1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mưa ở kiếp sau - Đoàn Minh Phượng

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi CuZin, 18/11/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    "Mai sẽ không đồng ý, nhưng chuyện vẫn xảy ra, Mai không có cách gì ngăn được. Ở Muôn Hoa, Mai đã gây khó khăn cho cô Tâm hai lần rồi, cô ấy nghĩ Mai chỉ đem tới xui xẻo. Họ không bao giờ mở cửa cho Mai ở Muôn Hoa nữa. Và họ có cách để cho Mai không dám tới bấm chuông chứ. Còn buổi lễ mừng sinh nhật, Mai đâu biết nó diễn ra ở căn phòng nào, trong căn nhà nào. Muôn Hoa ở mọi nơi. Với lại, Mai còn nợ cô Tâm một khoản tiền lớn, không đến đó là hơn."
    "Mai sẽ đi tìm Quỳnh và nói cho Quỳnh biết."
    "Nếu Sài Gòn này chỉ có một con đường duy nhất, Mai cũng không tìm được. Nhưng Mai cứ đi tìm đi, biết đâu em sẽ chỉ cho Mai."
    "Không. Chi không được hại Quỳnh. Quỳnh không có tội gì hết."
    "Cha giết em để thế giới sung túc của nó được bảo đảm. Tuy vậy em không ghét Quỳnh, nó có biết gì đâu. Em không hại Quỳnh, chỉ nhờ nó giúp em cái việc mà chị không chịu làm và chị đã phá hỏng, để giúp cha thức dậy. Việc của nó không khó như việc của chị, em đã nói rồi."
    "Quỳnh sẽ thấy nhục. Sẽ đau đớn lắm."
    "Ừ thì đau đớn. Nó đã được hưởng tất cả mọi thứ em vì nó mà không được hưởng. Nó nợ em một ít. Thôi cứ xem như nó làm việc này để trả nợ em đi."
    "Cái nhục sẽ làm Quỳnh khổ suốt đời. Không có sông biển nào rửa được."
    "Nhưng còn em, người ta đã giết em mà."
    "Cái nhục ghê gớm hơn cái chết."
    "Mai biết gì về cái chết! Mai biết gì về nó: khi em không có miệng để nói và mắt để khóc; khi em ước ao có lại cảm giác ấm áp và mềm mại trong lúc chính em chỉ là một làn hơi lạnh làm người khác rùng mình.
    Và nếu mới có bảy mươi ngày mà Mai đã quên, thì để em nhắc: mẹ đã chết rồi. Chết vì bị hãm hại, vì nghèo khổ, vì bị bỏ rơi. Mẹ chết vì ai, Mai có biết không?"
    Chúng tôi không giã từ nhau, như Chi đã hứa. Hoặc là đối với Chi, đó là những lời từ giã. Tôi hụt hẫng, tôi nao lòng. Tôi không biết cách nén nỗi buồn, cũng không biết để lộ nó ra. Chúng tôi ngồi yên một lúc lâu. Rồi một lúc sau, Chi không còn đó nữa.
     
     
     
    Buổi chiều tôi đi tìm Quỳnh, đứa em tôi chỉ nhìn thấy ảnh một lần, trong một thành phố tám triệu người. Tôi đi, tôi không biết mình đã đi qua những con đường nào. Tôi đi vào các ngõ hẻm, quanh quẩn, rồi lại đi ra đường lớn, rồi lại vào những con hẻm khác. Khi trời bắt đầu tối, một cơn mưa nhỏ bắt đầu rơi xuống thành phố. Tôi không có áo mưa, cứ mặc cho ướt áo, tôi vẫn tiếp tục đi tìm Quỳnh. Đường phố nhạt nhoà, những âm thanh hỗn độn trập trùng trong mưa. Sự vô vọng làm tê đi một phần ý thức, tôi bước đi trong mộng du, không biết giờ nào mình sẽ tỉnh lại.
    Bỗng nhiên, trên đường phố nhập nhoè màu của một giấc mơ, tôi nhìn thấy Quỳnh. Tôi không biết đó có phải là Quỳnh không, cùng lúc tôi nghĩ đứa con gái này phải là một người nào đó trong câu chuyện của tôi, trong đêm mưa này, trong thành phố này, vào khoảnh khắc này.
    Đứa con gái vừa từ trước mặt đi lướt qua tôi. Tôi quay lại, bây giờ tôi chỉ còn thấy cái lưng của nó. Tôi gọi: "Quỳnh." Nó chùng lại nửa bước, rồi đi tiếp. Tôi lại gọi: "Quỳnh." Hai giây sau nó quay nhìn tôi, rất nhanh, tôi không kịp nhìn kỹ gương mặt nó, nó đã quay đi và bước vội. Tôi đi nhanh theo Quỳnh, nó cũng bước nhanh hơn, gần như chạy. Tôi đứng lại và chỉ trong nửa phút tôi bàng hoàng không biết mình phải làm gì, đứa con gái đã rẽ vào một con hẻm và mất tăm. Tôi chạy theo vào hẻm. Nó còn thấp thoáng ở chỗ gần ngã rẽ, chỉ còn là một cái bóng mơ hồ. Tôi bước nhanh lại, chiếc bóng đó biến mất, rồi lại thấp thoáng ở đàng trước, rồi lại mất. Tôi đi theo bóng người đó mãi, rồi một lúc nào đó tôi chợt thấy cơn buồn ngủ đến trong lúc chân vẫn bước. Tôi nhắm mắt lại trong vài giây, chợt ý thức tôi loãng dần, tôi đang chìm trở lại vào một giấc mơ - dường như tôi đang ở trong một giấc mơ, trong một thành phố lênh đênh phai nhạt.
    Tôi mất cảm nhận về thời gian. Tâm tưởng tôi là một chiếc lá khô vừa rơi xuống mặt đất. Mưa xuống và nắng lên, ngày đi và đêm tới, trí nhớ tôi dần vùi tan vào mặt đất ẩm mục.
  2. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Một thời khắc nào đó, tôi thấy mình đi với Quỳnh lên cầu thang bằng gỗ lên căn phòng của Quỳnh. Hai người leo một tầng, rồi một tầng nữa dọc theo tường bên trái của một căn nhà hẹp nằm trong ngõ. Trời đang mưa nhỏ. Quỳnh mở khoá, bên trong phòng tối, Quỳnh đi đến cuối phòng, nơi có kê một cái bàn, Quỳnh bật chiếc đèn nhỏ trên bàn. Một vùng ánh sáng nhỏ loang ra, chỉ đủ làm sáng một góc trong phòng. Quỳnh vào phòng tắm lấy ra hai cái khăn, đưa cho tôi một cái. Quỳnh nói gì đó, nhưng tôi không nghe thấy tiếng. Tôi chợt nhận ra rằng tôi đứng ở bên ngoài thân thể mình, đứa con gái vừa bước vào gian phòng cùng với Quỳnh là tôi, nhưng tôi đang ở bên ngoài nó. Tôi đang ở đây, cùng chung không gian với Quỳnh, nhưng Quỳnh không thấy tôi, chỉ thấy đứa con gái kia. Tôi thấy mọi thứ trong gian phòng nửa tối, nhưng tôi không nghe gì cả. Không có tiếng nói, tiếng động, chỉ có một âm thanh nửa âm u nửa thầm thì, rất nhỏ, như tiếng gió lùa qua những lối hẹp. Tôi thấy Quỳnh và tôi đang lau tóc, vì chúng tôi vừa đi ngoài mưa. Quỳnh ngồi xuống trên hai gót chân, mở cánh cửa một cái tủ thấp, lấy ra hai bộ quần áo mặc ở nhà. Hai đứa con gái cởi ra bộ quần áo ướt trên người, rồi lau mình bằng chiếc khăn lúc nãy. Tôi nhìn thân thể Quỳnh, và thân thể tôi. Trong chút ánh sáng hắt lại từ cây đèn ở góc phòng đàng kia, làn da hai đứa con gái màu trắng, gần như trong suốt, ẩn hiện, và đường nét của những bầu vú chưa đầy, ngọt ngào mong manh làm cho tôi thấy cảm động. Trên cánh tay, trên vai, trên ngực trần của tôi, phía bên trái, có những vết cắt đã thành sẹo, tôi thấy Quỳnh đưa những ngón tay vuốt những vết sẹo đó, thật dịu dàng. Rồi hai đứa con gái mặc quần áo, nằm xuống ngủ trên tấm nệm dưới đất. Hình như hai đứa nói chuyện gì với nhau. Quỳnh cuộn người, quay mặt ra ngoài, hình như Quỳnh khóc rất lâu. Tôi quay đi. Nơi bức tường đối diện, phía trên cái bàn kê sát tường, có một cái cửa sổ nhỏ. Lúc đi ra Quỳnh đã quên đóng cửa, nên nước mưa hắt vào làm ướt một khoảng trên mặt bàn và những giấy tờ trên đó. Mưa đã tạnh, và lạ lùng thay, bên ngoài, một con trăng hạ tuần đang treo trên bầu trời trong vắt đằng sau khung cửa sổ.
    Tôi đi quanh căn phòng nhỏ. Phòng chật và không ngăn nắp, quần áo của Quỳnh và người yêu, sách vở và đĩa hát, vương vãi đây đó. Dọc tường bên phải có một cái kệ sách, một cái tủ thấp. Trước mặt, dọc khoảng tường rất hẹp, kê một cái bàn nơi cửa sổ. Ở góc bên kia có máy hát, âm li, loa, tai nghe, dựa tường có một cây đàn guitar điện. Trên hai bức tường có những tấm ảnh được ghim hay dán bằng băng keo lên vách. Ảnh chụp Quỳnh ngoài trời: Quỳnh cười, Quỳnh ngó lên trời, Quỳnh ngó xuống đất, Quỳnh cột dây giày, Quỳnh buộc tóc. Và ảnh chụp Quỳnh trong nhà: ảnh cận một bờ vai, bờ vai của Quỳnh; ảnh chụp đường cong của cái mông lúc Quỳnh nằm sấp, cái bụng với một chút xương hông nhô lên lúc Quỳnh nằm nghiêng; ảnh chụp hai bầu ngực Quỳnh êm ái; ảnh chụp đầu và lưng Quỳnh chụp từ phía sau, lúc Quỳnh đang nằm, tóc rơi xuống gối, để lộ chiếc gáy với những sợi lông tơ óng ánh. Không biết sao tôi nghĩ những tấm ảnh chụp trong nhà đều đã được chụp lúc họ vừa ******** xong, lúc Quỳnh đang mệt lả và mơ màng, tất cả các cơ thịt đều buông lơi. Sự đằm thắm trong căn phòng làm cho thấy môi tôi tê lịm và tim tôi buôn buốt. Tôi chưa bao giờ biết tình yêu giữa một người con trai và một đứa con gái như thế nào. Hôm nay, trong căn phòng này, trong lúc Quỳnh đang nằm khóc ở đây và một người đàn ông Quỳnh yêu đang ngủ ở một nơi nào đó trong tù, tôi hiểu tình yêu. Không phải tôi hiểu ý nghĩa, mà là sự hiện diện của nó. Tình yêu đổ đầy mỗi phân không khí, nó ngọt lịm vào một đêm rất buồn.
    Quỳnh vẫn ngủ say. Tôi thấy tôi cựa mình. Khi nhìn hai hàng mi mở ra chầm chậm, đôi mắt dài và đen nhìn lên trần nhà, khi nhìn thấy gương mặt và một nửa mái tóc nằm trong bóng tối, tôi chợt nghĩ rằng người tôi nhìn thấy là Chi. Lúc ở Huế, Chi nói Chi sẽ trả lại cho tôi thân thể này, chúng tôi sẽ chia lìa vĩnh viễn. Bây giờ Chi còn nằm đó, còn hưởng chút ấm áp mềm mại bên trong một làn da, chỉ còn đôi ba giờ nữa thôi. Tôi thấy buồn khủng khiếp.
    Tôi đi tìm Quỳnh để nói một điều gì đó rất quan trọng. Tôi nhớ như vậy, nhưng tôi không còn nhớ đó là điều gì. Dù tôi có nhớ ra thì cũng không nói được. Quỳnh đã ngủ rồi, và nếu thức, Quỳnh cũng không nhìn thấy tôi, nghe tiếng tôi nói. Tôi phải về thôi.
  3. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    23. Đóng cửa
    Tôi thức dậy trong phòng trọ vào buổi chiều. Căn nhà vắng, mọi người đều có việc ở bên ngoài. Tôi nhớ lại rằng tôi cũng phải đi ra ngoài. Tôi nhớ lại chiều nay, cha tôi sẽ có một buổi mừng sinh nhật ở Muôn Hoa với những người bạn giàu sang quyền thế. Ông sẽ mở dây gói một món quà đẹp và mới. Tôi sẽ không để cho chuyện đó xảy ra. Tôi không còn thì giờ, không còn cả sức lực và tâm trí để hiểu quyết định của mình. Tôi chỉ biết đó là một việc phải làm. Nó cấp bách như việc cứu người, dù tôi không biết mình cứu ai. Cha tôi? Không thể nào. Hay Quỳnh? Hay chính tôi? Cùng lúc đó, tôi cũng sẽ đang phản bội ai đó. Những nạn nhân của cha tôi? Hay chính cha? Ông sẽ trong kiếp này và tất cả những kiếp khác chỉ biết một cách sống duy nhất, là sống trên sinh mệnh những con người. Hay là tôi sẽ phản bội sự thật, chặn lấy hơi thở của nó, như tên tài xế đã chặn một cái gối lên mặt em tôi.
    Tôi không thể suy nghĩ tiếp. Tôi kiệt sức rồi. Tôi phải đi làm việc đó ngay, ngăn chặn tai ương đang chờ Quỳnh, và cha tôi.
    Tôi đi taxi đến nhà cha nhưng không dám gọi cửa, vì biết người ta sẽ không mở cửa cho tôi. Không bao giờ. Tôi đi lên đi xuống trên lề đường phía bên kia. Tôi tìm được một cái quán cà phê nhỏ. Tôi vào đó ngồi chờ. Một lúc nào đó, chiếc xe của cha tôi sẽ chạy ra để đi đến Muôn Hoa. Tôi sẽ nhăn chiếc xe lại.
    Tôi chờ rất lâu. Bầu trời chiều tái đi, không có ráng chiều, vì mây xám giăng kín mảnh trời phía Tây. Mặt trời đã thấp, trời sẽ tối rất nhanh.
    Vào khoảng sáu giờ rưỡi, cánh hai cổng của nhà cha tôi mở ra. Tôi cuống cuồng chạy về phía đó.
    Chiếc xe màu đen của ông chạy ra. Tôi nhìn thấy ông ngồi ở băng sau. Người tài xế chính là người đã mở cái khung nhỏ nơi cánh cổng nói chuyện với tôi ngày tôi đến đây lần đầu, cũng là người mang tiền đến Muôn Hoa hôm nào. Tôi đứng chặn ở đầu xe. Tài xế ngưng lại. Tôi đến cửa sổ để nói chuyện với cha tôi, nhưng tất cả cá cửa kính của xe đều đóng, tôi gị nhưng không ai nghe. Trời đã tối, có lẽ cha tôi không nhìn thấy mặt tôi, đứa con gái ông đã mua hôm nào, đã bỏ chạy và cô Tâm đã thế vào cho ông một đứa khác. Tôi thấy cha tôi hỏi gì đó và người tài xế lắc đầu, tôi thấy cha tôi rất bực mình và ra hiệu cho anh cứ lái xe đi. Tôi chạy nhanh ra phía trước đầu xe, ôm lấy cái đèn xe phía trước vào bụng. Họ chỉ tiến xe tới một chút, là cán lên tôi ngay, vì tôi đứng ở ngay bánh xe trước. Tôi thấy đuối sức và đầy lo sợ, không phải tôi sợ họ cán tôi, mà sợ vì không biết phải bắt đầu nói như thế nào cho cha tôi hiểu. Ông sẽ bước ra khỏi xe, hỏi tôi có việc gì mà cản xe ông như thế. Tôi sợ phải đứng trước mặt ông, nhìn vào mắt ông, nghe tiếng ông hỏi, sợ tất cả những thứ gì thuộc về ông. Tôi cần thêm một chút can đảm, một chút nữa thôi, để ngăn chặn câu chuyện kinh hoàng sắp xảy đến với em Quỳnh. Tôi phải nói tất cả trong một câu, một câu thôi, vì can đảm của tôi không dài hơn một câu được. Tôi sẽ đứng ôm lấy đầu xe như thế này, bất kỳ bao lâu, cho đến khi cha tôi bước khỏi xe và tôi có thể nói cái câu đó. Tôi gom hết sức lực mà mình có, giữ cho hai đầu gối tôi khỏi quị.
    Nhưng lúc đó, từ phía cánh cổng, mẹ của Quỳnh, chị giúp việc và một người đàn ông bước ra. Họ ôm lấy tôi, kéo tôi ra khỏi chiếc xe. Tôi vùng vẫy, họ đã nhấc tôi lên khỏi mặt đất và kéo lê tôi sang một bên. Chiếc xe của cha tôi chạy đi.
    Người đàn ông dằn tôi xuống đất. Mẹ Quỳnh đã nhận ra tôi. Bà hỏi:
    "Mày muốn gì?"
    Tôi chỉ muốn quị xuống vì kiệt sức và ê chề. Tôi không thể trả lời được. Người đàn ông nói với mẹ Quỳnh:
    "Có khi trong lúc phải đi ăn uống giao tiếp trong công việc, chú bo cho một đứa phục vụ rộng tay một lần, nó tưởng nó có thể theo xin nữa. Thôi cô không phải để ý làm gì."
    Họ bỏ tôi ở đó, đi vào và đóng hai cánh cửa cổng lại. Tôi lặng người trong vài phút.
    Có vài người từ bên kia đường đến xem, họ giữ một khoảng cách, không ai đến gần tôi.
    Tôi phải làm gì bây giờ? Cha tôi đang trên đường đến Muôn Hoa. Làm sao ngăn ông lại. Tôi phải nói mẹ Quỳnh gọi điện cho ông.
    Tôi bước đến cánh cổng sắt và nhấn chuông. Không ai mở cửa. Tôi nhấn chuông nữa. Tôi đập vào hai cánh cửa, nó vẫn im lìm. Tôi đập bằng hai tay, rồi hai cánh tay, rồi bằng cả thân người. Họ không mở cửa cho tôi. Tôi kiệt sức, đứng chờ. Một lúc sau, tôi lại nhấn chuông và chờ, không biết là bao lâu. Tôi muốn khóc, nhưng không khóc được. Tôi lo lắng, tôi rã rượi. Tôi không còn biết là mình đang làm gì và tại sao. Tôi chỉ biết là có một việc vô cùng quan trọng và tôi phải làm, đến cùng, dù tôi có quị xuống đây, dù tôi có chết đi, vẫn phải làm cho được điều đó, phải nói với mẹ Quỳnh gọi điện thoại cho cha tôi và gọi ông quay về.
    Tôi nghe tiếng xe phía sau lưng. Tôi quay lại. Đó là một chiếc xe không cửa của công an.
    Hai người bước xuống xe. Một người nói:
    "Cho xem chứng minh."
    Tôi mở cái túi đang mang trên vai. Tôi đưa giấy tờ cho ông ấy. Ông ấy xem xong không trao lại cho tôi. Ông nói:
    "Cô về đồn làm việc."
    "Tôi có làm gì đâu."
    Tôi được thả vào sáng hôm sau. Những tàng lá của những cây cao hai bên đường xao động trong nắng va trong gió ở trên cao, ngút cao. Tôi đi bộ đến một quán bán thức ăn sáng ở đường LQĐ. Giờ này, phần lớn khách ăn đã rời quán đến sở làm, chỉ lưa thưa vài khách. Tôi ngồi trong vườn sân trước, dưới những tàn cây.
    Buổi tối ngủ ngồi, cổ tay trái bị còng vào song cửa sắt trong một gian phòng trắng toát đèn neon, và buổi sáng thêm một cuộc hỏi cung vô nghĩa... tất cả giống như một dòng sông nước đục lờ đờ, tôi rơi vào đó, dòng nước làm mờ nhạt tâm tưởng và các giác quan. Nó rất giống cảm giác của sự thanh bình, nhưng là một sự thanh bình mờ đục, vô cảm. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi thấy mình hờ hững. Tôi không biết cảm xúc, ý nghĩ của mình và không cảm thấy buồn vì điều đó. Tôi không cảm thấy buồn vì bất cứ điều gì khác. Thành phố yên lặng, nhẹ hẫng. Sức hút của trái đất đã mất rồi.
  4. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    24. Đi trong thung lũng
    Tôi thức giấc sau nửa đêm, tôi nằm im lặng một lúc, và chợt nhận ra mình đang khóc. Đêm của tôi thanh bình, vắng ngắt, tôi hiểu rằng Chi đã đi rồi. Chi bỏ tôi và tôi đang buồn vô hạn. Tôi dần dần nhớ lại tại sao mình đang ở đây, chuyện gì đã xảy ra, và tôi đang chờ đợi điều gì.
    Đêm qua, tôi đã làm tất cả mọi thứ để ngăn chặn một điều gì đó, nhưng tôi làm không được. Bây giờ thì mọi việc đã quá trễ. Tôi vừa làm lỡ một việc rất quan trọng, rất to lớn, mặc dù tôi không có chữ nghĩa nào để nói về nó. Những con sóng từ biển cả khôn lường đang di chuyển vào, tôi đáng lẽ phải xây một con đê chắn sóng, dù tôi không biết con đê đó bảo vệ cho điều gì, dù tôi không biết con đê đó bảo vệ cho điều gì, thứ thành trì nào trong cuộc đời này. Tôi không biết đó là sự tha thứ, sự làm lành với cuộc đời - bất cứ cuộc đời nào - hay đó là sự bất lực của trí óc và sự hèn hạ của con tim, từ bỏ mọi sự chống cự, để cho mọi thứ trôi đi. Tôi muốn bảo vệ một thứ gì đó, tôi không biết tên của nó, và làm tan hoang đổ vỡ một thứ gì khác, tôi cũng không biết tên của nó.
    Tôi nhớ lại đêm tôi đến phòng của Quỳnh và người yêu trong con hẻm, tôi nhớ lại Quỳnh khóc, Quỳnh sẽ đến Muôn Hoa ngày hôm sau. Hôm sau tôi đã cố hết sức tôi ngăn cha Quỳnh đừng đến đó, nhưng tôi đã không làm được.
    Quỳnh, nếu khi người ta mở giấy gói hay kéo tấm lụa dày phủ lên món quà sinh nhật người ta tặng cha em, khi em mở mắt và nhìn thấy cha, em chỉ muốn ngất đi. Không, không phải ngất, em chỉ muốn chết đi. Em sẽ oán hận biết bao nhiêu những tình cờ hoặc định mệnh đã đưa em vào nơi chốn đó, giờ khắc đó. Nhưng em biết không, dù kinh hoàng đến đâu, điều em nhìn thấy, nhận lấy, không phải là một thứ bất công hay tai hoạ từ trời, điều em thấy chỉ là sự thật. Cha của chúng ta đã xây nhà cho ông, cho mẹ em và cho em trên một ngọn đồi, trong lòng ngọn đồi đó là nắm xương nhỏ xíu của bé Chi. Và bây giờ sự tan vỡ xảy ra. Em chỉ thấy một thứ đã có đó lâu rồi. Tai ương như một bông hoa tang thương nở từ một cái chồi trong lòng đất u khuất đã nuôi dưỡng nó rất lâu, nó không rơi xuống từ trời.
    Có thể Quỳnh không hề muốn biết những điều tôi muốn nói. Cũng như tôi có thể hỏi thăm tin tức về cha tôi và Quỳnh, nhưng tôi không làm. Tôi quyết định không bao giờ muốn biết gì về đêm thứ sáu đó, và những ngày, những đêm kế tiếp trong đời của cha tôi và trong đời của Quỳnh. Tôi đã đến nơi biên giới, và tôi không muốn bước qua nó.
    Biết được bao nhiêu thì sự thật là sự thật? Nhiều khi tôi tự hỏi, tại sao tôi đã phải đi qua đoạn đường đó. Tại sao tôi phải biết nỗi buồn của mẹ tôi, của dì Lan, của Chi, và của Quỳnh nữa. Tôi đã không an ủi hay giải oan được cho ai. Tôi gánh vác nỗi buồn của họ để làm gì?
    Có thể sự an bình và vô ưu không phải là điều chúng ta đi tìm. Chúng ta đi tìm những mối dây gắn mình với một thứ gì đó rất bao la tôi không biết tên. Tên nó là cội nguồn? Tên nó là duyên kiếp? Nó ánh sáng của một mảnh vỡ từ cái đuôi sao chổi đã rơi vào vũ trụ của tôi ngày mẹ tôi đậu thai. Nó là ánh sáng, hay chỉ là ký ức của ánh sáng từ một cái mặt trời đã vỡ? Dù thế nào, ký ức đó cũng đã gắn liền tôi với một Ngân hà ngoài xa. Cội nguồn của tôi, duyên kiếp của tôi. Hình như đó là một linh cảm về sự thật.
    Biết được sự thật không phải là biết được câu chuyện gì, nó xảy ra như thế nào. Biết được sự thật là biết được mình sẽ làm gì khi câu chuyện đó đẩy mình đến vách núi giữa biển lúc những cơn sóng đang chuyển động trên đường đi của nó đập vào vách núi. Trong cả hai lần ở Muôn Hoa tôi đều đã cảm thấy mình sẽ không chịu được sức va chạm giữa những làn sóng và vách đá. Lần đầu tôi thoát ra ngoài bằng cách để máu của mình thoát ra khỏi thân mình. Lần thứ hai tôi muốn quay đầu lại ngăn ngọn nhưng, nhưng có ai đó, những nhân duyên trùng điệp nào đó, nhấc tôi ra khỏi chỗ đứng giữa những cơn sóng và vách núi. Tôi đã không chạm được những mảnh của mặt trăng khi nó vỡ ra. Sự thật, cuối cùng, vẫn còn ở bên trên những đám mây trời. Vẫn còn một khoảng cách từ đây tới đó. Và có lẽ, tôi man mác nhận ra, cái khoảng cách đó giữ tôi còn sống. Tôi còn sống và còn ngước nhìn. Ngày tôi hoà vào ánh sáng, cũng là ngày tôi chết. Sự thật chỉ đến, toàn vẹn và trinh nguyên, cùng với cái chết. Còn sống là còn bước đi - đặt bàn chân này đàng trước bàn chân kia - trong vô minh, trong thung lũng sương giăng, với linh cảm về sự thật như những ánh chớp trong bầu trời phía trên.
    Hôm sau tôi đến trường xin lại hồ sơ, rồi ra ga lấy vé xe. Tôi sẽ ghé Huế, trước khi về Hà Nội. Tôi muốn đứng nhìn bình tro của mẹ tôi đặt ở chùa. Tôi muốn nói với dì Lan rằng Chi đã đi rồi, đã thật sự đi về nơi của những linh hồn đã rũ được oan khiên. Dì không tìm được xương của Chi để làm cho nó một nấm mồ. Có lẽ chúng tôi nên đốt một cành mai, để gió trên mặt sông Hương thổi chút tro đó bay đi, và thôi không thắp ngọn đèn dầu nhỏ vào những đêm trăng non đầu tháng nữa.
    Lời cuối cùng dì Lan nói với tôi trước khi tôi về Hà Nội là không, Chi chưa chết. Hôm đó dì đã gói Mai trong tám lần tã đưa đến nhà cha, chứ không phải Chi. Chi được chị Liên nuôi lớn bằng khai sinh của Mai, con chị Liên, để cho không một dấu vết gì còn sót lại là dì Lan đã chửa hoang và sinh con vào năm mười lăm tuổi.
    April 4, 2007.
  5. meoxxx

    meoxxx Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2006
    Bài viết:
    2.115
    Đã được thích:
    0
    Ho`i hộp từ trang đầu tới trang cuối
    đọc xong kết thúc chẳng biết nói gì luôn
    hix hix
  6. tueanh2005

    tueanh2005 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/10/2006
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    CuZin thân mến. Cảm ơn bạn đã post truyện. Mình luôn thích những chuyện CuZin post. Chúc bạn luôn vui vẻ và hạnh phúc.
  7. CuZin

    CuZin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    1.422
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn bạn nhiều. Rất vui vì bạn thích.
  8. consult_hn

    consult_hn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/11/2004
    Bài viết:
    69
    Đã được thích:
    0
    Mì?nh cùfng luĂn thìch nhưfng truyẶn cù?a CuZin, thẶt sự là? rẮt hay. MẶt lĂ?n nưfa cà?m ơn bàn!
  9. meoxxx

    meoxxx Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2006
    Bài viết:
    2.115
    Đã được thích:
    0
    ừ cứ thích truyện Cuzin post ghê.Chúc Cuzin luôn khỏe để post nhiu` nhi`u truyện hay nữa nghen
  10. conbo2

    conbo2 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/03/2007
    Bài viết:
    126
    Đã được thích:
    0
    Chà, lại xong một cuốn nữa rồi à, nhanh ghê nhỉ, haizz

Chia sẻ trang này