1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mùa hè khắc nghiệt -Đoàn thạch Biền

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi suoihoa, 08/01/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. suoihoa

    suoihoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2003
    Bài viết:
    83
    Đã được thích:
    0
    Mùa hè khắc nghiệt -Đoàn thạch Biền

    Một
    Bước vào hội trường của Công ty, Thạch thấy không khí có vẻ khác lạ so với những lần hội họp trước. Khoảng ba mươi người đều ngồi im lặng, không cười đùa hay trò chuyện riêng tư trong khi chờ giám đốc đến. Thạch hỏi người bạn ngồi bên cạnh:

    - Họp chuyện gì vậy anh?

    Người bạn lắc đầu:

    - Nghe đâu có chuyện rất nghiêm trọng.

    Rồi giám đốc bước vào phòng họp. Có lẽ trời quá nóng nên ông không mặc veston như thường ngày nhưng vẫn đeo cà-vạt chỉnh tề.

    Giám đốc đứng nhìn mọi người rồi ông nói thẳng vào vấn đề:

    - Hôm nay tôi rất buồn khi phải thông báo với các anh chị một tin không vui. Công ty liên doanh với chúng ta ở Hàn Quốc bị phá sản, do đó Công ty trách nhiệm hữu hạn của chúng ta buộc phải giải thể. Trước khi chia tay, chúng tôi cố gắng trả lương cho các anh chị hết tháng này. Tất cả những gì các anh chị mượn ở Công ty xin trả lại cho Công ty, để chúng tôi tổ chức thanh lý. Hẹn trong một tương lai gần, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở một Công ty liên doanh khác.

    Nói xong giám đốc vội vã bước ra ngoài phòng họp. Ông sợ phải nhìn những đôi mắt đỏ hoe của các nhân viên nữ.

    Thạch bần thần đứng dậy. Tốt nghiệp trường Đại học Kinh tế, Thạch phải mất một năm đi tìm việc làm ở nhiều nơi, cuối cùng mới được nhận vào làm ở Công ty này. Tưởng công việc sẽ ổn định lâu dài, không ngờ chỉ mới hai năm Công ty đã phải giải thể. Hai mươi bảy tuổi lại bị thất nghiệp.

    Thạch uể oải bước đến phòng tài vụ lãnh tháng lương cuối cùng và gởi trả lại chiếc điện thoại di động của Công ty. Không muốn trò chuyện với ai, anh lấy xe và chạy len lỏi giữa đường phố đông đúc xe cộ?

    Quán cà phê Trúc Đào, phía trước có cây trúc đào lớn với những chùm hoa đỏ hồng. Thạch thường đến đây uống cà phê vì anh thích nhìn hoa và nghe ca khúc Trúc Đào phổ thơ Nguyễn Tất Nhiên.

    Anh cũng muốn gặp cô thu ngân có chiếc răng khểnh của quán. Quế Lan vừa tốt nghiệp trường Đại học Ngoại ngữ và Tin học. Chưa tìm được việc làm thích hợp, cô ra ngồi quầy thu ngân cho chị là chủ quán cà phê Trúc Đào. Quế Lan quen Thạch hơn một năm, biết sở thích của anh nên khi thấy Thạch dẫn xe vào quán, cô cho máy chạy đĩa nhạc mà anh thích: ?oChiều xưa có ngọn trúc đào. Mùa thu lá rụng bay vào sân em??.

    Mười giờ sáng, quán vắng khách. Thạch kéo ghế ngồi ở bàn có cái gạt tàn thuốc bằng gốm hình con cua. Anh đốt một điếu thuốc và thả những hơi khói dài. Quế Lan đến đứng trước bàn:

    - Sáng nay anh nghỉ việc?

    Thạch buồn bã nói:

    - Anh nghỉ việc luôn rồi.

    Tưởng Thạch nói đùa, Quế Lan cười.

    - Mới ngủ dậy hả? Vậy anh uống cà phê đá cho tỉnh người.

    - Không. Cho anh ly cà phê đen không đường.

    - Anh bị đau bụng?

    - Không. Anh đang tập làm quen với chất đắng!

    Quế Lan đi vào quầy lấy một tách cà phê đem ra để trên bàn. Thạch cầm lấy chiếc muỗng, khuấy tách cà phê. Quế Lan cười:

    - Cà phê không đường mà.

    Thạch thảy chiếc muỗng xuống bàn:

    - Người ta khó mà bỏ được một thói quen.

    Anh bưng tách cà phê, uống một ngụm và nhăn mặt.

    - Bây giờ anh nói chuyện nghiêm túc. Công ty của anh vừa bị giải thể và anh đang bị thất nghiệp. Mọi dự tính của chúng ta đành phải huỷ bỏ.

    Quế Lan xoay xoay chiếc muỗng trên mặt bàn:

    - Em yêu anh, chứ đâu phải yêu công việc của anh?

    Thạch lắc đầu:

    - Em không hiểu tình trạng của một thanh niên mất việc. Hắn cảm thấy hụt hẫng và đứng không vững. Anh không muốn níu em cùng ngã với anh.

    Quế Lan cắn môi rồi nói:

    - Vậy anh muốn chuyện tình của chúng ta chấm dứt từ đây?

    Anh muốn nói với em lời của giám đốc anh mới nói sáng nay. Hẹn trong một tương lai gần, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở một chuyện tình khác. Em cũng đừng gọi điện thoại di động của anh vì anh đã trả lại máy cho Công ty.

    Thạch uống cạn ly cà phê đen rồi đứng dậy, dắt xe ra khỏi quán.
  2. suoihoa

    suoihoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2003
    Bài viết:
    83
    Đã được thích:
    0
    Quán Trống Đồng buổi chiều đông nghẹt khách. Thạch ngồi với Tuấn - một người bạn thân - ở chiếc bàn ngoài sân để hóng những ngọn gió hiếm hoi. Trên mặt bàn, những đĩa thức ăn còn đầy, dưới chân bàn xếp đầy những vỏ chai bia. Thạch uống cạn một ly bia rồi thở dài. Tuấn vỗ vai Thạch:
    - Mày đừng nản. Với khả năng của mày, rồi cũng sẽ tìm được một việc làm khác.
    Thạch lắc đầu:
    - Nửa tháng nay tao đã chạy khắp nơi để tìm việc làm nhưng nơi đâu người ta cũng trả lời đã đủ người. Tao không thể chịu đựng được tình trạng thất nghiệp. Tao đã có thói quen làm việc rồi, ngồi không thấy tay chân mình thừa thãi không chịu được. Bây giờ tao muốn làm bất cứ việc gì, lương ít cũng được. Mày có thể giới thiệu cho tao một việc làm không?
    Tuấn suy nghĩ rồi nói:
    - Lương ít nhưng mày có chịu đi xa không?
    Thạch gật đầu.
    - Có việc làm ở các huyện ngoại thành, tao cũng sẵn sàng đi làm.
    - Không phải ở các huyện ngoại thành Sài Gòn mà ở tuốt Phan Rí.
    Thạch ngạc nhiên, hỏi lại:
    - Phan Rí nằm ở nơi đâu?
    - Một cửa biển ở tỉnh Bình Thuận, cách Phan Thiết khoảng bảy mươi cây số.
    - Tao sẽ làm gì ở đó?
    - Bác tao làm giám đốc một hãng nước mắm ở ngoài đó. Ông đang cần một thư ký lo việc tiếp thị và xuất khẩu hàng.
    - Nhưng tao đâu có rành về nước mắm.
    Tuấn bật cười:
    - Nước mắm mày ăn hàng ngày mà không rành à?
    Hai
    Khoảng bốn giờ chiều. Một chiếc xe đò chạy trên quốc lộ 1, đến một ngã ba, xe dừng lại. Một cơn trốt ùa đến thổi cát bụi và khói xe bay mù trời khiến không còn nhìn thấy chiếc xe. Người lơ xe kêu lớn: ?oĐến Phan Rí rồi, xuống đi anh Hai!?. Tiếng cửa xe đóng lại rồi xe chạy vụt đi. Cơn trốt lắng xuống. Thạch tay cầm túi xách, tay cầm khăn lau bụi bám đầy mặt.
    Trời nắng gắt. Thạch đi vào một con đường nhỏ, hai bên đường là những hàng cây keo lá bám đầy bụi. Thạch đưa mắt tìm người hỏi thăm đường. Những người lái xe Honda phóng vụt qua. Một cô gái mặc áo tím than từ trong hẻm bước ra. Thạch vội chạy đến hỏi thăm:
    - Em có thể chỉ cho tôi biết đường đến hãng sản xuất nước mắm Hương Biển.
    Cô gái mở đôi mắt tròn xoe nhìn Thạch từ đầu đến chân rồi hỏi lại:
    - Ông đến đó mua nước mắm à?
    - Không. Tôi đến đó xin việc làm.
    - Em cũng về cùng đường đó. Vậy, ông cứ đi theo em.
    Thạch nói cám ơn và bước đi song song cùng cô gái. Em dừng lại và lắc đầu.
    - Ông hãy đi sau em vài bước. Đi bên em người ta sẽ đồn um lên ngay.
    - Đồn chuyện gì?
    - Đồn em có ?bồ!
    - Trời đất! Bộ ở đây người ta thích bàn chuyện của người khác lắm sao?
    - Vâng, chỗ nhỏ bé mà. Mong ông cảm phiền.
    Thạch lắc đầu, đứng lại đợi cô bé đi trước vài bước rồi anh lủi thủi bước theo sau.
    Đến một con hẻm vắng, hai bên là những dãy tường trét xi măng mà không quét vôi, Thạch vội bước lên đi song đôi cùng cô gái và nói:
    - Đi một mình lủi thủi phía sau, tôi thấy tủi thân quá!
    Cô gái trợn mắt hỏi:
    - Sao vậy?
    - Tôi có cảm tưởng người ở đây đã hắt hủi tôi.
    - Vậy ông còn đến đây làm gì?
    - Tại tôi đang thất nghiệp và hãng nước mắm Hương Biển đã nhận tôi làm thư ký.
    Cô gái lắc đầu, cười:
    - Sợ ông không chịu nổi đâu.
    - Làm thư ký có gì nặng nhọc mà không chịu nổi?
    - Không. Em muốn nói mùi nước mắm kìa.
    - Đó là mùi đặc biệt của quê hương. Người Việt Nam ở nước ngoài còn nhớ đến nó. Sao em nói tôi không chịu nổi?
    - Rồi ông sẽ biết mà.
    Hai người đi đến bờ sông đậu đầy ghe chài. Cô gái chỉ một ngôi nhà lớn có tường bao quanh, trước cổng có tấm bảng: ?oHãng nước mắm Hương Biển?.
    - Đây là nơi ông muốn đến. Em chúc ông may mắn.
    Từ khi thất nghiệp, lần đầu tiên Thạch nghe có người chúc mình may mắn nên anh cảm động nói:
    - Cảm ơn em. Em có thể cho tôi biết tên?
    - Nếu ông làm việc ở hãng nước mắm này ông sẽ biết tên em. Vì em cũng thường đến đây giao cá. Thôi, chào ông!
    Thạch đứng nhìn cô gái đi khuất vào đám đông trên bờ sông rồi anh đẩy cổng hãng nước mắm, bước vào. Một phụ nữ mặc áo hoa màu vàng nhạt đang ngồi xem sổ sách. Thạch hỏi thăm văn phòng ông giám đốc. Chị chỉ cánh cửa gỗ màu nâu sậm đóng kín. Thạch đến gõ cửa.
    - Vào đi.
    Thạch mở cửa bước vào. Một người đàn ông tóc bạc khoảng sáu mươi tuổi, đeo kính trắng đang ngồi ở bàn làm việc.
    - Thưa bác, cháu là Thạch. Anh Tuấn đã giới thiệu cháu ra đây!
    Thạch để đơn xin việc cùng văn bằng lên bàn. Ông giám đốc đọc qua giấy tờ rồi nói:
    - Tôi cũng đã nhận được điện thoại của cháu Tuấn giới thiệu cậu. Làm thư ký ở đây không phải chỉ ngồi ở văn phòng mà cậu còn phải đi các nơi giao nhận hàng. Cậu đồng ý làm công việc nặng nhọc như vậy không?
    - Dạ, cháu đồng ý.
    - Vậy cậu bắt đầu làm việc từ sáng mai. Cậu đã có chỗ trọ chưa?
    - Dạ chưa. Cháu mới đến đây chiều nay.
    - Được rồi, tôi sẽ nói chú Sáu lo cho cậu một chỗ ở tạm ngay trong nhà lều. Nếu sau đó cậu thấy bất tiện thì có thể thuê chỗ ở khác.
    - Dạ cảm ơn bác.
    Ông giám đốc bấm nút chiếc chuông điện đặt trên bàn. Lúc sau, một người đàn ông tóc hoa râm, mặc quần áo bà ba đen, bước vào. Ông giám đốc nói:
    - Chú Sáu thu xếp chỗ ở cho cậu Thạch ở nhà lều. Có thể lấy chỗ của anh thư ký đã ở trước.
    - Dạ ông để tôi thu xếp. Mời cậu đi theo tôi.
    Thạch cúi chào ông giám đốc rồi xách túi đi theo chú Sáu. Phía sau toà nhà của ông giám đốc là khu nhà lều, rộng mênh mông. Những thùng gỗ làm nước mắm được xếp thành hàng dài, có lối đi ở giữa. Đến một góc nhà lều, chú Sáu chỉ một chiếc giường nhỏ và một cái tủ gỗ.
    - Cậu ở tạm chỗ này. Đây là chỗ ở của người thư ký trước, cậu ta làm được ba tháng thì xin nghỉ việc.
    Thạch để túi xách lên giường, móc túi lấy gói thuốc mời chú Sáu một điếu và hỏi:
    - Sao anh ta nghỉ việc vậy chú?
    Chú Sáu hút một hơi thuốc rồi nói:
    - Cậu ta chịu không nổi mùi nước mắm.
    Thạch cười:
    - Tưởng gì khó khăn chứ mùi nước mắm cháu dư sức chịu được mà. Cháu sẽ dễ dàng vượt qua ba tháng ở đây của anh ấy.
    - Cậu đừng nói trước. Đến ngày lấy ?xác mắm? cậu mới hiểu mùi nước mắm như thế nào. Cậu định ăn cơm ở đây hay ngoài quán?
    - Chú cho cháu ăn cơm luôn ở đây cho tiện. Cháu sẽ đóng góp tiền nhờ chú nấu cơm.
    - Vậy sẵn bữa, mời cậu ăn cơm luôn.
    Chú Sáu dọn cơm lên một chiếc bàn gỗ. Một tô canh cá, một đĩa mực xào và một đĩa rau lang luộc.
    - Mời cậu. Tôi ăn sơ sài, sợ cậu ăn không được.
    Thạch ngồi vào bàn, bới cơm vào chén cho chú Sáu và cho anh.
    - Cháu đang thất nghiệp mà. Có miếng ăn là quý rồi, còn đòi hỏi chi nữa. Chú cũng ở nơi xa đến đây làm việc sao?
    Chú Sáu vừa ăn cơm vừa trò chuyện:
    - Nhà tôi ở xóm chài gần biển. Thỉnh thoảng, tôi mới ghé về nhà. Tôi thường trực ở nơi đây để coi mấy thùng nước mắm. Cậu bao nhiêu tuổi rồi?
    - Da,ï cháu hăm bảy.
    - Vậy bằng tuổi thằng con trai đầu của tôi. Nó đã có vợ và hai con. Còn cậu được mấy đứa rồi?
    Thạch bật cười:
    - Cháu còn độc thân. Cháu sống với mẹ và cô em gái còn đi học ở Sài Gòn.
    - Sài Gòn to lớn, đông vui lắm. Ở đây nhỏ xíu, buồn hiu nên lớp trẻ đều bỏ đi, đến thành phố lớn tìm việc làm. Rồi cậu cũng buồn chán xứ này mà bỏ đi ngay.
    Thạch đứng dậy, đến bên tờ lịch năm có in hình những cao ốc ở Sài Gòn, dán bên hông tủ gỗ. Anh lấy viết vòng mấy con số.
    - Cháu đến đây ngày ba tháng tư, đến ngày ba tháng bảy là tròn ba tháng. Chú sẽ thấy cháu sống qua mùa hè ở đây và sẽ còn sống dài dài ở đây?
  3. suoihoa

    suoihoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2003
    Bài viết:
    83
    Đã được thích:
    0
    Ba
    Buổi sáng, Thạch lên văn phòng. Ông giám đốc giới thiệu anh với các nhân viên:
    - Đây là cậu Thạch, thư ký mới của tôi. Đây là anh Đông lo khâu kỹ thuật. Đây là cô Loan, kế toán. Đây là chị Yến, thủ quĩ. Sáng nay, anh Đông hãy dẫn cậu Thạch đi thăm các phân xưởng để cậu ấy hiểu quy trình sản xuất nước mắm.
    Đông chở Thạch bằng xe Honda đến bến cá. Các ghe sơn màu xanh, đỏ đậu san sát ở bến sông. Đông giải thích:
    - Các ghe đánh cá ở biển về đậu nơi đây. Họ lựa loại cá lớn đem bán riêng, còn loại cá cơm, cá nục họ đem bán cho các nhà lều làm nước mắm. Nhà lều thì anh biết rồi, bây giờ tôi chở anh đi xem các phân xưởng pha chế nước mắm rồi vào chai.
    Qua sự chỉ dẫn của Đông, Thạch mới hiểu: nước mắm nguyên chất từ nhà lều chở đến các phân xưởng được pha chế với công thức riêng, cho hợp với khẩu vị của người dân ở miền Bắc, miền Trung, miền Nam. Nước mắm được vào chai một lít hay vào các can nhựa từ năm đến mười lít. Sau đó, xe tải sẽ chuyên chở nước mắm đi giao cho các đại lý ở các tỉnh.
    Buổi chiều. Thạch ở nhà lều, phụ với chú Sáu nhận cá. Những người gánh cá từ bến vào bán. Họ đổ cá vào chiếc sọt lớn để trên cân bàn. Thạch ghi số lượng cá, viết hóa đơn cho họ lên tính tiền ở văn phòng. Sau đó những sọt cá được người vận chuyển đổ vào các thùng làm nước mắm theo chú Sáu hướng dẫn.
    - Chào ông!
    Thạch ngạc nhiên nhận ra cô gái anh đã gặp hôm mới đến đây.
    - Ủa, em đến nhà lều làm gì?
    - Em đi giao cá. Ghe anh Hai em mới đánh cá về, em thuê người gánh cá đến đây bán. Ông nhớ cân nới tay nghe!
    Chú Sáu từ trong đi ra hỏi:
    - Chị Hai đâu mà con đi giao cá vậy?.
    Cô gái nói:
    - Chị Hai bận ở nhà làm đám giỗ má. Chiều nay mời ba về.
    - Chà, lu bu quá, ba cũng quên ngày giỗ của bả.
    Thạch trố mắt nhìn hai người. Chú Sáu giới thiệu:
    - Đây là Trân, con gái tôi. Còn đây là cậu Thạch?
    Trân xua tay:
    - Ba khỏi phải giới thiệu. Con biết ông ấy từ khi mới đặt chân đến xứ này.
    - Con gọi cậu Thạch bằng anh được rồi. Cậu ấy cùng tuổi với anh Hai con.
    - Nhưng ông ấy là người xa lạ, đâu có thân thiết mà con gọi bằng anh.
    Thạch cười:
    - Được rồi chú Sáu. Cô ấy muốn gọi cháu là gì cũng được.
    Rồi anh quay qua nói với Trân:
    - Cần phải có thời gian người ta mới thân thiết với nhau. Và cũng cần phải có thời gian người ta mới ?trẻ hóa? từ ông xuống anh, phải không?
    Chú Sáu lắc đầu:
    - Chẳng hiểu tụi trẻ ngày nay xưng hô với nhau như thế nào nữa?
    Trân lấy tay bịt miệng cười khục khục. Thạch nhìn lên bàn cân cá: ?o38 kg 900?. Anh nới tay ghi tròn 39 kg vì nụ cười ?khục khục? của cô gái nặng 100 gram.
    Xóm chài ở sát biển. Những ngôi nhà lợp tôn đã bị xỉn màu vì hơi muối. Chung quanh nhà là những cây dương tàng lá luôn luôn xanh và cho bóng mát. Một vài chiếc ghe đánh cá neo ngoài biển và người ta đi ghe thúng vào bờ.
    Ngồi trong nhà chú Sáu, Thạch vẫn nghe được tiếng sóng biển ầm ì. Chú Sáu đang đứng trước tấm ảnh vợ. Tấm ảnh thờ đen trắng, hình một người đàn bà búi tóc, có đôi mắt giống hệt Trân.
    Mâm cơm giỗ được bày ra bàn. Có chú Sáu, Hải - con trai của chú Sáu và Thạch.
    Hải rót rượu vào ba chiếc ly nhỏ. Thạch nói:
    - Anh mời chị và bé Trân lên ăn cơm luôn.
    Hải mặc chiếc áo thun đỏ làm nổi bật nước da đen sạm. Anh nói:
    - Bà xã tui bận coi một con nhỏ đang nằm nôi và một thằng nhỏ ba tuổi, nó ?oquậy? lắm. Còn con Trân nó ?quậy? còn hơn thằng nhỏ nữa.
    Chú Sáu cười:
    - Vợ con bận thì thôi. Con gọi con Trân lên ăn cho vui.
    Hải đứng dậy đi xuống nhà dưới, lúc sau anh cùng Trân đi lên. Trân liếc nhìn Thạch nói:
    - Nhà có khách, em ngại lắm!
    Hải kéo Trân ngồi xuống ghế:
    - Mày không ngại chắc mâm cơm này sẽ mất giá trị trong năm phút.
    - Anh nói em tham ăn lắm hả?
    - Mày không tham ăn, mày chỉ chọn đồ ăn ngon thôi. Vậy chỉ cần năm phút mày làm mất giá trị mâm cơm rồi.
    Trân quay qua nhéo Hải:
    - May cho anh là nhà có khách.
    Chú Sáu cười, cầm ly rượu lên.
    - Mời cậu Thạch một ly.
    Thạch cụng ly với chú Sáu và cụng ly với Hải. Ba người uống cạn ly. Hải gắp một miếng thịt gà ăn rồi hỏi Thạch:
    - Anh thứ mấy để dễ gọi?
    - Tôi cũng là con đầu như anh.
    - Cha! Vậy cũng là anh Hai nữa. Anh sinh ngày mấy, tháng mấy, năm mấy để dễ tính?
    - Tôi sanh ngày 10, tháng 5, năm 1975.
    - Cha! Tôi sanh cùng năm, cùng tháng với anh, còn ngày thì là 12. Vậy tôi thua anh đúng hai ngày.
    Trân gắp miếng gan gà, chấm muối tiêu chanh, bỏ vào miệng rồi nói với chú Sáu:
    - Sanh trước một giờ cũng đủ làm anh rồi phải không ba?
    Chú Sáu gật đầu:
    - Ừa!
    Hải cú đầu Trân:
    - Chưa chi mày đã ?đá phản? vô lưới nhà.
    Trân vừa xoa đầu vừa hỏi chú Sáu:
    - Vậy con gọi ông đây (chỉ Thạch) là anh Hai, còn anh Hai (chỉ Hải) là anh Ba, phải không ba?
    Chú Sáu cười:
    - Ừa!
    Trân cầm ly cụng ly rượu của Thạch:
    - Em út xin ra mắt anh Hai.
    Hai người uống cạn ly. Hải trợn mắt nhìn Trân:
    - Trời! Ly trà đá mà nó dám uống cạn hết trăm phần trăm.
    Chú Sáu bật cười rồi hối thúc:
    - Thôi, ăn cơm đi. Ba và cậu Thạch còn phải về nhà lều nhận đợt giao cá buổi tối.
    Thạch và chú Sáu đi dọc bờ biển về phía nhà lều. Đêm trăng mờ mờ. Biển đen thẫm lấp lánh những ngọn sóng bạc. Những chú còng bỏ chạy tán loạn khi bước chân của hai người đến gần chúng. Gió thổi mạnh khiến tóc của Thạch thổi ngược về phía sau. Anh đi gần chú Sáu, hỏi:
    - Thím mất lâu chưa chú?
    Chú Sáu quăng điếu thuốc xuống cát, gió thổi tàn lửa bay lả tả rồi tắt ngóm.
    - Mười tám năm rồi, bả mất khi vừa sanh con Trân. Bác sĩ phải mổ bà mới cứu được con bé. Bả bị bệnh tim và con Trân cũng bị bệnh đó. Năm rồi nó đang học lớp mười hai, phải vào bệnh viện chữa bệnh tim nửa tháng rồi về nhà nằm dưỡng bệnh hai tháng nên phải bỏ dở năm học. Tôi không muốn nó đi học nữa, suy nghĩ nhiều chỉ làm mệt tim. Nhưng con nhỏ đó tánh ?chướng? lắm. Nó nhất quyết đòi đi học lại vào tháng tám tới.
    - Trân không thể làm việc nặng nhọc. Vậy em phải học thêm có bằng cấp, mai sau mới tìm được việc làm nhẹ nhàng.
    Chú Sáu lắc đầu:
    - Tôi nói nó ở nhà giúp vợ thằng Hải bán cá cũng đủ sống. Bán cá đâu có cần học cho cao. Nó nói: Vậy ba thấy không cần cái đầu thì con để cái đầu làm chi cho nặng cổ. Rồi nó đập đầu vào tường, máu chảy tùm lum. Tôi phải chở nó vô bệnh viện khâu mấy mũi trên đầu? Con nhỏ tánh ?chướng? ghê lắm! Nó không chịu thua bạn bè. Nghỉ học một năm rồi, đi học lại không biết nó có theo kịp người ta?
    Thạch khum tay che gió châm một điếu thuốc rồi nói:
    - Nếu chú đồng ý, cháu sẽ dạy kèm cho Trân. Cháu sẽ ôn luyện bài vở để em có thể theo kịp các bạn.
    Chú Sáu nắm tay Thạch lắc lắc:
    - Vậy thì hay quá! Cám ơn cậu nhiều. Nó đã đau buồn vì thiếu mẹ nên tôi muốn làm mọi chuyện cho nó được vui.
  4. suoihoa

    suoihoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2003
    Bài viết:
    83
    Đã được thích:
    0
    Bốn
    Chiếc quạt trần ở văn phòng đã chạy hết tốc độ, những cửa sổ đã được mở toang, Thạch vẫn thấy nóng nực. Anh cố đánh cho nhanh một hợp đồng giao hàng ở chiếc máy vi tính đã quá cũ để có thể đi xuống phân xưởng đón các ngọn gió biển thổi vào. Chị Yến ngồi ở bàn thủ quỹ đối diện gọi:
    - Thạch qua đây ký sổ lãnh lương.
    Thạch ngẩng đầu ngạc nhiên:
    - Hết một tháng rồi sao chị?
    Chị Yến cười:
    - Hết một tháng rồi. Bộ Thạch thấy thời gian ở đây qua mau lắm sao?
    Thạch gật đầu:
    - Có lẽ tại công việc ở đây mới lạ đã cuốn hút em, khiến em quên đi ngày tháng.
    - Vậy em có thể ?mọc rễ? ở đây được rồi. Ngay tháng đầu, giám đốc đã trả lương cho em tám trăm ngàn đồng, chứng tỏ ổng biết em thích hợp với công việc của hãng.
    Thạch bước đến bàn chị Yến, ký vào sổ lương, lãnh tiền.
    - Cảm ơn chị. Công việc ở đây, em có thể thích hợp được nhưng thời tiết quá nóng, không biết em có chịu nổi không.
    - Thời tiết nóng thì tắm biển cho mát, còn vẫn nóng thì nhờ con nhỏ Trân quạt cho mát.
    - Nhỏ Trân nào chị?
    Chị Yến bật cười:
    - Đừng giấu chị. Xứ này nhỏ lắm, có chuyện gì người ta biết ngay. Con gái xứ biển trưởng thành sớm. Con nhỏ Trân đã mười tám tuổi, em cưới nó rồi ?mọc rễ? luôn ở đây cũng được. Có điều con nhỏ đó ?lanh? lắm, không biết em trị nổi nó không. Thôi, chị xuống phân xưởng phát lương cho công nhân.
  5. suoihoa

    suoihoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2003
    Bài viết:
    83
    Đã được thích:
    0
    Buổi sáng chủ nhật, trời đứng gió. Mặt biển phẳng lặng và những cây dương ở xóm chài cũng đứng im, không phát ra những tiếng kêu vi vu. Trong nhà chú Sáu, Thạch và Trân ngồi ở chiếc bàn kê sát của sổ. Trên bàn có mấy cuốn sách, vở. Trân nhìn Thạch hỏi:
    - Bây giờ ông muốn em gọi là ông, là anh Hai hay là thầy?
    Thạch bật cười:
    - Em thích gọi tôi là gì cũng được.
    - Ông không thể tự quyết định được à?
    - Tôi tự quyết định được chứ. Bây giờ tôi quyết định làm theo quyết định của em.
    Trân cười:
    - Ông khôn ghê! Vậy em quyết định: Khi ông dạy học, em gọi ông là thầy. Ở ngoài đường, em gọi ông là anh Hai. Ở nhà lều, em gọi ông là ông vì ở đó chúng ta giao dịch với nhau qua việc mua bán cá như những người xa lạ. Ông đồng ý không?
    Thạch lắc đầu:
    - Rắc rối quá! Thôi chúng ta bắt đầu học. Em thấy em học yếu nhất môn nào để tôi dạy kèm cho em?
    Trân nhíu mày suy nghĩ rồi trả lời:
    - Môn văn.
    - Trời đất, đấy là môn tôi yếu nhất. Tôi chỉ có thể dạy kèm cho em các môn toán, lý, hoá và Anh văn.
    - Vậy thầy dạy Anh văn cho em.
    - Sao em chọn học Anh văn trước?
    - Vì tiếng Anh nói I, You không ?rắc rối? như khi nói tiếng Việt.
    Thạch mở cuốn sách Tiếng Anh lớp 11, chỉ bài học đầu tiên cho Trân tập đọc. Nghe em phát âm sai những chữ This, That? Thạch lắc đầu. Anh để đầu lưỡi giữa hai hàm răng phát âm This, That. Trân bắt chước, lè lưỡi ra và cắn vào lưỡi khiến em bịt miệng xuýt xoa. Thạch bật cười, rót cho em một ly nước và nói:
    - Thôi hôm nay tạm ngưng học Anh văn, để cho cái lưỡi của em lành lặn. Tôi sẽ dạy em môn toán.
    Hai người đang cắm cúi giải một bài toán. Đồng hồ treo tường gõ mười hai tiếng. Trân reo lên:
    - Hết giờ học rồi. Thầy đợi em dọn cơm mời thầy ăn luôn.
    Thạch xua tay:
    - Thôi khỏi. Tôi mới lãnh lương hôm qua. Tôi sẽ đãi em đi ăn bánh xèo, bánh căng.
    Trân vỗ tay:
    - Hoan hô thầy!
    Hai người bước ra khỏi nhà. Nắng lỗ chỗ trên mặt cát vì vướng những tàng dương xanh trên cao. Buổi trưa, xóm chài im vắng vì những người đi đánh cá chưa về bến. Một vài ông già, bà già mắc võng giữa hai gốc dương tìm giấc ngủ trưa.
    Trân dẫn Thạch đi ra đầu xóm rồi ghé vào một quán lợp lá dừa sơ sài. Một người đàn bà đang ngồi khuấy nồi bột trắng, bên cạnh là hai lò lửa có đặt hai khuôn đổ bánh căng. Trân nói:
    - Dì Bảy cho con một đĩa bánh căng.
    Người đàn bà múc bột đổ vào hai khuôn rồi đậy nắp khuôn lại chờ bánh chín. Bánh căng là món ăn bình dân ở nơi đây, người ta có thể ăn bất cứ lúc nào trong ngày. Dì Bảy múc hai chén nước chấm đưa Trân. Em lấy đũa giằm nát những con cá nhỏ trong chén, gắp xương cá quăng đi rồi đưa chén nước chấm cho Thạch. Dì Bảy đặt đĩa bánh căng nóng hổi xuống chiếc bàn thấp. Trân gắp một cặp bánh căng bỏ vào chén nước chấm của Thạch.
    - Anh Hai ăn đi.
    Thạch thích thú ăn luôn một hơi ba cặp bánh căng rồi buông đũa.
    - Anh Hai ăn thêm đi.
    Thạch xoa bụng:
    - Tôi no căng bụng rồi.
    Trân gắp thêm một cặp bánh căng vào chén của Thạch:
    - Anh Hai ăn bánh căng mà căng bụng thì đúng là bánh căng thật. Không phải bánh dỏm như mấy nơi khác bán. Anh Hai ăn nữa đi!
    Thạch cầm chén lên, cố ăn. Dì bảy chăm chú nhìn Thạch rồi quay qua hỏi Trân:
    - Nè con, dì biết anh Hai của con mà. Đâu phải là cậu này.
    Trân vừa ăn vừa trả lời:
    - Anh đó thành anh Ba rồi vì ảnh sanh sau anh này hai ngày.
    - Con nói chi lạ, dì không hiểu?
    - Con cũng đâu có hiểu tại sao anh Hai này lại sanh trước anh Ba con hai ngày?
    Thạch ôm bụng cười và Trân cũng cười theo. Dì Bảy ngơ ngác nhìn họ?
  6. suoihoa

    suoihoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2003
    Bài viết:
    83
    Đã được thích:
    0
    Bên trong một ngôi nhà thờ cổ, cha Tâm đang đàn cây đàn Organ cũ kỹ, tập cho ca đoàn của nhà thờ hát một bản thánh ca, chuẩn bị cho ngày lễ thánh. Trân mặc áo dài trắng, cổ đeo sợi dây chuyền có cây thánh giá. Em đứng ở hàng đầu của ca đoàn, cùng các bạn cất cao giọng hát theo tiếng đàn của cha Tâm.
    - Nào chúng ta hát lại một lần nữa trước khi ra về.
    Cha Tâm dạo đàn. Tiếng hát bay cao lên vòm nhà thờ rồi lan ra ngòai những khung cửa mở.
    Thạch đang đi dạo bên ngoài nhà thờ. Tiếng đàn, tiếng hát đã lôi cuốn anh bước vào nhà thờ. Anh ngồi xuống một chiếc ghế trống, lắng nghe bài thánh ca một cách say mê rồi anh cúi đầu xuống thành ghế trước. Thạch nhớ lại đêm Noel ở một làng chài miền Trung mà anh đã dự. Nơi đó người dân còn nghèo khổ. Nhà thờ được lợp tôn, gác chuông dựng trên những thân tre cao. Các con chiên phải quỳ gối đọc kinh ngoài sân trên cát ướt. Tiếng kinh cầu lẫn trong tiếng gió, tiếng sóng và sương lạnh, đã khiến Thạch thầm hiểu tại sao người ta cần phải có đức tin để sống và vươn lên. Vậy mà anh?
    Một cái vỗ vai làm Thạch giật mình, ngẩng đầu lên. Cha Tâm đứng trước anh mỉm cười:
    - Con đang cầu nguyện?
    Thạch lúng túng:
    - Dạ không. Con xin lỗi cha.
    - Con không phải là người dân ở đây?
    - Dạ phải. Con mới ở Sài Gòn ra đây làm việc.
    - Con cũng không phải là tín đồ Thiên chúa giáo?
    - Dạ phải.
    - Vậy con vào đây có ý nguyện gì?
    - Con đi ngang qua nhà thờ. Chính bài thánh ca đã lôi cuốn con vào đây. Âm nhạc rất thanh thoát khiến con muốn tin tưởng vào một điều gì đó.
    - Con đang thiếu đức tin?
    - Dạ phải.
    - Vậy con muốn bắt đầu bằng âm nhạc?
    - Thời sinh viên con cũng chơi đàn Organ cho ban nhạc trường Đại học Kinh tế.
    - Con hãy bắt đầu bằng âm nhạc ca ngợi Thiên chúa rồi con sẽ được gần Chúa. Cha cũng bận nhiều việc. Nếu có thể, mỗi chiều chủ nhật, con đến đây phụ cha đàn Organ cho các em trong ca đoàn tập hát.
    - Con chưa đàn thánh ca bao giờ.
    - Con cứ đàn thử đi. Có lòng tin sẽ làm được mọi chuyện.
    - Con xin cảm ơn cha.
    Thạch bước đến cây đàn Organ. Anh bắt đầu đàn bản ?Đêm thánh vô cùng?. Cha Tâm lắng nghe rồi mỉm cười?
  7. suoihoa

    suoihoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2003
    Bài viết:
    83
    Đã được thích:
    0
    Bước ra khỏi nhà thờ, Thạch đi thẳng xuống bãi biển. Vượt qua hàng cây xương rồng đang nở những bông hoa đỏ ối, Thạch thấy biển xanh thẳm đến tận chân trời. Anh ngồi xuống bãi cát, suy nghĩ lời cha Tâm nói: ?oCó lòng tin thì sẽ làm được mọi chuỵên?. Nhưng anh biết tin vào cái gì bây giờ?
    Trân đã về nhà thay áo dài, mặc áo bà ba màu tím than để đi xuống bến cá. Tình cờ thấy Thạch ngồi một mình trên bãi biển, em đến đứng sau lưng Thạch:
    - Hù!
    Thạch giật mình đứng dậy.
    - Em làm tôi sợ mất hồn!
    - Anh Hai nhát gan quá vậy?
    Thạch cười bào chữa:
    - Tại tôi bị đau gan.
    - Hồi nãy anh Hai đàn ở trong nhà thờ phải không?
    - Sao em biết?
    - Tiếng đàn của cha Tâm em nghe đã quá quen vì em ở trong ca đoàn mà. Còn tiếng đàn của anh Hai nghe lạ lắm!
    - Lạ ở chỗ nào?
    Trân nhíu mày suy nghĩ rồi nói:
    - Tiếng đàn của anh Hai không thanh thoát, trôi chảy như tiếng đàn của cha Tâm. Nó cứ ngập ngừng sao sao ấy.
    - Em nhận xét đúng. Tiếng đàn của tôi còn ngập ngừng vì thiếu đức tin.
    - Anh Hai không tin vào Chúa?
    Thạch cúi xuống lượm một vỏ ốc trên cát rồi ném mạnh vào một con sóng lớn đang ùa vào bờ. Ào, con sóng rút đi mất hút?
    Thạch nói:
    - Em thấy con sóng to lớn đó chứ? Nó gầm gào dữ dội ùa vào bờ rồi im lặng mất hút. Tôi nhớ đến câu ?Sinh tử thị ba?. Sống chết như một đợt sóng. Nó khiến tôi không tin điều gì có thật trên đời này. Tất cả chỉ là ảo!
    - Vậy anh Hai cũng không có thật ở đời này?
    - Đúng vậy.
    - Vậy ai đang đứng bên em?
    - Một người tạm là tôi.
    - Vậy ai đứng bên anh Hai?
    - Một người tạm là Trân.
    - Cái gì cũng tạm la,ø vậy cái ?tạm là? phải có thật chứ?
    - Đúng vậy. Nó có thật một cách ?tạm là?.
    Trân lắc đầu, gió thổi mái tóc em bay phủ kín khuôn mặt. Em vuốt mái tóc ra sau và nói:
    - Anh Hai nói khó hiểu quá.
    Thạch cười:
    - Chính em đã làm cho những câu trả lời của tôi trở thành khó hiểu.
    Trân trợn mắt:
    - Lỗi tại em?
    - Tại tôi nữa, vì tôi đã cố gắng giải thích một cách vô ích những điều không có thật.
    - Dù sao, em vẫn tin phải có một điều gì đó có thật trên đời này.
    - Theo em, điều đó là gì?
    Trân cúi đầu, di di đôi dép quai vàng rực trên cát.
    - Điều đó là điều? sau này anh Hai sẽ hiểu.
    Nhìn đôi dép quai vàng rực của Trâm ánh lên trong buổi chiều tà, tự nhiên Thạch thấy bụng đau nhói và miệng ứa ra chất nước đắng. Bệnh đau gan của Thạch vẫn thường xảy ra bất chợt như vậy. Mặc dù anh đã đi bệnh viện chữa trị nhưng vì không bỏ được rượu bia, cà phê, thuốc lá nên cơn bệnh vẫn âm ỉ. Về đây anh lại ăn toàn đồ biển nên cơn bệnh dễ bộc phát.
    Thạch cúi xuống giật đôi dép ở chân Trân ném ra biển rồi anh ngã gục xuống cát. Trân hốt hoảng lay vai Thạch và la lên:
    - Anh Hai, anh Hai sao vậy?
    Cơn đau chợt đến rồi chợt đi khiến Thạch tỉnh dần. Anh nghe loáng thoáng tiếng khóc thút thít của Trân nên cố chống tay ngồi dậy trên cát.
    - Anh Hai có mệt không, để em nhờ người ta dìu anh Hai về?
    Thạch xua tay rồi lấy một điếu thuốc châm lửa hút.
    - Tôi khoẻ rồi.
    - Anh Hai bị trúng gió hả?
    - Không, tôi bị bệnh đau gan hành.
    - Vậy ?đồng bệnh tương lân? rồi!
    - Đừng nói xạo. Trái tim tôi rất tốt, nó đâu bị trục trặc như trái tim em.
    - Nhưng anh Hai có lá gan bị trục trặc. Tất cả những người có bệnh đều ?otương lân?, bất kể bệnh gì.
    Thạch phì cười vì lý luận của Trân. Anh đứng dậy nói:
    - Trời sắp tối rồi, chúng ta đi về chợ, tôi sẽ mua đôi dép khác đền cho em.
    - Tại sao anh Hai quăng đôi dép của em xuống biển vậy?
    - Khi cơn đau nổi lên, tôi rất dị ứng với màu vàng. Càng nhìn màu đó tôi càng thấy đau thêm.
    Về đến chợ, Thạch ghé vào một quán bán hàng tạp hóa. Có một đống dép ở góc nhà và anh dễ dàng tìm thấy một đôi dép có quai màu vàng rực giống như đôi dép trước của Trân. Thạch đưa đôi dép cho Trân đi thử có vừa không, em nói:
    - Sao anh Hai chọn đôi dép quai màu vàng?
    - Đấy không phải là màu em ưa thích sao?
    - Trước kia cơ, còn bây giờ em thích đôi dép quai màu nâu giống anh Hai.
    - Đừng bắt trước người khác, xấu lắm.
    Mặc cho Thạch chê, Trân vẫn lựa đôi dép quai màu nâu rồi mang vào chân, bước đi?
    ----------------------------------@_@-------------------------------------
    .........
    Có mấy dòng sông vòng chảy ngược
    Mà em xuôi mãi tận Tào Khê
    Đến đâu là cõi không đày ải
    Đôi mảnh hồn ngây lạc lối về
    ....
  8. suoihoa

    suoihoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2003
    Bài viết:
    83
    Đã được thích:
    0
    Năm
    Một chiếc xe tải từ Đà Lạt xuống, đậu trước nhà lều. Người chủ vườn rau xuống đây mua xác mắm về chăm bón cho rau xanh. Rau được bón bằng phân xác mắm sẽ tươi tốt hơn bón phân hóa học và đất trồng rau cũng không bị hư hại.
    Trong nhà lều, những thùng lớn muối cá đã rút hết nước mắm, chỉ còn lại những xác cá mủn ra như bùn, người ta gọi đấy là ?xác mắm?. Một người thợ nhảy vào thùng gỗ lớn, dùng xẻng xúc xác mắm vào những chiếc giỏ, cho người đứng bên trên thùng kéo lên. Sau khi xúc hết xác mắm, thùng sẽ được rửa sạch và người ta đổ vào lớp cá mới để tiếp tục sản xuất nước mắm.
    Thạch đứng cân những giỏ xác mắm rồi thợ vác giỏ xác mắm đổ lên xe tải. Mặc dù Thạch đã được chú Sáu dặn bôi thật nhiều dầu Nhị thiên đường vào mũi và đeo khẩu trang, nhưng anh vẫn phải ngưng cân xác mắm để vào nhà vệ sinh ói mửa. Mùi xác mắm hôi kinh khủng! Thạch không hiểu tại sao từ cái mùi thum thủm muốn ói đó, lại cho ra những giọt nước mắm thơm ngon?
    Thạch hoa mắt khi bước ra khỏi nhà vệ sinh. Chú Sáu đến đỡ Thạch.
    - Cậu nghỉ đi, để tôi cân xác mắm thay cậu.
    Thạch châm thuốc hút những hơi dài để đánh bạt mùi hôi xác mắm. Anh nói:
    - Chú cứ để cháu làm cho quen. Cháu không muốn mùi xác mắm làm cháu phải nghỉ việc như anh thư ký trước đây.
    Thạch dập tàn thuốc lá, bôi dầu Nhị thiên đường cay xè lỗ mũi, đeo khẩu trang và tiếp tục cân các giỏ xác mắm.
    Buổi chiều khi xe tải chở đầy xác mắm chạy về Đà Lạt, Thạch mệt mỏi nằm vật xuống giường. Công việc không nặng nhọc nhưng anh đã ói ba lần khiến chân tay bủn rủn và ngủ thiếp đi.
    Khi Thạch tỉnh dậy, những ngọn đèn điện trong nhà lều đã bật sáng. Anh ngạc nhiên thấy Trân ngồi ở bàn ăn.
    - Anh Hai ngủ dậy rồi. Anh đi rửa mặt rồi ra ăn cháo cho khoẻ.
    Rửa mặt xong Thạch đến ngồi ở bàn ăn.
    - Chú Sáu đâu rồi em?
    Trân đang múc cháo trong nồi ra tô, trả lời:
    - Ba em về nhà có chút việc. Ba nói em nấu cháo cho anh Hai. Em phải đi chợ tìm mua cá rựa nấu tô cháo đặc biệt cho anh Hai.
    Trân đặt tô cháo bốc khói trước măt Thạch, em rắc thật nhiều tiêu vào tô cháo.
    - Anh Hai ăn cháo nóng để người đổ mồ hôi cho khoẻ.
    - Em cũng ăn với tôi cho vui.
    Trân cười:
    - Em đâu có bệnh mà ăn cháo!
    - Vậy em không muốn ?tương lân? với tôi à?
    - Được rồi, em sẽ ?tương lân?.
    Trân múc cháo vào một chén nhỏ và ngồi ăn đối diện với Thạch. Anh húp một muỗng cháo, tiêu cay sè làm anh xuýt xoa. Cháo cá rựa thật ngon, anh nhanh chóng ăn hết tô cháo đầy và cảm thấy khoẻ người. Uống một ngụm trà nóng, anh nói:
    - Cảm ơn em rất nhiều.
    - Vì chuyện gì vậy anh Hai?
    - Vì hai lần tôi bị bệnh đều nhờ em chăm sóc.
    - Em cũng cảm ơn anh Hai rất nhiều.
    - Vì chuyện gì?
    - Vì nhờ có anh Hai bệnh, em mới thấy mình còn khoẻ hơn đàn ông con trai.
    Thạch bật cười. Trân hỏi:
    - Anh Hai sợ mùi xác mắm chưa?
    - Cũng hơi sợ, mùi xác mắm đã quật ngã tôi chiều nay.
    - Anh Hai sẽ không bỏ đi như ông thư ký trước chứ?
    - Tôi đâu chịu thua dễ dàng như vậy? Nếu mùi xác mắm có quật ngã tôi lần nữa thì tôi lại đuợc ăn cháo cá rựa và tiếp tục chiến đấu.
    - Hoan hô tinh thần dũng cảm của anh Hai!
    - Để trả công nấu cháo, em muốn tôi làm điều gì cho em?
    - Em muốn anh dạy em chơi đàn Organ.
    - Để làm gì?
    - Âm nhạc sẽ cứu chữa trái tim đau yếu của em.
  9. suoihoa

    suoihoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2003
    Bài viết:
    83
    Đã được thích:
    0
    Ở góc nhà lều, Thạch loay hoay cắt dán những thùng carton dùng để đựng các chai nước mắm. Rồi anh dán giấy màu và sơn vẽ để tạo thành một cây đàn Organ. Chú Sáu tò mò nhìn Thạch làm việc rồi hỏi:
    - Cậu làm cái gì vậy?
    - Dạ, một cây đàn.
    Chú Sáu trợn mắt:
    - Một cây đàn bằng giấy! Cậu làm đàn để cúng cô hồn à?
    - Dạ không. Cháu làm để tặng một người.
    - Nó có kêu thành tiếng không?
    - Dạ có chứ. Nhưng người ta phải chơi đàn bằng cái đầu và nghe nó bằng trái tim.
    Chú Sáu nhíu mày:
    - Cái đầu, trái tim? Cậu nói sao nghe giống con Trân quá.
    Thạch cười:
    - Thì cháu làm cây đàn này tặng cho em Trân mà.
    - Sao cậu lại tặng nó một cây đàn bằng giấy?
    - Trân muốn học chơi đàn Organ. Cháu chưa có tiền mua một cây đàn thật, cháu dạy Trân chơi trên đàn giấy cho quen tay. Khi nào có đàn Organ thật, Trân sẽ chơi dễ dàng hơn.
    Chú Sáu lắc đầu:
    - Cậu nuông chiều nó quá rồi nó sẽ khổ.
    Thạch ngạc nhiên:
    Sao vậy chú?
    Khi cậu rời khỏi đây, tôi và anh nó không thể nuông chiều nó như cậu và nó sẽ cảm thấy đau khổ.
    Thạch cười, chỉ tấm lịch treo ở tủ.
    - Chú đừng lo. Cháu đã sống ở đây hơn hai tháng rồi. Cháu sẽ vượt qua thời hạn ba tháng hè của anh thư ký trước. Vượt qua thời hạn đó cháu sẽ sống ở đây luôn.
    Phía trước xóm chài là biển. Phía sau xóm chài là những đồi cát trắng xoá chạy dài đến rặng núi ở phía xa. Thạch vác một túi vải trên vai cùng với Trân leo lên những đồi cát. Nghe tiếng động, những con dông đang đi tìm mồi vội bỏ chạy và chui vào miệng hang, mất hút. Những bông cỏ lông chông hình cầu gai bị gió thổi lăn đi như những người đi cà khêu. Leo đến đỉnh một đồi cát, Thạch để túi vải xuống. Trân hỏi:
    - Hôm hay là sinh nhật của em, anh Hai định đi bắt con dông đãi em món dông nướng hả?
    Thạch lắc đầu:
    - Không phải đâu.
    - Vậy anh Hai vác bao củi theo làm chi?
    - Rồi em sẽ biết. Bây giờ em đi xuống triền đồi, hái đúng mười tám bông cỏ lông chông đem lên đây cho tôi làm phép. Một món quà đặc biệt cho em sẽ hiện ra.
    - Anh Hai không được nói xạo nghe.
    - Bảo đảm thật mà.
    Đợi Trân đi xuống triền đồi khuất bóng, Thạch mở túi vải lấy cây đàn Organ bằng giấy ra lắp ráp rồi đặt lên trên bốn cây gỗ bắt chéo giả làm chân đàn. Thạch lấy một tấm vải xanh thẫm phủ kín cây đàn. Một lúc sau, Trân ôm bó bông cỏ lông chông đi lên. Thạch cắm mười tám bông cỏ lông chông chung quanh cây đàn.
    - Bây giờ em hãy nhắm mắt lại và nói to ước muốn của em. Nhớ, khi nào tôi nói mở mắt ra em mới được mở mắt, nếu em không làm đúng như vậy, phép lạ sẽ mất linh.
    Trân nhắm mắt và nói to:
    - Em ước muốn có một cây đàn.
    Thạch đọc thần chú:
    - Úm ba la, úm ba la, úm ba la?
    Anh cuốn tấm vải xanh che cây đàn và nói:
    - Em mở mắt ra.
    Trân mở mắt và hét lên:
    - Ôi! Cây đàn đẹp quá!
    Em chạy đến vuốt ve cây đàn.
    - Nó có ?kêu? được không, anh Hai?
    - Được chứ. Em đừng nghe nó bằng đôi tai mà hãy nghe nó bằng trái tim. Nào em hãy bịt đôi tai lại.
    Trân bịt tai. Thạch đưa tay dạo trên phím đàn rồi hát:
    - Happy birthday to you, Happy birthday to you...?
    Trân vẫn bịt đôi tai và hát theo:
    - Happy birthday to you, Happy birthday to you...
    Trân vỗ tay:
    - Tuyệt vời! Anh Hai dạy em đàn nghe.
    - Dễ thôi (Thạch cầm tay Trân, ấn lên những phím đàn). Đây là nốt Đô, đây là nốt Mi?
    Khuôn mặt Trân rạng rỡ niềm vui. Mỗi khi em bấm tay vào phím đàn nào, Thạch lại xướng âm nốt nhạc đó?
    Chợt, một cơn trốt ùa đến, xoáy cát ở triền đồi cuộn lên rồi di chuyển lên đỉnh đồi. Thạch hốt hoảng lấy tấm vải xanh trùm lên đầu anh và Trân để tránh cát bay vào mắt. Cơn trốt cuốn những bông cỏ lông chông và cây đàn giấy bay lên cao rồi xé rách cây đàn thành nhiều mảnh bay tơi tả?
    Cơn trốt qua đi, Thạch gỡ tấm vải xanh trùm đầu hai người. Anh phủi những hạt cát dính vào quần áo. Trân đứng sững nhìn cây đàn vỡ tung thành nhiều mảnh nằm ở triền đồi, nước mắt em ứa ra.
    Thạch quay lại, nhìn vào mắt Trân.
    - Cát bay vào mắt em à?
    Trân vẫn nhìn chăm chăm những mảnh vỡ của cây đàn, khiến Thạch cũng nhìn theo. Trân nói:
    - Sao những cái gì đẹp đều mong manh và dễ mất vậy anh Hai?
    Thạch vỗ vai Trân, an ủi:
    - Thôi đừng khóc nữa. Tôi sẽ làm tặng em một cây đàn khác bằng sắt phế thải. Nó xấu xí, nặng nề nên chắc sẽ không? dễ mất.
  10. suoihoa

    suoihoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2003
    Bài viết:
    83
    Đã được thích:
    0
    Sáu
    Quán Trúc Đào buổi tối. Những chùm hoa đỏ hồng của cây trúc đào ở cửa quán đã tàn, chỉ còn lại những tán lá xanh thẫm. Từ ngày Thạch bỏ đi, quán không bao giờ mở lại ca khúc Trúc Đào do Duy Quang hát, bởi đĩa nhạc đó Quế Lan đã ném vào thùng rác. Cô muốn dứt khoát chuyện tình cảm với Thạch. Cô đã cắt mái tóc dài đen mượt mà Thạch thường khen ngợi thành mái tóc tém và nhuộm thêm những lọn tóc vàng. Cô cũng muốn nhổ luôn chiếc răng khểnh mà Thạch thường say mê nhìn, may mà chị cô đã hết lời ngăn cản. Để quên đi một người, cách dễ nhất là tìm một nguời khác và Quế Lan đã gặp Hiệp, một bác sĩ đang đi thực tập. Anh thường đến quán uống nước tăng lực sau những buổi thực tập ở Viện Tim.
    Đêm nay, họ ngồi ở chiếc bàn cũng có chiếc gạt tàn bằng gốm hình con cua. Nhưng không có tàn thuốc nào ở bụng con cua vì bác sĩ Hiệp hiểu quá rõ thuốc lá có hại cho sức khoẻ. Hiệp rót lon ?obò húc? vào ly đá. Quế Lan khuấy đường trong ly cam vắt, chiếc muỗng va chạm thành ly kêu lanh canh. Trời quá nóng dù từ chiếc loa đang phát ra một ca khúc của Trịnh Công Sơn: ?oTrời còn làm mưa, mưa rơi mênh mang, từng ngón tay buồn em mang em mang...?.
    Hiệp đẩy gọng kính cận lên sát mắt hỏi:
    - Em thích nhạc Trịnh chứ?
    Quế Lan lắc đầu.
    - Không. Vì một người em ghét, hắn rất thích nhạc Trịnh.
    Hiệp cười.
    - Đâu phải ghét người là ghét cả đường đi lối về.
    - Em vậy đó. Thậm chí em ghét tất cả những gã thanh niên hút thuốc chỉ vì hắn nghiện hút thuốc.
    - Cũng may anh không hút thuốc. Nhưng hắn có ăn cơm không? Nếu có, anh sẽ đổi qua ăn bánh mì.
    Quế Lan đấm vào vai Hiệp:
    - Hắn thích ăn cơm với tép rang, nên em ghét những người ăn tép rang. Anh có thích ăn tép rang không?
    - Không. Anh thích ăn tôm lăn bột chiên bơ.
    Hiệp bật cười rồi lấy một ngón tay gõ gõ vào trán:
    - Trời nóng quá, dễ làm người ta bị stress. Em hãy xin phép ba má cho em về quê anh chơi vài ngày. Coi như đi picnic thư giãn.
    - Quê anh ở đâu?
    - Ở một vùng biển. Biển nơi đó còn đẹp hơn Vũng Tàu, nước trong xanh vì rất ít người tắm. Chúng ta sẽ theo ghe đi câu mực. Mực tươi mới câu lên, luộc ăn rất ngọt.
    Quế Lan cười:
    - Cũng may hắn rất ghét ăn mực luộc.
    Hiệp nhăn mặt:
    - Hắn là ai mà em nhắc hoài vậy?
    - Em đã ?oquên? hắn rồi nên đâu còn biết hắn là ai?. Được rồi em sẽ xin phép ba má đi picnic. Nhưng em nói trước, ra đến quê anh mà em thấy chán, ngay hôm sau em sẽ đón xe đò về Sài Gòn một mình, không đợi anh đâu.
    - Đồng ý. Rồi em sẽ thấy biển rất quyến rũ và người ta khó mà bỏ đi ngay.
    Trên bàn làm việc của Thạch có một cây san hô màu hồng. Anh mới mua nó nhân chuyến đi giao hàng ngang qua bãi biển Cà Ná. Người ta bày bán san hô dọc hai bên quốc lộ I. Trong văn phòng làm việc không khí nóng hầm hập, hoa tươi cắm trong bình chỉ một ngày là héo rũ. Cành ?ohoa đá? đã giúp Thạch đỡ mỏi mắt mỗi khi đánh máy vi tính cả chồng hợp đồng giao hàng.
    Chuông điện thoại reo. Chị Yến thủ quỹ bốc máy lên nghe rồi để máy xuống bàn, gọi:
    - Thạch! Em có điện thoại từ Sài Gòn.
    Thạch rời máy vì tính, đến cầm điện thoại:
    - Alô, Thạch đây. A! Tuấn hả. Ông khoẻ không? Tôi rất khoẻ. Có lẽ nhờ gió biển và hương nước mắm.
    Tiếng Tuấn:
    - Nghe giọng ông, chắc ông đang có chuyện gì vui lắm.
    - À, tại công việc ở đây rất vui.
    - Vậy tôi báo cho ông một công việc còn vui hơn nữa.
    - Việc gì vậy?
    - Công ty tôi đang cần một nhân viên makerting có tay nghề. Tôi đã giới thiệu ông với sếp. Sếp OK với mức lương khởi đầu một trăm đô một tháng.
    - Một trăm đô một tháng, gấp đôi lương tôi ở đây rồi!
    - Nếu đồng ý thì về Sài Gòn nhận việc gấp. Chậm trễ sẽ mất chỗ, bởi người có khả năng như ông ở Sài Gòn đâu có thiếu.
    - Ông nói sếp cho tôi ba ngày được không, để tôi suy nghĩ kỹ trước khi quyết định?
    - Còn suy nghĩ gì nữa. Bộ ông chê công việc nhiều tiền à?
    - Không phải vậy. Tại tôi đang cảm thấy hạnh phúc ở đây.
    - Hạnh phúc vì đang yêu một người nào đó hay đang yêu? nước mắm?
    - Có lẽ cả hai.
    - Thôi tùy ông. Hạn cuối là chiều mai, ông điện thoại cho tôi biết quyết định. Chúc đầu óc ông vẫn còn tỉnh táo trong hạnh phúc. Bye!
    - Cảm ơn.
    Thạch thẫn thờ bỏ ống nghe xuống máy điện thoại. Chị Yến ngồi ở bàn đã nghe và hiểu loáng thoáng câu chuyện. Chị hỏi:
    - Em sẽ trở về Sài Gòn làm việc?
    Thạch vò đầu:
    - Em chưa quyết định được chị ạ.
    - Vì lý do gì?
    Thạch cười:
    - Có thể tại mùi hương nước mắm đã quyến rũ em.
    Chị Yến thở dài:
    - Chị chỉ muốn có dịp để quên đi mùi hương đó.
    - Sao vậy chị?
    - Còn phải hỏi nữa. Đi làm ai chẳng muốn có cơ hội để tiến thân. Còn ở đây chị cứ ngồi mãi một chỗ đến già rồi về hưu!
    Hai người mải nói chuyện không chú ý một thanh niên đeo kính cận, tay xách hành lý bước vào. Cùng đi với anh có cô gái đội nón vải màu xanh lá cây, đeo kính đen, lưng mang ba lô màu xám tro.
    Chị Yến vội vã chào:
    - Ồ, cậu Hiệp! Cậu mới về.
    Hiệp cười:
    - Chào chị Yến. Ba tôi có ở nhà hay xuống phân xưởng?
    - Ba cậu đang nghỉ ở trên lầu.
    Hiệp nhìn Thạch, hỏi chị Yến:
    - Đây là ai vậy chị?
    - Đây là Thạch, ba cậu mới nhận vào làm thư ký cho hãng.
    Hiệp bắt tay Thạch:
    - Chào anh. Chúng ta sẽ còn nhiều dịp gặp nhau.
    Thạch mỉm cười:
    - Chào anh.
    Hiệp nắm tay cô gái, giới thiệu với chị Yến:
    - Đây là Quế Lan, bạn gái tôi ở Sài Gòn ra nghỉ hè.
    Rồi Hiệp dẫn Quế Lan lên lầu. Bước chân lên cầu thang hình trôn ốc bằng gỗ, Quế Lan quay lại nhìn Thạch. Anh bối rối nhìn đi nơi khác. Thạch chợt nhớ ca khúc ?oTrúc Đào? với hai câu cuối: ?oNhưng mà không hiểu vì sao. Gặp người xưa lại nhìn nhau mỉm cười??. Anh cũng không hiểu vì sao mình lại? không thể mỉm cười với Quế Lan?
    Chị Yến hỏi:
    - Em thấy cậu Hiệp như thế nào?
    - Cũng dễ thân thiện.
    - Con trai duy nhất của ông giám đốc đó. Cậu Hiệp học làm bác sĩ, chứ không thích nối nghiệp cha sản xuất nước mắm như bà chị tên Hồng.
    - Hèn gì, những hoá đơn gởi nước mắm cho đại lý ở Sài Gòn, em đều thấy ghi tên Nguyễn Thị Bích Hồng.

Chia sẻ trang này