Một thời lãng quên.... Tháng ba Tháng ba đi qua Nhẹ tợ lông hồng Chạm phải mây Mây vờ ngủ gật Ngây ngất say... Tháng ba năm nay Nhìn lại tháng ba năm ngoái Mùa cũ . Lời hẹn cũ Đã cao thành mồ Chôn kín dấu yêu xưa... Tháng ba quạnh hiu Xem gió quăng mình lên cỏ Bẹp dí cả cánh đồng Bát ngát bay...
Có bao giờ Có bao giờ một mình trên phố Bất chợt nhìn đôi lứa bên nhau Trước tình yêu muôn màu Anh nhớ...? Hay có khi nào giữa muôn vạn cuộc vui Dù chỉ là giây phút ngắn ngủi Anh lắng đọng hồn mình Để thương...? Khi bỏ lại những con đường Bên tách trà khuya mệt mỏi Khói thuốc ôm vàng manh gối Có vội yêu... ? Đôi khi lòng tự hỏi lòng Em có là gì không Giữa bộn bề cuộc sống ... của anh ?...
Đi tìm lời ru Tôi đi về phía mặt trời Tìm lời ru mênh mang Người ở đâu? Yêu dấu ! Chiếc bóng tôi sạm vàng ! Tôi đi dọc dòng sông Tìm lời ru từ sóng Đang vỗ bờ trần gian Tiếng rạn giữa ngút ngàn Hoang mạc tôi lang thang Tìm lời ru từ gió Bụi cát lẫn vào mây Xoá dấu tôi đoạ đày Hỏi rằng ai so dây ? Ai nhặt du dương sáo? Ai rơi khúc vĩ cầm? Lời ru lặng ngàn năm.
....Điệp khúc buồn....... Đêm nay anh về, em lo sợ quá. Có lẽ tất cả rồi cũng trôi qua . Thời gian sẽ là phương thuốc thần xoa dịu vết thương trong tim anh. Anh nào biết, khi anh nói lời yêu, tim em không hề xao động, em đã cố gắng lắng nghe nhịp đập của con tim nhưng nó vẫn thản nhiên, chẳng mảy may lạc nhịp, chẳng ngân nga bài hát của riêng nó. Và em đã hiểu, cái mà em ngỡ là tình yêu đầu đời, chẳng bao giờ tồn tại . Mối tình học trò ngây ngô, khờ khạo nghĩ lại em cứ tự cười mình. Ngày ấy anh như vầng hào quang chói sáng, cao lớn, rắn rỏi, xuất sắc về mọi phương diện, đã là niềm mơ ước của vô số trái tim, trong đó có trái tim nghịch ngợm, láu táu của em và em đã chờ đợi, đợi chờ mãi cho đến khi anh đã nói lên những lời của trái tim, vậy mà trong lòng em cứ dửng dưng. Lúc đó tình cảm của anh thật là mãnh liệt còn em thì lại sợ, nếu em nói câu từ chối, anh sẽ ra sao ?... Và em đã nói dối, chẳng phải lần đầu tiên em nói dối, em đã từng nói dối một cách trơn tru nhưng sao lần này lời nói dối bật ra khỏi đôi môi một cách khó khăn, khi lời nói bật ra thì em đã không níu kéo lại được, nhìn anh rạng rỡ vì hạnh phúc em lại ray rứt trong lòng, lương tâm dằn vặt em lại không nỡ lừa dối anh, em sợ anh sẽ đau khổ hơn khi biết sự thật. Em đã quyết định nói thật, nhưng lời nói thật của em đã làm tổn thương anh, em chỉ biết nói câu xin lỗi, em chẳng đo lường được phản ứng của anh. Anh đã chán nản đã buông xuôi tất cả, anh căm ghét thế giới này đòi sang thế giới khác, nơi đó anh sẽ được bình yên hơn. Em mong muốn em và anh sẽ là bạn bè nhưng anh lại từ chối em. Em đã mong anh hãy quên em như khi xưa em từng mong anh hãy nhớ đến em. "Tình yêu chỉ là một trò chơi cút bắt, suốt đời cứ mãi đuổi nhau, tìm nhau". Em cay đắng khi nhận thấy sự nhận xét của mình là chính xác, tình yêu chỉ là một trò đùa không hơn không kém. Và em đã bất lực nhìn anh lao vút qua đời mình, lòng trống rỗng và vô vọng. Một cơn lốc đã đi qua đời em, trái tim em ngân lên một điệp khúc thật buồn. Bây giờ em và anh ở hai phương trời khác nhau, em cảm thấy buồn và bế tắc trong suy nghĩ, làm người lớn sao thật rắc rối, khó khăn. Em lại thầm ao ước em nhỏ bé như thuở nào, mơ mộng về một cuộc sống màu hồng êm ả. Mơ ước cũng chỉ là ước mơ, cuộc sống nhuộm một màu xám không hứa hẹn một điều gì tốt đẹp. Bây giờ anh lại viết thư nói câu xin lỗi và anh sẽ mãi mãi chờ em, nhưng để làm gì? Anh hãy đừng chờ đợi dù biết là vô vọng, hãy đừng hy vọng ở một kẻ đã quay lưng. Em cầu mong anh hãy quên em như quên một kỷ niệm buồn. Hãy để câu chuyện chôn sâu vào dĩ vãng, đừng tuyệt vọng bởi cuộc đời này còn có ánh nắng, nó xua tan những cụm mây xám trên bầu trời, trả lại cho bầu trời một màu xanh hòa bình và hạnh phúc. Lúc ấy trái tim của anh sẽ ngân nga bài ca mà chỉ riêng một trái tim khác mới hiểu được.....
Về Người về từ ngày nắng Người về từ đêm mưa Người về lời vẫn nhắn Ta ngậm tiếng dạ thưa Ngày xưa một thời nghĩ Giá được gần bên nhau Sẽ trao điều dịu ngọt Quên lời xót xa đau Chưa kịp thắm má đào Chưa kịp hồng môi nhớ Chưa kịp thỏa đợi chờ Vội từ biệt đành sao! Thế là đi qua nhau Dù chưa một lần gặp Thế là đã tít tắp Thế là... thế là... dặm dặm xa...
Thu Nơi em ở không có mùa thu đâu anh Không lá vàng bay như thác Không rừng cây xào xạc Chiếc đồng hồ vẫn uể oải nhích từng giây Chẳng bao giờ chậm vào mùa này Nơi không thu Nơi em ở chỉ vỏn vẹn hai mùa Thế là đủ! Nắng chói chang bỏng rát mặt đường Mưa dầm dề trăng co chân bó gối Soi bóng mình Nơi không thu Không có mùa thu Em tự nhủ với lòng Nơi ấy mùa thu... không em...