1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mùa hè khắc nghiệt -Đoàn thạch Biền

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi suoihoa, 08/01/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. suoihoa

    suoihoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2003
    Bài viết:
    83
    Đã được thích:
    0
    Hiệp mặc quần cụt đến đầu gối, áo thun màu kem, dẫn Quế Lan mặc áo thun trắng, quần jean xanh lửng, đi vào nhà lều. Anh chỉ cho Quế Lan biết sơ qua qui trình sản xuất nước mắm.
    Chú Sáu đang hướng dẫn những người gánh cá, đổ cá vào các thùng gỗ muối cá. Trông thấy Hiệp, chú vội vã chạy đến.
    - Chào cậu Hiệp, cậu mới về.
    Hiệp cười bắt tay chú Sáu:
    - Chào chú Sáu, chú khoẻ không?
    - Cám ơn cậu, tôi vẫn khoẻ. Cậu về chơi bao lâu?
    - Khoảng một tuần. Đây là Quế Lan, bạn cháu ở Sài Gòn ra chơi. Chú có thể nói cho cô ấy biết công việc sản xuất nước mắm. Chú rành việc này hơn cháu mà. À, chú lựa cho cháu một mớ cá nục tươi, hấp sẵn để đó. Tối nay cháu đãi Quế Lan ăn món cá nục hấp cuốn bánh tráng.
    - Đang mùa cá nục, tôi sẽ hấp cho cậu những con cá nục béo nhất.
    Hiệp quay qua nói với Quế Lan:
    - Em đợi anh ở đây mười phút. Anh về nhà lấy xe Dream của ba, chở em đi coi hồ nuôi tôm của nhà anh.
    Hiệp đi ra cửa trước ăn thông với vườn nhà ông giám đốc. Chú Sáu dẫn Quế Lan đi vòng quanh nhà lều, giảng giải:
    - Người ta đổ cá và muối ở những thùng gỗ kia, muối cá một thời gian nước mắm sẽ nhỉ ra, theo những vòi nylon chảy vào các thùng chứa ở phía dưới. Nước mắm đợt đầu là nước mắm cốt, còn gọi là nước mắm nhĩ. Sau đó người ta pha nước mắm cốt với các đợt nước mắm lần hai, lần ba gọi là ?onước giảo? để thành các loại nước mắm bán ngoài thị trường.
    Chú Sáu chấm đầu ngón trỏ vào một thùng chứa nước mắm rồi đưa lên miệng nếm:
    - Nước mắm nhĩ bổ lắm, ngon lắm! Cô nếm thử đi.
    Quế Lan cười, lắc đầu:
    - Cám ơn chú. Tối nay cháu sẽ nếm nước mắm nhĩ khi ăn cá nục hấp cuốn bánh tráng.
    Đi đến cuối nhà lều, Quế Lan thấy Thạch đang đứng cân cá và ghi hoá đơn cho những người gánh cá đến bán. Cô nói với chú Sáu:
    - Cháu biết vậy đủ rồi. Cháu muốn đến đằng kia xem những người gánh cá.
    - Cô cứ tự nhiên.
    Chú Sáu dẫn một người gánh cá đến đổ cá vào thùng gỗ ở phía xa. Quế Lan đi đến đứng phía sau lưng Thạch.
    - Trái đất tròn phải không?
    Thạch quay lại nhìn Quế Lan rồi vừa cân những giỏ cá nục, vừa trả lời:
    - Đúng rồi. Tròn vo!
    Quế Lan cười.
    - Anh là nhà tiên tri xuất sắc! Anh còn nhớ hôm chia tay, anh đã nói: ?Hẹn trong một tương lai gần, chúng ta sẽ gặp lại nhau?? Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở nhà lều nước mắm này.
    - Đấy không phải là câu nói của tôi mà là câu nói của ông giám đốc cũ.
    - Bây giờ anh đã hết là người thất nghiệp. Anh còn cảm thấy hụt hẫng?
    - Tôi đã đứng được bằng đôi chân của mình.
    - Và anh đã bắt đầu một cuộc tình khác?
    - Đến bây giờ thì chưa. Còn em đã bỏ bán cà phê và bắt đầu bán nước mắm?
    Quế Lan bật cười:
    - Đến bây giờ thì chưa. Nhưng trong tương lai thì? có thể.
    Trân dẫn những người dân gánh mớ cá nục của em đến chỗ Thạch đang cân cá.
    - Em đến giao cá cho ông.
    Thạch hỏi Trân:
    - Chị Hải bận việc à?
    - Đứa con gái nhỏ của chị ấy bị sốt.
    Quế Lan hỏi Thạch:
    - Con nhỏ nào vậy?
    Thạch nháy mắt với Trân:
    - Một người xa lạ đến bán cá.
    Vừa lúc đó, Hiệp lái xe Dream đậu ngoài cửa bên hông nhà lều, bóp còi và gọi Quế Lan. Cô rút chiếc kính đen gài ở cổ áo đeo lên mắt và đội chiếc nón vải màu xanh lá cây. Cô nói với Thạch:
    - Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.
    - Đúng vậy. Quả đất tròn mà.
    Quế Lan bước ra cửa, ngồi phía sau xe Dream. Hiệp rú ga, phóng xe đi. Trân nhìn theo rồi quay lại hỏi Thạch:
    - Chị nào vậy ông?
    - Con dâu tương lai của ông giám đốc.
    - Hình như ông có quen chị ấy?
    - Phải, khi ở Sài Gòn, tôi thường đến uống cà phê ở quán của cô ấy.
    - Cà phê ở đó ngon không ông?
    Thạch nhăn mặt lè lưỡi:
    - Đắng lắm!
    Hiệp chạy xe vào con đường hai bên mới trồng những hàng dương để giữ cát. Những hàng dương chỉ cao hơn đầu người nên mỗi khi gió thổi nghe rất rõ tiếng ?ou ?u??. Nhìn qua những gốc dương thấy biển ngoài kia xa thẳm trong ánh nắng chiều.
    Hiệp dừng xe trước dãy hồ nuôi tôm ở trên một đồi cát cao, nằm cách bờ biển hơn trăm mét. Tiếng máy phát điện nổ bạch bạch. Người ta đang bơm nước biển vào hồ. Những giàn quạt ở mặt hồ đang quạt nước để tạo oxy cho tôm thở. Hiệp chỉ tay cho Quế Lan thấy:
    - Bốn hồ nuôi tôm ở khu vực này là của gia đình anh. Mỗi hồ rộng ba sào. Vì không có người trông coi nên ba anh đã hùn với cậu Tám, em má anh. Người bỏ của, người bỏ công, lời chia đôi. Cậu Tám phải ăn ngủ luôn ở đây để đốc thúc nhân công làm việc. Lơ đễnh để tôm thiếu oxy, thiếu độ mặn trong nước là chúng chết ngay.
    Quế Lan hỏi:
    - Cơ ngơi của ba anh nhiều vậy, sao anh không về đây giúp ba mà làm việc ở Sài Gòn?
    - Sau thời gian thực tập ở Viện Tim Sài Gòn, anh sẽ về đây làm việc ở bệnh viện thị trấn. Lúc đó, anh mới có thời gian giúp ba. Nhưng công việc bề bộn quá, anh cần phải có một người phụ tá. Em có thể làm phụ tá cho anh?
    Quế Lan cười:
    - Bỏ Sài Gòn ra đây làm việc, em đòi lương cao lắm nha!
    - Anh trả lương cho em bằng cả cuộc đời của anh được không?
    Một người đàn ông đội nón lá, từ ngôi nhà ván ở bên bờ hồ, bước lại phía hai người. Hiệp vội nói:
    - Chào cậu Tám.
    - Con mới về hả?
    - Dạ. Đây là bạn gái của con ở Sài Gòn mới ra, con dẫn đi coi hồ tôm.
    Quế Lan cúi chào người đàn ông. Ông dẫn hai người đến đứng trên bờ một hồ nuôi tôm. Ông cầm cái rớ nhỏ khoảng một mét vuông nhấn xuống hồ tôm rồi kéo lên. Khoảng chục con tôm sú bằng ngón tay trỏ đang nhảy trên mặt rớ.
    - Khoảng hai mươi ngày nữa là xả hồ bán tôm được rồi.
    Hiệp hỏi:
    - Mùa rồi bán tôm khá không cậu?
    - Lời được hơn trăm triệu tại vì giá tôm bị xuống. Con có lấy tôm về hấp cuốn bánh tráng ăn, để cậu xúc cho một mớ?
    - Dạ thôi, để bữa khác. Tối nay con có ăn món cá nục hấp rồi.
    Quế Lan đẩy cửa phía sau vườn nhà ông giám đốc, bước vào nhà lều. Đi giữa hai dãy thùng gỗ cao to, dưới ánh sáng đèn điện trắng nhợt nhạt, không một bóng người, không một tiếng động khiến cô hơi rợn người. Có ánh lửa đỏ rực ở một góc nhà lều. Chú Sáu đang cho thêm củi vào bếp lửa nấu một nồi nhôm to. Quế Lan bước đến.
    - Chào chú. Anh Hiệp nói cháu xuống lấy mớ cá hấp anh ấy đã dặn chú để dành hồi chiều.
    Chú Sáu chỉ nồi nhôm trên bếp lửa:
    - Cô ngồi đợi một chút. Cá hấp sắp chín rồi. Tôi lựa toàn cá nục tươi, cuốn bánh tráng rau sống chấm với nước mắm nhĩ, ăn ngon hết ý. Ở Sài Gòn không có cá nục tươi như vậy đâu.
    Quế Lan ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn quanh.
    - Anh Thạch đi đâu rồi chú?
    Chú Sáu ngạc nhiên hỏi:
    - Cô biết cậu Thạch à?
    - Dạ, cháu có biết anh ấy khi ở Sài Gòn. Ra đây anh ấy làm việc được không chú?
    - Cậu Thạch làm việc siêng lắm. Ông giám đốc rất ưng ý. Cậu ấy mới theo xe tải đi giao hàng ở Đà Lạt, chắc một hai bữa mới về.
    - Ở đây mỗi tối để đỡ buồn, anh Thạch thường đi uống cà phê hay đi nhậu vậy chú?
    - Không có đâu. Buổi tối cậu ấy đi dạy kèm.
    Quế Lan tròn mắt, hỏi:
    - Anh Thạch mở lớp dạy kèm để kiếm thêm tiền?
    Chú Sáu cười.
    - Tiền bạc chi. Cậu ấy dạy kèm cho con gái tôi học lớp mười hai.
    - Mỗi tối con gái chú tới đây học?
    - Nó đến đây giao cá thì có, còn học thì ở nhà tôi.
    Quế Lan ngẫm nghĩ rồi nói:
    - Hình như cháu đã gặp con gái chú hồi chiều, có phải cô gái có cái sẹo nhỏ ở trán?
    - Đúng, con Trân đó. Hồi chiều nay nó có đến đây giao cá.
    Chú Sáu mở nồi nhôm. Hơi nước bốc lên trắng xóa. Chú lấy ra hai chiếc rổ tre có xếp đầy cá nục béo tròn. Chú cột dây hai rổ cá đưa cho Quế Lan, kèm theo một chai nước mắm nhỏ.
    - Cô mang cá lên cho cậu Hiệp ăn nóng mới ngon. Nhớ chấm với nước mắm nhĩ đặc biệt này.
    - Cám ơn chú!
  2. suoihoa

    suoihoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2003
    Bài viết:
    83
    Đã được thích:
    0
    Bảy
    Sau khi vượt qua đèo Ngoạn Mục, chiếc xe tải của hãng nước mắm Hương Biển chạy vào địa phận huyện Đơn Dương. Nơi đây, người ta trồng nhiều cây ăn trái và những vườn rau lá xanh ngắt làm cho ánh nắng gay gắt của mùa hè dịu đi. Chiếc xe tải dừng lại trước một đại lý bán nước mắm Hương Biển. Thạch nhảy xuống xe, đi vào gặp bà chủ đang ngồi sau quầy hàng tạp hóa.
    - Chào bác, cháu đến giao nước mắm.
    - Cậu cho tôi lấy một trăm chai loại một lít và năm mươi can nhựa loại năm lít.
    Thạch chạy ra phía sau xe tải. Anh tài xế đã nhảy lên khoang xe chuyển những thùng, những can nước mắm cho Thạch bưng vào đại lý. Khi đã đủ số lượng, Thạch lấy sổ ra viết hoá đơn đưa cho bà chủ ký. Rồi anh lấy hoá đơn tháng trước, đưa cho bà chủ thanh toán tiền.
    Khi bước ra sau nhà rửa tay, Thạch ngạc nhiên thấy một vườn hoa như hoa huệ nhưng cánh hoa màu vàng dịu như hoa mai mùa xuân. Thạch hỏi bà chủ nhà tên loại hoa. Bà nói:
    - Đó là cây hoa kim châm. Người ta luộc hoa rồi phơi khô bán cho những ngườøi nấu miến gà, miến lươn. Người Tàu gọi nó là cây ?oVong ưu thảo?, dùng để chữa bệnh đau tim, giúp an thần.
    - Có thật nó chữa được bệnh đau tim không bác?
    - Thật mà. Chồng tôi nhờ ăn hoa kim châm và sắc rễ của nó uống mà đỡ đau tim.
    - Cháu có người nhà bị bệnh đau tim, bác có thể cho cháu một bụi hoa đem về trồng?
    - Được thôi, trồng nó cũng dễ như trồng cây sả vậy.
    Bà chủ lấy xẻng, xúc một bụi hoa kim châm còn cả rễ và đất, cho vào một chậu nhỏ bằng nhựa. Thạch cầm chậu hoa, cám ơn bà chủ nhà rồi bước ra xe tải.
    Tài xế cho xe chạy được một đoạn, một đứa nhỏ chạy băng qua đường khiến anh phải thắng gấp. Thạch chúi người về phía trước, cây hoa bị kẹp giữa ngực anh và cốp xe. Anh la lên:
    - Chết rồi!
    Anh tài xế hỏi:
    - Anh bị tức ngực hả?
    Thạch lắc đầu, nhìn bụi hoa.
    - May quá! Nó chưa bị rụng hoa.
    - Hoa gì mà anh quý dữ vậy?
    - Hoa kim châm.
    - Nó ăn được không?
    Rất ngon và đại bổ. Anh ăn miến gà và miến lươn mà thiếu hoa kim châm là mất đi hương vị.
    - Hoa nào ?oăn? được thì phải ?oquý? là đúng rồi!
    Anh tài xế cười, sang số cho xe chạy nhanh. Thạch vội lấy tờ báo quấn quanh chậu hoa, sợ gió làm gẫy thân cây.
    Xe chạy đến Đức Trọng. Chợt nhớ lời hẹn với Tuấn, Thạch nói tài xế dừng xe trước một trạm bưu điện. Anh chạy vào gọi điện thoại về Sài Gòn.
    - Alô, Tuấn hả? Thạch đây.
    Tiếng Tuấn:
    - Sao, ông quyết định bao giờ về?
    - Cám ơn ông đã tìm cho tôi một công việc tốt hơn, nhưng tôi quyết định ở lại đây làm việc.
    - Suy nghĩ kỹ chưa?
    - Kỹ rồi. Tôi vừa tìm thấy một loài hoa ?oVong ưu thảo?. Nó sẽ giúp cho một người thân của tôi quên đi ưu phiền.
    - Biết đâu nó sẽ lại làm ông ưu phiền.
    - Tôi chấp nhận miễn sao người đó được vui.
    - Có lãng mạn qua không đấy?
    - Không. Rất thực tế. Giúp cho một người được vui, mình sẽ cảm thấy hạnh phúc.
    - Ông đang làm tôi buồn.
    - Vì sao?
    - Thiếu một bạn nhậu!
    - Ha! Ha! Hẹn sẽ gặp lại
    Hải lái ghe đánh cá chở Hiệp và Quế Lan đi thăm hòn Lao Câu. Hòn đảo này rộng khoảng mười ngàn mét vuông, nằm cách bờ biển Tuy Phong bảy km. Trên đảo có hàng ngàn khối đá với hình thù rất kỳ lạ nằm xen kẽ với những cây cổ thụ và những thảm cỏ xanh mướt. Đảo đã đượïc qui hoạch làm khu du lịch sinh thái biển vì có những rạn san hô nhiều màu sắc. Ngày thường ở đảo chỉ có một ít khách du lịch nhưng vào dịp lễ hội, người dân địa phương đi ghe ra đảo vui chơi rất đông.
    Hải neo ghe lớn ngoài khơi, thả thuyền thúng xuống rồi chèo đưa Hiệp và Quế Lan vào đảo. Hải kéo thuyền thúng lên bãi, lấy kính lặn đưa cho hai người bạn rồi hướng dẫn họ cách sử dụng. Hải lặn một hơi xuống biển, bơi tìm một rạn san hô ở gần đảo rồi trồi lên đưa tay vẫy Hiệp và Quế Lan.
    Hiệp hỏi:
    - Em bơi khá không?
    Quế Lan cười:
    - Ở Sài Gòn, em vẫn thường đi bơi ở hồ bơi Yết Kiêu với bà chị.
    - Nhưng bơi ở biển này em phải thận trọng vì thường có sóng ngầm.
    - Em không sợ sóng ngầm mà chỉ sợ ?osóng lòng?.
    Hiệp cười:
    - Cả hai đều khiến người ta dễ chết!
    Hiệp và Quế Lan cùng bơi ra chỗ Hải. Ba người kéo kính lặn che kín mắt rồi cùng lặn xuống biển. Hải bơi trước dẫn đường, Quế Lan bơi theo và Hiệp bơi phía sau. Những cành san hô muôn màu dập dờn trước mắt họ. Những chú cá màu sắc sặc sỡ ẩn mình trong rạn san hô, nghe tiếng động sợ hãi bơi túa ra đụng chạm vào người họ. Khung cảnh thật thần tiên! Quế Lan định ngợi khen nhưng nước biển mặn chát làm cô vội mím chặt môi?
    Buổi trưa, họ bơi về đảo nghỉ ngơi dưới tàn một cây cổ thụ. Hải lấy bếp gaz nấu ốc hương, chem chép và ghẹ đãi hai bạn. Những hải sản này Quế Lan đều đã ăn tại nhà hàng máy lạnh Ngọc Sương ở Sài Gòn. Nhưng ăn hải sản ở một nơi bốn bề lộng gió biển, cô cảm thấy hương vị của chúng ngon hơn rất nhiều.
    Buổi chiều, Hải lấy ghe trở về bến. Những đám mây đen từ đâu kéo đến như báo hiệu một cơn mưa. Nhưng trời không mưa mà nổi gió lớn. Biển động. Những con sóng dâng cao đập vào ghe, bọt nước bắn lên trắng xoá. Hiệp hỏi Quế Lan đang đứng dựa lưng vào buồng lái.
    - Em có bị say sóng không?
    Quế Lan lắc đầu:
    - Em có cảm tưởng đang ngồi trên xe đò chạy vào con đường nhiều ổ gà.
    - Giỏi! vậy em làm dâu xứ biển được rồi. Đồng ý không?
    Quế Lan cười
    - Đợi khi em lên đất liền có bị ?osay? không, mới quyết định được.
    Ghe chạy vào cửa sông, con nước đã êm. Hải tìm một chỗ trống ở bến, lái ghe vào rồi tắt máy. Hiệp nhảy lên bờ, đưa tay kéo Quế Lan lên theo. Trân đã đứng đợi ở trên bờ gọi vọng xuống.
    - Anh Hải, bữa nay có cá không?
    Từ buồng lái, Hải nhô đầu ra, trả lời:
    - Không có. Sáng nay anh chở anh Hiệp đi chơi. Tối mới đi đánh cá.
    Hiệp đi đến vỗ vai Trân.
    - Chà, em mau lớn dữ!
    Trân tươi cười
    - Chào anh Hiệp. Em tưởng đến Tết anh mới về thăm nhà.
    - Hè này ở Sài Gòn nóng quá, anh đưa bạn gái về đây tắm biển. Đây là Quế Lan bạn anh. Còn đây là Trân, con chú Sáu.
    Trân nhìn Quế Lan.
    - Chào chị.
    - Chào em, chị đã nghe chú Sáu nói về em.
    Vừa lúc đó, Đông - trưởng phòng kỹ thuật của hãng nước mắm lái xe Honda chạy đến.
    - Này Hiệp, có Long và Thuận ở Nha Trang mới vào. Nhóm bạn học cũ của tụi mình đang tụ họp ở nhà tôi. Mời ông đến chơi cho vui.
    Hiệp vui vẻ nói.
    - Lâu quá bạn bè mới có dịp gặp nhau. Tôi sẽ đi với ông.
    Quay qua Trân, Hiệp nói:
    - Em dẫn chị Lan về nhà giùm anh.
    Rồi Hiêp nhảy lên xe cho Đông chở đi. Trân dẫn Quế Lan đi dọc theo bờ sông để về hãng nước mắm Hương Biển. Trên đường tấp nập những người gánh cá từ bến đem bán cho các hãng nước mắm. Mùi cá tanh nồng bay trong không khí.
    Quế Lan bước đi chậm rãi, hỏi:
    - Anh Thạch dạy em học có dễ hiểu không?
    Trân lém lỉnh trả lời:
    - Thầy Thạch dạy vui lắm chị ơi! Nhiều lúc em tức cười muốn chết!
    - Anh ấy hết cau có rồi à?
    - Em có thấy thầy cau có hồi nào đâu!
    - Vậy mà ở Sài Gòn, anh ấy luôn cau có khó chịu.
    - Chị quen thầy Thạch lâu chưa?
    - Hơn một năm rồi.
    - Hai người vẫn còn thân với nhau?
    Quế Lan thở dài.
    - Đã chia tay.
    Trân ngạc nhiên hỏi:
    - Có phải vì anh Hiệp?
    - Không. Vì anh Thạch. Mấy tháng trước đây, anh ấy bị mất việc làm nên đâm ra cau có khó chịu. Chị cố gắng an ủi nhưng anh ấy vẫn cảm thấy hụt hẫng và bỏ đi. Không ngờ chị lại gặp anh Thạch ở đây. Thấy anh ấy làm việc cực nhọc, chị cảm thấy xót xa.
    - Chị có thương anh Hiệp không?
    Quế Lan gật đầu.
    - Một ngày nào đó em sẽ hiểu. Người ta thương một người nhưng vẫn còn nhớ đến mối tình đầu của mình.
    Hai người dừng lại trước cổng hãng nước mắm Hương Biển. Quế Lan nói:
    - Em lên phòng chị nói chuyện chơi.
    - Cảm ơn chị. Em phải về nhà nấu cơm. Em sẽ ghé thăm chị bữa khác.
    Xe tải chạy vào gara ở phân xưởng cho nước mắm vào chai. Thạch ôm chậu hoa kim châm đi nhanh về xóm chài ở ven biển. Mặc dù chậu hoa đã bọc giấy báo, Thạch vẫn lấy lưng che gió cho cây hoa, khi anh đi trên bãi biển thường có những cơn lốc cuốn cát bay mù trời.
    Thạch đứng ngoài hàng rào nhà chú Sáu, gọi lớn:
    - Trân ơi! Trân!
    Trân đang nấu cơm sau bếp vội chạy ra mở cổng và la lên:
    - Anh Hai đi Đà Lạt về! Anh mua trái dâu cho em hả?
    Thạch đi vào, ngồi xuống hiên nhà và đặt túi giấy báo ở kế bên.
    - Cái này còn quý hơn trái dâu nhiều. Em múc cho tôi một ca nước, nhanh lên.
    Trân chạy vào nhà rồi cầm ra một ca nước bằng nhựa đỏ, đưa cho Thạch.
    - Nước mưa để dành đó. Anh Hai uống đi cho đỡ khát.
    - Không phải cho tôi mà cho cây hoa này.
    Thạch gỡ lớp giấy báo bao quanh chậu hoa, tưới ca nước lên cây hoa rồi cười mãn nguyện.
    - Bây giờ em cho tôi một ca nước. Tôi khát quá!
    Trân cầm cái ca chạy vào nhà rồi mang ra một ca nước đầy. Thạch cầm ca nước uống một hớp dài cho đã khát.
    - Cây hoa gì vậy anh Hai?
    - Hoa kim châm.
    Trân ngắm nhìn bông hoa màu vàng đơn sơ, lắc đầu.
    - Sao anh Hai không mua cây hồng nhung về trồng. Hoa hồng nhung đẹp hơn hoa này nhiều.
    - Nhưng hoa hồng nhung không ăn được.
    - Còn hoa này ăn được hả?
    - Hoa kim châm luộc sơ qua rồi phơi khô nấu với miến ăn rất ngon. Nhưng quan trọng hơn, nó còn là một cây thuốc. Tên chữ Hán của nó là ?oVong ưu thảo? có nghĩa là cây giúp người ta quên đi ưu phiền. Rễ và hoa của nó phơi khô rồi nấu nước uống có thể chữa được bệnh tim. Nó dễ trồng như cây sả nên tôi xin một cây đem về cho em trồng.
    Trân lắc đầu.
    - Em không cần nó. Em có thuốc uống rồi.
    Thạch giảng giải.
    - Thuốc uống là để chữa cơn đau cấp kỳ. Còn cây kim châm em nấu uống đều đặn mỗi ngày sẽ chữa dứt hẳn bệnh đau tim.
    - Vậy người mà anh Hai cần tặng cây hoa này không phải là em mà là chị Quế Lan.
    Thạch sửng sốt:
    - Quế Lan?
    - Em vừa nói chuyện với chị Quế Lan. Chị ấy nói vẫn còn thương anh Hai, vì vậy chị ấy rất cần cây ?oVong ưu thảo?.
    - Giữa tôi và Quế Lan mọi chuyện coi như đã xong. Cây hoa này rất cần cho bệnh tim của em.
    - Không, em hết bệnh rồi!
    Trân hất chậu hoa ở hiên xi măng rơi xuống sân cát rồi em bỏ chạy vào nhà, đóng cửa lại.
    Thạch cúi xuống, ấn cây hoa vào chậu và hốt đất bỏ vào. Anh đặt chậu hoa lên hiên nhà, nhìn đóa hoa vàng lẻ loi, anh lẩm bẩm:
    - Không biết mày là ?oVong ưu thảo? hay là ?oĐa ưu thảo??
  3. suoihoa

    suoihoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2003
    Bài viết:
    83
    Đã được thích:
    0
    Tám
    Trong ánh sáng đèn điện nhợt nhạt của nhà lều, Thạch nằm đọc báo ở giường. Chú Sáu mở cửa đi vào, tay cầm chai rượu.
    - Cậu uống với tôi vài ly.
    Thạch nhổm dậy:
    - Đợi cháu nướng một con khô mực.
    Thạch xách ấm nước đang nấu ở trên bếp than đặt xuống nền nhà. Anh bỏ con khô mực một nắng lên trên những cục than đỏ hồng. Con mực còn hơi tươi, nuớc tiết ra trên bếp than kêu xèo xèo. Thạch cầm râu con mực nướng kéo lên, bỏ vào chiếc đĩa ở trên bàn.
    Chú Sáu rót rượu vào hai chiếc ly nhỏ:
    - Mời cậu!
    - Mời chú!
    Uống xong ly rượu, Thạch xé một miếng mực nướng bỏ vào miệng nhai.
    - Có chuyện gì mà chú nhậu đột xuất vậy?
    Chú Sáu uống xong ly rượu, khà một tiếng:
    - Tôi có chuyện này khó nói với cậu quá?
    - Chú cứ nói đi. Coi cháu như người trong nhà vậy mà.
    Chú Sáu nhăn trán suy nghĩ, rồi nói:
    - Tôi cám ơn cậu đã giúp đỡ con Trân rất nhiều. Nhưng tôi xin cậu đừng? gặp nó nữa.
    Thạch ngặc nhiên, hỏi:
    - Sao vậy chú?
    Chú Sáu thở dài.
    - Bà vợ tôi chết vì bệnh tim nhưng một phần cũng vì hờn ghen. Ngày trước, tôi đi đánh cá xa bờ, nhiều khi phải đem cá vào bán tận Phan Thiết, Hàm Tân. Mỗi lần tôi về nhà là bả mè nheo đủ thứ chuyện, nghi tôi có bồ bịch ở mấy nơi đó. Khi bả mất, tôi nản quá đi đánh cá kiếm sống cầm chừng. Dạy thằng Hải học rành nghề, tôi giao ghe cho nó rồi lên bờ sống bằng nghề làm nước mắm để được gần gũi, chăm sóc cho con Trân. Tánh con nhỏ cũng y hệt má nó, hay hờn ghen. Tôi không muốn vì cậu, bệnh tim của nó bị nặng hơn.
    Thạch phân bua:
    - Nhưng cháu có làm gì sai quấy đâu?
    - Tôi mới về thăm nhà, thấy con Trân nằm vật vã trên giường, hỏi mãi nó mới nói: Cậu vừa tặng nó một cây hoa chữa bệnh tim. Ý cậu muốn nói nó không khỏe mạnh bằng cô Quế Lan!
    - Trời đất! cháu đâu có ý đó. Cháu chỉ muốn Trân mau hết bệnh nhờ cây hoa kim châm.
    Chú Sáu lắc đầu.
    - Phụ nữ rắc rối lắm. Hiểu được họ không phải dễ!
    Thạch đứng dậy.
    - Để cháu đi nói chuyện với Trân, cháu không muốn Trân hiểu lầm.
    Chú Sáu nắm tay Thạch, kéo tay lại:
    - Cậu ngồi xuống đi. Cậu càng giải thích nó càng hiểu sai ý cậu và mọi chuyện sẽ rắc rối hơn. Tôi nghĩ tốt hơn hết, cậu cứ để nó một mình rồi nó sẽ tự hiểu.
    Thạch ngồi xuống ghế, rót một ly rượu đầy rồi uống cạn một hơi.
    Chú Sáu cũng rót một ly rượu, uống cạn.
    - Cậu đừng buồn. Tôi hiểu ý tốt của cậu. Cậu hãy tạm ngưng gặp nó ít bữa, nó sẽ nguôi ngoai và quên đi chuyện vừa qua.
    *
    * *
    Chiều chủ nhật Thạch lững thững đi đến nhà thờ. Mấy tuần nay anh đều đến phụ cha Tâm đàn Organ cho ca đoàn tập hát. Anh hy vọng sẽ gặp Trân ở đây. Không muốn chú Sáu buồn, nên anh không đến nhà chú để gặp Trân.
    Cha Tâm đang ngồi dạo đàn, thấy Thạch bước vào nhà thờ ông vẫy tay gọi anh. Thạch đi đến bên cha, ông chỉ bản nhạc đặt trên đàn Organ.
    - Con đàn thay cha bản thánh ca này cho ca đoàn hát. Cha bận công việc một lúc sẽ quay lại.
    Thạch liếc nhìn ca đoàn, không thấy Trân đứng ở hàng đầu. Có lẽ em tới trễ. Thạch ngồi xuống ghế dạo đàn, ca đoàn cất tiếng hát theo:
    ?oVinh danh Thiên Chúa trên trời. Bình an dưới thế cho người thiện tâm?.
    Bản nhạc vừa chấm dứt, cha Tâm đã quay lại. Ông đặt tay lên vai Thạch:
    - Hôm nay con không được khoẻ hả? Con đã đàn sai nhịp nhiều chỗ.
    Thạch đứng dậy, gãi đầu:
    - Xin lỗi cha. Đầu óc con đang bị rối!
    - Con đừng đàn thánh ca nếu đầu óc không thanh thản.
    Cha Tâm ngồi vào ghế đàn, Thạch liếc nhìn ca đoàn rồi lặng lẽ đi ra khỏi nhà thờ.
    *
    * *
    Một con cá voi chết, trôi dạt vào xóm chài. Cả thị trấn bàn tán về chuyện này. Đối với ngư dân, đây là một điềm lành vì lâu lắm rồi ?oông? mới xuất hiện. Họ tin ?oông? đã chọn làng họ làm nơi an nghỉ, nên ?oông? sẽ che chở cho con cháu đi biển được bình an và giúp đỡ họ bắt được nhiều cá.
    Ngư dân dựng rạp ở bãi biển để lo tang lễ cho ?oông?. Thạch cũng tò mò đến xem. Anh hy vọng sẽ gặp Trân trong dịp này vì nhà chú Sáu cũng gần ở nơi cúng ?oông?.
    Ngư dân địa phương và ngư dân ở vùng lân cận kéo đến rạp xem đông nghẹt. Tiếng kèn, tiếng trống vang lên như đám tang một ông nhà giàu. Không nghe có tiếng khóc, chỉ nghe có tiếng cười và tiếng trò chuyện của nguời dân. Thạch cố chen vào xem. Con cá voi dài chừng ba mét, nằm trong ***g tre giả làm quan tài. Một tấm vải đỏ phủ lên mình cá, chỉ để lộ cái đầu cá đen bóng. Một người đàn ông mặc áo tang trắng, đầu quấn khăn tang đang quì lạy ?oông?. Người ta nói chính người đàn ông đó đã thấy ?oông? nằm trên bờ đầu tiên, nên được nhận làm ?ocon trưởng?.
    Thạch chen ra ngoài, đi lòng vòng tìm Trân. Tình cờ anh lại gặp Hiệp và Quế Lan cũng xem cá voi. Hiệp bắt tay anh:
    - Tôi rất vui khi biết anh đã làm việc đắc lực cho cha tôi. Tôi cũng muốn về đây giúp ba điều hành công việc của hãng nước nắm, nhưng tôi còn phải thực tập cho xong hai năm ở Viện Tim Sài Gòn.
    Thạch mừng rỡ hỏi:
    - Anh học chuyên ngành tim?
    - Phải.
    - Thật là may. Trân đang bị bệnh tim nằm ở nhà. Anh có thể đến khám bệnh cho Trân?
    - Sao tôi không nghe chú Sáu nói chuyện này? Được rồi, để tôi phóng xe về nhà lấy đồ nghề. Quế Lan đứng đây đợi anh trở lại. Nhà chú Sáu cũng ở gần đây.
    Hiệp đi đến bãi giữ xe, lấy xe Dream phóng đi dọc theo bờ biển. Thạch và Quế Lan đi ra sát mé biển, thoát khỏi đám đông ồn ào. Những con còng bỏ chạy khi họ tiến đến gần. Tiếng sóng biển rầm rì ở trước mặt họ.
    - Chốc nữa em hãy đến thăm Trân
    - Sao anh lại muốn em đến đó?
    Thạch kể lại câu chuyện tặng Trân cây hoa kim châm và sự hiểu lầm đã xảy ra. Rồi anh nói:
    - Trân nghĩ anh và em vẫn còn tình cảm nên đã hờn ghen.
    - Nghĩa là anh muốn giữa anh và em mọi việc phải chấm dứt hẳn?
    - Điều đó không tốt đẹp cho em sao?
    - Em sẽ không đến thăm cô bé đó.
    - Anh năn nỉ mà. Em hãy giúp anh một lần.
    - Anh đã yêu cô bé đó?
    - Anh chỉ muốn giúp Trân vượt qua khỏi căn bệnh đau tim.
    - Anh cũng biết tình yêu không phải là lòng thương hại.
    - Nhưng tình yêu là phải biết giúp nhau vượt qua khổ đau.
    - Em hay cô bé đó đang khổ đau?
    - Anh.
    *
    * *
    Trân nằm trên giường, ngó qua cửa sổ. Ánh nắng buổi chạng vạng như đọng lại trên những tàng lá dương đang đứng im phăng phắc ngoài sân. Em nghe có tiếng kèn, tiếng trống từ rạp cúng ?oông? vẳng lại. Em muốn chạy ra xem nhưng ba đã ngăn cấm. Ba không muốn em nhìn thấy cái chết của ?oông?, dù là một đám tang vui. Ba sợ em xúc động sẽ ảnh hưởng đến trái tim đau yếu. Phải kìm nén những xúc động. Không được vui quá, không được buồn quá. Như vậy suốt đời em chỉ được buồn vui chút chút?
    Hải dẫn Hiệp và Quế Lan vào nhà. Hiệp tươi cười đến bên giường Trân.
    - Em bị mệt hả? Uống thuốc gì rồi?
    Hải lấy ở trên bàn một bịch nylon đựng thuốc, phim chụp tim và toa thuốc của bác sĩ, đưa cho Hiệp:
    - Tôi đã cho nó uống mấy thứ thuốc này theo toa của bác sĩ ở bệnh viện tỉnh.
    Hiệp xem phim chụp tim, đọc toa thuốc rồi trả lại Hải. Anh mở hộp đồ nghề, lấy dụng cụ ra đo nhịp tim cho Trân.
    - Nhịp tim hơi bị yếu. Em phải vui lên, con tim em mới vui vẻ đập mạnh hơn. Em cứ u sầu, con tim em cũng buồn theo và đập yếu xìu. Để anh chích cho em mấy mũi thuốc bổ. Ngày mai em có thể đi chơi được rồi. Nhưng đi từ từ thôi nha, đừng đi vội vã dễ bị ngã. Ngã lần này không bị đau tim mà bị u đầu!
    Mọi người bật cười. Quế Lan nói:
    - Em đi từ từ cũng bị ngã vậy.
    Hiệp cười:
    - Tại em có trái tim đặc biệt nên ?ongã? cũng phải đặc biệt, khác với mọi người!
    Quế Lan nguýt Hiệp:
    - Bác sĩ gì mà đoán bệnh như thầy bói!
    Hiệp chích thuốc cho Trân xong, anh dẫn Hải ra ngoài nói chuyện riêng.
    Quế Lan ngồi xuống giường hỏi Trân:
    - Chị thấy ở hiên nhà em có chậu hoa màu vàng là hoa gì vậy?
    - Thầy Thạch nói đó là hoa kim châm, tên chữ hán là ?oVong ưu thảo?. Nó giúp người ta quên đi ưu phiền.
    Nhìn khuôn mặt tái xanh và lo âu của Trân, Quế Lan thấy xao lòng. Cô giả bộ cười lớn:
    - Anh Thạch xạo hết biết. Hồi ở Sài Gòn, anh ấy cũng tặng chị một cành hoa trúc đào và nói hoa đó sẽ giúp người ta quên đi ưu phiền. Sau đó chị đọc sách mới biết nhựa hoa trúc đào rất độc, ăn vào là chết ngay. Thì ra anh ấy muốn nói ?oquên đi ưu phiền? là theo nghĩa đó. Chỉ vì anh Thạch tánh ba xạo mà chị chia tay anh ấy. Chị mến anh Hiệp tánh thật thà, không nói ?olời có cánh? như anh Thạch vì anh Thạch làm nghề tiếp thị mà. Nếu anh Thạch tặng chị chậu hoa kim châm, chị sẽ quăng ra đường ngay và nó sẽ thành hoa ?oVong mạng thảo?. Trời sắp tối rồi, chị về. Hôm nào em rảnh đến nhà anh Hiệp, tụi mình cùng hát karaoke.
    Quế Lan đứng dậy, nén tiếng thở dài bước vội ra ngoài hiên. Trân nằm nghe tiếng xe gắn máy nổ giòn rồi mất hút. Em gượng ngồi dậy, đi từ từ ra ngoài hiên, ôm chậu hoa kim châm vào nhà để ở đầu giường. Vuốt ve những cánh hoa màu vàng, Trân lẩm bẩm:
    - Người ta hắt hủi mày, tao sẽ chăm sóc mày!
  4. suoihoa

    suoihoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2003
    Bài viết:
    83
    Đã được thích:
    0
    C hín
    Buổi sáng, Thạch vừa bước vào văn phòng làm việc, chị Yến nói:
    - Cậu Hiệp nhắn em lên sân thượng gặp cậu.
    - Có chuyện gì vậy chị?
    - Chị cũng không biết nữa.
    Thạch bước lên cầu thang trôn ốc bằng gỗ. Từ ngày về đây làm việc, lần đầu tiên Thạch bước lên lầu. Trên đây là nơi sống riêng tư của gia đình ông giám đốc. Khi cần chỉ bảo Thạch việc gì, ông giám đốc thường gọi anh vào phòng làm việc của ông ở tầng trệt chứ không bao giờ gọi anh lên lầu. Bước lên lầu một, Thạch leo tiếp cầu thang lên sân thượng.
    Có một căn phòng nhỏ và một hiên mái cuốn bằng nhựa sọc trắng xanh. Ngoài khoảng sân trống là những chậu kiểng lớn trồng cây sứ Thái Lan với những bộ rễ uốn lượn như con rắn, còn những chậu kiểng nhỏ trồng những cây xương rồng nở hoa đỏ và trắng. Tất cả các loại cây này đều thích hợp với thời tiết nắng nóng ở nơi đây.
    Dưới mái cuốn, Hiệp đang ngồi đọc báo ở bộ bàn ghế bằng mây. Trước mặt anh là một ly trà Lipton nóng. Thạch nói:
    - Chào anh!
    Hiệp bỏ tờ báo xuống.
    - Mời anh ngồi. Anh uống trà Lipton nha.
    Hiệp bỏ túi trà vào một cái ly rồi rót nước sôi. Anh đẩy chiếc ly về phía Thạch rồi dựa lưng vào ghế.
    - Tôi được biết anh có cảm tình rất sâu đậm với Trân nên tôi muốn nói thẳng với anh một việc. Chiều qua, khi khám bệnh cho Trân, tôi biết em bị bệnh tim rất nặng. Chính cái đầu của em sẽ quyết định bệnh tim của mình thuyên giảm hay bột phát. Chữa trị bằng tâm lý là chủ yếu, còn thuốc thang chỉ phụ trợ. Bệnh tim của Trân tăng hay giảm, bây giờ tùy thuộc vào thái độ đối xử của anh. Chiều qua, tôi cũng đã nói cho Hải biết để gia đình Hải tùy nghi quyết định. Và anh cũng vậy.
    Thạch uống một ngụm trà Lipton không đường rồi đốt một điếu thuốc hút:
    - Theo anh, tôi nên xử trí như thế nào?
    Hiệp gõ gõ ngón tay lên thành ghế mây:
    - Tôi cũng cỡ tuổi anh, kinh nghiệm sống chưa nhiều nên không thể khuyên bảo. Tôi chỉ đưa ra hai phương án để anh lựa chọn. Một là anh gọi chú Sáu là cha và lập nghiệp ở nơi đây. Hai là anh trở về Sài Gòn ngay trước khi quá muộn. Mặc dù anh ra đi tôi rất tiếc, vì anh được ba tôi tín nhiệm trong công việc.
    - Tôi có thể ra đi ngay sáng nay nếu việc đó giúp cho Trân được khoẻ mạnh.
    Hiệp uống một ngụm trà, suy nghĩ:
    - Điều này không có gì chắc chắn. Anh ra đi sẽ tạo một cú sốc cho Trân. Có thể Trân sẽ vượt qua cú sốc đó và khoẻ mạnh, cũng có thể em không vượt qua được và ngã quỵ. Sao anh không chọn phương án một?
    - Tôi không muốn bị mang tiếng lợi dụng.
    - Lợi dụng gì? Chú Sáu đâu phải là người giàu có hay có địa vị trong xã hội.
    - Không phải chuyện lợi dụng tiền bạc hay địa vị mà là lợi dụng tình cảm. Chú Sáu đã đối xử với tôi rất tốt ngay từ ngày tôi mới bước chân tới đây. Tôi đã hứa với chú, dạy dỗ và chăm sóc Trân như lo cho một đứa em gái. Vì vậy tôi không thể?
    - Tôi có một đề nghị: Anh hãy cứ đối xử tốt với Trân. Tuần sau tôi về Sài Gòn, tôi sẽ mang theo hồ sơ bệnh tim của em cho thầy tôi xem. Nếu có thể phẫu thuật chữa được bệnh tim của Trân, tôi sẽ nhắn chú Sáu đưa em vào Sài Gòn phẫu thuật. Sau khi Trân chữa khỏi bệnh tim thì việc anh ở lại đây hay ra đi sẽ không còn ảnh hưởng đến sức khoẻ của em nữa. Anh nghĩ sao?
    - Tôi sẽ cố gắng giúp Trân sống vui vẻ trong thời gian chờ phẫu thuật trái tim.
    Hiệp đứng dậy bắt tay Thạch:
    - Vậy là được rồi. Tôi sẽ nói chuyện với chú Sáu. Còn anh muốn chở Trân đi đâu chơi, cứ lấy xe Dream của tôi mà đi.
    Thạch dừng xe Dream trước cổng nhà chú Sáu và bóp còi inh ỏi. Từ trong nhà Trân vội vã chạy ra.
    - Anh Hai đến có chuyện gì vậy?
    Thạch tươi cười:
    - Chiều nay rảnh, tôi mượn xe của anh Hiệp đến chở em đi chơi. Tôi ra đây làm việc đã lâu nhưng chưa có dịp đi tham quan các thắng cảnh. Vậy em có thể giới thiệu tôi một nơi để đến thăm?
    - Được rồi em sẽ dẫn anh Hai đi thăm chùa Hang.
    - Em cũng rành về chùa à?
    - Tại sao không?
    Chùa Hang nằm ở huyện Tuy Phong, cách thị trấn Phan Rí khoảng hai mươi cây số. Đây là một ngôi chùa cổ được xây dựng từ thế kỷ mười chín, nằm trên một gành đá nhô ra sát biển. Đường lên chùa quanh co, gập ghềnh, du khách phải bước đi trên những bậc tam cấp mới được xây dựng. Bước vào cổng chùa là chánh điện do hai tảng đá lớn tạo nên có hình mái vòm. Ở phía tây chùa có một cái hang tương truyền là đường xuống âm phủ. Thật ra, đấy là căn cứ quân sự của cách mạng trong hai thời kỳ kháng chiến. Vì Cổ Thạch Tự nằm gần một hang sâu nên được người dân gọi nôm na là chùa Hang.
    Xung quanh chùa là những tảng đá lớn và cây cối xanh rì. Những tượng Phật đứng, Phật nằm màu trắng được đặt rải rác trên các tảng đá. Thạch thích thú khi thấy trên một vách đá có đắp nổi bằng xi măng tượng ông Địa và một đầu Lân, được sơn màu xanh vàng đỏ sặc sỡ. Cả hai cùng tươi cười chào đón du khách đến viếng cảnh.
    Chùa Hang đã được nhà nước xếp hạng ?oDi tích Văn hoá - Lịch sử? nên các tour du lịch ở tỉnh Bình Thuận đều đưa du khách đến tham quan chùa. Nhiều đoàn đã thuê phòng trọ ở dưới chân núi đá gần bờ biển, cho du khách ngủ lại đêm. Họ đốt lửa trại ca hát hoặc ngắm nhìn những ghe câu mực thắp đèn sáng nhấp nháy ngoài khơi. Họ đợi ghe vào bờ để mua những con mực tươi rói luộc ăn.
    Cách chùa Hang năm trăm mét có bãi đá Cà Dược. Những tảng đá nằm sát biển bị sóng đánh vỡ vụn, rồi bào chúng thành những hòn đá cuội bóng láng, nhiều màu sắc. Có hòn bằng ngón tay, có hòn bằng nắm tay nhưng nhiều nhất là những hòn đá cuội to bằng trái cà dược - một loại cà mọc hoang ở vùng này.
    Trân dẫn Thạch đi trên bãi đá để tìm những hòn cuội có hình thù và màu sắc lạ mắt. Trân hỏi:
    - Anh Hai tên Thạch, vậy người anh cứng rắn như đá?
    Thạch cười:
    - Em hiểu lầm rồi. Tôi tên Thạch là tên một loại chè nấu bằng rong biển nên rất mềm yếu chứ không cứng rắn như đá.
    - Vậy anh Hai bị ngã là vỡ vụn luôn!
    Bắt chước Trân, Thạch hỏi:
    - Tại sao không vỡ vụn?
    Giữa những hòn đá cuội hình thù khác nhau, Thạch thấy một hòn đá dẹp có màu hồng nhạt tựa trái tim, anh vội cúi xuống lượm:
    - Ui da!
    Bước lên một tảng đá có rêu, Trân bị trượt chân ngã xuống bãi đá cuội. Thạch hốt hoảng chạy đến đỡ em ngồi xuống một tảng đá lớn, mắt cá chân phải của Trân bị trầy sướt, rỉ máu. Thạch rút một điếu thuốc, bẻ đôi, lấy những sợi thuốc lá vàng đắp lên vết thương của Trân.
    - Ui da!
    Trân hét lên vì vết thương đau rát. Em nhắm mắt, bậm môi một lát rồi từ từ mở đôi mắt ráo hoảnh. Thạch nói:
    - Em lì ghê! Đau vậy mà không khóc.
    - Tại sao phải khóc vì một vết thương ở chân?
    Thạch cười.
    - Tôi hiểu rồi. Mùa hè ở đây quá khắc nghiệt. Trời không mưa nên người ta cũng khó mà khóc được.
    Thạch móc túi lấy ra hòn đá cuội có hình trái tim đưa cho Trân.
    - Tôi tặng em một hòn cuội rất đẹp.
    Trân nhìn hòn cuội màu hồng trong lòng bàn tay:
    - Sao anh Hai nói trái tim anh bằng thạch chè nên dễ vỡ vụn?
    - Trái tim của tôi có bằng đá thì nó cũng dễ vỡ vụn.
    - Trân nắm chặt hòn cuội trong tay.
    - Em sẽ giữ gìn không để nó vỡ vụn,
    Trân nhờ Thạch chở đi thăm một người bạn học chung lớp mười hai. Cô bạn gái người Chăm tên Thiềm Thị Lộc. Khi Trân phải nghỉ học để chữa bệnh tim thì Lộc cũng nghỉ học để? cưới chồng. Chồng của Lộc làm việc ở Ủy ban nhân dân xã Phan Thanh, huyện Bắc Bình - nơi có nhiều người Chăm cư ngụ.
    Ngày còn đi học, Trân và Lộc ngồi chung bàn, Trân thích đôi mắt của người bạn Chăm. Đôi mắt đen tròn, hàng mi cong vút có vẻ đẹp huyền bí. Trân thường chỉ bảo bài vở cho Lộc. Bù lại, Lộc dạy cho em hát những bài dân ca Chăm có giai điệu rất lạ. Vào dịp lễ hội truyền thống của người Chăm, Lộc thường rủ Trân về tham dự và xem Lộc múa hát. Đáng tiếc, hôm đám cưới của Lộc, Trân không đến chúc mừng vì em đang nằm điều trị bệnh tim ở bệnh viện tỉnh.
    Thạch lái xe vào một con đường đất bạc trắng. Nhà của người Chăm xây dựng cũng không khác gì người Việt. Họ chỉ ít trồng cây lớn ở trước sân vì thường dùng sân để phơi nông sản, phơi vải nhuộm hay chăn nuôi dê. Thạch dừng xe trước ngôi nhà mà Trân chỉ, có mái ngói mới lợp đỏ au.
    Lộc đang ngồi dệt thổ cẩm ở trong nhà, nhìn thấy Trân vội chạy ra, tươi cười:
    - Lâu quá Trân mới đến thăm mình.
    Trân đưa cho Lộc một gói khô mực:
    - Tặng vợ chồng Lộc đó. Chồng Lộc có nhà không?
    - Anh ấy đi công tác chưa về. Mời hai bạn vào nhà chơi.
    Rồi nhìn Thạch, Lộc cười.
    - Mình xin lỗi. Mời anh và Trân vào nhà chơi!
    Thạch ngồi vào bộ bàn ghế đánh vẹc ni nâu bóng. Trân đi đến khung cửi, xem tấm thổ cẩm đang dệt có hoa văn đặc biệt của người Chăm.
    - Lộc dệt hàng bán có khá không?
    - Ở đây có hợp tác xã lấy hàng để xuất khẩu nên mình bán thổ cẩm cũng có giá.
    Lộc đi vào nhà trong lấy ra hai ly sữa to, để lên bàn.
    - Mời anh và Trân uống sữa dê. Nhà mình có nuôi năm con dê, một con dê đực và bốn con dê cái nên có dư sữa để bán.
    Trân nhìn ly sữa dê lắc đầu không dám uống. Lộc cười:
    - Uống đi. Sữa dê tốt lắm, giúp cho người ta khoẻ mạnh.
    Thạch uống cạn ly sữa dê rồi nói:
    - Nếu em sợ, tôi sẽ uống giúp em.
    Trân cười:
    - Anh Hai luôn luôn can đảm khi ăn uống. Nhưng em cũng đâu có sợ? sữa dê!
    Trân bưng ly sữa lên nhắm mắt uống cạn ly. Mùi sữa dê tanh nồng khiến em vội vàng lấy tay bịt chặt miệng để khỏi bị ói.
    Lộc đi đến khung cửi rút ra hai dây vải trắng có dệt hoa văn bằng chỉ đỏ, mỗi dải vải dài một gang tay, rộng một đốt gang tay.
    - Mình tặng Trân hai sợi dây này. Khi yêu ai, bạn cột một sợi vào cổ tay mình và một sợi vào cổ tay người mình yêu.
    Trân cầm hai sợi vải cột vào hai tay của em:
    - Con gái Chăm sướng thật, muốn yêu ai là cột tay người mình yêu. Con gái Việt không làm như vậy được.
    - Sao bạn lại cột hai sợi dây vào hai tay của bạn?
    - Tại mình nhiều ?otự ái?!
    - Đừng làm vậy. Trân hãy cột một sợi dây vào tay anh này.
    - Anh ấy đã được một cô gái cột tay rồi.
    - Cô gái đó người? Chăm à?
    Trân bật cười:
    - Không. Cô gái đó người Sài Gòn.
  5. suoihoa

    suoihoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/08/2003
    Bài viết:
    83
    Đã được thích:
    0
    Mười
    Sáng sớm, Thạch phải theo xe tải đi giao nước mắm cho các đại lý ở Bảo Lộc. Đưa tiễn Hiệp và Quế Lan ra bến xe về Sài Gòn chỉ có Trân. Chuyến xe chạy lúc tám giờ chưa đủ khách để rời bến. Ba người vào quán nước để ngồi đợi. Hiệp uống nước tăng lực, Quế Lan uống cam vắt còn Trân uống đá chanh. Nắng buổi sáng đã gay gắt. Cả ba người cầm ly có nước đá, không muốn bỏ xuống bàn, để giữ chút cảm giác mát lạnh từ bàn tay lan truyền vào người. Hiệp nói:
    - Về Sài Gòn, anh sẽ tìm mọi cách giúp em chữa dứt điểm bêïnh tim. Trong khi chờ đợi, em hãy vui vẻ sống. Hãy tin với nền y học hiện đại, bệnh của em không phải là bệnh nan y.
    Trân cười:
    - Thì em đang vui vẻ đây nè. Tiễn anh chị về Sài Gòn mà em đâu có khóc!
    Quế Lan nói:
    - Khi nào em vào Sài Gòn chữa bệnh, chị sẽ dẫn em đi chơi ở công viên nước. Em mặc sức bơi lội.
    Trân hỏi:
    - Bơi ở đó có khác bơi ở biển không chị?
    - Khác chứ. Rồi chị em mình sẽ bơi đua với nhau.
    Chắc chắn em bơi thua chị rồi vì em quen bơi ở biển nhờ nương theo con sóng. Còn ở hồ bơi đâu có sóng.
    - Có chứ. Nhưng sóng ở trong lòng người bơi nên cũng đễ bị ?ochết đuối? lắm.
    - Chị đã bị ?ochết đuối? lần nào chưa?
    Quế Lan bật cười chỉ Hiệp:
    - Có một lần, may nhờ anh Hiệp cứu, chứ không thì chị ?ochìm? luôn.
    Trân móc túi nylon lấy ra một vỏ ốc tai tượng màu nâu đỏ to bằng hai bàn tay. Em áp miệng ốc vào tai Quế Lan.
    - Chị nghe có tiếng sóng biển không?
    Quế Lan nhắm mắt lại, lắng nghe rồi gật đầu. Trân đưa vỏ ốc cho Quế Lan:
    - Em tặng chị. Khi nào nhớ nơi đây, chị chỉ cần đưa nó lên tai, nó sẽ kể cho chị nghe nhiều chuyện về nơi đây.
    - Cám ơn em!
    Quế Lan mở ba lô lấy cây viết màu xanh ngọc đưa cho Trân:
    - Chị tặng em cây viết để làm kỷ niệm và em nhớ viết thư cho chị.
    - Viết thư cho người khác bằng cây viết này được không chị?
    Quế Lan cười:
    - Đâu cần thiết vì người đó đang ở gần em mà.
    Tiếng còi xe đò kêu ?otin tin?, mời khách lên xe. Hiệp đứng dậy trả tiền nước và nói với Trân:
    - Em hãy sống vui vẻ nha. Càng cười nhiều càng tốt! Cấm không được khóc!
    - Em cũng cấm anh chị không được làm cho nhau khóc!
    Năm giờ sáng ngày hôm sau.
    Chiếc xe tải của hãng nước mắm Hương Biển bắt đầu chạy từ Bảo Lộc trở về Phan Rí. Trên xe có đống rau quả anh tài xế mua về cho vợ đem ra chợ bán. Thạch mua ba ký bơ cho Trân và một hộp trà loại thượng hạng cho chú Sáu.
    Đến bãi biển Cà Ná, xe dừng lại trước một quán ăn. Buổi trưa nắng lóa mắt, tài xế muốn nghỉ ngơi một tiếng trước khi lái xe chạy tiếp về Phan Rí.
    Hai người bước vào quán ăn, gọi hai dĩa cơm sườn. Tài xế nói:
    - Anh Thạch uống một chai bia cho đã khát.
    Thạch lắc đầu:
    - Cám ơn. Uống bia buổi trưa, tôi buồn ngủ lắm.
    - Lên xe anh cứ ngủ, tôi lái xe mà!
    - Anh cũng đừng uống bia, lái xe nguy hiểm.
    Tài xế cười:
    - Nhằm nhò gì một chai bia, sức tôi uống cả két. Này ông chủ quán, cho hai chai Sài Gòn xanh.
    Không thể từ chối người bạn đồng hành, Thạch đành phải uống hết chai bia. Ăn uống xong, tài xế nằm ngả lưng ngủ ở ghế bố đặt dưới mái hiên sau quán, ngó ra biển. Thạch không ngủ được. Anh mượn một tờ báo, đem ra ghế bố ngồi đọc. Trang điện ảnh của báo có giới thiệu một bộ phim Hàn Quốc sắp chiếu ở Sài Gòn. Phim có nam diễn viên Park Shin Yang mà Thạch rất ưa thích, khi cùng Quế Lan đi xem phim Bức thư do Yang đóng vai chính. Yang không đẹp trai nhưng anh diễn xuất rất giỏi. Thạch mong sẽ có dịp dẫn Trân về Sài Gòn, đưa em đi xem một bộ phim nhựa tại rạp có màn ảnh rộng, âm thanh nổi. Chắc em sẽ thích thú hơn nhiều so với khi xem phim trên màn ảnh truyền hình.
    Hơn một giờ sau, Thạch đánh thức tài xế dậy để lái xe trở về hãng. Anh tài xế rửa mặt rồi cùng Thạch bước lên xe tải. Xe chạy, gió hiu hiu lùa vào khung cửa làm mắt Thạch ríu lại?
    ... Ngày khai giảng năm học mới, Thạch chở Trân đến trường bằng chiếc xe đạp xanh mới mua. Trên đường, học sinh mặc quần áo mới đi bộ từng nhóm trò chuyện vui vẻ. Những tà áo dài trắng của nữ sinh làm sáng lên một góc phố vốn âm u vì những dãy nhà cổ đã nhiều năm không được quét vôi lại. Thạch quay đầu về phía sau, nói:
    - Mấy bạn học sinh đang nhìn chúng ta cười kìa!
    - Chúng cười vì thấy anh Hai đã lớn mà còn đến trường trung học. Vậy, chắc anh Hai học dở ẹc!
    Gần đến trường, bất chợt một cơn mưa rào đổ xuống. Các học sinh chạy ùa vào núp dưới mái hiên những ngôi nhà hai bên đường. Thạch vẫn đạp xe đi, Trân cầm cặp với tay che đầu Thạch. Anh đưa một tay lên kéo chiếc cặp xuống che đầu Trân. Chiếc xe mất thăng bằng loạng choạng suýt ngã. Trước cổng trường có treo băng rôn đỏ, chữ trắng ?oMừng năm học mới?. Trân xuống xe, nói:
    - Anh Hai về nghe! Nhớ mười hai giờ đến đón em.
    Trân bước vào cổng trường, Thạch đạp xe vào theo. Ông bảo vệ đẩy thật mạnh chiếc xe đạp ra ngoài cổng và đóng cửa sắt. Thạch và chiếc xe đạp ngã xuống mặt cát lấm tấm dấu vết những giọt mưa...?
    M ư ờ i m ộ t
    Chị Yến đang ngồi tính sổ lương ở văn phòng. Chuông điện thoại reo, chị hờ hững cầm ống nghe rồi mặt tái xanh, miệng nói lắp bắp:
    - Dạ?xin?cảm? ơn!
    Chị vội chạy đến phòng ông giám đốc, quên cả gõ cửa, chị đẩy cửa bước vào. Ông Tư giật mình, ngẩng đầu lên:
    - Có chuyện gì gấp vậy?
    - Dạ thưa ông, cảnh sát báo cho biết chiếc xe tải của hãng ta bị một xe chở tôm đông lạnh đụng ở ngã ba Duồng. Họ đã đưa tài xế và cậu Thạch vào bệnh viện thị trấn.
    Ông Tư nhíu mày rồi mở một tập hồ sơ, ghi ra giấy một số điện thoại đưa cho chị Yến:
    - Chị gọi cậu Đông đến chỗ xảy ra tai nạn để coi xe. Đây là số điện thoại của gia đình cậu Thạch, chị báo cho họ biết tin. Bây giờ, tôi đi đến bệnh viện.
    Cùng lúc đó, một ngư phủ đi ngang qua nhà lều gọi lớn:
    - Ông Sáu ơi!
    Chú Sáu đang nằm nghỉ trên giường vội nhổm dậy, bước ra cửa, hỏi người đàn ông mặc áo bà ba đen:
    - Có chuyện gì vậy anh Bảy?
    - Tôi thấy người ta chở một người thân của ông vào bệnh viện cấp cứu
    Chú Sáu hốt hoảng:
    - Con Trân hả?
    - Tôi không biết tên. Người đó làm việc chung, ăn ở chung với ông tại nhà lều này nè.
    - Trời đất! Cậu Thạch. Cậu ấy bị sao vậy?
    - Đụng xe! Cả tài xế và cậu ấy đều được đưa vô bệnh viện. Thôi, tôi đi.
    Người đàn ông bước về phía bến cá. Chú Sáu khóa cửa nhà lều rồi bước vội đến bệnh viện thị trấn
    Ông Tư chạy xe Dream vào sân bệnh viện. Ông bước thẳng vào văn phòng bác sĩ giám đốc bệnh viện. Hai người là bạn thân nên sau cái bắt tay, bác sĩ nói:
    - Có chuyện gì mà anh Tư phải đến đây? Sao anh không điện thoại cho tôi biết?
    - Ông Tư ngồi xuống chiếc ghế nệm màu đen.
    - Tôi có hai nhân viên bị đụng xe mới đưa vào đây cấp cứu. Nhờ anh Ba coi giùm hồ sơ nạn nhân.
    Bác sĩ lật hồ sơ ra xem rồi nói:
    - Cậu Lâm tài xế đã chết ngay tại chỗ khi hai xe đụng nhau. Tôi đã ký giấy cho thân nhân đem xác về nhà liệm. Còn cậu Thạch bị thương ở đầu và ngực, đang nằm ở phòng cấp cứu.
    - Anh Ba coi có thể cho xe cấp cứu chở cậu Thạch về bệnh viện Sài Gòn chữa trị? Mọi phí tổn tôi sẽ lo.
    Bác sĩ lắc đầu:
    - Tôi đã xem phim chụp đầu và ngực cậu ấy. Vết thương quá nặng, không thể cứu chữa được. Tôi tin bệnh viện lớn cũng không giúp gì được cho cậu ấy, trái lại di chuyển càng dễ làm cho cậu ấy mau chết. Tôi cho cậu ấy nằm lại đây để còn có thời gian gặp mặt thân nhân.
    Bác sĩ dẫn ông Tư đến phòng cấp cứu. Thạch nhắm mắt, nằm bất động trên giường. Vòng băng trắng ở đầu và ngực đều có vết máu đỏ. Một chai nước biển đang được truyền vào cánh tay phải của Thạch.
    Ông Tư nhìn Thạch, thở dài. Ông bắt tay bác sĩ:
    - Cám ơn anh Ba. Tôi đến nhà anh tài xế để chia buồn.
    Chú Sáu bước vào phòng cấp cứu. Cô y tá đã được lệnh của bác sĩ cho phép thân nhân gặp nạn nhân lần cuối nên cô lẳng lặng bước ra ngoài. Chú Sáu cầm tay Thạch. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh, chú ứa nước mắt:
    - Cậu Thạch! Cậu Thạch!
    Thạch từ từ mở mắt. Những ngôi sao nhiều màu sắc đang bay lượn trước mắt anh.
    Chú Sáu lắc lắc bàn tay của Thạch:
    - Cậu tỉnh chưa?
    Thạch cố gắng gật đầu nhưng anh không làm được. Anh mấp máy đôi môi. Chú Sáu rót một ly nước, nghiêng vào miệng cho Thạch uống. Anh tỉnh dần và nhận ra khuôn mặt đầy nếp nhăn của chú Sáu. Anh khẽ nói:
    - Hôm nay ngày mấy rồi chú?
    Chú Sáu ghé sát tai Thạch, trả lời:
    - Ngày bốn tháng bảy.
    Thạch nở nụ cười méo xệïch.
    - Cháu đã sống ở đây được ba tháng một ngày. Cháu đã vượt qua anh thư ký trước kia. Vậy cháu đã thắng, phải không chú?
    Chú Sáu cố nén tiếng nấc, gật gật đầu:
    - Cậu đã thắng!
    Có tiếng động bên ngoài cửa kính, chú Sáu ngó ra. Hải đang giữ chặt vai Trân đứng ở bên ngoài, không cho em bước vào phòng cấp cứu và em đang cố vùng vẫy thoát ra. Chú Sáu vội bước ra ngoài, nói với Trân:
    - Bình tĩnh đi con!
    Trân cúi đầu, cắn mạnh vào tay Hải đang giữ chặt vai em. Hải buông tay ra xuýt xoa. Hải định bạt tai Trân thì chú Sáu ôm em che chở. Trân nói:
    - Ba không cho con vào phòng, con sẽ đập đầu vô cửa kiếng này.
    Chú Sáu vuốt tóc Trân:
    - Bình tĩnh đi con. Ba sẽ để con vào phòng. Nhưng coi chừng xúc động quá con sẽ xỉu.
    Trân hét lên:
    - Con hết đau tim rồi! Con không thể nào đau tim được nữa, ba biết không?
    - Ba biết. Ba sẽ đưa con vào phòng.
    Chú Sáu mở cửa cho Trân đi vào rồi chú đóng cửa lại và đứng ở bên ngoài. Chú nói với Hải:
    - Con đừng làm nó căng thẳng, nó sẽ xỉu!
    Hải nhăn mặt:
    - Ba chiều nó quá, nó sẽ hư.
    Chú Sáu lắc đầu, thở dài.
    Trân bước đến bên giường Thạch nằm. Em hít một hơi dài để trấn tĩnh rồi khẽ lay vai Thạch:
    - Anh Hai nhận ra em không?
    Thạch mở mắt nhìn Trân, thấy khuôn mặt em lờ mờ phía trước đang từ từ rõ dần:
    - Trân hả?
    Trân reo lên:
    - Đúng em rồi! Vậy anh Hai còn nhớ hôm ở bãi biển anh Hai nói: Mọi điều ở đời đều không có thật?
    - Đúng rồi.
    - Bệnh đau tim của em cũng không có thật?
    - Đúng rồi.
    - Cái chết cũng không có thật?
    - Đúng rồi.
    - Tình yêu cũng không có thật?
    Thạch cố nhìn vào đôi mắt Trân. Đôi mắt mở lớn như tin tưởng, như chờ đợi một điều gì mầu nhiệm sẽ xảy ra. Và Thạch nói:
    - Không. Tình yêu có thật!
    Trân nở nụ cười rạng rỡ:
    - Vậy anh Hai thua em rồi. Hôm đó em đã nói: Phải có một điều gì có thật trên đời này. Em cũng tin tình yêu có thật.
    Trân tháo một dải vải trắng có hoa văn đỏ của người Chăm ra khỏi cổ tay em rồi cột dải vải vào cổ tay Thạch. Anh xiết chặt bàn tay Trân, mỉm cười và từ từ nhắm mắt lại.
    Trân hét lên:
    - Anh Thạch!
    Rồi em gục đầu vào vai Thạch, bật khóc. Chú Sáu và Hải vội chạy vào với những đôi mắt đỏ hoe?
    M ư ờ i h a i
    Bầu trời đang xanh ngắt, bỗng mây đen kéo đến che khuất mặt trời. Sấm chớp nổ ù tai rồi cơn mưa đầu mùa bất chợt đổ xuống. Hơi đất oi nồng từ ngoài sân bệnh viện ùa vào phòng các bệnh nhân đang nằm khiến nhiều người phải đóng cửa sổ. Mưa mỗi lúc một lớn, phủ trắng xóa cây phượng đã có trái xanh non trong sân bệnh viện. Nước mưa thoát xuống cống rãnh không kịp nên đọng thành vũng trên con đường trải đá trong sân. Trời mát mẻ dần, nhiều người đã mở cửa sổ để hóng những ngọn gió lấm tấm bụi mưa.
    Nếu Thạch còn sống thêm một giờ nữa, anh sẽ được nhìn thấy cơn mưa đầu mùa hè. Anh sẽ không còn có ý nghĩ sai lầm: ?oMùa hè ở đây thật khắc nghiệt. Trời không mưa nên người ta cũng khó mà khóc được!?.
    Tp.Hồ Chí Minh, tháng 5-2002 - Đoàn Thạch Biền

Chia sẻ trang này