1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mưa ở kiếp sau - Đoàn Minh Phượng

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi CuZin, 18/11/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    9. Đâu nắm xương em tôi
     
    Tôi đến nhà cha tôi vào sáng thứ tư. Tôi mặc chiếc áo, mang đôi giày đắt tiền nhấtmà tôi có. Tôi thuê xe taxi đi đến căn nhà đó. Tôi bấm chuông. Người đến mở cái ô nhỏ trên cánh cửa sắt nhìn ra là một phụ nữ. Anh hôm nọ tôi đoán là tài xế đã đưa cha tôi đi làm.
    "Quỳnh có nhà không hở cô?"
    "Cô Quỳnh đi nước ngoài du học rồi, đi đã được nửa năm".
    "Ô, bạn bè tệ thật, đi mà không báo cho cả lớp biết".
    "Ừ. Cô ấy đi cũng hơi bất ngờ. Đáng lý ra là đến cuối năm mới đi, nhưng mà có thay đổi sao đó".
    "Thế cha mẹ Quỳnh có nhà không ạ? Cháu có mang trả mấy món cháu mượn của Quỳnh".
    "Mẹ của Quỳnh có nhà. Cô chờ tôi vào thưa nhé".
    Vài phút sau chị giúp việc ra mở cổng. Cánh cổng nặng được kéo vào trong, vừa hở một khe đủ cho một người bước vào.
    Bên trong là một cái sân rộng, có khoảng trồng cỏ, có khoảng lát đá hay gạch màu xanh xám. Sau hai cánh cổng, bên phải sân, là nhà để xe con. Cách một khoảng sân rộng, căn nhà chính nằm bên trái, đó là một biệt thự một lầu xây trên một nền cao, có những bậc tam cấp dẫn lên. Ở gần mảng tường góc bên kia có một cây phượng vĩ lớn, mùa này lá chỉ còn lưa thưa.
    Chị giúp việc đưa tôi đến ngồi trong phòng khách. Mẹ của Quỳnh mặc một chiếc áo vải mềm in hoa màu da trời bước xuống với một nụ cười nằm mãi suốt một ngày trên hai bờ môi vẽ son sắc sảo. Tôi nói:
    "Cháu định đến thăm Quỳnh và mang trả mấy quyển sách cháu mượn lúc học thi. Nhưng cô giúp việc mới nói cho cháu biết Quỳnh đi Thuỵ Sĩ rồi. Cháu xin gửi sách lại cho cô".
    "Ồ, Quỳnh nó đâu có cần mấy cuốn sách này nữa".
    "Nhưng cháu mượn thì vẫn phải trả. Nhờ cô cất hộ".
    "Ừ, thôi để cô mang lên cất vào kệ sách của Quỳnh trên lầu. Từ ngày cái Quỳnh đi, cô vẫn để phòng nó y nguyên như lúc nó ở nhà... Cho đỡ nhớ. Nhiều khi cô đi thơ thẩn vào phòng Quỳnh, cứ tưởng như nó chỉ mới đi ra ngoài một chút, đến giờ ăn cơm lại gặp...".
    Bà ấy hạ mi xuống rồi mở ra như vừa kịp chặn lệ tràn mi. Đôi mắt bà vừa long lanh, vừa duyên dáng và đầy hãnh diện.
    "Cháu mang sách lên phòng Quỳnh giúp cô nhé!".
    "Vâng."
    Tôi cầm túi đựng sách đi theo bà ấy lên lầu. Phòng của Quỳnh đẹp như phòng những cô gái nhà giàu Âu - Mỹ ngày xưa mà tôi biết trong phim, êm đềm và thanh lịch. Có lẽ chủ nhân của nó đài các nhưng hiền lành, và ít chú ý tới thời thượng. Chúng tôi đi một vòng quanh phòng. Một cánh cửa tủ áo của Quỳnh mở hé, có mùi hương nhẹ từ đó bay ra lúc tôi đi ngang qua. Hai cửa sổ màn phủ từ trần đến chạm đất, kéo sang một bên. Tôi nhìn ra ngoài, các cành cây phượng vĩ lưa thưa những chiếc lá nhỏ lung linh trong ánh sáng rực rỡ lúc gần trưa.
    Tôi đặt những cuốn sách lên kệ, chen vào những cuốn sách khác.
    "Cháu xin lỗi đã đến làm phiền cô. Cháu không biết là Quỳnh đi nước ngoài rồi. Cháu gọi điện mãi, nhưng không được, cứ nghĩ là điện thoại của Quỳnh hỏng".
    "Ồ không có gì phiền đâu. Ngược lại nữa kìa, cô rất vui khi gặp bạn của Quỳnh, cháu làm cô đỡ nhớ nó. Thỉnh thoảng cháu cứ đến chơi với cô, nói chuyện trường học, thầy cô giáo... Ồ, cô quên mời nước, cháu uống gì?"
    Chúng tôi ngồi xuống hai chiếc ghế nệm nhỏ. Tôi nhìn bâng quơ trong phòng. Trên bàn học kê sát tường, cạnh cửa sổ, có một bức ảnh của Quỳnh trong một cái khung bọc da. Tôi có tất cả lý do để ghét đứa con gái đó. Nó bằng tuổi tôi, có lẽ sinh sau tôi vài tháng. Nó là lý do khiến cha bỏ mẹ tôi, hoặc ít ra, nó cũng là kết quả của sự chọn lựa của cha tôi, sự chọn lựa đã tàn phá chúng tôi. Và giờ đây, tôi bơ vơ còn nó có tất cả những thứ mà một đứa con gái mơ ước. Tôi bước tới bàn học để nhìn ngắm Quỳnh kỹ hơn. Để làm gì vậy? Tôi không biết. Tôi thấy hơi nhói ở tim. Quỳnh đẹp. Tóc nó không nhuộm và được cắt tỉa như con gái thời nay, nó để tóc thẳng, giản dị. Gương mặt Quỳnh không rực rỡ, nhưng có chiếc mũi đẹp. Chân mày nhạt trên đôi mắt hơi quá to làm cho Quỳnh có vẻ ngơ ngác, hơi mong manh đôi chút. Quỳnh sẽ không nổi bật trong đám đông, nhưng trông Quỳnh dịu dàn và một chút gì như thiên thần.
    Tôi chợt thấy phía sau bức ảnh một quyển sách bìa màu vàng. Quyển sách có bìa úp xuống, nó nằm sát cạnh bàn bên trái, bức màn buông xuống chạm lấy gáy sách và che khuất một góc của cuốn sách. Tôi nghĩ là mình biết quyển sách đó, nhưng ở đâu? Không, tôi chưa từng thấy nó bao giờ, nhưng có người đã nhắc đến nó trong một câu chuyện mơ màng và lạ lùng. Tôi chưa nhớ là câu chuyện gì.
    Tôi cầm quyển sách lên. Quyển sách đã cũ, bìa màu vàng đã phai đi nhiều. Tôi xoay bìa trước lên và đọc tựa: Đoạn trường tân thanh của Nguyễn Du - Bản song ngữ Việt - Pháp. Tôi chợt nhớ ra, trong giấc mơ, cô gái mặc áo màu đen đã nhắc tới cuốn sách này. Cô đã nói: "Mai có nhớ câu Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh trong cuốn sổ bìa màu vàng không?".
    Tại sao quyển sách đó lại nằm ở đây?
    Tôi nói với mẹ của Quỳnh:
    "Thưa cô, không có Quỳnh ở đây cháu hỏi chuyện này cũng ngại, nhưng cô cho cháu xin lại quyển sách này được không? Nó là của cháu, cháu cho Quỳnh mượn."
    "Vậy à? Thế mà tôi cứ tưởng cuốn sách đó của bố Quỳnh".
    "Thưa đúng là của cháu mà. Trước khi đi Quỳnh quên trả, cũng như cháu đã mượn sách của Quỳnh rồi quên hàng mấy tháng không mang sang".
    "Ồ, nếu của cháu thì cháu cứ cầm về đi. Thì ra Quỳnh mượn của cháu mang về nhà rồi để đâu đó, chồng tôi cầm lấy xem, thế là tôi tưởng cuốn sách của ông ấy".
    "Cháu cám ơn bác. Cháu đang cần cuốn sách để học thêm tiếng Pháp".
    Tôi cầm cuốn sách bỏ vào túi xách của tôi rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh mẹ Quỳnh. Người giúp việc đã mang nước lên và rời căn phòng. Không gian thật êm đềm. Tôi không muốn phá vỡ sự êm đềm nơi đây. Nhưng tôi không được quên lý do tôi đến đây. Tôi đến đây để tìm câu trả lời cho câu hỏi của dì Lan.
    "Thưa cô, Quỳnh sinh năm nào hở cô?"
    "Cái Quỳnh sinh năm 1985. Cháu học chung lớp với Quỳnh mà, cháu không biết sao?"
    "Dạ cháu biết chứ, bọn cháu đứa nào cũng sinh cùng năm tám lăm cả. Cháu chỉ hỏi cho có chuyện vậy thôi".
    Tôi im lặng một lúc.
  2. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    "Quỳnh sinh ở Hà Nội hay ở Sài Gòn?"
    "Ở Hà Nội. Nó vừa được hơn hai tháng thì chúng tôi chuyển nhà. Tôi đưa Quỳnh vào trong đây, còn bố Quỳnh thì đi Liên Xô học phó tiến sĩ".
    "Vậy là bác vào Nam hai mươi hai năm rồi".
    "Ừ, thời gian qua thật nhanh. Bọn cháu còn trẻ chắc không thấy thế".
    Hai mươi hai năm. Có một thứ gì đó giống như một niềm hy vọng mơ hồ, nó đến cùng với nỗi lo sợ cũng mơ hồ.
    "Cháu muốn hỏi cô một chuyện này xảy ra lâu rồi. Cô cho phép cháu mới dám hỏi".
    "Chuyện gì?"
    "Cách đây cũng hai mươi hai năm ở Hà Nội, có một cô gái trẻ mang tới nhà giao cho bác trai một đứa bé gái mới hai tháng tuổi. Bác có nhớ đứa bé ấy không?"
    Mẹ của Quỳnh lặng đi một lúc.
    "Tại sao cô hỏi những chuyện lạ lùng như vậy? Nhà này không bao giờ xảy ra những chuyện kỳ quái như vậy".
    Gương mặt người đàn bà đanh lại, ngả sang màu chì, và trong sự giận dữ thảng thốt có nhiều lo âu. Bà ấy nhìn tôi như muốn hỏi tôi là ai, nhưng bà không hỏi. Sự thảng thốt tan nhanh sau một khoảnh khắc ngắn ngủi. Bà trở lại thân thiện.
    "Cháu đùa gì kỳ lạ không thể tưởng tượng được, ai không hiểu sẽ giận cháu lắm đấy. Cái Quỳnh là con của cô mang nặng đẻ đau, cô sinh Quỳnh ở Tràng Thi, chứ có phải cô đặt hàng người ta mang lại giao tận nhà đâu. Đừng đùa đau tim như vậy chứ."
    "Cháu không đùa đâu, đó là chuyện có thật. Việc ấy báo có đăng".
    "Báo nào, đăng chuyện gì?"
    "Báo nào cháu quên rồi. Một ngày, cháu không nhớ chính xác ngày nào, chỉ nhớ là cuối tháng Tám năm 1985 có một cô gái mang một đứa trẻ sơ sinh đến bỏ trước một căn nhà ở phố Tuệ Tĩnh. Đó chính là căn nhà của cô và chú."
    "Sao cô biết căn nhà đó? Họ còn đăng những gì nữa?"
    "Không lẽ cô không nhớ sao?"
    "Tôi không đâu thì giờ xem những báo nhảm nhí ấy. Mà có xem thì cũng không nhớ. Mỗi ngày bọn họ đăng bao nhiêu là chuyện. Cô ở đâu mà có cái bài báo cũ rích đó".
    "Chắc chắn là cô phải xem ch ứ, và nhớ câu chuyện đó, vì nó xảy ra ngay trước nhà cô. Báo đăng rằng khi một người trong nhà mở bọc ra thì đứa trẻ đã chết từ lúc nào. Khi công an hỏi chuyện người lái xe đã nhặt cái bọc ấy, ông ta nhớ lại có trông thấy người mẹ vô lương tâm đã mang cái bọc có đứa bé đi bỏ. Cô ấy trẻ lắm, chỉ là một con bé con chừng mười bốn, mười lăm tuổi".
    "Tôi không hiểu sao nhà nước lại cho phép mấy tờ báo in những cái tin câu khách không thật như vậy. Toàn tưởng tượng của bọn nhà báo biếng nhác và vô lương tâm".
    "Cô nói đúng. Tờ báo ấy không nói sự thật. Một người mẹ dù trẻ dại đến mấy, khi con mình chết cũng biết đem chôn chứ sao lại đem đi bỏ ở lề đường? Sự thật là cô gái ấy trao cái bọc cho bác Lân chứ không bỏ ở lề đường, và trong bọc ấy có một đứa bé chứ không phải là một cái xác chết. Nó chỉ là một sinh vật nhỏ xíu, nhưng mà nó còn sống. Sau đó chuyện gì đã xảy ra? Tại sao nó chết? Ai giết nó? Và tại sao? Người ta chôn nó ở đâu?"
    "Cô bị điên dại hay cô có ý định gì mà lại dựng nên một câu chuyện lạ lùng như vậy?"
    Người đàn bà nhìn tôi chăm chăm, trên gương mặt đanh lại vì giận là đôi mắt của loài sói long lanh. Đôi môi vẽ son rất kỹ mím lại, kéo thành một đường dài cong xuống đầy đe doạ.
    "Cô là ai? Ai sinh ai đẻ ra cô? Ai thuê mướn cô? Cô không phải là bạn của con tôi. Cô vào nhà tôi mưu tính chuyện gì?
    Tôi không biết phải trả lời thế nào. Tôi chợt thấy mình kiệt sức. Ánh sáng trong phòng như quá trắng, tai tôi nghe tiếng gió rít qua khe núi, thứ âm thanh tôi chưa bao giờ nghe, và giá băng từ bên trong tràn lên, cơn lạnh từ sống lưng lan ra mỗi phân da thịt. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Tại sao tôi lại ngồi trong căn phòng này, trong ngôi nhà này, và hỏi những chuyện tôi không dám biết.
    "Cô đi khỏi đây ngay. Không, cô ngồi đó, tôi kêu công an đến xem cô sẽ trả lời thế nào."
    Người đàn bà đi đến nơi đầu giường của Quỳnh. Bà cầm điện thoại lên và bắt đầu bấm số, nhưng cơn giận làm cho bà run rẩy và không gọi được.
    Tôi đứng dậy cầm túi xách của mình chạy vội xuống cầu thang. Lúc vừa tới tầng dưới tôi biết mẹ Quỳnh đang chạy theo tôi. Tôi băng qua phòng khách, xuống các bật thang trước nhà, băng qua khoảng sân trước đến cổng. Cổng đã cài. Tôi đưa tay mở then nhưng nhận ra có một ống khoá ở đó. Tôi đập vào hai cánh cửa. Cô giúp việc chạy ra. Mẹ Quỳnh chạy đến cách cánh cổng một quãng thì ngừng lại và cố giữ nhịp thở cho đều lại. Tôi thôi không còn đường thoát. Tôi đứng áp mặt vào cổng sắt cho khỏi ngã xuống.
    Không như tôi nghĩ, mẹ Quỳnh ra dấu cho người giúp việc mở cổng cho tôi bước ra ngoài. Cánh cửa đóng lại sau lưng tôi như không có chuyện gì xảy ra. Con đường trước nhà buổi trưa nắng chói chang.
  3. titosbi

    titosbi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/06/2005
    Bài viết:
    21
    Đã được thích:
    0
    Sao lâu quá, post tiếp đi bạn ơi
  4. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    10. Sổ đoạn trường
    Về đến gian phòng nóng hâm hấp trong dãy nhà trọ, tôi mệt lả, để cả quần áo nằm ngủ thiếp đi trên chiếc giường nhỏ không có nệm. Đến đêm thức giấc, tôi thấy đói và lạnh. Tôi mặc vào chiếc áo dày nhất, rồi lại lên giường nằm, trùm lên người tất cả những tấm chăn và những chiếc khăn mà tôi tìm được. Cơn lạnh không rời bỏ tôi trong bốn ngày, chen vào đó là những cơn sốt đốt tôi từ bên trong, những ngọn lửa điêu linh đốt ý thức tôi thành tro, tôi không biết suy nghĩ hay đau buồn. Lúc nóng tôi nằm chờ băng tuyết và lúc rét tôi chờ đám cháy đến. Tôi không biết thứ nào sẽ giết tôi trước.
    Buổi tối, giữa những cơn sốt, tôi nằm mơ thấy Chi. Thân người của tôi, gương mặt của tôi, nhưng mái tóc và chiếc áo là của nó, mong manh và dài lướt thướt. Nó đi ở trên cao, bên trên những bức tường cao rào quanh những toà nhà lớn. Trên những bức tường đó có cắm những thanh sắt nhọn để ngăn kẻ trộm, nhưng chẳng hề làm vướng áo nó. Nó nhìn xuống tôi, bằng đôi môi tím ngắt, và trong cơn sốt tôi chợt nghe những ngọn gió lạ lành lạnh trong một bầu trời gần tắt nắng, vừa se sắt vừa êm ái. Tôi đi theo nó qua bao nhiêu con đường của thành phố, lúc nào cũng nhìn thấy nó từ một khoảng cách, chứ không ở gần. Thỉnh thoảng Chi biến mất, tôi nhìn quanh tìm không thấy, chợt nó lại đang bước những bước nhẹ hẫng ở một nơi khác, rồi lại mất, rồi lại hiện. Vào đoạn cuối, tôi đi một mình suốt một quãng đường dài, khi con đường đó hết, tôi thấy Chi ngồi ở nơi mặt đất như dừng lại. Cả bầu trời sắp tối buồn ngăn ngắt. Tôi đến đứng bờ vực nhìn xuống bên dưới, rất xa, nhìn như có một con suối. Tôi không thấy dòng suối chỉ thấy bóng tối và tiếng nước chảy. Chi gọi tôi đến gần. Nó đưa tôi đến nằm xuống một phiến đá hình chữ nhật nửa giống một chiếc quan tài nửa giống một bờ tường thấp. Hai tay tôi dang ra, Chi cúi xuống tôi thật gần, bàn tay của Chi chạm vào tôi, ở giữa vai và ngực. Bàn tay ấy từ đó vuốt dọc theo cánh tay tôi, cho đến khi những ngón tay của bàn tay nó nằm bên trên những ngón tay của tôi, hai cánh tay của chúng tôi nằm song song với nhau. Cánh tay nó màu tím và cánh tay tôi màu trắng. Rồi dường như hai cánh tay nhập lại làm một. Tôi nhìn lên, không thấy Chi đâu nữa, tôi còn có một mình. Tôi nhìn xuống thân mình, thấy tôi đang mặc chiếc áo của Chi, dài và mỏng. Tóc tôi cũng là tóc của Chi, mái tóc dài đến tận bìa của phiến đá tôi đang nằm và chảy xuống đất từ nó.
    Tôi không hiểu giấc mơ. Nhưng có lẽ nó không mang ý nghĩa nào, chỉ là những hình ảnh của những giấc mộng chập chùng tôi thấy hàng đêm, tôi là một đứa con gái thường chiêm bao. Nhưng giấc mơ đó không rời tôi nữa. Không phải ý nghĩa, mà là cảm giác của giấc mơ ấy theo tôi, tôi nhớ lại những ngọn gió vừa thân yêu vừa se sắt, nhớ những ngón tay Chi vuốt trên cánh tay tôi khi chúng nhỏ bé nằm dưới một bầu trời rộng sắp tối tím âm u. Cảm giác đó giống như một lời hứa của em tôi, rằng nó ở quanh đâu đây. Rồi tôi quên giấc mơ đó, những hình ảnh tan đi, chỉ còn lại cảm giác. Nó hiu hắt buồn, nhưng nó cũng có một chút gì thân ái rất giống như tình yêu.
    Một hôm khác, trong một giấc ngủ cạn chập chờn, tôi lại thấy Chi. Tôi thấy Chi nắm tay tôi dắt đến trước hai cánh cổng bằng gỗ lớn để vào một nơi có tên là Vườn Hoa, nhưng khi vào trong thì không thấy một bụi hoa nào, chỉ có những căn nhà Nhật bằng gỗ màu sậm cất không ngay hàng gì cả, và những lối đi hẹp và Chi nắm tay tôi, tay kia nó cầm một quyển sách. Tôi nhìn bìa, thấy những tựa sách viết bằng nét cọ ngoằn ngoèo mờ ẩn trên bìa sách màu vàng. Tôi hỏi Chi cuốn gì đó, nó nói quyển thơ của Đạm Tiên đây mà.
    Thức dậy, tôi lờ mờ nhớ lại hình ảnh của giấc mơ, và quyển thơ của Đạm Tiên trong mơ làm cho tôi nhớ tới cuốn sách tôi đã lấy ở nhà cha tôi, trên bàn học của Quỳnh. Nó vẫn còn nằm trong túi của tôi.
    Tôi mở cuốn Truyện Kiều ra. Quyển sách đầy chú thích. Tôi đọc những chú thích, vì thơ tôi đã biết rồi. Những điển tích mang những cái tên mơ màng của những nhân vật và những vùng đất lạ bên Tàu, những câu chuyện không có chi tiết, những con người trong đó là sự phản trắc, là sự trung trinh, là niềm thương nhớ..., chứ không phải là những con người. Tôi lật qua giở lại các trang, tự hỏi tại sao Nguyễn Du lại đi vào giấc mộng của tôi và Chi. Tôi định gấp sách lại và mang đi cất, chợt đâu đó giữa những trang giấy, tôi thấy có một tấm thiếp. Trên một mặt tôi thấy có in chữ Ruby Heart in bằng chữ nghiêng và hai số điện thoại. Mặt kia in một viên hồng ngọc cắt hình trái tim ở giữa, chung quanh viên ngọc có nhiều hoa và một dải lụa uốn qua những cánh hoa. Cũng có thể đó không phải là dải lụa mà là một đoạn phim. Có thể đây là logo của một hãng phim.
    Khỏi ốm, tôi đi làm lại. Tôi làm ở quán ăn, nơi mỗi tối người ta uống rất nhiều bia, và hầu hết khách là đàn ông. Công việc không nặng nhọc và chủ không khó tính. Chúng tôi làm những thứ được chỉ bảo, và trong những thứ được chỉ bảo đó không có những đòi hỏi quá đáng. Nhưng tôi thấm mệt vì mỗi ngày tôi phải thở thứ dưỡng khí trong một gian phòng máy lạnh kín đầy mùi thức ăn thừa, mùi mồ hôi người, mùi bia, mùi nước tiểu còn đủ độ nồng dù đã lẫn trong mù thơm hoá học găn gắt của thuốc tẩy loang ra từ cửa phòng vệ sinh. Khách uống rất nhiều bia, họ trả tiền bia, trong đó có tiền mua cái quyền được cắt đi một nửa nhân cách của chính họ, tự cho phép mình ồn ào bằng một thứ ngôn ngữ hỗn độn vô nghĩa nhất, và vài thứ nữa.
    Danh dự của đám con gái phục vụ cũng cắt đi một nửa, hoặc là hơn nửa. Tôi không thực sự nghĩ rằng công việc khó khăn hay cay đắng, con gái dạy nhau xem thường những bàn tay và những ánh mắt và những nụ cười thất học ném vào cơ thể chúng hàng ngày. Những nụ cười của đám con gái càng khuya càng tươi và váy càng ngày càng ngắn, ngắn hơn váy của lũ con gái phục vụ ở quán bên kia đường. Không có gì kinh khủng cả, và rồi thì một ngày cũng qua đi. Không có gì xảy ra. Nhưng chuyện bình thường đó cũng là một thứ tai ương. Nó âm thầm không màu sắc và không tiếng động, nó không phải là một cơn bão làm đổ cây, nhưng nó sẽ vùi dập tất cả những gì trinh nguyên của cuộc đời.
    Được cuzin sửa chữa / chuyển vào 08:47 ngày 15/12/2007
  5. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
     
     
    Tôi vào trường để hỏi về hồ sơ chuyển trường. Có thể tôi sẽ phải thi hai môn, dù điểm hai môn đó trong học bạ của tôi ở Hà Nội không kém. Mấy người sinh viên tôi gặp nói thi cho đủ lệ thôi mà, không có gì khó đâu. Tuy vậy tôi vẫn lo. Mới có mấy tháng mà bài vở đã lùi vào một nơi quá xa nơi tôi đứng, dù tôi không biết mình đang đứng ở đâu.
    Ra khỏi trường, tôi vào một quán cà phê sinh viên ở góc đường. Ở đó tôi nhìn thấy một mẩu quảng cáo tìm người mẫu của một công ty làm phim quảng cáo. Nó được ghim trên một tấm bảng rao vặt gắn trên tường. Mẩu quảng cáo làm tôi tò mò, không hẳn vì nó hứa hẹn công việc thú vị và tiền lương cao, mà vì cái hoa in ở góc dưới, dường như tôi đã trông thấy nó. Dường như trong một bộ phim hay trong một trang sách đã xem và đã quên, hoặc trong một giấc mơ. Tôi không bao giờ thực sự biết tại sao tôi muốn đến đó, để tìm một thứ gì tôi mơ hồ biết và không biết.
    Ở nhà trọ, tôi gội đầu trong phòng tắm tập thể rồi mượn máy sấy khô tóc. Tôi về phòng khoá cửa lại. Tôi cởi áo, mang một đôi giày hơi cao, xoã mớ tóc dài vừa gội cho chảy xuống vai và lưng. Tôi đứng trước tấm gương nhỏ, tự nhìn ngắm mình. Tôi có đủ đẹp để được nhận làm người mẫu không? Đôi mắt tôi cũng dài, mi cũng đen như mắt của dì Lan, và môi vừa vặn. Còn thân thể, dáng người? Gương nhỏ quá tôi loay hoay vẫn không thể nào nhìn thấy cả người, tôi chỉ đoán, hoặc ước mong, là tôi có thân hình trông được.
    Tôi gửi hồ sơ, chờ, rồi gọi điện thoại. Tôi nói chuyện với đôi ba người khác nhau trong phòng tuyển dụng. Họ cho tôi một cái hẹn vào chiều thứ sáu. Tôi mượn bàn là, là áo quần thật thẳng nếp. Tôi mang đôi giày cao mới mua.
    Khi đứng trước hai cánh cửa cổng bằng gỗ tôi chợt thấy sờ sợ. Hình như một cơn gió lạnh vừa quét qua con đường vắng. Tôi thấy nao nao như máu không chảy đến hết các đầu ngón tay. Cánh cổng này, tôi đã thấy rồi. Ở đâu?
    Trong cùng một khắc đó, tôi chợt biết công ty Muôn Hoa không phải là một hãng phim, cũng không phải hãng quảng cáo. Nó là một cái hội, nơi đàn ông thượng lưu đến chơi, nơi họ uống rất nhiều rượu và được các cô người mẫu giúp cho những cuộc rượu hào hứng hơn. Chi vừa nói vào tai cho tôi biết, không phải bằng tiếng nói, không một lời nào. Nó nói bằng một nụ cười mơ hồ khó hiểu, ngay cả nụ cười đó tôi cũng không nhìn thấy. Tôi không biết đây là linh cảm, hay là trí nhớ về một điều gì đó đã được báo trước rồi, một hôm nào đó, trong mơ.
    Tôi bấm chuông rồi đứng lùi ra một chút để chờ. Tôi ngước mắt nhìn, trên đỉnh trời, trời giăng kín mây bất động. Phía dưới thấp, có những đám mây mỏng đang trôi trên nền trời xám.
    Người mở cửa dẫn tôi băng qua một khu vườn kiểu Nhật, chỉ có đá và nước chứ không có hoa, đi qua một hành lang dọc bức tường phía trái, đến một căn phòng khách nhỏ. Ông ta bảo tôi chờ ở đó. Tôi ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế nhỏ ở gần cửa phòng. Tôi chờ rất lâu, trời tối đi, mà không có ai vào bật đèn. Có lẽ quá bẩy giờ mới có một người đàn bà bước vào. Đó là cô Tâm.
    Cô bảo tôi đứng dậy. Cô dùng lưng bàn tay vuốt dọc cánh tay phải của tôi, từ vai xuống đến những ngón tay. Trong lúc tôi vẫn đứng, cô ngồi xuống chiếc ghế nệm thấp.
    "Em cởi quần áo ra hết di, cho cô xem."
    Tôi nhìn quanh phòng.
    "Em thay quần áo ở đâu hở cô?"
    "Ở đây, ngay trước mặt cô đây. Và cô nói em cởi quần áo chứ không phải thay."
    Tôi ngần ngừ, rồi tôi bắt đầu mở từng cúc áo bằng tay trái. Cánh tay phải mà cô Tâm đã vuốt nó, tôi để thỏng. Tôi nhìn vào mắt cô Tâm cố hiểu cô muốn gì ở tôi.
    Cô Tâm nói:
    "Cô khuyên em nên nhìn xuống đất. Em ngồi mẫu, người ta trả tiền em để nhìn em, chứ không phải để em nhìn họ."
    Tôi nói nhỏ:
    "Em chưa bắt đầu mà."
    Cô Tâm nhìn tôi nghiêm khắc:
    "Em vâng lời cô, sẽ thấy mọi chuyện dễ dàng hơn."
    Tôi vẫn nhìn cô Tâm, nhưng chỉ được nửa giây. Tôi thua cuộc, quay đầu nhìn ra phía một khung cửa sổ nhỏ. Tôi cố giữ gương mặt mình bất động. Tay tôi vẫn tiếp tục mở hàng cúc áo.
    Quần áo cởi ra hết, tôi đứng trước mặt cô Tâm, ánh mắt tôi tuyệt vọng hướng vào khung cửa sổ nhỏ, cố nhìn thấy một chút bầu trời bên ngoài. Nhưng bên ngoài trời đã tối đen. Cô Tâm nhìn tôi, chậm rãi đánh giá thân thể tôi.
    Chợt cô đứng dậy, luồn tay dưới tóc tôi. Cô kéo nhẹ những lọn tóc lên hôn. Rồi cô ngồi xuống, giọng cô dịu dàng:
     "Cô bảo em nhìn xuống đất là để bảo vệ cho em thôi. Em không nhìn thấy khách thì tốt cho em hơn."
    "Nếu làm ở đây thì công việc của em như thế nào? Em phải làm gì?"
    "Em không phải làm gì hết, chỉ cần ngồi thật yên, thật đẹp. Em ngồi mẫu, mà không biết ngồi yên, thì không được lãnh lương. Cô dặn gì đừng bao giờ quên. Người ta sẽ nhìn em, nhưng trong phòng sẽ không bao giờ đủ ánh sáng để thấy trọn cả người em".
     Cô Tâm đứng dậy:
    "À, cô quên hỏi em tên gì?"
    Tôi nói dối:
    "Anh Đào."
    "Gì Anh Đào?"
    "Thưa Trịnh Anh Đào".
    "Ở đây tôi có Anh Đào rồi. Tên em sẽ là Kiều Lan. Đoá hoa lan xinh đẹp."
    "Thưa cô..."
    "Gì?"
    "Em xin cô cho em một cái tên khác. Em không thích tên đó".
    Cô Tâm mỉm cười, và giữ nụ cười đó thật lâu trên gương mặt điềm tĩnh. Cô nói:
     "Em xin tên khác để làm gì? Em hãy tập vâng lời cô, tập nghe bất cứ điều gì cô định đoạt cho em."
    Cô Tâm gọi người đàn ông lúc nãy đến dẫn tôi ra ngoài. Tôi mặc quần áo vào xong cô vẫn không ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
    Lúc đóng cổng cho tôi, người đàn ông hỏi:
    "Cô có được nhận không?"
    "Thưa có. Nhưng cháu không đi làm được."
    Được cuzin sửa chữa / chuyển vào 08:51 ngày 15/12/2007
  6. Grandfather

    Grandfather Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/04/2006
    Bài viết:
    5
    Đã được thích:
    0
    Truyện hay quá, bạn cố gắng post tiếp cho mọi người đọc nhé. :)
  7. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    11. Những ngọn nến
    Tôi vẫn đi làm ở quán bia. Một bữa có một người khách gọi tôi:
    "Em đến đây anh bảo."
    Ông khách độ bốn mươi tuổi, đang ngồi cùng bàn với hai người đàn ông và một nhưng đàn bà. Tôi nói:
    "Thưa anh gọi gì ạ?"
    "Tại sao trong ly bia anh lại có đá?"
    "Dạ để em gắp đá ra nhé?"
    "Em mang đổ đi."
    "Nhưng..."
    "Còn không thì em gọi chủ quán ra đây anh phạt nó đứng uống một lần hết ly, không được thở. Nó uống được thì anh tha cho em."
    Có lẽ cả bàn đều quen chủ quán, họ đồng cười lớn.
    "Lúc nãy em xin phép, anh cho phép rồi em mới rót bia."
    "Anh cho em rót bia chứ có nói là anh uống bia với đá đâu."
    "Thưa lúc đó trong ly đã có sẵn đá rồi, và anh không nói gì hết, không bảo em bỏ đá ra. Ở đây mọi người ai cũng uống bia như thế."
    "Anh không phải là mọi người. Em gái còn cãi bướng đó à?"
    Ông khách cười đưa bàn tay vòng ra chạm vào lưng tôi, kéo mạnh tôi về phía ông ta. Tôi hơi mất thăng bằng. Bàn tay không ngừng lại ở lưng, nó vuốt xuống mông rồi thấp hơn nữa, nó chạm gấu chiếc váy ngắn, những ngón tay len vào giữa hai đùi, tôi cố khép chân thật chặt, nhưng điều đó chỉ làm cho những ngón tay trở nên quyết liệt và tai ác hơn. Mọi người ở bàn, kể cả người phụ nữ, đều nhìn tôi cười. Họ chờ xem ông khách có thể đi xa đến đâu. Lúc đó cả hai tay tôi đang ôm chiếc bình đựng nước đá, tôi phải đặt nó xuống để có tay hất bàn tay của ông khách ra. Tôi đặt ngay bình nước đá xuống bàn, nhưng bàn thì đầy và tôi không có một giây nào để tìm chỗ trống, tôi đặt nó lên trên những đĩa thức ăn. Tôi không định mạnh tay, nhưng hoặc vì tôi mất thăng bằng, hoặc vì chiếc bình đá tự nó biết giận dữ, nó dằn xuống bàn một tiếng ầm và làm vỡ hai chiếc đĩa bên dưới. Mọi người trong quán quay lại nhìn. Tôi chưa kịp hiểu mình vừa làm gì thì ông khách đã đứng dậy tát vào mặt tôi.
    Mọi người có vẻ thích thú. Không có ai bênh tôi. Tôi bỏ chạy ra đường, và điều nhục nhã nhất xảy ra, không phải lúc oả trong quán, mà năm phút sau, trên đường phố: tôi khóc. Tôi đã vi phạm điều răn đầu tiên của thứ tôn giáo dành cho lũ con gái làm cái nghề nằm trên đường ranh giữa làm công và bán nhân phẩm. Nhân phẩm dù có bán được bao lâu vẫn còn nguyên vẹn, nếu lũ con gái giữ được giới điều này: xem thường những xúc phạm. Khi những xúc phạm được xem thường, thì chúng không có thực. Không ai chạm được đến danh dự mà chúng tôi gìn giữ yên lành bên dưới những lời vâng dạ, những nụ cười ngoan ngoãn tán đồng. Nhưng khi tôi khóc vì bị xúc phạm, tôi đã xem nặng sự xúc phạm và nói rằng nó có thật. Sự phản kháng ngu dốt của tôi làm cho những đứa con gái bực tức, sự bực tức của những người làm xiếc đi trên sợi dây căng nhìn một đồng nghiệp không biết giữ thăng bằng ngã xuống làm cho sợi dây bị chao đảo trong vài giây.
    Tôi ngồi thụp xuống vừa khóc vừa nấc. Đường rất đông xe. Người ta nhìn, người ta cười nói với nhau, người ta lắc đầu ái ngại hay chê bai, và người ta đi tiếp. Thực ra chỉ là chuyện nhỏ. Một trong trăm nghìn chuyện nhỏ như những viên thuốc nhỏ uống vào giúp tôi miễn nhiễm với những tổn thương lớn hơn. Không hiểu sao nó làm tôi khóc giữa đường. Khóc xong, tôi chẳng muốn nghĩ gì nữa về chuyện vừa xảy ra. Tôi chỉ muốn về nhà, chỉ muốn ngủ hoài, khi thức dậy nửa nhớ cuộc đời nửa đã quên nó đi.
    Trong cùng đêm đó tôi chợt thấy mình đứng trước hai cánh cửa gỗ lớn có chạm hoa. Tôi không nhớ tôi đã đi đến nơi đó như thế nào. Nó ở rất xa, không lẽ tôi đã đi bộ qua nửa thành phố? Tôi không nhớ tôi đã đi bằng gì, qua những con đường nào, đã thấy gì hai bên đường ban đêm. Tôi chỉ vừa đi qua một khoảng mịt mù của ý thức.
    Tối đó cô Tâm cho người mang chăn gối đến cho tôi ngủ lại trong một căn phòng nhỏ ở Muôn Hoa. Giường có nệm và cửa sổ có phủ màn.
    "Cô không bao giờ ép em làm chuyện gì mà em không thích. Nếu em muốn làm việc bình thường như mấy ngàn đứa con gái khác thì như em kiếm tiền cũng được, nhưng không nhiều đâu. Em làm khác một chút, sang trọng hơn, xứng đáng với em. Chỉ có những đứa da trắng trẻo mịn màng thì cô mới chọn. Phải đẹp thì người ta mới lấy mình làm mẫu mà vẽ tranh tạc tượng. Những cái tượng đẹp nhất đều làm bằng đá trắng. Đá đẹp thì vừa trắng vừa trong, như tự nó có một chút ánh sáng. Cô chỉ chọn những đứa có làn da như vậy.
    Em không cần phải làm nghệ sĩ, tìm cách tạo ra cái đẹp: chính em là cái đẹp. Cái đẹp không có giá trị gì nếu không có người nhìn ngắm nó. Và đây, trong những căn phòng mơ màng diễm lệ này, em sẽ được nhìn ngắm. Tại sao người ta thấy em đẹp? Là vì em làm cho người ta ham muốn. Sự chiêm ngưỡng nào cũng đồng nghĩa với ham muốn. Cái đẹp là gì? Nó là sự gợi cảm, là sự thúc giục người ta muốn chiếm đoạt, muốn làm chủ thứ mình yêu quý. Em sẽ để cho họ nhìn ngắm, chiếm đoạt em bằng cái nhìn của họ, nhưng chỉ bằng cái nhìn thôi. Và thỉnh thoảng họ sẽ chạm lấy em bằng tay. Em sẽ yêu thích công việc này, bởi vì em sẽ thấy em đẹp. Được chiêm ngưỡng, em sẽ mang một cảm giác ngây ngất, không tả được đâu, em sẽ biết, sẽ thích, và cuối cùng không thể sống thiếu nó được, bởi vì tất cả giá trị của em xoay quanh đó, còn lại ở đó, và không ở đâu khác nữa hết.
    Ma tuý của chị đó. Chị chẳng cần cho bọn em ngửi hít thứ bột trắng nào cả, não của bọn em sẽ tự tiết ra ma tuý đưa vào thân thể em mà".
  8. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Tôi muốn biết cụ thể hơn về công việc. Tối thứ năm cô cho tôi xem một đứa con gái khác làm việc của người mẫu. Tôi được đưa tới một biệt thự ở ngoại ô. Phòng khách có buông rèm, sáng vừa phải, mát và yên tĩnh. Tường sơn màu trắng sữa, màn cửa màu phơn phớt vàng. Trong phòng có ghế nệm da, ti vi màn hình phẳng gắn trên tường. Trên chiếc bàn thấp có một bình cắm hoa cúc và nhiều tạp chí in trên giấy nhập từ nước ngoài. Cô Tâm chỉ cho tôi một cánh cửa ở một góc khuất của phòng.
    "Em vào đó xem để học biết công việc như thế nào. Ra vào nhớ mở cửa đóng cửa nhẹ nhàng. Tiếp khách nghệ thuật xem là lạ nhưng êm ái ít mệt hơn tiếp khách mà phải lao động bình thường. Không có gì phải sợ đâu".
    Cô Tâm để tôi lại một mình trong phòng khách. Tôi giở mấy tạp chí thời trang ra xem vài trang rồi đi đến cánh cửa mà cô Tâm đã chỉ.
    Tôi mở cửa bước vào phòng và đóng cửa lại. Gian phòng bên trong tối. Tôi đến ngồi trên giường, nhắm mắt lại một lúc. Khi mở mắt ra, tôi đã quen với bóng tối. Đây là một phòng ngủ với một chiếc giường nhỏ ở giữa phòng. Dựa tường bên phải có một cái bàn nhỏ, hai bên hai chiếc ghế như trong quán cà phê. Trên bàn có một bộ bài. Trong phòng không có gì cho tôi xem để biết công việc như thế nào. Tôi chẳng biết làm gì, lên giường nằm nhìn lên khoảng trần nhà tối mờ mờ. Tôi chờ đợi trong bóng tối, tự hỏi không biết có ai sắp bước vào phòng để chỉ dạy cho tôi học những gì cần học hay không.
    Chợt tôi thấy có một vệt sáng đổ xuống từ mảng tường ở giữa cái bàn th ấp và tủ quần áo. Tường chỗ đó có một khung kính hẹp và cao, lúc nãy tôi không thấy khung kính ấy vì phòng tối. Bây giờ có người vừa vào phòng bên cạnh bật đèn lên, và ánh sáng từ phòng bên đó hắt qua bên này thành một vệt dài. Kính có màu tối và tôi đoán người ở phòng bên kia không nhìn thấy phía bên này. Tôi đến ngồi ở chiếc ghế bên cạnh bàn, nhìn qua khung kính. Phía bên kia khung kính có một bức màn mỏng buông xuống, nhưng vì phòng bên ấy sáng nên tôi nhìn xuyên được qua bức màn đó. Bức màn làm cho những gì tôi thấy có vẻ hơi mơ màng.
    Chị phụ việc vừa dẫn vào phòng một đứa con gái. Cô gái cởi quần áo ra, da cô trắng, nhìn qua lần màn mỏng trông cô như một bức tượng thạch cao rất đẹp nhưng làm chưa xong, những đường cong chưa thật uyển chuyển. Trong sự chưa xong ấy có một điều gì đó làm tôi thấy cảm động, cô gái giả vờ làm một người đàn bà, nhưng cô chưa phải là một người đàn bà. Chị giúp việc dùng một dải khăn đen buộc ngang đầu, bịt mắt cô gái lại. Cô gái quay mặt vào tường, cúi gập người, hai tay dang ra. Chị Hoa buộc hai khuỷu tay cô gái vào một món gì đó gắn trên tường, tôi nhìn không rõ.
    Chị Hoa bước ra ngoài, đóng cửa lại. Cô gái đứng cúi người như vậy và chờ. Một lúc sau có một người khách bước vào. Người đàn ông không còn trẻ.
    Tôi không muốn nhìn nữa, trong lúc quay mặt đi hình như tôi thoáng thấy một vật gì đặt trên bàn ở phòng bên cạnh trông giống như một cây roi da. Tôi bỏ lên giường nằm nhìn lên trần nhà. Ở bên kia mọi việc xảy ra không tiếng động. Dĩ nhiên là có tiếng động, nhưng tôi không nghe thấy qua làn kính.
    Và cũng không có hình ảnh, vì tôi đang nhìn vào một nơi khác. Cái trần nhà tối mờ mờ hình như có khói. Làn khói vướng vất không tìm được chỗ bay ra. Tôi tự hỏi tại sao khói lại ở nơi đây. Thật kỳ lạ và u uất. Và tôi tự hỏi tại sao mình lại ở đây.
    Tôi bỏ ra ngoài phòng khách. Tôi mở và đóng cửa không tiếng động như đã được căn dặn. Phòng khách bây giờ cũng tối. Trong lúc tôi ở trong căn phòng nhỏ, có ai đã đến tắt đèn ngoài này. Tôi đến bật một ngọn đèn nhỏ đặt ở góc phòng.
    Tôi ngồi đó chờ cô Tâm. Làn khói lúc nãy vẫn còn vương vương trong mắt tôi. Tôi cầm remote lên bật tivi để đuổi nó đi.
    Trên một sân khấu rộng và tối có một cây đàn piano lớn. Một người đàn bà đang ngồi chơi đàn, ngồi trong vùng ánh sáng rọi xuống những phím đàn. Trên hàng phím trắng có chen vào những phím màu đen. Người đàn bà da trắng, mặc áo đen, tóc đen. Người đàn bà chơi đàn cũng có làn da trắng như tôi, như cô gái ở phòng bên cạnh. Bà ấy sống một cuộc đời ấy trên hàng phím dài hai mét. Người đàn bà không còn những ý nghĩ lan man, đã tự biến mình thành những âm thanh, tôi nghe tiếng nước chảy, nhưng chảy qua những nơi tôi không biết, chưa bao giờ biết có những vùng đất như vậy trên trái đất. Người viết nhạc cũng không thể biết có một căn phòng như căn phòng nơi tôi đang ngồi và nghe bản nhạc của ông. Con người ở những nơi thật xa nhau. Cuộc đời của người này thật trừu tương với người khác.
  9. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Khi cô Tâm trở lại, tôi hỏi cô:
    "Những đứa con gái có bao giờ bị đánh không?"
    "Tuyệt đối không."
    "Vậy cây roi dùng để làm gì?"
    "Có cây roi nào đâu? Chắc em nhìn nhầm. Mà nếu có, thì cũng không phải roi thật, chỉ để chơi thôi. Em có bao giờ xem một người nhạc sĩ chơi đàn hồ cầm chưa? Em cứ tưởng tượng các em là cây đàn, khách là những nhạc sĩ, họ thích có cánh cung để vuốt ve cây đàn của họ. Chỉ chạm lấy thôi. Chỉ có bọn hạ cấp mới đánh con gái".
    Tôi đã có lần xem một người nhạc sĩ chơi đàn hồ cầm trên truyền hình. Ông ấy nhắm mắt kéo cánh cung trên những dây đàn, và từ thùng đàn câu nhạc vang ra, như van nài. Tôi nghĩ, khi có ai chạm vào tôi, tôi sẽ dứt khoát im lặng.
    Tôi làm ở Muôn Hoa đã được ba tuần. Tôi đi làm buổi tối và một số buổi chiều không đến trường. Tôi cởi quần áo, khăn quấn ngang mắt không thấy gì, ngồi trên bệ giữa một gian phòng tối. Người ta đến, mua rượu uống, mua đèn cầy để đốt nhìn tôi rõ hơn. Họ nói chuyện, hoặc có khi cười đùa. Có lẽ sau đó họ làm những chuyện gì khác tôi biết nhưng không biết hết, với một đứa con gái nào đó trong một gian phòng nào đó, tôi chỉ là món khai vị trong gian phòng họ uống những ly rượu đầu tiên trong một đêm vui. Tôi chỉ ngồi mẫu, không ai động tới tiết trinh tôi. Nhưng ngồi im không phải là chuyện dễ dàng. Tôi giảm thiểu sự hiện diện của mình, của ý thức và giác quan đến mức nhỏ nhoi nhất, tôi gần như không có đó, chỉ có một thân thể trần trụi gần như bất động, đầu cúi nghiêng, ngực thở khẽ khàng. Vậy mà cô Tâm luôn luôn nói khách chưa vừa lòng vì tôi không thực yên, thực ngoan. Một ngày nào đó cô cho rằng tôi tự nguyện để cô trói tay tôi hoặc cả hai bàn chân tôi lại, thì khách vừa lòng hơn, vì tôi có muốn cử động cũng không được. Và tôi nhận được tiền nhiều hơn. Cô Tâm định đoạt những thay đổi nhỏ trong cách tôi ngồi mẫu, mỗi tuần một nhích dần đến sự hoàn hảo trong mắt cô; trong mắt tôi càng lúc càng lạ lùng; vị đắng trong miệng tôi càng ngày càng đắng hơn.
    Hầu hết những đứa con gái làm ở Muôn Hoa nghĩ rằng cô Tâm có một nét nào đó giống mẹ mình. Tôi không hiểu sao cô làm được chuyện đó, cô là hai mươi người đàn bà cùng một lúc, và trong một phút nào đó, sẽ có một người lúc quay nghiêng đầu, hoặc lúc cười nói, có nét giống mẹ của một trong những đứa con gái ở đây. Cô làm mẹ của đám con gái mồ côi. Chúng mồ côi vì chúng ra khỏi nhà và quên mất nhà mình ở đâu, chứ không phải vì chúng không có mẹ. Cô cho chúng ảo giác rằng chúng là những đứa con gái của cô, không bằng sự ngọt ngào, không bằng một vòng tay êm ái. Cô không có tình yêu. Nếu có, chỉ để dành cho chính mình, và rất kín đáo, chừng mực. Cô nghiêm khắc với lũ con gái, nhưng biết cách làm cho chúng nghĩ là cô nghiêm khắc chỉ vì muốn những điều tốt đẹp cho chúng. Cô luôn luôn giữ một sự lạnh lùng nào đó, hình như nó cần thiết. Rồi đột nhiên, vào những lúc bất ngờ nhất, cô vuốt tóc, hoặc hôn lên trán, hoặc bóp nhẹ vai của một đứa, kèm với một nụ cười nâng đỡ dịu dàng, thì đứa con gái mềm đi vì hạnh phúc, vì hy vọng. Ảo giác tình yêu chỉ loáng thoáng như vậy, và càng mơ hồ bất an, những đứa con gái càng bám víu vào đó. Con gái làm nghề này không yêu đàn ông, vì không tin rằng đàn ông có thể yêu đàn bà, trên đời này làm gì có chuyện đó. Chúng cũng không thể yêu cha mẹ anh chị, vì tự cho mình là những đứa mồ côi, đường về nhà nằm mờ mịt trong ký ức về một kiếp trước. Chúng vừa biết tình yêu ở một nơi nào khác bên ngoài bầu khí quyển vừa cần một thứ gì giông giống như vậy để vịn đứng không ngã trên sàn nhà mờ ảo và chông chênh. Cô Tâm hiểu điều ấy rất rõ, cô là thứ tình yêu không phải tình yêu cho đám con gái chực chờ. Một chỗ dựa khe khắt, nhưng vẫn là một chỗ dựa.
    Công việc chúng tôi làm rất khó, một đứa con gái có thể ngã quỵ, biết đâu hoá điên bất cứ lúc nào nếu không có cô Tâm. Công việc khó, không phải vì nặng nhọc, không phải vì thân thể bọn con gái bị dập vùi đau đớn. Công việc rất khó chỉ về mặt tâm lý, mà bọn con gái thì dễ hoang mang. Đám con gái cứ không hiểu mình làm gì, tại sao khách lại đòi hỏi những điều lạ lùng ở chúng. Cô Tâm không đem lại những câu trả lời, cô chỉ nói là các em hãy làm những điều được yêu cầu, cô sẽ hiểu thay cho các em, gánh vác thay nỗi sợ hãi, ê chề hay bất bình mà công việc mang lại. Các em cứ làm tất cả những thứ cần làm, không suy nghĩ gì cả, thì thấy việc rất giản dị, rất dễ chịu đựng, còn êm ái hơn công việc của đám bán bia ôm. Nếu những đứa con gái có bất cứ bất an gì về cuộc đời, chúng hãy biết rằng có cô. Cô suy nghĩ, cô hiểu, và hiểu thay cho chúng, hiểu những việc chúng làm là cần thiết. Những đứa con gái có thể nương tựa vào cô, tin tất cả những gì chúng không hiểu, và thấy an tâm. Khi một đứa bắt đầu nuôi nấng nỗi nghi ngờ, có những phút bàng hoàng vì không biết tại sao mình làm thứ công việc lạ lùng mình đang làm, thì một bức tường trong căn nhà của nó đã rạn, và trước sau gì căn nhà ấy cũng đổ. Cô Tâm sẽ đuổi nó đi trước khi nó nằm bẹp, bỏ ăn, gầy sút đi, trước khi nó nằm mớ, la hét trong đêm, làm bấn loạn những đứa con gái khác.
  10. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Muôn Hoa không phải là một căn nhà xây trên một miếng đất nào đó. Muôn Hoa ở khắp nơi. Chúng tôi không bao giờ biết địa chỉ của những phòng khách lớn và kín mà chúng tôi được đưa đến làm việc; chúng tôi không biết những nơi đó thuộc về cô Tâm, chủ nhân của Muôn Hoa, hay là nhà của ai. Những căn phòng có mùi lạ, thứ mùi tôi chưa bao giờ ngửi thấy ở bất cứ một nơi nào. Tôi không thể nói tên nó ra. Mùi đó có từ nệm da và thứ sơn quét trên tường; từ rượu, đồ ăn, khói xì gà, dầu thơm; từ mồ hôi, hơi thở, những thứ thuộc về cơ thể đàn ông giàu có.
    Tôi chỉ biết lờ mờ, không biết hết công việc của những đứa con gái khác. Bọn con gái ít kể về công việc, có thể vì xấu hổ, hoặc vì không muốn vi phạm một luật lệ mơ hồ nào đó của cô Tâm về sự kín đáo. Có một lần cô Tâm nói với tôi, bí mật của em sẽ bảo vệ em, em càng kể lể nhiều càng dễ bị tổn thương. Thỉnh thoảng bọn chúng tôi gặp nhau vì cùng phục vụ cho một cuộc vui. Tối chúng tôi ngủ lại một nơi nào đó, bọn con gái tắm rửa xong nếu không xem tivi, chúng thích nằm gác tay gác chân lên người nhau, kề đầu kể về một tuổi thơ đã mất, một mối tình vào kiếp trước, hoặc về cái quán cà phê hay cửa hàng thiết kế thời trang chúng sẽ mở khi có đủ tiền, cuối năm nay, khi rời Muôn Hoa. Chúng không thích kể về những giờ chúng vừa trải qua, những công việc chúng đang làm trong tuần này, trong tháng này. Chúng tôi đang dự một cuộc chơi với những luật lệ rất gay gắt, nhưng chúng tôi chỉ hiểu lờ mờ về chúng, chúng tôi lúc nào cũng phải hết sức cẩn thận không chạm phải những lằn ranh gần như vô hình. Phía bên kia biên giới là một tầng sâu hơn nữa của địa ngục.
    Trong tuần này, công việc tôi thường được yêu cầu là đem thân làm chiếc bánh sinh nhật cho một nhóm khách mừng sinh nhật ai đó, không biết có phải là thật hay không. Tôi bị bịt mặt, họ cột người tôi bằng những dải lụa giống như thứ ruy băng đùng để gói quà, nằm hay ngồi ở giữa nhà. Phía trên tôi, có treo một cái giá đèn treo rất thấp với nhiều nhành để cắm nến. Khách mua nến mừng sinh nhật, đốt và cắm lên cái giá đó, từng cây một. Tôi tưởng tượng da thịt tôi chập chờn trong ánh sáng lung linh của ít hay nhiều ngọn nến. Thỉnh thoảng sáp nến nhỏ xuống thịt da trần làm tôi rùng mình. Những khách đàn ông gọi các cô phục vụ rót rượu cho họ uống chúc mừng happy birthday chung quanh tôi. Họ nói chuyện gì tôi không rõ lắm, vì thường thường khi người làm của cô Tâm quấn khăn ngang mắt tôi, cô ấy cũng nhét một miếng bông nhỏ sâu vào tai tôi, như vậy dễ chịu hơn. Sau vài vòng rượu là tôi được thsao dây. Hoặc tôi được dẫn ra ngoài, hoặc họ kéo nhau sang những phòng khách tiếp tục cuộc vui với những đứa con gái khác, bằng cách này hay cách nọ, tôi không bao giờ biết hết.
    Đôi khi tôi khóc trong lúc ngồi mẫu. Không có nước mắt chảy xuống vì mắt tôi bị cột ngang bằng một sợi vải đen. Dưới làn vải, dưới mi, nước mắt dâng lên làm tôi thấy đôi mắt của tôi đầy ứ và hơi đau, rồi nước mắt tràn qua viền đôi mi nhắm, thấm vào vải, nhưng không bao giờ đủ để làm vải ướt, chỉ đủ thoáng một chút ẩm, rất mơ hồ, như không có.
    Tôi bắt đầu biết oán hận cha tôi. Ông đã bỏ rơi tôi hai lần. Lần thứ nhất lúc tôi còn là loài cá đầu to nằm còng queo trong lòng đại dương chật hẹp, trong bụng của người mẹ chửa hoang. Lần thứ hai - hai mươi hai năm sau ngày con cá ra khỏi đại dương và đi trên mặt đất khô, nó đi vào Nam tìm cha, và chợt hiểu cha chỉ là một khái niệm trừu tượng, một giấc mơ lầm lạc. Cha tôi không có thật, nhưng lại có thật khi ông bỏ rơi tôi, để tôi một mình nằm ngửa, mắt bị cột và tay bị côt, thân thể ngỡ ngàng tan nát trong thứ hoạn nạn truyền kiếp của những đứa con gái không có tình yêu che chở. Vậy mà tôi vẫn tiếp tục là con gái của ông, vẫn nghĩ tới ông. Hay là trong oán hận, tôi vẫn một lòng một dạ nuôi nấng cái xác chết còn bàng hoàng của tình yêu con gái dành cho cha?
    Và tôi nghĩ - không, không còn là những ý nghĩ của tôi, mà là lời lẽ của một đứa con gái khác rót vào tai tôi trong lúc tôi nhắm mắt, rằng tôi đã thay mặt cha tự đem bán mình.
    Mai làm việc này cho cha, vì cha. Người ta bắt Mai nằm đó để vùi để dập, nhưng không một bàn tay, một cái miệng, một hơi thở nào có thể chạm lấy được hồn Mai đang được bóng tối che chở. Khi Mai nhắm mắt, tất cả những gì Mai thấy là bóng đêm bằng nhung. Bóng đêm đó trung kiên bao bọc trinh tiết của Mai. Mai đời đời còn nguyên vẹn. Thân xác Mai bày ra đó, nhưng thứ bị vùi dập không phải là phẩm hạnh của Mai, mà là phẩm hạnh của cha. Ông đã thất bại tuyệt đối. Trời cho ông có mặt trên đời để truyền giống, làm cha. Nhưng giữa chiếc cổng sắt dẫn vào biệt thự nhà ông và cổng địa ngục, con gái ông đã chọn cái thứ hai.

Chia sẻ trang này