1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nếu Thiên Đường Có Anh

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 28/11/2016.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 100: Một Điều Không Ngờ Tới

    Rời khỏi quán café, Lương Vũ Tranh định bắt taxi trở về Minh viên thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Thẩm Gia Tuấn. Nghĩ rằng vụ án của mẹ có tiến triển, Lương Vũ Tranh nhanh chóng bắt máy:

    - Xin chào cảnh sát Thẩm.

    - “Lương tiểu thư, hiện giờ cô đang ở đâu vậy?” – Giọng nói của Thẩm Gia Tuấn nghe ra thì rất nghiêm nghị.

    - Tôi đang ở ngoài đường, chuẩn bị về nhà. Anh gọi cho tôi có việc gì vậy? Có phải là vụ án của mẹ tôi không?

    - “Không chỉ có vụ án của mẹ cô mà còn có cả vụ của bố cô cách đây hơn 5 tháng. Và cả hai vụ án này đều có liên quan mật thiết đến Hạ Quân Dật. Tôi đang ở sở cảnh sát, cô có thể đến đây không?”

    Lương Vũ Tranh bỗng thừ người ra. Cô không nghe nhầm. Thẩm Gia Tuấn nói vụ án của mẹ cô, vụ việc bố cô nhảy lầu tự vẫn đều liên quan đến Hạ Quân Dật.

    - “Lương tiểu thư?” – Mãi không thấy Lương Vũ Tranh trả lời, Thẩm Gia Tuấn lên tiếng.

    - Cảnh sát Thẩm, tôi sẽ đến chỗ anh ngay.

    Tắt máy, Lương Vũ Tranh vội vã bắt xe taxi đi đến sở cảnh sát.

    ………………………………..

    Lương Vũ Tranh lúc này đang ngồi trong phòng làm việc của Thẩm Gia Tuấn. Những lo lắng và sợ hãi khiến cô không thể mở miệng hỏi anh ta điều gì.

    - Lương tiểu thư, tôi nghĩ cô nên tránh xa Hạ Quân Dật một chút. Vụ án của mẹ cô, vụ việc bố cô nhảy lầu tự sát đều có liên quan chặt chẽ đến Hạ Quân Dật.

    - Anh… anh có thể nói rõ ra không?

    Giọng của Lương Vũ Tranh khác đi nhiều, câu nói cũng không rõ ràng như thường ngày.

    - Ngày 6/2, bố của cô là ông Lương Quang đã nhảy từ tầng thượng của công ty Vĩnh Nghiệp xuống. Khi ấy, cảnh sát công bố ông Lương tự sát. Camera trên tầng thượng của Vĩnh Nghiệp cũng ghi lại rõ ràng, thời điểm đó ngoài bố của cô ra thì không có ai ở đó. Vừa rồi tôi có kiểm tra lại toàn bộ hồ sơ cũng như lời khai lúc đó mới biết, công ty Vĩnh Nghiệp của bố cô và tập đoàn DCL của Hạ Quân Dật luôn cạnh tranh nhau rất kịch liệt trên thương trường. Kiểu cạnh tranh như vậy thì quả thật không có gì đáng quan tâm, điều mà tôi quan tâm là Hạ Quân Dật dường như muốn đẩy ông Lương vào chỗ chết. Sau khi ông Lương qua đời, Hạ Quân Dật ngay lập tức thu mua Vĩnh Nghiệp. Tôi có đọc một số lời khai cho biết, Hạ Quân Dật hận bố cô đến tận xương tủy, còn nguyên nhân vì sao ra thù hận này thì quả thật không ai biết.

    Hai bàn tay của Lương Vũ Tranh run lên, cô cố gắng nắm chặt lại. Cô không dám tin vào lời của Thẩm Gia Tuấn.

    - Lương tiểu thư, cô cũng từng nói mẹ của cô là một người rất hiền lành và cũng rất được lòng mọi người, việc bà ấy bị ám sát là hoàn toàn không có khả năng. Trùng hợp hơn nữa, đúng hôm bà ấy bị giết hại, Hạ Quân Dật cũng có mặt ở bệnh viện, và cũng đến phòng của mẹ cô. Anh ta là kẻ tình nghi duy nhất trong vụ án này.

    - Cảnh sát Thẩm… anh, anh có bằng chứng chính xác chứng minh Hạ Quân Dật có tội không?

    - Tôi không có bằng chứng, nhưng tôi có lập luận. Hạ Quân Dật hận bố cô đến tận xương tủy, liệu vợ con của ông ấy anh ta có muốn tha cho không? Lương tiểu thư, tôi biết hiện nay cô đang sống cùng với Hạ Quân Dật nhưng cô thử nghĩ xem, anh ta giết bố mẹ cô rồi, chẳng lẽ lại chịu để yên cho cô sống bình thản như thế này?

    Những lời nói này của Thẩm Gia Tuấn, Lương Vũ Tranh không tin hoàn toàn. Nhưng cũng không thể phủ nhận những lập luận chặt chẽ mà anh ta đã nói.

    - Không tin đúng không? Vậy cô thử nói xem, cạnh tranh một hạng mục không thể khiến cho công ty của bố cô phá sản, bên trong chắc là bị người khác dở thủ đoạn. Ở thành phố B này, ai có thể chỉ trong một thời gian ngắn có thể khiến cho Vĩnh Nghiệp đã được xây dựng 10 năm có thể phá sản hoàn toàn? Ngoài Tổng giám đốc tập đoàn Trình Thị Trình Minh Viễn, Tổng giám đốc của tập đoàn Lưu Thị Lưu Cảnh Dương, Tổng giám đốc của tập đoàn Hạ Thị Hạ Tuyết Dao thì chỉ còn có Hạ Quân Dật mà thôi. Những người kia không có lý do để đẩy bố cô vào chỗ chết, còn Hạ Quân Dật thì lại có đấy.

    - Không thể nào.

    - Lương tiểu thư, tình hình của Vĩnh Nghiệp khi đó, cô chắc cũng phải hiểu một chút ít chứ?

    Thẩm Gia Tuấn nói đúng, công ty Vĩnh Nghiệp của bố cô đã xây dựng được 10 năm, là một công ty rất có uy tín trên thương trường. Vậy mà chỉ trong 1 đêm, Vĩnh Nghiệp đã sụp đổ hoàn toàn, sụp đổ đến mức không có khả năng vực dậy được nữa.

    Hạ Quân Dật, anh muốn khiến cho Vĩnh Nghiệp sụp đổ là chuyện hoàn toàn dễ dàng, cũng giống như anh vừa làm với Lâm Thịnh vậy. Nhưng rốt cuộc bố của cô đã làm gì để khiến anh muốn giết bố của cô đến như vậy? Mọi chuyện là như thế nào?
  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Thẩm Gia Tuấn hiểu rõ tâm trạng lúc này của Lương Vũ Tranh nhưng anh vẫn hỏi:

    - Lương tiểu thư, cô đang mang thai đúng không? Tôi đã nhìn thấy hình của cô và Hạ Quân Dật ở bệnh viện.

    Lương Vũ Tranh ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Gia Tuấn, gật vài cái. Thẩm Gia Tuấn lại nói:

    - Vẫn là câu nói cũ, cô nên tránh xa Hạ Quân Dật ra, anh ta sẽ làm hại cả cô và đứa bé trong bụng của cô đấy.

    Lương Vũ Tranh lại nhớ đến mấy ngày nay, Hạ Quân Dật chăm sóc cô rất tốt, mua một đống đồ chơi trẻ em về để chật phòng, rất hăng hái lúc đưa cô đi khám thai. Hơn nữa, anh còn là người khởi sướng việc ghi lại quá trình trưởng thành của con. Nhưng việc này là thế nào? Không phải là do anh diễn kịch đấy chứ? Nếu đúng là như vậy, Hạ Quân Dật thật đúng là bậc thầy về diễn kịch.

    - Cô cũng tin lời tôi nói phải không?

    - Tôi không biết nữa. Đột nhiên anh gọi tôi đến để nói những lời này, tôi không thể biết mình nên làm thế nào.

    - Lương tiểu thư, tôi biết là cô đang cố gắng để phủ nhận hoàn toàn những lời mà tôi nói. Nhưng mà cô hãy nhớ lại xem, bố mẹ cô đã chết như thế nào. Hạ Quân Dật rất có thể là hung thủ.

    Bỗng nhiên Lương Vũ Tranh đứng dậy, cô không dám nhìn thẳng vào Thẩm Gia Tuấn nữa, chỉ nói:

    - Cảnh sát Thẩm, nếu như không có việc gì nữa thì tôi xin phép về trước, tôi còn có việc.

    - Lương tiểu thư…

    Thẩm Gia Tuấn chưa kịp nói gì thêm thì Lương Vũ Tranh đã vội vã cầm túi rời đi.

    ………………………………………..

    Buổi sáng hôm nay trời vẫn còn đẹp lắm, nhưng đến xế chiều thì mây đen ùn ùn kéo đến. Khi Lương Vũ Tranh vừa về đến Minh viên thì cũng là lúc mưa bắt đầu rơi.

    - Tiểu thư, cô đã về rồi.

    - Tiểu Hoa, Hạ Quân Dật có nhà không?

    - Tiên sinh đang ở trong thư phòng ạ.

    - Ừ.

    Tiểu Hoa cứ nhìn theo bóng lưng của Lương Vũ Tranh cho đến khi cô đã đi khuất. Cô cảm thấy như sắp có chuyện gì đó xảy ra.

    ……………………………………….

    Cánh cửa thư phòng vẫn mở hé, Lương Vũ Tranh không gõ cửa mà tự động đẩy vào. Hạ Quân Dật nhìn thấy cô thì nở một nụ cười nhẹ nhàng, lại gần đứng đối diện cô.

    - Sao giờ này em mới về? Đã ăn cơm chưa?

    Lương Vũ Tranh ngẩng đầu lên nhìn Hạ Quân Dật, đây là người đàn ông mà sáng nay cô còn muốn kết hôn sao?

    - Sao lại nhìn tôi chằm chằm như thế? Nhìn mắt em kìa, như sắp khóc đến nơi ấy. Không phải hôm nay ra ngoài đường bị người ta bắt nạt đấy chứ? Nói thử cho tôi nghe, ai dám bắt nạt em?

    - Hôm nay, cảnh sát Thẩm có gọi điện cho tôi.

    - Cảnh sát Thẩm? Thẩm Gia Tuấn sao? Người đang phụ trách vụ án của mẹ em đúng không?

    - Ừ.

    Hạ Quân Dật vẫn giữ nguyên nụ cười như của thiên thần ấy, nhẹ nhàng nói tiếp:

    - Không phải anh ta đã nói gì với em đấy chứ?

    - Thẩm Gia Tuấn nói với tôi, anh ta đang nghi ngờ vụ án của bố mẹ tôi đều có liên quan đến anh. Anh là nghi phạm số 1, người có khả năng cao giết chết bố mẹ tôi.

    Nụ cười trên môi của Hạ Quân Dật nhanh chóng tắt đi. Nhưng anh vẫn cố gắng bình tĩnh hỏi:

    - Em cũng tin à?

    - Anh ta nói, bố tôi thật sự tự tử, nhưng người ép bố tôi tự tử chính là anh. Anh đã thao túng tất cả mọi việc, khiến cho Vĩnh Nghiệp sụp đổ, ép bố tôi tự vẫn. Thẩm Gia Tuấn cũng nói, anh rất hận bố tôi, hận đến thấu xương nên anh muốn giết bố tôi. Vì thù hận ấy, sau khi anh gặp mẹ tôi thì nảy sinh ý nghĩ giết người.

    Hạ Quân Dật nhếch miệng cười, một nụ cười lạnh lùng đến ghê người:

    - Thẩm Gia Tuấn còn nói gì nữa không?

    - Anh ta bảo tôi nên tránh xa anh ra, nếu không anh sẽ hại cả tôi và con của tôi. Hạ Quân Dật, ngay từ ban đầu anh đã biết thân phận của tôi rồi đúng không? Anh tiếp cận tôi cũng là vì mối thù hận kia, muốn giết cả tôi nữa đúng không?

    - Thật sự không ngờ, những lời mà Thẩm Gia Tuấn nói với em, em lại tin đến như vậy đấy.

    - Vậy được, nếu anh muốn tôi tin anh, thì anh thử nói đi xem nào. Nói cho tôi nghe việc bố mẹ tôi chết không có liên quan gì đến anh, anh nói đi, nói cho tôi nghe đi.

    Giọng của Lương Vũ Tranh như hét lên. Hạ Quân Dật nghe thấy thế thì cảm thấy rất đau lòng.
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 102: Tại Sao Lại Đau Như Thế? (2)

    Lương Vũ Tranh cứ nhìn Hạ Quân Dật với ánh mắt cầu xin. Chỉ cần anh nói rằng anh không có liên quan đến vụ án của bố mẹ, cô sẽ ngay lập tức tin lời anh. Lương Vũ Tranh chưa từng hy vọng vào một điều gì như lúc này, chỉ mong nó trở thành sự thật.

    - Lương Vũ Tranh, bố của em… ông ta cho dù có chết bao nhiêu lần cũng không hết tội.

    - Anh nói cái gì?

    Chiếc túi xách trong tay của Lương Vũ Tranh bỗng rơi bộp xuống đất, cũng giống như những hy vọng của cô lúc này, tan biến nhanh chóng theo mây khói.

    - Em cho rằng bố của em tốt đẹp lắm sao? Những chuyện xấu mà ông ta đã từng làm em không thể nào biết được đâu.

    - Anh im đi, tôi không cho phép anh nói như thế về bố tôi. Anh chẳng biết gì về bố tôi cả.

    Lương Vũ Tranh gào lên, những giọt nước mắt cũng không kìm được nữa mà rơi xuống. Trong mắt Lương Vũ Tranh bao nhiêu năm nay, bố luôn là ông bố tốt nhất. Dù bố rất bận rộn nhưng ông lúc nào cũng quan tâm chăm sóc đến cô. Những lời nói này của Hạ Quân Dật, Lương Vũ Tranh càng nghe càng không tin.

    - Em hận tôi lắm đúng không?

    Hạ Quân Dật đi đến chỗ bàn, mở ngăn kéo, lấy ra từ trong đó một khẩu súng cùng với 6 viên đạn ra. Lương Vũ Tranh nhìn thấy thế thì rất kinh ngạc không hiểu anh muốn làm gì. Không lẽ Hạ Quân Dật cũng muốn giết cô, ngay tại đây?

    Động tác cho đạn vào súng của Hạ Quân Dật rất thành thục, như thể anh đã làm rất nhiều lần. Anh lên đạn rồi lại gần chỗ Lương Vũ Tranh, cầm lấy tay trái của cô, đặt khẩu súng vào lòng bàn tay.

    - Chỉ cần em đặt súng vào giữa trán của tôi, bóp cò một phát là em có thể báo thù cho bố mẹ em rồi.

    Lương Vũ Tranh không do dự gì, cầm khẩu súng dí thẳng vào giữa trán của Hạ Quân Dật. Vào lúc này nhưng Hạ Quân Dật vẫn có thể cười mỉm, vẫn có thể bình tĩnh như vậy.

    - Bắn đi, chỉ cần bắn là em có thể báo thù được rồi.

    - Tại sao, tại sao anh lại dồn tôi đến bước đường này chứ? Anh có biết không, tôi thà rằng chưa từng nghe chuyện này, thà rằng anh không phải hung thủ, thậm chí còn thà rằng tôi và anh vốn không hề quen biết chứ sẽ không tin anh có thể làm ra những chuyện thế này. Nhưng chính anh, chính anh đã khiến lòng tin của tôi sụp đổ hoàn toàn rồi. Anh có biết là tôi đau lòng đến thế nào không?

    “Đoàng”

    Hạ Quân Dật nhíu mày quay lại nhìn, tấm kính cửa sổ đã bị bắn vỡ vụn. Lương Vũ Tranh không bắn Hạ Quân Dật mà bắn sang tấm kính đó. Và hiện giờ, cô lại dí khẩu súng vào Hạ Quân Dật.

    - Tiên sinh!

    Những vệ sĩ trong Minh viên sau khi nghe thấy tiếng súng thì vội vàng chạy lên lầu, thấy Lương Vũ Tranh đang cầm súng giơ về phía Hạ Quân Dật, bọn họ cũng nhanh chóng rút súng chĩa về cô.

    - Ra ngoài. – Hạ Quân Dật lúc này vẫn nhìn Lương Vũ Tranh, giọng lạnh lùng hạ lệnh cho đám vệ sĩ.

    - Tiên sinh, nhưng mà…

    - Không nghe thấy những gì tôi nói sao? Ra ngoài. Bất cứ ai cũng không được lên lầu.

    - Vâng.

    Mặc dù rất do dự, nhưng đám vệ sĩ vẫn đành phải rút lui. Trên lầu, ngoài Lương Vũ Tranh và Hạ Quân Dật ra thì chẳng còn ai. Mọi thứ bỗng trở nên lạnh lẽo vô cùng.

    - Anh có biết sáng nay tôi đi gặp ai không? Tôi đi gặp Vương Nhã Đồng, nói với cô ấy là anh muốn cùng tôi kết hôn. Vương Nhã Đồng nói với tôi rằng, tôi nên đồng ý kết hôn cùng anh bởi một người như anh, nếu như người phụ nữ đó không quan trọng thì anh sẽ chẳng bao giờ đem chuyện kết hôn ra để nói. Nghe như vậy tôi đã rất vui mừng. Tôi đã nghĩ, hóa ra trong lòng anh, tôi cũng có một vị trí nào đó.

    - Vũ Tranh…

    Hạ Quân Dật nhìn Lương Vũ Tranh, cô đau lòng, chẳng lẽ anh không đau lòng hay sao?

    - Trước đây, anh đối xử rất tốt với tôi, khiến tôi rất cảm động, tôi cũng không biết tôi đã yêu anh từ lúc nào nữa. Yêu đến độ khi anh lừa dối tôi, tôi đã đau lòng đến mức phải chạy trốn. Nhưng khi anh biết chuyện tôi có thai, anh đưa tôi về, chăm sóc cho tôi từng ly từng tý, tôi đã lại cảm động một lần nữa. Anh ngỏ lời muốn cùng tôi kết hôn, tôi đã từng rất băn khoăn, cho rằng anh lấy tôi vì đứa bé. Nhưng cuối cùng, gạt qua tất cả mọi nghi ngờ, tôi thật sự muốn cùng anh kết hôn, sống cuộc sống gia đình thật hạnh phúc. Tôi cứ nghĩ sau hàng loạt những biến cố trong cuộc đời, cuối cùng tôi cũng có thể tìm thấy hạnh phúc, nhưng hạnh phúc ấy quá ngắn, tôi không thể giữ mãi nó được.

    - Lương Vũ Tranh, em nghe tôi nói…
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 103: Tại Sao Lại Đau Như Thế? (3)

    - Anh muốn tôi nghe cái gì? Nghe anh nói về việc anh đã giết bố mẹ tôi như thế nào sao?

    Người ta nói quả không sai, hy vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu, bây giờ Lương Vũ Tranh đã hiểu rõ câu nói này rồi. Nó rất đúng với tình hình của cô hiện tại.

    - Ngay từ đầu anh đã biết rõ thân phận của tôi rồi đúng không? Anh tiếp cận tôi đúng không?

    - Không phải, ban đầu tôi không biết thân phận của em. Mãi sau khi Lâm Kiệt trở về, tôi điều tra về anh ta nên mới biết thân phận thật sự của em. Lúc đấy tôi…

    - Lúc đấy anh đã nghĩ cách để giết tôi? Anh cho tôi sống 2 tháng rồi sẽ giết tôi đúng không.

    - Tôi…

    Lương Vũ Tranh bỗng nhiên cười, một nụ cười cay đắng, đau xót và cũng chua chát:

    - Anh giết mẹ tôi, anh lợi dụng tôi để hại Lâm Kiệt, và bây giờ anh lại muốn hại tôi và con của tôi. Nếu anh muốn giết thì cứ nổ một phát súng là xong, việc gì phải kêu tôi về đây, rồi còn muốn kết hôn với tôi chứ? Anh có phải vẽ ra quá nhiều trò hay không?

    - Lương Vũ Tranh, tôi muốn cưới em là sự thật, tôi muốn chăm sóc em và con là sự thật.

    - Bây giờ anh nói với tôi những lời này còn có ý nghĩa gì nữa? Phải, người ta nói anh độc ác, đúng là anh rất độc ác, cái tính độc ác ấy sẽ không bao giờ có thể thay đổi được.

    Lương Vũ Tranh mím môi lại, cố ngăn cho nước mắt không chảy ra nữa, nói tiếp:

    - Tôi đã từng yêu anh, rất rất yêu anh, nhưng bây giờ tình yêu ấy đã hết rồi, chỉ còn thù hận mà thôi.

    Lương Vũ Tranh ném khẩu súng xuống sàn nhà, nhặt chiếc túi xách lên rồi quay người ra khỏi thư phòng.

    Hạ Quân Dật cứ nhìn theo Lương Vũ Tranh mãi, cho đến khi cô vào phòng ngủ rồi khóa trái cửa lại. Cô đau bao nhiêu thì anh đau bấy nhiêu, nhưng chắc cô không biết, anh còn đau hơn cả cô.

    ………………………………….

    Sau khi về phòng, Lương Vũ Tranh cứ ngồi im ở trên giường, hai bàn tay đặt lên trên bụng. Cô nhớ lại tất cả mọi chuyện, từ chuyện về bố mẹ cho đến chuyện của cô và Hạ Quân Dật.

    Trước kia cô đã từng yêu anh bao nhiêu, cảm kích anh bao nhiêu thì bây giờ cô hận anh bấy nhiêu. Lương Vũ Tranh cứ mãi tự hỏi, rốt cuộc là cô đã gây ra tội lớn gì để giờ phải gánh chịu những chuyện này. Người ở bên cùng cô suốt 4 tháng, cha của con cô giờ đây lại biến thành kẻ giết bố mẹ cô, là kẻ thù vốn không đội trời chung với cô.

    Đây rốt cuộc là gì?

    ……………………………………..

    Hạ Quân Dật gọi Tống Cường đến thư phòng của anh. Chưa đầy 10 phút sau, Tống Cường đã xuất hiện.

    Sự việc vừa rồi, một vệ sĩ đã gọi điện báo cho Tống Cường biết nên anh ta cũng không quá kinh ngạc. Khẩu súng vẫn nằm trên sàn nhà, còn cửa kính thì đã vỡ nát.

    - Tiên sinh.

    - Ừ. Đến rồi à?

    Hạ Quân Dật lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Tống Cường, gương mặt anh vẫn giữ vẻ thâm trầm như cũ.

    - Chuyện này…

    - Tống Cường, cậu tăng cường thêm người bảo vệ chặt chẽ Minh viên cho tôi, bên chỗ của Lý Bội Linh cũng thêm người. Không được để Lý Bội Linh tiếp xúc với bất kỳ ai.

    - Vâng ạ.

    - Còn nữa, nếu như Thẩm Gia Tuấn đã nói với Vũ Tranh về chuyện của Lương Quang thì chắc chắn cảnh sát sẽ đến tìm tôi sớm thôi. Nhưng có một điều mà tôi có thể khẳng định, cảnh sát cho đến hiện giờ không tìm được chứng cứ chính xác, chỉ nói miệng thôi.

    Tống Cường nhìn Hạ Quân Dật. Anh ta chắc chắn với chuyện như thế này đối với Hạ Quân Dật chỉ là chuyện nhỏ.

    - Cũng đừng để cho Lương Vũ Tranh ra ngoài nửa bước, trông chừng thật kỹ lưỡng. Chuyện cô ấy mang thai giờ ai cũng biết cả rồi, nguy hiểm cũng lớn hơn.

    - Nhưng mà tiên sinh, sợ rằng Lương tiểu thư sẽ không chịu nghe. Cô ấy sẽ nghĩ cách để rời khỏi Minh viên.

    - Dù làm cách gì đi chăng nữa cũng phải giữ cô ấy ở lại Minh viên bằng được.

    - Vâng.

    Hạ Quân Dật lúc này mới đứng dậy, nói:

    - Được rồi, cậu về đi, giải quyết những chuyện cũ trước đi.

    - Thuộc hạ đã rõ.

    Tống Cường rời khỏi, Hạ Quân Dật đi đến trước cửa thư phòng nhìn sang phòng ngủ. Anh thở dài.
  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 104: Lại Đến Sở Cảnh Sát

    Minh viên được tăng cường một lượng lớn vệ sĩ đến bảo vệ khiến cho Thẩm Gia Tuấn cùng với những cảnh sát khác cũng phải kinh ngạc. Hôm nay, Thẩm Gia Tuấn đến Minh viên là muốn mời Hạ Quân Dật một lần nữa đến sở cảnh sát.

    - Thím Lý, Vũ Tranh đã ăn gì chưa?

    - Tiên sinh, tiểu thư vẫn không chịu ăn sáng.

    Trước mặt Thẩm Gia Tuấn và đám cảnh sát, Hạ Quân Dật vẫn bình thản ngồi ở phòng khách hỏi chuyện thím Lý.

    - Bây giờ cô ấy đang mang thai, không ăn gì sẽ không tốt cho sức khỏe cô ấy cũng như đứa bé. Thím nghĩ cách để cho cô ấy ăn.

    - Vâng.

    - Hạ tiên sinh, hôm nay chúng tôi đến đây là muốn mời anh đến sở cảnh sát hợp tác điều tra vụ án của ông Lương Quang và vợ của ông ta, họ cũng chính là bố mẹ của cô Lương Vũ Tranh.

    Thấy Hạ Quân Dật không thèm để ý đến mình, Thẩm Gia Tuấn khá tức giận nói lớn.

    - Được, đi thôi.

    - Tiên sinh!

    Tống Cường có ý muốn ngăn cản Hạ Quân Dật nhưng anh lại cười, giọng bình thản nói:

    - Cũng chỉ là sở cảnh sát thôi.

    Hạ Quân Dật đi lướt qua Tống Cường, cùng đám người của Thẩm Gia Tuấn đến sở cảnh sát.

    Tống Cường vội cầm điện thoại, bấm số gọi đi:

    - Luật sư Tống, tiên sinh lại bị cảnh sát đưa đi rồi.

    Ở lầu trên, Lương Vũ Tranh đã nhìn rõ tất cả những chuyện xảy ra, nhưng cô không nói gì, lẳng lặng trở về phòng.

    ……………………………………….

    Trong phòng hỏi cung của sở cảnh sát, ngồi bên cạnh Hạ Quân Dật chính là Tống Thừa Huân. Thẩm Gia Tuấn phụ trách hỏi cung.

    - Hạ tiên sinh, vụ án ông Lương Quang, Tổng giám đốc của công ty Vĩnh Nghiệp tự tử vào ngày 6/2 anh có biết không?

    - Biết.

    - Anh và ông Lương luôn đối đầu nhau rất kịch liệt trên thương trường, ngoài đời cũng vậy?

    - Cảnh sát Thẩm, cậu là một người cảnh sát, nói chuyện thì cũng cần có chứng cứ chứ? Đừng nghĩ chỉ cần vài ba câu nói là cậu có thể ép tôi nhận tội về mình.

    Thẩm Gia Tuấn đã từng gặp qua Hạ Quân Dật, cũng đã từng được lĩnh giáo miệng lưỡi của anh. Mặc dù biết hôm nay khó lòng mà moi được thông tin gì từ Hạ Quân Dật nhưng anh cũng muốn thử một lần.

    - Cảnh sát Thẩm, không biết cậu đã tìm hiểu kỹ về vụ án của ông Lương Quang hay chưa, mặc dù thân chủ của tôi bị tình nghi, nhưng cậu không đưa ra được bằng chứng xác thực thì tất cả mới chỉ là nghi vấn mà thôi. Cả cậu và tôi đều biết rõ luật mà, đúng không?

    Tống Thừa Huân lúc này mới lên tiếng, thể hiện bản lĩnh của một luật sư giỏi.

    - Nhưng mà Hạ tiên sinh, cho dù anh thật sự có tội hay vô tội thì tôi cũng mong anh sẽ hợp tác với chúng tôi.

    - Là một công dân tốt thì đương nhiên sẽ hợp tác với cảnh sát.

    Thẩm Gia Tuấn không thể chịu nổi cái tính tưng tửng, coi thường người khác của Hạ Quân Dật nhưng anh vẫn cố nín nhịn.

    - Hạ tiên sinh, anh có biết trước khi nhảy lầu tự tử, ông Lương đã nhận được một cuộc điện thoại không? Bên chúng tôi nghi ngờ cuộc gọi ấy đã tác động mạnh đến ông Lương, đến nỗi ông ấy phải nhảy lầu. Anh nghĩ sao về việc này?

    - Cảnh sát Thẩm, theo tôi nhớ thì cuộc gọi đó là đến từ điện thoại công cộng, muốn điều tra ra ai gọi thì quả thực là rất khó. Một bằng chứng rõ ràng nhất chứng minh Hạ tiên sinh đây không giết ông Lương chính là camera trên tầng thượng. Xin hỏi cảnh sát Thẩm, trong đoạn video ghi lại ấy, cậu có thấy Hạ tiên sinh đây đẩy ông Lương Quang xuống đất hay không hay là chính ông ta tự nhảy?

    - Hạ tiên sinh, tôi nghi ngờ anh lúc đấy đã bắt cóc bà Lương cùng Lương Vũ Tranh tiểu thư để uy hiếp ông Lương, ép ông ta phải nhảy lầu. Công ty Vĩnh Nghiệp trước đó tại sao lại dễ dàng sụp đổ như vậy chứ, chẳng phải là do anh à? Ở thành phố B này, ngoài Trình tổng Trình Minh Viễn, Lưu tổng Lưu Cảnh Dương và Hạ tổng Hạ Tuyết Dao thì anh là người duy nhất có thể thao túng thương giới mà thôi.

    Nghe những lời buộc tội này, Hạ Quân Dật nở một nụ cười như có như không cùng với màn vỗ tay khen ngợi:

    - Cảnh sát Thẩm này, tôi thật sự rất khâm phục những suy đoán hay ho kia của cậu. Để trở thành một cảnh sát, chắc cậu phải đọc và xem không ít phim truyện trinh thám nhỉ?

    - Chẳng phải đó là sự thật hay sao? Anh còn muốn chối cãi gì nữa hả Hạ Quân Dật tiên sinh?

    - Phải, tôi thừa nhận.

    Câu nói của Hạ Quân Dật khiến cho cả Tống Thừa Huân lẫn Thẩm Gia Tuấn đều ngạc nhiên.
  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 105: Nếu Thiên Đường Có Anh

    Thẩm Gia Tuấn nhíu mày nhìn bộ dáng quá đỗi bình thản kia của Hạ Quân Dật. Anh ta nghi ngờ câu nói kia của Hạ Quân Dật.

    - Tôi thừa nhận, ở thành phố B này tôi có thể hô phong hoán vũ, có thể thao túng thương giới. Nhưng những người đó không có khả năng giết hại Lương Quang vậy thì tại sao tôi lại trở thành kẻ tình nghi số 1 vậy? Tôi không hiểu điều này lắm.

    - Hạ Quân Dật, anh muốn nói gì?

    - Cảnh sát Thẩm, anh không cảm thấy những lời buộc tội của anh rất vô lý à? Một người tự sát mà anh lại bảo bị ám sát? Chắc những tài liệu trước đây về vụ án anh vẫn chưa đọc kỹ rồi. Hãy nhớ rằng, hôm mà Lương Quang chết, Hạ tiên sinh đây không hề cho người bắt cóc bà Lương cùng Lương tiểu thư để uy hiếp ông ta. Bà Lương hôm đó ra ngoài mua đồ, nhận được tin về chồng thì kinh hoàng đến độ lái xe gây ra tai nạn, về sau trở thành người thực vật, nằm ở trong bệnh viện. Còn Lương Vũ Tranh tiểu thư kia thì sao? Khi bố của cô ấy nhảy lầu, cô ấy vẫn còn đang ở ký túc xá của trường đại học đấy.

    Thẩm Gia Tuấn bị cả Hạ Quân Dật lẫn Tống Thừa Huân chặn họng. Anh quả thật rất nghi ngờ Hạ Quân Dật, nhưng ngoài những lập luận sẵn có ra, anh chẳng có bất kỳ bằng chứng nào.

    - Đội phó, cục trưởng đến rồi ạ.

    Một cảnh sát khác đẩy cửa vào báo cáo. Thẩm Gia Tuấn quay sang nhìn Hạ Quân Dật, anh lúc này vẫn đang nở nụ cười như có như không ấy, cùng với gương mặt, ánh mắt đầy vẻ châm chọc mỉa mai.

    ……………………………………..

    Khi Thẩm Gia Tuấn vừa bước ra phòng hỏi cung, anh đã nhìn thấy ngay cục trưởng và bên cạnh còn có cả Lưu Cảnh Dương.

    - Gia Tuấn, uổng cho cậu là một cảnh sát tài năng. Vụ việc này không có chứng cứ mà cậu lại bắt Hạ Quân Dật về đây phỏng vấn sao? Rốt cuộc vụ án của Lương Quang cậu đã xem hết chưa?

    Cục trưởng khi nhìn thấy Thẩm Gia Tuấn thì mắng cho anh ta một trận. Thâm Gia Tuấn chỉ im lặng mà không nói gì.

    - Được rồi, chuyện này tôi sẽ xử lý cậu sau. Thả Hạ Quân Dật ra. Khi nào cậu có bằng chứng xác thực chứng minh anh ta đã giết vợ chồng Lương Quang thì hãy cầm giấy đến bắt người.

    - Vâng.

    Rất nhanh, Hạ Quân Dật đã cùng với Tống Thừa Huân đi ra từ phòng hỏi cung. Dù rất không muốn nhưng đã có chỉ lệnh từ cấp trên, Thẩm Gia Tuấn không thể không thả Hạ Quân Dật.

    Lưu Cảnh Dương thấy Hạ Quân Dật đi ra, anh vỗ nhẹ vào vai của cục trưởng rồi đi đến chỗ Hạ Quân Dật:

    - Với tư cách là một người anh em thân thiết của cậu, mình khuyên cậu nên chăm đi lễ chùa hơn đi. Chỉ trong vòng 2 tháng mà đã bị lôi cổ đến sở cảnh sát này 2 lần liền.

    - Café của sở cảnh sát cũng thật khó uống.

    Hạ Quân Dật vẫn giữ cái vẻ bình thản ấy.

    - Nếu café đã khó uống như thế thì cứ thích chạy đến đây làm gì chứ? Mình nói này, hàng miễn phí nghe thì hay lắm, nhưng làm sao chuẩn bằng hàng mua chứ.

    - Không nghĩ là cậu sẽ đến đây.

    Lưu Cảnh Dương nói nhỏ với Hạ Quân Dật:

    - Tống Cường gọi điện cho mình thông báo tình hình của cậu, mình ngay lập tức lôi cổ cục trưởng đến đấy. Thấy mình tốt không?

    - Mình nên cảm ơn cậu?

    - Thôi khỏi cần. Hay bây giờ ra ngoài làm một bữa trừ nạn cho cậu đi nhỉ? Gọi cả Minh Viễn, Tôn Hạo luôn.

    - Mình muốn về Minh viên, cậu thích tụ tập ai thì tụ tập.

    Nói xong, Hạ Quân Dật đi luôn. Lưu Cảnh Dương nhìn sang Tống Thừa Huân, lắc đầu chán nản.

    - Cậu ta đúng là không hiểu ý tốt của mình mà.

    - Để mình đi cùng cậu.

    - Đi thôi.

    ……………………………………..

    Hạ Quân Dật khi vừa trở về Minh viên thì đã đến ngay phòng ngủ để xem Lương Vũ Tranh thế nào. Cửa phòng đã không còn khóa nữa, anh đẩy nhẹ đi vào trong.

    Thấy Lương Vũ Tranh đang ngồi ở sofa đọc truyện, Hạ Quân Dật cảm thấy an tâm hơn. Thím Lý vừa rồi có nói với anh, cả ngày hôm nay Lương Vũ Tranh đều ăn đầy đủ các bữa. Vậy mà ban đầu anh cứ nghĩ, vì chuyện này mà cô sẽ tuyệt thực.

    Gấp lại quyển truyện Nếu thiên đường có anh, Lương Vũ Tranh quay sang hỏi Hạ Quân Dật đang ngồi bên cạnh:

    - Nếu trên đời này có thiên đường thật, anh có muốn ở đấy không?

    - Thiên đường… Em thì chắc chắn có thể ở đấy, nhưng tôi thì không.

    - Tại sao?

    - Không phải từ trước đến nay em vẫn luôn muốn đẩy tôi xuống địa ngục à?

    Phải, đúng là cô rất muốn đẩy anh xuống địa ngục. Nhưng nếu thiên đường có anh thì sẽ thế nào?
  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 106: Đó Là Định Mệnh

    Thật sự không thể tin nổi, một chuyện lớn như vậy đã xảy ra nhưng Hạ Quân Dật và Lương Vũ Tranh có thể ngồi đối diện với nhau ăn sáng, giữ một thái độ hết sức bình thản. Nhưng so với trước đây, Lương Vũ Tranh đã chẳng còn để ý đến Hạ Quân Dật nữa.

    - Hiện tại, em cứ nên ở lại Minh viên đi.

    Sau một hồi lâu yên ắng đến ngạt thở, cuối cùng Hạ Quân Dật cũng đã lên tiếng nói trước.

    Lương Vũ Tranh nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Hạ Quân Dật, giống như anh, cô cũng nói cái giọng không lớn cũng không nhỏ và cũng rất đỗi bình thản:

    - Chuyện mấy ngày hôm nay đã như vậy, anh nghĩ tôi còn lý do gì để ở lại đây? Hình như rất không thích hợp.

    - Tình hình hiện nay rất không ổn định, bây giờ thì ai cũng biết rõ em là người phụ nữ bên cạnh tôi, có ảnh hưởng lớn đến tôi. Tôi không muốn em gặp bất cứ chuyện gì. Chỉ khi em ở Minh viên, tôi mới cảm thấy yên tâm. Sau khi mọi chuyện đã trở lại bình thường, những ân oán thù hận gì đó lúc ấy sẽ giải quyết.

    Lương Vũ Tranh lại một lần nữa im lặng, nhưng dù như thế thì Hạ Quân Dật vẫn nhận ra, cô đã đồng ý sẽ ở lại Minh viên này.

    - Phải rồi, mấy ngày nay tôi sẽ rất bận nên em phải tự chăm sóc bản thân em thật tốt, bởi vì em đang mang thai, em không muốn lo cho em thì cũng phải lo cho con.

    Không biết làm sao, trong tình huống này, Lương Vũ Tranh lại chẳng thể nói được lời gì với Hạ Quân Dật. Cô biết, cô yêu anh, nhưng anh hại chết bố mẹ cô, khiến gia đình cô tan nát là sự thật. Yêu càng nhiều, hận càng sâu, càng khiến cho bản thân mình đau lòng. Nhưng Lương Vũ Tranh cô biết làm thế nào? Định mệnh đã an bài số mệnh của cô và Hạ Quân Dật như vậy, không thể thay đổi được nữa.

    - Tôi có thể hỏi anh một việc không?

    - Em hỏi đi.

    - Như anh vừa nói, liệu sau khi chúng ta giải quyết xong mọi vấn đề, tôi có thể rời khỏi đây không?

    Tay cầm tách café của Hạ Quân Dật bỗng chững lại. Quả thật, anh mới chỉ nghĩ về việc giữ Lương Vũ Tranh ở lại mà chưa tính đến việc sau khi mọi chuyện ổn định, cô sẽ muốn đi.

    - Chuyện đấy… có thể nói sau không?

    - Không cần đâu, có lẽ lúc này là lúc thích hợp.

    Đặt tách café xuống bàn, Hạ Quân Dật ngồi trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói:

    - Được, nếu em đã muốn, tôi sẽ để em đi. Nhưng bây giờ, em chưa cần phải lo đến lúc đấy đâu.

    - Cảm ơn.

    Một câu “Cảm ơn” hết sức lạnh lùng ấy của Lương Vũ Tranh khiến Hạ Quân Dật mất hết niềm tin vào tương lai sau này của họ. Nhưng anh lại không muốn ép cô phải ở bên anh.

    ………………………………….

    Chuyện lớn như vậy, đương nhiên Lương Vũ Tranh cũng có nói qua với Vương Nhã Đồng. Sau khi Hạ Quân Dật đi làm không được bao lâu thì Vương Nhã Đồng đã đến. Sau một loạt những thủ tục kiểm tra nghiêm ngặt cùng với lời “bảo kê” của Lương Vũ Tranh, cuối cùng Vương Nhã Đồng cũng có thể vào được Minh viên.

    - Minh viên này đẹp thật đấy, nhưng nó chẳng khác gì nhà tù cả. Mấy chục vệ sĩ vây quanh cùng một loạt camera giám sát, nếu không nói thì người ta sẽ nghĩ cậu là trọng phạm đấy. Mà Hạ Quân Dật có cần làm quá lên như thế không?

    Lương Vũ Tranh nghe những lời này của Vương Nhã Đồng chỉ buồn cười, tay cầm tách trà lên, từ từ uống.

    - Nhưng mà Vũ Tranh, chuyện của cậu và Hạ Quân Dật đã như thế, theo tính cách của cậu không phải là nên rời Minh viên này càng sớm càng tốt hay sao? Sao vẫn ở đây?

    - Hạ Quân Dật nói, tình hình hiện tại rất bất ổn, mình có lẽ sẽ gặp nguy hiểm nên cứ tạm ở lại Minh viên này trước. Sau khi giải quyết xong tất cả mọi chuyện, mình sẽ rời đi, cùng với Hạ Quân Dật khi ấy chính thức không còn mối quan hệ gì nữa.

    Vương Nhã Đồng nhìn Lương Vũ Tranh, sau đó thì nhìn xuống bụng của cô, thắc mắc hỏi:

    - Cậu đang mang thai con của Hạ Quân Dật, chẳng lẽ anh ta chịu trơ mắt để cậu rời đi dễ dàng như vậy à? Cách làm này hình như không giống như của anh ta.

    - Có giống hay không đối với mình đều không quan trọng nữa rồi. Dù sớm hay muộn, mình cũng bắt buộc phải rời khỏi Hạ Quân Dật, rời khỏi Minh viên này.

    - Mặc dù mình rất mong là con nuôi của mình sẽ sống một cuộc có đầy đủ cả bố lẫn mẹ, nhưng e rằng hiện tại, điều này là không thể. Vũ Tranh, đừng lo nghĩ gì cả, chẳng phải mọi chuyện chỉ là bắt đầu lại thôi sao? Mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu. Yên tâm đi.
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 107: Cuộc Gặp Gỡ Không Ngờ Tới

    Những lúc như thế này mới biết được, ai đối với mình thật sự tốt, còn ai đối với mình thì ngoảnh mặt làm ngơ. Lương Vũ Tranh rất cảm động trước những lời này của Vương Nhã Đồng.

    - Mà Vũ Tranh, thật sự là hôm trước, Hạ Quân Dật đã đưa súng cho cậu để cậu bắn anh ta sao?

    - Ừ.

    - Chẳng lẽ anh ta không muốn sống nữa sao? Lỡ như cậu bóp cò thật thì anh ta tiêu đời là cái chắc chắn.

    Lương Vũ Tranh khi ấy cũng chẳng thể hiểu nổi, nguyên nhân gì lại khiến cho Hạ Quân Dật đưa cô một khẩu súng lắp sẵn đạn, còn chỉ cho cô cách bắn súng nữa. Anh không nghĩ đến việc cô sẽ nổ súng sao? Anh thật sự không cần mạng nữa ư? Hay là anh đã quá hiểu cô, biết rằng cô không thể nào xuống tay được?

    Khi Lương Vũ Tranh đang định nói gì đó với Vương Nhã Đồng thì một vệ sĩ đẩy cửa đi vào, cúi đầu báo cáo:

    - Lương tiểu thư, bên ngoài có luật sư Tống Thừa Huân đến. Cô có muốn gặp anh ta không?

    - Mời anh ta vào đây đi?

    - Vâng.

    Không lâu sau, Tống Thừa Huân đã đi vào trong. Anh ta nhìn Vương Nhã Đồng rồi lại nhìn Lương Vũ Tranh:

    - Thì ra Lương tiểu thư đang bận.

    - Không có gì, cô ấy là bạn của tôi. Nhưng mà luật sư Tống, anh đến hơi trễ rồi, Hạ Quân Dật đã đi làm. Anh là luật sư đại diện cho Hạ Quân Dật nhưng hình như không rõ lịch trình của anh ta thì phải.

    - Lương tiểu thư, tôi đương nhiên là biết rõ lịch trình của Hạ Quân Dật, nếu không tôi đã chẳng đến đây.

    Lương Vũ Tranh yên lặng không nói gì. Giờ cô đã hiểu mục đích đến đây của Tống Thừa Huân.

    - Hôm nay tôi đến đây là muốn gặp riêng cô để nói chuyện, Lương tiểu thư. Nếu cô cảm thấy không phiền.

    - Được.

    Lương Vũ Tranh quay sang nhìn Vương Nhã Đồng, nói:

    - Nhã Đồng, cậu lên phòng nghỉ ở trên lầu đợi mình, sau khi nói chuyện xong với luật sư Tống đây, mình sẽ lên.

    Sau đó, Lương Vũ Tranh bảo Tiểu Hoa đưa Vương Nhã Đồng lên phòng nghỉ. Thím Lý sau khi đưa trà lên, Lương Vũ Tranh và Tống Thừa Huân mới có một cuộc trò chuyện đàng hoàng:

    - Luật sư Tống, chuyện mà anh muốn nói với tôi chắc là có liên quan chặt chẽ đến Hạ Quân Dật, có phải chính là chuyện tôi hôm nọ đã giơ súng định bắn anh ta không?

    - Cô cũng rất nhạy bén đấy, tôi đương nhiên rất thích nói chuyện với những người thông minh. Nhưng mà Lương tiểu thư, tôi hỏi thẳng, cô thật sự cho rằng Hạ Quân Dật có liên quan đến cái chết của bố mẹ cô hay sao? Cô nghĩ phiến diện như vậy à?

    Lương Vũ Tranh mỉm cười lắc đầu, dù đối mặt với một người có tài ăn nói như Tống Thừa Huân nhưng cô vẫn không hề lép vế:

    - Luật sư Tống, chuyện này chắc anh chưa biết nhỉ?

    Câu nói lấp lửng kia của Lương Vũ Tranh càng khiến cho Tống Thừa Huân thêm tò mò.

    - Cô muốn nói gì? Nếu đã muốn nói thì cứ nói thẳng ra, đừng có úp úp mở mở như thế.

    - Tôi muốn nói, tôi đã có lúc tin tưởng Hạ Quân Dật không hề có liên quan đến việc bố mẹ tôi bị giết hại. Ở hiện trường vụ án của bố tôi ngày đó, Hạ Quân Dật không hề xuất hiện, vậy thì anh ta đã làm cách nào để khiến bố tôi phải nhảy lầu đây? Một cuộc gọi không rõ ràng kia? Vậy thì anh ta đã nói những gì? Những thứ đó ắt hẳn phải có tác động lớn đến mức khiến cho bố tôi cảm thấy nếu ông không chết thì không được? Khi mẹ tôi mất, anh ta tuy có đến bệnh viện, trên tay nắm của phòng bệnh rõ ràng có dấu vân tay của anh ta nhưng không thể khẳng định rõ ràng chuyện đó anh ta có nhúng tay vào không.

    - Vậy tại sao cô lại bắn Hạ Quân Dật? Chẳng phải cô nói là cô tin tưởng cậu ấy hay sao?

    - Luật sư Tống, tôi có đủ mọi lập luận để khiến bản thân nên tin tưởng Hạ Quân Dật một cách tuyệt đối. Nhưng mà anh nghĩ thử xem, tôi đã tin Hạ Quân Dật như vậy thì đương nhiên phải tin những lời nói của anh ta đúng không? Trước mặt tôi, Hạ Quân Dật đã thừa nhận chính anh ta hại chết bố mẹ tôi.

    Chính Tống Thừa Huân cũng rất kinh ngạc, chỉ thốt lên được một câu:

    - Cái gì?

    - Nếu Hạ Quân Dật đã nói thẳng thắn như thế thì tôi cũng nên tin, có phải không?

    - Lương Vũ Tranh, nếu như Hạ Quân Dật đã nói như thế, tại sao cô vẫn còn ở lại Minh viên này?

    Lương Vũ Tranh vẫn cứ bình thản mà uống trà, nhấp từng ngụm nhỏ, mãi mới trả lời:

    - Vì ân oán giữa tôi và anh ta còn chưa tính xong.
  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 108: Thắc Mắc

    Sau cuộc họp dài đằng đẵng, cuối cùng Hạ Quân Dật cũng trở về phòng làm việc. Vừa mới ngồi xuống, anh đã mở máy tính lên xem video những hoạt động sáng nay của Lương Vũ Tranh ở Minh viên. Nhưng khi nhìn thấy Tống Thừa Huân, Hạ Quân Dật bỗng nhíu mày.

    Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên khiến Hạ Quân Dật chưa kịp nghe đoạn đối thoại giữa Lương Vũ Tranh và Tống Thừa Huân.

    - “Tổng giám đốc, có luật sư Tống đến ạ.” – Giọng của Tiffany nói qua điện thoại vẫn nhẹ nhàng như vậy.

    - Cho cậu ta vào đi.

    - “Vâng.”

    Không lâu sau, Tống Thừa Huân đã tự đẩy cửa đi vào. Anh ta rất thản nhiên ngồi hẳn xuống sofa, tự rót cho mình ly rượu.

    Hạ Quân Dật cũng tắt đoạn video kia đi, đi ra chỗ sofa, ngồi vắt chéo chân, dựa hẳn lưng vào ghế.

    - Chắc là cậu đã biết rõ hôm nay mình đến gặp Lương Vũ Tranh là có chuyện gì rồi đúng không?

    - Cậu cũng biết à?

    - Sao lại không biết chứ? Cả Minh viên rộng lớn chỗ nào cũng lắp camera, cậu đã huy động một đống vệ sĩ đến bảo vệ Minh viên thì không có lý gì không lắp thêm camera giám sát. Và những hình ảnh thu được sẽ được chuyển trực tiếp đến chiếc laptop kia của cậu.

    Tống Thừa Huân vừa nói vừa nhìn về phía chiếc laptop đang đặt trên bàn làm việc của Hạ Quân Dật. Lúc này, Hạ Quân Dật chỉ nở một nụ cười nhạt nhẽo:

    - Nói đi, cậu đã nói những gì với Lương Vũ Tranh? Mình vẫn chưa kịp xem xem hai người đã nói gì.

    - Nói về chuyện Lương Vũ Tranh cầm súng bắn cậu. Hôm trước mình có nghe Tống Cường nói qua nhưng không rõ lắm. Minh thật không ngờ cậu còn lấy súng ra, lắp đạn rồi đưa cho Lương Vũ Tranh, dạy cho cô ta cách bắn nữa chứ. Đầu óc cậu lúc đấy có vấn đề à?

    Lời nói của Tống Thừa Huân tuy có nặng lời thật nhưng với tư cách là một người bạn, một luật sư đại diện của Hạ Quân Dật, anh ta không thể không lo cho tính mạng của Hạ Quân Dật.

    Nhưng dù lời nói kia của Tống Thừa Huân có khó nghe đến mức nào, Hạ Quân Dật cũng vẫn yên lặng, không phản bác gì.

    - Mình hỏi này, rốt cuộc là cậu thật sự đem tính mạng cậu đặt vào trong tay của Lương Vũ Tranh hay ngay từ đầu cậu đã đoán ra rằng cô ta sẽ không thể nào giết cậu? Trong lòng Lương Vũ Tranh lúc này, cậu chính là kẻ thù số 1 của cô ta đấy, có biết không? Nếu như cô ta không kiềm chế được bản thân, e rằng hôm nay mình đã phải đến nghĩa trang thăm cậu rồi, đâu có thư thái ngồi đây thế này.

    - Tùy theo cách nghĩ của mọi người thôi. Có người sẽ nghĩ mình bằng lòng chết dưới tay của Lương Vũ Tranh thì cũng có người cho rằng, mình đã biết từ lâu Lương Vũ Tranh sẽ không nổ súng.

    - Mình thuộc dạng người thứ hai. Mình không nghĩ cậu lại có tình cảm đến mức chết vì Lương Vũ Tranh.

    Hạ Quân Dật nhún vai, lại tiếp tục giữ im lặng.

    Tống Thừa Huân cứ nghĩ mãi về những điều mà Lương Vũ Tranh đã nói cho anh ta lúc ở Minh viên. Ân oán thù hận? Cái được gọi là ân oán thù hận ở đây phải do Hạ Quân Dật tìm cô tính sổ chứ không phải là ngược lại. Nhưng anh ta cũng không đến việc, Lương Vũ Tranh lại thật sự bình tĩnh đến mức thế này, thản nhiên đáp trả lại mọi câu nói của anh ta, khiến anh ta rơi vào tình thế khó.

    - Cậu đã điều tra được kẻ đứng sau giật dây cho Lâm Kiệt chưa? Mãi chưa ra được kết quả gì, chắc không phải là người của cậu quá vô dụng hay đối phương quá thông minh nham hiểm?

    - Tên đó giấu đầu và cũng chẳng để lộ đuôi. Nhưng mình tin chắc hắn sẽ có hành động sớm thôi. Còn nữa, người của mình, tốt nhất cậu đừng nên bình xét. Nếu muốn biết có vô dụng hay không, cậu có nên thử một chút không hả Tống đại luật sư?

    - Thôi thôi, người của cậu lợi hại.

    Hạ Quân Dật lúc này mới tự rót cho mình một ly rượu, từ từ thưởng thức hương vị đậm đà kia.

    - À phải, mình nghe nói tối nay là bữa tiệc của thương hội, có một doanh nhân nổi tiếng cũng từ nước ngoài trở về, đó là Hàn Bính Sinh. Nghe bảo ông ta cũng muốn tranh chức Chủ tịch thương hội thành phố B đúng không? Hình như ông ta cũng không phải loại vừa.

    - Hàn Bính Sinh cuối cùng cũng đã trở về rồi à?

    - Ông ta là ai thế?

    - Mình với cậu quen nhau mới 7 năm, mối quan hệ trước đó của mình thì cậu đương nhiên không biết. Hàn Bính Sinh là bố của Hàn Minh, nhưng ông ta đã ra nước ngoài sinh sống 20 năm nay. Còn Hàn Minh năm xưa lại muốn về thành phố B. Sau khi Hàn Minh chết, Hàn Bính Sinh cũng không trở lại thành phố B nữa.

    Tống Thừa Huân nghe vậy thì gật gù, lắc nhẹ ly rượu vang ở trên tay, giọng có phần tò mò:

    - Minh Viễn đã nắm giữ vị trí Chủ tịch này 3 năm, đến nay đã hết nhiệm kỳ. Lần này Hàn Bính Sinh về nước và muốn tranh chức này, e rằng ở đằng sau nhất định có chuyện gì đó.
  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 109: Tiệc Thương Hội

    Hạ Quân Dật đặt ly rượu xuống bàn, hơi nhíu mày lại:

    - Mình cũng biết việc đó. Kể từ sau khi Hàn Minh chết, mối quan hệ giữa Hạ gia và Hàn Bính Sinh cũng từ đó mà rạn nứt hoàn toàn, bây giờ thì coi nhau như người lạ.

    - Mình chỉ là một luật sư, không liên quan gì đến thương giới của các cậu. Nhưng nếu Minh Viễn năm nay hết nhiệm kỳ thì ai là người có thể thay thế cậu ấy trong nhiệm kỳ tiếp theo?

    - Nếu như mình không lầm thì có lẽ năm nay vị trí Chủ tịch thương hội sẽ do Cảnh Dương đảm nhiệm. Nhưng mà lần này Hàn Bính Sinh về, e rằng Cảnh Dương sẽ rất khó có được vị trí này.

    Cả phòng làm việc của Hạ Quân Dật bỗng trở nên im ắng lạ thường thì chẳng có ai chịu lên tiếng.

    …………………………………………

    Khách sạn Hoàng Thiên.

    Khi Hạ Quân Dật cùng trợ lý đến hội trường tổ chức bữa tiệc của thương hội thành phố B thì những doanh nhân khác cũng đã đến gần đủ. Là một trong những cái tên quyền lực nhất thành phố B hiện tại, đương nhiên khi Hạ Quân Dật đến, tất cả mọi người đều chú ý đến anh.

    - Quân Dật, chuyện Hàn Bính Sinh trở về thành phố B này chắc cậu cũng biết rồi chứ?

    Vừa mới đến không lâu, Hạ Quân Dật đã bị Trình Minh Viễn kéo đến chỗ của Lưu Cảnh Dương và Hạ Tuyết Dao.

    - Chuyện này mình biết rồi, nhưng vì nguyên nhân gì mà ông ta lại về đây thì mình cũng không rõ nữa.

    - Em thấy, vị trí Chủ tịch thương hội năm nay, người kế nhiệm cho Minh Viễn thì chỉ có anh rể thôi. Nhưng Hàn Bính Sinh cũng muốn nhúng tay vào chuyện thương hội thành phố B thì chắc chắn, mục đích về đây của ông ta không hề đơn giản.

    - Mình cũng nghĩ như Tuyết Dao. Mối quan hệ giữa hai nhà Hạ - Hàn đã tan vỡ từ lâu, liệu có phải lần này Hạ Bính Sinh trở về là muốn nhắm vào cậu không Quân Dật?

    Nghe đến đây, Hạ Quân Dật nhíu mày lại. Những chuyện thế này, anh đã nghĩ qua không chỉ một lần.

    Khi Hạ Quân Dật quay sang nhìn cánh cửa chính của hội trường, cũng là lúc Hàn Bính Sinh đi vào. Ngay lập tức, Hàn Bính Sinh từ xa đã nhận ra ngay Hạ Quân Dật, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn.

    - Hàn Bính Sinh này có thể nổi ở nước ngoài, nhưng một khi đã về thành phố B này, không có thành tựu thì chẳng là cái gì. Anh rể, anh yên tâm, vị trí Chủ tịch thương hội này chắc chắn thuộc về anh.

    - Tuyết Dao, đừng nên khinh địch quá. Hàn Bính Sinh này e rằng không hề đơn giản như vậy đâu.

    - Mình thấy Tuyết Dao nói cũng đúng. Hàn Bính Sinh không thể nào được ngồi lên vị trí Chủ tịch thương hội kia. Nếu ông ta có được vị trí ấy, chắc sẽ có chuyện.

    Cả bốn người bọn họ cũng không thể ngờ đến việc Hàn Bính Sinh lại đi ra chỗ này. Ông ta nhìn chằm chằm vào Hạ Quân Dật, cất giọng đầy châm chọc và mỉa mai:

    - Thật không thể ngờ lại có thể gặp được Tứ tổng của thành phố B ở tại đây. Tôi có nên vinh hạnh hay không?

    - Hàn tiên sinh, ông tạo dựng được sự nghiệp lớn ở nước ngoài, sao giờ lại về thành phố B này vậy?

    - Hai vị Tổng giám đốc, nói cho cùng thì thành phố B cũng là quê hương của Hàn mỗ đây. Ở nước ngoài lâu rồi, không tránh khỏi việc thường xuyên nhớ về quê hương.

    Cho dù là trả lời câu hỏi của Lưu Cảnh Dương và Hạ Tuyết Dao, nhưng ánh mắt của Hàn Bính Sinh lại chỉ hướng về Hạ Quân Dật. Đương nhiên, Hạ Quân Dật cũng nhìn ra ánh mắt ấy. Anh chỉ nhếch miệng cười, muốn xem xem Hàn Bính Sinh còn muốn nói gì.

    - Tôi nghe nói, Hàn tổng đây quay về thành phố B không chỉ là muốn thăm quê hương, mà còn muốn cả vị trí Chủ tịch thương hội nữa. Không biết có đúng không?

    - Trình tổng, anh không nghe nhầm đâu, lần này tôi về đây là muốn phát triển sự nghiệp ở cả thành phố B và cũng muốn trở thành Chủ tịch thương hội.

    - Hàn tổng có vẻ như rất chắc chắn với việc ông sẽ giành được vị trí Chủ tịch thương hội thì phải.

    - Với những thương nhân như tôi và Trình tổng đây, tự tin và chắc chắn là điều rất quan trọng, anh đương nhiên là phải biết rõ. Tôi nhớ Hạ tổng tài đây đã từng nói về sự tự tin và chắc chắn trong một bài báo nào đó, đúng không Tổng giám đốc Hạ.

    Hàn Bính Sinh lại nhìn chằm chằm vào Hạ Quân Dật như muốn tạo ra áp lực lớn cho anh. Nhưng dường như đối với Hạ Quân Dật, áp lực này chẳng đáng là gì.

Chia sẻ trang này