1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Một thời thơ ấu ... và hoài niệm ...

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi thuyenxaxu, 04/08/2009.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. girlgangster

    girlgangster Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/07/2008
    Bài viết:
    845
    Đã được thích:
    0
    :D anh Thuyền thì cũng bằng tuổi anh trai em thui đó! :P
    Nói chung là đủ tuổi xem R-rate là đc nghe chủ đề máu rùi đúng hok?
  2. thuocohann

    thuocohann Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/01/2008
    Bài viết:
    263
    Đã được thích:
    0
    Vâng! em thấy em thiếu điều này.điều quan trọng nhất mà k có thì nản lắm.xin bác câu này để nhắc nhở mình !
  3. xehaichungta

    xehaichungta Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/05/2004
    Bài viết:
    274
    Đã được thích:
    0
    Anh ơi, thôi cầu nguyện gì nữa hả anh? Em nói roài.....bỏ vợ đi..cưới em nè.
    Bây giờ đang có mode làm ngưòi thứ ba hạnh phúc đó.
  4. ngochongle79

    ngochongle79 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2007
    Bài viết:
    162
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn anh Thuyền nhiều!!!
    Đọc và cảm nhận được những gì mà Cậu út nhà mình đã trải qua.
    Cuộc sống của cậu cũng không khó khăn hay thiếu thốn nhưng cậu vẫn quyết định vượt biên. Nhưng rất tiếc chuyến vượt biên của cậu không thành, cậu đã phải sống tại trại ở Hồng Kông sau 3 năm cậu đã quay về Việt Nam (vì gia đình có truyền thống cách mạng ạ). Cậu đã có mái ấm gia đình tại trại, nhưng ở đó có ảnh hưởng không tốt tới trẻ nhỏ.
    Ngày trở về của cậu khi thấy cậu xuất hiện một lũ cháu hét lên vì sung sướng gào thét ào ra đu lên cổ cậu "Cậu còi nhất quả đất" Cậu em bé tý teo ấy khoảng hơn 40kg thôi. Mừng vui lắm, tâm nguyện đã đạt rồi cậu đã về nguyên vẹn.
    Nỗi lo của người lớn cũng truyền sang cho những đứa trẻ học cấp 2 hay cấp 1 nó cảm nhận được tình yêu thương lo lắng từ ông bà bố mẹ các cậu các dì đến tận ngày trở về của cậu.
    Tuy nhiên tác động vào trẻ thơ nhiều nhất em không rõ lắm nhưng em con cậu em còn nhỏ nhưng ánh mắt và thái độ lì lợm không tưởng tượng nổi. Hic hic đến bây giờ vẫn nhớ cái gườm gườm lạnh te khi không làm vừa lòng cu cậu. Bây giờ á, cu cậu đã lớn đã đi học ở Úc rồi. Mừng cho cả nhà.
    Thời bao cấp em chỉ nhớ hình ảnh bình yên hơn không phải vật lộn như nhiều người chỉ là bon chen xếp hàng tem phiếu lấy gạo mua thịt cá, hay lấy nước gánh về nhà cùng các anh chị thôi. Và cảm nhận được sự chia sẻ ngọt bùi thân thiết tối lửa tắt đèn của nhà hàng xóm. Nhà có chuyện gì thì cả phố biết.Trời ơi...(nghĩ lại sao mà thấy họ tò mò tọc mạch thế nhỉ) nhưng tình cảm thật.ốm đau biết ngay.
    Vẫn theo dõi và đón đọc bài viết của anh. Mỗi người sẽ có góc nhìn và cảm nhận riêng. Với em thì thấy và hiểu rõ hơn về hành trình của một chuyến đi mà cậu em đã trải qua.
  5. x8

    x8 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/01/1970
    Bài viết:
    4.522
    Đã được thích:
    0
    Lại nhớ hồi bé cả phố nhà mình toàn tụ tập kéo nhau lên cầu LB và ra chợ ĐX oánh bọn ăn cắp và cướp giật quanh bến xe đó Sau này Triệu con ( sau này là đệ tử cưng của anh Khánh trắng ) phải lên điều đình nói mãi thanh niên cả phố mới đồng ý bỏ qua
    ...nhớ ngày xưa......................
  6. Nepenthe

    Nepenthe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/08/2009
    Bài viết:
    115
    Đã được thích:
    0
    A, anh mod này ngày bé rất đầu gấu nhá! Thảo nào.............
    Anh Thuyền ơi, anh làm thế nào để viết hay thế ạ? Anh có bao giờ viết nháp rồi "chép" lại lên ttvn k anh?
    Nếu là viết 1 lần theo trí nhớ thì anh siêu thật đấy!
    Chúc anh có thật nhiều kỷ niệm để viết cho bọn em đọc
  7. katiele

    katiele Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/08/2005
    Bài viết:
    98
    Đã được thích:
    0
    nhiều câu chuyện ứa nước mắt quá...cảm thấy mình thật là may mắn khi được sinh ra sau này...hy vọng a T có thời gian viết tiếp
  8. x8

    x8 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/01/1970
    Bài viết:
    4.522
    Đã được thích:
    0
    Bạn ơi là bạn dạo nì busy quá hay sao mà chả thấy vào up lên để hóng tiếp nào
  9. x8

    x8 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/01/1970
    Bài viết:
    4.522
    Đã được thích:
    0
    Lang thang thấy bài này hay hay nên paste vào đây cho bạn Thuyền và các bạn đọc
    Bài học từ người quét rác
    ?oNếu không gặp được Allen - người quét rác 10 năm về trước có lẽ giờ này, tôi đang quay cuồng trong vòng quay vô tận của đồng tiền?, Giám đốc Thái Hà Books - Nguyễn Mạnh Hùng chia sẻ quan điểm sống của mình.
    Học là việc của cả đời. Ngày tốt nghiệp đại học tôi mới mới bắt đầu sự nghiệp học hành của chính mình - học từ cuộc sống. Biết bao người thầy sau này đã dạy cho tôi vô vàn kiến thức. Họ là các giáo sư, tiến sĩ, các chủ tịch, tổng giám đốc của nhiều tập đoàn lớn trên thế giới. Tuy nhiên tôi không thể nào quên được một người thầy đặc biệt của mình - thầy Allen.
    Hằng ngày từ ký túc xá trên phố Mountain - Sydney (Australia), tôi khoác ba lô đi học hay lên thư viện. Mỗi buổi sáng, tôi đều bắt gặp một anh công nhân vệ sinh thu dọn quanh khu nhà. Anh luôn tươi cười và kèm theo là lời chào rất thân thiện ?oHello, how are you? (Chào bạn, bạn khỏe chứ?). Anh làm như vậy ngay khi gặp tôi. Về phần mình tôi luôn lẳng lặng bước đi, khuôn mặt lạnh tanh và khó chịu. Trong đầu tôi lúc đó chỉ hiện lên một ý nghĩ duy nhất ?oThằng cha này thấy sang bắt quàng làm họ. Hắn thấy tôi có chức vụ, có tiền bạc, có học thức nên muốn bắt quen đây. Hắn thì có khác gì mấy cô công nhân vệ sinh hay đi dọn rác trước cổng nhà mình ở phố Thái Hà, Hà Nội?.
    Ngày tiếp theo, anh công nhân vệ sinh vẫn cười tươi, vẫn chào tôi hết sức niềm nở. Tôi vẫn khó chịu và đút hai tay vào túi quần đi thẳng. Khuôn mặt vênh váo. Ngày thứ ba vẫn vậy, anh quét rác lại chào tôi rất vui vẻ, khuôn mặt và thân hình thể hiện sự thân thiện với tôi. Tuy nhiên, trong lần này, để cho xong chuyện tôi đã trả lời anh ta một cách miễn cưỡng: ?oI am fine, thank you. And you?? (Tôi khỏe, cám ơn anh. Thế còn anh?) Tôi nói xong và chợt nhận thấy rằng mình đã cười. Tôi đã cười mà không biết, điều này không như trong kế hoạch ban đầu của một người coi thường anh công nhân dọn vệ sinh. Thú vị hơn tôi phát hiện ra khuôn mặt tươi tỉnh của chính mình, rằng hình như mình vui hơn, dễ chịu hơn, hạnh phúc hơn, thư giãn hơn.
    Vừa đi tôi vừa nghĩ về mình rồi lẩm bẩm: ?oTa thật là ngu dốt?. Quả thật, từ trước đến nay, trong suốt bao nhiêu năm qua tôi đã có một suy nghĩ không đúng, rằng khi cười với ai đó tôi mang lại niềm vui cho họ. Khi bắt tay ai tôi luôn nghĩ mình ban ơn cho họ. Khi gần gũi ai, tôi luôn nghĩ họ được lợi từ tôi. Và, tôi thấy mình thật sai lầm. Bởi, khi tôi cười với anh công nhân quét rác này người được lợi đầu tiên không phải là anh ta mà là chính tôi.
    Và tôi chợt nhận ra rằng anh ta đâu có biết tôi là ai. Anh không hề biết tôi có bao nhiêu tiền, làm chức vụ gì, có học thức đến đâu. Trong mắt anh ta tôi từ ký túc xá bước ra tức tôi là sinh viên, là người đi học. Dù có học tiến sĩ, thạc sĩ hay đại học vẫn là người đi học, là sinh viên. Mà thậm chí anh cũng chẳng quan tâm tôi có là sinh viên hay không.
    Trên thực tế tôi chỉ là một người châu Á da vàng, mũi tẹt. Nhưng anh ta cũng chẳng để ý đến chuyện ấy. Anh chỉ cười và chào tôi như đã và đang làm việc đó với tất cả những ai từ ký túc xá bước ra. Tất cả mọi người là bình đẳng. Tất cả chúng ta là con người. Tôi thấy xấu hổ và tôi đã nhận ra vấn đề. Tôi đã được học một bài quý giá. Từ đó đi đâu, gặp ai tôi cũng chào và cười. Không chỉ cười mà là cười rất tươi. Cười từ trái tim mình, từ đáy lòng mình.
    Một bữa nọ khi từ thư viện về tôi phát hiện ra Allen - người quét rác đang ngồi uống cà phê trong quán. Anh ăn mặc rất lịch sự, vừa nhấm nháp ly café vừa đọc sách. Ngạc nhiên và tò mò, tôi lại gần làm quen, cùng uống café, cùng nghe nhạc với anh. Tôi không ngờ rằng người mặc bộ quần áo bảo hộ, đi lau nhà, quét rác mỗi sáng bây giờ lại biến thành một người lịch lãm, trí tuệ thế này. Anh đọc sách say sưa và đọc khá nhanh. Bài học nữa tôi đã học được: Mỗi lúc chúng ta đang đảm nhận vai diễn nào đó, lúc đóng vai nào phải làm tốt vai đó. Hơn nữa, không nên coi thường người công nhân quét rác. Anh ấy cũng đọc sách, cũng nghe nhạc, cũng thưởng thức café và các món ăn.
    Allen đã kể cho tôi nghe vanh vách về Kim Tự Tháp ở Ai Cập, về những gì còn sót lại từ vườn treo Babillon ở Iraq, về vùng đất lạnh và băng giá Siberie của nước Nga. Anh nói về thời kỳ La Mã, về chiến tranh Nam Bắc của nước Mỹ, về cuộc sống của người Eskimo. Đặc biệt anh nói về Việt Nam khi biết tôi là người Việt (Sau này anh kể rằng anh cứ ngỡ tôi là người Thái hay Indonesia).
    Hóa ra Alen đam mê đi du lịch. Anh đi du lịch qua sách. Những hiểu biết của anh làm tôi kinh ngạc. Hóa ra anh rất hiểu biết và có trí nhớ và sự tưởng tượng tuyệt vời. Allen hỏi tôi khu vực Hạ Long có bao nhiêu hòn đảo? Khi đó, vì không biết, tôi đã nói đại rằng quãng 1.000 hòn. Allen đã giảng giải về các hòn đảo, về địa lý, khí hậu, thảm thực vật và thủy sản cũng như tính chất vùng biển của 1.960 hòn đảo, (chứ không phải con số 1.000 như tôi nghĩ) trong vùng diện tích 1.553 km2 này. Nhờ Allen mà tôi, có lẽ, đến chết không quên được những con số này.
    Allen đề nghị tôi phân tích về nhạc Việt Nam, nhất là vấn đề đặc biệt của loại nhạc 5 nốt này. Tôi ngạc nhiên vì chưa bao giờ biết đến nhạc của đất nước mình lại chỉ có 5 nốt. Tôi luôn nghĩ nhạc gì thì nhạc, đã là nhạc thì phải là 7 nốt chứ. Cuối cùng tôi đã phải há miệng ra nghe Allen nói về chèo, về cải lương, về chầu văn, và về các loại nhạc cụ của Việt Nam, đất nước nơi tôi sinh ra và lớn lên. Allen đã dạy cho tôi bài học quý giá về tính tìm tòi khám phá, rằng tôi phải đọc nhiều hơn, tìm hiểu nhiều hơn, quan sát và ghi nhớ nhiều hơn.
    Chính từ bài học quý giá này mà ngay sau khi về Việt Nam tôi đã quyết định lái xe làm một chuyến xuyên Việt. Tôi cũng quyết đi tham quan toàn bộ đất nước mình, không bỏ sót tỉnh nào. Tôi chợt nhận ra rằng mình đã bỏ qua rất nhiều điều quan trọng, rằng tôi đã đi đến tận 39 quốc gia nhưng lại chẳng hiểu được nhiều thứ đang diễn ra ngay tại đất nước mình.
    Ngày tôi đến thăm nhà của Allen, tôi lại học thêm được một bài học quý giá nữa. Allen có khoảng gần 1.000 cuốn sách. Là người học nhiều, đi nhiều, thường xuyên mua và đọc sách nhưng tủ sách của tôi cũng chỉ có quãng 3.000 cuốn. Còn Allen, một công nhân vệ sinh đã có một tủ sách quá vĩ đại. Anh đam mê sách và đã bỏ một khoản tiền lớn ra mua, trưng bày sách. Anh nói đã đọc hết những cuốn sách này. Thậm chí có những cuốn đọc đến 2-3 lần. Tôi nhớ khi đó tôi có mong muốn quỳ dưới chân anh xin nhận anh làm thầy.
    Cũng tại những lần đến thăm anh, tôi đã được học cách nấu ăn. Làm sao nấu đơn giản, đủ chất, ngon miệng mà không quá cầu kỳ. Một tình bạn thân thiết đã nảy mầm giữa một doanh nhân với một anh quét rác. Chuyện này tôi không thể tưởng tượng được trước đó một vài năm. Từ ngày gặp Allen tôi bỏ hẳn các tính xấu của mình: kiêu ngạo, soi mói, coi thường người khác. Tôi cũng trở nên điềm đạm hơn, nói nhỏ hơn, ít nóng tính hơn. Tôi cũng không còn ?obệnh? nhìn hình dáng bên ngoài mà kết luận con người nữa. Tôi luôn niềm nở và giúp đỡ mọi người. Tôi quyết định chọn sứ mệnh ?osẻ chia? của mình từ ngày đó.
    Cũng nhờ Allen và những người thầy khác sau này tôi đã hiểu và thực hành nguyên tắc ?ocho mà không đòi hỏi, cho mà không cần nhận?. Tôi cũng đã triển khai mỗi ngày, mỗi giờ cách sống ?opay it forward? - đáp đền tiếp nối. Cũng từ ngày đó cuộc đời của tôi luôn hạnh phúc, bình an và chan chứa yêu thương.
    Gần chục năm đã trôi qua. Bây giờ nghĩ lại, nếu không gặp được Allen, chắc tôi vẫn đang quay cuồng trong vòng quay vô tận của đồng tiền, không chút nghỉ ngơi, không dành thời gian để hiểu và sống hạnh phúc với những người xung quanh, trong đó có các bạn bè, đồng nghiệp và hàng xóm. Tôi thật biết ơn thầy tôi, bạn tôi - Allen.
    Nguyễn Mạnh Hùng
    Chủ tịch HĐQT, kiêm Giám đốc Thái Hà Books
    Links : http://vnexpress.net/GL/Kinh-doanh/Kinh-nghiem/2009/12/3BA164F6/​
  10. abbbank

    abbbank Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/11/2009
    Bài viết:
    41
    Đã được thích:
    0
    Bác Thuyền dạo nầy hết hứng rùi hả

Chia sẻ trang này