1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nét đẹp văn hóa Hà Nội từ...vỉa hè

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi tokalep, 13/01/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Dai_ca_sung_to

    Dai_ca_sung_to Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/12/2006
    Bài viết:
    1.959
    Đã được thích:
    0
    Em thích được ngồi các quán cóc vỉa hè của HN ở đấy chắc nhiều người cũng hay ngồi quán nước chè bà Cường trên Hồ ngồi ở đấy ngắm đường phố cũng thoái mái lắm chứ, mỗi tội em ko ngồi được lâu ngồi nhìn xe cộ đi qua đi lại là thấy hoa hết cả mắt
  2. tokalep

    tokalep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/09/2006
    Bài viết:
    897
    Đã được thích:
    0
    Lâu quá mới có thời gian post tiếp
    Kể về các thứ quà mặn, thì Hà Nội còn nhiều: nào bún riêu, bún chả, thang cuốn, nem chua, nào miến lươn và bún ốc. Mỗi thứ, tất nhiên có một vị riêng, và cả đến mỗi hàng, lại cũng có cái ngon riêng nữa.
    Tôi thích nhất cô hàng bún ốc, không phải vì món hàng cô tôi thích ăn xin thú thật rằng tôi sợ các bác ốc lắm nhưng tôi thích nhìn người ta ăn, vì nghe thức quà của cô là cái điểm không thể thiếu được của một cảnh bình dân hoạt động trong các ngõ con và trên các bờ hè. Người ta xúm lại ăn quà bún ốc một cách mới ngon lành làm sao! Có ai buổi trưa hay buổi đêm khuya, đi qua các nhà cô đào, và các chị em thanh lâu, thấy họ ăn cái quà ấy một cách chăm chú và tha thiết đến đâu không? Nước ốc chua làm nhăn các nét mặt tàn phần và mệt lả, miếng ớt cay làm xoa xuýt những cặp môi héo hắt, và khiến đôi khi rõ những giọt lệ thật thà hơn cả những giọt lệ tình.
    Cô hàng ốc có một cái dụng cụ, một đầu là búa, một đầu là dùi nhọn. Một cái gõ nhẹ, và một cái trở tay, là con ốc nguyên cả ruột đã gọn gàng rơi mình vào bát nước. Cô thoăn thoắt rút ốc không kịp, trông thấy người ta ăn ngon lành, chính cô cũng sinh thèm. Ấy cô có thú thực với tôi như thế.
    Cùng họ nhà bún, riêu cua và thang cuốn vốn là quà sở trường của các bà. (Mà nghiệm ra cái triết lý sâu sắc này: thứ quà nào bán cho các bà bao giờ cũng đắt hàng, vì hai lẽ: một là vì các bà nội trợ bao giờ cũng saon tiền, hai là các bà ăn quà đã thành tục ngữ, ca dao). Lạ có một điều: nhà mình làm lấy, dù bà vợ khéo tay đến đâu, ăn cũng không thấy ngon bằng mua các hàng rong, nhất là hai thứ thang riêu. Tại sao vậy? Có ai tìm ra cái lẽ triết lý thứ ba không?
    Miến lươn là thức quà ăn bổ âm, nhiều người bảo thế. Đàn ông thì không hay tin, nhưng đàn bà thì dễ tin lắm. Thế cho nên đã thấy nhiều ông chồng không thích ăn lươn, mà vẫn bị các bà vợ ép cho ăn dù tiền các bà ấy trả lấy. Tình nghĩa đằm thắm của vợ chồng đôi khi có thể lấy nhiều ít miến lươn mà đo được.
    Ấy, suýt nữa đi khỏi các thứ quà cốt bún, mà tôi quên không nói đến thứ quà bún quang trọng và đặc điểm nhất của Hà Nội băm sáu phố phường: đó là thức quà bún chả.
    Phải, cái thức quà tầm thường đó, sáu tỉnh đường trong, bốn tỉnh đường ngoài, chẳng có đâu ngon bằng kinh đô. Ai cũng phải công nhận như thế, hay ít ra những người sành thưởng thức. Một ông đồ cuồng chữ ở nhà quê, một hôm khăn gói, ô lên Hà Nội, đã phải ứng khẩu đặt hai câu thơ như thế này, khi ngửi thấy mùi khói chả:
    Ngàn năm bửu vật đất Thăng Long
    Bún chả là đây có phải không?
    Mà cảm hứng thế thì chí phải. Khi ngồi cuống chiều gió, đói bụng mà đón lấy cái khói chả thơm, thì ngài dễ thành thi sĩ lắm. Khói lam cuộn như sương mờ ở sườn núi, giọt mỡ chả xèo trên than hồng như một tiếng thở dài và tiếng quạt khẽ đập như cành cây rung động, quà bún chả có nhiều cái quyến rũ đáng gọi là mê hồn, nếu không là mê bụng.
    Những thứ rất là tầm thường, rất là giản dị mà đi gần nhau sao lại sinh ra được mùi vị riêng như thế? Ai là người đầu tiên đã nghĩ ra bún chả? Người đó đáng được chúng ta nhớ ơn và kính trọng ngang, hay là hơn với người tạo nên được tác phẩm văn chương ... Có lẽ người kia còn làm ít cho nhân loại hơn là người này nữa. Tiếc thay tên người tài tử đó thất truyền, để không liệt kê vào cái sổ vàng của những danh nhân "thực vi đạo".
    Thứ bún để ăn bún chả, sợi mành và cuộn từng lá mỏng, khác với các thứ bún thường. Chả phải thịt ba chỉ, mà phải dùng cặp tre tươi nướng mới ngon. Quái, sao cái nước chấm của các hàng bún chả hàng ngon thế! Có lẽ là họ dùng nước mắm hạng vừa, nghĩa là không quá chua, cho nên thành ngon chăng? Nước chấm ấy mà điểm thêm mấy giọt chanh vào thì tuyệt: có thể thấm nhuần cả bún, cả rau, cả chả mà không mặn, không gắt như nước chấm của nhà.
    Nhưng bún chả Hà Nội đặc biệt có lẽ vì cái rau húng Láng. Vì chỉ có rau húng ở Láng là có mùi vị húng, đem trồng chỗ đất khác, sớm chậm cũng đổi ra mùi bạc hà Viết đến đây tôi lại nhớ đến bác Tú Mỡ thường mời bạn hữu ăn và thường khoe mình là ẩn dật ngay trong rừng húng Thế cho nên bún chả thì phải là bún chả Hà Nội mới đủ vị cho người thưởng thức và phải là bún chả xưa vẫn ngồi trước đến Bạch Mã, Hàng Buồn, mới là bán hàng ngon. (Tất nhiên có nhiều các hàng khác ở phố cũng ngon chẳng kém, nhưng tiếng tăm chưa nổi đó thôi).

    Được tokalep sửa chữa / chuyển vào 00:46 ngày 23/01/2007
  3. tokalep

    tokalep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/09/2006
    Bài viết:
    897
    Đã được thích:
    0
    Giới thiệu nhé hôm nay phát hiện ra 1 quán Bánh mỳ Huế ở 55 Hàng Bún ăn được phết.Tui các món ăn không phải là truyền thống nhưng chí ít cũng còn lịch sự mà vẫn được ngồi trên vỉa hè.
    Giá không quá đắt (27 000/1s bánh mỳ bít tết),các bác dẫn người yêu đi được đấy
    Được tokalep sửa chữa / chuyển vào 23:15 ngày 23/01/2007
  4. toato87

    toato87 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/06/2004
    Bài viết:
    454
    Đã được thích:
    0
    Các quán vỉa hè đúng là văn hoá nhà mình nhưng mà đừng bao giờ các bác dẫn bọn nước ngoài đi ăn ở vỉa hè nhé.
    Có một lần em dẫn 1 thằng nước ngoài đi ăn lung tung ở vỉa hè, hôm sao trông mặt nó tái mét, hê hê (hình như là bị tào tháo đuổi). Nó bảo em dẫn vào nhà hàng mà ăn, sợ, ko dám ăn ngoài đường nữa.
  5. ReadOnlyMemory

    ReadOnlyMemory Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/01/2005
    Bài viết:
    324
    Đã được thích:
    0
    Văn hóa vỉa hè Hà Nội rất rât hay, nó còn tạo ra các nếp sống:
    - Nhẫn nhịn: đã bao giờ các bác đi ngang qua 1 quán nước và bị 1 câu hỏi: Ê thằng kia mày nhìn đểu tao à (đó bác nào định nghĩa được nhìn đều là nhìn gì đấy )
    - Bình đẳng: Ngồi quán nước ai cũng như ai, xốc xếch y như nhau, bầy hầy y như nhau
    - Dân chủ: ngồi mà xem, bàn chuyện từ việc định hướng nước Mỹ thế nào cho đúng cho đến việc con gà qua đường
    .... tạm thế đã, sẽ bổ sung sau....
  6. toato87

    toato87 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/06/2004
    Bài viết:
    454
    Đã được thích:
    0
    Cho em bổ sung nhé:
    - Ngang nhiên: Ngồi lấn cả vỉa hè, người đi bộ phải chạy dưới lòng đường, coi như không thấy gì.
    - Phản xạ nhanh: thấy mấy chú cảnh sát thì nhanh như chớp thu dọn hết đồ đạc trốn.

  7. Linhcabincrew

    Linhcabincrew Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/03/2006
    Bài viết:
    1.110
    Đã được thích:
    0
    Các bác làm em nhớ nhà quá, Sài gòn nhiều năm mà nhớ nhà.
    Đúng là Sài gòn ko có cái mà Hà nội, cái phong vị xưa cũ ngày nào.
    Tiếng rao đêm: Phở gánh, Ngô rang, lạc rang, hạt rẻ, bánh mì., tíếng kéo lách cách của hàng Nộm thịt bò chỉ có ở Hà nội.
    Văn hoá đấy các anh các chị ạ. Những ai đã đi nước ngoài mới thấy cái đó chỉ có ở Hà nội, Hà nội mà thôi.
    Nhớ lắm.
  8. tokalep

    tokalep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/09/2006
    Bài viết:
    897
    Đã được thích:
    0
    Không biết có phải do là người Hà Nội nên ca ngợi thái quá không chứ em thấy cái đẹp của vỉa hè của đường phố Hà nội cũng là một bức tứ bình đấy.
    Này nhé,mùa xuân nơi đẹp nhất chính là con đường ven những cái hồ của Thủ đô.Có liễu có mưa phùn bay nhìn đẹp và xa xăm lắm.Bạn em có đứa đùa mưa bụi là mưa tình yêu.Buồn cười thật nhưng cũng có cái đúng.Nếu đi trên những con phố Hà Nội lắc rắc mưa mới thấy là mưa gợi lên trong con người nhiều rung động nhiều tình cảm thật.Không phải chỉ đơn giản là tình yêu nam nữ đâu ... còn có vân vân và vân vân những tình cảm nhẹ nhàng và trong sáng nữa.
    Hè đến thì yêu nhất những khoảng đường ngập nắng,ngập cả màu đỏ rực rỡ chói lòa của hoa phượng và những quán nước luôn cho ta cảm giác mát mẻ và dịu dàng.Hè thì phải ngồi ở những phố đông đúc mới thấy hết thế nào là mùa hè rộn rã.Và với cánh đàn ông thì quán nước không thể thiếu rồi.Em tuy chưa được vô miền Trung hay miền Nam nhưng cũng đã từng ngồi nhiều quán cóc không phải ở Hà Nội.Công nhận quán ở Hà Nội vẫn có một cái gì rất riêng khó nói lắm.
    Mùa thu thì khỏi nói rùi mùa đẹp nhất của Hà Nội thân yêu mà.Hà Nội mùa thu đi đến đâu cũng đẹp.Tuy vậy em vẫn thích nhất là đidạo trên những con đường phủ bóng cây ,hơi rộng một chút.Đi bộ dõi theo những bóng áo trắng đạp xe trên đường ,dưới cái nắng vàng tươi óng ánh ,tà áo trắng bay phấp phới theo làn gió heo may.Lúc đó chỉ ước gì mình có một tình yêu và đang ở bên người ấy, đèo người ấy dưới cái khung trời xanh biếc của mùa thu Hà Nội.Lãng mạn còn hơn phim Hàn Quốc.Chơi chán ,tối về đến trước sân mới đột ngột nhận ra hương hoa sữa.Với em chỉ thế cũng đủ rồi.
    Còn khi đông về có lẽ nơi mang phong cách Hà Nội nhất là những ngõ nhỏ ít người qua.Ai cũng biết đêm đông Hà Nội rét lắm nhưng em vẫn thích đi dạo vào đêm.Một tháng chỉ cần một lần thôi dạo chơi và ngắm những căn nhà nhỏ,rêu phong đắm mình trong màn đêm đen đặc.Thỉnh thoảng một cơn gió rít,thỉnh thoảng mới thấy một người vội vã qua đường.Cái gì cũng như thu mình lại,con người mình cũng có cảm giác bé nhỏ ,cô đơn.Đi một lúc trong lạnh lẽo để rồi lại sà về với cái không khí ấm áp trong căn phòng nhỏ của mình.Rồi cho đến tận lúc đi ngủ vẫn nghe thấy tiếng rít ào ào ngoài cửa sổ và một vài tiếng rao yếu ớt nhỏ bé của con người trong đêm.
    Hà Nội là thế đó nhưng tiếc rằng giờ một số thứ đã chẳng còn giống như xưa.
  9. toato87

    toato87 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/06/2004
    Bài viết:
    454
    Đã được thích:
    0
    Hà Nội đẹp nhất có mấy cái hồ nhỏ xinh giữa lòng thủ đô, một chút bình yên của chốn kinh kì bận rộn.
    Đi dạo quanh Hồ Gươm cũng thật là tuyệt, thấy tâm hồn thanh thản và nhẹ nhàng. Mặt nước Hồ Gươm xanh huyền diệu, gió mùa thu dịu dàng vuốt ve cành liễu lơ thơ. Tiếng người nói âm vang hồn sông núi, Hà nội ngày càng cổ kính, thơ mộng và thú vị hơn xưa.
    Thú vị nhất là thỉnh thoảng lại có mấy cụ Rùa Già ngoi ngóp lên mặt nước vì ... thiếu dưỡng khí.
    Có lần em bắt được một cụ, định mang về nhà nuôi nhưng sợ mang tiếng, lại phải thả cụ, thương cụ quá,...
  10. geotimes2005

    geotimes2005 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/07/2006
    Bài viết:
    1.096
    Đã được thích:
    0
    Mình thích ngồi quán cóc Hà nội, nhâm nhi chén chè và nhìn mọi người tấp nập qua lại, nhìn dòng người hối hả, mình nghĩ không biết họ làm gì ?, và đang đi về đâu ? chợt nhận ra mình quá bé nhỏ giữa Thủ đô ồn ào và náo nhiệt này, rồi lại chợt tiếc nuối những giá trị cổ xưa bên hè phố của Hà Nội,...

Chia sẻ trang này