1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

My Family.

Chủ đề trong 'Thái Bình' bởi thanhphamthai, 27/02/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. thanhphamthai

    thanhphamthai Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    03/09/2003
    Bài viết:
    203
    Đã được thích:
    0

    Mẹ yêu quý của con.


    Trưa nay ngồi ăn cơm với Mẹ con chợt nhận ra rằng Mẹ mình không còn trẻ nữa. Mái tóc đã điểm bạc, da đã lốm đốm những vết đồi mồi. Tự nhiên con thấy mình thật có lỗi. Càng lớn con càng thấy công việc của Mẹ vất vả, càng thấy thương Mẹ nhiều hơn, và cũng càng tự hào về Mẹ nhiều hơn.
    Mẹ là người thầy đầu tiên dìu dắt con vào đời, Mẹ dạy con tập viết, dạy con cách đánh vần, dạy con cách cư xử với mọi người thế nào cho đúng.
    Khi con được 17 tháng, Mẹ đi học "Chuyên khoa cấp 1". Con nhớ, nhà mình có một giàn bầu ở trước sân, trước cái ao nhỏ.
    Cuối tuần cứ mỗi khi Mẹ về, con lại khoe mẹ rối rít những quả bầu treo dầy sân: "Mẹ ơi, bầu, bầu...."
    Sau này đôi khi con tự hỏi mình, "Tại sao lại chỉ có bầu bầu mà không có bất cứ một thứ gì khác????" Và con chợt nhận ra một điều rằng ngoài giàn bầu ra nhà mình con có gì nữa đâu.
    Sau này khi lớn lên một chút (khoảng lơp 4, 5 ) con không là một người tôt. Con đã làm cho Bố, Mẹ phải lo lắng quá nhiều.
    Con không ngoan, học hành thì lười, hay đi chọc phá hàng xóm. Đến giờ các bác già trong xóm vẫn còn kể mỗi khi con về nhà chơi. Khi đó, Mẹ đã bao lần phải đi tìm con về học bài, mẹ đã bao lần phải nín khóc vì phải đánh con. Con nhớ có lần mẹ đạp tan cái bể cá của con ra vì "Suốt ngày cá mú không học hành gì cả". Rồi nhìn con vừa khóc vừa nhặt những con cá đang nhảy trên sàn Mẹ lại quay đi khóc vì thương con.
    Con còn nhớ có hai lần con đánh nhau vỡ cả đầu , máu chảy đầm đìa vai áo, chiều đó Mẹ nghỉ ở nhà, nhẹ nhàng băng bó vết thương cho con để rồi đến chiều con lại chạy đi chơi tiếp.
    Thật không biết tiếc công sức của Mẹ gì cả, Mẹ nhỉ.?
    Trong 12 năm học của con, một lần họp phụ huynh là một lần lo lắng đối với con. Mỗt lần như thế con không dám báo Bố, Mẹ đi họp. Dần dần, điều đó trở thành thói quen. Không dám nói với Bố Mẹ đi họp phụ huynh cho mình. Đến năm cấp III cũng thế, rồi có một lần, khi Mẹ đi họp phụ huynh cho con về, tự nhiên con thấy Mẹ ôm con và trong lòng và nói "Mẹ tự hào về con" đó là khi con lần đầu tiên tham gia đội tuyển 12 khi đang học lớp 11. Lúc đó con chợt nhận ra rằng: đằng sau nhưng trần đòn, Mẹ đã âm thầm dạy dỗ con, quan sát con trưởng thành dần và Mẹ đã tự hào về con rất nhiều. Con cám ơn Mẹ
    Con nhớ, khi biết tin con phải thi đại học khi chỉ con có 5 ngày nưa là kỳ thi bắt đầu, Mẹ đã buồn như thế nào. Chắc khi đó Mẹ nghĩ là con không thể nào thi được vì học đội tuyển từ hồi lớp 11 đã lấy hết tất cả thời gian của con. Nhưng con cũng thấy được ánh mắt Mẹ tự hào biết bao nhiêu về con khi Mẹ biết con đã đường hoàng đỗ đại học, thủ khoa một trường, một trường 28.5 điểm, một trường 20.0 điểm. Và còn vui hơn nưa khi cái trường mà con thủ khoa là trường đại học mà mẹ học ngày xưa.
    Con học được ở Mẹ rất nhiều. Và từ đó con cũng biết Mẹ đã phải chịu đựng rất nhiều để nuôi con lớn khôn từng ngày, từng giờ.
    Rồi con lớn lên, xa nhà đi học, Mẹ lại lo lắng cho con từng giờ từng phút. Con nhớ Mẹ gửi lên cho con đều đặn những lọ ruốc, những quyển sách mà mẹ coi là quý giá. Con nhớ bữa cơm sinh viên đạm bạc mà con nấu vội cho Mẹ ăn. Con đâu có biết rằng, sau đó, khi con đi học Mẹ ngồi khóc một mình vì thương thằng con trai bé nhỏ.
    Giờ đây, khi con đã ra trường dần khẳng định mình lớn khôn. Mẹ a, Mẹ có thể tự hào vì con. Con hứa như thế.
    Con sẽ giống Mẹ.
    Luôn đứng trên đôi chân của chính mình.
    Chắc chắn :
    CON PHẢI THÀNH CÔNG
    Và Mẹ ạ, con biết phía sau tấm bằng Tiến Sỹ Khoa Học của Mẹ là bao mồ hôi và nước mắt của Mẹ, của Bố. Mẹ ạ, con sẽ cố gắng hơn nữa, nhiều hơn nữa.
    MẸ KÍNH YÊU CỦA CON.





    <STRONG><EM>Nothing to say at all.</EM></STRONG>

    Được thanhphamthai sửa chữa / chuyển vào 17:14 ngày 27/02/2004
  2. Thu_6

    Thu_6 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/12/2003
    Bài viết:
    8.454
    Đã được thích:
    0
    Anh trai, đọc bài của anh em thấy cảm động quá...em thấy tự hào về anh trai lắm đấy, và em thấy anh trai của em thật tuyệt vời.Hình như em cũng đã có lần làm bố mẹ buồn nhiều rồi, hình như em còn vô tâm nhiều lắm...Anh trai , em sẽ cố gắng sống tốt hơn, cố gắng học khá hơn, ngoan ngoãn hơn để được nhìn thấy nụ cười nở trên môi Cha Mẹ.....
    "Money is nothing, but we have not that, we are nothing,too"

Chia sẻ trang này