1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

N.P - Banana Yoshimoto

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi consult_hn, 19/11/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. consult_hn

    consult_hn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/11/2004
    Bài viết:
    69
    Đã được thích:
    0
    Đã không còn là Banana Yoshimoto tự nhiên và bột phát với văn chương như trong "Kitchen", "N.P" đưa người đọc đối diện những đề tài nhạy cảm và gai góc. Như một khúc biến tấu của tác phẩm "N.P" bí ẩn trong truyện, "N.P" của Banana Yoshimoto nói đến tình yêu đồng tính và đồng huyết, xen lẫn vào đó là những suy tưởng về ý nghĩa và tác động của văn chương lên cuộc đời thực. Những mối tình trong "N.P", thêm một lầm nữa, dẫn dụ chúng ta vào một không gian đầy màu sắc Banana Yoshimoto, với một lối văn nhẹ nhưng không thoảng qua, gọn ghẽ nhưng không thiếu cá tính. Thế giới tiểu thuyết của nhà văn nữ Nhật Bản nổi tiếng nhất hiện nay chưa bao giờ ngừng gây bất ngờ boẻi sự mới mẻ và độc đáo qua từng cuốn sách.
  2. consult_hn

    consult_hn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/11/2004
    Bài viết:
    69
    Đã được thích:
    0
    Điều mà tôi được biết về ông nhà văn Takase Sarao chẳng có gì nổi bật ấy là ông ta đã sống ở Mỹ và tranh thủ viết tiểu thuyết vào những khoảng thời gian trống trong cái cuộc đời cũng không hề nổi bật của ông.
    Ông ta tự sát và chết ở tuổi 48.
    Ông ta có hai đứa con với người vợ đã chia tay.
    Những truyện mà ông ta viết được tập hợp thành một cuốn sách trong thời gian dài rất được ưa chuộng tại Mỹ.
    Tên cuốn sách ấy là "N.P".
    Cuốn sách gồm 97 thiên truyện. Xem ra ông ta là người thiếu nhẫn nại nên đó là một cuốn sách được dệt nên bởi lớp lớp những câu chuyện ngắn như thể những đoạn tản văn.
    Tôi nghe được những truyện ấy từ Shoji, người yêu khi trước của tôi.Anh đã tìm thấy và chuyển dịch cây chuyện số 98 chưa từng được công bố.
    Trong những truyện ma hyakumonogatari (1) được kể ngày xưa, hễ cứ khi nào kể hết câu chuyện thứ 100 là tất sẽ có điều gì đó xảy ra, và sự việc mà tôi trải qua mùa hè vừa rồi quả thật đúng là câu chuyện thứ 100 ấy. Tôi thấy như mình đã được sống tronhg nó. Cái cảm giác như bị hút vào bầu không khí và khung trời mùa hạ mãnh liệt ấy. Một câu chuyện xảy ra trong khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi.
    (1) Một hình thức kể chuyện ma quái như một trò chơi. Đêm đến một vào người tập trung quanh một chiê3cs đèn ***g, trong đó châm đủ 100 cây nến rồi lần lượt kể chuyện quái dị, sau mỗi câu chuyện một cây nến được tắt đi, khi kể hết thì xung quang tối đen, người ta cho rằng lúc đó yêu quái sẽ xuất hiện.
  3. consult_hn

    consult_hn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/11/2004
    Bài viết:
    69
    Đã được thích:
    0
    Như vậy là dã hơn 5 năm kể từ cái lần duy nhất tôi được gặp những người con của Takase Sarao khi tôi còn là một học sinh cấp 3.
    Đó là trong bữa tiệc vủa một nhà xuất bản mà Shoji đã đưa tôi đến. Hội trường thật rộng, trên những bộ đồ ăn bằng bạc bày trên bàn là các món ăn đủ loại, và dưới ánh sáng của biết bao chiếc đèn chùm mô phỏng hình hoa lan tây có rất nhiều người đang rôm rả nói cười.
    Hầu như chẳng có người nào trẻ tuổi ở đó nên khi nhỉn thấy bọn họ tôi đã thực sự vui mừng.
    Tranh thủ lúc Shoji nói chuyện với ai đó, tôi xích tới chỗ có thể nhìn được bọn họ rõ hơn. Và tôi có một cảm giác rất lạ. Cái cảm giác như đã gặp hai người bọn họ vài lần trong nhửng giấc mơ ban đêm. Nhưng ngay lập tức tôi trở về với hiện thực, phải rồi, cứ nhìn hai người bọn họ thì ai mà chẳng có cảm giác như vậy.
    Đó la đôi man nữ gợi cho người ta một nỗi buồn vương vấn khó tả.
    Tôi đang mơ màng ngắm họ thì Shoji cất tiếng:
    - Hai người đó là những đứa con mà ông Takase đã để lại trên cõi đời này đấy.
    - Cả hai người đó sao? - Tôi hỏi.
    - Nghe đâu họ sinh đôi khác trứng.
    - Em muốn thử nói chuyện với họ.
    - Để anh giới thiệu nhé?
    - Nhưng ở đây em mới sắp 20 tuổi, còn lính mới tò te mà! - Tôi cười.
    - Như thế càng hay, nào đi, anh sẽ giới thiệu em. - Shoji cũng cười.
    - Thôi anh ạ, để em ngắm họ thêm chút nữa.
    Nhìn từ khoảng cách này là thú vị nhất. Bởi nếu bắt chuyện với họ thì sẽ không còn được quan sát họ một cách kỹ càng nữa.
    Hai người là những đứa con mà Takase Sarao sinh ra sau khi lập gia đình hồi còn trẻ. Họ trạc tuổi tôi, Takase Sarao đã bỏ nhà ra đi khi hai người còn nhỏ. Sau khi ông Takase chết, họ cùng mẹ tới sống tại nhà dòng họ Takase ở Nhật Bản. Đó là những điều tôi được biết về họ.
    Tôi ngắm họ và nghĩ, bọn họ hẳn đã được xem và thấy rất nhiều thứ.
    Cả hai đều cao, đều có mái tóc màu nâu. Ngườ con gái trông yểu điệu nhưng làn da thật đẹp, mượt mà và phong mãn. Trên đôi guốc cao gót màu đen là một đôi chân thon thả, và khuôn mặt còn ngây thơ trong bộ áo váy hở vai rất rộng. Một vẻ hấp dẫn tươi tắn lạ kỳ.
    Người con trai cũng có khuôn mặt khá đẹp. trừ đôi mắt thaóng nét u buồn, toàn thân anh ta chứa đựng một sự khoẻ khoắn toát lên niềm hy vọng. Và đâu đó trong đôi mắt ánh lên sự cuồng dại, sự cuồng dại làm người ta cảm thấy ỏ đó bóng dáng của sự di truyền.
    Không hiểu sao hai người họ rất hay cười. Họ luôn miệng trò chuyện rồi lại mỉm cười với nhau.
    Quan sát điều ấy tôi nhớ lại rằng, tôi cũng từng có cảm giác thật giống như thế này.
    Đó là trong một lần, đa rất lâu, tôi đi dạo tới một công viên gần nhà. Tôi nhìn thấy hai mẹ con nọ đang nằm dài trên bãi cỏ. Bãi cỏ xanh lục phơi mình dưới ánh nắng vàng thau của buổi chiều, trong công viên rộng mênh mông, nhưng hầu như không có bóng người. Người mẹ trẻ đặt đứa bé mới chừng 6 tháng tuổi nằm trên chiếc khăn trắng trải rộng, không dỗ dành cũng chẳng tươi cười, chỉ nhìn ngắm một cách mơ màng. Rồi đôi lúc, lại ngẩng lên nhìn bầu trời như nhớ ra một điều gì đó.
    Những lọn tóc bỏ xoã của hai người cùng xoà xuống nhoà vào trong ánh mặt trời và bạt đi trước gió, cài khung cảnh trong bóng râm đậm đặc ấy tĩnh tại như những bức tranh của Wyeth (2) vậy.
    Một cảnh chiều tà vĩnh cửu mà niềm hạnh phúc và sự u buồn đều hoà làm một, khung cảnh mà ánh mắt đang quan sát của tôi bất chổtở thành tia nhìn của một vị thần từ xa thẳm.
    Và có cái gì đó thật giống như vậy đang vây quang chị em nhà Takase. Nỗi u sầu của bầu trời chiều tươi sáng. Có lẽ, nó giống như sự vang vọng của một tài năng đang chảy trong mạch máu, mà sự trẻ trung và vui vẻ đều không che giấu nổi.
    Tôi hỏi Shoji:
    - Này, sắp tới anh sẽ dịch tiểu thuyết của Takase Sarao đấy à?
    - Đúng đấy. - Shoji nhìn tôi và nói với giọng pha chút tự hào.
    - Tựa đề là gì ấy nhỉ? Cái gì như là Initial ấy hả anh?
    - "N.P" em ạ.
    - "N.P" là gì?
    - Là viết tắt của North Point đấy.
    - Nó có ý nghĩa gì?
    - Có một bản nhạc xưa mang tựa đề như vậy.
    - Bản nhạc ấy như thế nào?
    - Ờ, một bản nhạc thật buồn bã. - Shoji nói.
  4. consult_hn

    consult_hn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/11/2004
    Bài viết:
    69
    Đã được thích:
    0
    Ngày hôm đó, chuông điẹn thoại đột nhiên lay tôi dậy khỏi một giấc ngủ sâu.
    - ...Alô? - Tôi với tay cầm lấy ống nghe từ trên giường.
    - Kazami à? Chị đây, khoẻ không? - trong tai tôi vang lên giọng nói trầm trầm của chị.
    Cái thứ âm thanh có cảm giác ngắt quãng đaqực trưng của điện thoại quốc tế đó làm tôi tỉnh hẳn.
    - Có chuyện gì đấy chị?
    Căn phòng tối mờ và im ắng, tôi nhìn đồng hồ, bây giờ là 5 giờ sáng. Bầu trời ban sớm lọt qua khe rèm là một màu xám nặng nề. Vẫn chưa qua mùa mưa phùn, tôi lờ mờ nghĩ.
    - Chẳng có gì cả, chỉ muốn gọi điện cho em thôi mà. - Chị đáp.
    - Chị lạiu quên chênh lệch múi giờ rồi phải không? Bên này mới có 5 giờ sáng thôi đấy. - Tôi nói.
    - Xin lỗi, xin lỗi.
    Chị cười. Chị tôi lấy chồng nước ngoài và đang ở London.
    - Bên đó là mấy giờ rồi?
    - Tám giờ tối.
    Cứ khi nào nghĩ tới sự chênh lệch múi giờ, tôi luôn cảm thấy một tâm trạng thật khó tả. Với tôi, cái đường kẻ nối mong manh ấy thật quý giá.
    - Có cái gì mới không? - Tôi hỏi.
    - À, nhắc chị mới nhớ. Chị mơ thấy em đấy. - Chị nói. Trong giấc mơ chị bắt gặp em ở gần nhà chị. Em đang khoác tay đi với một người đàn ông hơn em khá nhiều tuổi.
    - Gần nhà chị ở london á?
    - Ừ. Ở chỗ nhà thờ phía sau nhà chị.
    - Giá mà giấc mơ của chị là thật nhỉ? - Tôi vui sướng nói. Từ ngày xưa những giấc mơ của chị tôi thường hay trở thành hiện thực.
    - Nhưng mà có cái gì đó khiến hai người trông buồn bã lắm. Chị không thể nào gọi được em. Người đàn ông dong dỏng cao, hình như thuộc loịa yếu thần kinh. Mặc áo len màu trắng. Chẳng hiểu sao em lại mặc một bộ trang phục kiểu lính thuỷ. Đam ra chị nghĩ hay là em đang cặp với một người đàn ông đã có vợ.
    - Làm gì có chuyện ấy. - Tôi vừa nói vừa rùng mình. Trong giấc mộng của chị đúng là tôi đang đi với Shoji.
    Nhưng chị tôi đâu có biết Shoji.
    - Ái chà, chẳng lẽ dạo này trực giác của chị kém nhạy rồi ư?
    - Chẳng có chi tiết nào trúng cả.
    Tôi vừa nói vừa nghĩ, không biết là điềm báo trước điều gì đây? Quả thực dạo này, những lúc tôi nhớ tới anh ấy ngày càng nhiều hơn. Không phải hồi tưởng. Nó là hình ảnh khuôn mặt anh bất chợt phản chiếu lên nền trời đầy mưa, lên lớp nhựa đường được trải đen bóng, lên khung cửa sổ sáng đèn nơi góc phố. Cái hình ảnh mà bấy lâu nay rồi tôi đã quên.
    - Anh rể có khoẻ không?
    - Ờ, cũng khoẻ. Đông này anh chị sẽ cùng về Nhật. em có thường gặp mẹ không?
    - Dạ, cũng thỉnh thoảng. Mẹ mong gặp chị lắm đấy.
    - Chào mẹ hộ chị nhé. Thế thôi, xin lỗi đã đánh thức em dậy. Chị sẽ lại gọi cho em.
    - Nhớ nhìn đồng hồ rồi hãy gọi đấy nhé.
    - Biết rồi. Chỉ cần em cẩn thận với những mối tình vụng trộm đầy bất hạnh là được. - Chị cười.
    Tôi vâng dạ rồi ngắt điện thoại.
    Tôi đặt ống nghe xuống, sự tĩnh lặng trong căn phòng ùa tới với một đường nét thật rõ ràng. Màu xanh trước khi một ngày mới bắt đầu.
    Câu chuyện của chị vẫn vướng bận trong tâm trí, tôi bèn trèo xuống giường, mở cánh cửa dưới gầm bàn, mở chiếc hộp đặt ở đó mà chẳng mấy khi tôi mở ra. Một tấm bìa cũ kỹ ghi "N.P", một cái kẹp sách báo và chiếc đồng hồ Rolex nặng trịch.
    Đó là những kỷ vật của Shoji.
    Anh đã tự sát bằng thuốc ngủ 4 năm về trước. Và kể từ khi có được những thứ này trong tay, lúc nào, chúng cũng ở đâu đó trong tâm tưởng tôi.
    Chẳng hạn như buổi ban ngày, trong phòng nghiên cứu của trường đại học tôi đang làm việc, nếu bất chợt lắng tai và nghe thấy tiếng còi tàu từ rất xa lướt ào qua những con phố, tôi sẽ nghĩ rằng hình như nó đang chạy qua rất gần nhà mình, những lúc ấy, chúng lại hiện về trong tâm tưởng của tôi. những đồ vật có sức nặng như vậy đấy.
    Như thể để xác nhận lại, tôi cầm chúng lên tay rồi cất trả về chỗ cũ, tôi trèo lên giường. Và lại chìm sâu vào giấc ngủ.
  5. lovezet

    lovezet Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/04/2002
    Bài viết:
    1.755
    Đã được thích:
    0
    ối đang hay sao lại không post tiếp vậy ấy ơi huhuhuh
  6. consult_hn

    consult_hn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/11/2004
    Bài viết:
    69
    Đã được thích:
    0
    Bởi vì mình thấy mọi người có vẻ không hứng thú với truyện này lắm nên không post tiếp. Nếu bạn muốn đọc thì mình sẽ post tiếp nhé!
  7. consult_hn

    consult_hn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/11/2004
    Bài viết:
    69
    Đã được thích:
    0
    Tôi sống cùng mẹ và chị cho đến khi 19 tuổi.
    Lúc tôi 9 tuổi, chị tôi 11, bố mẹ tôi ly hôn. Nguyên nhân là do bố tôi đã đem lòng yêu người đàn bà khác.
    Trước đó, mẹ tôi làm công việc phiên dịch nên phải đi nhiều. Thế nhưng từ sau khi chuyện đó xảy ra, mẹ đã chuyển hẳn sang công việc biên dịch, mẹ nhận tất tật các công việc từ dịch nháp đến dịch những cuốn băng phỏng vấn.
    Không có bố thật buồn, nhưng cuộc sống như thế kể ra lại thú vị. Khi có cả 3 người, một ngày chúng tôi đổi tuổi tác và vai trò cho nhau đến mấy bận. Khi người này khóc thì người kia dỗ dành, khi người này nói những lời yếu đuối thì người kia động viên khích lệ, khi người này làm nũng thì người kia vỗ về chiều chuộng, khi người này tức giận thì người kia sẽ sửa chữa lỗi lầm.
    Cứ như vậy, tôi quen dần với cuộc sống kiểu đó.
    Tuy thời gian được ở cùng nhau rất ít nhưng mẹ vẫn dạy Tiếng Ang cho chúng tôi. Hơn mười giờ tối, chúng tôi mở vở ra và học một tiếng đồng hồ trên chiếc bàn bếp. Phát âm, từ vựng và những đoạn hội thoại đơn giản. Bọn trẻ thơ chúng tôi, trong thâm tâm thì nghĩ rằng đó chỉ là những truyện đùa thôi, nhưng đều vì mẹ mà tham gia một cách nhẫn nại.
    Vì thế, với chúng tôi, hình ảnh vụt hiện lên trước nhất về mẹ không phải là cái dáng lưng mẹ trong bếp. Mà là khuôn mặt không trang điểm nhìn nghiêng đeo chiếc kính gọng bạc lúc đang dạy Tiếng Anh, hoặc là những ngón tay trắng trẻo đang lật giở cuốn từ điển dày cộp với tốc độ chóng mặt. Sự miệt mài như thể vừa dạy Tiếng Anh cho chúng tôi vừa một lần nữa khắc sâu vào lòng cái thứ tiếng Anh dưới cả trình độ cơ sở ấy, như thể tô đi tô lại cái dòng kẻ của cuộc đời mình, mới thật đẹp.
    Mẹ tôi không còn sống chung với chúng tôi nữa, nhưng mỗi khi gặp nhau, mẹ lại cười cái công việc ở phòng nghiên cứu văn học Anh Mỹ của tôi, và việc chị tôi lấy chồng người nước ngoài, rồi bảo: chúng mày được thế là nhờ mẹ đã truyền thụ sự hấp dẫn của tiếng Anh cho đấy.
    Tôi vẫn yêu điều đó hơn hết thảy điều nào khác ở mẹ.
  8. consult_hn

    consult_hn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/11/2004
    Bài viết:
    69
    Đã được thích:
    0
    Sáng hôm đó tôi bỗng mở choàng mắt. Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là bầu trời mùa hạ trong suốt từ khe hở của chiếc rèm cửa. Tông màu ấy thật giống với giấc mơ mà tôi đã thấy.
    Trong giấc mơ tôi đã khóc. Tay tôi có cảm giác như đang mang về những vụn vàng lấy từ dòng sông tinh khiết trong giấc mơ.
    - Không biết là mình khóc do buồn bã hay là khóc do được giải thoát khỏi một chuyện buồn bã? Nhưng dù sao thì mình cũng chưa muốn tỉnh dậy chút nào. - Tôi mơ màng nghĩ.
    Một chút gió mát lùa vào từ ô cửa sổ đang mở.
    Vì thế mà này hôm đó tôi vẫn không thoát khỏi tâm trạng ấy ngay cả khi đã tới phòng nghiên cứu.
    Tôi toàn làm hỏng việc, nào là đánh vỡ chén trà, nào là phô tô thiếu trang.
    - Quái quỷ thật. - Tôi luôn miệng lẩm bẩm.
    Mà quả có cái gì đó rất kỳ lạ.
    Cảm giác như những cảm xúc của giấc mơ đã lẫn vào hiện thực.
    Tôi đang mải suy nghĩ xem dó là giác mơ như thế nào.
    Vì thế mà tôi đã không để ý tới việc nhấc điện thoại lên, cứ để mặc nó kêu hoài. Đấy là lỗi thứ mười mấy của tôi kể từ sãng tới giờ rồi. Giáo sư nhấc máy , vừa nhìn tôi voéi bộ mặt ngán ngẩm vừa "Alô" rồi chuyển sang cho tôi.
    - Kano, điện thoại của em này. - Giáo sư cười gượng đưa ống nghe cho tôi. "Em xin lỗi", tôi nói rồi nghe máy.
    - Alô. - Tôi vừa cất lời thì bên kia dập máy. Tôi nghiêng đầu khó hiểu.
    - Họ có xưng tên không thầy? - Tôi hỏi giáo sư.
    - Không, chỉ hỏi, cô Kano có ở đó không ạ, thôi. Giọng con gái. - Giáo sư nói.
    - Mà này Kano, hôm nay em có vẻ mệt mỏi đấy. Thôi, em nghỉ trưa đi.
    - Dạ, nhưng mới có 11h mà thầy.
    Tôi vừa nói vậy thì mọi người ở trong phòng, cho tới lúc đó còn làm ra vẻ không biết gì, từ các bàn nhao nhao nói vào, "Thôi mà, đi nghỉ đi".
    Và tôi ra khỏi phòng như thể bị tống cổ đi vậy.
  9. lovezet

    lovezet Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/04/2002
    Bài viết:
    1.755
    Đã được thích:
    0
    truyện này nổi tiếng lắm mà, tớ chưa đọc nhưng mới chỉ lướt qua những phần ấy đã post thì cũng bít là hay rùi . ấy cố gắng post tiếp nhé, fải một thời gian thì mới nhìu người vô đọc cơ. Thanks ấy nhìu
  10. lovezet

    lovezet Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/04/2002
    Bài viết:
    1.755
    Đã được thích:
    0
    up để bạn chủ topic thêm tinh thần post truỵen tiếp

Chia sẻ trang này