1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Một thế giới không có đàn bà !

Chủ đề trong 'Văn học' bởi hoahonggay, 04/05/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hoahonggay

    hoahonggay Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/03/2003
    Bài viết:
    722
    Đã được thích:
    0
    Một thế giới không có đàn bà !

    Con đực chỉ đực ở vài thời điểm,
    Con cái thì cái trong toàn bộ cuộc đời,
    hoặc ít nhất trong toàn bộ thời thanh xuân
    Rousseau
    (quyển V.la pléiade Gallimard)


    MỘT THẾ GIỚI KHÔNG CÓ ĐÀN BÀ

    Tác giả: BÙI ANH TẤN

    CHƯƠNG I

    Đen, trắng, nóng, lửa rừng rực. Một vùng đen sâu thăm thẳm kéo hút người xuống, có những tiếng cười khanh khách, tiếng eo éo lào thào. Thành Trung vùng vẫy trong tuyệt vọng, cố gắng ngoi lên nhưng bất lực. Chưa bao giờ anh lại kinh hoàng và có cảm giác thấy cái chết kề cận như vậy. Anh muốn kêu thật to, nhưng chỉ là những tiếng kêu ú ớ không rõ tiếng.
    Bên tai Thành Trung vọng lại những tiếng còi tàu lúc gần, lúc xa rền rĩ. Toàn thân anh bị lắc mạnh, có tiếng gọi xa xăm, thôi thúc, mơ hồ.
    Bật choàng dậy theo quán tính, Thiếu úy Thành Trung ngơ ngác nhìn quanh phòng làm việc, mất mấy giây sau mới hiểu mình đang ở đâu.
    Mồ hôi trong người anh toát vã ra như tắm.
    Chiếc máy điện thoại để ở ngay đầu giường réo inh ỏi. Trung lừ đừ nhắc máy, người gọi xin cho gặp thiếu tá Nguyễn Lân, đội trưởng đội 3.
    Ở giường bên, Nguyễn Lân đang quẹo đầu ngủ say sưa.
    Ngập ngừng, Trung tiến đến khẽ lay Nguyễn Lân đến lần thứ tư mà Lân vẫn ngủ say, cuối cùng Trung đành phải lắc mạnh và Lân choàng dậy.
    - Anh Lân, có điện thoại Công an Quận gọi anh
    Nhìn Trung, Nguyễn Lân rũ đầu mấy lần cho tỉnh hẳn rồi đứng dậy uể oải bước tới bàn làm việc. Cả hai anh em đều rất mệt về sau bữa cơm trưa nay.
    Thông thường Thiếu tá Nguyễn Lân rất ghét việc nhậu nhẹt hay ăn cơm trưa khách mời, nhưng hôm nay mấy bạn học cùng trường cũ chuẩn bị ra Bắc công tác nên đành phải đi. Chỉ vài chai bia nhưng cũng đủ làm cho Lân thấy lừ đừ cả trưa.
    Liếc nhìn đồng hồ, 2 giờ, Nguyễn Lân nhấc máy:
    - A lô, tôi Lân đây.
    Có tiếng cười vọng từ xa của thiếu tá Văn Cơ, đội trưởng cảnh sát hình sự Công an quận.
    - Chào, lại nhậu chứ gì ! Nghe giọng anh là tôi biết.
    - Ừ... ừm. Có chuyện gì không cơ ?
    - Này, mới xảy ra một vụ án ở địa bàn quận. Tôi tính mời anh hay Hùng tham gia khám nghiệm hiện trường, có bận gì không ?
    Nheo mắt nhìn cuốn sổ trên bàn, Nguyễn Lân trả lời.
    - KHông, chiều nay tôi rảnh, Cho địa chỉ đi...

    Bỏ máy xuống, Lân bước vào nhà vệ sinh lấy khăn lau mặt. Anh đăm đăm nhìn trong gương, vẻ mặt hốc hác thấy rỏ. Nguyễn Lân thoáng thở dài vuốt mấy sợi tóc bạc lấm tấm hai bên thái dương, già rồi. Giá có Huệ, chẳng bao giờ cô chịu để anh như thế này.
    Với tay thay chiếc áo, nhìn Minh Thanh, đội phó của đội đang ngồi đọc hồ sơ, Nguyễn Lân khoát tay nói:
    - Hình sự Quận, chỗ Cơ vừa báo mới có trọng án. Tôi tranh thủ xuống trước xem sao, dù sao mình cũng cần ủng hộ Cơ vì nó mới về quận. Hùng đi sinh hoạt cơ sở về, nói nó xuống luôn.
    Ngoài trời nắng gắt.
    Ánh nắng nhìn đến chói mắt. Không khí nóng hầm hập, ngột ngạt kinh người. Nếu không vì công việc, chẳng trinh sát nào muốn rời phòng làm việc vào lúc này.
    Nguyễn Lân dợm bước xuống thền đã thấy Thành Trung đang đứng thập thò, anh bthoáng bật cười, vẫy tay ra hiệu Trung lấy xe chở mình đi.
    Hờn hở dắt xe ra cổng. Vừa chạy, Thành Trung vừa ngoái đầu lại hỏi:
    - Có án mạng hả anh ?
    - Ừ, Công an quận vừa cho biết có một vụ giết người xảy ra dưới quận. Họ mời mình tham gia khám nghiệm hiện trường.
    Thành Trung rú ga, chiếc xe xé dòng người lao vụt đi.
    Nguyễn Lân ngồi sau nhìn cậu trinh sát mới của đội tủm tỉm cười. Thành Trung là em ?oút cưng? của đội và trực tiếp được anh hướng dẫn công việc. Cách đây mấy tháng, khi lãnh đạo phòng mời Lân qua nhận lính mới, trước mắt anh là một thanh niên trẻ, đẹp trai, có vóc dáng to lớn như một vận động viên thể thao, đang rụt rè ngồi đợi anh. Năm năm đào tạo trong trường công an làm cho anh ta có vẻ cứng cáp, thế nhưng vẫn không làm mất đi những nét tuấn tú trên gương mặt bầu bĩnh với một bên má lúm đồng tiền mỗi khi cười nhìn rất có duyên. Đó là thiếu úy Thành Trung vừa tốt nghiệp trường Đại học Cảnh sát được tổ chức phân về phòng anh. Ngắm nhìn chàng trai, đột nhiên Nguyễn lân phì cười ?otại sao em thích làm cảnh sát hình sự?? Thành Trung ngơ ngác nhìn anh ấp úng. Trưởng phòng nhìn Lân cười, ông hiểu ý nghĩe câu hỏi của anh và đề nghị Lân trực tiếp kèm cặp Trung Vì đây là con trai của Giáo sư Tiến sĩ Vĩnh Chương, bạn của ông. Nguyễn Lân à một tiếng thật to và gật đầu. Tuy chưa bao giờ là học trò của giáo sư nhưng Lân cũng đã từng đọc vài cuốn sách do giáo sư viết và kính trọng trí tuệ uyên bác của ông. Giáo sư là một nhà khoa học lớn, có tên tuổi, hiện đang công tác tại liên hiệp Các tổ chức Khoa học Kỹ thuật thành phố.



    rồi bạn sẽ hiểu tôi !
  2. hoahonggay

    hoahonggay Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/03/2003
    Bài viết:
    722
    Đã được thích:
    0
    Khi dẫn Trung về giới thiệu với cán bộ chiến sĩ đội 3 trong buổi họp giao ban sáng, mọi người nhìn Trung xầm xì, có ai đó nói, lâu lắm rồi đội mới được bổ sung một cậu lính trẻ đẹp trao như vậy. Thiếu tá Nguyễn Lân vỗ vai thành Trung, nói như khoe với mọi người? Hình sự phải vậy chứ?. Thế nhưng nhìn vẻ thư sinh của Thành Trung, cũng có người nghi ngờ liệu anh có làm nổi một trinh sát hình sự hay không. Và mặc dù cho Trung phản đối, cả đội đều tán thành gọi Trung là ?oút cưng?. Điều đó cũng dễ hiểu, bởi ở đội này người trẻ tuổi nhất của đội cũng xấp xỉ 40, và ai nấy đều vợ con đùn đề, việc Thành Trung xuất hiện làm cho đội như có thêm làn gió mát tươi trẻ, nên ai cũng quý.
    Quả thật, nhìn vẻ nhẹ nhõm, trẻ trung và có phần đỏm dáng của Thành Trung, Nguyễn Lân cũng hơi lo, Trung có gì đó rất công tử ?obột? so với những trinh sát khác. Thiếu tá Nguyễn Lân quyết định mình sẽ kèm cặp, đào tạo Trung. Đây cũng là một phá lệ của anhy, thường khi một trinh sát trẻ về thì sẽ có một trinh sát lớn tuổi đi theo kèm cặp, nhưng không bao giờ trực tiếp là đội trưởng. Đấy là nguyênh tắcủa chung của đơn vị, riêng Thành Trung một phần cũng là từ lời đề nghị của trưởng phòng.
    Không đóng vai một ông giáo già, mà chỉ là một người anh đi trước có nhiều kinh nghiệm, Nguyễn Lân tận tụy đào tạo nhiều lớp đàm em nên người, trong đó có Thành Trung .
    Vổ vai, Nguyễn Lân ra hiệu Trung quẹo xe vào một con hẻm 303 đường Nguyễn Thị Minh Khai. Hẻm 303 có tên là hẻm cô tiên. Thật kỳ lạ giữa thành phố ồn ào náo nhiệt, sôi động này lại có một cái hẻm mang tên rất thơ mộng.
    Từ xa, hai anh em đã thấy một đám đông đứng lố nhố tò mò vây quanh căn nhà xanh xanh ở cuối hẻm. Mọi người kinh hãi nhìn nhau, thì thầm to nhỏ.
    Gật đầu chào anh cảnh sát khu vực đang đứng bên ngoài, Lân và Trung rẽ lối đi vào, nhác thấy mấy chiếc xe ô tô gần đó, Trung thì thầm :
    - Hình như kỹ thật hình sự đã xuống !
    Nguyễn Lân gật đầu nhẹ, anh niềm nở chào mấy anh em ky thuật hình sự đang lấy đồ nghề trong xe ra.
    Một căn nhà nhỏ hai tầng, xinh xắn nằm lùi sâu cuối cùng trong hẻm. Trước mắt Trung là giàn hoa thiên lý chạy dài từ mái nhà rủ lá hoa xuống lớp gạch men xanh trước nhà, hương thơm ngan ngát đong đưa trong gió. Mùi hương thiên lý dịu dàng mà Trung rất thích. Giá như vào lúc khác anh đã chẳng đứng lại ngây ngất với nó vài phút, nhưng không phải vào buổi chiều ảm đạm, đầy tử khí ở căn nhà này. Trung thoáng tiếc rẻ.
    Thấy hai người đi lại, Văn Cơ ra hiệu cho mấy cảnh sát nhường chổ và kéo tay Nguyễn Lân mời vào nhà. Vừa đi Cơ vừa tranh thủ báo cáo công việc. Có sự kính trọng này bởi lẽ Văn Cơ nguyên là trinh sát của Nguyễn Lân và cũng là đội phó của đội trước khi về công an quận làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
    - Thạc sĩ Phạm Hồng Bàng, 38 tuổi. Độc thân. Phát hiện chết lúc 2 giờ chiều nay, người phát hiện cô Hoà, nghe nói là vợ sắp cưới của anh ta. Hung thủ dùng súng bắn thẳng vào ngực, hai vết đạn.
    Trong phòng ngủ của nạn nhân, ánh đèn trền mờ ảo, bầu không khí oi bức, ngột ngạt, mặc dù có tiếng máy lạnh chạy rầm rì. Mấy cán bộ kỹ thuật hình sự đang vây quanh xác chết. Ánh đèn chớp nhoá lách tách. Lần đầu tiên được tham gia khám nghiệm hiện trường một vụ án nên Trung rất tò mò quan sát. Những người cảnh sát kỹ thuật hình sự làm việc rất thong thả, mỗi người một việc, truy tìm tang vật, lấy dấu tay, dấu giày. Nhìn họ, Trung thấy kính nể. Bình tĩnh quá, hình như ai cũng quá quen với công việc này đến nỗi Trung thấy họ hình như không có phản ứng gì.
    Trung thoáng thấy ngượng ngùng khi nhìn xác chết một người đàn ông trần truồng, anh thừ người đứng nhìn xác Phạm Hồng Bàng. Không hiểu sao trong người anh có những cảm giác khó chịu khi thấy, Trung muốn quay mặt đi không nhìn nhưng rồi anh lại miễn cưỡng nhìn xác chết. Người đàn ông này gợi cho anh có những ý nghĩ mơ hồ không tốt lắm về anh ta.
    Anh ta nằm thẳng, thân hình gần như trần truồng vì chỉ còn mặc độc 1 chiếc quần lót mỏng, hai tay vẫn để trước bụng kéo theo vệt máu đen bầm chạy dài từ vết đạn ở ngực chảy xuống, cái chăn mỏng đã được kéo qua một bên để chụp ảnh. Một khuôn mặt dài, hai má hõm lại, với vẻ mệt mỏi thể hiện rõ qua nếp nhăn hằn trên khoé miệng, với ánh mắt khép hờ tựa như đang ngủ. Không hiểu sao Trung thấy hình như anh ta hơi cười qua cái nhếch mép của đôi môi mỏng, trắng bệch. Trung nghĩ mình hoa mắt.
    Tương phản với khuôn mặt nhợt nhạt, mất sinh khí kia, trên đầu giường trong tấm ảnh con, Bàng đang nhìn Trung với nụ cười thật tươi trẻ. Thật đáng tiếc, mới đây thôi còn là một con người tràn đầy nhựa sống, sẽ còn cống hiến bao nhiêu cho xã hội, thế mà...Tại sao ? Anh thở nhẹ hắt ra tiếc rẻ.
    Vị bác sĩ pháp y đeo găng tay và sờ nhẹ vào vết đạn bắn trên ngực. Máu đã đông đen, tử thi đã cứng hoàn toàn, các vết hoen đang xúat hiện rõ ở vùng mặt, tay và bàn chân của nận nhân. Văn Cơ liếc nhìn Lân, anh ta đã bị giết ít nhất cách đây 12 giờ, đã loại trừ được khả năng tự sát.
    Nhìn người cán bộ kỹ thuật hình sự đang nheo mắt bước luỳi từng bước để đo khoảng cách tầm bắn, Lânh hỏi :
    - Có tìm thấy súng không ?
    - Không- Anh ta lắc đầu và nói - Đang đo đường đạn để hướng đứng bắn và vỏ đạn.
  3. hoahonggay

    hoahonggay Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/03/2003
    Bài viết:
    722
    Đã được thích:
    0
    Kéo Nguyễn Lân lại gần cái bàn nhỏ trong phòng, trên bàn có một chai rýợu ðổ nghiêng ðã cạn và vài miếng chả còn týõi, Vãn Cõ gõ tay ðầy ý nghĩa. Lân ngắm nhìn gật gù, Cõ nói:
    - Ðang ðề nghị khám hiện trýờng thật kỹ, rất có thể hung thủ có quen biết nạn nhân bởi vì sau khi giết ngýời xong nó tẩu thoát bằng cửa chính, khoá cửa cẩn thận và hình nhý nó vào cũng bằng cửa chính, có chìa khoá. Chúng ta không tìm thấy dấu cạy phá.
    - Trong nhà có mất mác gì không ?
    - Có, chúng ta ðang lấy dấu tay. Trong tủ quần áo và trong hộc bàn có dấu lục lọi tìm tiền bạc.
    Nguyễn Lân siết tay Cõ biểu lộ sự ðồng ý và kéo anh ra khỏi phòng. Ðến cửa buồng bỗng Thành Trung dừng lại khịt mũi. Thật lạ, có 1 mùi hýõng gì ðó ðến bây giờ anh mới phát hiện vẫn ðang lẫn quất ðâu ðây trong cãn phòng này. Hýõng nồng nhýng không phải mùi hýõng của tự nhiên. Anh ta sử dụng nýớc hoa gì nhỉ, Thành Trung tự hỏi vậy. Anh cũng quen sử dụng nýớc hoa cho bản thân, thế nhýng mùi ở ðây vừa nồng vừa nặng, không giống các loại nýớc hoa thông dụng, hay tại nhiều ngýời quá nên vậy.
    Không cýỡng ðýợc, Thành Trung quay lại nhìn xác thạc sỹ Bàng lần nữa và anh lại cho rằng mình hoa mắt. Hình nhý anh ta ðang cýời, 1 nụ cýời chết chóc của tử thần.
    - Anh Cõ !
    Một cảnh sát hình sự chạy vào, ghé tai Vãn Cõ thì thầm. Thiếu tá Vãn Cõ ngạc nhiên nhìn LÂn.
    - Anh Lân này, có hai cán bộ bên Tổng cục An ninh Quân ðội xin vào gặp chúng ta, nói có việc cần?
    Lân nhíu mày ngạc nhiên không kém, ðây là 1 vụ việc mang tính hình sự và bản thân nạn nhân là dân sự, không có liên quan ðến Quân ðội, tại sao...
    Anh gật ðầu.
    Hai sĩ quan quân ðội ði vào. Một ngýời ðeo lon ðại úy và 1 ngýời mặc thýờng phục, nhýng nhìn có vẻ là cấp trên của ðại úy kia. Họ ðến chỗ 3 ngýời. Hai sĩ quan quân ðội chỉ nhìn lýớt qua xác chết và ðiều họ quan tâm ðầu tiên là bàn làm việc của thạc sỹ Bàng. Cả 2 ghé ðầu vào nhau chỉ trỏ, thì thầm. Nguyễn LÂn thông báo với họ:
    - Ðã tạm xác ðịnh ðây là 1 vụ giết ngýời, thủ phạm giết chết nạn nhân sau ðó lục lấy ði 1 số ðồ ðạc, nhýng là những cái gì thì chýa rõ. Do vậy, hiện ntrýờng cần ðýợc bảo vệ ðể làm kỹ công tác khám nghiệm, ðề nghị 2 anh thông cảm chờ.
    Dýới nhà, 2 cảnh sát hình sự ðang kiên nhẫn ngồi an ủi 1 cô gái. Nói ðúng hõn là 1 phụ nữ, cô ta trạc hõn 30 t và ðang có dấu hiệu tuổi già qua những nét nhãn mờ trên khoé mắt. Ngýời phụ nữ gục ðầu khóc lặng lẽ, thỉnh thoảng lại ngẩng ðầu nhớn nhác nhìn quanh ðầy vẻ kinh hoàng, ngõ ngác. Ngýời yêu của Thạc sỹ Bàng, họ sắp làm ðám cýới, cũng chỉ còn khoảng nửa tháng nữa.
    Vẫy tay ra hiệu cho Trung lại gần, Nguyễn Lân nhẹ nhàng:
    - Lần ðầu tham gia khám nghiệm hiện trýờng, chắc em còn lạ nhiều, hãy chú ý quan sát anh em làm việc mà học hỏi. Không nên biểu lộ xúc cảm quá, công việc của mình là vậy, rồi sẽ quen thôi. Cố gắng lên em.
    Anh nhìn ngýời sĩ quan trẻ trìu mến, cýời và býớc ði.
    Thành Trung im lặng lắng nghe chỉ bảo, anh biểu mình sẽ còn phải học tập nhiều ở những ngýời ði trýớc, ðặc biệt là ở ngýời ðội trýởng, 1 trinh sát hình sự nổi tiếng dày dặn kinh nghiệm trong nghề nghiệp.
    Tạm biệt 3 ngýời, Nguyễn Lân ðẩy xe ra về, vừa ði anh vừa lắc ðầu cýời né những câu hỏi lao xao của những ngýời xung quanh.
    Hýõng thiên lý thõm quá !
    Trời ðang chuyển nắng. Từng cuộn mây ðen ðang kéo ðến phủ kín bầu trời, ðã có hõi lạnh trong không khí. Có lẽ sắp mýa. Nguyễn Lân nhìn trời lẩm bẩm.
  4. hoahonggay

    hoahonggay Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/03/2003
    Bài viết:
    722
    Đã được thích:
    0
    Cả 3 người vừa lết, vừa bò bám vào vách đá trơn tuột để leo lên bên cạnh bờ vực sâu thẳm . Trên bầu trời mây đen vần vũ, những tia chớp lằng ngoằng như rễ cây mọc trên trời, sáng rực kéo theo những tiếng nổ kinh hồn . Đã có những giọt mưa quất vào mặt rát ràn rạt, tiếng gió gào thét, gầm rú .
    Những thân hình gần như trần truồng với những mảnh y phục rách tơi tả dính sát vào người . Mọi người nhìn nhau nụ cười méo mó, nhợt nhạt động viên nhau cố gắng leo lên . Người thứ nhất leo lên được đến đỉnh vách đá ngồi ôm ngực thở dốc . Người thứ hai dìu người thứ ba cùng leo lên và anh ta leo đứng lên trên vách đá trước, rồi thò tay để đỡ người bạn thứ 3 bên dưới thì chợt 1 tiếng rú thất thanh không thành tiếng . Người thứ 3 đang lóp ngóp bò lên, đột nhiên không hiểu sao trượt tay lăn long lóc trên sườn đá rơi xuống vực sâu đen ngòm .
    Tất cả xảy ra nhanh quá .
    Nhanh đến nổi 2 người bạn đồng hành không kịp phản ứng gì, chỉ ngẩn người nhìn người bạn đồng nghiệp rơi tõm xuống vực nhẹ như 1 viên đá được ném xuống hố sâu không 1 tiếng vọng . Gần 1 phút ngơ ngác nhìn nhau họ mới chợt hiểu điều đau lòng gì đã xảy ra . "Không", 1 người bạn la lớn nhoài người bò xuống sườn đá, người kia vội vã ôm lấy vai bạn giữ lại "đừng anh Bàng, nguy hiểm lắm", "thằng hèn, mày bỏ bạn à ?", anh ta quát to, đôi mắt rực lửa đau đớn nhìn đồng nghiệp mình . Người kia bật khóc to, nghẹn ngào "đi vòng xuống dưới kia, anh mà bò xuống như vậy coi chừng lại trượt tay nữa" .
    "Hải, Hải .... ơi ... ơi ... hú ... hú ... h ..u ..u ....hu ....
    Những tiếng gọi thất thanh lạc giọng . Một người quỳ sụp xuống thổn thức nghẹn ngào, "tại tôi, tại sao tôi lại không nhanh tay hơn, tại tôi" . Anh đập mạnh hai bàn tay của mình lên mặt đá, tóe máu . "Anh điên à" người kia quát to giữ tay bạn mình lại .
    Tiếng khóc nức nở kéo dài .
    Thật lạ . Nhanh chóng những tiếng gió ngớt dần, mưa thôi rơi và cả 1 màu hồng với những bông hoa gạo rực đỏ lấm tấm như rải hoantrên nền trời xanh thăm thẳm . Bên trên vách đá là những hoa lạ, sẫm màu như máu, mọc xen lẫn nhau như những ngọn cờ chỉa thẳng lên cao, bay lật phật, lất phất trong gió .
    Một cảm giác tĩnh lặng, cô liêu, đẹp đến rợn người .
    ( Nhật ký, ngày 5.5, tôi lại mơ thấy Hải )
    - Tổng đài 133 ?
    - Vâng, tôi nghe đây . Chào anh, tôi nhận ra anh rồi .
    - Thưa 133, tôi lại mơ thấy nữa, 1 giấc mộngkinh hoàng .
    - Kinh hoàng ?
    - Vâng . Đấy là 1 chuyến công tác cách đây mấy năm khi tôi và đồng nghiệp đi khảo sát 1 công trình quân sự ở biên giới phía Bắc . Trong khi đi tìm đường tắt để tránh 1 cơn lũ qua suối, chúng tôi bị lạc trong rừng, mệt mỏi và tuyệt vọng . Như tôi đã kể về giấc mơ này cho 133 nghe, 1 người bạn của tôi đã chẳng may té xuống vực chết . Từ đó đến nay thỉnh thoảng lại có những giấc mơ về chuyện cũ ám ảnh tôi .
    ( Có tiếng sụt sịt nghèn ngẹt trong máy )
    Tích tắc . tích tắc . Tiếng thời gian chầm chậm .
    Tổng đài 133 ngập ngừng hỏi tiếp :
    - Anh cảm nhận gì trong giấc mơ ?
    - Ân hận và đau đớn 133 ạ . Tôi ân hận vì cảm thấy như mình có lỗi trong cái chết của bạn tôi và rất đau đớn vì đó là người bạn rất thân của tôi, rất thân .
    - Cho tôi hỏi, tại sao anh lại thấy ân hận về cái chất của bạn anh ?
    - Tôi không biết nữa, nhưng lần nào cũng vậy, nhiều năm rồi nó luôn làm tôi đau lòng và ân hận . Nó dày vò tôi, vì đấy là bạn tôi . Có thể là tôi đã giết bạn tôi chăng ?
    - GIết bạn anh ?
    - Tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi luôn luôn mang nặng cảm giác ấy trong lòng .
    - Bạn thân của anh, thân nhất ?
    - Tôi có nhiều bạn thân, nhưng đấy là người thân nhất vì anh ấy hiểu tôi . Phải vì anh rất hiểu tôi . Đến nay tôi không còn tìm được 1 người bạn nào khác được như anh ấy . Không ai và không ai ... Giọng nói đột nhiên cao lên the thé ... Thay thế nổi anh ấy .
    - Bạn thân ....
    - 133 không hiếu đâu .... Tôi mệt mỏi quá .
    - Có lẽ anh bị stress rồi, cần phải nghỉ ngơi 1 thời gian .
    - Nghỉ ngơi ? Không thể được . Lúc này tôi rất bận . Tôi còn nhiều việc phải làm, không thể nghĩ được . Tạm biệt 133 .
    rồi bạn sẽ hiểu tôi !
  5. hoahonggay

    hoahonggay Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/03/2003
    Bài viết:
    722
    Đã được thích:
    0
    Chương 2 : Một thế giới không có đàn bà
    tiếp theo ....
    Thành phố của những tháng cuối mùa, nắng gắt và ngột ngạt . Hình như những toà nhà cao tầng xuất hiện càng nhiều, càng vươn cao thì trời cành như nóng nực hơn . Những con đường có hàng cây xanh ngày càng trở nên hiếm hoi, ít dần trong thành phố .
    Thành phố Hồ chí Minh của những năm cuối thế kỷ 20, đông đúc, ồn ào, tất bật và bụi .
    Có tiếng chuông kêu của chiếc điện thoại di động trong túi, tấp xe vào lề đường, Quang Việt, phóng viên báo Sức Sống, lấy điện thoại ra :
    - A lô ... Việt đấy ?
    - Dạ, tôi đây . Bây giờ anh đang ở đâu ?
    Quang Việt không nén được bực bội, anh quát to vào máy :
    - Tôi đang góc đường Nguyễng đình Chiểu ngang Huyền Trân Công chúa 9 ? )
    - Xin lỗi, dạ ... anh chịu khó đi khoảng 100 mét nữa, sẽ thấy con hẻm 234/12/5, có 1 thanh niên đi xe đạp xanh rêu đang đợi anh .
    Tiếng nói nhỏ lí rí, rè rè tiếng được tiếng mất, rất khó nghe . Quang Việt phải vểnh tai mà chỉ nghe được loáng thoáng . Ngán ngẫm, anh bỏ điện thoại vào túi, lẩm bẩm "thật xúi quẩy, cứ như trong truyện trinh thám"
    Cách đây cũng khá lâu, từ nhiều nguồn thông tin khác nhau, Quang Việt được biết công ty A&T đang có vấn đề trong hoạt động kinh doanh . Và đặc biệt liên quan cá nhân Diệp Kiến Châu, Tổng giám đốc công ty này có những khuất tất . Trước kia, đây là 1 công ty kinh doanh công ích của đoàn thể, công ty A&T hoạt động khá èo uột và thậm chí đã có lời đề nghị cho giải thể . Thế nhưng chỉ mấy năm sau, từ khi Diệp Kiến Châu xuất hiện như 1 cứu tinh, với danh nghĩa 1 nhà tư bản Việt kiều muốn đem tiền của, trí tuệ về để xây dựng quê hương . Và ông ta đã bỏ vốn, nhận chức Tổng giám đốc thì công ty này đã không ngừng phình to,liên tục bổ xung thêm giấy phép hoạt động kinh doanh và phát triển đi vào nhiều ngành nghề, nhiều lãnh vực như kinh doanh địa ốc, hoạt động xuất nhập khẩu, ngân hàng ... Đơn vị chủ quản của A&T hầu như bất lực trong việc quản lý nó, mặc dù đã có lời báo động của 1 số ngành chức năng cũng như qua 1 vài báo đã từng có bài . Thế nhưng công ty A&T vẫn được mặc sức tung hoành .
    Cũng đã lâu trong giới báo chí có nhiều lời đồn đại về các hoạt động kinh doanh mờ ám của công ty A&T . Giới thạo tin cho biết đây là 1 công ty có thế lực, đụng vào không phải dễ . Cũng đã có vài tờ báo có bài phản ánh nhưng đều không đi đến đâu . Giám đốc Diệp Kiến Châu là 1 con người khôn ngoan, khéo léo . Ông ta có những mối liên hệ lắt léo, ân tình với nhiều vị lãnh đạo cấp Thành phố va Trung ương . Những mối quan hệ này đã tạo nên những bóng phủ lên các hoạt động của công ty do ông ta làm Tổng giám đốc . Đối với báo chí, ông Châu liên tục cho ký hợp đồng quảng cáo với rất nhiều tờ báo lớn, tài trợ cho các hoạt động có liên quan đến báo chí, cũng như bảo trợ cho cac quỹ tình nghĩa, từ thiện của thành phố .Đối với 1 số người thì ông là Việt kiều thực sự có tâm hồn và thiện chí muốn xây dựng quê hương . Một số khác thì né tránh khi nói về ông ta . Phủ xung quanh Tổng giám đốc Diệp Kiến Châu bao giờ cũng là 1 làn sương mờ ảo, kỳ bí .
    Hơn mười lăm năm làm phóng viên của báo Sức Sống, trong nghề Quang Việt được coi là phóng viên dày dạn kinh nghiệm . Sự kính nể của đồng nghiệp dành cho anh cũng từ những bài phóng sự điều tra đầy sức thu hút, sắc sảo, rất nhạy bén với những vấn đề chính trị, xã hội . Tài năng của Quang Việt càng được phát huy và tỏa sáng từ ngày có Tổng biên tập mới là ông Minh Nguyên về báo . Ông đã biết trân trọng và dành cho anh vị trí xứng đáng của 1 người phóng viên, tạo điều kiện cho anh làm việc hết khả năng của mình . Chỉ hơn 4 năm trở lại đây, báo Sức Sống đã có những thay đổi nổi bật, vươn lên đúng như tên gọi . Báo đã tạo được thế đứng đứng và có tiếng nói độ lập, mạnh mẽ đối vớc các vấn đề chính trị, xã hội của Thành phố và Trung ương, là tiếng nói đắc lực của các cấp ủy Đảng cũng như Bộ chủ quản trong đấu tranh với những thói hư tật xấu, sự sa đọa xuống cấp của đạo đức xã hội, vạch mặt chỉ tên những hiện tượng tiêu cực trong xã hội . Nhưng Sức Sống cũng như tất cả các tờ báo khác bị nhiều sức ép trong việc đâu tranh chống tham nhũng, tiêu cực trong xã hội . Cám dỗ vật chất luôn luôn là miếng mồi ngon, và tư cách đạo đức nghề nghiệp của phóng viên là vấn đề phải được coi trọng hàng đầu .
    Vì vậy, báo đòi hỏi bản lĩnh chính trị của Ban biên tập và từng phóng viên phải luôn luôn vững vàng, đây là điều mà Tổng biên tập thường nhắc nhở trong các buổi giao ban .
    Ông Minh Nguyên, Tổng biên tập báo Sức Sống có dáng người mảnh khảnh, tướng ốm yếu, trán hói, gương mặt xương xương, nhìn ta dễ tưởng đến 1 ông giáo già dạy cấp 1 ở các trường quê . Thế nhưng tiềm ẩn ở con người này 1 sức mạnh nội tâm, ý chí đấu tranh không khoan nhượng với cái xấu trong cuộc sống . Có gần 10 năm làm chánh thanh tra Bộ, ông đã giúp lãnh đạo Bộ loại trừ được nhiều phần tử thoái hóa, biến chất, cơ hội trong cơ quan Bộ cũng như ở các đơn vị trực thuộc . Vang danh Bao Công mặt trắng . Sang tuổi năm chín, ông làm đơn xin nghỉ hưu thì Bộ trưởng đề nghị ông về làm Tổng biên tập báo Sức Sống, vực lại tờ báo ngành hoạt động đang rất sùi sụt bởi trước kia đã có thời kỳ ông làm báo .
    Rất nhiều kẻ xoa tay vui mừng khi nghe ông Minh Nguyên nghỉ hưu, và cũng nhiều kẻ nhăn nhó khi biết ông về làm báo . Lời cản khá nhiều, nhưng Bộ trưởng vẫn tin cậy, trao quyền cho ông . Lý do, Bộ trưởng và Minh Nguyên có 1 mối quan hệ ân tình, hiểu biết nhau đã lâu . Khi Bộ trưởng là Bí thư Tỉnh ủy thì Minh Nghuyên là trợ lý của ông, sau đó được chuyển sang làm Phó rồi Trưởng ban Tuyên giáo tỉnh ủy . Do vậy khi được phân công về lãnh đạo Bộ thì Bộ trưởng đã đề nghị Minh Nguyên theo mình . Việc ông Minh Nguyên làm đơn xin nghỉ làm Chánh thanh tra Bộ theo qui định của Nhà nước, Bộ trưởng đã cân nhắc rất kỹ để đưa ông về làm Tổng biên tập báo với ước mong ông sẽ vực dậy tiếng nói của Bộ . Không phải ngẫu nhiên nay trong cơ quan Bộ vẫn thường có lời xì xào rằng Bộ trưởng là ô dù của Minh Nguyên . Do vấn đề này, Bộ trưởng cùng Ban cán sự Bộ cũng như Đảng ủy cơ quan Bộ đã có mấy buổi làm việc khá thẳng thắn về nhân sự tờ Sức Sống, và việc điều chuyển ông Minh Nguyên . Nhìn chung mọi người đều tán thành những đề xuất của Bộ trưởng về việc điều chuyển Minh Nguyên, khả năng của ông cũng đã được kiểm nghiệm đánh giá qua 10 năm làm Chánh thanh tra Bộ .
    Không phụ lòng Bộ trưởng đã cất nhắc mình, chỉ sau 4 năm, báo Sức Sống đã có những bước tiến đáng kể, thế nhưng Minh Nguyên cũng hiểu thời cơ của ông không còn nhiều . Đặc biệt thời gian gần đây đang có tin Bộ trưởng sẽ được Đảng điều đi nhận những trọng trách cao hơn . Đấu tranh chống tiêu cực là 1 mặt trận vô cùng gian khổ và chịu nhiều sức ép cũng như lực cản . Đặc biệt, cuộc đâu tranh nào không được sự hiểu biết và hổ trợ của lãnh đạo các cấp thì cuộc đấu tranh ấy càng gay go, khó khăn bộ phần .
    Đã sống qua thời kỳ chiến tranh trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước, bản thân Minh Nguyên đã nếm trải nhiều thăng trầm sau hòa bình . Ông cũng hiểu nếu Bộ trưởng không còn lãnh đạo Bộ nữa thì chắc rằng mình cũng khó làm Tổng biên tập báo Sức Sống, cơ quan ngôn luận của Bộ , trước hết đó là vấn đề tuổi tác . Thế nhưng ông vẫn tin vào sự lãnh đạo sáng suốt của Đảng, của cấp trên . Dù sau này ai có làm lãnh đạo tờ báo, thì sự nghiệp báo chí vẫn phải đi lên, tờ Sức Sống sẽ phải sống như tên gọi của nó . Bản thân mình, ông không ham chức tước, bởi hiểu mình đã lớn tuổi .
    Biết rằng việc mình làm Tổng biên tập báo cũng chỉ là 1 giải pháp tình thế mang tính tạm thời của Bộ trưởng . Nên ngay từ khi mới về nhận chức vụ, sau thời gian tìm hiểu, nghe ngóng, thăm dò, ông Minh Nguyên tích cực đào tạo tìm người thay thế . Đối với Quang Việt, ông mến thương anh như con phát xuất từ những khả năng làm việc của anh . Minh Nguyên rất muốn đào tạo Quang Việt trở thành 1 Trưởng ban của báo và đi lên nữa nếu có thể được, thế nhưng ông đành lắc đầu chịu thua . Tài năng của Quang Việt thì không ai phủ nhận nhưng anh là người có cuộc sống lãng tử . Sau 1 thời gian thử thách giao chức vụ, Minh Nguyên đành cho anh trở lại làm phóng viên như cũ . Ông hiểu, đối với những người như Quang Việt thì sở trường là viết và sở đoản chính là đưa anh vào làm công tác quản lý . Thương anh và ông cảm thấy tiếc cho anh, nhưng đành chịu .
  6. hoahonggay

    hoahonggay Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/03/2003
    Bài viết:
    722
    Đã được thích:
    0
    Cách đây 1 tuần, Quang Việt đột ngột vào phòng Tổng biên tập, anh lẳng lặng đặt lên bàn ông Nguyên 1 tập hồ sơ dày do anh thu nhập được từ nhiều nguồn về những hoạt động sai trái của công ty A&T . Hấp háy mắt trong cặp kính trắng dày cộp, ông Nguyên cầm tập tài liệu dở dở vài trang lướt sơ qua rồi nhìn Việt chăm chú . Gần nửa tháng nay, Việt rất ít viết bài, trang chính trị, xã hội vắng hẳn bài của anh . Hỏi trưởng ban thì được biết Việt mất hút đâu đórất ít khi đến tòa soạn, điện thoại di động tắt máy, bài giao theo định mức viết, anh cũng trễ nải và phải nhờ bạn bè trong ban viết dùm . Nghe trưởng ban vừa báo vừa ca cẩm, ônh Minh bật cười . Ông biết tính Quang Việt, như vậy là anh đang dành thời gian theo 1 vụ việc rất lớn, nhất định sẽ là sự kiện . Quả nhiên ông đoán đúng .
    Đặt tập hồ sơ lên bàn, ngã người lên ghế bành, ông Minh Nguyên lơ đãng nhìn ra cây xoài trước cổng . Đang vào mùa, xoài nặng trĩu, mấy đứa trẻ con anh bảo vệ thèm thuồng dạo quanh nhìn nhưng không dám trèo lên vì bố chưa cho . Nhìn đôi má phinh phính, đôi mắt trong veo của mấy đứa bé, ông lại ngồi thừ ra nhớ cháu nội . Hôm qua thằng bé nói lắp bắp trong máy điện thoại, chừng nào nội về bế con . Nhớ quá .
    Quay nhìn Quang Việt đang sốt ruột đứng chờ, ông cười nhẹ "cháu cứ để đây cho chú, để chú xem, có gì chú báo lại", "dạ", Việt đi ra ngoài .
    Nhìn cái tướng lếch thếch, ăn mặc nhếch nhoác của Việt, ông Nguyên lắc đầu . Đã qua tuổi 40 rồi, không biết chừng nào nó mới đàng hoàng chịu lập gia đình .
    Ngay buổi tôi hôm đó, ông Minh Nguyên cho gọi Việt đến . Không nói nhiều, ông đưa cho Quang Việt 1 mảnh giấy có ghi địa chỉ và nói "Tài liệu của cháu chú xem hết rồi, bài viết được, cũng cần sửa vài đoạn . Tuy nhiên để cho chắc các tài liệu, chú đề nghị cháu liên lạc với ngưo8`i trong địa chỉ này . Ông ta co thời là trợ lý riêng của Diệp Kiến Châu và sau đó bất đồng nên nghỉ việc . Chắc rằng ông ta sẽ cung cấp thêm cho cháu 1 số thông tin khác" . Quang Việt rất ngạc nhiên, anh không dám hỏi Tổng biên tập của mình từ đâu ông cũng có nguồn tài liệu này, nhưng theo cách nói của ông thì anh hiểu rằng ông đã biết việc làm của anh và tán thành, chính vì vậy ông mới trao đổi cho thông tin quí giá này .
    Khi tiến hành điều tra các hoạt động của công ty A&T, bạn bè thân trong nghề cũng đã có người nhắc nhở và cản . Ngoài ra kinh nghiệm nghề nghiệp của Quang Việt biết đây là 1 vụ khó . Thông thường trong các phóng sự điều tra có liên quan đến các hiện tượng tiêu cực bao giờ cũng kho khăn, đó là điều đương nhiên, và đối với Quang Việt, điều này càng kích thích anh lao vào cuộc . Không phải anh có thù oán đối với cá nhân Diệp Kiên Châu hay công ty A&T, cũng như có ý vòi vĩnh, làm tiền như 1 vài đồng nghiệp của anh đã từng làm . Đấy là sự xấu hổ, làm nhơ nhuốc ngòi bút nhà báo, nhưng đáng tiếc nó vẫn đang xuất hiện trong cuộc sống . Và đây cũng không phải là lần đầu tiên Quang Việt có viết bài đấu tranh chống tham nhũng, tiêu cực . Ngay từ ngày đầu cầm bút viết về những vấn đề này, anh đã xác định cho mình những khó khăn trước mắt cũng như lâu dài . Nhưng anh làm, vì lòng thiết tha yêu nghề, vì lẽ phải của cuộc sống và còn là trách nhiệm của 1 công dân - nhà báo sôi sục trong tim anh . Do đó vụ công ty A&T càng khó khăn anh càng cương quyết phải phanh phui các việc làm ăn mờ ám của công ty A&T trước công luận .
    Sau nhiều lần điện thoại liên lạc hẹn, tận trưa nay, Mã Sinh, nguyên trợ lý của giám đốc Diệp Kiến Châu mới chịu gặp Việt . Tuy nhiên, như 1 trò ú tim, ông ta cho người nhà dẫn Việt lắt léo qua nhiều con đường để đến chỗ ông ta . Quang Việt hiểu Mã Sinh sợ, nhưng anh không nghĩ rằng ông ta lại sợ đến như vậy . Nếu không vì lời giới thiệu trước của Tổng biên tập chắc Việt đã bỏ cuộc . Theo anh, tài liệu mình thu thập đã là quá đủ, không cần thiết phải thêm nữa, nhưng ông Nguyên cẩn thận dặn dò Việt nhiều lần bằng mọi giá phải tìm gặp Mã Sinh để thu thập thêm . Quang Việt lờ mờ cảm thấy trong vụ viết bài về công ty A&T không đơn giản như anh nghĩ . Đã có lời xì xào trong báo về mối quan hệ giữa Giám đốc Châu với 1 vài vị lãnh đạo Bộ chủ quản bài báo . Ngay trong Ban biên tập báo hình như ông ta cũng có quen biết vài người, có lẽ vì vậy mà Tổng biên tập báo mới thận trọng đến như vậy không ? Việt tự hỏi, và liệu ông Nguyên có cho đăng bài viết của anh không ? nhưng anh tin vào bản lãnh của ông Minh Nguyên .
    Khi chiếc Citi của Việt dừng trước hẻm, 1 thanh niên có khuôn mặt khó đoán tuổi tác, đội cái mũ xùm xụp chạy chiếc xe đạp từ phía sau bất ngơvà đến bên Việt . Anh ta nhìn Việt nhe răng cười thay lời chào và cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó vẫy Việt chạy theo mình vào hẻm .
    Con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo, ẩm ướt, bẩn thỉu, chật chội . Chạy chừng mất trăm mét, anh thanh niên hiệu Việt dừng lại trước 1 căn nhà gỗ lụp xụp rồi cùng anh dựng xe vào bước vào . Tưởng rằng sẽ gặp Mã Sinh trong nhà, nhưng không, anh ta nắm tay Việt lôi tuột xuống bếp vòng ra sau nhà, lách cửa bếp và tiếp tục đi bộ nữa . Sự thần bí làm Việt lo lắng . Giả như giờ đây mình bị đưa đi thủ tiêu chắc cũng chẳng ai biết đâu mà tìm .
    Loanh quanh qua vài hẻm cụt xuyên từ nhà này qua nhà kia . Cuối cùng Việt được tiếp kiến với Mã Sinh ở 1 căn nhà nằm trong góc trái 1 ngôi chùa thờ Quan Thánh đế của người Hoa .
    Một ngôi chùa nhỏ, yên tĩnh, vắng vẻ, âm trầm, mùi hương trầm nhè nhẹ, thoang thoảng, ấm cúng .
    Ngay từ ngoài cửa Việt đã cảm thấy 1 bầu không khí êm đềm, ấm áp bao xung quanh, làm cho anh thấy thư tha;i dễ chịu . Sống ở Sài gòn hơn 20 nặ, làm phóng viên lăn lộn đi lại nhiều nơi, thế nhưng đến đây Việt vẫn ngỡ ngàng vì khung cảnh êm ả đến lạ lùng của nơi này .
    Mã Sinh không ra ngoài đón mà chờ Việt trong nhà .
    Ông ta ngồi xếp bằng trên phản trong góc nhà .
    Khi anh bước vào, ông không đứng dậy mà chỉ vẫy tay mời Việt lại ngồi, và hất đầu ra hiệu anh thanh niên bước ra ngoài canh chừng . Góc ngồi của Mã Sinh không biết vô tình hay cố ý nhưng nằm dưới bàn thờ Quan Công to đồ sộ che khuất hẳn khuôn mặt của ông ta, làm cho Việt cố gắng nhìn nhưng cũng không rõ được mặt . Anh chỉ thấy 1 bóng mờ đậm in trên vách dưới ánh đèn dâu mập mờ .
    Tuy nhiên Việt cũng quan sát được và thất vọng vì thấy Mã Sinh có vóc người quá tròn trĩnh mập mạp nhìn tựa như 1 ông Địa . Da mặt đã chảy xê, với đôi mắt lờ đờ của tuổi già . Ông ta mặc đồ xá xẩm nâu, tay cầm quạt phe phẩy, với những nét đặc trưng dễ nhận của 1 ông già Hoa kiều ở Chợ Lớn . Không hiểu ông ta còn có đủ trí nhớ để giúp gì cho mình không .
    Mã Sinh nói, giọng lơ lớ tiếng Việt :
    - Nị xin lỗi ngộ, vất vả quá chừng .
    - Dạ không có gì thưa ông Sinh . Tôi thấy ông có vẻ cẩn thận quá .
    Che miệng ho khùng khục, ông ta nhìn Việt lắc đầu :
    - Không phải nị cẩn thận, ngộ không hiểu đâu . Nị sợ, sợ ... Mã Sinh gằn giọng, thái độ kích động bất ngờ làm Việt ngẩn ngơ - Nị biết ngộ là người viết báo giỏi, tuy nhiên nị chẳng tin ai cả . Nị sống với ông Châu đã nhiều năm nên nị hiểu ông ta, rất hiểu ông ta . Vì vậy khi ông ta có ý định gại nị ra ngoài là nị hiểu ngay ... ông ta có tất cả, sức mạnh, thế lực, tiền tài ... có tất cả . Ngộ hiểu không ?
    Mã Sinh hơi chồm dậy nói, giọng ông chợt gay gắt hẳn và đôi mắt mở to nhìn Việt chằm chặp như trách móc làm anh thoáng bối rối .
    Cũng có vài lần bị đe dọa xa xôi khi viết bài về chống tiêu cực, nhưng chưa bao giờ Việt lại thấy có sự việc nghiêm trọng như thế này . Anh tự hỏi phải chăng thần kinh của Mã Sinh có 1 cái gì đó không được bình thường . Ông ta có quá đáng không khi 1 xã hội có chính quyền, có pháp luật như hiện nay .
    Boong, boong ... boong ... có tiếng chuông chùa vang lên thong thả .
    Như chợt tỉnh, Mã Sinh thở dài ngồi xuống lấy cái khăn lụa trong túi ra lau mặt lại che miệng ho sù sụ .
    Ông ta đã lấy lại vẻ bình tĩnh, và nhìn Việt .
    Đưa tách trà hột mít có chạm trổ thật đẹp đẽ lên miệng ngửi . Mã Sinh hít hà hơi tà thơm, rồi nói :
    - Nếu không có sự giới thiệu và đảm bảo của ông Năm thì nị chẳng bao giờ tiếp ngô đâu ...
    Ông Năm ? Việt ngạc nhiên nhìn Mã Sinh, sự việc có vẻ ngày cành ly kỳ hấp dẫn hơn . Các khiếu giác nghề nghiệp trong người Việt động đậy, anh mỉm cười :
    - Thưa ông Sinh, ông Năm là ai vậy ?
    Mã Sinh lắc lư cái đầu bạc phơ không trả lời . Ông ta thò tay dưới gầm lấy ra 1 tập hồ sơ thảy tới trước mặt Việt .
    - Đây là những tài liệu mà nị có được trong thời gian còn là trợ lý của giám đốc Châu . Đủ hết, ngộ xem đi, có gì không hiểu thì hỏi nị .
    Quả là những tài liệu quý giá, chỉ nhìn qua là Việt nhận ra . Anh vội vã lấy bút ra tốc ký .
    Anh bí mật thò tay vào túi bật nhẹ máy ghi âm và hỏi :
    - Thưa ông Sinh tôi có vài điều thắc mắc ...
    Mã Sinh trả lời gọn gàng tất cả những thắc mắc của Việt một cách chi tiết, đầy đủ . Những điều ông ta cung cấp làm Việt thấy bài viết của mình cần phải sửa lại hơn một nửa . ĐẾn lúc này anh mới hiếu tại sao Tổng biên tập của mình dặn phải gặp Mã Sinh là vì vậy .
    Với những tài liệu và hiểu biết của Mã Sinh, Việt nhận thấy cần phải cung cấp cho cơ qua công an vì vụ việc này đã có những dấ hiệu vi phạm pháp luật rõ ràng .
    rồi bạn sẽ hiểu tôi !
  7. hoahonggay

    hoahonggay Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/03/2003
    Bài viết:
    722
    Đã được thích:
    0
    Anh hỏi :
    - Ông Sinh, ông nghĩ sao nếu chúng ta chuyển những giấy tờ này sang cho cơ quan Công an ? Tôi nghĩ rằng những việc làm vừa qua của giám đốc Châu đủ để truy tố ông ta trước pháp luật được rồi .
    - Ngộ không hiểu đâu . Nị không phải là người phản chủ dù ông ta đã đối xử tệ với nị . Nị chỉ muốn ngộ viết bài để cảnh tỉnh ông ta , thế thôi ... Nị không phản bội ông Châu, nị thương ông ta mà .
    Lý luận rất mâu thuẫn và buồn cười của Mã Sinh làm Việt suýt nữa bật cười, anh cố nén lại .
    Nhìn anh, Mã Sinh vạch áo ngực chỉ vào 1 vết sẹo đang lên da non đỏ ửng chạy vắt qua người, nói :
    - Ngộ thấy không ? người của ông Châu đã theo chém nị đấy . Sau khi nị bất ngờ nghỉ, ông ta điên lên vì cho rằng nị phản bội nên đã thuê người tìm giết . Nị chết hụt 2 lần, cuối cùng phải trốn về người bà con ở đây . Lát nữa nị đi Hồng Kông rồi, chắc không về nữa .
    Quang Việt sững sờ nhìn Mã Sinh . Tất cả những việc hệ trọng như vậy nhưng ông ta vẫn bình thản, vẫn quý mến người chủ mình dù rằng ông ta cố ý giết mình . Tâm lý con người thật lạ .
    Mã Sinh thủng thỉnh như nói với chính mình :
    - Phúc hay họa, trong đời làm sao ai biết được . Lên càng cao thì xuống càng nhanh . Đấy là lẽ đời . Thôi ngộ về đi, muốn viết gì thì viết, đến giờ nị đi rồi ...
    - Ông có thể cho tôi xin 1 vài tài liệu được không ?
    - Không ! Mã Sinh lắc đầu từ chối ngay . Nị đốt bây giờ, ngộ cần gì thì cứ ghi chép . Nhưng nhanh lên sắp hết giờ rồi .
    Lại những con hẻm ngoằn ngoèo, người thanh niên đưa Việt ra đến tận ngoài đường vì sợ anh lạc, mà cũng lạc thiệt nếu không có người dẫn . Anh ta đi rồi, Việt trần ngâm nhìn vào hẻm, chưa nổ máy xe .
    Mã Sinh, ông là ai ? Anh tự hỏi . Giờ phút cuối chia tay Việt trong nhà, không biết nghĩ ngợi gì, Mã Sinh đột ngột đưa cho Việt mất tờ giấy, nói :
    - Ông chủ ghê lắm . Ngộ hãy cẩn thận khi viết về ông ta, thôi thì nị cho ngộ vài cái tài liệu này để phòng thân . Nếu chẳng may họ có phản lại thì hãy trưng ra làm bằng chứng . Quan trọng lắm đấy .
    Ông già người Hoa thân mật vỗ vai Việt, rồi ông ta lật nhanh bàn tay Việt, liếc sơ qua, lắc đầu :
    - Có nạn đấy, cẩn thận nghe . Nị cho ngộ lá bùa mới rước ở chùa Ông về, Ngài sẽ phù hộ cho ngộ . Tạm biệt .
    Quang Việt thò tay lên ngực sờ nhẹ lá bùa của Mã Sinh cho đang đeo ở cổ, thì thầm lời tạm biệt . Anh thấy thương cho ông ta, bị sự truy đuổi của ông chủ nhưng vẫn giữ lòng trung thành đến cùng, cuối cùng phải bỏ gia đình trốn ra nước ngoài . Thật đáng thương .
    * * * * * * * * * * *
    " Nhân chi sơ tính bản thiện
    Nào đọc to lên đi cháu và ông sẽ giảng cho cháu nghe .
    Cái roi mây đen bóng trong tay ông nhịp nhịp đầy đe dọa . Thế nhưng tôi biết chẳng bao giờ ông dùng đến, vì ông rất thương tôi, 1 đứa cháu côi cút mà ông nội thương nhất trong họ .
    Là 1 nhà nho thanh bạch . Đổ cử nhân vào khoa thi cuối cùng của triều Nguyễn . Bất đắc chí vì không gặp thời, không thích làm việc cho Nhà Nước bảo hộ, cho đó là điều sỉ nhục, nên ông chấp nhận về làm ông đồ làng . Thời trẻ, ông có lúc cũng muốn vùng vẫy bay cao làm quốc sự như bao bạn bè cùng thời . Thế nhưng chưa dợm bước chân đi, thì tiếng khóc của bà Cố và cô vợ trẻ làm ông nhụt chí, chỉ quanh quẩn bên lũy tre làng . Đây là tâm sự, khổ tâm của ông nhiều năm về sau và ông thề với lòng mình, không bao giờ cho phép lập lại ở con cháu ông .
    Ông tôi có những 3 bà vợ, bà nội tôi là bà cả . Sau mấy năm chung sống, ông bà hiếm muộn đường con cái, sợ tuyệt tự cho dòng họ nên bà cố tôi cưới cho ông bà hai, con cụ Tiên chỉ làng bên, nguyên là thầy học của ông . Bà hai bạc mệnh qua đời, và 1 người học trò của ông vì ơn nghĩa với thầy nên gả người con gái đầu của mình cho ông lấy làm lẽ, tức bà ba . Và ông bà cũng có được 2 người con . Lúc này bà cả đột nhiên có thai và sinh ra cha tôi . Nên cha tôi tuy sinh sau, nhưng vẫn được tất cả những người con trước gọi là anh và giữ vị trí đích tôn của họ Phạm, được bà cố yêu quý .
    Cha là người sáng dạ, học thông minh, khi mới sinh có 1 ông thầy tướng người Trung Quốc đi ngang qua nhà, có ghé vào xem tướng cho cha . Sau khi tính ngày giờ sinh, ngắm nghía và ông ta nói số cha tôi sẽ làm đến quan Thượng thư . Ông tôi thì lắc đầu, môi mỏng, da xạm, người cô độc, không có nghĩa . Có phải vì lời nhận xét ấy mà trong cuộc đời sau này, ông và cha không thích nhau chăng ?
    Tuy không thể đi làm Cách mạng, nhưng nhà ông là nơi che dấu, ra vào của cán bộ ********* hoạt động bí mật trong thời gian những năm 1940 . Khi cha tôi cũng như các chú vừa đủ tuổi là lập tức được động viên cho đi thoát ly . Ông chấp nhận nguy hiểm, rình rập xung quanh nhà, mật thám Pháp và đám hào lý luôn nhòm ngó, nhưng chúng chưa làm gì được vì không bắt được quả tang và trong làng ông là người có uy tín . Một ông đồ sống thanh bạch và tính tình thẳng thắn, cương trực, không chịu luồn cúi, mặc dù nhà nghèo, anh em con cháu đông nhưng ông cấm không ai được làm việc cho Pháp .
    Làng Vũ của chúng tôi là 1 ngôi làng có mấy trăm năm lịch sử, với 1 ngôi đình thượng, 1 ngôi chùa và 1 đàn lộ thiên thờ văn chỉ nằm nối đuôi thành 1 vệt dài . Ngôi đình ở đầu langcò thờ 1 vị Trung đẳng thần, nhưng không ai rõ ông ta họ tên gì, chỉ biết ông có công chống ngoại xâm từ thời giặc Nguyên qua xâm lược nước ta, khi qua đời, đặc sắc phong của triều đình gọi là Phúc thần . Vì vậy hàng năm vào ngày lễ Sóc vọng, hoặc Tế kỳ phúc là các quan quân trong vùng và dân cả tổng đều tới đât lễ bái rất to . Có những năm làm ăn khấm khá, các lễ kéo dài hàng mấy ngày, có mời các ban hát đến phục vụ cả cho các làng xung quanh xem . Làng Vũ cũng đã cống hiến cho triều đình 2 bà Vương phi, 3 ông Tiến sĩ, còn ông Nghè, Cử nhân, Tú tài thì không kể hết . Vì vậy làng Vũ này là niềm tự hào cho cả tổng chúng tôi .
    Trong làng Vũ, ông là 1 người thầy đồ có uy tín vì có học, nhiều thế hệ con người ở làng này đều bắt đầu từ bài học vỡ lòng nhân chi sơ ... của ông mà thành người . Hầu như việc làng, việc xã, bao giờ các bậc từ lão hạng đến bô lão và chức dịch của làng ... đều mời ông tham gia, có tiếng nói đóng góp quan trọng, dù ông không giữ 1 vai trò gì cụ thể gì trong làng . Các kỳ hương ẩm, lễ đình bao giờ ông cũng được ngồi chiếu trên với các bô lão và chức dịch của làng . Thực ra các chức dịch làng này cũng không ưa ông lắm, vì tính thẳng thắn, chưa kể nhà ông là nơi ra vào của những người tham gia hội kín, thế nhưng mọi người kiêng nể vì uy tín và danh tộc trưởng họ Phạm lớn nhất vùng của ông . Thậm chí, thời trước thỉnh thoảng có vài ông quan lớn là học trò của ông cũng thường thăm viếng vào dịp lễ, Tết, do vậy họ rất e dè ông .
    Gia đình có công lao nuôi nấng cán bộ, con cháu đi kháng chiến làm Vệ quốc đoàn, ông không bao giờ khoe khoang . Nhưng trong đợt phát động xây dựng phong trào văn hóa mới, chống văn hóa nô dịch của thực dân và những tàn tích của chủ nghĩa phong kiến, vì không đồng ý với cung cách xử lý đối với 1 số di tích văn hóa làng Vũ của 1 số vị lãnh đạo xã mà ông bị quy chụp là thành phần địa chủ, phong kiến và bị đưa ra ngôi đình đầu làng để hạch tội . Năm ấy, tiếng súng ở mặt trận Điện Biên Phủ vẫn còn đang vang vọng, và làng tôi nằm 1 trong những vùng giải phóng sớm nhất .
    Hàng loạt tội danh được kể ra và gán ghép cho ông, đến chính ông còn bị bất ngờ khi nghe . Ông đau đớn, xót xa nở nụ cười kiêu hãnh va khinh bỉ nhìn vẻ mặt câng câng thỏa mãn vị Chủ tịch xã có tuổi chỉ đáng con trai mình . Kẻ có mấy đời chuyên làm Mõ của làng Vũ, và xuất thân cũng là 1 tên mõ làng . Vào lúc giao thời kháng chiến mới thành cộng thì đây chính là ưu điểm tuyệt đối của những con người trong sạch vì là thành phần bần cố nông .
    Gã, 1 con người cả cuộc đời phải luồn cúi và khom lưng, quanh năm không có đủ 1 tấm áo để mặc, đi bao giờ cũng phải cúi gằm và dạ với cả 1 thằng bé con của làng Vũ . Trong các kỳ lễ của làng, chỉ được ăn đứng với cái thân phận của kẻ ngụ cư . Từ khi kháng chiến thành công, đã được đánh giá là thành phần trong sạch đáng tin cậy . Và khi quyền lực được trao cho những kẻ ngu dốt thì đấy là cái tai họa của nhân dân .
  8. hoahonggay

    hoahonggay Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/03/2003
    Bài viết:
    722
    Đã được thích:
    0
    Ông chủ tịch xã mới nhận chức, việc đầu tiên là cho đập ngay Am chúng sinh giữa làng, đuổi bà đồng Then đi vì cho rằng đây là nơi tụ tập nạn mê tín dị đoan . Đàn Lộ thiên văn chỉ giữa trời để thờ các bậc văn hoạn trong làng và của tổng, cũng bị đập, vì là biểu hiện của chủ nghĩa phong kiến .Tấm văn bia đồ sộ bằng đá ghi tên các bậc tiền nhân có công lao nhiều đời với triều đình và nhân dân, được hạ xuống để lót đường đi . Giải tán hội các bà ở chùa làng, cho rằng các bà tụ tập kinh mõ sớm hôm không cần thiết, phải lao động . Riêng ngôi cồ đình thì được cải tạo lại làm sân phơi hợp tác xã, và dọn dẹp các đồ thờ tự trong đình để làm nơi cho thanh phụ lão, ấu nhi sinh hoạt tập thể .
    Những ngôi đình, chùa có bề dày lịch sử hàng trăm năm này là niềm tự hào của cả tổng, không riêng gì của làng Vũ chúng tôi, nhưng lại là nổi nhục của ông chủ tịch xã vì thân phận làm mõ làng . Trước kia khi vào các ngày lễ của làng, ông ta là người khốn khổ nhất vì suốt ngày hầu hạ các chức dịch từ sáng sớm đến tối mịt mà còn liên tục bị chửi rủa, thậm chí bị đánh đập và không bao giờ dám có 1 lời hó hé .
    Đập sạch . Tất cả bài vị, long khám, long kiệu, đồ nghi trượng,cờ quạt .... bị đun củi, các sắc phong, kim sách bị đốt hết vì nó là tàn tích của chủ nghĩa phong kiến, là mê tín dị đoan . Đấy là ý kiến chỉ đạo của ông chủ tịch xã .
    Ông tôi đau lòng nhìn những giá trị văn hóa, tinh thần của tổ tiên bị thiêu hủy . Trong làng Vũ chỉ còn có ông là người duy nhất đọc, hiểu được các sắc tự chữ Hán và biết rõ các giá trị lịch sử của ngôi đình có từ mấy trăm năm nay của làng . Mặc cho bà cả và bà ba, cùng các cô chú van xin, can ngăn, năn nỉ nhưng ông vẫn cương quyết đứng ra phản đối việc thiêu hủy ngôi đình .
    Một sự xúc phạm ghê gớm đến chính quyền nhân dân, kẻ *********, gián điệp, đồ rác rưởi phong kiến ... Lãnh đạo xã lập tức quy kết cho ông với hàng loạt tội danh và đã cho bắt ông đưa đi mặc cho mọi người trong nhà quỳ xuống của van xin . Bà nội tôi khom lưng, đội đầu cái mâm gỗ son có lá đơn đi ra đình gặp ông chủ tịch xã, xin tha tội cho ông tôi . Ông ta không thèm xem vì không biết chữ, và giận dữ điên cuồng, thấy bị xúc phạm . Phải chăng họ biết rằng ông ta không biết chữ nên cố ý làm đơn xin để hạ nhục mình .
    Mọi người trong làng Vũ sợ sệt và thương cảm cho ông tôi, nhưng không ai dám đứng ra xin cho ông, khí thế những ngày đó hừng hực lớn quá, ai cũng sợ mình bị quy chụp như ông .
    Lúc này bố tôi không ở nhà vì đã thoát ly bí mật đã lâu và nghe đâu đang là Vệ quốc đoàn chiến đấu ở mặt trận Trị Thiên - Huế .
    Sự mẫn cán ngu ngốc cộng với sự hớn hở thơ ngây, lòng nhiệt tình cách mạng ấu trĩ kèm theo những toan tính nhỏ nhoi của 1 kẻ ti tiện và dốt nát, vị chủ tịch xã, đã cần mẫn thi hành quá trách nhiệm của mình, đã tàn phá sạch những di tích văn hóa quý giá của tổ tiên để lại .
    Làng Vũ, ngôi làng nổi tiếng đất Kinh Bắc ngày nào trở nên xơ xác hơn những cơn bão lớn trong nhiều năm cộng lại .
    Thật may, rồi cũng có những vị lãnh đạo sáng suốt đã nhìn ra những sự đi quá lố và có ý kiến điều chỉnh . Mặt khác, một vài vị lãnh đạo đã từng là học trò của ông tôi, cũng như đã từng được ông tôi che chở thời còn thực dân Pháp đã xuất hiện để bảo vệ cho ông . Họ còn phát hiện bố tôi là 1 cán bộ cấp đại đội của Vệ quốc đoàn đang chiến đấu ngoài mặt trận .
    Ông được thả, được vinh danh và được xin lỗi .
    Mọi người ngỡ ngàng khi biết sự thật về ông, như 1 phát kiến vĩ đại tìm ra được chân lý quả đất quay lần thứ hai .
    Những người đã từng tố cáo ông tôi trước kia thì nay rúm ró vì sợ hãi . Còn riêng ban lãnh đạo xã mà ông chủ tịch cầm đầu đã bị đưa ra làm kẻ tế thần . Ông ta bị kiểm điểm trước toàn thể dân làng Vũ, dưới sự chỉ đạo 1 vị lãnh đạo trên huyện về chứng kiến .
    Con người cũng thật lạ . Lúc đang thời đang thì, trông vênh váo, hồng hào tự đắc bao nhiêu, nhưng hết thời hết thì, lại xuống sắc đến thảm hại, đấy là ông ta . Nay người ta muốn trừng phạt để thanh minh, để chuộc lỗi lầm với ông .
    Mọi người thi nhau kể tội ông ta, trong 1 niềm căm ghét, và mỗi câu nói như búa tạ làm cho gã mõ làng năm xưa như oằn xuống sát mặt đất .
    Cuối cùng, mọi người hồi hộp chờ đợi sự phán xét của ông tôi . Vì ông là nạn nhân trực tiếp của gã và vimồng nay lại là anh hùng . Một lời của ông sẽ định đoạt số phận của 1 con người .
    Và người ta chờ đợi .
    Gã run rẫy dưới ánh mắt của ông, miệng nói lí nhí lời nhận tội không rõ tiếng . Không hiểu sao nhìn khuôn mặt đờ đẫn, đen đủi đầy nếp nhăn khổ ải không biên giới tuổi tác của gã, ông tôi không 1 lời trách cứ . Trầm ngâm mất mấy giây, ông thưa với toàn thể dân làng Vũ rằng hãy tha thứ cho anh ta vì rằng không biết thì không có tội . Đằng nào thì những giá trị văn hóa của tổ tiên cũng đã mất rồi, không còn lấy lại được, hành hạ nhau làm gì, xin hãy sống khoan dung với nhau hơn . Tội, có chăng là việc chúng ta đã giao cho anh ta những nhiệm vụ quá sức mình mà không đánh giá hết khả năng . Đấy mới là tội, ông tôi kết luận như vậy .
    Lặng bê đến cho gã 1 ly chè xanh đang bốc khói của mình . Ông thở dài, "Tại vì anh chưa bao giờ biết chữ nên anh không biết chữ Nhân là gì . Nay tôi chỉ chomanh chữ Nhân" . Ông vạch nhanh trên mặt bàn chữ Nhân viết thảo trước mặt gã .
    Mọi người ngơ ngác nhìn nhau .
    Gã lắp bắp chữ Nhân trong miệng rồi đột nhiên òa khóc và quỳ xụp xuống ôm lấy chân ông . " Con lạy ông, con hiểu, con nhận tội, xin tha thứ cho con vì con ngu dốt" . Mọi người bật hoan hô ông, còn vị lãnh đạo Huyện tỏ vẻ không hài lòng, nhưng cũng không nói gì .
    Nhờ vậy, gã được đưa về huyện cho đi học bổ túc văn hóa .
    Thế là xong, mọi người thở phào nhẹ nhõm vì thấy làng mình thoát khỏi 1 tai họa từ trên trời rơi xuống .
    Ngày gã ra đi, ông bảo bà đem đến cho gã mấy bộ quần áo cũ vì biết ganchẳng có gì . Nhận bộ quần áo và thấy trong đó còn có quyển sách quốc ngữ, gã nghẹn ngào vì không biết nói gì . Gã mạnh dạn nắm tay bà, nói "Nếu trời cho con sống, 1 ngày nào đó con sẽ quay về làng Vũ này tạ ơn ông bà"
    Gã lủi thủi ra đi trong 1 chiều gió lớn .
    Thế đấy . Cũng cái dáng cum cúp đầu cúi thấp, đi lom khom với tiếng mõ lốc cốc của thằng mõ làng Vũ ngày nào vẫn không thay đổi bao nhiêu sau kháng chiến thành công . Và vẫn con người đấy, nay có đổi khác là nhờ thời thế, nhưng dáng đi vẫn cum cúp và bản chất không thay đổi . Nói cho công bằng gã cũng làm được khá nhiều việc, tâm tính không phải là kẻ mưu mô, thủ đoạn . Vì cả đời là 1 kẻ làm phận tôi đòi, khi quyền lực đến quá nhanh, gã bị sốc . Dốt nát và mang mặc cảm về thân phận thấp kém của mình nên gã cố tình phát huy hết khả năng quye6`n lực của mình đang c, xử dụng quyền lực để dấu đi nỗi sợ hãi dốt nát trong lòng, để chứng tỏ quyền uy .
    Tôi hy vọng trong tương lai chuyện này sẽ không xảy ra nữa, thế nhưng tôi biết đâu đó trong cuộc sống chúng ta hiện vẫn còn có những biến tướng khác của hiện tượng này . Nó thấp thoáng như những bóng ma và bám vào vô vàn thứ như : Chủ nghĩa cá nhân, chủ nghĩa lí lịch, chủ nghĩa cào bằng, bè phái, cục bộ địa phương - để cản trở đà tiếc của xã hội . Phải chăng đấy cũng là quy luật cho cuo6.c sống muôn màu .
    Hy vọng đây là bài học cho chúng ta hôm nay và cho con cháu mai sau .
    Sau chuyện đấy ông tôi như trở thành 1 người khác hẳn, ít nói, ít cười và các hoạt động của làng xã ông chìa người đứng bên lề im lặng . Ông ra đình, nhặt nhạnh các mẩu cháy dở đem về để chấp vá lại dấu tích của tiền nhân . Các bà tôi rất sợ, cho rằng ông bị ma ám nên bị lẩn thẩn và đã bí mật mời thầy về ếm chỗ nằm và nơi ôngbthường ngồi đọc sách, nhưng không ăn thua . Khi bố tôi về, nghe chuyện của ông, bố có thưa "thôi ông bỏ qua, đấy chẳng qua là những sơ suất mà trong tình hình hiện nay ở đâu cũng vậy" . Ông cười cay đắng :
    - Tôi nào có trách gì các anh .
    Ông giơ cao trong tay 1 mẫu gỗ cháy xém không rõ của pho tượng nào :
    - Tuy nhiên cái này, liệu các anh có còn lấy lại được không ? Nếu chúng ta mà không biết tôn trọng văn hóa tổ tiên, thì có 1 ngày chính chúng ta sẽ hứng chịu hậu quả . Tôi nói thật .
    Bố tôi hùng hồn :
    - Con biết, chúng con không hề cố ý . Đánh đổ chủ nghĩa thực dân, xóa bỏ những tàn dư phong kiến thối nát, xây dựng 1 nền văn hóa mới, đó là 1 nhiệm vụ cao cả của chế độ chúng ta, tất nhiên trong quá trình đấy , không phải không có những sai sót đáng tiếc .
    Và bố dừng lời nhìn ông rồi nhấn mạnh giọng, nói :
    - Nhưng đấy không phải là bản chất của chế độ này . Ông phải thông cảm cho chúng con, rồi chúng ta sẽ xây dựng lại 1 xã hội tốt đẹp hơn .
    Bài thuyết giáo mang đậm màu sắc chính trị của bố hơi dài, và bố chờ phản ứng của ông .
    Thế nhưng, nhìn anh bộ đội trẻ, đang ưỡn ngực hăng hái thuyết giáo, ông chỉ cười mỉm và im lặng không nói gì . Chẳng hiểu ông có tin những điều bố nói không ?
    Ngoài sân mấy mảnh vải cháy của ông đang phơi, bay bay .
    Thái độ của ông làm bố mất hứng . Bố lúng túng và cười xoa dịu với ông, nhưng ông đã ngoảnh mặt đi không thèm nhìn con trai mình và đột ngột đứng dậy bỏ ra ngoài sân nhặt mấy mảnh vải rách đang phơi rồi đi thẳng ra cổng .
    Theo bà tôi nói, bố và ông tôi kỵ tuổi, hay xung khắc, 2 cha con chẳng bao giờ nói chuyện với nhau quá nửa giờ .
    Sau đấy bố lại lên đường đi chiến đấu .
    Đấy là câu chuyện mà chưa bao giờ ông hay bố kể lại cho tôi nghe . Chỉ nhiều năm sau, khi tôi đã lớn khôn thì chú tôi mới lén nói cho tôi biết . Đến khi đó, tôi mới hiểu tại sao thỉnh thoảng ông có những thái độ rất lạ lùng, có lẽ chuyện cũ vẫn làm cho ông không quên và vẫn bị ám ảnh . Tôi thương ông vô cùng, và không thể hình dung nổi 1 con người sống tràn đầy kiêu hãnh như ông ngày ấy nghĩ và xử sự như thế nào trong hoàn cảnh như vậy .
    Tôi yêu quý và khâm phục ông nội của tôi .
    Hết chương 2
    rồi bạn sẽ hiểu tôi !
  9. hoahonggay

    hoahonggay Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/03/2003
    Bài viết:
    722
    Đã được thích:
    0
    Chương 3
    Chuông điện thoại reo .
    Trực ban đi vào nhắc chiều nay họp . Giật mình, thiếu tá Nguyễn Lân vội vã bỏ tập hồ sơ lên bàn và đi như chạy vào phòng họp .
    Thượng tá Trưởng phòng đích thân ra mở cửa nhìn Lân cười thân mật .
    Bước vào, anh đã thấy các đội và 1 số trinh sát các quận đang ngồi xung quanh bàn họp, chờ sẵn .
    Ấn vai anh ngồi xuống ghế, trưởng phòng nói :
    - Chậm đấy nhé .
    - Dạ - Nguyễn Lân cười biết lỗi, thầm nhắc mình không nên có những sơ suất như thế này vào lần sau .
    Trưởng phòng ra hiệu cho mọi người cùng ngồi xoay quanh bàn làm việc im lặng, ông cho 1 trinh sát tắt đèn phòng, cho mở máy quay phim .
    Thượng tá trưởng phòng nói :
    - Thời gian gần đây, trên địa bàn Thành phố có xảy ra 1 vụ án án mạng mà theo tổng kết đánh giá của đơn vị báo về, có khả năng của cùng 1 nhóm đối tượng gây án . Nạn nhân đều là những thanh niên ĐTLA, trẻ, có tuổi từ 17 đến 25 . Đến nay đã 3 vụ rồi .
    Tiếng máy quay phim chạy rè rè . Trên tường đang xuất hiện hình ảnh được quay tại hiện trường của 3 vụ án . Họ, những nạn nhân đều là những thanh niên rất trẻ . Một điểm dễ thấy các nạn nhân trước khi chết đều bị tra tấn rất tàn bạo, những vết roi, cắt, kìm và tụ máu bầm trên thi thể cho thấy điều đó . Nét mặt nạn nhân đều tỏ rõ sự kinh hoàng đau đớn trước khi chết .
    Đều là những trinh sát hình sự dày dạn tiếp xúc với sự sống chết, thế nhưng trong phòng nét mặt các trinh sát vẫn bị căng thẳng trước những cái chết quá ư tàn bạo man rợ như thế này .
    Thiếu tá Nguyễn Lân che miệng ho húng hắng . Anh đang cố che dấu cảm xúc trào lên khi thấy nạn nhân là những thanh niên trẻ và đặc biệt nạn nhân cuối có khuôn mặt hao hao giống Hoàng, em trai út của mình . Ang bàng hoàng mất mấy giây không trấn tĩnh nổi . Minh Thanh - đội phó đội 3 ghé tai thì thào " Anh không sao đấy chứ ? " . Lân lắc đầu cố trấn tĩnh bản thân mình, trong lòng anh dâng lên 1 cảm giác đau đớn khó nói .
    Đèn bật sáng, Trưởng phòng đứng lên :
    - Đây là vụ án đặc biệt nghiêm trọng về tính chất của nó mà đến nay nó đã xảy ra tất cả là 3 vụ . Tại các quận 1, 3, 5 . Nó có 1 số điểm đáng lưu ý : nạn nhân hầu hết là các thanh niên trẻ, độ tuổi từ 17 đến 25, đều là những kẻ ĐTLA . Họ đều là con nhà đàng hoàng, thậm chí có nạn nhân gia đình khá giả, có học thức . Thủ phạm có thể là 1 nhóm, bởi thủ đoạn gây án giống nhau và bọn này có thể mắc 1 chứng bệnh tâm thần nào đó vì các đối tượng nó nhằm vào đều là giới ĐTLA . Các nạn nhân đều bị tra tấn rất tàn bạo trước khi bị giết chết . Vụ việc là vậy, dù cho các nạn nhân có là ai thì họ đều là công dân và chúng ta là cơ quan bảo vệ pháp luật, chúng ta phải có trách nhiệm bảo vệ họ . chúng ta không chấp nhận để ngoài vòng pháp luật những tên giết người man rợ như vậy . Dư luận khá xôn xao, ban Giám đốc có chỉ đạo bằng mọi cách phải phá vụ án này nhanh nhất . Mức độ rất nguy hiểm, gây dư luận, nên ban Giám đốc quyết định thành lập chuyên án N.86 do tôi làm trưởng ban và thành viên là các đội của phòng và hình sự 1 số quận có liên quan . Phòng ta là đơn vị chủ công và thếu tá Lân, phó trưởng phòng kiêm đội trưởng đội 3 sẽ là thườngbtrực ban chuyên án, có trách nhiệm phối họp với các đơn vị để phá vụ án này .
    Mọi người ồ lên khi nghe Trưởng phòng giới thiệu chức danh mới của thiếu tá Nguyễn Lân là phó phòng . Bản thân thiếu tá cũng bị bất ngờ mặc dù biết rằng mình đang được đề bạt, nhưng anh không ngờ lại nhanh đến như vậy .
    Một cơn đau thắt chạy ngang ngực, Nguyễn Lân đứng dậy ấp úng .
    - Báo cáo đồng chí Trưởng phòng, đồng chí có thể cho riêng cá nhân tôi xin được rút ra khỏi vụ án này . Phân công đồng chí khác được không ạ ?
    - Tại sao ?
    Trưởng phòng nhìn khuôn mặt nhợt nhạt vã mồ hôi của anh, ngạc nhiên, lo lắng :
    - Đồng chí bị bệnh à ?
    - Không .... tôi .... - Thiếu tá ấp úng bất lực muốn tìm 1 lời giải thích nhưng sao nói không được . Trưởng phòng nhìn anh ân cần và lắc đầu .
    - Nếu đồng chí bị bệnh xin rút thì tôi đồng ý . Lãnh đạo phòng sẽ phân công đồnh chí khác, còn không thì ... đây là nhiệm vụ . Bởi vụ án này nằm trong phạm vi địa bàn, công việc của đô,i đồng chí đangbphụ trách .
    Thiếu tá Nguyễn Lân hiểu điều ấy, anh đứng im lặng cúi đầu trước cái nhìn dò hỏi của mọi người .
    Cắn môi suy nghĩ cuối cùng anh ngẩng đầu ngập ngừng .
    - Tôi ... báo cao đồng chí tôi xin nhận nhiêm vụ .
    - Tốt lắm - Trưởng phòng hài lòng - Hôm nay tôi thông báo kế hoạch như vậy . Lát nữa đồng chí Lân nhận hồ sơ vụ án này về và họp lên kế hoạch báo cáo tôi . Cần bổ sung thêm 1 số trinh sát của các đội tham gia vụ án này . Tôi sẽ chỉ đạo chung, tuy nhiên mọi công việc cụ thể đồng chí Lân sẽ là người chịu trách nhiệm chính và điều động các lực lượng tham gia . Phải nhanh chóng phá án, đấy là mệnh lệnh .
    - Rõ .
    Mọi người lục tục đứng lên tiến đến bắt tay chúc mừng thiếu tá Lân lao xao . Rửa ghế thôi, vài người vui đùa .
    Trưởng phòng kéo Nguyễn Lân ngồi lại . Chỉ còn 2 người trong phòng, ông đẩy ly trà đến trước mặt Lân và trách :
    - Dạo này mình thấy cậu có vẻ xuống sắc quá, Huệ nó vẫn chưa về à ?
    Nguyễn Lân khẽ lắc đầu .
    - Có cần tôi đến giải thích cho cô ấy hiểu không ?
    - Không cần anh ạ .
    - Không cần ? Vợ chồng cậu lạ thật, ly thân hay ly dị ? Cả 1 năm nay rồi còn gì nữa, 2 đứa bé con dạo này thế nào rồi ?
    - Vẫn bình thường . Em cũng đã thuyết phục mấy lần rồi nhưng Huệ vẫn không chịu hiểu, thôi thì tùy cô ấy .
    Nguyễn Lân thở dài buồn rầu . Trưởng phòng nhìn anh không hài lòng .
    Bầu không khí trong phòng thật nặng nề .
    Nguyễn Lân nhìn trưởng phòng cảm kích và cám ơn sự quan tâm của ông, vị lãnh đạo lắc mái tóc hoa râm của mình, ông đẩy tới trước Lân 1 tờ quyết định bổ nhiệm chức vụ mới của anh và chuyển sang đề tài khác :
    - Phòng tổ chức thông báo, theo đề nghị của ban giám đốc, Bộ đã có quyết định bổ nhiệm cậu lên phó phòng . Đây là quyết định, nhưng đang có khả năng chuyển cậu về làm Phó công an quận 3 . Mình và cấp ủy xin để cậu ở lại làm phó phòng, nhưng nghe nói vì công an quận 3 rất cần người, phó quận phụ trách cảnh sát đang làm thủ tục hưu . Cậu nghĩ sao ?
    - Dạ, em sao cũng được, nhưng em thích ở lại phòng này hơn , Làm đây quen rồi .
    - Ban chỉ huy phòng cũng muốn cậu ở lại, mình chỉ còn vài năm nữa là hưu, được người như cậu quý lắm . Nhưng còn tùy tổ chức, để mình báo cáo lại với ban Gíam đốc . À vụ Thạc sĩ Bàng sao rồi ?
    - Dạ đây là báo cáo tóm tắt của đội . Đang chờ kết quả khám nghiệm hiện trường . Em cũng đã cho trinh sát nắm tình hình rồi . Nhưng vụ việc này có dấu hiệu phức tạp vì có liên quan đến bên An ninh quân đội, họ hẹn với mình sáng mai sẽ sang bàn việc làm cụ thể .
    - Ừ, cố lên . Dạo này án nhiều đấy . Nhưng vẫn phải tập trung vào N.86 . Về quyết định bổ nhiệm chính thức của cậu, mình sẽ thông báo vào ngày mai, và cậu vẫn tạm kiêm đội trưởng đội 3 một thời gian rồi sẽ bàn người thay thế .
    Tiếng mưa lào rào trên mái nhà . Tiếng gió rít lên kéo theo những cành xoài run bần bật tựa như tiếng ai kêu thất thanh . Thiếu tá Nguyễn Lân ngồi trong im lặng nhìn những hạt mưa rơi .
    Điếu thuốc cháy bỏng tay làm anh giật mình buông rơi, bối rối nhìn xung quanh . Cả cuộc đời là cảnh sát hình sự vào sống ra chết nhiều lần, từng phá những vụ án xuyên Bắc - Nam, đối đầu với những tên cướp khét tiếng và không ít lần tiếng đạn rít qua đầu, thế nhưng chưa bao giờ anh lại cảm thấy khó chịu như lần này . Cũng vì yêu nghề mà hạnh phúc gia đình anh gần như tan vỡ, cũng vì nghề mà đời anh có những lúc ân hận vì chưa làm tròn trách nhiệm với gia đình, cũng vì .. Thế nhưng trong vụ án này anh rất không muốn nhận vì những khó khăn riêng không thể nói được, nó liên quan đến sự kiện đau lòng của gia đình anh cách đây mấy năm mà lân không muốn nhắc đến . Phải, nó là những nổi niềm khó bày tỏ .
    Đồng tính luyến ái, pê đê, gay ... Nguyễn Lân căm thù những tiếng đó, nhưng nay anh phải trực tiếp nhận 1 vụ án liên quan đến nó, có ai hiểu cho anh không . Kể ra với cương vị mình, Lân có thể chuyển vụ việc cho bộ phận khác làm, nhưng lương tâm và trách nhiệm không cho anh làm điều đó . Nguyễn Lân hiểu mình .
    Thiếu tá đưa đôi bàn tay chai sần to bè của mình lên trước mặt, ngắm nhìn những đường chỉ ngoằn ngoèo nhớ lại lời nói của bà nội khi còn sống . Cuộc đời của con sẽ khổ, khổ mãi nếu con không biết sửa đổi tâm tánh, đấy là số phận . Hồi đó anh ta cười to khi nghe bà nói vậy, thế nhưng sau này, mỗi khi gặp những khó khăn trắc trở trong cuộc sống, anh thường hay giật mình và len lén đưa bàn tay ra nhìn, lời bà năm nào vẫn thường văng vẳng như gió thoảng bên tai .
    Bà ơi, 1 tiếng kêu bất ngờ không nén được của anh bật ra làm anh ngơ ngẩn .
    Cơn mưa đã dịu, bầu trời đang trong xanh dần, nắng lại ửng hồng .
    rồi bạn sẽ hiểu tôi !
  10. hoahonggay

    hoahonggay Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/03/2003
    Bài viết:
    722
    Đã được thích:
    0
    Đã 40 năm trôi qua , nhưng đến giờ thân thế của tôi vẫn là một sự mờ mịt , bao lung . Khi lớn lên tôi mới biết , và hỏi mọi người nhưng chẳng có ai có thể trả lời được trừ bố , nhưng vô ích , ông không bao giờ muốn bàn về vấn đề này , không ai cạy được răng ông . Sau này thậm chí có lần tôi đã năn nỉ khóc lóc nhưng ông cũng không hề động lòng . Có một lần nhìn vẻ mặt thảm não quá của tôi ,ông chỉ nói vắn tắt , quan trọng con là con của bố là được rồi .
    Tôi luôn mang trong người một cảm giác của kẻ côi cút từ bé . Ông nội thường xoa đầu tôi thương cảm , người thở dài và cũng biết không nói gì với thằng cháu mình . Cảm nhận được nỗi khát khao tình cha mẹ ,sự thiếu vắng trong tôi , nên người cố gắng bằng mọi cách để bù đắp cho tôi . Hôm nay viết đến dòng chữ này ,tôi vẫn còn như đang thấy người đến bên mình với chòm râu bạc và nụ cười đôn hậu đang vuốt ve mái tóc của tôi bằng đôi bàn tay mềm ấm áp của người .
    Tôi lớn lên lặng lẽ như cây cỏ .
    Cha mẹ công tác ở Hà Nội , họ rất ít khi về thăm tôi . Hồi nhỏ ,tôi rất mong đợi cha mẹ về thăm và nhiều lúc tôi tủi thân thường khóc một mình khi thấy những đứa bạn như mình đều có cha mẹ bên cạnh , đầm ấm thương yêu . Còn tôi cha mẹ cứ biền biệt xa tít tắp nơi chân trời nào đó . Tại sao họ lại không cho tôi được ở bên họ , lớn lên chút nữa tôi mới hiểu .
    Mỗi lần cha mẹ về thăm , đối với tôi là cả một ngày hội , tôi sung sướng quẩn quanh bên họ , thế nhưng cha bao giờ cũng giữ một khoảng cách , lạnh lùng với tôi , còn mẹ thì không giấu được sự căm ghét , khinh bỉ khi tôi sán lại gần . Chưa bao giờ tôi được cầm lấy bàn tay trắng trẻo , nõn nà ,thơm ngát của mẹ , bà luôn gườm gườm nhìn tôi . Đôi lúc tôi có cảm giác nếu như được phép thì bà sẵn sàng xé tôi ra thành từng mảnh nhỏ . Nỗi cảm nhậnn về cha mẹ lớn dần trong tôi và sau này tôi không còn mong đợi họ nữa , cho đến một ngày kia tôi hiểu rằng mình là con của cha và mẹ chỉ là mẹ kế . Tôi chấp nhận thực tại . Con nuôi hay con ruột đâu có gì khác nhau , đã là con thì còn nào chẳng là con . Nếu họ chấp nhận nuôi thì tại sao lại căm ghét tôi ? .
    Lần duy nhât tôi nghe Ông nội nói với cha về tôi , họ không biết tôi nghe lóm được " Anh là một thằng hèn , anh gây nên tội lỗi , anh để lại một sinh linh trên đời này và anh quẳng nó cho chúng tôi nuôi . Tôi thương nó vì dù sao nó cũng là con cháu họ Phạm , tôi chỉ ngạc nhiên vì đấy là con của anh nhưng anh đối xử với nó quá tàn nhẫn . Đấy không phải là tình người , anh biết không , con thú cũng không vậy , anh cố tình làm như vậy để làm gì ? Anh sợ một người đàn bà hiện là vợ anh , anh muốn có công danh sự nghiệp , nên phải trong sạch ...hừ , làm cán bộ mà vậy à ? Chữ nghĩa bao nhiêu năm tôi dạy anh , anh bỏ đâu hết rồi ? "
    Cha sầm sập bước ra khỏi nhà như một cơn giông bão , đi vụt qua tôi , bất chợt ông đứng sững lại , thẫn thờ nhìn tôi . Ông run run đưa tay vuốt mái tóc loe hoe vàng của tôi , hình như cha khóc . Và sau đó ông vội vã đi . Đấy là lần đầu tiên tôi thấy cha tỏ tình thương với mình , và mấy năm sau đó cha không về quê thăm tôi và ông , chỉ gửi tiền về cho ông bà .
    (xin chú thích thêm : những đoạn kể về thời quá khứ của nhân vật tôi trong truyện là của Thạc sĩ Bàng, nạn nhân đã chết từ chương 1 của truyện)
    Gia đình ông tôi là 1 gia đình nho giáo nề nếp, với những tôn ti trật tự được bảo tồn từ nhiều năm mà ông là 1 cây cột vững chắc để con cháu bám vào leo lên . Nhà ông ở, là nhà thờ của cả họ và là nơi quây quần để con cháu tìm đến bày giải, xin ý kiến, cũng như quây quần bên nhau trong tình cảm cộng đồng, họ hàng xóm làng . Và nhà ông cũng là nơi hội họp của hợp tác xã . Đảng ủy và các ban ngành ở xã vì nó rộng, nhưng chủ yếu vì mọi người kính trọng ông . Họ đến bên ông để san sẻ với ông những ưu tư, khó khăn, cũng như thắng lợi của những năm sau kháng chiến chống Pháp và trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước . Thực tế, lớp cán bộ xã, huyện
    sau này phần đông đều là con cháu ông, con cháu của họ Phạm ...
    Ông cao lớn, tướng đi thẳng người, đầu bao giờ cũng ngẩng cao và mắt nhìn thẳng .
    Ông có giọng nói sang sảng, cử chỉ dứt khoát mạnh mẽ . Đời ông ghét nhất thói xu nịnh, luồn cúi . Sau vụ sai oan năm ấy, ông có ưu tư 1 thời gian rất dài nhưng rồi cũng nguôi ngoai theo thời gian . Trong họ, trong làng ông là tộc trưởng của họ Phạm, nên được tôn kính nhất, gần ông hình như ai cũng cảm nhận được hơi ấm tình thương của ông lan tỏa và mọi người rất trọng nể vì ông là người trọng lẽ phải và công bằng . Có lẽ người duy nhất được hưởng trọn vẹn tình thương của ông, được quyền sà vào lòng ông bất cứ lúc nào, là tôi . Hồi nhỏ chúng tôi, những đứa cháu của ông đã từng cãi nhau chí choé, thậm chí là đánh nhau vì đứa nào cũng muốn chứng minh là ông thương mình hơn, nhưng chúng nó đều phải công nhận một cách ghen tị là tôi được ông thương nhất .
    Tôi lớn lên trong tình thương và sự bao dung của ông phủ xuống đời tôi đến tận bây giờ .
    Ngoài giờ đi học ở trường về, ông còn thường tranh thủ dạy thêm cho tôi Tam Tự kinh, chữ lễ, nghĩa, nhân, dạy cho tôi viết chữ Nho . Minh Tâm bửu giám là cuốn sách gối đầu của tôi, từng chữ, từng nét ông vạch vệt phấn trắng và kiên nhẫn giải thích cho tôi hiểu từng nghĩa, từng ý, từng lời . Hình như ông đang cố truyền vào trong tâm hồn tôi, những suy nghĩ của ông . Có lúc cao hứng 2 ông cháu cùng ngâm nga 1 đoạn Kiều của Nguyễn Du . Có những vấn đề ông giảng giải cao siêu quá, tôi không hiểu, và trong khi ông ngồi giảng giải thì tôi đã chập chờn híp mắt gục đầu lên gối ông ngủ ngoa lành . Và ông vẫn cứ nói, nói cho chính ông nghe, còn tôi khi tỉnh thì đã thấy mình nằm trên giường .
    Có lần chú tôi là phó bí thư huyện về thăm, nghe thấy đã càu nhàu " bây giờ người ta xem nó là phong kiến, bố dạy nó để làm gì ? " . Ông cười chẳng trả lời, đến ngày hôm nay tôi có 1 bề dày kiến thức về văn hóa phương Đông, tất cả bắt nguồn từ những kiến thức của ông dạy ngày đó . Và tôi biết ơn ông .
    Tuy là con trai nhưng tôi là 1 đứa trẻ yếu ớt, đa cảm, ít nói, hay buồn và hay khóc 1 mình . Chỉ 1 câu của Nguyễn Du nói về Thúy Kiều cũng đã đủ làm cho tôi sụt sùi rơi nước mắt cả buổi, tôi cảm nhận được số phận của cuộc tình Thúy Kiều - Kim Trọng, tôi thích Từ Hải, tôi ghét Hồ Tôn Hiến ... Ông thấy vậy thường thở dài xoa đầu tôi "đời con rồi sẽ khổ đấy, những ai quá đa cảm cũng không hay lắm đâu, con ạ !" .
    Tôi rất ít đi chơi với bọn trẻ trong làng vì thấy không hợp . Ngoài thời gian học, tôi thường tha thẩn 1 mình trong khu vườn rộng của nhà thờ họ Phạm, tư lự ngồi 1 mình ôm sách đọc, nghĩ vẩn vơ, nên ai cũng nói tôi là 1 ông "cụ non", có vẻ già trước tuổi .
    Những trò chơi đánh khăng, chọi bi, thả diều, chăn trâu, bơi sông ... hoàn toàn xa lạ với tôi và tôi cũng không thích . Mặc dù ông bà, các cô, các chú không cấm, nhưng tôi rất ít đi chơi với bọn trẻ trong làng . Tôi không thích những đứa trẻ lấm lem, tanh tưởi, có lẽ người duy nhất để lại những dấu ấn sâu đậm nhất trong những năm tháng tuổi thơ của tôi, đó là Hải .
    Gia đình Hải rất nghèo và đông con . Đến cả chục đứa trẻ lau nhau, sàn sạt như nhau . Hồi ấy chưa có sinh đẻ có kế hoạch như bây giờ, bố Hải thường cười hơ hơ khi ai hỏi về đàn con đông đúc của mình " Đẻ nhiều để lấy quân đi đánh Mỹ " . Họ tất cả sống chen chúc trong mái tranh nghèo kế bên vườn nhà tôi, và suốt ngày tôi nghe thấy gia đình ấy đánh chửi nhau không ngớt . Ông chồng thì quần quật ngoài đồng cả ngày, còn bà vợ thì trời chưa rạng đã lật đật bật chạy chợ . Xã xếp gia đình Hải vào diện văn hóa kém, chậm tiến, tiểu thương . Khi cán bộ xã đến thông báo, mẹ Hải bĩu môi dài giọng " ôi dào, tôi cần gì cái văn hóa tốt của các anh, có nuôi nổi đàn con tôi không ? ", anh cán bộ tảng lờ không trả lời . Đến giờ tôi cũng không nhớ Hải là con thứ mấy trong gia đình, nhưng chỉ biết nó là 1 thằng bé đen nhẻm, cưo8`i chỉ thấy 2 hàm răng trắng bóng, người lúc nào cũng khét mùi rơm rạ . Nó học với tôi từ cấp I, nhưng mới vào cấp II thì nhanh chóng bỏ học vì phải chăn trâu, làm ruộng và nhiều công việc khác của 1 thằng bé nhà nông nghèo .
    Vào những vụ giáp hạt, làng thường bị đói, và những gia đình đông đúc như nhà Hải là nạn nhân đầu tiên .
    Hôm ấy, tôi đang ngồi lơ đãng nhìn con vành khuyên hót, uể oải ăn mấy củ khoai lang mật trong rổ mà bà để dành, thì nghe thấy loạt soạt, giật mình nhìn thấy mấy đứa trẻ bên nhà đã vạch hàng rào nhìn sang rổ khoai của tôi 1 cách thèm thuồng . Tôi biết, đấy là những đứa em của Hải, chúng nó đói, những ngày này thỉnh thoảng bà tôi thường thường hay xúc ít thóc đem sang cho . Một đứa thập thò bò tới nhìn tôi, nó ấp úng nói " em đói ", tôi im lặng đẩy rổ khoai lại và chúng nó vồ lấy, tranh dành nhau . Bất ngờ Hải xuất hiện, nó đỏ bừng mặt nhìn tôi và túm lấy tóc 1 đứa đấm túi bụi " Ai cho chúng mày làm vậy ? " Vẻ mặt giận dữ của nó đến bây giờ tôi vẫn nhớ, nó ngượng . Thằng bé em nó chẳng buồn kêu khóc mà vẫn ngấu nghiến ăn, Hải bỏ em xuống bất lực nhìn tôi . Chúng tôi biết nhau vì học cùng trường, lớp, nhưng không chơi với nhau . Tuy là hàng xóm, sáng sớm và chiều tà nó vẫn thường giong trâu qua nhà, nhưng tôi cũng chưa bao giờ nói chuyện với Hải, còn nó thì hình như ngại . Nhìn Hải đứng im, tôi chợt nhận ra nó cũng đang đói vì cứ nuốt nước bọt ừng ực nhìn lũ em ăn khoai và cố dấu không cho tôi thấy . Tôi bỏ vào nhà bê ra nguyên cả nồi khoai của bà nội để trong bếp ra, lũ trẻ reo lên sung sướng, tôi cầm 1 củ đưa cho nó, Hải ngập ngừng và cuối cùng cầm lấy ăn vội vàng . Tiếng động làm bà tôi lò dò đi ra, nhìn cảnh tượng ấy bà chép miệng lắc đầu .
    Từ đấy tôi và Hải quen nhau . Thế giới tuổi thơ của Hải thật sinh động, hấp dẫn . Mặc dù mang tiếng ở quê, nhưng tôi biết rất ít các sinh hoạt nhà nông . Tôi sống yên ấm trong sự bao bọc của ông bà và các cô chú, chưa hề phải lo lắng và làm bất cứ việc gì, mà giả như có làm ông bà cũng không cho, việc duy nhất phải làm là học . Ngày ngày tôi chỉ biết ngồi sau lưng chú trên chiếc xe đạp đi đến trường học và sau đó tự đi bộ 1 mạch về trên con đường làng quen thuộc, không la cà ghé bất cứ nơi nào . Cả họ đều gọi tôi là cậu Tú . Do vậy, thôn quê đối với tôi gần như cũng xa . Qua Hải tôi mới biết được cái thú chăn trâu, thả diều và lò dò theo nó đi chơi . Lũ trẻ trong làng không thích tôi và cho tôi là đồ công tử, chúng xa lánh tôi và khi thấy tôi đến là cô lập, chọc ghẹo tôi, tôi tủi thân và khóc . Hải, thằng bạn nghèo của tôi đã bảo vệ tôi, nó đánh nhau quyết liệt với bọn trẻ, sau đó chúng tôi thường bỏ đi chơi riêng với nhau . Gần bên Hải tôi luôn có 1 cảm giác bình an vì được che chở .
    rồi bạn sẽ hiểu tôi !

Chia sẻ trang này