1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nắng thuỷ tinh (ảo tưởng)

Chủ đề trong 'Văn học' bởi Raxun_Gamzatop, 08/04/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Raxun_Gamzatop

    Raxun_Gamzatop Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/05/2001
    Bài viết:
    283
    Đã được thích:
    0
    Nắng thuỷ tinh (ảo tưởng)

    Có lẽ cái này post lên đây chẳng hợp lý lắm, nhưng post sang chỗ khác lại chẳng thích tẹo nào, thôi thì cháu cứ post. Hì, trẻ con lắm, nhưng đọc xong các bác đừng cười cháu nhé.


    Nắng thuỷ tinh

    Càphê hình như đã uống lấy cái phong vị oi nồng, ngạt ngào của khói thuốc mà quyện lại, đặc sánh. Quán Đinh giờ này thường hay thế, vắng khách, nhạc Trịnh Công Sơn dìu dặt và buồn mênh mang. Chiều muộn rồi, nắng đã tắt nơi đâu đó ngoài kia. "Chắc giờ này hồ Tây sương buông lên mặt nước đẹp lắm"- tôi vừa ngắm cái màu xanh biếc pha đêm còn vương vấn lại của hồ Gươm, tự nhủ. Chẳng hiểu vì khói thuốc hay mệt mỏi mà thấy cay cay nơi khoé mắt mà nhắm lại, mà nhớ một màu nắng thuỷ tinh.
    "Màu nắng hay là màu mắt em?..."
    Câu hát này là một câu hỏi mênh mang về nắng thuỷ tinh đã lâu rồi. Tôi đã biết, chiều qua, nắng thuỷ tinh đã đến, đã cười, đã đi xa, có khi là mãi mãi. Nắng trở thành ký ức, trở thành một câu truyện sẽ chẳng bao giờ quên được.

    Câu truyện bắt đầu từ đâu nhỉ? Bắt đầu từ một buổi chiều mưa tôi gặp em, bắt đầu từ ánh mắt em nơi sân trường đầy nắng, bắt đâu từ hạt mưa long lanh trên khoé mắt em, hay là bắt đầu từ buổi chiều qua, tôi bên em, bên Hồ Tây, bên những hạt nắng thuỷ tinh lấp lánh trên mặt nước.

    Một buổi chiều mùa thu đã đi qua
    "Mùa thu nay sao bão mưa nhiều
    Những cửa sổ con tàu chẳng đóng"
    Ngày ấy, tôi chẳng nhớ rõ, hình như cách đây nửa năm rồi. Chẳng có gì ngoài cơn mưa bão giữa mùa thu, sóng dập dềnh, áo quần sũng nước và một cành cây gẫy đổ trên những bước đi. Chẳng nhiều, nhưng là một ngày đáng nhớ, một kỷ niệm đã bao lần nhớ lại mà vẫn như là mới mẻ. Đấy là ngày đầu tiên tôi gặp em trong một cuộc họp của những người trên diễn đàn. Rồi lại ngày tiếp ngày, cứ thế, tôi tự nhiên trở thành dở hơi lúc nào không biết. Nhiều khi tan học về, cố đuổi theo em để nói một điều gì đó trong vô vàn những điều bình thường mà người ta vẫn nói cho nhau nghe. Nhưng bao lần như thế cũng là bao lần tôi chỉ nói được: "chào em...anh về trước nhé...", đi thẳng. Em nhìn theo, giống như bao lần tôi cũng nhìn theo bóng em lướt qua chẳng ngoảnh đầu. Cứ thế, tôi chỉ chờ đợi, nhiều ngày gặp và nhiều ngày không gặp. Nắng thuỷ tinh đẹp vì nó chớp tắt như những vì sao xa ngái trên trời đêm. Ánh nắng ấy đến với tôi hàng ngày qua ánh mắt em (dù chẳng nhìn tôi). Nắng đọng vào hàng ghế đá, sưởi ấm dấu chân, nắng rơi trên con đường em vẫn đi và tôi đang đến, nắng trong cơn mưa ngày một ngày thu, mưa ngày mùng ba tết lúc tôi và em cùng đi bên nhau. Nhưng lúc đó, tôi đâu hề biết...Em trả lời bức thư tôi viết cho em theo cái mẫu có sẵn và vô nghĩa: "..em rất...nhưng...". Em đã hiểu, và em chẳng hiểu được điều gì, tôi cũng thế, tôi hiểu và tôi cũng chẳng hiểu điều gì. Thời gian vẫn chảy xuôi dòng, tôi vẫn tiếp tục và có khi ngay cả bây giờ, chỉ một chút cố gắng, tôi sẽ thành công. Nhưng tôi biết, sẽ chẳng đi đến đâu và chẳng để làm gì.

    Ngày hôm qua, tôi lại gặp em. Cả hai im lặng không nói gì, nhìn ra hồ Tây. Lúc đấy, tôi mới hiểu thế nào là nắng thuỷ tinh, long lanh và trong veo, nhập nhoà như ảo ảnh. Lâu nay tôi yêu nó. Tôi không nói được lời nào, tôi im lặng, bởi vì tôi yêu nắng thuỷ tinh, tôi không yêu em. Bởi vì tôi không yêu em...

    Tôi nhìn sang em, nắng thuỷ tinh trong mắt em đã tắt.

    To viet cai nay de lam gi the nhi???
  2. VNHL

    VNHL Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/07/2001
    Bài viết:
    1.764
    Đã được thích:
    0
    Raxun làm tớ nhớ cái thời tuổi trẻ của mình quá. Híc híc, giờ thấy mình già mất rùi.
    Tình yêu tuổi trẻ, long lanh như hạt nắng lấp lánh trên sóng nước hồ, vô tư như mây trời, tự do như cánh chim, đến rồi đi tự nhiên như những ngọn gió, không ý thức, không tính toán, không cần biết đến từ đâu, để đi đâu.

    nghe rơi bao lá vàng
    ngập giòng nước sông Seine
    mưa rơi trên phím đàn
    chừng nào cho tôi quên
  3. paladin

    paladin Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/07/2001
    Bài viết:
    432
    Đã được thích:
    1
    Tội nghiệp bác VNHL quá, hi hi, tự chúng ta đang làm cho mình già, bác nhỉ?
    Với bao nhiêu điều đã trôi qua
    Có riêng em cuộc đời sẽ nhớ ...
  4. VNHL

    VNHL Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/07/2001
    Bài viết:
    1.764
    Đã được thích:
    0
    Lại nói kháy tớ cái giề thế hở bạn già Paladin?

    nghe rơi bao lá vàng
    ngập giòng nước sông Seine
    mưa rơi trên phím đàn
    chừng nào cho tôi quên
  5. drake

    drake Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    0
    Đã được thích:
    0
    Raxun quả là một kẻ lãng mạn. Nhưng rồi sẽ khổ nhiều vì thói lãng mạn viển vông của mình đấy.
    Cái mặt không chơi được
  6. Raxun_Gamzatop

    Raxun_Gamzatop Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/05/2001
    Bài viết:
    283
    Đã được thích:
    0
    Hì, chẳng hiểu là khổ chán hơn hay là thói lãng mạn viển vông chán hơn nhỉ? Khổ thì đằng nào cũng sẽ phải khổ thôi mừ, không viển vông chắc gì không khổ?
    To viet cai nay de lam gi the nhi???
  7. Dragon_lady

    Dragon_lady Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/11/2001
    Bài viết:
    399
    Đã được thích:
    0
    Ta không muốn mình là người lãng mạn, từ lâu rồi "lãng mạn đã đi rồi đi về phía hôm qua,vùng trời ấy có nhiệm màu cổ tích...."
    Ta sợ.
    Ta trốn chạy.
    Nhưng sao hôm nay mọi thứ lại ùa về
    Mà có gì đâu nhỉ
    Chỉ là một buổi tối trời mưa,mưa rất nhiều,tầng 5 CityView,người nhìn vào mắt ta và hát cho ta nghe November rain" When I loocking to your eyes,I can see a love restrained"
    Ta không thể lý giải được tại sao ta lại tự dối mình,chạy trốn người,có phải là vì cái thói lãng mạn viển vông,ta tuởng tượng đến một thứ tình yêu cao siêu đầy màu sắc mà quên đi mất rằng hạnh phúc thực sự đang ở cạnh mình.Khi ta nhận ra được thì đã là quá muộn,ta đã phải trả giá cho sự trẻ con bồng bột của mình.
    Khi này đây anh đang buồn hay vui
    November rain có làm tim anh nhớ.....?
  8. Jennie

    Jennie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/03/2001
    Bài viết:
    697
    Đã được thích:
    0
    Nhiều khi cái viển vông lãng mạn giúp người ta sống dễ thở hơn.
    Vũng nước nhỏ đọng hương biển lớn
    Sa mạc gió về trong viên đá con con
  9. Irish

    Irish Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/02/2002
    Bài viết:
    1.098
    Đã được thích:
    0
    Vậy đây chính là một bài viết về Ảo Tưởng của bác Răngsún. Nó cũng đặt trên cơ sở của Hiện Thực, nó là một cái gì đó không thể dứt bỏ Hiện Thực. Thực ra đây là một hồi tưởng về một tình yêu và chủ đề chính của nó là Tình Yêu, bác Răngsún nhỉ? Mà về Tình Yêu thì tôi đây chỉ có thể dang hai tay ra và rên rỉ "Ôi! Tình yêu Tình yêu!".

    Rồi thì gió cũng sẽ cuốn đi
    Tóc trên đầu và những chia ly
  10. Quang

    Quang Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/01/2001
    Bài viết:
    860
    Đã được thích:
    0
    Hay chứ em Ran, hìhì chị giờ nhớn đầu mà chưa chừa cái vớ vỉn viển vông đâu em ạ ;-)
    Nếu em là chim non
    Em bay lên bầu trời
    Thì em sẽ chỉ hót
    Cho I-a-xơ nghe...

Chia sẻ trang này