1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mùa vải đến rồi

Chủ đề trong 'Hải Dương' bởi 0953225545, 28/05/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. boycodon_0806

    boycodon_0806 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/08/2006
    Bài viết:
    36
    Đã được thích:
    0
    Bắt vạ cái thằng nào bắt nhổ lúa đi trồng đay nhé.
    Nước mắt và bàn tay rớm máu của cha
    TP - Nhật ký của cô gái trồng vải thiều: Ngày 15/06/2007! Sáng nay con cùng cha gánh vải thiều cuốc bộ năm cây số ra chợ tỉnh. Mới sáng sớm mà trời đã nắng chang chang. Giữa dòng người tấp nập chỉ có cha và con lầm lũi cuốc bộ mang trên vai gần tạ vải, lưng cha như còng thêm.

    Vải càng chín... lòng càng lo.
    Mẹ ốm một tháng nay phải nằm viện, con và bà cứ hằng đêm thay nhau tranh thủ về hái vải.
    Đã bao giọt mồ hôi, đã bao ngày cha dầm mưa dãi nắng để vườn vải được tốt tươi. Cha con mình đã thầm nhủ cố vất vả chút ít để có tiền chữa bệnh cho mẹ. Cha gầy đi nhiều từ ngày ấy. Mắt cha sâu hơn, trũng xuống sau bao đêm thức trắng. Con chỉ mong mùa vải này bội thu!
    Ra đến chợ, cơ man người bán vải như cha con mình. Không còn chỗ nào có bóng râm để đứng, cha con mình phải phơi nắng rát lưng. Bao nhiêu người qua lại, con chỉ mong sao họ dừng chân mua vải. Lòng con thắt lại khi nghĩ trên giường bệnh kia, mẹ vẫn đang mệt mỏi chờ cha con mình.
    Nhưng giá vải rẻ mạt quá. Ở chính mảnh đất trồng vải này, giá vải chỉ vài trăm đồng một cân. Biết bao đôi mắt khắc khổ của người dân quê mình đã phải nheo lại cắn răng mà bán.
    Trưa nắng gắt! Con đứng cùng cha dưới nắng chói chang suốt từ sáng cảm thấy choáng váng. Mà vải vẫn chưa bán hết. Con nóng ruột lo cho mẹ ở viện. Nhưng nếu không đứng bán vải, cha và con không biết sẽ lo tiền ở đâu.
    Cha đứng ở góc đường còng lưng nhìn người qua lại với đôi mắt mong mỏi. Bỗng một bà khách trên chiếc xe Spacy trắng toát dừng trước mặt cha. Bà ta không xuống xe mà ngồi ngay trên xe, tay vẫn giữ ga.
    Bà ta nói: ?oVải nhà ông hơi nhỏ, 500 đồng ba cân tôi lấy?. Vải nhà mình ngon thế kia mà họ nói nhỏ để ép giá. Cha nói với người ta mà con thấy giọng cha nghẹn ngào: ?oTôi xin chị 1.000 đồng. Chứ 500 đồng thì khổ chúng tôi quá!?.
    Bà ta vẫn dứt khoát chỉ mua với giá 500 đồng. Mắt cha đỏ hoe, đành để 3 cân vải vào túi đưa cho bà ta. Chiếc xe máy rồ ga nhả khói vào mặt cha con mình. Cha ngồi sụp xuống bên gánh vải, đấm tay xuống đường. Bàn tay rơm rớm máu. Chưa một lần nào con nhìn thấy cha khóc. Chưa lần nào trong đời con thấy sao những người nông dân như cha con mình lại khổ thế.
    Giữa trưa nắng gắt, con và cha lại về. Cuối cùng gánh vải đã hết. Trên vai con không nặng vì vải nữa mà trĩu nặng bởi nước mắt và bàn tay rớm máu của cha.
    Ngày 16/6/2007
    Trang nhật ký của con hôm qua, nay đã nhòe bởi nước mắt. Mấy ngày nay ti vi nói nhiều về giá vải. Cứ mỗi lần nghĩ về điều ấy cha lại đau lòng nhìn mẹ. Không đau sao được khi điều hi vọng chữa bệnh cho mẹ đã không còn nữa.
    Mẹ càng ngày càng gầy yếu đi
    Chiều nay, bác sĩ nói sắp tới mẹ phải mổ. Như thế có nghĩa là gánh nặng kinh tế lại nặng thêm trên vai cha. Con thấy mình lớn dần theo những gánh nặng lo toan và tấm lưng còng nắng gió ấy của cha.
    Lúc này, con lại nhớ từng lời cha đã nói với con trước đây: ?oCuộc sống dù khó khăn nhưng ai cũng cần có niềm tin và nỗ lực. Thành công và những điều kì diệu sẽ tới?.
    Vậy cha ơi, ngay lúc này đây cha con mình hãy cùng cố gắng lên cha nhé. Cả nhà mình sẽ qua được khó khăn này đúng không cha?! Con gái của cha luôn ở bên cha. Ước gì cha hiểu, con gái của cha yêu cha như thế nào.
  2. catbuivietnam

    catbuivietnam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/12/2005
    Bài viết:
    368
    Đã được thích:
    0
    nhật ký viết hay và xúc động quá, đúng là tình trang của cây vải làng ta rồi, thật là buồn quá
  3. shopboong

    shopboong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2006
    Bài viết:
    1.627
    Đã được thích:
    0
    :(, và?i qua... dĂ?n nhàt ngòt, khĂ. Nhàfn 'ang 'Ắn... bao h hẮt lo.
  4. thogia_vuitinh

    thogia_vuitinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/09/2006
    Bài viết:
    129
    Đã được thích:
    0
    Lúc nào cũng hô hào chuyển đổi cơ cấu kinh tế, cây trồng, vật nuôi. Giờ đây, có thấy thương, thấy khổ cho người dân trồng vải không ?
  5. boycodon_0806

    boycodon_0806 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/08/2006
    Bài viết:
    36
    Đã được thích:
    0
    [
    Quê mình là đồng chiêm trũng, trồng lúa là chính với 2 vụ chính còn 1 vụ phụ để trồng hoa màu và một số các loại rau xanh khác.
    Trồng vải cũng rất tốt nhưng chỉ trồng ở các vườn nhà là chính thì phù hợp hơn. Ở Bắc Giang họ có rất nhiều đồi trròng thoải mái mà họ không trồng vải thì chẳng nhx trồng lúa trên đồi à.
    Bây giờ lội xuống ao hái vải như đi gặt lúa nhỉ.
    Mỗi lần thay đổi cơ chế, chuyển đổi như thế này thì cán bộ tha hồ kiếm chác nhẩy, chỉ dân là khổ thôi.
  6. boycodon_0806

    boycodon_0806 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/08/2006
    Bài viết:
    36
    Đã được thích:
    0
    Bây giờ phải đi kiện cái thằng nào đưa ra chủ trương Chuyển Đổi Cây Trồng mà nó chưa tính đến đầu ra, làm cho dân mình nghe nó xui dại.
    Nước mắt vải thiều


    Vải Thanh Hà được mùa, song người dân vẫn đầy ắp nỗi lo -
    Khi ông trèo lên cây vải tổ để hái những chùm quả đầu mùa đãi khách, tôi thấy ông rơm rớm nước mắt. Nước mắt của người làng vải bây giờ chảy ngược vào trong. Loài cây từng được gọi một cách trìu mến là "cây vải, cây vàng" nay mất giá khi một ký vải thiều chưa bằng nửa cân gạo!
    Rẽ qua quốc lộ 5, những vườn vải đã hiện ra ngút mắt. Từ Hồng Lạc, qua Việt Hồng, đến Thanh Xá, nơi nào cũng điệp trùng những vườn vải lá xanh, quả đỏ.... Khởi đi từ những năm 1960 ở làng Thúy Lâm, xã Thanh Sơn, vải thiều phổ biến khắp cả huyện Thanh Hà, tỉnh Hải Dương rồi ngược lên Bắc Giang, xuôi xuống Quảng Ninh và bây giờ là cả miền Bắc.
    Mấy thôi đường nữa mới đến Thúy Lâm, chợ vải đã họp đầy đường, nhưng chiếc xe CSGT mang biển số 34 của tỉnh Hải Dương khi đi qua vẫn lặng thinh. Đã có lệnh của trên, tất cả phải hỗ trợ cho vải Thanh Hà được lưu thông thuận tiện.
    Những người dân xôn xao "tố cáo" khi biết tôi là nhà báo. Tối qua, một đài truyền hình nói vải Thanh Hà giá chỉ 1.500 đồng một cân làm họ phật ý. "Phải bảo ba bốn nghìn chúng tôi mới bán được chứ", một chị cười oang oang nhưng mặt lại nghệch ra như mếu. "Ai đời phân đạm năm nghìn rưỡi một cân, mà vải chỉ có hai nghìn", chị nói. Đang chất từng buộc vải lên xe, một ông già xưng tên là Vũ Đình Cấn ở Thanh Sơn lau mồ hôi trên khuôn mặt teo tóp, cười: "Hai năm rồi mất mùa, năm nay được thì giá như vầy. Bác cứ chụp, nhưng nói là chúng tôi khuân đất lên xe chứ đừng bảo là khuân đặc sản nhé. Đặc sản gì mà rẻ như đất thế này". Những người khác thì ồn ào mà rằng, năm nay Hà Nội không "ăn" vải, chỉ Quảng Ninh, Hải Phòng "ăn" nhiều. Xe Sài Gòn cũng ra lấy nhưng không có đá ướp vải nên xe chẳng cất hàng.
    Đó là bộ mặt tiêu điều của quê hương vải thiều. 25 xã của Thanh Hà, hầu hết đều trồng vải, năm nay vải được mùa, sản lượng cả huyện sẽ lên đến khoảng 27.000 tấn, không biết người Thanh Hà sẽ bán vải đi đâu. Tôi bất ngờ khi biết người ta phải thuê đến 40.000 đồng cho mỗi tạ vải được "bẻ" xuống, như cách nói của người Thanh Hà. Cây cao, công bẻ nhiều hơn nữa, nghĩa là trong một ký vải đã có đến 400 đồng là công thu hoạch! Mải ghi chép, một người bỗng treo vào xe máy của tôi túm vải. Anh ta tên Tý ở thôn Tráng Liệt, xã Thanh Sơn: "Biếu nhà báo ăn cho nó ngọt giọng, viết bài ủng hộ cho vải Thanh Hà lên giá". Nhưng cũng lại một điệp khúc nửa cười nửa khóc, anh thủng thẳng trong tiếng thở dài: "Nhà tôi có 200 cây. Ước được mười tấn. Trừ phân gio thuốc men, còn chục bạc chứ mấy. Mười triệu cho cả nhà, ăn còn chẳng đủ!".
    Đã lún đến đáy của sự khó khăn, nhưng người dân xứ vải còn nhớ như in thời vang bóng của mình. Thời bao cấp, cán bộ thương nghiệp đến tận gốc cây thu mua. Ai mang quá 100 quả vải ra khỏi làng sẽ bị thu giữ. Khi nền kinh tế thị trường khởi động, giá vải có lúc lên tới hơn 30.000 đồng một ký lô! Một cây vải cho tạ quả, mua được cây vàng. Nửa tấn vải, xây được nhà mái bằng. "Giọng nói oang oang, họ có vẻ khinh tiền" là câu mà một nhà báo đã dùng để tả về sự giàu của người Thanh Hà khi đó và tôi còn nhớ đến giờ. Vải Thanh Hà nổi tiếng đến nỗi những người Thanh Hà đi bán vải tứ phương, chỉ cần giơ cái chứng minh thư là hàng bán chạy. Những người nơi khác, muốn làm giả vải Thanh Hà thì về Hải Dương, mua xe máy hoặc ô tô cũ. Chỉ cần có cái biển số 34 (Hải Dương) cũng lợi hại lắm. Lái buôn Trung Quốc đến Lạng Sơn, Lào Cai cất vải cũng biết tìm cái xe biển số 34, đủ biết cái thương hiệu vải Thanh Hà đã từng ghê gớm đến thế nào.
    Theo bánh xe lăn, tôi đến tổ 2, thôn Thúy Lâm, xã Thanh Sơn để tìm cây vải tổ. Nghe nói cách đây gần hai trăm năm, một người làng tha phương tên là Hoàng Văn Cơm đã mang về Thúy Lâm mấy cái hạt. Ươm, hạt mọc thành cây, ra quả ngọt. Đó chính là cây vải tổ, nay ở trong vườn của ông Hoàng Văn Thu, 77 tuổi và là cháu ba đời của ông Cơm. Dưới gốc cây có hai bia đá, một xác nhận đây là cây vải thiều tổ, cái còn lại là dòng chữ: "Nhân dân huyện Thanh Hà nhớ ơn cụ Hoàng Văn Cơm có công trồng cây vải tổ". Sau bia là ngôi miếu nhỏ thờ ông tổ vải thiều. Trong miếu, tượng cụ Cơm đứng cạnh bức trướng đỏ chói: "Nhân dân các dân tộc Lục Ngạn biết ơn cụ Hoàng Văn Cơm". Ông Thu rầu rầu kể, nhà có 2 sào vải, năm nay sẽ được khoảng 2 triệu đồng, tiền ấy sẽ tiêu cả năm. Còm cõi trong manh áo nâu và chiếc quần đen nhàu nát, nhăn nhúm chắc là của con cháu nào đó thải ra, ông tất bật trèo lên cây vải tổ hái một chùm quả xuống mời khách. Những tưởng sẽ ngọt ngào, nhưng quả của cây vải huyền thoại rất chua, hạt to trong khi quả lại rất nhỏ. Có thể trái còn xanh, cũng có thể vì vải rẻ mà ông Thu không thiết chăm bón cho cây vải tổ nữa. Tôi cảm thấy điều ấy khi thấy ông rơm rớm nước mắt. Đó là những giọt nước mắt của cả làng vải, nước mắt vải thiều...
    Hái vải mời khách, ông Thu rơm rớm nước mắt

    Một ngày loanh quanh trong vùng vải, tôi gặp những khu chợ đầu mối, những góc chợ miễn phí, chủ yếu để giúp đỡ người trồng vải. Có cả những tấm băng-rôn giới thiệu của Hiệp hội vải thiều Thanh Hà. Theo địa chỉ, tôi gặp được ông Đỗ Văn Vinh, Phó chủ tịch hiệp hội. Câu chuyện với ông Vinh cho tôi hiểu ra "hành trình mất giá" của quả vải thiều. Khi trái vải đắt, người dân Thanh Hà đổ xô nhau trồng vải. Tiền bán vải chuyển thành tiền mua... đất trồng vải. Hỗ trợ phong trào này, từ cấp huyện, cấp xã có chủ trương chuyển đổi đất trồng lúa sang trồng vải. Thậm chí một vị lãnh đạo cấp Chính phủ khi đó đã về tận Thanh Sơn kiểm tra và động viên việc chuyển đổi cơ cấu cây trồng. Cung nhiều hơn cầu, cái gì chẳng mất giá, cứ gì quả vải? "Ở đâu không biết, chứ xã Thanh Sơn này giờ không còn một cây lúa", ông Vinh nói. Giá vải chỉ hơn hai nghìn đồng, gạo thì đã năm nghìn một ký lô. Nhưng quay lại trồng lúa cũng khó, chẳng lẽ lại chặt vải đi. Đất trồng vải phải đào rãnh, khoét luống, trở lại ruộng lúa khó khăn lắm.
    Những con số ông Vinh đưa ra làm tôi không khỏi bất ngờ. Khi vải được giá, sào đất vườn Thanh Sơn giá đến 40 triệu, đất chuyển đổi ngoài đồng một sào cũng 25 triệu. Nay thì giá đất chỉ còn non nửa. Từng "có vẻ khinh tiền", nay nếu chỉ trông vào vải, thì có đến năm sáu chục phần trăm hộ rơi vào diện nghèo đói! Ông Vinh cả quyết: "Làm xóm trưởng 25 năm, tôi biết chứ. Năm sáu chục là còn khiêm tốn. Vải vóc thế này, lấy đâu ra thu nhập trên 200.000 đồng một người như tiêu chí xóa nghèo?". Nhà nào có con vào đại học là phải vay ngân hàng. Người dân vùng vải bây giờ không thể trông vào vải. Họ đã phải làm thêm nghề dán giấy vàng mã, đi buôn. Phụ nữ trung niên thì phiêu bạt tứ xứ làm "oshin". "Thanh Hà, hay Lục Ngạn, Chí Linh, Đông Triều, đâu cũng thế thôi. Cứ đua nhau trồng mà không tính đến đầu ra, cách gì cũng chết! Như làng tôi bây giờ, nếu có nhà nào đó bị đói thì không có gì là lạ". Ông Vinh nói "lời cuối cùng" sau khi ra vườn hái cho tôi thêm một chùm vải nữa.
    Tôi kết thúc một ngày ở xứ vải sau khi vào một ngôi nhà ba tầng rất đẹp ở đầu làng. Nhìn từ sân thượng, vùng vải trải ngút tầm mắt. Lá xanh ngắt, quả đỏ rực, đúng là một vẻ đẹp huy hoàng. Chỉ tiếc là sau vẻ đẹp ấy, sự no ấm đã hao mòn. Dẫn tôi lên gác, chị chủ nhà tên Quy kể: "Nhà em vừa bán hơn một vạn cành vải lên Ba Vì, Hà Tây. Năm nào em cũng bán được vạn cành như thế". Những cành vải sẽ trở thành những vườn vải, những làng vải trong tương lai. Không biết khi đó giá vải sẽ xuống đến đâu. Và tôi chợt nghĩ đến những giọt nước mắt của ông Thu. Nước mắt của những người dân vùng vải, nước mắt vải thiều...

  7. thogia_vuitinh

    thogia_vuitinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/09/2006
    Bài viết:
    129
    Đã được thích:
    0
    Lại là vấn đề về cái tâm và tầm của người lãnh đạo !

  8. StarDevil

    StarDevil Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2007
    Bài viết:
    9
    Đã được thích:
    0
    Không biết các ông lãnh đạo có bao giờ vào những diễn đàn như thế này để đọc mà thấu hiểu cho nỗi khổ của người nông dân mình không nhỉ?
    Các bác nào tham gia diễn đàn này mai mối có thành đạt, có làm lãnh đạo xin hãy nhớ đến những người trồng vải này nhé!
  9. cau_tac_nhan

    cau_tac_nhan Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/12/2006
    Bài viết:
    392
    Đã được thích:
    0
    Vải thiều quê em toàn cho lợn ăn thôi các bác à bán làm gì rẻ quá lãng phái công sức ...
    Cho lợn ăn ...trời lợn tiêu chảy chết toi
    Mất vải mất cả lơn. buồn vì trời ở trên cao !
  10. No1FPT

    No1FPT Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/04/2007
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Lợn tiêu chảy là do nhà đồng chí phun nhiều thuốc trừ sâu quá. Nếu phun, phải để ít nhất 1 tuần mới nên cho lợn ăn. Đằng này nhà đồng chí vội quá... Năm sau chú ý đồng chí nhá(!)

Chia sẻ trang này