Nắng, gió và những ước mơ...!!! Hôm nay, thêm một ngày nắng nóng. Trời cao xanh trong vắt, nắng chói chang rực rỡ. Buồn thay, không gió không mây, chỉ ngút ngàn ánh nắng vàng thiêu đốt. Vừa đi ăn trưa với mấy người bạn về, câu chuyện bữa ăn rôm rả cũng làm dịu đi cái khó chịu của tiết trời nóng lúc trưa hè. Chuyện ra chuyện vào rồi cũng đến phần vợ con bạn bè. Trời, cái chủ đề này chẳng muốn động đến mà sao vẫn háo hức tham gia, lắng nghe và bàn luận nữa chứ. Có lẽ do còn đang độc thân nên mới nhiều "kinh nghiệm" có được từ trí tưởng tượng chăng? Cuộc sống này ghét nhất cái thói tưởng bở vậy mà vẫn hay bị tưởng bở. Tại sao lại vậy? Nhiều lúc nằm vắt tay lên trán để tìm câu trả lời. Lúc viện lý lẽ này, lúc dẫn ví dụ kia nhưng nhìn chung lại thì vẫn thấy không ổn, vẫn thấy trống trải và lúc nào cũng cảm thấy cô đơn. Cuộc sống vẫn đều đặn trôi qua, ngày nối ngày, lịch trình làm việc vẫn thế. Sáng dậy đi làm, tối về dán mắt kiểm soát tất cả các chanel trên TV cho đến khi hai mí mắt sụp xuống không thể nhấc lên nổi thì mới chịu lên giường, thỉnh thoảng đi nhậu với bạn bè và cứ thế... yên ả và lặng lẽ trôi qua. Tối qua có nói chuyện với một cô gái, cũng giao lưu vui vẻ lắm nhưng rồi chẳng biết có đến đâu không, hay chỉ sẽ là những kỉ niệm như những lần trước? Ngoài trời nắng nóng, trong lòng giờ cũng nóng, thèm cốc nước mát quá nhưng rồi uống rồi có thoải mái hơn không? Chịu, có lẽ nên ngả lưng tí cho thoải mái vậy...
TẶNG BÁC BÀI THƠ : Tôi muốn tắt nắng đi Cho màu đừng nhạt mất; Tôi muốn buộc gió lại Cho hương đừng bay đi Của ong **** này đây tuần tháng mật; Này đây hoa của đồng nội xanh rì; Này đây lá của cành tơ phơ phất; Của yến anh này đây khúc tình si; Và này đây ánh sáng chớp hàng mi, Mỗi sáng sớm, thần Vui hằng gõ cửa; Tháng giêng ngon như một cặp môi gần; Tôi sung sướng Nhưng vội vàng một nửa: Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân. Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua, Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất. Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật, Không cho dài thời trẻ của nhân gian; Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn, Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lạị Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi, Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời; Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi, Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt.... Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc, Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi ? Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi, Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa ? Chẳng bao giờ, ôi ! chẳng bao giờ nữa... Mau đi thôi ! mùa chưa ngả chiều hôm, Ta muốn ôm Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn; Ta muốn riết mây đưa và gió lượn, Ta muốn say cánh **** với tình yêu, Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều Và non nước, và cây và cỏ rạng, Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng, Cho no nê thanh sắc của thời tươi; -- Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!
__________________________________________________________________ Dễ chịu chứ bác dù chỉ là cái dịu mát thoáng qua.Cái dịu mát về thể xác nhưng biết đâu nó sẽ mang cái dịu mát về tinh thần đến sớm hơn.Nhìn bạn bè ai cũng vợ con đề huề công nhận là chạnh lòng thật.Nhưng mình chậm chắc mà bác.Đâu cần nghĩ nhiều thế.Còn cuộc sống đơn điệu ah .Hãy tự làm nó khác đi.VD như dậy sớm hơn mọi ngày.Chạy bộ hít thở khí trời.Biết đâu gặp 1 ai đó cũng đang cần 1 sự dịu mát cho tâm hồn...
Một chút bình yên cho tâm hồn, đó là tất cả những gì anh cần cho lúc này. Đừng vội vàng tìm kiếm những gì chưa đến với mình mà hãy để nó đến một cách tự nhiên như chính nó. Những gì là kỷ niệm thì hãy nhớ những cái cần nhớ và quên đi những điều muốn quên. Tất cả rồi cũng sẽ tốt đẹp với ai biết cố gắng và chân thành. Em cũng từng trong hoàn cảnh như anh nhưng có khác chăng là những thứ mà anh tìm kiếm lại là những điều làm cho em mệt mỏi. Thế đấy! Cuộc sống luôn công bằng với tất cả mọi người. Chúc anh tìm được phút bình yên trong tâm hồn!
Thấy ấm lòng .......thấy thoả mái thấy...............thấy mình như mất đi 1 cái j đó...........fải chăng mình chỉ được như vậy, fải chăng ............chỉ là như vậy ............ừ nhỉ ............sao trước đây ko nhận ra đi mà giờ mới nhận ra ..........chán cái cảnh ............thật đó