1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Mỹ Thuật với những kẻ ngoại đạo

Chủ đề trong 'Mỹ Thuật' bởi Chitto, 25/04/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Pakita

    Pakita Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/12/2001
    Bài viết:
    821
    Đã được thích:
    0
    Hic, chị Lệ thắng độ rồi, dù sao thì cũng khao đê
    Chị Quyên hôm nay đi đua đấy à? Kinh quá nhỉ
    i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!i!
    Crazy, but that's how it goes
    Millions of people living as foes
    Maybe it's not too late
    To learn how to love and forget how to hate...
  2. quyen_my

    quyen_my Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/03/2002
    Bài viết:
    664
    Đã được thích:
    0

    Nhìn mấy chú Thái cười toe toét thấy ghét. Làm như đẹp trai lắm ý mà cứ nhe răng ra trước sự đau khổ tột cùng của người khác .
    Trong phút chốc, vừa bồng bềnh được 1 tí đã rớt cái bịch, ức không thể tưởng . Nhưng vẫn yêu lắm những cầu thủ VN giỏi giang và hào hoa, yêu lắm ý .

    Em thấy không tất cả đã xa rồi
    Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ...

    American Quyen
  3. hoasosac

    hoasosac Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/09/2003
    Bài viết:
    3.002
    Đã được thích:
    0
  4. dom_rocker

    dom_rocker Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/02/2003
    Bài viết:
    946
    Đã được thích:
    0

    Nhớ ngày xưa khi còn bé bằng cái kẹo bông, mẹ thường quấn cho cái khăn bông màu trắng ở cổ rồi đạp xe chở kẹo bông đến nhà trẻ.
    Cho đến cái tuổi ẩm ương bắt đầu biết vứt toẹt cái khăn bông trên cổ xuống đất chạy ùa theo lũ bạn mặc tiếng gọi thất thanh của mẹ.
    Cho đến những đêm tỉnh dậy với cái cổ họng khô khốc vì rượu,
    Đêm qua nằm sảng, mơ thấy đầu mình ngúc ngoắc nói cười ở giữa hai xương quai xanh, cái cổ được gói gọn ghẽ trong cái khăn bông trắng ngày xưa, khô khốc...
  5. blackmail

    blackmail Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/06/2003
    Bài viết:
    2
    Đã được thích:
    0
    Đóng góp với các bác một bài viết rất cảm động về cuộc sống ở khu tập thể do một bác, con gái thì phải tên Breaking_news. Em thì chẳng có kinh nghiệm sống nào liên quan đến chung cư hay tập thể. Em lượn qua box du học thấy cái bài này hay quá lôi sang đây để gọi là tỏ tấm lòng ngưỡng mộ của em với những khu tập thể Em đã vote bác Breaking_news này 5 sao một lần rồi, đọc cái bài này xong lại tiếc hùi hụi đấm ngực kêu trời sao mỗi người chỉ được vote một lần. Mong các bác cùng thưởng thức.
    MỘNG VỀ VIỄN PHỐ
    ?" Chìm dưới đất kia, một người sống thiên thu ?"
    Có một thời những khu nhà chỗ tôi chỉ là những dãy nhà cấp 4, cứ từng cụm 2 dãy úp lưng vào nhau, giữa hai cái cụm đó có một khoảng sân rộng rộng đủ để bọn trẻ con đạp xe nhí nhố và người lớn ùa ra những giờ cao điểm. Đấy là kể cả khu ngoài đường, khu trên và khu dưới. Chứ còn những nóc nhà quen thuộc tôi hay ngồi lê la thì không được đến cái mức chật chội đó. Tuy thế, hồi đấy khu tập thể là cả một thế giới lớn lao, có bao nhiêu người mà mãi hết cả thời trẻ con tôi vẫn chưa làm thân được.
    Cái góc tuổi thơ tôi tụ lại trong một khoảng hành lang hẹp, mẹ xây tường ngoài chắc chắn rồi làm thêm cái cửa có mấy chấn song. Trong đó để một giá sách to đùng những thơ văn cách mạng, sách văn học Liên Xô, sách thuốc của mẹ. Anh em tôi học khác giờ nên phần lớn thời gian trong ngày tôi ăn, ngủ, đọc sách và đi lang thang một mình. Thích nhất là những lúc được tót sang nhà hàng xóm, ngồi chỗm chệ trên cái ghế gỗ buôn chuyện.
    Xuân kém tôi một tuổi nhưng học sớm một năm, học cùng trường nhưng chưa bao giờ cùng lớp với tôi. Thế nên dễ thân với nó hơn. Có đồng minh, tôi thấy mình diễn tả mọi thứ lưu loát hẳn, chuyện trường, chuyện đứa nọ đứa nọ đứa kia, đủ thứ. Cho đến giờ, tôi vẫn phục Xuân kiên nhẫn ngồi nghe tôi ba hoa suốt ngày này qua tháng nọ chẳng bao giờ phàn nàn. Cả mẹ và bố Xuân cũng vậy. Mọi người nghe những câu chuyện tôi kể lể bằng cái giọng chanh chua và đầy những ý kiến cá nhân chăm chú đến mức tôi chưa bao giờ có cảm giác mình kém quan trọng. Cứ nghĩ là ta đây hay ho lắm, tôi thường chiếm một cái ghế ngay đối diện với Tivi, ngồi thu chân uống trà và ăn các thứ bày biện trên bàn một cách thoả thuê nhất đời. Hai điều tôi thích nhất là được ở nhà một mình và được ngồi ở nhà Xuân như thế. Có đợt nhà tôi xây nhà, tôi không ở cùng với bố mẹ mà sang đó ở luôn, thoải mái như nhà mình.
    Những gì đọng lại trong tôi mãi là những gì tôi được nghe và cảm nhận từ gia đình bạn. Nếu ai đó hỏi, làm sao có thể tả sắc màu và cảm nhận trong lòng người bằng lời, tôi xin một câu trả lời là có thể. Vì tôi đã từng sống những ngày như thế. Từ lời hát, điệu nhạc của Trịnh, Văn Cao, Đoàn Chuẩn-Từ Linh? vẳng ra từ cái Sony hai cửa băng, từ khói trà bay lên lơ lửng bên trên bộ ấm tách Bát Tràng, tất cả đều rồi sẽ chuyển thành lời và thành hình, như tôi, Xuân và rồi những ai đã có mặt trong cuộc sống của lũ trẻ con khu chữ U ngày ấy. Một phần đời chúng tôi nằm lại nơi khu tập thể cũ kỹ ngày xưa, với nếp sống đạm bạc ngày xưa, để một phần khác mang những nói cười và hớn hở đi rong ruổi trên khắp các ngả đường.
    "Cuộc đời lạ lùng, cuộc đời ước mơ những điều viển vông. Lòng người lạ lùng, lòng hay mong nhớ những điều hư không..." Quả đúng cuộc đời thật lạ. Thoắt cái người ta bỗng lớn, bất chấp trước đó cả một quãng đời thơ bé đứa trẻ nào cũng có lúc băn khoăn: bao giờ mình lớn? Chợt một ngày nhận ra mình đã không thể trở về những tháng năm và những cách nghĩ quen thuộc nữa. Cái cảm giác quá khứ ngay đằng sau bỗng chốc không thể chạm vào sao mà nhức nhối. Trong một thoáng bao nhiêu xúc cảm hoà làm một. Một chút hoảng hốt khi bị kéo tuột khỏi con đường quen thuộc, một chút ngại ngần khi biết phải bắt đầu hiện thực từ phút này, một chút nuối tiếc và một chút hăm hở. Tất cả sáng tối đậm nhạt xoắn xít, chuyển xoay trong sâu thẳm tâm hồn một thứ nước màu mang mang, ưu tư mà trống trải, màu của thời gian!
    ?oBao nhiêu năm tôi nợ ngọt ngào". Bao nhiêu năm tôi đã mắc nợ những người sống bên mình, tình cờ hay duyên nợ. Ở nơi xứ xa, trong cái nóng mùa hè bất thường, lòng người cũng như ngột ngạt theo. Tôi nhớ cồn cào Hà nội mùa nắng nóng như thiêu, Huế cồn cào cát bỏng và những con đường Sài Gòn cong queo, khô nẻ. Sắc nắng chỉ một màu vàng mà sao có ngàn vạn sắc độ. Không thể nào quên một buổi chiều nắng vẫn còn rất đậm, tôi đẩy cửa bước vào nhà Xuân, gặp nó đi ra, mặt xúc động tuyên bố: ?oTao sẽ thi mỹ thuật?. Ngay từ phút ấy, tôi đã tin là nó sẽ thực hiện được ước mơ của mình. Tôi, một kẻ luôn xây cho mình những niềm tin dai dẳng, vẫn vui mừng đứng sau mọi quyết định của bạn mình như cái thuở chỉ là hai con nhóc đi bêu nắng lang thang đã là người đầu tiên ủng hộ nó. Xuân chật vật suốt vài năm sau. Cái vốn liếng tâm hồn non trẻ không đủ để trải hết những bài thi vẽ. Sau một năm, những nguyên lý bàn tay và sắc màu đã linh hoạt lên nhiều thì nó lại bị những bài thi Văn và Toán ngáng chân. Đến lần thi thứ 3 nó mới đỗ. Và cái quyết định buổi chiều hôm ấy của Xuân đã châm lên một ngọn lửa đam mê nghệ thuật âm ỉ trong lũ chúng tôi. Một thứ lửa bền bỉ và cuồng nhiệt mà một người nhút nhát như nó chẳng bao giờ nghĩ đã hun lên được.
    Xuân vẫn thế, nó mang một vẻ mặt rất trang trọng khi nói với tôi một điều gì nó nghĩ là quan trọng. "Mày có biết không, cái Trịnh Thủy chăm dã man. Đêm nào nó cũng thức đến sáng". "Sao mày biết?" "Đèn nhà nó chứ đâu. Tao học đêm, nhiều khi nhìn đèn nó để cố theo. Có nhiều hôm tao ngủ mất, không bằng nó được". Thế là bắt đầu một cuộc chạy đua giữa những ngọn đèn. Thi đại học bao giờ cũng là những đêm không ngủ, những phờ phạc và lo lắng. Chẳng ai ở khu tôi để ý đến ba ngọn đèn sáng đêm, ba trái tim thắp lửa nối thành một hình tam giác của ba đứa chúng tôi. Có một đêm tôi ngủ quên, để đèn đến sáng, nhận lời khen của hai cô bạn mà không biết làm thế nào. Thế là từ đó thức hay ngủ đêm tôi cứ bật đèn sáng choang. Nhiều lúc nghĩ cũng khoái trí thấy hai đứa chúng nó phờ phạc để theo mình. Những điều được nhất của những tháng luyện thi đó là cả ba đứa chúng tôi đều thấy niềm tin của mình trở nên vững vàng hơn. Chọn con đường để đi là một chuyện, nhưng để có thể tiến được trên con đường đó lại khác hẳn. Suốt đời tôi mang ơn những sự quả quyết trên gương mặt các bạn mình mỗi khi phải đi đến một quyết định ?" sự biểu lộ cao nhất của bản lĩnh tư duy mà tôi hằng mơ ước một ngày sẽ thể hiện được bằng cách nào đấy. Đã nhiều lần tôi tự ý làm những gì mình cho là đúng, chẳng hỏi ý kiến ai, cả bố mẹ cũng không. Và Xuân, với vẻ mặt xanh xao như nó luôn thế tương phản với lòng quyết tâm ẩn chứa trong đôi môi mím chặt đã là nguồn động viên lớn lao với tôi xiết bao mỗi khi nghĩ đến.
    Hà nội qua bao mùa đông lạnh, mùa xuân nồng và ẩm, mùa thu lá đổ xôn xao, mùa hạ chói chang hối hả. Khu nhà tôi dần cũng thay da đổi thịt, xây tầng nọ tầng kia. Thế mà tôi chỉ nhớ được khu tập thể cấp 4 khi xưa, mở cửa vào trong là mát lạnh. Nhà Xuân vẫn là nơi cho lũ con gái chúng tôi tụ tập cười đùa và mang các thứ đồ qua ăn cùng nhau. Một góc sân để xe đạp, bên kia để những cọ, những màu, những vải vẽ, những bức tranh còn đang dở. Xuân giống bố, nó thích những màu lạnh trầm buồn như những bức tranh phố bố nó thường vẽ. Còn tôi, những lúc thấy mình đang làm một việc thật vô duyên là đem tiếng cười phung phí khắp nơi lại nghĩ về cái góc sân ấy. Những cục màu dở khô lại, cong queo, cái giá căng vải để vẽ xỉn xỉn, những cây bút vẽ cán gỗ xám nâu trơ phần chổi lông lặng lẽ. Trong cái nắng chiều đổ ngả nghiêng, một cái gì hắt hiu thường đi cùng với những đám mây bàng bạc ụp lên đó, tưởng chừng mang cả ráng chiều và sự đe doạ của đêm dài che phủ lên những tưởng tượng của người nghệ sĩ. Hình ảnh này đột ngột thành hình trong đầu tôi khi nhận được tin bố Xuân mất. Bao nhiêu năm, từ trước rất lâu cái phòng vẽ riêng trong căn nhà nhiều tầng ngất ngưởng hiện giờ, cái góc sân này đã là nơi bố Xuân vẽ miệt mài, và nơi bạn tôi mím môi tập trung làm những bài tập màu trong tiếng lách cách nồi xong phía bếp sau. Tiếng nhạc vang lên chậm chậm, nhẹ nhẹ. Nắng và gió buông chùng một bức màn mơ hồ bình yên. Không gian lãng đãng.
    ?oKhông phải một người vừa qua đây, mà là một sự bình yên vừa đổ xuống". Đã bao lần tôi ngồi một mình ngắm chiều xuống quạnh quẽ trên một dòng sông xứ lạ, nỗi cô đơn thấm sâu đến lạnh người. Tận trong tâm tưởng, tôi biết mình sẽ phải xây một cái gì đó trên những đống tường cũ hoang tàn của kỷ niệm xưa. Không bao giờ còn là như trước nữa, những khu phố cũ, những sắc màu thân quen, những âm thanh cuộc sống bình dị, những mặt người của sự vững chãi và chở che, những gì thật to lớn khi người ta còn bé. Có một điều tôi đã coi là kỳ diệu khi ngồi nhìn những cục màu mốc thếch, xấu xí, quẹt quẹt ít nước vào lại cho ra những sắc sống đậm đà ánh lên ngạo nghễ trên vải nền. Và trong giấc mơ, những cục màu khô khô, bé bé ấy nhảy ra tí tách từ đất, lách cách trên góc sân và ùa ra cả khu nhà nhỏ ngày xưa, nắm tay tay nhau diễu về một nơi xa xăm lắm. Nơi nó sẽ làm nên những bức tranh huyền thoại và lấp lánh của những gì thật nhất. Cuộc đời cứ chảy và dòng sông mãi trôi, chỉ có những giá trị là sống mãi. Người nghệ sĩ ngày nào và cả tượng đài khu phố nhỏ khi xưa chẳng bao giờ không thôi tồn tại. Vì tôi và những người bạn ngày ấy đã mang nó đi cùng với đời mình, nuôi mãi một nguồn sống, một nguồn đam mê, và một niềm vui như thuở ấy đã từng!
    Hay quá, vỗ tay
  6. hoasosac

    hoasosac Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/09/2003
    Bài viết:
    3.002
    Đã được thích:
    0
    Chiều cuối tuần vừa thất nghiệp vừa đói vừa tình cờ lặt được cái này trong Chuyên mục F5 tự nhiên thấy nhơ nhớ, mà chẳng biết mình đang nhớ gì nữa,có lẽ lâu rồi chưa có dịp cầm cọ để vẽ.
    http://www3.ttvnol.com/ttvnlife/topic/307402
  7. Chitto

    Chitto Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    5.198
    Đã được thích:
    13
    Những ngày cuối năm lành lạnh, lên Sapa để hưởng cho trọn cái lạnh mùa đông. Sáu năm rồi quay lại, những thay đổi khiến cho nơi đây vừa đẹp lên vừa xấu đi, nhưng cái hoang sơ, cô tịch ngày nào thì hình như gần mất hết.
    Mây, khắp nơi là mây, ở trong mây, đi trong mây, ăn trong mây, nói ra mây. Buổi sáng đứng cách nhau hai mét là có thể thấy những làn mây bay qua giữa hai người. Trưa bừng lên qua màn mây nhẹ, vài vạt nắng, mà vẫn xanh xao tất cả, run rẩy mọi điều.
    Những mảng khách sạn bốn năm tầng khiến cái mỏng manh giữa mây của Sapa bỗng thô hơn, tựa như những khối đá, lòe loẹt mà lại lộn xộn xấu xí hơn nhiều cái khăn đỏ của cô gái Dao. Nhà nghỉ năm nào chỉ có hai tầng, bước ra là nhìn thấy cả một vạt lũng dài với con suối uốn quanh; nay đã thêm ba tầng nữa, nhưng phía trước cũng bị chắn bởi ngôi nhà khác.
    Hàng thông vẫn đó, từ cả trăm năm nay, thông đã từng vươn lên kiêu hãnh trong biển mây bồng bềnh trong ảnh của các nghệ sĩ, nay lúng túng, chơ vơ giữa những khối vàng, xanh ngày càng bò dần lên đỉnh, nhô ra bên sườn núi. Cái nét đen vẽ thẳng lên nền mây trắng nay bỗng như vệt màu lạc trên bức tranh hình học.
    --------------------------------------------------------------
    Sống trên đời sống cần có một tấm lòng
  8. Chitto

    Chitto Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    5.198
    Đã được thích:
    13
    Sapa vẫn đẹp, vẫn đẹp với nhiều người, với mọi người. Nhưng hồn Sapa mất một phần rồi.
    Vào chợ, đông đúc, chen chúc trong chiều thứ bảy và ngày chủ nhật. Những tiếng mời chào lơ lớ ?omua cái này đi này?, ?ocái này đẹp lắm này? xen trong tiếng chao chát, tiếng Tây tiếng ta lộn xộn. Ờ thì vẫn bình yên miền cao đấy, vẫn những chàng trai cô gái người Mông, người Dao mà cổ, tai, tay đầy vòng bạc, sắc màu thổ cẩm nhuốm bụi lại bỗng thật hơn, nhưng lại cũng xen vào bao nhiêu mảnh thổ cẩm dệt máy xanh đỏ như cái thói đời thường vốn nhạt nhẽo mà cứ phải cố chấm cố tô thêm vào để cho tưởng rằng là đẹp.
    Mấy đứa bạn hớn hở lùng sục vào các nơi, chọn mua cái này cái kia. Cái khăn đội đầu mua ở chợ, mảnh vải trước ngực của người Dao ở bản Cầu Mây, cái áo người Mèo, đồng bạc hoa xòe của Pháp trên đường đi Cát Cát, hay cái vòng đồng bản Tả Phìn, trông chúng nó vui vẻ và thích thú lắm.
    Không mua cái gì hết. Chỉ nhìn chúng nó, và nhìn những bà già Mèo áo chàm đen, cô gái Dao khăn đỏ rực xúm quanh chúng nó cất giọng mời chào (cái giọng mới lọt lỗ tai làm sao, lơ lớ, mà chỉ gặp ở người thiểu số). Muốn mua cái gì đó làm quà, nhưng tặng ai bây giờ lại là một chuyện. Thôi vậy, cái niềm vui tặng cho người khác cái gì đó giờ chợt nhẹ như hơi thở, tan rồi.
    --------------------------------------------------------------
    Sống trên đời sống cần có một tấm lòng
  9. Chitto

    Chitto Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    5.198
    Đã được thích:
    13
    Hàm Rồng mờ trong mây, với thiên hình vạn trạng đám mà thằng bạn bảo rằng Thạch Lâm của tầu cũng chẳng đẹp hơn được. Luồn qua khe đá, bỗng mở ra trước mắt thảm cỏ xanh với những khối đá kì lạ, nghiêng ngửa, xô đẩy, lẻ loi, lảo đảo. Những vạt ngô xanh mướt năm trước, vườn đào mà mấy đứa hồi nào còn leo trèo hái ăn như con khỉ họ Tôn giờ không còn nữa. Thay vào đó là vườn hoa, trồng thành hàng thành luống, thành cụm thành khóm, thành mảng thành hình. Đẹp thật, cầu kì thật, và cũng bỗng nhớ.
    Xuống Cát Cát à, năm nghìn nhé, à, mà thôi không lấy vé, chín người đưa hai nhăm nghìn đây; đi Cầu Mây sao: vé; trèo Thác Bạc theo bậc thang, vé; lên Hàm Rồng: vé; vào bản Tả Phìn: vé. Cái bình lặng của phong cảnh đôi khi bị làm phiền bởi tiếng sột soạt tiền giấy chứ không phải loạt xoạt váy gái Mèo, và chắc ít nữa là tiếng loảng xoảng tiền xu thay cho tiếng lanh canh vòng bạc.
    --------------------------------------------------------------
    Sống trên đời sống cần có một tấm lòng
  10. butsat

    butsat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    1.547
    Đã được thích:
    0
    Nhớ Sapa thật đấy, rét ra rét.
    Ngồi trên Hàm Rồng, cứ đổ cả nồi dẻ luộc vào bếp lò, dẻ chín tự động nổ một tiếng rồi hạt bay ra, như con khỉ bay ra khỏi trứng đá. Bay khéo thì đến luôn chỗ mình ngồi, nhặt lên mà ăn. Dẻ to bằng ngón chân cái, ăn một hạt thì uống được cả đôi chén rượu ngô với tiết canh thỏ, cơ mà món này ko có lợi cho nam tính của anh em lắm. Ăn xong quay ra thì mặt khô lửa bếp nhưng lưng thì ướt đẫm mây và sương đêm.
    Rời núi xuống cuối phố, leo lên nghĩa địa chơi, thanh thản chả còn thiết nghĩ gì...Phải cái rét! Rét thoả thích!
    Lại đêm, trong nhà thờ đá có cái gác chuông. Lối lên bé bằng viên đá hoa kín trong góc cửa, rình lúc ko ai để ý thì leo lên, chui vào thang gác nhìn xuống thánh đường, thấy ta cao bằng Chúa. Kì bí lắm. Phải cái tối, chả biết có rắn trong góc ko. Và rét!
    Rét nên món ăn gì cũng có gừng, cho gừng cả vào xôi.
    Ăn no, ra giữa sân vận động dang tay mà gào, gào khản cổ miệng đầy mùi gừng, chả có bác tổ trưởng nào ý kiến ý cọt gì như ở HN.
    Sapa cũng thương mại nữa. Nhưng mà kệ. Mình vui kiểu của mình...uhm...la la la

    Lờ ôn lôn nặng luyện, ôn luyện

Chia sẻ trang này