ặỏằÊc viỏt cĂch 'Ây hai nfm và chặa bao giỏằ 'ặỏằÊc gỏằưi 'ỏn chưnh xĂc ngặỏằi cỏĐn 'ặỏằÊc nhỏưn. Tỏt nfm 2004. File chỏằâa lĂ thặ bỏằc khi viỏt, nhặng cuỏằ'i cạng thơ câng không gỏằưi 'ặỏằÊc.
    Nhỏằng ngày này mơnh nghâ nhiỏằu vỏằ lỏưn 'ỏưn, có thỏằf vơ sinh nhỏưt cỏằĐa lỏưn 'ỏưn, hoỏãc vơ cĂi gơ khĂc thơ câng không rà. Hôm nay gỏãp&nbsp;lỏưn 'ỏưn&nbsp;mơnh 'Ê muỏằ'n nói mỏằTt 'iỏằu gơ 'ó, 'ỏãc biỏằ?t hặĂn ngày thặỏằng. Nhặng õ?Ư, mơnh hiỏằfu là chỏng ai tỏm hai lỏĐn trong mỏằTt dòng sông. Nhỏằng chuyỏằ?n 'Ê qua, nên 'ỏằf cho nó qua nhỏạ nhàng.
    Chúc mỏằông sinh nhỏưt, the man always using exclamation mark !
    &nbsp;
    PS: Nhặng cho dạ nỏu mơnh có còn yêu lỏưn 'ỏưn thơ 'iỏằu 'ó câng chỏng 'Ăng 'ỏằf trỏằ'n chỏĂy và lỏưn 'ỏưn chỏng có quyỏằn gơ tỏằô chỏằ'i nỏu nhặ 'ỏn tỏưn bÂy giỏằ lỏưn 'ỏưn vỏôn còn yêu ngặỏằi con gĂi ỏƠy. Chúng ta là nhỏằng con ngặỏằi bỏÊo thỏằĐ nhặ nhau cỏÊ thôi. Thỏ là hoà 'úng không ?
    &nbsp;
    Được pieces_of_me sửa chữa / chuyển vào 22:05 ngày 20/11/2005
  6. blueriverhn

    blueriverhn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/07/2005
    Bài viết:
    113
    Đã được thích:
    0
    Nghe "Only Time" thì thường gợi cảm giác buồn và vô định.
    Mình thích "May it Be" và "Hope Has A Place" hơn. Vẫn nhẹ nhàng, nhưng mạnh mẽ và nhiều hi vọng hơn...
  7. starboard_side

    starboard_side Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/05/2003
    Bài viết:
    463
    Đã được thích:
    0
    anh thích toàn bộ các bài trong cái CD của em tặng anh, chẳng hiểu sao nghe bài nào cũng thấy thấm thía, phải chăng khi nghe người nghệ sĩ thở than, anh lại thấy trong đó cánh diều tuổi thơ, lại "nhớ về thời thơ ấu" ... "sẽ không ai biết nếu ta muốn quay về 1 mình nơi xưa/rồi cơn mưa đến, đến bất chợt như lần đầu gặp nhau..."
    chat với em, anh có hứa sẽ repply nhưng giờ đây chẳng hiểu sao cảm hứng đã khác với cách đây 1 tiếng .. và thế là lại không thể viết 1 cái gì đó cho ra hồn ... gượng ép cảm xúc thì không nên rồi ...
    2 lần quay về gần đây nhất chẳng hiểu sao lại cùng 1 routine: Nam --&gt; Bắc ---&gt; Đông ---&gt; Nam và chẳng hiểu sao dù có rất nhiều cảm xúc đủ để làm 1 cái topic dài ngoằng ngoẵng nhưng cuối cùng thời gian lại khiến cho những câu chữ chưa ra đời đã bị nuốt trôi ...
    anh đang nghe đến bài "Chợ chiều anh gánh em gồng" ... bài này anh thích nhất cái câu kết bằng cụm "... ba xu 1 chồng" ... hic, chẳng biết có phải vì mình cũng hay than thở câu đấy hay không ...
    dù sao cuộc sống vẫn phải tiếp tục em ạ ...[/b]
  8. Soledad_

    Soledad_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/08/2003
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Cuộc sống ... là tổng hoà các mối quan hệ xã hội ... là tập hợp các điều KHỔ: Sinh-Lão-Bệnh-Tử-Muốn không được - Yêu không được gần - Ghét không được xa-Sắc-Tưởng-Thụ-Hành-Thức...
    Tình yêu có lẽ là tập hợp những gì tinh tuý nhất của cái mớ hỗn độn trên... không biết thế nào là hạnh phúc, thế nào là đau khổ, không biết tại sao có người jhi yêu chỉ thích tìm hạnh phúc trong những tiếng cười, có người lại tìm thấy trong những sự khổ sở do tình yêu đem lại ...
    Đôi khi ta cũng chẳng biết khi trả qua trạng thái phải chia tay, nên có suy nghĩ và cảm xúc và hành động thế nào cho phải .. cũng chẳng ai lý giải được tại sao chúng ta vẫn luôn tìm cách quay lại với người đang quyết bỏ mình đi ...
    Sẽ không ai biết nếu ta muốn quay về ... về đâu khi mọi con đường chạy trốn đều dẫn tới điểm khởi hành ...
    Who knows .. Only time
  9. pieces_of_me

    pieces_of_me Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2004
    Bài viết:
    77
    Đã được thích:
    0
    Ngày xưa, cái ngày cũng chẳng phải là xưa lắm, ba hay bốn năm gì đó. Cứ mỗi khi gặp một chuyện buồn với một người bạn, em lại ước gì được quay trở lại thời điểm mà hai người mới quen nhau, hồi đó hay nghe bài "Như chưa bắt đầu" mà Thu Phương hát. Cứ ước gì được trở lại như ngày mới quen, để được vui vẻ, được có cái cảm giác của sự khởi đầu, và, để sửa chữa những điều ta nghĩ là sai lầm.
    Nhưng rồi cũng qua, người bạn của ba bốn năm về trước giờ vẫn là bạn, nhưng chuyện "ước gì" ngày xưa chỉ còn là chuyện cũ. Dễ hơn sự tưởng tượng khi đó đến trăm lần.
    Cũng không phải người nào cũng có cảm giác mong ước được trở về lúc ban đầu, được làm lại. Sau này, có những thứ đi qua em không bao giờ muốn làm lại nữa. Có thứ là kỷ niệm, những kỷ niệm thì mãi mãi tồn tại, có thứ chỉ còn là chuyện cũ.
    Một tin mới của ngày hôm nay, không vui lắm: Tạm ngừng chuyển sang vị trí mới, lý do là dự án mới đang bị hoãn, có thể là vô thời hạn. Nhưng "tái ông thất mã" nên em cũng không cảm thấy gì ghê gớm lắm, hơn nữa cũng quen với những sự việc như vậy rồi.
  10. pieces_of_me

    pieces_of_me Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2004
    Bài viết:
    77
    Đã được thích:
    0

    - Em làm sao thế,
    - Sao em ủ rũ thế,
    - Bây giờ em khác thế,
    ...
    Đấy là tất cả những gì E. nói và em còn nhớ từ cuộc gặp chiều nay. Không tình cờ và cũng không chủ ý, em giống như một người bị thôi miên, làm những việc mình không muốn. Quán quen thuộc nhưng đã lâu không quay lại, em không nghĩ là mọi người ở đấy còn nhớ mình, huống gì là chiếc xe mình đi ? Chú trông xe cười đầy ẩn ý với anh chàng trẻ tuổi hơn: - Dắt xe vào đi, hai cái. Anh chàng ngơ ngác: - Có một cái đây thôi mà ?, - Chờ đấy, còn một cái nữa đến bây giờ.
    Em bật cười, chú vẫn còn nhớ à ?
    Thấy đất dưới chân mình nghiêng nghiêng. Em đến đây để làm gì nhỉ ? Tìm kiếm một cảm giác cũ hay vì không có nơi nào để đến nữa ? Vì mong gặp E. hay vì tò mò xem E. sống thế nào ? Chẳng vì bất cứ lý do nào trong số đó. Em không biết mình quay trở lại nơi này làm gì.
    Em chờ đợi một nụ cười của chị bán hàng, có thể chị ấy cũng như chú trông xe, vẫn sẽ hỏi em là "như mọi khi à". Nhưng không phải, chị ấy không còn ở đây như hơn một năm trước vẫn ở đây. Hai người bán hàng lạ hoắc chẳng biết em là ai. Mới ba tháng rưỡi thôi mà, bất giác em hỏi: Các cô hồi trước ở đây đâu rồi chị ? Một câu hỏi không chủ ý và có vẻ như được cất lên từ tiềm thức.
    Điện thoại hết pin và em đã phải chờ E. rất lâu. Em không biết mình chờ như thế để làm gì. Có đôi khi người ta không dám làm những điều mình muốn, hoặc vẫn cứ làm những điều mình không muốn dù chẳng ai ép buộc.
    - Em làm sao thế,
    - Sao em ủ rũ thế,
    - Bây giờ em khác thế,
    ...
    Em đã gọi và nhắn tin nhưng không thấy anh trả lời. Có lẽ chưa có gì mới. Trưa nay khi ngồi trên vỉa hè phố Quang Trung, nơi chỉ cách ngõ nhỏ phố nhỏ mấy bước chân, em đã nghĩ nhiều đến câu chuyện của anh, nhưng cuối cùng vẫn go to no where. Chẳng biết nỗi buồn đã đến từ đâu, từ câu chuyện buồn, từ nắng mùa đông hay từ con đường vắng.
    Mong anh sớm bình yên.

Chia sẻ trang này