1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Muốn chia tay trong êm đẹp, phải làm gì đây, hu hu

Chủ đề trong 'Tư vấn tình yêu' bởi chiconminhanh, 02/01/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. thanhxinhdep

    thanhxinhdep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2005
    Bài viết:
    2.431
    Đã được thích:
    1
    em là em thông cảm với bác chủ topic này lắm. Theo em thì bác cứ nói thẳng những cảm xúc của bác với cô người yêu, sau đó thế nào cũng cô ấy cũng đau khổ, khóc lóc, cố gắng quấn quít, quan tâm đến bác nhiều hơn.... nói chung là thể nào cũng có hướng sẵn sàng cố gắng để thay đổi tình hình....
    Nhưng kệ cô ấy....
    Bác đã quyết thì nên dứt hẳn, đừng có vương vấn hay vì thương cô ấy mà tỏ ra ân cần hay cái gì đại loại, vì 1 cử chỉ quan tâm QUÁ lúc này của bác cũng làm cô ấy hi vọng...bác càng khó dứt khoát. Tuy nhiên bác cũng đừng lạnh lùng quá, cũng đừng cố làm điều gì để cô ấy thất vọng hay ghen tức mà chia tay với bác... Cách đấy theo em là ko ổn, chia tay thì fải giữ ấn tượng tốt về nhau, chứ đừng để con nhà người ta ôm hận hay thất vọng QUÁ về mình, bác nhỉ
  2. langtungheo

    langtungheo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/02/2004
    Bài viết:
    429
    Đã được thích:
    0
    Em không có ý kiến " độc" vì em chưa "lâm trận" như bác híc, nhưng em thấy cái ý kiến bác nói thật tình cảm của mình được đấy. Có điều bác phải làm sao cho người ta đừng xấu hổ là được còn buồn thì là chuyện tất nhiên , tránh sao được.Đừng câu nệ và uỷ mỵ quá nhé bác.
  3. be_heo

    be_heo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/06/2005
    Bài viết:
    5.015
    Đã được thích:
    1
    ông này hay chửa?
    To Ek: Giao lưu rộng rãi phết nhể! . Box nào cũng thấy mẹt!
  4. boy_da_gia_con_xau

    boy_da_gia_con_xau Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/06/2006
    Bài viết:
    2.852
    Đã được thích:
    2
    Trước đây mình có đọc một bài báo về các vụ chia tay ở toà án do một thẩm phán kể. Người đó kể ra những trường hợp hết sức buồn cười: chồng ngáy to quá. Gia đình lại nghèo, chỉ có mỗi một phòng. ===> vợ mất ngủ lâu ngày, bị stress ==> đưa đơn ra toà ==> li dị. Hay như chồng không chịu được tính trẻ con của vợ, ngày trước khi yêu thì thích tính cách ngây thơ, đáng yêu. Nhưng khi cưới thì không chịu nổi sự gà mờ của vợ.==> bỏ.
    Tình yêu có thể vẫn còn. Nhưg không thể chịu được môọ số điểm nào đó. Không thể hợp được thì bỏ cũng là truyện bình thường. Số phận.
    Vào một ngày kia. Đột nhiên hai ta chán nhau. Không còn môt tí tình yêu nào nữa. ====> đó có thể là truyện bình thường của tình yêu. Một giai đoạn của tình yêu. Đôi nào cũng có. Khi qua một thời gian, khi những hào nhoáng bên ngoài bị bóc ra. Những tật xấu được phô bày. Nhưng con người là vậy. Ai cũng có những điểm yếu, điểm mạnh. Học cách chấp nhận nó, tìm thấy điều tốt ở trong đó. Bạn cứ thử qua một thời gian nữa xem sao.
    Bạn chủ topic hôm nào hãy đối thoại với người yêu của mình. Cùng nhau nói cho nhau nghe về những điều mà mình thấy không phù hợp, không thích về nhau. Rồi cả hai cùng cố gắng thay đổi. Nếu tình yêu của hai bạn vẫn còn. Biết đâu có thể thay đổi được.
    Bao giờ thấy không thể nào chấp nhận nổi, không thể chung sống với một con người có tính cách như vậy thì hãy chia tay.
    Chia tay là bước giải quyết cuối cùng. Bao giờ không thể thay đổi được thì người yêu bạn cũng sẽ tự nhận thấy không hợp, tự chia tay thôi. Cái kết thúc đó có đủ để gọi là êm đẹp không ?
    Còn nếu bạn có người khác, tốt hơn, hay hơn ==> thế thì cứ nói là không hợp, nói thẳng. Rồi chia tay. Một thời gian sau hãy công khai tình cảm với cô kia trước mặt cô này. Mà dù sao việc "bắt cá hai tay" trong mọi trường hợp cũng là một điều không nên. ==> bạn bỏ cô kia là cô ấy gặp may đấy.
    Chào thân ái. Chúc thanh thản
  5. be_heo

    be_heo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/06/2005
    Bài viết:
    5.015
    Đã được thích:
    1
    Nhiều khi người ta nghĩ rằng mình đã hết yêu, kô còn tí cảm xúc nào với người yêu mình nữa! Nhưng trước khi rũ bỏ tất cả, hãy cố gắng để không phải hối tiếc!
    Tặng bạn câu chuyện rất xúc động dưới đây!
    ....................................................
    Nếu muốn ly hôn, hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh
    Vào ngày cưới của tôi, tôi đã ôm vợ trên đôi tay của mình. Xe đưa dâu dừng
    tại trước tổ uyên ương của chúng tôi. Ðám bạn thân của tôi nhất quyết bắt
    tôi phải đưa nàng ra khỏi xe trên đôi tay của mình. Do vậy, tôi đã bế nàng
    vào nhà. Lúc đó, nàng là một cô dâu tròn trĩnh và e thẹn, còn tôi là một
    chú rể rất sung sức và tràn trề hạnh phúc.
    Nhưng đó là cảnh của mười năm trước. Những chuỗi ngày sau đó cũng giản dị
    như một cốc nước tinh khiết: chúng tôi có con, tôi bước vào thương trường
    và cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Khi của cải trong gia đình chúng tôi mỗi
    lúc một nhiều hơn cũng là lúc tình cảm giữa hai chúng tôi suy giảm dần.
    Vợ tôi là một công chức nhà nước. Mỗi sáng chúng tôi cùng ra khỏi nhà với
    nhau và hầu như về nhà cùng một lúc. Con chúng tôi thì học tại một trường
    nội trú. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi nhìn bề ngoài hạnh phúc đến nỗi
    nhiều người phải ganh tị. Nhưng thật ra cuộc sống yên ấm đó gần như bị xáo
    trộn bởi những đổi thay không ngờ...
    Dew đã bước vào cuộc đời tôi.
    Ðó là một ngày đầy nắng. Tôi đứng trước một ban công rộng lớn. Dew ôm vòng
    sau lưng tôi. Con tim tôi, một lần nữa, lại đắm chìm trong dòng suối yêu
    đương cùng nàng. Ðây là căn hộ tôi mua cho cô ấy.
    Dew nói: "Anh là mẫu đàn ông có sức cuốn hút với đàn bà nhiều nhất". Câu
    nói của Dew đột nhiên nhắc tôi nhớ đến vợ mình. Hồi chúng tôi mới cưới,
    nàng nói: "Mẫu đàn ông như anh, khi thành đạt sẽ rất quyến rũ với phụ nữ".
    Nghĩ đến lời nói đó của vợ mình, tôi thoáng do dự. Tôi hiểu mình đang phản
    bội lại nàng. Nhưng tôi đã không thể cưỡng lại chính mình.
    Kéo tay Dew sang một bên, tôi nói: "Em đi mua mấy món đồ nội thất nhé? Anh
    có vài việc phải làm ở công ty". Hiển nhiên là nàng thất vọng rồi bởi vì
    tôi đã hứa sẽ cùng đi với nàng. Ngay lúc ấy, ý nghĩ phải ly hôn xuất hiện
    trong tâm trí tôi mặc dù trước đây ly hôn là một điều tưởng chừng không
    thể.
    Nhưng tôi nhận ra khó mà mở lời với vợ về chuyện này. Cho dù tôi có đề cập
    nó một cách nhẹ nhàng đến đâu chăng nữa, cô ấy chắc chắn sẽ bị tổn thương
    sâu sắc.
    Công bằng mà nói, cô ấy là một người vợ tốt. Tối nào, cô ấy cũng bận rộn
    chuẩn bị bữa ăn tối, trong khi tôi ngồi phía trước màn ảnh TV. Bữa ăn tối
    thường xong sớm. Sau đó, chúng tôi cùng xem TV. Không thì, tôi lại thơ thẩn
    bên máy tính, mường tượng thân thể của Dew. Ðó là cách tôi thư giãn.
    Một ngày nọ, tôi nửa đùa nửa thật nói với vợ tôi, "Giả dụ chúng ta phải ly
    hôn, em sẽ làm gì?". Cô ấy nhìn chằm chặp tôi phải đến vài giây mà không
    nói lời nào. Hiển nhiên cô ấy tin rằng ly hôn là một cái gì rất xa vời với
    cô ấy. Tôi không hình dung được vợ tôi sẽ phản ứng thế nào một khi biết
    rằng tôi đang nói nghiêm túc về chuyện đó.
    Luc vợ tôi bước vào phòng làm việc của tôi ở công ty thì Dew cũng vừa bước
    ra. Hầu như tất cả nhân viên ở văn phòng tôi đều nhìn vợ tôi với ánh mắt ra
    chiều thông cảm và cố giấu giếm chút gì đó khi nói chuyện với nàng. Vợ tôi
    dường như có nghe phong phanh vài lời bóng gió. Cô ấy chỉ mỉm cười dịu dàng
    với đám nhân viên, nhưng tôi đọc được nỗi đau trong đôi mắt ấy.
    Một lần nữa, Dew lại nói với tôi: "Ninh, anh ly dị cô ấy đi? Rồi chúng mình
    sẽ cùng chung sống với nhau". Tôi gật đầu. Tôi biết mình không thể chần chừ
    thêm được nữa.
    Khi vợ tôi dọn ra bàn chiếc dĩa cuối cùng, tôi nắm lấy tay cô áy. "Anh có
    điều này muốn nói với em", tôi nói. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn.
    Tôi lại nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt nàng. Ðột nhiên, tôi không biết
    phải mở miệng như thế nào. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi
    đang suy nghĩ thôi. "Anh muốn ly hôn". Cuối cùng thì tôi cũng đặt vấn đề
    hết sức nặng nề này một cách thật nhẹ nhàng.
    Cô ấy tỏ ra không khó chịu lắm với lời tôi nói mà chỉ hỏi nhỏ "Tại sao?".
    "Anh nói thật đấy", tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Cái gọi là câu trả
    lời của tôi đã khiến cô ta giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi
    "Anh không phải là đàn ông!".
    Ðêm đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cô ấy khóc lóc. Tôi hiểu cô ấy
    muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi
    khó đưa ra được câu trả lời thỏa đáng bởi vì trái tim tôi đã nghiêng về
    Dew.
    Trong tâm trạng tội lỗi tột cùng, tôi thảo đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở
    hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần trong công ty tôi. Nhìn lướt qua
    tờ đơn, cô ấy xé nó ra từng mảnh. Tôi cảm thấy tim mình đau nhói. Người phụ
    nữ chung sống với tôi suốt mười năm nay bỗng trở nên xa lạ chỉ trong một
    ngày. Nhưng, tôi không thể rút lại những lời đã nói.
    Cuối cùng, điều tôi mong đợi đã đến. Cô ấy òa khóc trước mặt tôi. Tiếng
    khóc của cô ấy thực sự là liều thuốc an thần cho tôi. Ý định ly hôn dằn vặt
    tôi suốt nhiều tuần qua giờ đây dường như càng trở nên rõ rệt và mạnh mẽ.
    Trời khuya, tôi về nhà sau tiệc chiêu đãi khách hàng. Tôi nhìn thấy vợ tôi
    đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nửa
    đêm, tỉnh giấc, tôi thấy cô ấy vẫn ngồi viết. Tôi trở mình và ngủ tiếp.
    Vợ tôi đưa ra điều kiện ly hôn: Cô ấy không cần bất cứ thứ gì của tôi,
    nhưng tôi phải cho cô ấy thời gian một tháng trước khi chính thức ly hôn;
    và trong thời gian một tháng đó, chúng tôi phải sống với nhau một cuộc sống
    bình thường. Lý do chỉ đơn giản vì: tháng sau con trai của chúng tôi sẽ kết
    thúc kỳ nghỉ hè và cô ấy không muốn nó phải chứng kiến cuộc hôn nhân của
    chúng tôi đổ vỡ.
    Cô ấy đưa cho tôi thư thỏa thuận cô ấy soạn sẵn và hỏi: "Anh còn nhớ em đã
    vào phòng cô dâu trong ngày cưới như thế nào không?".
    Câu hỏi này chợt làm sống tại trong tôi tất cả những kỷ niệm tuyệt vời ngày
    ấy. Tôi gật đầu và nói: "Anh còn nhớ".
    "Lúc đó, anh đã bế em trên đôi tay của anh", cô ấy tiếp tục, "do vậy, em có
    một yêu cầu là anh phải bế em ra vào ngày chúng ta ly hôn. Từ giờ đến hết
    tháng này, anh phải bế em từ giường ngủ đến cửa nhà mình vào mỗi sáng". Tôi
    mỉm cười đồng ý. Tôi biết cô ấy đang nhớ lại những chuỗi ngày ngọt ngào
    hạnh phúc và muốn cuộc hôn nhân của mình kết thúc lãng mạn.
    Tôi kể cho Dew nghe về điều kiện ly hôn của vợ mình. Cô ấy cười to và cho
    rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. "Cho dù cô ta có đưa ra mánh khóe gì chăng
    nữa, thì vẫn phải đối mặt với kết cục ly hôn mà thôi", cô ấy nói một cách
    khinh bỉ. Lời nói đó của Dew ít nhiều khiến tôi cảm thấy khó chịu.
    Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi tôi có ý định ly
    hôn. Chúng tôi đối xử với nhau như hai người xa lạ. Vì vậy ngày đầu tiên
    tôi bế cô ấy, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Ðứa con trai
    vỗ tay theo sau chúng tôi: "Cha đang ôm mẹ trên tay". Lời nói của con trẻ
    làm tim tôi đau nhói. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó mới đến cửa ra
    vào, tôi đã đi bộ trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói
    nhẹ nhàng, "Chúng ta sẽ bắt đầu từ hôm nay đừng nói gì cho con hay". Tôi
    gật đầu và cảm thấy chút gì đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy
    đứng đó chờ xe buýt, còn tôi lái xe đến công ty.
    Vào ngày thứ hai, chúng tôi "diễn" dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi.
    Chúng tôi quá gần nhau đến nỗi tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác
    của nàng. Tôi nhận ra rằng đã lâu lắm rồi tôi không nhìn kỹ người phụ nữ
    thân yêu của mình. Tôi nhận ra vợ tôi không còn trẻ nữa. Ðã xuất hiện một
    vài nếp nhăn trên gương mặt của nàng.
    Ngày thứ ba, cô ấy thì thầm vào tai tôi: "Vườn ngoài kia đang bị xói mòn
    đấy. Anh cẩn thận khi đi qua đó nghe".
    Ngày thứ tư khi tôi nâng cô ấy lên, tôi có cảm giác chúng tôi vẫn còn là
    một đôi uyên ương khăng khít và tôi đang ôm người yêu trong vòng tay âu yếm
    của mình. Những tơ tưởng về Dew trở nên mờ nhạt dần.
    Ðến ngày thứ năm và thứ sáu, cô ấy tiếp tục dặn dò tôi vài thứ, nào là cô
    ấy để chiếc áo sơ mi vừa ủi ở đâu, nào là tôi phải cẩn thận hơn trong lúc
    nấu nướng. Tôi đã gật đầu. Cảm giác thân thiết, gần gũi lại trở nên mạnh mẽ
    nhiều hơn.
    Nhưng tôi không nói với Dew về điều này. Tôi cảm thấy bế cô ấy dễ dàng hơn.
    Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi mạnh mẽ hơn. Tôi nói với cô
    ấy: "Có vẻ bế em không còn khó nữa".
    Vợ tôi đang chọn váy đi làm. Tôi thì đứng đợi để bế cô ấy. Cô ấy loay hoay
    một lúc nhưng vẫn không tìm ra chiếc váy nào vừa vặn cả. Rồi, cô ấy thở
    dài, "Mấy cái váy của em đều bị rộng ra cả rồi". Tôi mỉm cười. Nhưng đột
    nhiên tôi hiểu rằng thì ra cô ấy đã ốm đi nên tôi mới bế cô ấy dễ dàng, chứ
    không phải vì tôi mạnh khỏe hơn trước. Tôi biết vợ mình đã chôn giấu tất cả
    niềm cay đắng trong tim. Tôi lại cảm thấy đau đớn. Theo phản xạ tự nhiên,
    tôi đưa tay chạm vào đầu cô ấy.
    Ðúng lúc đó, thằng con chúng tôi chạy đến "Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi" -
    nó nói. Ðối với nó, hình như nhìn thấy cha bế mẹ ra đã là một phần tất yếu
    trong cuộc sống của nó rồi. Vợ tôi ra hiệu cho nó lại gần và ôm nó thật
    chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng mình sẽ thay đổi quyết định vào phút chót.
    Tôi ôm cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ qua phòng khách, qua hành
    lang. Tay cô ấy vòng qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô
    ấy thật chặt, tưởng tượng như chúng tôi đang trở về ngày tân hôn. Nhưng tôi
    thật sự buồn vì vợ tôi đã gầy hơn xưa rất nhiều.
    Vào ngày cuối cùng, tôi thấy khó có thể cất bước khi ôm cô ấy trong vòng
    tay. Con trai chúng tôi đã lên trường. Vợ tôi bảo: "Thực ra, em mong anh sẽ
    ôm em trong tay đến khi nào chúng ta già". Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói:
    "Cả em và anh đã không nhận ra rằng cuộc sống của chúng mình từ lâu đã
    thiếu vắng quá nhiều những thân mật, gần gũi".
    Tôi phóng ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ
    sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi ý. Tôi bước lên tàu. Dew ra mở
    cửa. Tôi nói với cô ấy: "Xin lỗi, Dew, anh không thể ly hôn. Anh nói thật
    đấy".
    Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi. Sau đó, Dew sờ trán tôi. "Anh không bị sốt chứ",
    cô ấy hỏi. Tôi gỡ tay cô ấy ra. "Dew, anh xin lỗi", tôi nói. "Anh chỉ có
    thể xin lỗi em. Anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ tẻ
    nhạt vì cô ấy và anh không nhận ra giá trị của những điều bé nhỏ trong cuộc
    sống lứa đôi, chứ không phải bởi vì anh và cô ấy không còn yêu nhau nữa.
    Bây giờ, anh hiểu rằng bởi anh đưa cô ấy về nhà, bởi cô ấy đã sinh cho anh
    một đứa con, nên anh phải giữ cô ấy đến suốt đời. Vì vậy anh phải nói xin
    lỗi với em".
    Dew như choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm
    cửa lại và khóc nức nở. Tôi xuống cầu thang và lái xe đến thẳng công ty.
    Khi đi ngang tiệm hoa bên đường, tôi đặt một lẵng hoa mà vợ tôi yêu thích.
    Cô bán hàng hỏi tôi muốn viết lời chúc gì vào tấm thiệp. Tôi mỉm cười và
    viết "Anh sẽ bế em ra, vào mỗi sáng cho đến khi chúng ta già".
  6. keobong88

    keobong88 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/12/2006
    Bài viết:
    22
    Đã được thích:
    0
    Nếu đã ko còn yêu thì anh nên nói thẳng cho người ta biết , dù sao, đau 1 lần còn hơn đau âm ỉ, có lẽ người con gái ấy còn hạnh phúc hơn em, vì anh còn quan tam tới cảm xúc của cô ấy, còn em, em ko ngờ mình lại yêu fải 1 con người như thế, ko yêu nhau nữa cũng là ý muốn của anh ta, tất cả đều là ý muốn của anh ta, thế mà giờ đây anh ta đem những kỉ niệm giữa bọn em ra để làm trò vui, em ko ngờ trên thế gian này lại có con người như vậy,thực sự em ko biết fải làm gì nữa, khi đã mất hết niềm tin.Bỉ ổi hơn anh ta còn nói, nếu em ko quay lại với anh ta, thì đừng ghĩ đến chuyện yêu và lấy người nào khác
    bế tắc, chán nản, em ko muốn sống nữa
  7. chiconminhanh

    chiconminhanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/08/2006
    Bài viết:
    78
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn em, câu chuyện của anh nan giải ở những chỗ mà em định khuyên anh. Bọn anh thậm chí chẳng biết đâu là mốc giữa tình bạn và TY nữa. Có lẽ mốc chỉ là hôm ấy trời lạnh, cả 2 đứa đi trên đường rét run cầm cập, anh rủ chị ấy vào nhà 1 đứa bạn cấp 3 ngày trước, 2 đứa cùng nằm vào chăn, và anh ôm cô ấy cho đỡ lạnh, đùa với thằng bạn " đây là người yêu tao".. Sau đó cũng chẳng có thủ tục gì cả, mọi chuyện vẫn như cũ, chỉ có thêm chút gia vị ôm ấp là khác trước thôi vì bọn anh đã là bạn thân với nhau được 1 thời gian rồi.
    Từ khi chơi với anh (trước khi yêu), cô ấy đã bỏ thói quen chơi với bạn bè khác, cô ấy ít bạn thân, nếu không muốn nói là chẳng có ai ngoài anh cả. Nếu mà còn 1 ai đó bên cạnh cô ấy, có lẽ anh đã không phải đau đầu như thế này. Mọi mối quan hệ của cô ấy với mọi người chỉ là xã giao, qua loa. Tất cả những niềm vui nỗi buồn, anh là người duy nhất phải hứng chịu (từ phía cô ấy.)
    Đúng là không thể im lặng được, chỉ làm nhau thêm day dứt thôi. Chắc chắn phải chia tay, vì dù có tiếp tục thì cùng lắm cũng chỉ thêm được 2-3 năm nữa, sau đó anh phát điên lên mất..
    Cảm ơn em đã tư vấn giúp anh
  8. chiconminhanh

    chiconminhanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/08/2006
    Bài viết:
    78
    Đã được thích:
    0
    Đọc bài của bạn mình hụt hết cả hơi,1 câu dài 30 m mất.
    Mình có những tính xấu và cô ấy cũng thế. Những gì mình cố gắng sửa thì mình cũng đã nói rồi, cô ấy cứ khi nào nóng lên là mắng nhặng lên vì những khuyết điểm ấy. Nghe nhiều quá chán chẳng còn muốn làm gì nữa. Ban tưởng tượng sáng ra vừa bảnh mắt, nghe dt gọi, chưa chào được câu nào đã bị nghe mắng rồi. Gặp nhau là phải mắng cái đã
    Có lẽ vì áp lực về tương lai làm cho cô ấy khắt khe với mình. Nhưng mình cũng nói với cô ấy rồi, là con gái thì phải biết kiềm chế. CHưa biết lí do gì đã nói cho sướng miệng cái đã, thì phật lòng nhau là điều khó tránh.
    Kiểu gì lúc thấy mình cáu lại là lại im re, xin lỗi rối rít.. Làm mình cũng không giận được lâu, nhưng những lần như thế tích tụ nhiều thì càng ngày càng khó chịu bạn ạ.
    Mình muốn thay đổi cách xử sự của cô ấy lắm. Mình bao nhiêu lần góp ý rồi, lần nào cô ấy cũng gật đầu lia lịa, rồi lại phạm lỗi.
    Nói chung là không thể thay đổi được bản chất. Chưa lấy nhau mà đã ko chịu được rồi thì làm sao mà dám lấy được. Mà không lấy được nhau thì yêu nhau thêm để cô ấy lỡ làng ra sao được.
  9. chiconminhanh

    chiconminhanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/08/2006
    Bài viết:
    78
    Đã được thích:
    0
    Bạn nói đúng! Và những lời của bạn đã động viên mình rất nhiều. Mình đã Break với cô ấy sáng nay. Mình sẽ cố gắng giữ khoảng cách để không để làm khổ cô ấy bằng hi vọng.
    Nhưng mình cũng không thể bỏ rơi cô ấy được. Liệu mình tiếp tục chăm sóc cho cô ấy đến khi cô ấy tìm được niềm vui mới có phải là cách tốt không? (tất nhiên mình sẽ giãn khoảng cách dần)??
    Thực ra nếu nói là không chung sống được nữa thì cũng không phải, mà mình cố gắng thì có thể chịu thêm vài năm nữa, nhưng cũng chẳng để làm gì cả. Kiểu gì thì cũng phải out. Mà như thế thì out bây giờ cho đỡ khổ nhau.
    Bọn em đã có khảng 5-7 lần chia tay nhau rồi nhưng em vẫn bị mềm lòng khi cô ấy đòi cho cô ấy cơ hội sửa lỗi. Vài hôm sau là đâu lại vào đó
    Kết nhất câu chúc cuối của bạn. Cảm ơn bạn đã quan tâm đến chuyện tình của mình
  10. S7_9319

    S7_9319 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/02/2006
    Bài viết:
    416
    Đã được thích:
    0
    Chia tay kiểu? ?obó tay?!



    (Dân trí) - Bạn có thể nhớ giây phút tình yêu đã hết khi thấy cô ấy cợt nhả ve vãn sếp. Nhưng trước khi quan hệ chấm dứt, còn cần một lời chia tay. Muốn lưu giữ ấn tượng tốt đẹp về một chuyện tình đã qua, hãy tránh những kiểu chia tay không - thể - chấp - nhận - được.
    SMS ?othay lời muốn nói?

    Làm thế chứng tỏ bạn quá yếu nhược và hoàn toàn thiếu quan tâm đối với cô ấy. Sẽ chẳng ai muốn trả lời tin nhắn kiểu ?oxin lỗi, tạm biệt, bởi em đã không tốt với anh?. Nếu còn kèm theo biểu tượng mặt buồn nữa thì người ta sẽ nghĩ bạn gàn dở đấy.

    ?oKhông kèn không trống?

    Bạn sẽ là kẻ hèn nhát nếu có ?obồ? mới mà không dám cho cô ấy biết hoặc nhờ những lời đồn thổi truyền ?otin sét đánh? tới tai nàng.

    Nếu mối quan hệ đã không thể cứu vãn nữa, điều ít nhất bạn nên làm là ?omặt đối mặt? nói rằng mọi chuyện đã kết thúc.

    ?oAnh chưa bao giờ thực sự yêu em?

    Đây là kiểu chia tay tàn nhẫn nhất bởi nó lấy đi của cô ấy tất cả những ký ức tốt đẹp về tháng ngày hai người bên nhau.

    Nó cũng phủ nhận những gì mà tại thời điểm nào đó hẳn đã thực sự dành cho cả hai, nếu không, tại sao bạn lại gắn bó với người ấy? Hay bạn thuộc kiểu thích ?odính líu? với những người mình không thực sự quan tâm?

    ?oMẹ anh đã đúng?

    Đừng lôi kéo bất cứ ai vào chuyện này. Nếu mẹ bạn đã không tán thành cô ấy, thì điều đó cũng chẳng có nghĩa lý gì lúc này. Bạn nói vậy là đang xát thêm muối vào vết thương. Dù sao đi nữa cô ấy hẳn cũng đã biết mẹ bạn không thích mình.

    Nhà trống không

    Cô ấy quay về sau khi tan sở và nghĩ rằng nhà có trộm, nhưng rồi nhận ra chỉ những gì của bạn là ?ora đi? thôi. Làm thế chẳng hay ho chút nào. Ít nhất cũng báo cho cô ấy trước và để lại số điện thoại nếu cô ấy muốn liên lạc sau đó chứ.

    ?oHãy là bạn?

    Đây chỉ là cách làm dịu cơn choáng váng và mang tới niềm hy vọng giả dối. Có thể bạn tạm thời giúp cô ấy khỏi rơi vào trạng thái tồi tệ nhất, nhưng sau đó, khi cô ấy nhận ra bạn nói thế chẳng vì gì cả, những đau khổ sẽ quay lại.

    Gần như không thể tồn tại một ?otình bạn? bình thường sau khi hai người đã có thời gian quá thân mật, gần gũi.

    ?oEm cần được giúp đỡ?

    Ở mức độ nào đó, mọi người đều cần được giúp đỡ. Nhưng nếu khi hai người bên nhau bạn đã không thể giúp đỡ cô ấy (giả sử trong việc cai rượu) thì liệu cô ấy có cần đả động đến lời khuyên của bạn không khi giờ đây với cô ấy, bạn chỉ là ?obong bóng mặt hồ??

    ?oAnh xin lỗi, nhưng ?ocô kia? có thai rồi?

    Đây có thể coi là kiểu chia tay ?ođểu? nhất. Nhưng có lẽ sẽ còn ?ođểu? hơn nếu nàng của bạn không hề biết có ?ocô kia? tồn tại trên đời. Chỉ mong bạn không rơi vào tình cảnh éo le này thôi.

    ?oEm quá tốt với anh?

    Đây là ?obiến dị? của kiểu chia tay ?okhông phải lỗi của em, tất cả do anh?. Điểm tốt duy nhất trong kiểu chia tay này là bớt xúc cảm đau đớn dằn vặt cho đối phương. Nhưng bao nhiêu người đang nói sự thực khi thốt ra điều này?

    Tiểu Phụng
    Theo Woman?Ts passions

    >>>>>>tặng cho bạn,đọc tham khảo.

Chia sẻ trang này