1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nếu có thời gian, ĐỌC cái này rồi viết xem hôm nay bạn muốn làm gì?

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi timaikhongthay, 08/05/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. NhuMay_NhuMua

    NhuMay_NhuMua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/08/2005
    Bài viết:
    620
    Đã được thích:
    1
    Ới rời, chuyện bạn trai chúng mình quanh đi quẩn lại chỉ toàn gái gú ko à. Đọc mà cái hiểu cái ko hiểu hỏi thì ngại mà ko hỏi thì bao nhiêu nà câu hỏi cứ ngổn ngang
    Cắc tút ơi .Em cũng xưng "ông tôi" với anh có đc ko. Em thấy bọn kon rai nó xưng thế thấy ngộ ngộ,. Mà có thật là anh bị gái nó cho mấy "quả" như anh "già" 30 kia nói ko. Kể nếu thật thì vô cùng thương tiếc và chia buồn cùng anh....
    Thôi cứ tạm "à ơi" thế đã, để giành nần sau "hầu" chuyện anh sau
  2. Me2006

    Me2006 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/12/2005
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    Gọi cho mít mít bảo ổn rồi bít thừa là chả ổn tẹo nào nhưng người ta chọn rồi... nên giờ muốn có đủ can đảm để rời xa.... Mong là mình làm được không còn yếu đuối nữa
  3. cactus_mix

    cactus_mix Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2006
    Bài viết:
    69
    Đã được thích:
    0
    @timaikhongthay : cám ơn ông đã có nhã ý kiện tụng vì tôi , cái tên thì trên mạng đầy rẫy và trùng lặp là điều khó tránh. Kể ra nếu ông quyết tâm kiện có khi tôi và ông sẽ biết cách xài số tiền ấy thế nào rồi. Cũng giống như khi người ta no, người ta chẳng có đầu óc tỉnh táo để nghĩ ra thêm 1 món ăn cải thiện cho bữa ngày mai bằng lúc người ta đói . Mà tôi thì lại đang đói đây .
    Chuyện của tôi cũng đời thường như bao người khác, ko có gì tốt đẹp hay đặc biệt để kể ra đây cả, có khi lại tự làm xấu mình hơn ấy chứ. Ông thông cảm nhé!
    Đôi khi người ta đã làm được rất nhiều thứ cho cuộc sống, cho gia đình, nhưng vì 1 lí do cái mà dân gian gọi là số phận ấy, nó đưa đẩy khiến mọi điều lại trở về con số 0 . Thôi thì tới đâu hay tới đó, được thì được, ko được thì ngừng . Nếu hòan cảnh ko cho phép mình , thì có suy nghĩ, có thất vọng, có chán nản cũng chỉ càng thấy mình yếu đuối, thất bại và tụt dốc hơn mà thôi. Làm vài cho mát mẻ nào ông bạn.
    Tôi thì ko quan trọng việc lên đây tìm a half hay tìm friend, mặc dù đôi lúc cũng thấy đơn độc, nhưng có một người hiểu mình, chia sẻ với mình cho dù chỉ là 1 người bạn bâng quơ cũng tốt hơn mấy câu chuyện phiếm vô vị , tán tỉnh linh tinh mà.
    @như mây như mưa : bạn thích gọi thế nào tôi cũng "chiều", xưng hô ko quan trọng bằng trong lòng người ta tôn trọng mình hay ko. Phải ko bạn? Nếu bạn muốn hiểu chuyện của mấy "ông đực rựa" này, thì bạn đặt bản thân vào trong đó để suy nghĩ, bạn sẽ hiểu được 1 phần nào đấy. Nhưng thôi, bạn hiểu thêm chỉ càng nhức đầu thêm, chứ báu bở gì đâu. À mà này, nick của tôi là cactus chứ ko phải cắc tút, cái chữ "cắc" viết nhầm dấu là chết toi tôi đấy cô bạn.
    Mai thứ 7, lại ở nhà với cafe và báo chí. Đã nghiệm ra thêm đôi phần ý nghĩa nữa trong cuộc sống. Tôi sẽ chia sẻ trong topic rất hay này của ông bạn . Chúc vui vẻ!
  4. timaikhongth4y

    timaikhongth4y Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2006
    Bài viết:
    108
    Đã được thích:
    0
    Hãy cổ vũ cho đội tuyển Anh vô địch đi nào!
    [​IMG]
    [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]


  5. Me2006

    Me2006 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/12/2005
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    Mọi lời nói đang trở thành sáo rỗng... muốn gọi điện muốn nghe giọng nói... muốn muốn nhưng không gọi đâu ha ha Bắt đầu chiến dịch lãng quên mặc dù không hiểu lý do là gì
  6. cactus_mix

    cactus_mix Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2006
    Bài viết:
    69
    Đã được thích:
    0
    Hoá Đơn
    Peter là con trai của một chủ cửa hàng bách hóa nhỏ đầu phố. Cậu thường đến cửa hàng của mẹ chơi. Mỗi ngày cửa hàng đều có không ít những hóa đơn trả tiền hoặc thu tiền hàng cần thanh toán hoặc chuyển đến khách hàng. Peter thường được mẹ giao nhiệm vụ đem những hóa đơn đó đến bưu điện gửi. Dần dần việc này khiến cậu cảm thấy dường như mình cũng đã trở thành một nhà kinh doanh nhỏ.
    Ngày kia Peter nghĩ: Mình cũng viết một hóa đơn gửi cho mẹ, trong đó viết rõ những khoản mà mẹ phải trả cho mình về những gì đã giúp mẹ mỗi ngày.
    Sáng hôm sau, mẹ cậu nhận được hóa đơn trong đó ghi rõ:
    "Mẹ cần thanh toán cho con trai Peter những khoản sau:
    - Vận chuyển đồ dùng về nhà: 2 đồng
    - Đem thư đến bưu điện gửi: 1 đồng
    - Giúp người lớn dọn dẹp vườn hoa: 2 đồng
    - Cả tuần lễ con đều ngoan ngoãn và vâng lời: 1 đồng
    Tổng cộng: 6 đồng"
    Mẹ Peter xem hóa đơn và không nói gì cả.
    Đến bữa tối, Peter phát hiện dưới khay ăn của mình 6 đồng tiền công. Cậu rất vui, nhưng vừa định bỏ tiền vào túi thì thấy kèm theo một hóa đơn thu tiền khác mà tên người nhận là cậu. Peter rất ngạc nhiên. Peter cần thanh toán cho mẹ những khoản sau:
    - Sống 10 năm hạnh phúc trong ngôi nhà của mẹ: 0 đồng
    - Khoản chi phí cho việc sinh hoạt ăn uống trong 10 năm: 0 đồng
    - Khoản tiền mẹ chăm sóc Peter mỗi khi đau bệnh: 0 đồng
    Từ đó đến nay Peter luôn có một người mẹ thương yêu và chăm sóc: 0 đồng
    Tổng cộng: 0 đồng
    Peter đọc đi đọc lại tờ hóa đơn. Cậu hối hận đến đỏ cả mặt. Lát sau, Peter đến bên mẹ và rúc vào lòng mẹ, nhè nhẹ bỏ 6 đồng tiền vào túi mẹ.

    *******************************************************************************
    Một cậu bé thú vị ,một người mẹ khéo léo và một câu chuyện ý nghĩa !
  7. annylinh_tieuyeutinh

    annylinh_tieuyeutinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/04/2004
    Bài viết:
    4.593
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay, bây giờ muốn đi ăn chè ở nhà chè với 1 nguời.. mình chỉ thích ăn ở đó với nguời đó.. mỗi lần đến đó và ăn cùng nguời đó đều rất vui và mình thích cảm giác đó. Có thể không khí ở mỗi nơi phù hợp với 1 nguời khác nhau. Lúc cần không khí trầm ấm yên tĩnh lại là ở 1 chỗ khác và với 1 nguời khác.. đừng nhầm là chuyện tình cảm.. đây chỉ là cảm xúc nhất định khi làm 1 việc j đó cùng với ai đó
  8. xXxBlackRosexXx

    xXxBlackRosexXx Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/06/2006
    Bài viết:
    3
    Đã được thích:
    0
    Muốn được ở Đà Lạt ngay lúc này ,home sweet home...Sẽ lên sân thượng đứng nhìn sao ,trời đêm mênh mông mà dễ chịu vô cùng...Bên cạnh sẽ là người bạn gái đã cùng mình vượt qua nhiều thử thách...Mấy bữa nay có nhiều thứ làm 2 đứa mình đau đầu wá...Thèm 1 vòng tay ấm áp...Thèm 1 ánh mắt thiết tha...Và thèm hơn cả là tình cảm ngọt ngào của em....Nhớ...Nhớ...Nhớ...
  9. timaikhongth4y

    timaikhongth4y Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2006
    Bài viết:
    108
    Đã được thích:
    0
    Đi tìm mục đích của cuộc đời (tác giả Lý Lạc Long)
    Ở đời có 3 hạng người:
    -Hạng người dốt nát mà không biết mình dốt.
    -Hạng người dốt mà biết mình dốt.
    -Và hạng người biết mình biết.
    Biết mình là biết thân phận con người, yếu tính của mình. Biết mình là gì, bởi đâu, trở về đâu, sống để làm gì. Có biết ta mới định hướng cho mình một lối sống, lối đi chính xác, một đường hướng cụ thể dẫn dắt cuộc đời. Biết mình là một sự khôn ngoan tri thức. Người khôn ngoan đích thực sống vượt lên trên tất cả cảm giác cuộc đời, định luật vật chất, dư luận, sức thúc đẩy mù quáng của đam mê. Họ sống ở trần gian nhưng không bị luật trần gian tri phối, sống an vui, thanh thản, không phụ thuộc hay sợ dư luận. Cái khổ của con người là không biết mình có mặt để làm gì, sống cũng được mà chẳng sống cũng được, hoặc tiêu cực hơn chẳng muốn sống mà nhiều lúc muốn chết. Muốn chết nhưng lại sợ chết. Biết bao nhiêu giằng co mà con người khó chọn lựa dứt khoát giữa cuộc đời này. Sống mà không xác định mục đích cuộc sống, sự hiện hữu của con người thì cuộc sống chỉ là bất hạnh. Và đó cũng chính là đau khổ của kiếp người.
    Chắc không phải là việc ngẫu nhiên, mà là ý của tạo hóa khi "tạo" ra con người với một trái tim, một bộ óc, một cái miệng, đôi mắt, đôi tai, đôi tay và đôi chân. Nhịp đập của trái tim nhắc nhở con người phải biết trân trọng và yêu thương con người vô điều kiện. Bộ óc là tài sản to lớn quí giá nhất của con người, không có ai đánh cắp được và luôn sinh sản ra những sản phẩm tinh thần mới lạ (có thể dẫn tới của cải vật chất) cho những người biết cách đầu tư vào bộ óc của họ. Cái miệng là một vũ khí rất lợi hại có tác dụng như con dao hai lưỡi, tùy người sử dụng cái miệng có thể là một phương tiện để giúp người, giúp đời hoặc một vũ khí hại người, hại đời. Đôi mắt được sắp xếp ở vị trí luôn nhìn về phía trước (nhìn hiện tại và tương lai ) và muốn nhìn lại phía sau (nhìn quá khứ) phải ngoái lại khi cần thiết. Đôi tai thì ở hai bên phải, trái để nghe từ hai phía, những lời tán dương, ca tụng lẫn phê bình, chỉ trích, chê bai để giúp con người phân biệt phải trái, đúng sai, thiện ác. Đôi vai liền đôi tay để gánh vác trọng trách để tự giúp bản thân và giúp người khác khi có thể. Đôi chân giúp con người di chuyển đó đây để mắt thấy, tai nghe, tim cảm nhận, óc suy nghĩ, miệng truyền bá những điều hay, tay đưa ra nâng giúp những người kém may mắn và cần được giúp đở. Tạo hóa đã sáng tạo ra con người và ban tặng cho con người những sản phẩm tuyệt vời. Nhưng con người chúng ta có sống như tạo hóa mong muốn khi tạo ra con người với hình dạng như vậy không?
    Nói tóm lại, chúng ta không thể hiểu được bản chất chân thật của cuộc đời, bởi vì sự vô minh và sự khao khát tồn tại mãnh liệt của chúng ta. Đó là lý do tại sao chúng ta khao khát để được sinh tồn cho dầu phải chịu đựng những khổ đau, bất hạnh trên cuộc đời này. Vì vậy nếu không có một sự hiểu biết đúng đắn thì chúng ta khó mà tìm ra một mục đích cố định của cuộc đời trên thế gian này. Theo Phật giáo thì chúng ta là kết quả của những gì chúng ta đã là, và kết quả của những gì chúng ta đang là. Hay nói khác đi, bản chất của cuộc đời là duyên sinh, là giả tạo mà hợp thành. Khi đã hiểu được như thế rồi thì chúng ta có thể tìm ra và hiểu được bản chất chân thật của cuộc đời và mục đích của nó.
    ====
    Tôi là hạng người thứ hai và cũng đang chịu những đau khổ của kiếp người....tôi đang đi tìm mục đích cuộc sống....
  10. Mimoza_vn

    Mimoza_vn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/08/2003
    Bài viết:
    207
    Đã được thích:
    0
    Mỗi ngày đều là dịp đặc biệt
    Anh rể tôi mở ngăn kéo hộc tủ của chị tôi và lấy ra một gói giấy lụa. Anh nói: "Đây là một cái jupe lót". Anh mở gói giấy ra và trao chiếc váy cho tôi. Nó được làm bằng lụa trông rất thanh nhã với những hoa văn được thêu bằng tay tỉ mỉ. Mẩu giấy ghi giá tiền khá đắt vẫn còn đính trên đó. "Jan đã mua cái này cách đây khoảng 8 hoặc 9 năm, khi anh chị lần đầu tiên đến Nữu Ước. Cô ấy không bao giờ mặc nó. Cô ấy để dành cho một dịp đặc biệt nào đó. Ừ nhỉ, có lẽ là để dành cho dịp này?". Anh lấy cái váy từ tay tôi và bỏ chung với những áo quần khác mà chúng tôi sắp mang đến chỗ dịch vụ tang lễ. Bàn tay anh đặt chiếc váy mềm mại đó một lúc, thế rồi anh đóng sầm ngăn kéo lại và quay sang tôi: "Đừng bao giờ em để dành bất cứ thứ gì cho một dịp đặc biệt nào hết. Từng ngày em đang sống đã là một cơ hội đặc biệt rồi".
    Tôi nhớ mãi những lời này trong suốt lễ tang, và trong những ngày tiếp theo đó khi giúp anh và lũ cháu thu xếp những công việc trong nhà sau cái chết đột ngột của chị tôi. Tôi nghĩ về những lời này trên chuyến bay từ Midwestern, nơi gia đình chị tôi sống, về đến California. Tôi nghĩ về tất cả những điều mà chị tôi chưa từng được nghe, được thấy hoặc được làm. Tôi nghĩ về những điều chị tôi đã từng làm mà không nhận ra sự đặc biệt của nó. Tôi nghĩ về những lời nói của anh rể và những lời nói ấy đã thay đổi cuộc đời của tôi.
    Tôi bớt thời gian trong việc lau chùi bụi bặm và dành nhiều thì giờ trong việc đọc sách. Tôi ngồi nơi bàn và chiêm ngưỡng cảnh quan trước mặt và không còn phiền muộn vì cỏ dại mọc cao trong vườn. Tôi dành nhiều thời gian cho gia đình, cho bạn bè và bớt thời gian họp hành. Bất cứ lúc nào, cuộc sống luôn là để cho ta tận hưởng chứ không phải để chịu đựng. Giờ đây tôi đang nhận thức được điều đó và đón nhận từng giây phút của cuộc sống.
    Tôi đã không "để dành" thứ gì; chúng tôi sử dụng những đồ sứ và pha lê cho những dịp bình thường nhất với những bông hoa trà mới nở. Tôi mặc những chiếc áo đẹp để đi chợ nếu tôi thích. Trông tôi có vẻ rất giàu có khi có thể trả 28 đô la rưỡi cho một cái túi đồ tạp phẩm nhỏ xíu mà không hề nhăn mặt.
    Tôi không để dành nước hoa đắt tiền cho những lễ hội đặc biệt nữa. Những nhân viên các cửa hàng, những người thu ngân trong ngân hàng cũng như những bạn bè ở lễ hội đều được tận hưởng cùng một mùi nước hoa đắt tiền ấy.
    Cái từ ngữ "ngày đẹp nên" hay là "một ngày nào đó" đã không còn nằm trong vốn từ của tôi nữa. Nếu có điều gì xứng đáng được nghe, nhìn hoặc làm thì tôi sẽ muốn nghe, chiêm ngưỡng và thực hiện ngay giờ đây. Nếu có điều gì đó không kịp làm, tôi bực mình vì tôi biết thời gian của mình có giới hạn. Bực mình bởi vì tôi đã hoãn lại cuộc thăm viếng những người bạn tốt vào một ngày nào đó; bực mình vì tôi đã không viết những lá thư mà tôi lại dự định viết vào một ngày nào đó; bực mình vì đã không nói với chồng và con gái của tôi là tôi yêu họ đến nhường nào. Tôi cố gắng hết mức để không phải chần chừ, hoãn lại và hoặc để dành lại điều gì nếu nó mang lại nụ cười và sự rạng rỡ cho cuộc sống của chúng tôi. Và, mỗi bình minh, khi thức giấc, tôi đều nói với chính mình, đây là dịp đặc biệt. Từng ngày, từng phút, từng hơi thở, thật sự là? một món quà của cuộc sống.

Chia sẻ trang này