1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mùa...

Chủ đề trong 'Nhạc TRỊNH' bởi tigerlily, 09/10/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. tigerlily

    tigerlily Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/03/2002
    Bài viết:
    3.048
    Đã được thích:
    2
    Mùa...

    Seasons send leavesõ?Ư
    (Vothuongca)


    CỏÊm thỏằâc vỏằ mạa, là cỏÊm thỏằâc vỏằ sỏằ trôi chỏÊy cỏằĐa thỏằi gian, câng là cỏÊm thỏằâc vỏằ sỏằ luÂn chuyỏằfn 'ỏằu 'ỏãn và bơnh thỏÊn tuyỏằ?t 'ỏằ'i cỏằĐa vâ trỏằƠ.

    Bỏằ'n mạa thay lĂ thay hoa,
    Thay mÊi 'ỏằi taõ?Ư


    Chỏằ? có loài ngặỏằi là bỏƠt an và hay gĂn sỏằ bỏƠt an cỏằĐa mơnh cho mạa.

    ỏÔy là trong dĂng 'ỏằâng khỏc khoỏÊi gỏằi tên tỏằông mạa.

    "Em 'ỏằâng lên gỏằi mặa vào hỏĂ...
    Em 'ỏằâng lên mạa thu tàn tỏĂ...
    Em 'ỏằâng lên mạa 'ông nhỏĂt nhoà...
    Em 'ỏằâng lên mạa xuÂn vỏằôa mỏằY... Chim vỏằ vào ngày tuỏằ.i em trên cành bÊo bạng..."


    ỏÔy là trong tỏằông lỏằi ru nhau cỏằĐa tơnh nhÂn:

    "Tôi ru em ngỏằĐ....
    Con 'ặỏằng thỏưt buỏằ"n ,mỏằTt ngày cuỏằ'i 'ông
    Con 'ặỏằng mỏằ


    Câng có khi con mỏt tơnh nhÂn nhơn bỏằ'n mạa thỏưt lỏĂ: thỏằi gian và không gian 'ỏằ"ng nhỏƠt khi "bỏằ'n mạa nhặ gió, bỏằ'n mạa nhặ mÂy", không gian-thỏằi gian ỏƠy trỏằY nên lỏĂ lạng dặỏằ>i mỏằTt góc nhơn khó hiỏằfu: "Con sông là thuyỏằn, mÂy xa là buỏằ"m, tỏằông giỏằt sặặĂng thu hỏt mênh mông..." Chỏng giỏÊi thưch 'ặỏằÊc 'Âu. Con mỏt ngặỏằi tơnh mà.

    Có khi cạng mỏằTt lúc ỏằY nặĂi kia gió heo may vỏằ cạng chiỏằu tưm loang vỏằ?a hă, thơ ỏằY nặĂi này có ngặỏằi vỏằôa tiỏằ.n mạa 'ông 'i theo nhỏằng cặĂn mặa rỏc 'ỏằu trên cÂy cỏằ.

    Có khi lòng rỏằTn rÊ vỏằ tỏằô HỏằTi hoa Mạa xuÂn, bỏằ-ng bỏt gỏãp trên tặỏằng chiỏc lĂ mang tên "Chỏằâng tưch cỏằĐa mỏằTt mạa tàn" tỏằô mạa thu trặỏằ>c. CĂi tên nghâ ra trong mỏằTt phút 'ạa cỏằÊt ngông cuỏằ"ng, có khi ngỏôu nhiên làm 'au mỏằTt lòng mỏằm yỏu.

    ?, ngặỏằi ta có thỏằf 'i tỏằô mỏằTt mạa hỏĂ chói chang gay gỏt tỏằ>i mỏằTt mạa 'ông rât mặỏằ>t 'ỏn tê tĂi lòng, chỏằ? qua mỏằTt giỏƠc ngỏằĐ và rỏƠt nhiỏằu xỏằ'n xang... Hai nỏằưa bĂn cỏĐu thỏằc ra không xa nhau lỏm, nhặng trong khi ngặỏằi ta 'i tỏằô nặĂi này 'ỏn nặĂi kia, câng có thỏằf cỏÊm thỏƠy ngoài kia mạa 'ang thay 'ỏằ.i, và mạa trong lòng mơnh câng 'ang thay 'ỏằ.i... KhĂc nhau nhiỏằu lỏm.

    Seasons send leaves...

    Bỏằ'n mạa thay lĂ thay hoa...


    Chỏằ? có loài ngặỏằi: Bỏằ'n mạa yêu nhau trong lỏẵ vô thặỏằng cỏằĐa trỏằi 'ỏƠt...

    All the rivers run into the sea; yet the sea is not full: unto the place from whence the rivers come, thither they return again. (ECCLESIASTES)

    lys







    Được tigerlily sửa chữa / chuyển vào 13:12 ngày 12/10/2003
  2. dong533

    dong533 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/03/2002
    Bài viết:
    128
    Đã được thích:
    0
    ?o Bốn mùa thay lá
    Thay hoa thay mãi đời ta?

    Đó là qui luật tuyệt đối và an nhiên của vũ trụ
    Ngày xưa cũng đã có người nói rằng:[/green
    ?o Trời không vì người ngại rét mướt mà bỏ đi mùa Đông?
    Cũng là nói lên sự vô thường ấy.
    Bốn mùa thay lá, bốn mùa thay hoa, mọi vật đều biến đổi, con người cũng không nằm ngoài qui luật ấy, nhưng chắc rằng chỉ có con người mới khắc khoải khi mỗi mùa qua đi mà cái thời khắc giao mùa chính là tiếng nói khẽ khàng của sự đổi thay.
    ?o Rồi mùa xuân không về
    Mùa thu cũng ra đi
    Mùa Đông vơi vợi
    Mùa hạ khói mây?

    Phải chăng đó là cảm giác của hiện hữu, quá khứ , tương lai, về những gì còn và mất.
    Mà sao lại không phải mùa Xuân rồi đến mùa Hạ mùa Thu rồi đến mùa Đông ? mới hay cái cảm thức của con người mới là điều đáng để nói!
    Mùa thu và mùa Đông ở đây không khác biệt nhau nhiều, có thể là những mùa lặng lẽ nhất với những ?o Hàng cây thắp nến lên hai hàng ?o , mang dáng dấp ?o Nhạt nhoà ?o của những ?o chứng nhân của một mùa tàn?, nhưng cũng lại là để ?o gọi cây lá vào mùa ?o.
    Mùa xuân, mọi vật bừng lên sau những ngày lạnh lẽo âm u:
    ?o Em đứng lên mùa xuân vừa nở
    Nụ xuân xanh, cành thêng thang ?o

    Cũng hiếm có được những vần thơ câu ca nào về mùa xuân lại đẹp như thế.
    Nhưng tiếp ngay sau lại là : ?o chim về vào ngày tuổi em trên cành bão bùng?
    Cũng chứa chất lắm điều bất ổn.
    Một mùa hạ có thể vàng, có thể nắng chói chang nhưng đầy suy tưởng, có mùa hạ nào hơn thế :
    ?o Gọi nắng trên vai em gầy
    Đường xa áo bay
    Nắng qua mắt buồn lòng hoa **** say
    Lối em đi về trời không có mây
    Đường đi suốt mùa nắng lên thắp đầy
    .....
    Tôi đưa em về
    Chân em bước nhẹ
    Trời buồn gió cao?

    Gió cao là gió như thế nào!
    Và lại một mùa thu với chan hoà màu sắc riêng chung và một lòng người rộn rã:
    ?o Hà nội mùa thu
    Cây cơm nguội vàng
    Cây bàng lá đổ
    Nằm kề bên nhau
    Phố xưa nhà cổ
    Mái ngói thâm nâu?

    Tháng năm qua đi, mọi vật biến đổi, cũng tuỳ vào lòng người mà nên câu hát
    Cũng có người theo cái thay đổi ấy mà hát lên rằng :
    ?o Cuối trời mây trắng bay
    Lá vàng xao xác quá
    Phải chăng lá về rừng
    Mùa thu đi cùng lá
    Mùa thu ra biển cả
    Theo dòng nước mêng mang
    Mùa thu vàng hoa cúc
    ......
    Chỉ còn Anh và em
    Chỉ còn anh và em
    Là của mùa thu cũ?

    Cũng có người nhìn cái màu bàng bạc của trời đất khi thu về lại nhớ bạn hiền mà muốn mang rượu ngon ra uống để được giao cảm với cái tình của trời đất.
    Cũng có người lại hát lên rằng :
    ?o Người nhìn mãi theo từng tiếng xe ngựa qua rồi
    Người nhìn mãi theo vết lăn, vết lăn trên đồi
    Người xa rồi, ngựa xa rồi, bụi về với mây?
    Hoặc là một câu hát khác :
    ?o Một chiều em đứng cuối sông
    gió mùa thu rất ân cần
    Chở lời tình đến núi sông
    Những lời tình em trối chăn
    .....
    Một thời yêu dấu đã qua
    Gót hồng em vẫn quay về
    Dù trần gian có xót xa.....?

    Quả thật con người chứa đầy điều bất ổn.
    Nhưng những cảm nhận của TRỊNH về ?o Mùa...? với những rung cảm của con người thật đáng để đời người sau ghi nhận.
    For my Dear Sys!
    Được dong533 sửa chữa / chuyển vào 13:28 ngày 26/10/2003
    Được dong533 sửa chữa / chuyển vào 13:29 ngày 26/10/2003
  3. Nguyet-ca

    Nguyet-ca Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    11/05/2002
    Bài viết:
    2.646
    Đã được thích:
    0
    Bây giờ là mùa đông.
    6h 30. Đường phố đã thưa người. Trời lạnh, lạnh thấm vào da thịt. Tự dưng nhớ đến "Tôi ru em ngủ" mà mình vẫn nghe hằng đêm. Bây giờ thì không muốn viết gì cả, hay đúng hơn là không thể viết được gì cả. Thôi thì....kéo cái chủ đề này lên để mọi người cùng viết vậy !
  4. realstar112

    realstar112 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/04/2002
    Bài viết:
    295
    Đã được thích:
    0
    ko biết có bao nhiêu người quái gở như mình khi đâm đầu thích mùa đông , có ai cấm cơ chứ , có phải mình muốn làm màu mè hay tô vẽ gì đâu . vậy mà đã có người nhìn vào cái sở thích ko giống ai của mình sau đó thì thầm với nhau :con nhỏ đó điên.
    mùa đông hà nội _đẹp và buồn lạ lùng , đã từng có 1 mùa đông chia xa ko hẹn ngày gặp lại .em đã xa lắm biết em còn nhớ mùa đông xưa. đúng là con đường thật buồn một ngày cuối đông !
    chờ em về , em nhé .
    bốn mùa như gió bốn mùa như mây.............
    ko hẹn mà đến ko chờ mà đi.................
    ==>sao lại có người hâm thế này
  5. small_heart

    small_heart Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/10/2003
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0

    Mùa nào cũng đều có hồn, hồn của mùa đông thì hơi đặc biệt; lạnh lẽo và tàn tạ.....đi trong đêm thấy cô đơn đấy,nhưng lại cảm nhận được thật hơn cái không gian thời gian ở quanh mình.
    Được small_heart sửa chữa / chuyển vào 20:46 ngày 23/12/2003
  6. breaking_news

    breaking_news Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/05/2003
    Bài viết:
    1.200
    Đã được thích:
    0
    Khúc nhớ mùa đông
    (Viết tặng những người hát Trịnh mùa đông)
    Hà nội những con phố mùa đông, lạnh lẽo quá và cô độc quá. Sóng lá xào xạc trên cao vần vũ với gió điệp khúc lạc loài, ru em vào miên man những bài ca xưa cũ. Đã bao lần em ước, giá mà một lần được hát cho anh nghe một câu hát em giấu suốt những mùa đông riêng mình: "Ngoài phố mùa đông đôi môi em là đốm lửa hồng". Bao nhiêu rộn rã thế, nồng nàn thế, say mê thế chỉ để chờ một lần được cháy cho riêng anh một câu hát rất riêng. Nhưng cũng vì riêng quá, cô độc quá mà câu hát ngập ngừng chưa bao giờ đậu lại bên anh, chỉ vi vu dệt nên những toan trắng của một môi hồng và một em lạnh lẽo với mùa đông.
    Bây giờ em không còn hát Trịnh như em đã từng, đã không còn đốt niềm đam mê những khi ngước mắt nhìn lên ánh đèn màu thả những vần thơ chất lửa. Không phải vì ai đâu anh nhỉ, chỉ vì một mùa yêu thương đã không còn ươm mầm đâu đây nữa, vì những tự cảm không thành hình đã tự mình phong kín. Đi xa rồi những gì không thật của tuổi hai mươi rất xưa và rất cũ.
    Đông đến thật rồi bên trời này anh à. Em đi trên phố, mua cho mình những sắc đỏ của một mùa Giáng sinh lấp loá. Phố phường bận rộn mà lòng em trống trải. Cúi xuống thật gần trái tim bên ngực, thấy một niềm đau cựa quậy, dựng mình theo những hun hút gió mùa đông thành phố cũ. Mùa này và mùa sau, ai sẽ lại như em thả mình qua những góc phố Hà nội, tai nghe vi vút gió đông thổi mà hồn dành riêng nhớ đến một người?
  7. small_heart

    small_heart Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/10/2003
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0
    viết hay và tâm trạng quá ha?ko thể làm gì hơn ngoài việc vote sao.
    <FONT face="Times New Roman" color=royalblue size=3><EM>Sống trong đời sống cần có một tấm lòng. Để làm gì em biết không ? Để gió cuốn đi...để gió cuốn đi....</EM></FONT>
    Được small_heart sửa chữa / chuyển vào 11:17 ngày 25/12/2003
  8. kekilua

    kekilua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/04/2003
    Bài viết:
    95
    Đã được thích:
    0
    Mùa! Mùa đông năm nay đến muộn hơn mọi năm nhưng nỗi buồn đến với tôi từ rất sớm, sớm hơn mọi năm nhiều và tê tái hơn nhiều nhiều nữa... Cuộc sống không cho không ai cái gì, tôi biết, tôi đã giành cái giá quá đắt cho sự nghiệp, cho tương lai của tôi. Vậy mà bây giờ sao tôi thấy mọi thứ càng ngày càng xa vời... Mình có nguy cơ trắng tay, và mình đã mất hết rồi sao?.... Buồn thật, với tôi bạn vẫn luôn là tất cả mặc dù công việc đã chiếm hết thời gian của tôi.. . Còn với bạn tôi biết bạn đã quên tôi rồi, từ rất lâu rồi.... Và bạn ghet tôi? ghét tôi.....
  9. hongngocnguyen

    hongngocnguyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/01/2003
    Bài viết:
    144
    Đã được thích:
    0
    ... chỉ là một ngày mùa Đông giữa những ngày mùa Đông... Lễ hội đã khép lại phía sau lưng. Một Esmeralda tưng bừng vũ điệu giữa lộng lẫy thành cũ xa xưa và những tiếng chuông nhà thờ vang rền thành phố của Quasimodo từ một tháp chuông cô đơn nào đấy đã về ngủ lại giữa những trang văn. Tiếng đập cánh của những cánh chim bay qua bây giờ cũng thật khẽ khàng. Thế nhưng, muôn tiếng gọi vẫn không ngừng vang lên trong im lặng. Giọt rượu nào giữa dòng sông Seine lại về bất động giữa những vườn nho trong cái màu trời xám đục trễ nải....
    ấy là khi mùa Đông đang qua... Âm bản của một mùa rực rỡ đã qua chỉ còn là những hàng cây buồn tênh "mang im lìm vào tiếng nói", chỉ còn là những cơn mưa phùn nối dài thêm con đường mù sương, chỉ còn là cái lạnh ngang tàng không thèm độ lượng.... Hiện tại rõ ràng và hiện tại tan biến đi mất... Chỉ còn lại một mùa đang nối quá khứ vào tương lai....
    ... lần đầu gặp gỡ mùa Đông mới hay đã có nhiều mùa Đông như thế trôi qua... rừng Đông buốt giá mưa bay rạt rào... rừng Đông cuốn gió em đứng bơ vơ.... Mùa có trôi đi hay em đã đứng như thế rất lâu trong đời mình ?!! Ngày mùa Đông xám lên những ánh nhìn. Đêm mùa Đông giấc mơ thẳm sâu những thanh âm của mưa gõ vào cửa sổ. Những hạnh ngộ tưởng rằng thân yêu, gần gũi thì lại quá xa là xa. Chỉ còn lại những cơn đau âm thầm rình rập đâu đó giữa căn phòng sau những dặm đường mỏi chân. Chỉ còn lại một hạt bụi nắm hoài trong đôi bàn tay mà đi dọc dài những ngày tháng đa đoan - một hạt bụi nhỏ bé vậy mà không sao buông bỏ được để bắt lấy một bầu trời hư không... hạt cát ngu ngơ nằm chìm dưới chân đi... một hạt cát trong mùa Đông vốn đã mịt mù, một hạt cát vô tình vương trong mắt làm người nghệ sĩ nào rơi lệ hoài một đời...
    Mùa Đông, tâm cảm không còn cái chấp chới, chênh vênh vì nỗi tàn phai mùa Thu. Mọi thứ đã hiển hiện. Chiếc lá khô cong trên mặt đường gió cuốn. Chiếc lá lắt lay mà không rơi trên những cành cây. Và cả những nụ mầm mới đầu cành hứa hẹn một mùa xanh... Nhưng, cho dù tất cả, trời đất vẫn an nhiên đi qua. Có chăng, chỉ vì người còn chạnh lòng một chút niềm riêng mà nhớ... Có chăng... chỉ vậy thôi ?!!
    Nhưng tôi không quên "những lay động ý thức về thân phận" cũng như ước muốn tìm đến "cái cảm nhận sâu thẳm của người trèo núi ngồi nghỉ mệt trên bờ vực" của Hoàng Phủ. Dốc cái thứ nước vừa cay vừa đắng vào lòng để say men, say đời, say cả nỗi cô đơn tát hoài không cạn... mà nghe một mùa thật nhẹ đi qua... Tìm trong sương hồng trong chiều bạc mệnh trăng tàn nguyệt tận chưa từng tuyệt vọng đâu em...
    Và, mặc kệ tháng ngày còn chìm nổi những mơ hồ Định Mệnh, khi chiếc lá cuối cùng không còn mang nổi niềm hy vọng thì... cứ rơi, để chồi lá khoe mầm cho đời biết tên vậy....
    Được hongngocnguyen sửa chữa / chuyển vào 22:40 ngày 12/01/2004
  10. yakari

    yakari Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/04/2003
    Bài viết:
    12
    Đã được thích:
    0
    Mỗi lần được nghe cô Hạnh Chiếu giảng cảm thấy rất thanh thản và rất vui. Xin post bài này lên để mọi người cùng đọc.
    XUÂN ĐÂU CÓ TÀN
    Xuân thì lúc nào chằng là Xuân, lúc nào chẳng đẹp. Có ai đi tả một mùa Xuân với mưa rơi lả tả lá vàng bay? Xuân tàn thì không gọi là Xuân nữa mà là Hạ, Thu, Đông. Nói như vậy cũng không phải. Thật ra Hạ, Thu, Đông cũng chỉ là Xuân với một chút sắc màu đổi gam mà thôi.
    Nhìn cuộc đời như một mùa Xuân luôn chuyển mình trên muôn vật thì thật là dễ chịu. Ừ, mà chính hiệu là như vậy đó chứ! ?oChư pháp tùng bản lai, thường tự tịch diệt tướng?, các pháp từ xưa nay, thường ở trong tướng vắng lặng của nó. Dù có thiên hình vạn trạng tới đâu, các pháp vẫn là không, vẫn im lặng trong tướng tịch diệt ấy. Chỉ có điều ta không chịu thế, nên cứ hối tiếc không nguôi về một mùa xuân năm ngoái hay thả mộng vào mơ đến một mùa Xuân năm sau và từ chối phút giây hiện tại. Sẽ có một ngày? Sao không là hôm nay, mà phải ngày mai? Thật là tội nghiệp cho mình quá, bởi vì ngày mai đâu có đâu.
    Ta cứ thử đi. Buông trang giấy trên tay xuống, thở đều, sâu và nhẹ, lòng thảnh thơi.
    Quá khứ bặt tiếng vọng
    Tương lai dừng bóng soi
    Tâm tư ngừng thoáng mộng,
    Bùng vỡ trở về không.

    Còn nữa,
    Lá càng im và hoa càng thơm nồng.
    Mặt trời chừng tỏa rạng giữa đêm đông
    Và tình yêu như giật mình trở dậy,
    Cõi phù trầm ta thôi mỏi ngóng trông.
    Cũng xuân quá đi chứ! Cho nên hồi đó Thiền sư Mãn Giác đã gởi lại cho đời một tình Xuân đong đầy trước khi nhắm mắt, ?oChớ bảo Xuân tàn hoa rụng hết. Đêm qua sân trước một nhành mai?. Nói xong Thiền sư ra đi. Nhẹ tợ lông hồng, mỏng tợ làn hương mà vĩnh cửu xuân sắc.
    Đời người cũng thế. Có gì còn, có gì mất đâu? Chúng ta chỉ qua qua lại lại một thoáng trong giấc mộng nghìn năm. Vui chút.Buồn chút. Được chút. Mất chút. Rồi cũng trở về không, tùy duyên lưu chuyển trong cái nguyên vẹn quá chừng. Nguyên vẹn vì không bị thời gian chia cắt, không gian phân cách. Nhắm mắt mở mắt, nắng sớm mưa chiều vẫn biết rõ, cho tới len sâu trong lòng từng niềm vui nỗi buồn thì cũng chỉ có ta mới hiểu được mà thôi. Thấy nghe hiểu biết rõ ràng nhưng không một chút lưu tình, Phật nói là thứ thiệt rồi đó.
    Nếu ta tỉnh thức, chỉ biết thế thôi thì ngay đó chấm dứt khổ đau, chấm dứt tử sinh. Đừng chạy theo thinh sắt hay những bóng dáng viễn vông trong lòng thì ba đời quy lại sát na này. Chừng ấy, dĩ nhiên Xuân không có tàn và cuộc đời cũng không còn bể dâu. Dễ tới như vậy, mà không hiểu sao khó tới như vậy? Đã vương lấy cái gì trong lòng rồi thì mang xuống cửu tuyền nguyện cũng không quên. Tội tình chi mà tự ta làm khổ mình tới như vậy!
    Thế mới biết chuyện tu hành khó nói lắm. Dễ cũng tại mình mà khó cũng tại mình. Buông xuống hết thì lòng trống bụng không. Còn nắm níu dù là một hạt cát, hạt bụi cũng bẩn tay bận lòng. Nói thì nói, nhưng ta lỡ phải cái tật nắm chắc buông lơi, nên lận đận mãi tới bây giờ. Đã bước vào mê lộ thì không thấy đường ra, đôi khi cũng không muốn ra nữa. Nhà thơ nào đó đã buộc lòng phải hạ bút ?oTa cứ ngỡ xuống trần chơi một chốc. Nào ngờ đâu ở mãi tới hôm nay?. Kể cũng lạ thường!
    Đời là huyễn mộng, muôn pháp hoa không, sao ta vẫn cứ khổ với nó dài dài. Nhà tu thì không được than khổ, còn khổ e chưa phải nhà tu. Đã Xuân thì không có cỏ úa hoa tàn, đã tu thì không nên để phiền não khuấy nhiễu hòai. Phiền não quá sống còn không nổi, nói gì tới an vui. Nhưng làm sao để dứt phiền não đây? Nhà thiền bảo chẳng có cách nào hết, thấy nó mà không thèm chơi với nó là được. Bởi vì nó đâu có thật mà chơi. Nói dễ nhưng làm khó. Chuyện này phải thật hết lòng mới được.
    Thiền sư không đợi tiết Xuân sang, vẫn có tin Xuân như thường. Một sớm mai thức dậy, giật mình ngắm cánh mai vàng. Tất cả đã trọn vẹn tự bao giờ. Còn ta? Có bao giờ tịnh lự ngắm lá xanh? Để thấy, thì ra Xuân đâu có tàn.

    HẠNH CHIẾU
    Giác Ngộ - số 206 ngày 08/01/2004

    we could float like teardrops on the ocean, we could flow like water to the sea... 

Chia sẻ trang này