1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mùa thu ơi!

Chủ đề trong 'Quảng Bình' bởi serenad, 29/10/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. coblue

    coblue Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/09/2004
    Bài viết:
    7
    Đã được thích:
    0

    Tháng 9 , thế là gần 2 mùa thu Hà Nội , cũng là 2 mùa thu xa Đồng Hới , vẫn trọn vẹn hình ảnh con đường đất đỏ ở nhà ,
    ống nước vỡ trước cửa lớp ,lênh láng nước mỗi ngày mưa ..
    Mới đây thôi , mỗi buổi sáng đi học , đi qua cái cây lạ , thỉnh thoảng lại thấy có người níu , với , hái cho bằng được cái bông hoa trắng nhỏ xíu trên cành , tặc lưỡi : " lãng mạn thật ! " , rồi lướt qua .
    Một buổi sáng , đứa bạn chìa cành hoa trước mặt : " thích không ?" , ui chao , thơm quá , dịu mà nồng , thanh mà say , bông hoa nhỏ xíu hoa trên cái cây lạ đây mà . "Tên gì ? " ." Hả ??? " , không biết ?" , " ừ , không biết " ." Ngọc lan đấy ." Ngọc lan ? Thế ra là ngọc lan ...
    Mỗi buổi sáng đi học, nó lại dừng lại 1 chút bên cái cây lạ , nhắm mắt , hương ngọc lan toả , thơm ! Thỉnh thoảng , nó nghếch mũi lên , nhón chân , níu , với ... mặc kệ ngươì ta tặc lưỡi : " lãng mạn thật !"
    Chớm thu , cái cây lạ chỉ còn sót lại vài bông nhỏ xíu . Nó cố dậy thật sớm , xách cặp đi học , dừng lại lâu hơn 1 chút , sương ướt đẫm trên lá , ngấm cả vào trong hoa , ngọt , mát đến lạ kỳ !
    " Này , tặng tớ 1 cây ? ", " làm gì ? " . " Đem về quê " . " Về Đồng Hới ? " " Ừ , về Đồng Hới ..... "
  2. saoanhkhongyeuem

    saoanhkhongyeuem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/08/2003
    Bài viết:
    452
    Đã được thích:
    0
    "Heo may lại về..."
    Đã lại về những cơn gió se se cho da thịt dậy lên một nỗi mùa. Người người đã khoác lên mình những chiếc áo cho mắt thấy sự ấm áp và hồn thấy sự ôm ấp gần gũi. Heo may rồi!
    Sao trong một khoảng chuyển mùa, khi cái nóng của mùa hè vừa qua nhưng chưa dứt hẳn, khi cái lạnh của mùa đông chưa tới nhưng đã ngấp nghé, có cơn gió lưng chừng đó vậy. Heo may, cái tên gió tiếng Việt này vang âm rất lạ rất gợi. Ai trong đời nghe hai tiếng heo may mà lòng chẳng xa vọng một điều gì.
    Mẹ ta một thuở chỉ những lo toan tất bật quanh năm cho chồng con. Nghe trời gió chuyển, đất trời vào thu, vào đông, mẹ đã lo lục giở rương hòm tìm lại những chiếc áo bông áo sợi đã cất dành bao mùa cho những đứa con mặc lấy cái ấm. Ta đến trường mẹ bắt mặc thật nhiều áo, ?olạnh đó con, cái lạnh đầu mùa dễ thay đổi thất thường lắm?, ta vùng vằng vì sợ khi chạy nhảy nóng người, vì sợ bạn bè cười chế khi mặc nhiều áo vào người nhưng chỉ là các thứ áo độn, không phải chưng diện gì cả. Heo may sau này ta đọc trong các trang sách văn chương ngân rung nhiều cảm xúc tâm trạng. Nhưng trong lòng mẹ, trong tình mẹ ta lúc nhỏ, đó là cơn gió của lo lắng và thương cảm. Mẹ già đi khi ta lớn lên. Và mỗi đợt heo may về mẹ lại vẫn cứ như ngày nào lo nhắc nhở con cháu, ?osắp lạnh rồi đấy?, khiến cái se lạnh làm trĩu nặng lòng ta thương mẹ bây giờ.
    Người đã một lần sống thu Hà Nội, thu đất Bắc, làm sao quên được những ngày trời chuyển heo may. Cả đất trời dịu lại mát lạnh chỉ mới vừa đủ một xuýt xoa thầm, da thịt như được mơn man, và bao ý nghĩ trong đầu cứ không biết từ đâu dậy lên, nhiều nhất là những liên tưởng và hoài niệm. Ngày trước đời sống khó khăn nhiều, cái ăn cái mặc còn đơn sơ và ít ỏi, nhưng có lẽ vậy mà con người cảm với thời tiết, trời đất nhanh nhạy hơn, trực tiếp hơn và nồng nàn hơn chăng. Nồng nàn với cả gió heo may.
    Em còn nhớ không, mùa thu đầu tiên ta ở thủ đô. Cơn gió một chiều bất chợt ùa về làm em reo lên ?omát quá? và nhất định kéo anh ra đường, ?otrời này ở nhà thật phí?. Hai đứa chở nhau trên một chiếc xe đạp cũ lòng vòng qua các phố Hà Nội ba mươi năm trước còn leng keng tàu điện, còn những lô xô mái ngói thấp tè, còn nhiều xe đạp, còn ít những áo quần đa dạng sắc màu, gió thổi nhẹ, lạnh dễ chịu. Em ngồi sau anh cứ chốc lại kêu lên ?othích quá, heo may là thế này hở anh?. Có câu thành ngữ ?oheo may gió lộng? nghĩa là gì?
    Thời gian vùn vụt trôi. Đến bây giờ ngoảnh lại em đã xa, anh đã xa, giữa hai ta chỉ còn một ngọn gió hàng năm đúng kỳ vẫn thổi về cho sống lại những kỷ niệm và hoài vọng thuở còn vô tư và hồn nhiên, cái thuở một làn heo may đã là một của cải vô giá. Nơi xa có lần em vọng ra thèm lại một lần được thả mình trong gió thu Hà Nội. Thu đến rồi đấy em, và heo may lại về...
    Phố phường đô thị hôm nay đông đúc hơn thành ra chật chội hơn. Người của hôm nay áo của hôm nay xe cộ của hôm nay có vô tình chăng trước ngọn gió gọi mùa đến gọi tình lên gọi lòng dậy. Heo may không cảm được người phóng xe vù vù. Heo may không vào được những thân hình đã bó chặt trong các thứ quần áo đắt tiền. Heo may không đến được với người đã trong nhà kính ***g gương. Nhưng có hề chi, ngọn gió của đất trời của mùa vụ muôn đời còn đó, muôn đời vẫn gợi cảm cho những ai còn biết bồi hồi bâng khuâng rạo rực khi làn hơi lạnh tràn về. Trong heo may người thấy gần người hơn, người thấy cần người hơn.
    Ta nhớ em, chiều nay. Xe đạp ơi... Hà Nội vừa lập tuyến phố đi bộ Hàng Đào - Đồng Xuân. Thả bước chân chầm chậm trên phố cổ nghe gió gọi mùa ve vuốt ...
    Em có cảm cùng anh nữa không qua thời gian và xa cách? Heo may.
    Thạch Linh

  3. serenad

    serenad Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/09/2003
    Bài viết:
    327
    Đã được thích:
    0
    Mùa thu qua lâu rồi, lâu lắm rồi. Hà Nội bây giờ đang lạnh lắm phải không bạn? Bởi vì không có mình mà... Nếu như có mình, cả ba đứa sẽ đi đâu nhỉ? À, tất nhiên rồi, chỉ có một nơi duy nhất mình rủ hai bạn đi.
    Tất nhiên, mình vẫn nhớ chiều thu ấy, con đường dài, chuyến xe bus, đôi dép cao gót...Nếu như thời gian quay trở lại, mình không biết mình sẽ hành động như thế nào nữa. Ánh nắng chiều thu, phải chăng là điềm báo trước sự tiễn biệt? Người bạn yêu quí nhất... Mình đi. Đơn giản vì nó cần phải thế. Không có mình, HN sẽ bình yên, tất cả sẽ không còn bão táp. Mình vẫn ổn, chỉ đôi khi nhớ lại những gì đã qua, thấy đẹp quá, tiếc quá. Cũng có thể bây giờ những gì về mình chỉ còn là kỉ niệm, có thể bạn chẳng còn nhớ cũng nên, hay có thể bạn nghĩ lại và mỉm cười. Mùa thu Hà Nội, nếu có thể, hãy lưu giữ những kỉ niệm về mình như lưu giữ một chút ánh nắng của chiều cuối thu dù nó chẳng thể sưởi ấm cho bạn giữa mùa đông lạnh giá, bạn nhé.
    Thân yêu.
  4. zulu

    zulu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/05/2002
    Bài viết:
    1.066
    Đã được thích:
    0
    Cũng lâu lắm không vào thăm box Quảng Bình, đâu cũng thế, giờ có lẽ đã có nhiều sự đổi khác. Cũng chẳng phải mùa thu để viết cho mùa thu nữa, sắp hết đông rồi. Xa Hà Nội, có lẽ chẳng ai muốn khi mà mình gắn bó với Hà Nội một thời gian khá dài, những năm đại học và có thể hơn thế. Khi mà Hà Nội từ một danh từ chung đã trở thành danh từ riêng với mỗi người. Quảng Bình với những Hằng, Như, Tùng KTS, Chiến... giờ ai còn ở lại??? Một thời "ngang dọc", giao lưu Nghệ Tĩnh - Quảng Bình hình như đã thành thông lệ trong ngày hội Trung Thu... Nhớ chân gà Ngõ Gạch, quán Bi-a bên trường Xây dựng, hay buổi tối mưa phùn cùng đi chụp ảnh Hoa Sưa... giờ còn ai???
    Nhớ cũng chỉ mà nhớ, tiếc thì cũng xa rồi, chỉ xin chúc những người bạn cũ những gì tốt đẹp nhất, những kỷ niệm Hà Nội vẫn sẽ còn mãi trong chúng ta... Một năm mới an lành và hạnh phúc!
  5. thanh_hang_new

    thanh_hang_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/03/2002
    Bài viết:
    1.134
    Đã được thích:
    0
    Có khi nào đó, chỉ một lần đi bộ với người ta hàng cây số cũng là một kỉ niệm. Đêm Noel, mình cũng đã đi bộ với bạn gần 10 km, thế mà bây giờ nhìn mặt nhau vẫn còn gượng gạo. Chẳng biết lỗi do ai nhỉ? vì mình quá vô tư nên không nhận ra sớm để tránh tình huống đó, hay là vì bạn không thể ...
    Giá mà vẫn giữ được những người bạn thân trong tay mình mãi, để cùng nhau thưởng thức mùa thu và sưởi ấm nhau trong mùa đông, Se nhỉ?

Chia sẻ trang này