1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Một số bài viết sưu tầm được về phong tục thờ phụng tổ tiên của người Việt.

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi madeinviet, 25/08/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. madeinviet

    madeinviet Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    03/06/2007
    Bài viết:
    1.983
    Đã được thích:
    0
    Tôi cũng cảm thấy là bác nói đúng.
    Tuy nhiên. Tìm bằng google lúc thì "Thượng thọ 100", lúc thì "đại tho 80". Tra theo http://dictionary.bachkhoatoanthu.gov.vn
    Kết quả: Không có mục từ "Đại thọ".
    Mục "thượng thọ" được định nghĩa như sau:
    (cg. khao thượng thọ), lễ mừng người cao tuổi. Trong xã hội truyền thống của người Việt (Kinh), vào dịp đầu năm, người ta thường tổ chức khao TT. Đây là lễ mừng thọ các cụ già 70 tuổi - những người được xem là sống lâu. Đồng thời cũng là lễ mừng của con cháu, vì cha mẹ có sống lâu thì con cháu mới được phụng dưỡng, thể hiện đạo hiếu. Lễ khao TT được tổ chức trong gia đình, chủ yếu mang tính gia đình, khác với lễ lên lão (gọi là lễ ra nhiêu), diễn ra ở đình làng, chủ yếu mang tính xã hội. Tuy nhiên, bên cạnh việc sửa lễ để cáo gia tiên, con cháu cũng sắm lễ để cúng tại đình. Trong lễ TT, cha mẹ trong y phục trang trọng, ngồi trên sập kê giữa nhà, con cháu lần lượt đến kính cẩn dâng rượu (thọ) và đào (tiên), rồi lễ bái cha mẹ, sau đó mời các cụ dự tiệc mừng. Trong lễ này, ngoài con cháu trong nội bộ gia đình, còn có họ hàng nội ngoại gần xa, lân gia và khách mời đến chúc mừng, chứng kiến niềm hạnh phúc của các cụ và con cháu. Lễ mừng TT là một nét đẹp của văn hoá Việt Nam.
    Nói thêm một chút: Phong tục từ ngoài Bắc truyền vào Nam có một vài khác biệt. Tôi thấy các cụ Bắc được con cháu tổ chức lễ mừng thọ rất nhiều. Riêng trong Nam, tôi thấy có một số cụ 60-70 không thích tổ chức và bảo là "Mầy trù ẻo tao hả?". Mấy cái "kiêng xui" khác nhiều lắm. Như kiêng đi đầy tháng trẻ con. Đa số tổ chức "đầy tháng" cũng chỉ cúng vài chén chè trong gia đình. Mời người khác đến sợ họ "Đốt phong long"
  2. madeinviet

    madeinviet Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    03/06/2007
    Bài viết:
    1.983
    Đã được thích:
    0
    CẨN TRỌNG KHI DÂNG CÚNG GIA TIÊN.
    (Gia lễ xưa và nay ?" Phạm Côn Sơn ?" NXB Thanh Niên 2005)​
    Thức ăn các thứ, nói chung đồ lễ dâng cúng gia tiên bao giờ cũng phải thanh khiết và dành riêng, không được để cho con cháu đứa nào đụng tới.
    Các thức ăn đã nấu nướng xong, phải đem cúng gia tiên trước rồi con cháu mới được ăn. Cúng như lúc ông bà còn sống, ông bà cha mệ chưa ăn, con cháu không được phép đụng tới.
    Để tránh tình trạng lỗi lầm do không bíet của các cháu nhỏ, các thức ăn đã nấu nướng xong phải được múc ra để riêng dành vào việc cúng lễ cho phải phép.
    Trong việc cũng ông bà tổ tiên, chẳng nên làm lấy có hay chỉ để khoe khoang với thiên hạ. Phải lấy tâm thành, kính trọng làm gốc. Người xưa quan niệm trong lòng nghĩ thế nào quỷ thần đều biết rõ (tâm động quỷ thần tri).
    Cúng bái chỉ làm cho có hình thức, thiếu lòng thành kính tức là thiếu sự hiếu thảo ngay lành. Không một vị tổ tiên nào chứng giám cho những con cháu có cúng mà không có kính. Thà chén cơm đĩa muối lòng thành hơn là mâm cao cỗ đầy mà tâm địa dửng dưng.
    GIA PHẢ.
    (Gia lễ xưa và nay ?" Phạm Côn Sơn ?" NXB Thanh Niên 2005)​
    Ở cuốn ?oNỀN NẾP GIA PHONG?, tôi (Phạm Côn Sơn) đã có đề cập tới việc tái lập gia phả, tộc phả cho một số gia đình ngày nay.
    Nơi đây xin nhắc lại, gia phả rất cần thiết cho mọi gia đình, sau khi cúng giỗ, người ta có thể đem ra đọc lại cho mọi con cháu biết rõ mọi điều, từ cuộc sống làm ăn, đạo hạnh tới những tưởng nghĩ, lời trăn trối của người quá cố. đây là việc làm mang tính chất giáo dục gia đình và giữ gìn kỷ cương nền nếp gia phong.
    Nhất Thanh Vũ Văn Khiếu về việc này cho biết từ xưa nhiều gia đình đã quen lệ:
    Khi mọi người làm lễ trước bàn thờ rồi, nhiều nhà có gia phả thường đem ra đọc, mấy người nhiều tuổi bậc chú bác hay kể lại tính tình cùng hành vi người đã khuất và của một vài tiền nhân.
    Toan Ánh cũng viết về ?oCuốn gia phả ngày giỗ? như sau:
    ?oLàm thế nào để nhớ hết ngày giỗ từ ngũ đại trở xuống, cả giỗ chính lẫn giỗ phụ đây là ngày giỗ những ông mãnh, bà cô, giỗ ông chú bà bác, vì chết yểu hoặc vì không con cái mà giỗ tết do các người con cháu lo. Nhiều người gia trưởng hằng năm phải cúng rất nhiều giỗ, khó nhớ hết.
    Mỗi ngày giỗ đều được ghi trong một cuốn gia phả, tức quyển ghi chép tính danh, ngày sinh và ngay tử và con cái của mỗi người. Mỗi gia đình đều có một cuốn gia phả. Muốn nhớ mọi ngày giỗ phải tra cứu trong gia phả. Quyển gia phải lại giứp người gia trưởng biết sự liên hệ giữa mình và người hưởng giỗ để khấn vái trong khi cúng.
    Ở nhà quê, quyển gia phả được gìn giữ cẩn thận, một biến cố gì trong gia đình, sinh hoặc tử, đều có ghi thêm vào.
    Đối với một người đã quá vãng, trong gia phả thường ghi rõ, ngoài tính danh, ngày sinh tử, tên các cụ sinh ra vị đó, tên hiệu, tên tục, tên hèm và chức tước. Lại có ghi cả vị đó đã sinh ra những con nào, làm nên sự nghiệp gì.
    Có nhiều gia đình trong quyển gia phả có ghi cả sinh quán, trú quán và nguyên quán của từng người, lại có khi cả sự ưa thích lúc sinh thời của mỗi vị.
    Được madeinviet sửa chữa / chuyển vào 19:13 ngày 27/08/2007
  3. madeinviet

    madeinviet Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    03/06/2007
    Bài viết:
    1.983
    Đã được thích:
    0
    MỘT CÂU ĐỐI CHỮ NÔM Ở NHÀ THỜ TỔ
    [​IMG]
    Diễn âm:
    - Có Tổ có Tông, Tông Tổ Tổ Tông, Tông Tổ cũ.
    - Còn non còn nước, nước non non nước, nước non nhà.

    Được madeinviet sửa chữa / chuyển vào 20:01 ngày 26/08/2007
  4. madeinviet

    madeinviet Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    03/06/2007
    Bài viết:
    1.983
    Đã được thích:
    0

    MỘT CÂU ĐỐI CHỮ NÔM KHÁC (CŨNG Ở NHÀ THỜ TỔ).
    [​IMG]
    Diễn âm:
    - Hiếu nghĩa nhiều đời, cháu con hưởng phúc.
    - Khói hương muôn thuở, làng nước ghi công.

    Được madeinviet sửa chữa / chuyển vào 20:18 ngày 26/08/2007
  5. madeinviet

    madeinviet Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    03/06/2007
    Bài viết:
    1.983
    Đã được thích:
    0
    Lẽ ra chữ "nước" trong "làng nước" phải là chữ
    [​IMG]. Tuy nhiên, tôi lấy theo đúng chữ trong "Mẫu hoành phi câu đối thường dùng" (NXB Văn hóa dân tộc - 1994).
    Chữ "nước" trong "nước non" trong mẫu trên cùng dùng như thế. Tôi chưa biết trong hai chữ thì chữ nào phù hợp hơn.
    [​IMG]
    Được madeinviet sửa chữa / chuyển vào 18:35 ngày 27/08/2007
  6. madeinviet

    madeinviet Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    03/06/2007
    Bài viết:
    1.983
    Đã được thích:
    0
    MỘT CÂU ĐỐI NỮA Ở NHÀ THỜ TỔ.
    [​IMG]
    Diễn âm:
    - Nhớ trước tổ tiên gây dựng, kể công tân khổ xiết là bao.
    - Đến nay con cháu dồi dào, hưởng miếng trân cam còn đó mãi
    .
    Ghi chú: Mẫu này có nhiều chữ không lấy theo đúng mẫu được, nhưng vẫn đảm bảo đúng nghĩa.
    Được madeinviet sửa chữa / chuyển vào 19:10 ngày 27/08/2007
  7. madeinviet

    madeinviet Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    03/06/2007
    Bài viết:
    1.983
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Diễn âm:
    - Lòng thành con cháu, năm năm nhớ ngày chiêm lễ.
    - Đức sáng tổ tiên, đời đời còn dấu anh linh.
    Được madeinviet sửa chữa / chuyển vào 21:07 ngày 30/08/2007
  8. madeinviet

    madeinviet Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    03/06/2007
    Bài viết:
    1.983
    Đã được thích:
    0
    THÊM MỘT CÂU NỮA ĐẶT Ở BÀN THỜ GIA TIÊN.
    [​IMG]
    Diễn âm:
    - Biển rộng trời cao công ơn khôn xiết kể.
    - Cha sinh mẹ dưỡng tình nghĩa biết là bao.
    Ghi chú: Chữ "rộng" trong bản gốc không tra được. Chữ "quảng" (trong chữ Hán) đôi khi cũng đọc được là "rộng" nên tôi dùng tạm.
    Được madeinviet sửa chữa / chuyển vào 21:13 ngày 30/08/2007
  9. madeinviet

    madeinviet Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    03/06/2007
    Bài viết:
    1.983
    Đã được thích:
    0
    MỘT SỐ BÀI VIẾT PHÊ PHÁN CÁC HỦ TỤC TRONG VIỆC THỜ CÚNG TỔ TIÊN CỦA NGƯỜI VIỆT
    (Do một tu sỹ Phật Giáo Nam truyền viết ?" trích trong tập Dẫn lối về nguồn).​
    PHÊ PHÁN TỤC ĐỐT VÀNG MÃ
    LÀM THẦY ĐỊA, CÚNG SAO HẠN SAO GỌI LÀ TÀ MẠNG?
    Theo LUẬT NHƠN QUẢ LIÊN QUAN, làm lành hưởng quả vui, làm dữ mang quả khổ, đúng như NHO GIÁO có câu "CHỦNG QUẢ ĐẮC QUẢ, CHỦNG ĐẬU ĐẮC ĐẬU" có nghĩa là trồng DƯA thì được DƯA, tỉa ĐẬU thì hái ĐẬU.
    Đức Phật khuyên dạy:
    - Chính ta là tạo hóa của ta. Thiên đàng do ta tạo. Địa ngục cũng chính ta gây. Phước hay tội đều do ta cả. Gọi là "TỰ TÁC TỰ THỌ". Ngoài ta ra, không có một vị Thần linh toàn năng toàn trí nào, có thể ban phước hay rước họa cho ai được cả.
    Như vậy, làm thầy địa lý, cúng sao hạn, coi tướng số, đoán tử vi, vẽ bùa chú, trừ tà, ếm quỷ là hành vi của hạng người không chơn chánh. Lợi dụng vào lòng tin yếu kém của tín đồ để đưa họ vào con đường mê tín dị đoan tin tưởng nơi đấng thần quyền tha lực, chỉ biết cầu khẩn van xin nơi một đấng thiêng liêng huyền bí, mà không chịu TỰ TU TỰ ĐỘ, đó là nhân đưa CHÁNH PHÁP đến chỗ lu mờ suy yếu, há không phải là TÀ MẠNG sao?
    Dẫn chứng ví dụ cho dễ hiểu. Có một nhóm người hung ác dữ tợn kia, chuyên đi cướp của, giết người, đốt xóm, phá làng, làm những điều xấu xa tội lỗi. Khi bị quân binh đánh dẹp, bắt bỏ vào ngục thất, để đưa ra tòa, kêu án mà lãnh chịu hình phạt tù đày hoặc tử hình theo như cái tội mà họ đã gây ra tạo ra.
    Rồi trong khi ấy vợ, con quyến thuộc của nhóm người nói trên, đem vàng bạc châu báu lo lót hối lộ cho vị quan tòa thanh liêm chánh trực để xin giảm án hay ân xá, tha bổng cho các tội nhơn có được không?
    Chắc chắn là không được như thế nào, thì việc cúng vàng mã, hình nộm, tướng rơm v.v...chỉ là việc làm của hạng người mê tín dị đoan mà thôi.
    Vã lại, xét cho kỹ, người dương thế dùng loại tiền gì?
    Người cõi âm dùng tiền tệ gì? Luật lệ nào cho phép oan hồn uổng tử nhận lãnh tiêu pha? Vả lại đã có lòng cho, sao lại đem đi đốt ráo cả vậy?
    Nói họ thần thông phép tắc để nhận, sao họ không biến hóa ra mà dùng, lại hốt tro tàn đem về làm gì. Họ thụ hưởng được hồi nào? Chẳng qua là khi mua vàng mã (với giá khá đắt) số tiền chui vào rương, vào tủ của số người sản xuất đó. Nước Việt Nam ta hơn một ngàn năm bị đô hộ dưới sự cai trị của người phương Bắc, phong tục tập quán, lễ nghi phong hóa một phần lớn do người phương Bắc bày vẽ. Vàng mã cũng do mấy chú Tài phiệt đặt bày.
    Để tiêu thu các món hàng trên, nên họ dựng lên câu chuyện "ĐƯỜNG VƯƠNG LÝ THẾ DÂN DU ĐỊA PHỦ" các oan hồn uổng tử khóc lóc xin tiền, thiếu bạc v.v...
    Câu chuyện thật hoang đường, thế nhơn vốn nhẹ, nghe bùi tai là tin ngay chứ không chiu suy xét cho kỹ, nhất là ở đời có hạng người tham lam ích kỷ, cho vay cắt cổ, tham nhũng ô lại, làm những việc độc ác, vơ vét tận xương tủy của dân lành, miễn sao cho vừa lòng ích kỷ cá nhơn. Đã thế lại còn lo sợ cho tương lai sau khi chết, lo mua sắm gửi gắm kho vàng, kho bạc dưới diêm vương, để sau khi chết xuống có sẵn mà tiêu xài, hối lộ Diêm vương, Quỷ sứ, mong những vị này thu nhận của hối lộ, mà giảm khinh hình phạt cho v.v...
    Đem sự việc trên mà suy luận. Người Việt Nam ta dùng tiền ngân hàng Việt Nam. Người Anh dùng Anh kim, người Mỹ dùng Đô-la, người Pháp dùng Frăng v.v...Vậy đố ai biết Diêm Vương dùng thứ tiền tệ chi? Một miếng giấy súc, quệt một chút kim nhũ hay ngân nhũ. Hoặc khắc bản gỗ để in tiền xưa, rồi đốt cho người cõi âm dùng, thì đúng là một việc quá ư khôi hài, và không khéo ta lại khinh thường vong hồn người quá cố.
    Nói rộng ra, các nước theo Phật giáo chơn chánh như Thái Lan, Miến Điện, Tích Lan v.v...hay các nước văn minh như Âu, Mỹ, người ta không cúng vàng đốt mã, chắc họ hàng, thân quyến của họ nghèo túng lắm.
    Nếu họ đói, nghèo sẽ sanh tâm trộm cướp. Bên Việt Nam ta có nhiều vàng kho, bạc nén tích trữ để dành, họ sẽ tràn qua xâm lăng, cướp giật, thì chắc chắn họ hàng nhà ta liệu có giữ nổi cùng không? Chắc cũng phải lo sợ mất mát, thì khổ lắm chứ chơi sao? sống đã khổ vì giữ của, chết cũng không an tâm vì lắm của, nhiều vàng.
    Đó là luận lý LÝ NHƠN QUẢ mà nói cho cùng, chứ khi chúng sanh chết, phải đi thọ sanh theo duyên nghiệp của mình khi sanh tiền gây tạo chứ đâu có phải nằm đó mà chờ sự thế thẩm văn xin, cúng cấp đâu?
    Tóm lại, người TU SĨ XUẤT GIA mong vượt ra khỏi vòng TAM GIỚI KHỔ, phải tìm sự lợi ích cho mình và sự lợi ích cho quần sanh bằng CHÁNH MẠNG, và tránh xa NĂM ĐIỀU TỘI LỖI mà đức Phật hằng khuyên răn nhắc nhở.
    Được madeinviet sửa chữa / chuyển vào 21:54 ngày 30/08/2007
  10. madeinviet

    madeinviet Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    03/06/2007
    Bài viết:
    1.983
    Đã được thích:
    0
    PHÊ PHÁN VIỆC CÚNG KIẾNG BẰNG THỨC ĂN.
    ĐEM HOA QUẢ, VẬT THỰC CÚNG DƯỜNG PHẬT ĐƯỢC KHÔNG?
    Đặt trên bàn Phật vài nải chuối với ngũ quả. Năm bảy chén chè, vài chục cái bánh v.v...để gọi là cúng Phật. Hoặc giả có người để đến ba bốn ngày, đến đổi chè thiu chuối mốc, chư đức Phật có hưởng chút nào đâu?
    Trái lại, ruồi lằn bu đậu, gián, chuột phá phách tiểu dãi trong đó, rồi vô tình đem ăn, sinh bệnh hoạn không khéo lại than trời, trách Phật nữa.
    Đức Phật đã lên đường tịch diệt cách đấy hơn 25 thế kỷ mà còn ăn uống nỗi gì? Vả lại nói một cách cho dễ hiểu. Ví như các vị chư thiên thấp nhất của 26 từng trời là TỨ ĐẠI THIÊN VƯƠNG. Chư vị ấy, vật thực tự nhiên mà có do theo ý muốn, nhờ phước báu của sự bố thí theo hỗ trợ, chứ đâu phải nấu nướng chiên xào, mắm muối tiêu ớt như của thế tục đâu?
    Đem vật thực của chúng ta dùng đây, dù là cao lương mỹ vị, sơn hào hải phẩm, dù cho ngon quý báu nhất cõi trần này, đem dâng cúng đến các Ngài, thì chẳng khác nào trâu bò đem rơm cỏ là món ăn ngon nhất của chúng cho loài người dùng có được không?
    Vậy thì đức Phật là đấng Chí Tôn Chí Thánh, bậc đã đi đến nơi sáng suốt trọn lành, Ngài đã vượt ra khỏi vòng TAM GIỚI rồi, mà chúng ta lại đem dâng cúng đồ uế trược, phàm tục của chúng ta đến Ngài sao? Vì cố chấp thủ cựu do sự bày đặt của người Trung Quốc mê tín nên chúng ta cứ nhắm mắt làm theo với quan niệm "XƯA BÀY NAY LÀM, TRƯỚC SAO, SAU VẬY" để cho NGOẠI ĐẠO chê cười là "ĐẠO PHẬT MÊ TÍN DỊ ĐOAN".
    VẬY CÚNG PHẬT BẰNG GÌ, CHẢ LẼ THỜ KHÔNG VẬY SAO?
    Cúng dường lên đức Phật bằng cách HÀNH ĐẠO là cao thượng nhất. Tuy nhiên, đó là nói về Lý. Còn Sự để tỏ lòng thành kính lên đấng CHÍ TÔN người Phật tử cũng có thể dùng hương, đèn, trầm, hoa lên cúng Phật với đầy đủ Lý và Sự cũng được chấp thuận nhận là hiệp theo lẽ Đạo. Cúng dường hiệp theo lẽ Đạo có nghĩa là gì? Khi thắp đèn lên cho sáng, ta quán niệm. Đây là ngọn đèn tuệ của ba đời chư Phật đã vẹt tan màn bóng tối VÔ MINH đã che án chúng sanh trong vô lượng kiếp. Đốt ba cây nhang là tượng trưng cho ba nén Hương Lòng "TÂM HƯƠNG" có mùi thơm ngào ngạt, đó là hương Giới, hương Định và hương Tuệ hay còn gọi là HƯƠNG TRÍ KIẾN và TRI KIẾN GIẢI THOÁT.
    Dâng Hoa lên cúng Phật, chúng ta cũng quán niệm rằng "Hoa" này tốt đẹp xinh tươi, nhưng rồi đây nó cũng sẽ úa tàn theo năm tháng
    Cũng như thân ta, vóc huyễn giả tạm nay, rồi cũng sẽ già, đau và chết như thế ấy.
    Làm và quán niệm như thế để luôn luôn nhắc nhở tâm ta gọi là cúng dường Sự và Lý đúng theo Lẽ Đạo. Đúng với lòng tôn kính, cao quý lên đức THẾ TÔN.
    NGƯỜI PHẬT TỬ THỜ PHẬT TẠI GIA NHƯ THẾ NÀO?
    Giản tiện, đơn sơ, vừa lẽ phải, tuỳ theo ý thức thẩm mỹ của từng cá nhơn, miễn sao cho đầy đủ ý nghĩa không cầu kỳ. Song cũng không qúa bừa bãi theo đúng như lời Phật dạy trong KINH KIM CƯƠNG.
    DĨ SẮC KIẾN NGÃ - DĨ ÂM THANH CẦU NGÃ
    THỊ NHƠN HÀNH TÀ ĐẠO - BẤT NĂNG KIẾN NHƯ LAI
    Có nghĩa là:
    Lấy Sắc để thấy ta, Dùng âm thanh mà cầu ta,
    Ây người làm việc quấy, Chẳng gặp được ta đâu.
    Suy như vậy, chúng ta thấy rằng đức Phật là một đấng GIÁO CHỦ vô cùng bình dị khiêm nhường và thiết thực chứ không phải muốn cho chúng sanh THẦN THÁNH hoá Ngài.
    THỜ PHẬT CÓ THỜ VONG LINH ÔNG BÀ CHA MẸ KHÔNG?
    "PHẬT ÁI CHÚNG SANH, NHƯ MẪU ÁI TỬ". Phật là đấng Từ phụ của muôn loài. Tại sao lại không thờ ông bà, cha mẹ cùng thân nhân quá cố được?
    Thờ phụng là để tưởng nhớ đến công ơn cao dày cuả ông bà cha mẹ, các bậc tiền nhơn, để soi gương hiếu hạnh của đấng TRỌN LÀNH, để tỏ lòng sùng kính tri ân ông bà cha mẹ, đó là chữ HIẾU mà đức Phật hằng gợi khen thì tại sao lại không được?
    THỜ RỒI CÚNG VẬT THỰC ĐẾN ÔNG BÀ CHA MẸ ĐƯỢC CHỨ?
    Theo SỰ mà nói, thì đó là tấm lòng chí thành chí hiếu của con cháu bộc lộ ra bằng hành động đối với các vong linh đã qúa vãng vậy thôi, đúng LÝ ra thì có cúng, ông bà cha mẹ cũng không ăn mất phần nào. Giả sử mà nếu có ăn thật thì chưa chắc một trăm người đã cúng hết đâu. Có người khi cha mẹ còn sanh tiền không lo phụng dưỡng nuôi nấng, đến khi chết rồi, gặp ngày kỵ lạp mổ heo giết bò, cúng tế rình ràng, gọi là TRẢ HIẾU thì thật là vô cùng giả dối.
    Nói cho cùng, cúng bái đến cha mẹ, hưởng được cũng có, mà không hưởng được cũng có. Có những ý nghĩa như sau:
    Cha mẹ lúc lâm chung quá vãng, tùy theo nghiệp báo đã tạo, mà đi thọ sanh nơi cảnh giới mới. Ví như tạo nghiệp lành được thọ sanh về cõi trời chẳng hạn.
    Vật thực nơi ấy ngon thơm quý báu như ý, đâu có dùng được những thứ cá thịt hôi thối của nhơn loại. Bằng như được làm người, thì có cơm sữa được sự nuôi nấng của cha mẹ rồi.
    Trái lại bị đoạ vào súc sanh cầm thú như trâu bò heo dê, ngỗng vịt...thì mỗi loại có từng vật thực của nó. Nếu sanh vào địa ngục thì vật thực của họ là hòn sắc nóng và vật uống là nước đồng sôi, dù có sơn hào hải vị, cao lương hải phẩm khi đến miệng cũng hoá ra lửa mà thôi. Tuy vậy, cũng có một loại chúng sanh thuộc A Tu La hay Ngạ Quỷ nhờ hưởng phước do ta hồi hướng khi cúng dường hợp theo lẽ đạo là dụng nạp thọ hưởng được mà thôi.
    Cúng dường HIỆP THEO LẼ ĐẠO là thế nào? Là làm lễ trai Tăng để bát, cũng như thượng cúng dường Tam bảo hạ bố thí cho kẻ bần nhơn, hay mời thỉnh chư Tăng tụng kinh, thuyết pháp hồi hướng phước báu đến ân nhân quá vãng. Do nhờ oai đức tu hành thanh tịnh, và mùi thơm của phước lành bảo trợ, các ân nhân quá cố sẽ được hưởng phước báu đó mà thoát nơi khổ cảnh, thọ sanh về cõi an vui.
    TẠI SAO LÀM PHƯỚC BỐ THÍ LẠI CÒN HỒI HƯỚNG?
    Làm phước bố thí là một lẽ, là phước do mình tạo ra do thân khẩu, sắm sửa cho có, song không hồi hướng chia sớt, là coi như mình không ân cần mời mọc chia sớt dâng cúng thì làm sao người quá cố dám thọ lãnh. Nếu khi ta làm phước mà không hồi hướng thân nhân không lãnh được, hoá ra vô ích lắm sao?
    Sao lại vô ích? thế thường ở đời, khi mình biếu tặng ai một vật gì, mà họ không nhận được, hoặc không có người nhận, thì vật ấy trở về chủ cũ. Phước làm cũng vậy. Khi không hồi hướng, hoặc hồi hướng mà thân nhân không lãnh được, thì phước báu trở về thí chủ.
    NGÀY KỴ LẠP MÀ KHÔNG CÚNG, COI NHƯ LẠNH LÙNG?
    Luật lệ có cấm ai đâu? Đó là quyền tự do cá nhơn tối thiểu của một người.
    Chứ thật ra ngày nào, giờ nào lúc nào làm phước có phước rồi ta chia sớt hồi hướng đến cha mẹ thân bằng quyến thuộc đã quá vãng LÀ CÚNG DƯỜNG HIỆP THEO LẼ ĐẠO, là kỵ GIỖ rồi, chứ một năm chờ đến ngày kỵ mới cúng còn các ngày khác cha mẹ thân bằng quyến thuộc ăn uống chi.
    Vả lại, ngày kỵ lạp, là ngày mà con cháu xa gần tụ hội để thăm nom, hồi hướng công đức của tiền nhơn quá cố, mà không có sự ăn uống, thì chắc chắn không ai muốn đến. Đó cũng chỉ qua là món trái khẩu của thế nhân cũng là sáng kiến của các bậc tiền nhơn bày ra cho con cháu xa gần tụ hội cùng nhau, thăm viếng săn sóc nhau siết chặt sợi dây luyến ái gia đình, họ tộc với nhau. Song khi ăn uống chè chén, thù tạc với nhau mà không đặt để lên bàn thờ, mời mọc ôn mụ, thì coi như háu ăn quá đi chăng?
    Do nhân đó, mà người đời tổ chức lễ nghi cúng bái là vậy. Song đã là người Phật tử, sống theo lẽ Đạo tùy nghi phương tiện, cúng bái cho vừa phải lẽ. Không nên viện lý do kỵ lạp mà mổ heo, giết bò, chè chén say sưa để rồi cãi lẫy ồn ào v.v...thì tưởng niệm, nhớ ơn đâu không thấy, mà hoá ra làm tủi hổ vong linh quá cố.
    Được madeinviet sửa chữa / chuyển vào 21:58 ngày 30/08/2007

Chia sẻ trang này