1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

"Mười đạo quân thường thắng trong lịch sử Trung Quốc" : đọc và ôm bụng cười

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi vohansat, 13/08/2008.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. vohansat

    vohansat Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    05/02/2007
    Bài viết:
    194
    Đã được thích:
    14
    "Mười đạo quân thường thắng trong lịch sử Trung Quốc" : đọc và ôm bụng cười

    Nghe tên đã lâu, hôm nay mới vào đọc "10 đạo quân thường thắng", đọc xong cái bảng xếp hạng mà cười sặc tiết, đúng là tư tưởng Đại Hán, xếp kẻ xâm lược Mông Cổ, Mãn Châu làm quân của mình, lại xếp quân Mông Cổ vô địch hạng 10, quân GPND Trung Hoa hạng nhất, quả thực là con cháu Vi Tưóc Gia : da mặt dày hơn da trâu
    Nội dung nó đây :
    Mười đạo quân thường thắng
    trong lịch sử Trung Quốc



    Dương Danh Dy
    sưu tầm và giới thiệu



    Một số nhà nghiên cứu lịch sử Trung Quốc đã phân loại và xếp hạng 10 đạo quân thường thắng trong lịch sử Trung Quốc như sau:

    Thứ 10: Quân thiết kỵ Mông Cổ

    Càn quét châu Âu, chiếm Trung Đông, diệt nhà Kim, bình Nam Tống, trong suốt thế kỷ 13 là vô địch thiên hạ. Một đội quân như thế ai mà không sợ. Khác với quân đội của dân tộc du mục truyền thống, đội quân này vừa có sức chiến đấu cá nhân hơn người, lại vừa có kỷ luật quân sự nghiêm khắc và trang bị vũ khí tiên tiến với sở trường của người Hán; vừa có thể tác chiến kỵ binh đại qui mô, lại vừa có thể có hỏa pháo tiên tiến nhất đương thời, có khả năng đả kích từ cự ly xa hùng mạnh. Đó thực sự là một điển hình kết hợp một cách hoàn mỹ ưu thế khoa học kỹ thuật và lực chiến đấu, không trách người châu Âu gọi đó là ?ohọa da vàng?

    Thứ 9: Nhạc gia quân (quân đội nhà họ Nhạc)

    Trong ?otruyện anh hùng Tạ Điêu? có một tình tiết, Thành Cát Tư Hãn sau khi nghe Quách Tịnh kể xong câu chuyện Nhạc Phi đã cảm thán: giận là không sinh trước một trăm năm để đánh nhau với vị anh hùng này. Ngày nay trên vấn đề Nhạc gia quân và quân Mông Cổ ai mạnh ai yếu vẫn còn nhiều tranh luận, nhưng tôi nhất định bỏ cho Nhạc gia quân một phiếu. Bởi vì quân Mông Cổ chỉ phải đối mặt với quân nhà Kim đã suy vong, thế mà vẫn không thể thắng nhanh, thường phải trong tình hình chiếm ưu thế binh lực tuyệt đối mà chiến thắng vẫn rất khó khăn. Còn Nhạc gia quân phải đối mặt với quân đội nhà Kim lúc đang thịnh vượng nhất, cho dù binh lực ở thế yếu mà vẫn chiến thắng, cho thấy sức chiến đấu rất mạnh. Điều quan trọng hơn là, quân đội Mông Cổ là một đàn cường bạo, còn Nhạc gia quân là đạo quân chính nghĩa chiến đấu để bảo vệ quê hương. Lấy chính nghĩa đối phó với tà ác làm sao quân Mông Cổ lại không thua, nếu Thành Cát Cát ra đời sớm một trăm năm tin chắc là trong dân ca của Mông Cổ sẽ lời hát bi ai: lay chuyển núi dễ, lay chuyển Nhạc gia quân khó.

    Thứ 8: Quân Hán

    Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, Lý Quảng, Triệu Sung Quốc, những cái tên lấp lánh ánh vàng khiến mỗi người Trung Quốc tự hào. Quân Hung Nô năm đó hoành hành châu Âu, liên quân 13 nước mà địch không nổi, đế quốc Tây La Mã nhanh chóng diệt vong. Đạo quân hùng mạnh như vậy, cuối cùng đã bại dưới gót sắt của quân Hán. Quân Hán là một đạo quân phát huy được cực cao tinh thần dã man của dân du mục và kỷ luật chiến thuật của người đời Hán. Huấn luyện nghiêm khắc và tướng lĩnh ưu tú đã tạo nên sức chiến đấu to lớn của đạo quân này. Người Hung Nô được người châu Âu gọi là chiếc roi lóe điện, nếu họ gặp quân Hán thì sao đây! Tin rằng họ vui lòng gặp quân Hung Nô chứ không muốn gặp những người như Hoắc Khứ Bệnh. Vương triều nhà Hán tồn tại trên 400 năm, chỗ không giống với các triều đại khác là cho dù đã vào thời kỳ cuối của sự thống trị, nhưng quân đội vẫn duy trì được sức chiến đấu hùng mạnh. Về điểm này, các vương triều khác không thể so sánh được.

    Thứ 7: Quân Tần

    Quân Tần diệt 6 nước mà được thiên hạ, binh uy mạnh tới mức trên đời ít thấy. Có thể nói quân Tần là đội quân thường thắng có tính chất quốc gia nhất trong lịch sử quân đội các đời Trung Quốc, so với vũ trang mang tính chất quân đội gia đình như Nhạc gia quân, quân đội Tần, bất kể do ai chỉ huy đều có thể giành được chiến công huy hoàng. Quân Tần có chế độ quân sự tốt nhất trên thế giới lúc đó, đủ để kích thích khát vọng chiến tranh trong lòng quân sĩ, quân Tần còn có kỷ luật quân sự nghiêm minh nhất trên thế giới lúc đó, quân lệnh như sơn, thề chết đi trước. Quân Tần còn có chiến xa và cung tên tốt nhất trên thế giới lúc đó. Tất cả những cái đó khiến Tần có thể xưng bá thiên hạ. Quân Hán đánh quân Hung Nô, trước sau gần một trăm năm, cuối cùng mới loại trừ được mối lo biên giới, còn quân Tần chỉ trong một trận Hà Thao hội chiến đã định càn khôn, đánh cho đến mức Hung Nô mười năm không dám xuốn miền nam chăn ngựa. Có thể nói, thành công của quân sự đời Hán là kết quả hấp thu ưu điểm của quân Tần, nhưng giả sử hai đạo quân này gặp nhau, rõ ràng là quân Tần chiếm thế thượng phong.

    Thứ 6: Bát kỳ Mãn châu

    Vào thế kỷ 17 ở Đông Á, Bát kỳ Mãn châu đúng là một đạo quân vô địch, đấu triều Minh, bình Triều Tiên, đánh Sa hoàng Nga, nhất thống Trung Quốc. Đội quân này có thể nói là niềm huy hoàng cuối cùng trong quân sự cổ đại Trung Quốc. Trang bị của đạo quân này tương đối kém nhưng vũ khí tinh thần và sĩ khí của nó là xuất sắc nhất. Biên chế quân sự nghiêm nhặt, điều kiện sinh hoạt ác liệt, năng lực sinh tồn mạnh mẽ đã khiến đạo quân này cuối cùng đánh bại triều Minh thống nhất Hoa Hạ. Tuy vậy cuối cùng đạo quân này cũng lặp lại bi kịch của đại quân Mông Cổ, sau khi chiếm lĩnh dược Trung Nguyên đã nhanh chóng thoái hóa, tốc độ thoái hóa còn nhanh hơn quân đội Mông Cổ mấy lần, đến nửa cuối thế kỷ 17, đạo quân này về cơ bản đã biến thành những bao cỏ vô dụng. Chiến dịch đánh Đài Loan và bình Khiết Nhĩ đan Mông Cổ về cơ bản đều do doanh quân Hán Lục gánh vác.

    Thứ 5: Thiết kỵ Quan Ninh của Viên Sùng Hoán

    Thời Minh, đạo quân Nữ Chân nổi tiếng là hùng mạnh, nhưng rốt cuộc đạo quân này đã bị thư sinh Viên Sùng Hoán đánh bại. Triều Minh thực hiện chế độ quan văn cầm quân nhưng may làm sao lại có Viên Sùng Hoán có thiên tài quân sự. Trong đại chiến Ninh Viễn, 1 vạn tàn binh đã đánh bại 13 vạn quân thiết kỵ Bát kỳ, nhưng là trong tấn công và phòng ngự nên nhiều người chưa phục, tuy vậy trong hội chiến Ninh Cẩm, thiết kỵ Quan Ninh rõ ràng là đã đánh bại Bát kỳ trong dã chiến.Trong một trận đánh tại ngoại thành Bắc Kinh chín ngàn kỵ binh Quan Ninh đã ngăn chặn được mười vạn quân Bát kỳ. Thiết kỵ Quan Ninh không thua đội ngũ kỵ binh tố chất cao của quân Bát kỳ Mãn Thanh mà trang bị hỏa khí lại hơn, kỵ binh phần lớn được trang bị súng hỏa long và súng bắn lửa, có thể nói là tấn công giỏi phòng thủ hay, rất tiếc là Viên Sùng Hoán không đủ thời gian để mở rộng đạo quân này.

    Thứ tư: Quân Bắc phủ Đông Tấn

    Trận Phì Thủy là một chiến dịch lấy ít thắng nhiều đầu tiên nổi tiếng nhất trong lịch sử cổ đại Trung Quốc, 87 vạn quân Đê tộc bại trước 8 vạn quân Bắc phủ, để từ đó uy danh quân Bắc phủ vang dội thiên hạ. Đó là một đạo quân tinh nhuệ do nông dân miền bắc chạy trốn xuống miền nam tổ thành, mỗi người đều có hận thù máu sâu sắc với ngũ Hồ, mỗi người đều coi việc khôi phục giang sơn như là nhiệm vụ của mình. Đạo quân này có Tạ An, chiến lược gia nổi tiếng nhất Đông Tấn lại có Lưu Lao Chi tướng lĩnh nổi tiếng nhất Đông Tấn, có thể nói là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, nên 87 vạn quân của Phù Kiên làm sao mà không thua. Người Hồ trước trận đánh đã điên cuồng gào thét, phải cho ngựa uống nước Trường Giang, vứt roi ngựa làm tắc dòng sông, kết quả là bị 8 vạn quân con em người Hán đánh cho mảnh giáp không còn. Truyền thuyêt nói khi nhận được tin thắng trận, Tạ An chỉ cười nhạt mấy tiếng nhưng khi về tới nhà đã đẩy gẫy cả then cửa. Có thể nói là mừng đến phát điên. Mà đâu chỉ một mình Tạ An mừng đến phát điên, nghe nói nhận được tin thắng trận này, người Hán trong cả nước đều khóc như mưa.

    Thứ ba: Thủy sư Đại Minh

    Bắt đầu từ trận thủy chiến trên hồ Phan Dương cho đến Trịnh Thành Công chiếm Đài Loan, trong gần ba trăm năm triều Minh lập quốc, thủy sư Đại Minh chưa hề thất bại trận nào, có thể gọi là đạo quân thường thắng trong quân thường thắng. Điều đáng tiếc là quân sự cổ đại Trung Quốc xưa nay chỉ coi trọng lục quân mà xem thường thủy quân nên những chiến thắng huy hoàng đó của thủy sư Đại Minh đã bị che lấp mất. Trên thực tế thủy sư Đại Minh đúng là hạm đội hùng mạnh nhất trong lịch sử cổ đại Trung Quốc cũng như lịch sử cổ đại thế giới, mọi người đều biết Trịnh Hòa xuống Tây dương, trận thủy chiến bắt sông quốc vương Srilanca. Đáng tiếc sau này chính quyền triều Minh thực hiện cấm biển, hạn chế hải quân khiến giặc lùn(chỉ Nhật bản) có cơ hội vượt lên. Tuy vậy nhờ Thích Kế Quang chỉnh đốn, nên lực lượng dần được phục hồi. Đến thế kỷ 16, thực dân Bồ Đào Nha tới, định biến Quảng Đông thành thuộc địa, nhưng bị thủy sư Đại Minh đánh bại nên mới xóa tan ý định bày. Cuối thế kỷ 16 Nhật Bản phát động chiến tranh Triều Tiên, nhưng thủy sư Đại Minh đã đánh bại hải quân Nhật. Ngay vào thời kỳ giữa và cuối đời Minh hủ bại đến tuyệt đỉnh, thủy sư Đại Minh vẫn hai lần đánh bại cuộc tấn công của Hà Lan tại Bành Hồ và cuối thế kỷ 17 đã một trận thu phục Đài Loan, đánh cho tên ?o phu đánh xe trên biển?(chỉ Hà Lan) chạy bán sống bán chết. Qui mô to lớn, trang bị tốt, sức chiến đấu hùng mạnh của hạm đội thủy sư Đại Minh đều đứng đầu trong lịch sử Trung Quốc, có hàng trăm chiến thuyền các loại trong đó pháo hạm chiến đấu chính có tới hơn 40 khẩu pháo vượt xa qui mô của hạm đội vô địch Tây Ban Nha và hạm đội hoàng gia nước Anh cùng thời. Đáng tiếc là lực lượng hùng mạnh như vậy sau này bị Mãn Thanh thu phục, rồi bị giải tán. Cuối cùng thủy sư Mãn Thanh chỉ còn là đội chống buôn lậu trên biển, trong chiến tranh Nha Phiến bị người Anh đánh cho mảnh giáp không còn.

    Thứ 2: Quân Đường

    Hán, Đường là hai thời đại đỉnh cao của xã hội phong kiến Trung Quốc, trong đó triều Đường đã phát huy vũ công của Hoa Hạ đến cực điểm. Quân Đường là đạo quân chiến đấu hỗn hợp gồm người Hán là chính kiêm thêm các quân sĩ dân tộc thiểu số, thời vũ công cực thịnh đã xa đến tận vùng biển Caspiene. Triều Hán đánh Hung Nô, phải trải qua trăm năm mới toàn thắng, lực lượng Đột Quyết thời Đường không yếu hơn Hung Nô, nhưng triều Đường chỉ một trận là định thiên hạ. Lý Tịnh tập kích ban đêm vào Âm sơn, bắt sống Khả Hãn Đột Quyết có thể coi là thiên cổ kỳ công. Sau này quân đội triều Đường khai cương phá thổ, ngoại Mông Cổ và Tây vực đều vào bản đồ Trung Hoa. Đúng là thời đại huy hoàng của xã hội phong kiến Trung Quốc. Quân Đường trang bị tốt, ngựa đầy đủ, dùng phương thức tác chiến kỵ binh là chính bước đầu trang bị trang bị hỏa khí. Năng lực công kiên và dã chiến đều thuộc hàng đầu. Quốc lực sung túc và kinh tế phồn vinh đã cung cấp bảo đảm hùng mạnh cho đạo quân này. Đối thủ chủ yếu của quân Đường đều là các dân tộc hùng mạnh đương thời, sau này Đột Quyết hoành hành ở phương Tây, thiết lập đế quốc Thổ Nhĩ Kỳ, đế quốc Ả Rập vắt ngang đại lục Âu, Á. Đế quốc Thổ Phiên hùng cứ cao nguyên Thanh Tạng, đe dọa Trung nguyên, nhưng trong giao chiến với quân Đường đều bại nhiều thắng ít. Mặc dù đến lúc đời Đường suy yếu, Thổ Phiên đã mấy lần tiến đánh Trường An(Tây An) nhưng vẫn không có sức tiến quân vào Trung nguyên. Còn đế quốc Ả Rập, trong mấy lần xung đột qui mô vừa trước đời Thiên Bảo đều thua quân Đường, sau này dốc hết sức cả nước phát động cuộc hội chiến Đát La Tư(?), 20 vạn quân Ả Rập đối mặt với 3 vạn quân Đường mà khó chiến thắng, cuối cùng chỉ nhờ vào sự làm phản trong nội bộ quân Đường mới đánh lùi được quân Đường, với tổn thất gấp mấy lần quân Đường. Thực tế là người Ả Rập tuy thắng nhưng xấu hổ, quân Đường tuy thua nhưng vinh dự. Sau này dù có loạn An Sử, Ả Rập cũng không dám tiến quân vào Tây vực. Đáng tiếc là đạo quân hùng mạnh như thế cuối cùng bị cuộc nội chiến An Sử làm cho tan rã.

    Thứ 1: Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc

    Đó là một đạo quân uy vũ, đó là một đạo quân văn minh, đó là một đạo quân thường thắng, đó là một đạo quân nhân dân, đó là đạo quân hùng mạnh nhất xuất hiện trong năm ngàn năm qua tại Trung Quốc, đó chính là quân giải phóng nhân dân Trung Quốc. Chỗ khác nhau của đạo quân này với các đạo quân khác trong lịch sử là ở chỗ, nó dường như hội tập được phẩm chất ưu tú và tín ngưỡng kiên trinh của mọi người Trung Quốc, nó dường như mang nặng tinh thần dân tộc rất đáng kiêu ngạo trong năm ngàn năm dân tộc Trung Hoa! Nó thực sự chiến đấu vì sự ổn định, hạnh phúc, của nhân dân và sự an ninh của người thân, mỗi một chiến sĩ của nó dường như đều mang gánh nặng gia đình, dường như nhẫn chịu những quở trách của xã hội, nhưng chỉ cần quân lệnh phát ra là người trước ngã kẻ sau xung phong tiến lên. Đó là một quân đội mà về phẩm chất và về tinh thần đều mãi mãi đáng cho chúng ta tôn trọng. Điều kiện đãi ngộ của họ thấp, điều kiện sinh hoạt kém, cho dù có hy sinh cũng chỉ được ít tiền trợ cấp nhỏ nhoi, nhưng bao giờ họ cũng tràn đầy tinh thần hy sinh và hiến dâng. Khi tổ quốc cần họ bất chấp tất cả xung phong tiến lên, cho dù đổ máu sa trường vẫn ngậm cười nơi chín suối. Trên chiến trường Triếu Tiên đấu quân Mỹ, đánh cho liên quân 24 nước nghe gió mà trốn chạy, tướng quân nước Anh đưa ra lời than thở ?o ai dám đánh nhau với Trung Quốc kẻ đó là thằng điên?. Trên chiến trường Tây Tạng đấu Ấn Độ, dường như quân tới gần New Delhy, chiến trường Đông Bắc đánh Liên Xô, chiến dịch đảo Trân Bảo(Damasky) anh dũng đánh cho quân đội Liên Xô đã dùng hết loại vũ khí định dùng vũ lực trừng phạt Trung Quốc phải câm mồm im miệng. Chiến trường Tây Nam trừng phạt Việt Nam, đánh cho vùng Bắc Bộ Việt Nam có vô số thôn quả phụ, đánh cho chính quyền nhóc Việt cuối cùng phải nhận thua với Trung Quốc. Xây dựng đất nước 56 năm đạo quân đó đã qua hơn trăm trận đánh lớn nhỏ, mà không để mất một tấc đất, chưa hề bị thua một trận, nó dùng máu tươi và sinh mệnh của mười tỷ nhân dân Trung Quốc đúc thành bức Trường thành gang thép. Đã để lại bao nhiêu tên tuổi anh hùng không đếm hết được, những anh hùng vô danh trong hữu danh, đã tạo nên một cái tên huy hoàng-quân giải phóng nhân dân Trung Quốc! Vâng, đó là đội quân con em của chúng ta, đó là những người đáng yêu nhất đương đại. Đối mặt với đạo quân đó, có lý do gì mà bạn không tự hào là người Trung Quốc, có lý do gì mà bạn không tin là Trung Quốc nhất định trỗi dậy, sẽ hùng mạnh. Trung Quốc không thể mất, Trung Quốc nhất định hùng mạnh, bởi vì chúng ta có quân giải phóng nhân dân, chúng ta có đạo quân con em của nhân dân, có những con người đáng yêu nhất đương đại.
    Dương Danh Dy
    (sưu tầm và giới thiệu)
    *Nguồn ?oShangdu .com? ngày 15 tháng 5 năm 2008, lấy từ ?oLịch sử đích thiên không? ngày 24 tháng 4 năm 2008 với nhan đề: ?o..lịch sử thượng thập đại thường thắng quân?
  2. V_Kid

    V_Kid Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/12/2006
    Bài viết:
    554
    Đã được thích:
    0

    Thứ 10: Quân thiết kỵ Mông Cổ
    Càn quét châu Âu, chiếm Trung Đông, diệt nhà Kim, bình Nam Tống, ... cách hoàn mỹ ưu thế khoa học kỹ thuật và lực chiến đấu, không trách người châu Âu gọi đó là ?ohọa da vàng?
    Có lẽ gã này chưa từng đọc Lịch sử Việt Nam
    Thứ 9: Nhạc gia quân (quân đội nhà họ Nhạc)
    Trong ?otruyện anh hùng Tạ Điêu? có một tình tiết, Thành Cát Tư Hãn sau khi nghe Quách Tịnh kể xong câu chuyện Nhạc Phi đã cảm thán: giận là không sinh trước một trăm năm để đánh nhau với vị anh hùng này. Ngày nay trên vấn đề Nhạc gia quân và quân ... chiến đấu để bảo vệ quê hương. Lấy chính nghĩa đối phó với tà ác làm sao quân Mông Cổ lại không thua, nếu Thành Cát Cát ra đời sớm một trăm năm tin chắc là trong dân ca của Mông Cổ sẽ lời hát bi ai: lay chuyển núi dễ, lay chuyển Nhạc gia quân khó.
    Nhà họ Nhạc liệu có thắng được người Liêu, Kim không ? Hay có thể chế ngự nổi Đại Việt ???
    Thứ 8: Quân Hán
    Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, Lý Quảng, Triệu Sung Quốc, những cái tên lấp lánh ánh vàng khiến mỗi người Trung Quốc tự hào. Quân Hung Nô năm đó hoành hành châu Âu, liên quân 13 nước mà địch không nổi, đế quốc Tây La Mã nhanh chóng diệt vong. Đạo quân hùng mạnh như vậy, cuối cùng đã bại dưới gót sắt của quân Hán...sức chiến đấu hùng mạnh. Về điểm này, các vương triều khác không thể so sánh được.
    Có lẽ gã tác giả này quên mất các bộ tộc phía Tây
    Thứ 7: Quân Tần
    Quân Tần diệt 6 nước mà được thiên hạ, binh uy mạnh tới mức trên đời ít thấy. Có thể nói quân Tần là đội quân thường thắng có tính chất quốc gia nhất trong lịch sử quân đội các đời Trung Quốc, so với vũ trang ... hội chiến đã định càn khôn, đánh cho đến mức Hung Nô mười năm không dám xuốn miền nam chăn ngựa. Có thể nói, thành công của quân sự đời Hán là kết quả hấp thu ưu điểm của quân Tần, nhưng giả sử hai đạo quân này gặp nhau, rõ ràng là quân Tần chiếm thế thượng phong.
    Họ nói sao về Thục Phán và Tây Vực ?
    Thứ 6: Bát kỳ Mãn châu
    Vào thế kỷ 17 ở Đông Á, Bát kỳ Mãn châu đúng là một đạo quân vô địch, đấu triều Minh, bình Triều Tiên, đánh Sa hoàng Nga, nhất thống Trung Quốc. Đội quân này có thể nói là niềm huy hoàng cuối cùng trong quân sự cổ đại Trung Quốc. Trang bị của đạo quân này tương đối kém nhưng vũ khí tinh thần và sĩ khí của nó là xuất sắc nhất. Biên chế quân sự nghiêm nhặt, điều kiện sinh hoạt ác liệt, năng lực sinh tồn mạnh mẽ đã khiến đạo quân này cuối cùng đánh bại triều Minh thống nhất Hoa Hạ. Tuy vậy cuối cùng đạo quân này cũng lặp lại bi kịch của đại quân Mông Cổ, sau khi chiếm lĩnh dược Trung Nguyên đã nhanh chóng thoái hóa, tốc độ thoái hóa còn nhanh hơn quân đội Mông Cổ mấy lần, đến nửa cuối thế kỷ 17, đạo quân này về cơ bản đã biến thành những bao cỏ vô dụng. Chiến dịch đánh Đài Loan và bình Khiết Nhĩ đan Mông Cổ về cơ bản đều do doanh quân Hán Lục gánh vác.
    Không làm gì được Quang Trung, mấy lần bị quân Sa hoàng Pyotr đánh, không đáng nói, chỉ bắt nạt được mấy thằng nhóc tí ti, lại còn quân Minh ở Đài Loan và Miến Điện
    Thứ 5: Thiết kỵ Quan Ninh của Viên Sùng Hoán
    Thời Minh, đạo quân Nữ Chân nổi tiếng là hùng mạnh, nhưng rốt cuộc đạo quân này đã bị thư sinh Viên Sùng Hoán đánh bại. Triều Minh thực hiện chế độ quan văn cầm quân nhưng may làm sao lại có Viên Sùng Hoán có thiên tài quân sự. Trong đại chiến Ninh Viễn, 1 vạn tàn binh đã đánh bại 13 vạn quân thiết kỵ Bát kỳ, nhưng là trong tấn công và phòng ngự nên nhiều người chưa phục, tuy vậy trong hội chiến Ninh Cẩm, thiết kỵ Quan Ninh rõ ràng là đã đánh bại Bát kỳ trong dã chiến.Trong một trận đánh tại ngoại thành Bắc Kinh chín ngàn kỵ binh Quan Ninh đã ngăn chặn được mười vạn quân Bát kỳ. Thiết kỵ Quan Ninh không thua đội ngũ kỵ binh tố chất cao của quân Bát kỳ Mãn Thanh mà trang bị hỏa khí lại hơn, kỵ binh phần lớn được trang bị súng hỏa long và súng bắn lửa, có thể nói là tấn công giỏi phòng thủ hay, rất tiếc là Viên Sùng Hoán không đủ thời gian để mở rộng đạo quân này.
    Họ Viên này cũng chỉ là "thằng chột làm vua xứ mù", thậm chí thua xa những đạo quân trước, không đáng xếp thứ 30 chứ đừng nói là thứ 10
    Thứ tư: Quân Bắc phủ Đông Tấn
    Trận Phì Thủy là một chiến dịch lấy ít thắng nhiều đầu tiên nổi tiếng nhất trong lịch sử cổ đại Trung Quốc, 87 vạn quân Đê tộc bại trước 8 vạn quân Bắc phủ, để từ đó uy danh quân Bắc phủ vang dội thiên hạ. Đó là một đạo quân tinh nhuệ do nông dân miền bắc chạy trốn xuống miền nam tổ thành, mỗi người đều có hận thù máu sâu sắc với ngũ Hồ, mỗi người đều coi việc khôi phục giang sơn như là nhiệm vụ của mình. Đạo quân này có Tạ An, chiến lược gia nổi tiếng nhất Đông Tấn lại có Lưu Lao Chi tướng lĩnh nổi tiếng nhất Đông Tấn, có thể nói là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, nên 87 vạn quân của Phù Kiên làm sao mà không thua. Người Hồ trước trận đánh đã điên cuồng gào thét, phải cho ngựa uống nước Trường Giang, vứt roi ngựa làm tắc dòng sông, kết quả là bị 8 vạn quân con em người Hán đánh cho mảnh giáp không còn. Truyền thuyêt nói khi nhận được tin thắng trận, Tạ An chỉ cười nhạt mấy tiếng nhưng khi về tới nhà đã đẩy gẫy cả then cửa. Có thể nói là mừng đến phát điên. Mà đâu chỉ một mình Tạ An mừng đến phát điên, nghe nói nhận được tin thắng trận này, người Hán trong cả nước đều khóc như mưa.
    Trận này chỉ là do "thiên thời địa lợi nhân hòa"
    Thứ ba: Thủy sư Đại Minh
    Bắt đầu từ trận thủy chiến trên hồ Phan Dương cho đến Trịnh Thành Công chiếm Đài Loan, trong gần ba trăm năm triều Minh lập quốc, thủy sư Đại Minh chưa hề thất bại trận nào, có thể gọi là đạo quân thường thắng trong quân thường thắng. Điều đáng tiếc là quân sự cổ đại Trung Quốc xưa nay chỉ coi trọng lục quân mà xem thường thủy quân nên những chiến thắng huy hoàng đó của thủy sư Đại Minh đã bị che lấp mất. Trên thực tế thủy sư Đại Minh đúng là hạm đội hùng mạnh nhất trong lịch sử cổ đại Trung Quốc cũng như lịch sử cổ đại thế giới, mọi người đều biết Trịnh Hòa xuống Tây dương, trận thủy chiến bắt sông quốc vương Srilanca. Đáng tiếc sau này chính quyền triều Minh thực hiện cấm biển, hạn chế hải quân khiến giặc lùn(chỉ Nhật bản) có cơ hội vượt lên. Tuy vậy nhờ Thích Kế Quang chỉnh đốn, nên lực lượng dần được phục hồi. Đến thế kỷ 16, thực dân Bồ Đào Nha tới, định biến Quảng Đông thành thuộc địa, nhưng bị thủy sư Đại Minh đánh bại nên mới xóa tan ý định bày. Cuối thế kỷ 16 Nhật Bản phát động chiến tranh Triều Tiên, nhưng thủy sư Đại Minh đã đánh bại hải quân Nhật. Ngay vào thời kỳ giữa và cuối đời Minh hủ bại đến tuyệt đỉnh, thủy sư Đại Minh vẫn hai lần đánh bại cuộc tấn công của Hà Lan tại Bành Hồ và cuối thế kỷ 17 đã một trận thu phục Đài Loan, đánh cho tên ?o phu đánh xe trên biển?(chỉ Hà Lan) chạy bán sống bán chết. Qui mô to lớn, trang bị tốt, sức chiến đấu hùng mạnh của hạm đội thủy sư Đại Minh đều đứng đầu trong lịch sử Trung Quốc, có hàng trăm chiến thuyền các loại trong đó pháo hạm chiến đấu chính có tới hơn 40 khẩu pháo vượt xa qui mô của hạm đội vô địch Tây Ban Nha và hạm đội hoàng gia nước Anh cùng thời. Đáng tiếc là lực lượng hùng mạnh như vậy sau này bị Mãn Thanh thu phục, rồi bị giải tán. Cuối cùng thủy sư Mãn Thanh chỉ còn là đội chống buôn lậu trên biển, trong chiến tranh Nha Phiến bị người Anh đánh cho mảnh giáp không còn.
    Tức là vẫn thua quân Mãn còn gì, sao sánh được với quân cướp biển Nhật
    Thứ 2: Quân Đường
    Hán, Đường là hai thời đại đỉnh cao của xã hội phong kiến Trung Quốc, trong đó triều Đường đã phát huy vũ công của Hoa Hạ đến cực điểm. Quân Đường là đạo quân chiến đấu hỗn hợp gồm người Hán là chính kiêm thêm các quân sĩ dân tộc thiểu số, thời vũ công cực thịnh đã xa đến tận vùng biển Caspiene. Triều Hán đánh Hung Nô, phải trải qua trăm năm mới toàn thắng, lực lượng Đột Quyết thời Đường không yếu hơn Hung Nô, nhưng triều Đường chỉ một trận là định thiên hạ. Lý Tịnh tập kích ban đêm vào Âm sơn, bắt sống Khả Hãn Đột Quyết có thể coi là thiên cổ kỳ công. Sau này quân đội triều Đường khai cương phá thổ, ngoại Mông Cổ và Tây vực đều vào bản đồ Trung Hoa. Đúng là thời đại huy hoàng của xã hội phong kiến Trung Quốc. Quân Đường trang bị tốt, ngựa đầy đủ, dùng phương thức tác chiến kỵ binh là chính bước đầu trang bị trang bị hỏa khí. Năng lực công kiên và dã chiến đều thuộc hàng đầu. Quốc lực sung túc và kinh tế phồn vinh đã cung cấp bảo đảm hùng mạnh cho đạo quân này. Đối thủ chủ yếu của quân Đường đều là các dân tộc hùng mạnh đương thời, sau này Đột Quyết hoành hành ở phương Tây, thiết lập đế quốc Thổ Nhĩ Kỳ, đế quốc Ả Rập vắt ngang đại lục Âu, Á. Đế quốc Thổ Phiên hùng cứ cao nguyên Thanh Tạng, đe dọa Trung nguyên, nhưng trong giao chiến với quân Đường đều bại nhiều thắng ít. Mặc dù đến lúc đời Đường suy yếu, Thổ Phiên đã mấy lần tiến đánh Trường An(Tây An) nhưng vẫn không có sức tiến quân vào Trung nguyên. Còn đế quốc Ả Rập, trong mấy lần xung đột qui mô vừa trước đời Thiên Bảo đều thua quân Đường, sau này dốc hết sức cả nước phát động cuộc hội chiến Đát La Tư(?), 20 vạn quân Ả Rập đối mặt với 3 vạn quân Đường mà khó chiến thắng, cuối cùng chỉ nhờ vào sự làm phản trong nội bộ quân Đường mới đánh lùi được quân Đường, với tổn thất gấp mấy lần quân Đường. Thực tế là người Ả Rập tuy thắng nhưng xấu hổ, quân Đường tuy thua nhưng vinh dự. Sau này dù có loạn An Sử, Ả Rập cũng không dám tiến quân vào Tây vực. Đáng tiếc là đạo quân hùng mạnh như thế cuối cùng bị cuộc nội chiến An Sử làm cho tan rã.
    Cái này tạm được, nhưng đánh mãi mới ăn được một phần Cao Cú Ly và xung đột nội bộ, lại suýt bị họ An Lộc ăn thịt. Một đạo quân luôn mâu thuẫn thì có mạnh đến mức ấy không ? Xem ra chỉ có quân Đường mới xếp hạng đầu !
    Thứ 1: Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc
    Đó là một đạo quân uy vũ, đó là một đạo quân văn minh, đó là một đạo quân thường thắng, đó là một đạo quân nhân dân, đó là đạo quân hùng mạnh nhất xuất hiện trong năm ngàn năm qua tại Trung Quốc, đó chính là quân giải phóng nhân dân Trung Quốc. Chỗ khác nhau của đạo quân này với các đạo quân khác trong lịch sử là ở chỗ, nó dường như hội tập được phẩm chất ưu tú và tín ngưỡng kiên trinh của mọi người Trung Quốc, nó dường như mang nặng tinh thần dân tộc rất đáng kiêu ngạo trong năm ngàn năm dân tộc Trung Hoa! Nó thực sự chiến đấu vì sự ổn định, hạnh phúc, của nhân dân và sự an ninh của người thân, mỗi một chiến sĩ của nó dường như đều mang gánh nặng gia đình, dường như nhẫn chịu những quở trách của xã hội, nhưng chỉ cần quân lệnh phát ra là người trước ngã kẻ sau xung phong tiến lên. Đó là một quân đội mà về phẩm chất và về tinh thần đều mãi mãi đáng cho chúng ta tôn trọng. Điều kiện đãi ngộ của họ thấp, điều kiện sinh hoạt kém, cho dù có hy sinh cũng chỉ được ít tiền trợ cấp nhỏ nhoi, nhưng bao giờ họ cũng tràn đầy tinh thần hy sinh và hiến dâng. Khi tổ quốc cần họ bất chấp tất cả xung phong tiến lên, cho dù đổ máu sa trường vẫn ngậm cười nơi chín suối. Trên chiến trường Triếu Tiên đấu quân Mỹ, đánh cho liên quân 24 nước nghe gió mà trốn chạy, tướng quân nước Anh đưa ra lời than thở ?o ai dám đánh nhau với Trung Quốc kẻ đó là thằng điên?. Trên chiến trường Tây Tạng đấu Ấn Độ, dường như quân tới gần New Delhy, chiến trường Đông Bắc đánh Liên Xô, chiến dịch đảo Trân Bảo(Damasky) anh dũng đánh cho quân đội Liên Xô đã dùng hết loại vũ khí định dùng vũ lực trừng phạt Trung Quốc phải câm mồm im miệng. Chiến trường Tây Nam trừng phạt Việt Nam, đánh cho vùng Bắc Bộ Việt Nam có vô số thôn quả phụ, đánh cho chính quyền nhóc Việt cuối cùng phải nhận thua với Trung Quốc. Xây dựng đất nước 56 năm đạo quân đó đã qua hơn trăm trận đánh lớn nhỏ, mà không để mất một tấc đất, chưa hề bị thua một trận, nó dùng máu tươi và sinh mệnh của mười tỷ nhân dân Trung Quốc đúc thành bức Trường thành gang thép. Đã để lại bao nhiêu tên tuổi anh hùng không đếm hết được, những anh hùng vô danh trong hữu danh, đã tạo nên một cái tên huy hoàng-quân giải phóng nhân dân Trung Quốc! Vâng, đó là đội quân con em của chúng ta, đó là những người đáng yêu nhất đương đại. Đối mặt với đạo quân đó, có lý do gì mà bạn không tự hào là người Trung Quốc, có lý do gì mà bạn không tin là Trung Quốc nhất định trỗi dậy, sẽ hùng mạnh. Trung Quốc không thể mất, Trung Quốc nhất định hùng mạnh, bởi vì chúng ta có quân giải phóng nhân dân, chúng ta có đạo quân con em của nhân dân, có những con người đáng yêu nhất đương đại.
    Ô hay cái nhà anh này, nếu anh giỏi thì sao phải đánh mãi cái thằng Tưởng hàng hơn 20 năm giời mới đuổi được nó ra khỏi Đại lục. Ăn cháo đá bát, không có quân Bắc Việt thì đời nào chiếm được Vân Nam, Lưỡng Quảng, không có Liên Xô đời nào có súng Nhật mà chọi với Tưởng, dễ thường cái khu Đông Bắc cũng chả giữ được. Nói chung, Bộ chỉ huy HQTH là một tổ hợp tồi, vô trách nhiệm, toàn bị chi phối bởi các cố vấn nước ngoài (trong đó có Việt Nam), chết phí hàng bao nhiêu người vẫn chưa thống nhất được Trung Hoa.

    Tóm lại, đọc nhức đầu.
    Thằng cha tác giả của nó chắc chắn là hậu duệ của những Hòa Thân, Ngụy Trung Điền, cái giống này lại mọc ra ở giữa nước Trung Hoa XHCN thì thật đáng thương hại cho anh Đào lắm !
  3. chauphihwangza

    chauphihwangza Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/06/2006
    Bài viết:
    1.487
    Đã được thích:
    0
    Ôi trời cụ Kid này Người ta nói là nói tổng thể để nêu lên ý những đạo quân thường thắng, chứ ai nêu thất bại. Những đạo quân ấy thường thắng nhiều hơn là thường bại đấy chứ.
    Phần lớn các đội quân kể trên xép thứ hạng cao là càng gần thời hiện đại, khoa học kỹ thuật, tổ chức quân đội, chiến lược, chiến thuật có yêu cầu ngày càng cao. Những đội quân thường thắng dựa vào những yếu tố trên, thắng nhiều mới là thực lực của nó đấy.
    Quân Mông Cổ chẳng qua là quân thiết kỵ lợi dụng sức ngựa và thể lực dẻo dai, bản tính hung bạo của người du mục mà rong ruổi chứ thực lực về chiến lược, chiến thuật không cao. Chỉ một thời gian ngắn sau đó không lâu người ta đã biết chế ngự được.
    Quân Bát kỳ Mãn Châu, chừng 20 vạn mà giữ cho người Mãn cai trị Trung Quốc với hàng triệu người Hán ngót 300 năm, lại còn chiếm Tân Cương, Nội Mông nữa kể cũng không phải tầm thường.
    Tần cường bạo, diệt 6 nước, thế thôi cũng là đáng gờm rồi.
    Hán chiếm Triều Tiên, bình Nam Việt, phá Hung Nô, cũng không bằng quân Tần là đúng đấy.
    Quân Bắc phủ Đông Tấn đến Đường tuy cũng hùng cường nhưng cũng chỉ hơn ít quân Tần, Hán thôi.
    Bắt đầu từ thời Minh, mới thấy rõ tầm quan trọng của chiến lược, khoa học kỹ thuật trong quân đội. Quân Quan Ninh của Viên Sùng Hoán ít đến 1 vạn mà đánh lui quân Bát kỳ Mãn Châu 13 vạn quân. Thuỷ quân nhà Minh thuộc thứ hạng cao cũng không là sai. Các hạm đội được tổ chức tốt hơn trước, lại có súng thần công trên chiến hạm, Trung Quốc bắt đầu vượt biển ra thế giới. Nếu thứ hạng cao hơn quân Đường cũng đáng.
    Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc, từ nông dân mà lập quốc đụng độ với những quân đội hàng đầu thế giới hiện đại là Liên Xô, Mĩ, Việt Nam... đến nay. Như tác giả đã phân tích là ngoại hạng, number one
  4. madeinviet

    madeinviet Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    03/06/2007
    Bài viết:
    1.983
    Đã được thích:
    0
    Đạo khả đạo phi thường đạo: Đạo có thể nói là đạo thì không phải là đạo lâu dài.
    Tri túc thường lạc: Biết đủ thì sướng mãi.
    Vô thường: Không tồn tại vĩnh viễn.
  5. kenshintop

    kenshintop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/04/2007
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Mấy cái kia không biết không nói, mà có biết tý gì thì các bác nói hết rồi còn đâu
    Riêng nói về đoạn đánh bại hải quân Nhật trên biển Triều Tiên, phải nói đây là một sự thẩm du cướp công trắng trợn đến giật mình. Khổ thân Đô đốc Lý Thuấn Thần, cả đời bị vua Triều Tiên phụ bạc, đến lúc quốc gia hữu sự thi triển tài nghệ chưa được bao lâu đã tử trận (chưa được bao lâu chứ không phải chưa được bao nhiêu đâu các bác nhé[r10])
    Các bác thử xem chiến thuyền con rùa của ông Thủy quân Tả giang đạo này mà xem, về mặt thiết kế mà nói, phải nói là hoàn hảo, vô cùng thích hợp cho chiến tranh và mức độ hỏa lực thời kỳ đó. Canon của Nhật lắp trên thuyền khi bắn vào tàu rất dễ bị bật ra hay lệch hướng do cấu trúc hình vòm, cái đầu rồng thực chất là một kiểu đại bác + súng phun lửa, khi nện vào thuyền địch thì một viên đạn tầm gần đủ để đục lỗ trên cả hai mạn thuyền.
    Lịch sử đã chứng minh, chính Lý Thuấn Thần đã gián tiếp tiêu diệt quân Nhật, và có người cho rằng ông là người đã giết cả nhà Toyotomi, chứ quân "cứu viện" của thiên triều thì tả tơi rơi rụng trước họng arquebus của Nhật chứ còn được bao lăm
  6. AcommeAmour

    AcommeAmour Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/05/2002
    Bài viết:
    2.058
    Đã được thích:
    0
    Thắng nhiều có nghĩa là còn kém cỏi.
    Một đạo quân mà không ai dám đánh thì mới là bá chủ võ lâm. Không ai dám đánh thì làm sao thắng người ta ?
    Bởi vậy mới nói : Khi tham gia là bắt đầu quá trình thất bại.
    Cho nên ..quân đội của Thụy sĩ là vô địch. Không ai chịu đánh nên thành lập quân đội làm gì .? Giải tán quân đội luôn .
  7. bananamod

    bananamod Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/03/2008
    Bài viết:
    359
    Đã được thích:
    0
    Nó là cái két của bọn cường quốc, bá chủ ác ôn, ai mà dám động vào.
  8. NGR

    NGR Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2006
    Bài viết:
    686
    Đã được thích:
    0
    Các bác cứ châm quá,nhà nghiên cứu đó nói "trong lịch sử TQ "chứ có phải hoàn toàn "của TQ" đâu.
    Tuy nhiên,sau khi đã loại bỏ phần "tự sướng ",thì bài nghiên cứu bộc lộ những hạn chế chuyên môn như sau:
    * Cho rằng quân Hán đánh bại Hung Nô,Hung Nô chiến thắng La Mã thì suy ra quân Hán thắng La Mã suy ra vô địch thế giới thời đó .Đây cũng là quan điểm của nhiều "sử gia tự sướng " của Tàu ,như ông Văn Sinh Nguyên trong quyển sách đã in ở Việt Nam có đoạn :
    ...qua đây ta thấy một đội hình truy đuổi nhau khá là kì quái .Người Tây Gốt bị người Đông Gốt dồn đuổi,phía sau người Đông Gốt là người Hung Nô và sau cùng là ...đại quân nhà Hán.Người Hung Nô bị quân nhà Hán đuổi đến không kịp mặc giáp thì khi sang phương Tây ,họ lại như "hổ giữa đàn dê "..
    Quan điểm trên cho thấy nhiều giáo sư Tàu không có óc suy luận tối thiểu hoặc vì tự sướng nhiều nên mất tỉnh táo.Thời mà quân Hán của Vệ Thanh,Hoắc Khứ Bệnh,Ban Siêu đánh bại Hung Nô là khoảng từ TK 2 TCN -TK 1SCN.Lúc đó,các quân đoàn La Mã với Xêda,PomPây cũng đang làm mưa làm gió ở châu Âu.Sang đến thế kỉ 5,cùng với sự suy yếu của nền kinh tế,tha hoá của bộ máy cầm quyền,các quân đoàn La Mã với phần lớn lính đánh thuê ngoại tộc cũng mất dần sức mạnh và bị vua Hung Nô Attila đánh bại.Nhưng cùng thời điểm đó,nhà Hán hùng mạnh đã nằm trong bảo tàng,người Hán bị đẩy lui xuống góc nam Trường Giang và cả miền Bắc Tàu nằm trong tay các "rợ" .Quân đội người Hán thậm chí còn suy trước La Mã cả trăm năm vì ngay từ năm 306,Tây Tấn nội loạn và bị ngũ Hồ
    xâm lược.Lấy đâu ra đại quân nhà Hán đuổi Attila ?Đúng là người Hung Nô có bị quân Hán liên minh với Tây Vực dồn đuổi nhưng đó là truyện của thế kỉ 1,đến TK 5 thì Hung Nô lại mạnh lên còn cả La Mã và Hán tộc đều thoái bộ trước các rợ !
    * Quân Bắc Phủ Đông Tấn lấy 8 vạn đại thắng 87 vạn trong một trận?Trong quyển "Những bí ẩn quân sự thế giới "-sách tuyển dịch -NXB Thanh Hoá,một tác giả cũng người Tàu đặt ra nghi vấn về số lượng quân Tấn trong cả chiến dịch và số lượng quân thực sự của hai bên tại vùng Phì Thủy.Quân Bắc Phủ quả tinh nhuệ nhưng không thể có chuyện 8 vạn đánh bại 87 vạn trong cung một thời điểm,tại cùng một nơi.
    *Quân Bát Kì Mãn Châu đánh quân Sa Hoàng Nga nghe
    ghê quá.Thực ra đó là đánh một toán thổ phỉ phiêu lưu người Nga độ 3-5 trăm tên.Mà trang bị của quân thổ phỉ đó cũng chả lấy gì làm hiện đại vì thời đó Sa hoàng Pi-ốt còn chưa nắm quyền,chưa cải cách gì,nước Nga do Sô-Phi (Tô -phi-á ) cầm quyền vẫn lạc hậu.Trong khi quân Bát Kì đánh Nga có tới 15000,lương thảo vũ khí đầy đủ.
    *Thủy sư Đại Minh đánh bại Nhật và Hà Lan ? Đúng là hồi thế kỉ 15,hạm đội nhà Minh quả là to mạnh nhưng sang thế kỉ 16,17 đã trở nên lỗi thời,triều đình cũng không quan tâm tới mặt biển.
    Thỉnh thoảng "thủy sư Đại minh" có đánh đuổi
    được mấy tàu Bồ là do " lấy thịt đè người ","chó cậy gần nhà " .
    Chứ lúc đó người phương Tây có tầu Ca-ra-ven,Carrack vượt đại dương,pháo hạng nặng còn "Đại Minh " thì vẫn thuyền mành,súng loại nhỏ .Pháo lớn đâu có tự đúc được mà phải mua của Bồ Đào Nha để địch với Mãn Châu tại Ninh Viễn.
    Nói đánh bại hạm đội Nhật thì đúng là cướp công của Y-sun-sin (Lí Tuấn Thần ) và hạm đội thuyền rùa của Triều Tiên.Nhà Minh trợ giúp Cao Li trên bộ là chính.
    Trịnh Thành Công thì được cái thu phục đất cho Trung Hoa chứ nói nghệ thuật quân sự cao thì hơi quá.Dùng cả một hạm đội 25 nghìn người để đánh 3 tàu Hà Lan lại không thắng.Trong "lịch sử TQ 5000 năm -NXB VHTT" có đoạn miêu tả :Trịnh Thành Công điều " 60 thuyền lớn " tới vây chặt một quân hạm Hà Lan,nhất tề khai pháo khiến quân hạm bốc cháy đùng đùng."
    Đánh "biển người" thế thì dù đó là quân hạm Hà Lan hay kì hạm 102 pháo của Nelson cũng chết.
    Sau này dùng 25000 quân để bao vây chưa tới 1000 quân Hà Lan trong thành mà phải đợi tới khi tìm được nguồn nước dẫn vào thành,cắt đi thì quân Hà Lan mới đầu hàng
    Quân Tần,quân Đường,quân Mông Cổ,quân Nhạc thì còn chính danh.Quân GPND Trung Hoa của chính quyền hiện tại thì đương nhiên phải xếp hạng nhất rồi
    Được ngr sửa chữa / chuyển vào 14:27 ngày 14/08/2008
    Được ngr sửa chữa / chuyển vào 22:46 ngày 14/08/2008
  9. chauphihwangza

    chauphihwangza Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/06/2006
    Bài viết:
    1.487
    Đã được thích:
    0
    Đạo Đức Kinh - Lão Tử.
    Đạo có thể nói là đạo thì không phải là đạo lâu dài. Sự tương phản giữa 2 mặt đối lập Âm - Dương là bất biến. Dương thịnh thì Âm suy và ngược lại.
    Biết đủ thì sướng mãi. Nếu biết đủ thì một lúc nào đó sẽ dừng. Nếu không tiến sẽ lùi
    Không tồn tại vĩnh viễn. Sinh - trưởng - tráng - lão - diệt.
  10. chauphihwangza

    chauphihwangza Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/06/2006
    Bài viết:
    1.487
    Đã được thích:
    0

    Xét từ thời thoát khỏi thời kỳ mông muội, có dân tộc nào mà không từng cầm vũ khí, tổ chức quân đội để chiến tranh đâu nhỉ?
    Quân đội và những cuộc chiến tranh là một phần của lịch sử loài người rồi.
    Được chauphihwangza sửa chữa / chuyển vào 21:24 ngày 14/08/2008
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này