1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mười tám tuổi tự cảm

Chủ đề trong '1985 Hà Nội (1985 Club)' bởi Nguyet-ca, 24/07/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. King_of_god_new

    King_of_god_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/03/2002
    Bài viết:
    1.744
    Đã được thích:
    1
    thế ạ mình còn chưa đầy 17 tuổi cơ, tới tháng 9 mới được , thế nhưng cũng háo hức 18 và ghét 18 bởi thêm 1 tuổi là thêm gánh nặng là có thể ngày xa người thân càng gần!
    Không tình yêu nào rộng lớn bằng tình yêu của người đem cuộc đời mình hiến dâng cho bạn
  2. doiemduoimua

    doiemduoimua Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/04/2002
    Bài viết:
    439
    Đã được thích:
    0
    mình còn tận 9 tháng nữa mới sang 18 ! các bạn " người lớn " cảm thấy như vậy ah` ? vậy là mình "đi chậm" rồi , nhưng những gì các bạn "tự cảm" mình thấy từ năm lên 15 ( chẳng có gì mới ) ! đôi khi mình đọc những tiểu thuyết viết từ năm 30-45 còn thấy có nhiều điều thú vị và mới mẻ hơn bây giờ !
    ngocthang
  3. tranchitrung

    tranchitrung Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/05/2002
    Bài viết:
    837
    Đã được thích:
    0
    Là một đứa con trai, đôi lúc tôi cũng tự hỏi mình ... "tình yêu là gì?". Tại sao "lũ trẻ" bây giờ sử dụng vô tội vạ cái từ "yêu", họ tôn thờ nó, vun đắp nó bằng những nụ hôn, những cái ôm ấp ?
    Mười tám tuổi gần, trong mắt bạn bè là một thằng từng trải, chín chắn và có những lúc điên khùng. Mình nhìn lại và nhận ra rằng riêng đối với con người này, tình yêu thực sự vẫn chưa đến.
    MÌnh đã thích nhiều người con gái, những rung động đó đã đi vào thơ, vào văn, vào những bài hát của mình... Nhưng để rồi sao ? Thời gian trôi qua và tất cả không có gì được dài lâu. Người thì đã bỏ mình theo thằng bạn thân, người thì đã tuyên bố rằng "hãy cạnh tranh đi anh mới có em", người thì đối xử với mình như thế. Và có cả những người riêng mình đã có những cảm xúc thoáng qua nữa.
    Vị thành niên, chưa bao giờ lũ học trò có một cái nhìn nhận nghiêm túc về nó và dám tự nhận rằng "mình đang .. dậy thì".
    Càng lớn, mình càng nhận ra mình đi trước lũ bạn ở trong tâm tư nhưng thụt lùi trong bề ngoài.
    T., thằng bạn sành điệu nhất lớp 12 Hoá 1 có thể tự biết mua quần áo mốt, có 2 loại keo bọt và gôm ở nhà, đi xe Star và điều quan trọng là nó biết "khống" tiền học để có mà tiêu vặt.
    Nó là thằng đi chơi với mình khá nhiều, nhưng chưa bao giờ nó hiểu mình một chút gì cả.
    Còn mình ? Quần ? Mẹ mua hộ. Áo ? Bố cho. Mũ ? Bố mua. Giầy ? Giầy thể thao 150.000 dùng 6 tháng chưa thay một lần. Đồng hồ ? Những lần bố đi phái đoàn được tặng. Cặp ? 3 năm thay một lần, có lần dùng cặp của bố. Xe máy ? Chiếc Dream cũ của bố (hồi ấy mua xe, mình đã nói bố rằng mình chỉ đi xe cũ của bố thôi, còn bố mua Super Dream mới mà đi). À, còn cả nửa lọ giữ tóc mà cô bạn ngồi cạnh cho nữa. Nhờ có nó mà mình nuôi tóc dài cũng không tệ lắm. Tóc ư ? Mẹ để lại cho mình một mái tóc hoe nâu, để rồi bị bạn Lan lớp Sinh- người nổi tiếng mà minh rất tôn trọng bêu rếu trước Đoàn trường là mình đi nhuộm. Mình nuôi tóc dài là đang nuôi lại niềm tin, những niềm tin vào cuộc sống đã mất. Có bao kẻ hiểu điều ấy ? hay sẽ chỉ nói rằng mình đú ?
    Những gì mình tự sắm sửa để make up bản thân ? Một cái dây đeo gồm 3 cái còi mua ở C&C, chấm hết.
    Nếu có cuộc tham quan, nghỉ mát hay dã ngoại nào kéo dài 3 ngày trở lên thì đó là một bi kịch. Bởi vì mình chẳng đủ quần áo mà thay, đi chơi như thế không tránh khỏi bị bẩn. Thế là phải lóc cóc mang theo bột giặt, hì hục buối tối giặt và phơi cho ngày kia mặc lại.
    Một chiếc điện thoại di động Siemens mới lọt vào tay từ tháng 6 này. Mẹ đi, nhà chỉ có hai bố con, đến bây giờ phải công nhận không có nó thì cũng chết. Những lúc mình về muộn, bố về muộn, không có điện thoại thì chắc cái nhà này tan hoang rồi.
    Nhưng cũng chẳng dám công khai, chỉ cho một số người bạn "thân" (trong ngoặc kép) biết để liên lạc mà thôi. Có nhiều kẻ ghen ăn tức ở, lại đi nói linh tinh cho mà xem. Ngay cả đến người mình quan tâm nhất lúc đấy mà mình cũng chẳng dám nói. Em ơi ! Em tôn thờ cái nghèo mà, nhà em có khách sạn, em đi Mỹ, em quá đầy đủ và em tôn thờ cái nghèo. Chẳng nhẽ cứ nghèo là đẹp, là tuyệt vời sao ? Tại sao con người ta cứ bêu rếu những mặt trái của vật chất và gán cho nó cái tội sát hại tình thương. Cho dù thực tế rằng tình thương phải được nuôi dưỡng bởi vật chất ?
    Còn tiền ư ? Rất may cho mình rằng mình khá được thoải mái về chi tiêu. Những dịp này dịp nọ hay được bố mẹ cho tiền, nhất là khi mẹ đi thì được quản lý một khoản tài chính khá rôm.
    Tiêu tiền vào việc gì nhỉ ? Có những đứa nướng hết tiền để mua quần áo, giầy dép, làm đẹp mặt mũi đầu tóc. Thực ra đôi lúc mình cũng định thử, nhưng sự thay đổi về thói quen đấy quá khó. Mình cũng chẳng mấy khi tham gia vào các bữa nhậu linh đình, những cuộc chơi của dân... sành điệu đâm ra cũng chẳng tốn kém mấy. (cho dù thời gian này đúng là có tham gia nhiều trò như thế thật).
    Nói ra buồn cười, mình hay lượn lờ ở Tràng Tiền, xem sách rồi vòng ra sau đó mua sách lậu. Tiền nướng vào sách báo thật khổng lồ.
    Nhà mình là một kho sách. Hồi bé mình có gần 5,6 tủ sách, truyện tranh. Nào những truyện cổ tích dở hơi được xuất bản tạm bợ đến những câu chuyện thế giới, đến Andecxen, Grim, Mít Đặc... rồi truyện tranh thì là cả một hàng sưu tập với Hesman, Doraemon, Candy, Subasa, Dragon Ball, Connan, Teppi, Dragon Quest, Maruko .v.v... cái thời nhà xuất bản Kim Đồng và nhà xuất bản Trẻ còn hoàng kim chạy đua nhau về truyện tranh ấy.
    Thế rồi mẹ bảo lớn rồi không được đọc chúng nữa và những ước mơ thời thơ ấu của mình về anh hùng, về cuộc sống, và vinh quang .... cùng nhau bè lũ chui vào nhà kho.
    Người lớn bắt trẻ con đọc tiểu thuyết. Nhưng khổ cái những Ruồi Trâu, Anna..., những Cuốn theo chiều gió hay Tiếng chim hót trong bụi mận gai.. mình xem phim thì được nhưng đọc thì không được. Xin lỗi các nhà văn vĩ đại, nhưng con người này dù tự hào mình có một "văn năng" khá tốt không thể ngốn nổi những tác phẩm ấy.
    Ngược lại, những tiểu thuyết hiện đại mình lại tìm được cái hay. Sydney Sheldon là một thiên tài truyện hiện đại, còn Kim Dung là thánh nhân về kiếm hiệp. Loại tác phẩm của hai nhà văn đó là một phần cuộc sống của mình.
    Rồi mình tìm đọc truyện "Cõi Nhân Gian" của Nguyễn Vũ Lộc Thành. Đó là một tuyệt tác. Cõi Nhân Gian in lần thứ 3 vẫn bán hết veo. Đó là một thiên đường của địa ngục trong cái cuộc sống này. Mình đã học được rất nhiều từ đó.
    Mình có thể bỏ ra 200.000 để mua những "Nếu còn có ngày mai", "Kế hoạch hoàn hảo"; bỏ ra gần cả triệu để mua bộ mới "Anh hùng xạ điêu", "Tiếu ngạo giang hồ". Thế nhưng đối với mình, một cái áo, cái quần 100.000 là quá xa xỉ, còn vào sàn nhẩy New Century 50.000 vé/ lần là một thế giới quá khác đối với mình. Thằng bạn bảo "mày là đứa có tiền, mà không biết tiêu tiền..." liệu có đúng không nhỉ ?
    Ôi tiền bạc ! Anh đến với em được là vì 300.000 ngày ấy. Anh không và chưa từng nghĩ rằng tiền bạc có thể đem lại từng ấy tình cảm. Tình cảm tại sao cứ phải được cứu vớt, nuôi nấng bằng những món quà ? Mà những món quà thực chất là những món tiền ?
    Đồng ý rằng quà cáp là điều thể hiện lòng người ta. Nhưng thật kỳ lạ nếu như họ mời mình đi sinh nhật mà mình không tặng quà. Cuộc sống có quá nhiều mối quan hệ, có khi họ chỉ rủ đi cho xã giao nhưng mình vẫn không thể tạm bợ chuyện biếu xén được.
    Mới 18 tuổi thôi, con người đã thế rồi. Mai kia thì sao ? Ai dám chắc rằng chủ nghĩa vật chất và đồng tiền sẽ không đè bẹp tình thương ? Tại sao người ta vẫn bảo "đàn ông mà biết kiếm tiền là tha hồ có vợ đẹp, con khôn" ?
    Nhưng đó cũng đúng đấy chứ. Bởi vì làm ra tiền đó là bản lĩnh, là trình độ. Một thằng đẹp trai, chơi thể thao hay, biết tiêu tiền và galant với con gái chưa chắc sẽ trở thành một người đàn ông biết kiếm tiền.
    Tiền bạc, dù ở bất cứ lúc nào, bất cứ bao giờ con người ta cũng cần đến nó. Vì vậy những kẻ tự tuyên bố coi thường tiền bạc thực chất chỉ là một thằng cóc biết gì với cuộc sống này.
    Bạn bè ? Hình như đối với nhiều người, bạn bè là những lúc chúng ta với nhau thì phải. Khi mà một người đang thì người kia lại ấy chứ.
    Vậy ý nghĩa của chứ "bạn" thật sự là gì nhỉ ? Mà mình cũng có những người bạn đấy chứ. Họ cảm thông với mình, quan tâm đến mình và tìm hiểu mình. Đúng là đã có những lúc mình một mình, không có ai là bạn cả, theo nghĩa đen và nghĩa bóng. Nhưng không phải lúc này. Cuộc sống có lẽ không quá khắt khe, khi chuyện tình cảm bị tổn thương nghiêm trọng, khi gia đình phải xa cách, khi cuộc sống cô đơn và đầy cám dỗ thì mình lại tìm được những người bạn.

    ================================================
    Beyond the door there's peace I'm sure,
    And I know there'll be no more
    tears in heaven...
  4. nmt

    nmt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/01/2002
    Bài viết:
    37
    Đã được thích:
    0

    ................ Bài có những đụng chạm nên tác giả đã xoá đi.
    ................
    Nhắn mấy bạn học nhóm thi khối A ( Hollowman , Blackstar , Luxiphe ... ) . Mình đang học Lý trong BK chỗ thầy Việt Ảnh ( nghe nói thầy là trưởng khoa Lý của DHBK gì đấy ) . Ai thích thì đi học với mình . Còn không , nếu muốn , mình sẵn sàng cho mượn vở để tham khảo . Chúc các bạn học giỏi .
    -------------------------------
    Bỏ thuyền bỏ bến bỏ dòng sông
    Cô lái đò kia đi lấy chồng
    Vắng bóng cô em từ dạo ấy
    Để buồn cho những khách sang sông . ( NB )
    Được nmt sửa chữa / chuyển vào 09:00 ngày 29/07/2002
    Được nmt sửa chữa / chuyển vào 00:22 ngày 30/07/2002
    Được nmt sửa chữa / chuyển vào 00:26 ngày 30/07/2002
  5. home_nguoikechuyen

    home_nguoikechuyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/05/2002
    Bài viết:
    3.846
    Đã được thích:
    7
    Mấy bác văn thơ lai láng quá đi mất!!!em chịu!!
    Một buổi sáng mùa xuân
    Một đứa bé yên nằm
    Bờ môi dường thầm hỏi
    Có thiên đàng hay không??
    Luôn khóc thương cho những số phận!!
  6. tranchitrung

    tranchitrung Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/05/2002
    Bài viết:
    837
    Đã được thích:
    0
    .................................
    Được tranchitrung sửa chữa / chuyển vào 23:33 ngày 29/07/2002
  7. KmiKze

    KmiKze Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/02/2002
    Bài viết:
    1.920
    Đã được thích:
    0
    Đọc bài các bác mà em thấy các bác đáng thương quá, cái cuộc sống xô bồ này đã biến đổi con người các bác, để giờ đây, mấy bác U17 cứ post mấy cái bài nặng trĩu suy tư. Giá các bác được 1 phần của em, ăn, chơi, học, ngủ.... Mọi người đừng nói cuộc sống của em tẻ nhạt, vô vị, nó chính là cuộc sống của một U17 đấy, các bác đừng lo nghi nhiều nữa, vui lên đê, đừng post mấy bài như thế nữa, làm em đọc cũng thấy mệt mỏi theo!
    Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng ....
    để làm gì, em có biết ko?
  8. Nguyet-ca

    Nguyet-ca Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    11/05/2002
    Bài viết:
    2.646
    Đã được thích:
    0
    Gửi T,
    Để tôi thử nhớ xem tôi đã gặp T như thế nào nhỉ ? Hôm qua tôi vào box 85 và ngỡ ngàng khi nhìn thấy bài của T, đóng góp vào chủ đề mà tôi khởi xướng, và hình như lần đầu tiên tôi thấy T viết một bài dài đến thế. Có lẽ tôi không hay vào 85 ( trước đây ) nên tôi chưa được đọc nhiều bài của T, dù biết T đã từng là cộng tác viên của HHT - một vị trí mà đã có một thời tôi mơ ước.
    Đề tôi nghĩ xem nào. Có vẻ như tôi gặp T lần đầu tiên ở cuộc họp đầu tiên của box 85 thì phải, quán chè Saì Gòn ở đường Tôn Thất Tùng. ấn tượng đầu tiên là T có một đôi mắt rất đẹp.( Cái vẻ đẹp của một cậu công tử). Mà tôi vốn thích những đôi mắt đẹp, đừng hỏi vì sao tôi lại nói câu này, vì cái tôi thích chỉ là đôi mắt, và vì bản thân tôi vốn là như thế , không ngại ngần khi nói ra suy nghĩ của mình. Đôi mắt đẹp thường đi kèm với một tâm hồn đẹp. Một phần nữa để tôi chú ý đến T ngay lần gặp đầu tiên là vì T đi cùng lamnd, một cố nhân từ cái thời forum 85. Song cái cách mà T đi xe máy làm tôi phải nghĩ khác, T không phải là con nhà giàu chơi bời đú.
    Khi biết T cũng là thành viên box nhạc Trịnh, thì tôi thực sự chú ý đến T, một người hiếm hoi ở tuổi này thích một thứ nhạc giống tôi. Cái thể loại mà không phải một đứa cùng tuổi nào cũng hiểu và thấy hay.
    Lần thứ hai là bao giờ T nhỉ ? Cuộc họp TFG đúng không ? Hôm ấy tôi cũng hiểu khá nhiều về T.
    Tôi đã nghĩ về T khác cơ, nhưng khi đọc một đoạn tự cảm của một thằng con trai 18, viết văn khá và học chuyên tự nhiên, tôi lại thấy thất vọng.
    T có muốn nghe tôi nói không ? Thôi, tôi cứ nói vậy , T đừng cho là tôi vô duyên...
    Ngay cái cách đặt User name của T đã nói lên T là một người giản dị. Tôi thích thế bởi ngay bản thân tôi cũng không giản dị được thế. Thời buổi này làm thế khó lắm. Tôi có làm được đâu...
    T chắc hẳn đã từng thất bại , không chỉ trong tình yêu . Tôi đoán thế.
    1. Là một đứa con trai, đôi lúc tôi cũng tự hỏi mình ... "tình yêu là gì?". ...............Vị thành niên, chưa bao giờ lũ học trò có một cái nhìn nhận nghiêm túc về nó và dám tự nhận rằng "mình đang .. dậy thì".<----- Tôi bằng lòng với T, nhưng tôi không nghĩ 100% nó là như thế. T gọi những cảm xúc đẹp đã đi vào thơ văn, nhạc của T là tình yêu thì hình như T đã nhầm. Khi yêu nhau người ta không nói thế ,?o hãy cạnh tranh đi anh mới có em ?o. Tôi tặng T mấy câu nhé, T nghe này....? Chúng ta đã đấu tranh. Đang đấu tranh. Và có thể còn đấu tranh lâu dài. Nhưng tranh đấu để giành lại quyền sống, để làm người, chứ không để trở trành anh hùng hay làm người vĩ đại. Cõi nguồn từ khước tước hiệu đó.? ( TCS ). T gọi ?o lũ học trò ?o và gán cho tất cả những điều bi quan thế, liệu có khách quan không ? Tôi nghĩ đó là số đông song không phải là tất cả. Nếu vậy khi T biết tôi đã có người yêu hẳn cũng vơ tôi vào số đó ?
    2. Càng lớn, mình càng nhận ra mình đi trước lũ bạn ở trong tâm tư nhưng thụt lùi trong bề ngoài..........(cho dù thời gian này đúng là có tham gia nhiều trò như thế thật).<--------- Tất cả đều khẳng định là T giản dị, thế là tốt lắm. Nhưng nhu cầu làm đẹp là của mọi người, T cũng chả thể trách anh bạn ?o sành điệu ?o nhất lớp kia được. T hơi khác người, tôi cũng thế, song tôi biết chấp nhận và điều chỉnh, còn T thì có lẽ chưa. Lạc lõng giữa bầy đàn là một điều đau khổ nhất của một con thú, nói vậy huống chi là con người ? Hãy biết điều chỉnh , để mình vừa là chính mình, mà lại không lạc lõng, T ạ .
    Tôi không hiểu sao T lại bị bêu rếu trước toàn trường vì chuyện( hiểu nhầm) là nhuộm tóc, trường T nhuộm tóc nhiều lắm mà.Vậy hẳn trong con mắt bạn bè, T hiện lên khá đẹp, ít nhất cũng là một thằng con trai ngoan ngoãn, không biết đến việc nhuộm nọ nhuộm kia. T không vui vì điều ấy sao ?
    T để tóc dài à, hay đấy nhỉ ? Tôi vốn thích con trai tóc dài .Nhưng các thầy cô không thích thế đâu ( tôi là thầy cô tôi cũng không thích ). Tôi có một cậu bạn mê rock đã từng phải bỏ học 2 ngày liền vì cô giáo bắt cắt đi bộ tóc dài, cuối cùng rồi cũng phải cắt, phí quá. Nhưng cái cách T nuôi tóc dài để ?o nuôi lại niềm tin, những niềm tin vào cuộc sống đã mất ?o thì tôi không hiểu. Khi đọc những dòng này tôi thấy thực sự lo cho T, tức là lo cho một người mà tôi đã thêm vào ?o Danh sách bạn ?o , hay tôi đã coi là bạn. T bi quan quá. Cả tự ti nữa. T có biết điều răn thứ 7 trong 10 điều răn của Kinh Phật là gì không ? ?o Điều đáng thương hại nhất của con người là tự ti ?o. Mà tôi thì có cảm giác T đang mang trong mình chút gì đấy không tự tin.
    Quần áo là thứ tối thiểu cần của con người. Dù T giản dị hay thế nào, T cũng nên tự mình chăm sóc lấy mình . Chẳng ai thương mình bằng mình đâu T ạ ! Tôi cũng đã từng thắc mắc tại sao T dùng net ở nhà thoaỉ mái thế mà lại ăn mặc tuềnh toàng thế ( T đừng hiểu chữ ?o tuềnh toàng ?o với nghĩa xấu nhé ). Tôi đã nói rồi, phải tự chăm lo cho bản thân những thứ tối cần dù không lấy gì làm thích thú....
    ?oTình thương được nuôi dưỡng bởi vật chất ?o ? Không hoàn toàn thế. Tình thương được nuôi dưỡng bởi trái tim, một trái tim nhân hậu. Vật chất chỉ là thứ mà một con người chân chính đặt ở vị trí thứ hai hoặc thứ ba. Có thể một ai đó sẽ cho rằng tôi điên khi nói thế.Thời buổi này không có tiền chả làm được cái quái gì , nhưng không phải cái gì có tiền cũng mua được. ( câu này cũ quá rồi ).
    3.Nói ra buồn cười, mình hay lượn lờ ở Tràng Tiền, xem sách rồi vòng ra sau đó mua sách lậu. Tiền nướng vào sách báo thật khổng lồ........Thằng bạn bảo "mày là đứa có tiền, mà không biết tiêu tiền..." liệu có đúng không nhỉ ?
    <----------. Một thằng con trai 17,5 tuổi thích đọc tiểu thuyết với tôi đã là một điều hiếm thấy trong cái thời buổi nhiễu nhương này. Vì thế tôi tin vào T hơn. Tôi cũng hay lượn lờ xem sách lắm , nhưng không chỉ ở Tràng Tiền và Đinh Lễ mà còn nhiều chỗ khác nữa. Hôm nào phải rủ T ra Láng Hạ, Bách Khoa , Ngô Thì Nhậm, Bát Đàn, Bạch Mai ,...mới được. Tôi cũng là chuyên gia mua sách lậu ( dù biết thế là hại chính các nhà văn), vì tiền không có. ( khổ thế đấy ). Nhưng tôi khác T, tôi chả thích truyện tranh , hay đúng hơn là có ác cảm. Tôi đã thử một đôi lần song đều thất bại. ( ai yêu truyện tranh thì đừng mất công tranh cãi vì tôi không muốn bàn đến vấn đề này ). Tôi thích cái gì thuộc về văn chương chính thống. ồ, thế mà tôi lại không nuốt nổi Shidney Sheldon. Có lẽ tôi bị ác cảm bởi cái chất hiện đại trong một số cuốn tiểu thuyết Mĩ ( thuộc hàng best-seller giống như ?o Nếu còn có ngày mai ?o) mà tôi đọc cách đây mấy năm. Mặc dù tôi thích chủ nghĩa tự nhiên, tôi đọc thơ Vi Thuỳ Linh , thích văn Nguyễn Huy Thiệp và tìm hiểu về chủ nghĩa tự nhiên của Freud, song tôi không chịu nổi tiểu thuyết hiện đại. Hôm nào cho tôi mược đọc thử T nhé !
    Ai bảo người ta không tìm thấy ?o ước mơ về anh hùng, về cuộc sống, vinh quang...? trong các tác phẩm văn chương kinh điển ? Chả lẽ chỉ truyện tranh mới có ? Khác ở chỗ truyện tranh thể hiện bằng một cách khác, dành cho một lứa tuổi khác thôi. Riêng về mặt này T có thể tìm thấy rõ rệt trong văn học Nga, thô mộc nhưng đậm chất nhân văn và hào hùng. Đọc thử ?o Sông Đông êm đềm ?o hay ?o Đất vỡ hoang ?o của Solokhop đi, hay ?o Cánh buồm đỏ thắm ?o của Grin ấy. Đẹp lắm.
    Tôi cũng chả thích Kim Dung vì tôi không thích thể loại kiếm hiệp.
    4.<------- Tôi chưa đọc ?o Cõi nhân gian ?o cuả Nguyễn Vũ Lộc Thành, nó như thế nào hả T ? Bán chạy thế sao tôi chưa nghe thấy ?
    T đọc ?o Sống đẹp ?o của Lâm Ngữ Đường do Nguyễn Hiền Lê dịch chưa nhỉ ? Đọc đi , quyển này dân Văn học truyền tay nhau suốt. Đọc cả Nỗi Buồn Chiến Tranh của Bảo Ninh, Cơ Hội Của Chúa của Nguyễn Việt Hà nữa.

    Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng.
    Cần phải sống để thấy nỗi tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa...
  9. Nguyet-ca

    Nguyet-ca Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    11/05/2002
    Bài viết:
    2.646
    Đã được thích:
    0
    5 Ôi tiền bạc ! ] ............Tiền bạc, dù ở bất cứ lúc nào, bất cứ bao giờ con người ta cũng cần đến nó. Vì vậy những kẻ tự tuyên bố coi thường tiền bạc thực chất chỉ là một thằng cóc biết gì với cuộc sống này <--------- Quay lại chuyện tiền, đúng hơn là những quan niệm hơi mang màu ảm đạm của T về cuộc sống đồng tiền. Sao T lại lặp lại chuyện này đến 2,3 lần trong bài viết của mình ? Tôi chả hiểu. T quan tâm đến chuyện ấy thế sao ? T già dặn hơn nhiều so với tuổi. Tôi cũng thế, nhưng mọi người xung quanh tôi đã quen thế rồi, còn môi trường xung quanh T lại không chấp nhận thế.
    Hãy biết tin T ạ . T nghe TCS nói gì này ...??? Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Từ buổi con người sống quá rẻ rúng, tôi biết vinh quang chỉ là điều dối trá. Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọng và lòng bao dung. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa. .....Tôi đã mỏi dần với lòng tin. Chỉ còn lại niềm tin sau cùng. Tin vào niềm tuyệt vọng. Có nghĩa là tin vào chính mình. Tin vào cuộc đời vốn không thể khác . ??o Tôi mong T hiểu những gì tôi muốn nói.
    6 <---- Điều cuối cùng tôi muốn nói là phải tin vào bạn bè T ạ ! Hãy tìm cho mình một người bạn thân nhất, một người hiểu mình nhất. Tôi đã viết thế trong một bài luận Anh văn có tên ??o The importance of friendship ??o, tuần trước.
    Cuộc sống tuy khắc nghiệt nhưng cái gì cũng có giá của nó T ạ, dù độ chính xác chỉ khoảng 50 %. Một thằng đẹp trai, biết chơi thể thao, biết tiêu tiền và galant với con gái thì sẽ có vợ đẹp ( vì cưa giỏi ), nhưng mà vợ đẹp thì càng dễ mất . Mặt khác , đó hẳn là một thằng ít trí tuệ ---> con không thể khôn. ( Đùa một tí cho không khí bớt căng thẳng ).
    Riêng chuyện kiếm ra tiền mà suy ra có bản lĩnh và trình độ thì tôi đồng ý 51%.

    Tôi vui vì cuối cùng cũng đọc được những dòng cuối của T về niềm tin vào tình bạn. Dù tôi có hay không ở trong số đó, cũng xin chúc mừng T.

    Tôi đã tra tấn cái computer 2 tiếng rồi, và chỉ để mong T hiểu được 70% những gì tôi nói. Chúc T đẹp với tuổi 18 của mình, đẹp về nhiều mặt T ạ......

    Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng.
    Cần phải sống để thấy nỗi tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa...
  10. linhcuho

    linhcuho Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/04/2002
    Bài viết:
    168
    Đã được thích:
    0
    đúng là suy nghĩ của hững người "lớn" ! các bạn viết ra được như vậy nhưng thực tế trong cuộc sống các bạn ứng sử ra sao ?
    tình yêu đến anh không mong đợi gì - tình yêu đi anh không hề hối tiếc

Chia sẻ trang này