1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Một ngày lạnh giá

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi luatvn, 13/05/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. luatvn

    luatvn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/05/2006
    Bài viết:
    5
    Đã được thích:
    0
    Một ngày lạnh giá

    Anh à,hôm nay là một ngày lạnh giá.Em đi một mình và chợt nhớ tới anh.Nếu anh ở đây thì tốt biết mấy.Em nhớ anh nhiều lắm.Làm sao để vơi đi nỗi nhớ anh bây giờ.
  2. check990

    check990 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/01/2006
    Bài viết:
    320
    Đã được thích:
    0
    nhắn tin hay gọi điện cho anh ấy đi
  3. khanh_mk

    khanh_mk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2006
    Bài viết:
    287
    Đã được thích:
    0
    -------------------------------------------------------------------------------
    Em yêu dấu!
    Em có lạnh lắm không!
    Anh nhớ em nhiều lắm,những lúc đi trên con đường đầy tuyết này.Tuyết trắng và lạnh nhưng nó là sự lạnh giá lặng yên.Tuyết không bay lên mà nó chỉ rơi xuống.Không như gió,anh có thể cầm được tuyết và vun nặn nó thành những hình thù anh muốn.Và rồi,những hình thù đó sẽ tan đi,biến mất khi những cơn gió ấm áp thổi về.
    Hà nội hôm nay lạnh lắm em nhỉ!Gió và lạnh.
    Anh muốn mình có một đôi cánh.Một đôi cánh thật to,thật lớn và khoẻ mạnh.Anh không mong có thể bay được 1 quãng đường dài như thế để đến được bên em lúc này.Em ạ,tuyết sẽ giết chết anh dọc đường.Ở đây,với đôi cánh lớn như thế anh sẽ kô bay mà sẽ vỗ thật mạnh,thật nhanh,vỗ bằng tất cả sức mạnh của mình.Anh sẽ tạo ra những cơn gió rất lớn,sẽ thổi bay mọi thứ.Cơn gió của anh sẽ làm những bông tuyết bay lên cao và rất lâu sau mới rơi được xuống đất.Cơn gió của anh sẽ làm tan những bức tượng mà anh đã nặn trước đó.
    Và rồi cuối cùng chính anh sẽ được những cơn gió của anh thổi tung lên trời,cao,thật cao,cao lắm.Từ đó,anh sẽ rơi xuống từ từ như một bông tuyết.Không kiểm soát,không chủ động,chỉ có lực hấp dẫn sẽ đem anh trở lại mặt đất.Và rồi,cũng như những bông tuyết,anh sẽ tan ra khi những cơn gió ấm áp thổi về.
    Nhớ em!!!
  4. lucthuy

    lucthuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/04/2006
    Bài viết:
    12
    Đã được thích:
    0
    đọc những dòng này em muốn khóc, cảm giác như có anh ở gần bên, rất gần. Em không biết mình còn có thể chờ đợi anh được bao lâu nữa? em phải làm sao khi cứ ngày ngày cô đơn đi về, trời HN dễ lay động lòng người lắm anh ạ. Em yêu anh và sẽ chờ anh, nhưng mỗi khi nhìn thấy những đôi tình nhân đi bên nhau, còn e chỉ có 1 mình, em thấy tủi thân lắm.đã 3 năm rồi, e chỉ tìm thấy niềm vui môi khi được nói chuyện với anh, nhưng lại là online, những lời yêu thương ko còn được nghe thường xuyên nữa. 1tháng a về, với e đó là những ngày ngập tràn hạnh phúc, rồi 335 ngày còn lại, e sống trong cô đơn. Hãy tin e anh nhé, am sẽ vượt qua và chờ đợi đến ngày a thực sự ở bên e!!!!
  5. nhoc_cj

    nhoc_cj Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/01/2002
    Bài viết:
    3.341
    Đã được thích:
    0
    Lâu rồi mới thấy HN lạnh như hôm nay, một cái lạnh trái mùa, giữa mùa hè mà có gió mùa đông bắc, chả mấy chốc HN sẽ có tuyết rơi mất. Cái lạnh này làm mình thèm có cảm giác được đi dạo lang thang trên các phố cổ, đi bộ càng hay, với một vòng tay qua eo nhè nhẹ. Một ước muốn nhỏ nhoi thôi nhưng thật khó thành hiện thực, xa vời.
    Tối nay trời lạnh se như sắp vào đông, mình lại đi lang thang trên mấy con đường dài dằng dặc, trước kia mình chưa bao giờ đi chơi lên đó cả. Một bàn tay ấm áp nhè nhẹ nắm tay mình và lời nói như gío thoảng bên tai:" Tay lạnh ngắt rồi này, cho tay vào túi áo đi, ko về lại ốm, mai lại phải mua thuốc nữa bây giờ", biết mình sợ uống thuốc nên toàn đem ra dọa mình. Cảm ơn nhiều lắm vì những gì đang có.

  6. blackdevil891102

    blackdevil891102 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/01/2006
    Bài viết:
    2.323
    Đã được thích:
    1
    Hôm nay lạnh quá, thật là lạnh , mình ko chỉ lạnh vì từng cơn gió ấy, mình còn lạnh vì thái độ ấy. THật là, trời lạnh mà mình phải chờ đợi lâu wa, rồi cả khi gặp nữa chào hỏi mấy câu bâng quơ rồi lại như ko có gì xảy ra thật là. cái lạnh ở trong tim
  7. khanh_mk

    khanh_mk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2006
    Bài viết:
    287
    Đã được thích:
    0

  8. from_heart_to_heart

    from_heart_to_heart Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2006
    Bài viết:
    73
    Đã được thích:
    0
    1 ngày lạnh giá và mưa rất to, 1 con bé có niềm tin ngây thơ và cả tin đến tội nghiệp lên HN để tìm gặp nửa kia của mình đúng vào cái ngày lạnh giá ấy. Nhưng người ta bận và không muốn gặp. Trở về HP với trái tim lạnh giá, tự nhủ rằng sẽ quên....
  9. coco13

    coco13 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    30/03/2006
    Bài viết:
    451
    Đã được thích:
    0
    Ngày hôm nay nóng thật ... NhaTrang không tìm đâu được cơn gió lạnh trong thời gian này ... Nhớ anh thật ... mà sao anh vô tâm wá ... Yêu nhau chỉ biết nói miệng thôi sao ???
  10. khanh_mk

    khanh_mk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2006
    Bài viết:
    287
    Đã được thích:
    0
    ---------------------------------------------------------------------------------------
    Chào em!
    Nếu anh kô nhầm thì em đang trên chuyến tàu HP-36 phải không?Anh đã lén nhờ người bạn bỏ lá thư này vào hộp bánh trong hành lý của em.Anh vẫn nhớ chứ,nhớ rõ lắm,cái thói quen chỉn chu từng ly,từng tý của em.Mỗi lần về quê cùng em,em lại cẩn thận mua một gói bánh và cùng anh ăn trên tàu.Anh lại nhớ thêm rồi,nhớ những lần cùng em ăn bánh trên tàu ấy.Nhớ đến em là người con gái bình dị,đáng yêu thế nào.Mỗi lần ăn bánh,em lại không quên mời những hành khách ngồi chung ô ghế với mình,việc mà anh không bao giờ làm mỗi khi đi về quê.Và có lẽ anh sẽ nhớ em mãi mãi,em ạ.
    Giờ em đã tới Việt Trì rồi phải không?Em thường ăn bánh sau nửa giờ tàu chạy.Những hành động đó của em cứ theo trái tim anh in sâu vào tâm trí.Và rồi,còn nhiều,còn nhiều điều nữa về em sẽ không bao giờ phai nhạt trong anh.Nhưng,em ạ....
    Anh biết,rằng giờ đây anh kô thể là của em được vì,anh đã hoàn toàn thuộc về một người con gái khác.Không có lời lẽ nào có thể biện minh cho những quyết định của anh được và,anh muốn anh và em đều coi nó là số phận.
    Số phận nghiệt ngã đó khiến anh hôm nau chỉ dám nhìn em qua cửa sổ phòng làm việc của mình.Nhìn em gái nhỏ bé,bình dị của anh đứng ngơ ngác trong cái tiền sảnh khổng lồ và bóng bảy,nơi mà có thể anh sẽ làm con rể của ông tổng giám đốc,anh khóc...Anh đang khóc và nhớ em....
    Tha lỗi cho anh....

    Khánh của em.

Chia sẻ trang này