1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nếu Thiên Đường Có Anh

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 28/11/2016.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 110: Kế Hoạch

    Hạ Quân Dật đi lướt qua Trình Minh Viễn, đứng đối diện với Hàn Bính Sinh, giọng nói thâm trầm vang lên:

    - Hàn tổng, dù ông về đây là có mục đích gì thì cũng đừng mong nó sẽ trở thành hiện thực.

    - Tổng giám đốc Hạ, mục đích của tôi về thành phố B lần này là muốn làm theo tâm nguyện của con trai tôi, Hàn Minh mà thôi. Khi còn sống, nó rất thích thành phố này.

    - Phải, Hàn Minh rất thích thành phố này. Nhưng mà, Hàn tổng, ông cũng biết đấy, thích ở đây chắc không đơn giản như lời ông nói nhỉ? Nếu ông muốn, tôi sẽ cùng ông chơi trò chơi này đến cùng.

    - Kể từ khi đặt chân về thành phố B này, tôi đã sẵn sàng cùng Hạ tổng đây chơi trò chơi này rồi.

    Không nói gì thêm, Hạ Quân Dật chỉ nở một nụ cười như có như không, đi vòng qua chỗ của Hàn Bính Sinh.

    Lưu Cảnh Dương, Hạ Tuyết Dao và Trình Minh Viễn cũng không đứng đó nữa, nhanh chóng rời đi.

    Hàn Bính Sinh lúc này, trên miệng nở ra một nụ cười hết sức lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy.

    ……………………………………….

    Tại biệt thự của Lý Bội Linh.

    Vừa ăn bữa tối xong, Lý Bội Linh đã nói ngay với người giúp việc:

    - Bây giờ tôi lên phòng xem phim, nếu không có gì thì đừng làm phiền tôi. Tôi ghét nhất bị làm phiền.

    - Tôi biết rồi.

    Nói xong, Lý Bội Linh ôm bụng bầu hơn 2 tháng trở về phòng, đóng cửa lại, không quên chốt khóa.

    Vừa vào, Lý Bội Linh đã nhanh chóng nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi sẵn ở sofa. Người đó chính là Lâm Kiệt.

    - Anh đến rồi đấy à?

    - Ừ.

    Sau câu chào hỏi kia, Lý Bội Linh ra kéo rèm cửa lại, thuận tay lấy chiếc điều khiển bật TV lên, mở ra một bộ phim, còn tăng thêm âm lượng nữa. Cô ta biết rõ, phòng này không có cách âm, nên chỉ có thể bật TV to lên mới không khiến người ta nghi ngờ.

    - Hồi chiều cô có nhắn tin cho tôi, nói có việc quan trọng, đó là việc gì vậy? Nói rõ ra xem nào.

    Kể từ sau khi bị Hạ Quân Dật giam lỏng ở tại đây, Lý Bội Linh không được động đến điện thoại. Lần thứ 2 mà Lâm Kiệt đến đây, anh ta đã bí mật mang đến cho Lý Bội Linh một chiếc điện thoại, bảo cô ta giấu kín, nếu có chuyện gì quan trọng thì báo cho anh ta. Hồi chiều nay, Lý Bội Linh nhắn tin cho Lâm Kiệt, bảo cô ta có chuyện rất quan trọng muốn bàn bạc với anh ta, hẹn anh ta tối nay đến.

    - Lâm Kiệt, tôi muốn anh tìm vài người, lập ra kế hoạch bắt cóc Lương Vũ Tranh uy hiếp Hạ Quân Dật.

    - Cô nói cái gì? Cô muốn tôi cho người đi bắt cóc Lương Vũ Tranh sao? Chuyện này để tôi báo với ông Smith trước đã.

    - Lâm Kiệt, tôi biết là ông Smith sẽ không đồng ý với kế hoạch này của tôi, nhưng mà… Anh cũng biết đấy, hiện tại Lương Vũ Tranh đang mang thai, cô ta mang thai thì đương nhiên Hạ Quân Dật sẽ để ý đến cô ta hơn. Tôi tuy cũng mang thai nhưng Hạ Quân Dật có bao giờ để tâm, hắn còn muốn đưa tôi đi xét nghiệm DNA. Con đường của tôi sẽ thuận lợi hơn nếu như Lương Vũ Tranh sảy thai.

    Lâm Kiệt nghe vậy thì nhíu mày suy nghĩ, yên lặng không nói gì, càng khiến cho Lý Bội Linh thêm sốt ruột.

    - Hay như thế này, tôi sẽ gọi điện dụ Lương Vũ Tranh ra ngoài, anh sắp xếp người bắt cóc hay làm gì đó, đủ để khiến cho cô ta sảy thai. Sau đó thì thế nào cũng được.

    - Lý Bội Linh, cô khẳng định sẽ không báo chuyện này cho ông Smith biết sao?

    - Lâm Kiệt, anh hãy nhớ lấy, Hạ Quân Dật là kẻ thù lớn nhất của anh, còn Lương Vũ Tranh lại là người đàn bà ở bên cạnh hắn. Anh có biết anh thành ra như thế này là vì ai không? Tất cả là vì Hạ Quân Dật hết. Muốn đẩy Hạ Quân Dật đến bước đường cùng, trước tiên anh phải cho hắn nếm mùi mất mát đau thương kia. Sau đó chúng ta sẽ từng bước từng bước khiến Hạ Quân Dật phải chết.

    Những lời nói kia của Lý Bội Linh rõ ràng là đã kích động được Lâm Kiệt khi anh ta bắt đầu trở nên tức giận, gương mặt lạnh lùng, trong đầu như chỉ có một ý giết người.

    - Lâm Kiệt, nếu anh không lợi dụng cơ hội này thì sẽ không bao giờ có thể giết được Hạ Quân Dật. Nếu như không ra tay, Hạ Quân Dật sẽ tìm ra được anh và giết chết anh. Anh cũng biết mà, Hạ Quân Dật là người máu lạnh độc ác, sẽ không tha cho anh đâu.

    - Được rồi, cô không cần phải nói nữa, tôi sẽ cùng cô làm chuyện này. Khi về tôi sẽ sắp xếp mọi chuyện ngay lập tức, nếu có gì sẽ báo ngay cho cô. Nhớ đảm bảo an toàn, đừng để người ta nhận ra. Cô cũng gọi điện dụ Lương Vũ Tranh ra khỏi Minh viên đi.

    - Tôi biết rồi.

    Sau cuộc nói chuyện kia, Lâm Kiệt nhanh chóng rời khỏi biệt thự, còn Lý Bội Linh thì nở một nụ cười đắc thắng.
  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Sau 2 ngày, mọi chuyện vẫn bình thường như vậy, không có chuyện gì đặc biệt xảy ra. Lương Vũ Tranh 2 ngày nay đều không ra ngoài, chỉ ở nhà, có lúc thì ngồi nói chuyện với thím Lý, Tiểu Hoa và những người giúp việc khác, có lúc thì ra vườn dạo, có lúc thì lại lên phòng, ngồi ở trong đấy cho đến giờ ăn cơm.

    Nhưng hôm nay Lương Vũ Tranh bắt buộc phải ra ngoài, cô có một cuộc hẹn quan trọng. Cô mặc rất đơn giản, một bộ váy liền màu trắng cùng đôi giày bệt màu trắng.

    Xuống phòng khách, cô gặp phải Hạ Quân Dật đang chuẩn bị đi làm. Vẫn như trước đây, cô mỉm cười lạnh nhạt thay cho lời chào.

    - Em định đi đâu vậy?

    Thấy Lương Vũ Tranh cầm theo cả túi xách, Hạ Quân Dật nhíu mày nhìn cô hỏi.

    - Tôi muốn đến trung tâm thương mại mua mấy thứ đồ.

    - Trung tâm thương mại?

    Lương Vũ Tranh gật đầu.

    - Để tôi bảo lái xe Vương và vệ sĩ đi cùng em.

    - Không cần đâu, mọi chuyện mấy ngày nay cũng bình thường, tôi đi một mình không sợ nguy hiểm gì đâu.

    - Vũ Tranh... Nghe tôi, được không?

    Lương Vũ Tranh hôm nay ra ngoài không hề muốn có vệ sĩ nào đi cùng. Nghe Hạ Quân Dật nói thế, cô nói:

    - Được.

    - Em thật sự không cần tôi đi cùng em sao?

    - Sao vậy? Tổng giám đốc của Tập đoàn DCL muốn đến trung tâm thương mại? Tuần trước tôi và anh vừa mới lên trang đầu báo xong, lần này anh muốn lên nữa hả? Chẳng biết lần trước bọn phóng viên làm gì mà biết cả số điện thoại của tôi, khiến tôi phải đi đổi số mới. Lần này không muốn như lần trước nữa.

    - Vậy em đi đi.

    Lương Vũ Tranh vừa rời khỏi, trong lòng Hạ Quân Dật cảm thấy rất bất an. Chẳng lẽ sắp có chuyện không hay xảy ra sao?

    Anh nhìn theo bóng lưng cô, cô càng ngày càng đi xa, xa khuất tầm mắt anh. Anh cứ đứng mà nhìn theo cô cho đến khi cô rời hẳn mới thôi.

    Hạ Quân Dật ôm ngực trái, anh ngồi phịch xuống sofa. Chuyện này là thế nào? Anh không bị bệnh tim, tại sao lại đau như vậy.

    ……………………………

    Lương Vũ Tranh ngồi trên xe do tài xế Vương lái. Đằng sau còn một xe gồm 5 vệ sĩ nữa. Cô phải cắt đuôi bọn họ.

    Sở dĩ Lương Vũ Tranh đến trung tâm thương mại là vì tối qua cô đã nhận được thoại từ Lý Bội Linh, nói cô ta biết ai là hung thủ đã giết mẹ cô và nói một số bí mật khác khiến cô vô cùng kinh ngạc. Không phải lần trước Hạ Quân Dật đã thừa nhận anh đã giết bố mẹ của cô sao? Hơn nữa, những bí mật kia tại sao Lý Bội Linh lại biết rõ đến như vậy? Mặc dù rất nghi ngờ nhưng Lương Vũ Tranh vẫn quyết định đi gặp cô ta.

    Lý Bội Linh lại bảo rằng Lương Vũ Tranh hãy bí mật đến trung tâm thương mại, nhưng Hạ Quân Dật lại để nhiều vệ sĩ bên cạnh như vậy, thật khó để thoát khỏi bọn họ.

    …………………………………

    Trung tâm thương mại.

    Lương Vũ Tranh giả vờ vui vẻ đi mua sắm để vệ sĩ không quá chú ý đến cô. Vệ sĩ thấy vậy thì cũng bất giác lơ là một chút.

    - Tôi muốn đi nhà vệ sinh. Các anh đều là đàn ông, đi cùng tôi có vẻ hơi bất tiện, hay là các anh đi mua nước rồi đợi tôi ở đây, tôi sẽ nhanh chóng ra ngay.

    - Vâng, chúng tôi biết rồi.

    Lương Vũ Tranh đi theo hướng nhà vệ sinh nhưng lại không vào trong. Lần này thì cắt đuôi được bọn họ rồi.

    Cô lại đi theo một con đường vắng hơn, vòng ra cổng sau.

    ……………………………………

    Tại biệt thự của Lý Bội Linh.

    Việc Hạ Quân Dật xuất hiện ở đây nằm ngoài dự đoán của Lý Bội Linh. Vừa mới bước xuống, Lý Bội Linh đã nhìn thấy gương mặt lạnh lùng đến mức đáng sợ kia của Hạ Quân Dật.

    - Chẳng phải cô nói muốn gặp tôi à?

    - Em chỉ muốn hỏi anh, anh thật sự không tin em đến như vậy sao? Đứa bé thật sự là con của anh mà.

    - Tôi nói cho cô biết, chuyện đứa con tôi sẽ làm cho rõ ràng. Đừng hòng giở trò trước mặt tôi.

    - Quân Dật, em tuy ở bên cạnh anh không lâu, nhưng tại sao anh lại đối với em như thế? Lương Vũ Tranh mang thai thì anh tin tưởng con của cô ta chính là con của anh. Vậy tại sao khi em mang thai, anh lại muốn đưa em đi xét nghiệm DNA? Anh biết em đau lòng thế nào không?

    Tiếng chuông điện thoại của Hạ Quân Dật bất ngờ reo lên, anh lạnh lùng trả lời:

    - Có chuyện gì?

    - "Tổng giám đốc, tiểu thư bị bắt cóc rồi ạ." - Giọng này là giọng của một trong những vệ sĩ đi theo bảo vệ Lương Vũ Tranh.

    - Cái gì?

    Hạ Quân Dật cực kỳ lo lắng, anh nhìn thẳng vào đôi mắt đang giả vờ tội nghiệp kia của Lý Bội Linh.
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    - Nói đi, chuyện Vũ Tranh bị bắt cóc có liên quan gì đến cô không?

    Giọng nói của Hạ Quân Dật khiến người ta lạnh cả người.

    - Anh nghĩ em như thế nào? Anh cho rằng em bắt cóc Lương Vũ Tranh sao? Chẳng phải em đang ngồi đây còn gì.

    - Tôi không tin bất cứ lời nói nào của cô cả.

    Bỗng nhiên điện thoại trong túi váy của Lý Bội Linh rung lên, báo hiệu có tin nhắn. Lý Bội Linh đã quên mất không bỏ điện thoại ra.

    Cô ta không mở ra xem. Thấy điều gì đó lạ, Hạ Quân Dật vội cướp điện thoại từ tay cô ta.

    "Đã bắt được mục tiêu, sẽ hành hạ cho sống dở chết dở và cuối cùng là phóng hỏa. Cô nghĩ thế nào?" Đó là nội dung tin nhắn.

    Hạ Quân Dật nhanh như cắt bóp cổ Lý Bội Linh khiến cô ta ngã xuống ghế sofa. Nhìn Hạ Quân Dật lúc này như ác quỷ, cô ta sợ run cầm cập.

    - Nói, có phải cô thuê người bắt cóc Vũ Tranh, đúng không?

    - Không phải em...

    - Vậy tin nhắn này là trêu đùa sao?

    - Tin em, không phải em...

    Anh không chịu nổi nữa, cầm con dao gọt trái cây lên đưa sát mặt Lý Bội Linh, uy hiếp:

    - Nếu cô không nói, tôi sẽ dùng con dao này đưa đứa con của cô ra ngoài cho nó được thấy ánh sáng mặt trời sớm trước 6 tháng.

    - Không không.... Xin anh, em nói...

    - Nói đi...

    - Cô ta bị nhốt ở căn nhà nhỏ tại đường số 3 ngoại ô thành phố.

    - Quả nhiên là cô làm.

    Anh vứt con dao xuống đất, vội vàng chạy ra ngoài.

    - Lập tức trói cô ta lại, không có lệnh của tôi bất cứ ai cũng không được thả cô ta ra. Lập tức điều động vệ sĩ đến căn nhà nhỏ ở đường số 3 ngoại thành cho tôi.

    - Vâng.

    Anh lập tức lái xe đi. Chẳng thèm quan tâm những người đi đường, đèn đỏ, anh chỉ muốn mau chóng đến căn nhà nhỏ ấy.

    Chính vì điều đó đã có một xe cảnh sát đuổi theo anh. Bọn họ nhấn còi liên tục nhưng anh vẫn không dừng.

    Mặc kệ bọn họ, anh nhấn ga mạnh hơn... Trong đầu anh chỉ có mỗi suy nghĩ duy nhất mà thôi: "Vũ Tranh, xin em, tôi xin em đấy, em đừng bị chuyện gì cả. Cầu xin em"

    .....................................................

    Tại căn nhà nhỏ.

    - Các người muốn làm gì? - Giọng Lương Vũ Tranh lo lắng nhìn ba người bắt cóc kia.

    - Lương Vũ Tranh, cô quả nhiên là quá đỗi xinh đẹp. Nhưng rất tiếc, chúng tôi đã nhận tiền thì không thể nương tay với cô được.

    - Ai ra lệnh cho các người.

    - Dù sao cũng là người sắp chết, nói cho cô cũng được, chính là Lý Bội Linh đã thuê chúng tôi đấy. Có trách thì cô hãy trách Hạ Quân Dật ấy.

    - Là cô ta sao?

    - Thật sự xin lỗi, nhưng chúng tôi không còn cách nào khác, chịu đựng một chút rồi cô sẽ sang một thế giới khác..

    - Đừng đến gần... Đừng đụng vào tôi...

    "Á"

    Một tên dùng gậy sắt đánh mạnh vào hông cô khiến cô ngã quỵ xuống đất.

    - Bụng tôi... đau...

    Cô ôm bụng, nhìn thấy máu ở chân từ từ chảy ra...

    - Cô ta có thai sao? - Một tên bắt cóc thốt lên.

    - Kêu cái gì, phải khiến cho cô ta sảy thai. Chúng ta đã nhận tiền thì phải giải quyết.

    - Đừng, cầu xin các anh, đừng làm hại con tôi...

    "Á"

    Nhưng mọi chuyện không do chính cô kiểm soát được nữa rồi. Bọn họ dùng gậy sắt liên tiếp đánh cô. Cô cố gắng bảo vệ đứa bé trong bụng nhưng không được.

    Máu chảy ra càng ngày càng nhiều hơn. Cô bị bọn chúng đánh đến nỗi không thể nhúc nhích được nữa. Cô ôm bụng, ngã xuống.

    - Mau chóng đốt căn nhà rồi chúng ta rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Nếu mà có người đến thì nguy to.

    Lương Vũ Tranh nghe loáng thoáng được giọng bọn họ. Cô phải rời khỏi đây.

    "Con à, con đừng đi, hãy cố gắng, mẹ sẽ cứu con"

    Bọn chúng khóa cửa lại, châm lửa đốt nhà. Lương Vũ Tranh cố gắng ôm bụng đang chảy máu, đầu và mọi chỗ đang bị thương, cô chỉ muốn bảo vệ đứa con này thôi.

    Lửa cháy càng ngày càng to, bàn tay đầy máu của cô cố gắng đẩy thân mình ra chỗ gần cửa nhưng tại sao nó lại xa vời đến như thế.

    "Con à, con đừng bị làm sao nhé. Đừng,..."

    Đến cuối cùng, cô chống đỡ không nổi nữa, ngất xỉu. Tất cả mọi thứ đối với cô, chỉ mong nó là một giấc mơ, một ác mộng. Cô mong rằng khi tỉnh lại mọi thứ sẽ trở về bình thường, cô sẽ vẫn là Lương Vũ Tranh của ngày xưa, không phải là Lương Vũ Tranh của bây giờ nữa.
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Khi Hạ Quân Dật đến nơi thì căn nhà đã cháy lớn. Anh không suy nghĩ gì nhiều, vội vàng chạy đến, cố gắng đập cửa xông vào.

    Cánh cửa bị đẩy mạnh tung ra, anh nhìn thấy Lương Vũ Tranh toàn thân đẫm máu nằm bên trong. Anh vội vã chạy vào trong bế cô ra ngoài.

    Vào thì dễ nhưng ra thì khó. Thanh gỗ bên trên bùng cháy rơi xuống trúng vai anh khiến anh ngã quỵ xuống. Mặc kệ vết thương của mình, anh cố gắng đưa Lương Vũ Tranh ra ngoài.

    Khi vừa đưa được cô ra khỏi căn nhà đang cháy lớn ấy thì xe cảnh sát đến. Nhìn thấy Hạ Quân Dật bế Lương Vũ Tranh, và ngay bản thân anh cũng đang bị thương, một người cảnh sát nói:

    - Mau, lên xe của chúng tôi đến bệnh viện.

    Anh vội đưa Lương Vũ Tranh lên xe cảnh sát. Bọn họ nhấn ga mạnh để cố gắng đưa Lương Vũ Tranh đến bệnh viện.

    - Vũ Tranh, Vũ Tranh à, em tỉnh lại đi, em có nghe thấy tôi nói gì không? Tỉnh lại đi em....

    - Hạ tiên sinh, anh hãy bình tĩnh trước đã. Tôi sẽ lập tức gọi điện báo cho bệnh viện để họ chuẩn bị.

    - Cho tôi mượn điện thoại.

    Anh cảnh sát kia cũng không nói gì thêm, đưa Hạ Quân Dật điện thoại.

    Một tay anh vừa ôm Lương Vũ Tranh, một tay bấm điện thoại gọi cho trợ lý Trần:

    - Trợ lý Trần, là tôi, Hạ Quân Dật. Cậu lập tức báo cho Tôn Hạo và các bác sĩ chuẩn bị sẵn bên ngoài, Vũ Tranh bị thương nặng. Chuyện hôm nay, nhanh chóng phong tỏa tin tức, lập tức cử vệ sĩ đến bệnh viện cho tôi. Gọi luật sư Tống bảo đến biệt thự của Lý Bội Linh ngay.

    - "Vâng". - Trợ lý Trần lo lắng nói.

    Anh tắt điện thoại, trả cho cảnh sát. Anh ta nhận điện thoại, cũng không nói gì nữa. Cái chính là đưa Lương Vũ Tranh đến bệnh viện.

    .................................................

    Khi xe cảnh sát vừa đến nơi thì Tôn Hạo, bác sĩ và y tá đã có mặt ở bên ngoài, có cả trợ lý Trần và nhiều vệ sĩ. Anh đặt Lương Vũ Tranh lên giường, để cho bọn họ đẩy vào phòng phẫu thuật.

    Anh ngồi ngoài hành lang đợi. Trợ lý Trần cũng đứng đó, hai viên cảnh sát cũng đứng đó. Trên người anh, vết thương có, máu có, thậm chí có cả máu của Lương Vũ Tranh.

    Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Tôn Hạo đích thân cầm giấy tờ ra ngoài, nói với Hạ Quân Dật:

    - Quân Dật, hiện tại Lương Vũ Tranh đang trong trạng thái nguy kịch, các bác sĩ phải làm phẫu thuật ngay. Cô ấy đã sảy thai, cậu ký vào giấy này đi.

    Anh nhìn phòng phẫu thuật, cười đau khổ. Rồi anh nhận cây bút từ Tôn Hạo, tay run run ký vào giấy.

    - Tổng giám đốc, anh không sao chứ?

    - Cô ấy mà có chuyện gì, tôi sẽ giết Lý Bội Linh...

    - Tổng giám đốc...

    Anh nhìn đôi bàn tay mình. Đôi bàn tay nhuốm máu của Lương Vũ Tranh và của con anh. Tất cả mọi chuyện đối với anh bây giờ như một trò đùa độc ác vậy. Tại sao lại có thể như vậy? Nếu như mọi chuyện đều do anh, thì tại sao không đổ hết mọi trách nhiệm lên anh? Cô ấy và đứa con là vô tội...

    Trình Minh Viễn, Lưu Cảnh Dương và Vương Nhã Đồng nghe tin vội vã đến ngay. Vương Nhã Đồng lo lắng đi đi lại lại trước cửa phòng phẫu thuật, còn Trình Minh Viễn và Lưu Cảnh Dương ngồi xuống bên cạnh Hạ Quân Dật.

    - Quân Dật, cậu bị thương rồi, để tôi đưa cậu đi gặp bác sĩ để băng bó vết thương. Nếu cứ để như thế này sẽ rất nguy hiểm đấy.

    - Băng bó sao? Cậu nghĩ vết thương này của mình quan trọng lắm ư? Còn Vũ Tranh thì sao? Cô ấy chẳng có tội tình gì, vì sao cô ấy phải chịu những tổn thương này?

    - Mình biết. Nhưng mọi chuyện đã như thế này rồi, cậu và bọn mình không thể cứu vãn được gì. Đi thôi, cậu không muốn Lương Vũ Tranh nhìn thấy cậu trong bộ dạng này chứ?

    Cuối cùng Hạ Quân Dật cũng chịu đứng dậy. Trình Minh Viễn bèn nói:

    - Cảnh Dương, cậu và trợ lý Trần cứ ở đây. Mấy anh cảnh sát, có chuyện gì thì cứ nói chuyện với luật sư của chúng tôi.

    Bọn họ cũng không ngăn việc Trình Minh Viễn đưa Hạ Quân Dật đi, mặc dù bọn họ vẫn còn phải ghi giấy phạt cho Hạ Quân Dật.

    - Hai vị cảnh sát, tình hình hiện tại các vị cũng thấy đấy, Lương tiểu thư đang phẫu thuật, Hạ Tổng giám đốc cũng bị thương. Cảm ơn hai anh đã giúp đỡ.

    - Đó là trách nhiệm của chúng tôi.

    - Vậy mời hai anh về cho.

    - Xin lỗi, nhưng chúng tôi chưa thể về.

    - Các anh có ý gì?

    - Hiện chúng tôi nghi ngờ Lương tiểu thư là nạn nhân của một vụ mưu sát, chúng tôi sẽ đợi Hạ tiên sinh để lấy lời khai.

    Vương Nhã Đồng nghe vậy giật mình. Cô nhìn cửa phòng phẫu thuật, càng lo lắng hơn bao giờ hết.
  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Hạ Quân Dật được Trình Minh Viễn đưa đến chỗ bác sĩ. Bác sĩ nhìn anh mà thương tâm. Bị thương, cái áo sơ mi trắng kia lại nhuốm đầy máu, khuôn mặt lạnh lùng, u buồn.

    Kiểm tra vết thương xong, bác sĩ nói:

    - Hạ tiên sinh, tôi nghĩ thay vì băng bó vết thương anh nên tiến hành một cuộc tiểu phẫu. Vết thương này của anh không thể băng bó mà khỏi được đâu, nó khá nặng đấy.

    - Được, bác sĩ cứ tiến hành làm tiểu phẫu cho cậu ấy đi. Thời gian làm tiểu phẫu mất bao lâu? - Trình Minh Viễn hỏi.

    - Khoảng chừng hai tiếng.

    - Vậy được, mau chóng tiến hành đi.

    Trình Minh Viễn đưa Hạ Quân Dật đi thay áo, lau hết máu trên người rồi vào phòng bên trong, nơi có ba y tá nữa đang chuẩn bị tiến hành tiểu phẫu. Vì sợ trong lúc làm tiểu phẫu anh không chịu được nên bác sĩ đã tiêm liều thuốc mê tạm thời cho anh.

    Hạ Quân Dật nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trình Minh Viễn đứng bên cạnh xem xét.

    Hai tiếng sau.

    Cuộc tiểu phẫu thành công, y tá nhanh chóng băng bó vết thương ở vai lại cho Hạ Quân Dật, đồng thời Trình Minh Viễn cũng giúp anh thay một bộ quần áo khác.

    - Bác sĩ, vai cậu ấy sẽ để lại sẹo sao?

    - Đúng vậy. Nếu như Hạ tiên sinh muốn thì sau khi vết thương lành, anh ấy có thể đến đây, chúng tôi sẽ làm một cuộc tiểu phẫu thứ hai để xóa đi vết sẹo kia.

    - Chừng nào mới khỏi?

    - Khoảng nửa tháng.

    - Tôi biết rồi.

    Bác sĩ và y tá đi ra, trong phòng chỉ còn mỗi Hạ Quân Dật và Trình Minh Viễn. Trình Minh Viễn nhìn Hạ Quân Dật đang ngủ, lắc đầu chán nản.

    ....................................................

    Một lúc sau Hạ Quân Dật tỉnh dậy. Anh đau đầu, mệt mỏi vì tác dụng của thuốc mê chưa hết, nhưng vẫn cố gắng cùng Trình Minh Viễn trở về chỗ phòng phẫu thuật.

    Nhìn đèn phòng phẫu thuật vẫn chưa tắt, anh cảm thấy lo hơn. Hơn hai tiếng trôi qua rồi.

    Tôn Hạo đi ra. Anh nhanh chóng đến chỗ anh ta, hỏi:

    - Tình hình cô ấy thế nào?

    - Quân Dật, các bác sĩ vẫn đang tiến hành phẫu thuật. Vết thương của cô ấy quá nghiêm trọng, nên....

    - Nếu như bọn họ mà không cứu được Lương Vũ Tranh thì ngày mai mình sẽ đưa bọn họ đến nghĩa trang sống nốt quãng đời còn lại.

    - Được rồi, cậu bình tĩnh lại đi.

    Sau đó, Tôn Hạo lại đi vào bên trong. Thẩm Gia Tuấn vừa đến, thấy tình hình này bèn nói:

    - Hạ tiên sinh, anh làm vậy là phạm tội uy hiếp người đấy.

    - Sao? Các người muốn bắt tôi về sở cảnh sát ư?

    - Theo như những gì anh làm ngày hôm nay, chúng tôi đã đủ chứng cứ để bắt anh về sở cảnh sát rồi. Anh đi xe vượt quá tốc độ, vượt đèn đỏ, suýt nữa gây nguy hại cho người tham gia giao thông.

    - Các người muốn bắt tôi đâu phải chuyện dễ dàng.

    Thẩm Gia Tuấn thấy lời nói của Hạ Quân Dật như vậy đủ biết là chuyện vi phạm luật giao thông, anh có thể hoàn toàn trắng án.

    - Hạ tiên sinh, chúng tôi biết tâm trạng hiện giờ của anh. Anh vi phạm luật giao thông là để đi cứu người. Cũng may, những người tham gia giao thông không có ai bị thương nên chúng tôi sẽ không bắt anh về sở cảnh sát.

    - Trợ lý Trần, tại sao bọn họ vẫn còn ở đây? Chẳng phải họ nên rời đây từ hai tiếng trước rồi sao? Có phải cậu làm việc đã quá tắc trách rồi không? Muốn từ chức hay là để tôi đuổi thẳng? - Giọng Hạ Quân Dật lạnh lùng, hơi liếc nhìn trợ lý Trần mà nói.

    - Quân Dật, cậu bình tĩnh đi đã... - Lưu Cảnh Dương nghe vậy vội vã ngăn cản lại.

    - Tổng giám đốc, chuyện này...

    Thấy sự tình như vậy, Thẩm Gua Tuấn kia vội nói:

    - Hạ tiên sinh, chúng tôi không thể đi như vậy được.

    - Các người muốn gì?

    - Hạ tiên sinh, tôi biết hiện tại tâm trạng anh không được tốt nhưng chúng tôi nghi ngờ, Lương tiểu thư bị người ta ám sát. Mong anh sẽ giúp cảnh sát chúng tôi để điều tra rõ vụ việc này.

    - Tổng giám đốc, tôi sẽ gọi điện cho luật sư Tống...

    - Đợi một chút.

    Anh đứng dậy, nhìn Thẩm gia Tuấn rồi nói:

    - Đúng như anh nói, Lương Vũ Tranh đích thực là bị người ta ám sát.

    Tất cả mọi người nghe vậy đều tỏ ra ngạc nhiên. Lưu Cảnh Dương nhíu mày, Vương Nhã Đồng lo lắng, còn Hạ Quân Dật thì lạnh lùng hơn trước.

    Bầu không khí bỗng trở nên yên lặng đáng sợ.
  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    - Hạ tiên sinh, nếu như anh biết được gì trong chuyện này, mong anh hãy hợp tác cùng chúng tôi.

    - Được. Trợ lý Trần, mau chóng gọi điện, bảo người đưa Tống Thừa Huân và Lý Bội Linh đến đây, mang cả camera tầng 1 buổi sáng hôm nay nữa. Nhân tiện, cậu mời bác sĩ Triệu đến đây cho tôi.

    - Vâng, tôi biết rồi.

    Trợ lý Trần nhanh chóng đi làm những việc được giao. Hai viên cảnh sát nghi hoặc nhìn nhau lắc đầu.

    - Đợi khi tất cả bọn họ đến đây đầy đủ, tôi tự khắc sẽ hợp tác điều tra với các anh.

    Nói xong, anh ngồi xuống ghế. Gương anh mặt anh mệt mỏi, có chút không tốt, ai cũng có thể nhận ra nhưng anh không thể rời khỏi đây được, bởi người mà anh yêu nhất đang ở bên trong kia vẫn chưa ra.

    ......................................................

    Một lúc sau, bác sĩ Triệu đến, không lâu sau là Tống Thừa Huân và vệ sĩ đưa Lý Bội Linh đến. Thấy có cảnh sát, Lý Bội Linh vội vàng nói kêu cứu:

    - Các vị cảnh sát, Hạ Tổng giám đốc bắt giam người trái phép, hai người hãy bắt anh ta lại đi.

    Bọn họ không nói gì, đợi Hạ Quân Dật.

    Anh đứng dậy, lại gần Lý Bội Linh.

    - Có biết vì sao tôi đưa cô đến đây không? Một là để kiểm tra DNA xem đứa con trong bụng cô có phải con của tôi không. Hai là tống cô vào tù, để cô phải nếm chịu khổ cực.

    - Anh nói cái gì?

    - Còn dám chối với tôi sao? Cô thuê người giết Lương Vũ Tranh, cô tính trả lời thế nào?

    Lý Bội Linh cười lớn:

    - Tôi sao? Tôi thuê người giết Lương Vũ Tranh sao? Anh có chứng cứ gì mà nói tôi như vậy?

    - Cô chắc không biết tầng 1 ở nhà cô có lắp thêm camera nhỉ? Nếu như cô không thuê người giết Vũ Tranh, tại sao cô lại biết cô ấy ở căn nhà nhỏ đường số 3? Tin nhắn gửi đến điện thoại của cô có ý gì?

    - Anh đừng có ngậm máu phun người.

    - Đừng có giảo biện với tôi. Cô thừa biết tôi là ai. Cô động đến tôi thì không sao, Lương Vũ Tranh có thù oán gì với cô mà cô lại làm vậy với cô ấy? Còn không mau khai hết tất cả ra cho tôi?

    Cô ta nhếch mép cười:

    - Đúng, tôi thuê người giết Lương Vũ Tranh đấy. Ai bảo anh không tin đứa con trong bụng tôi là con của anh?

    - Lý Bội Linh, con ranh này, mày là cái loại gì đây? Vũ Tranh đã làm gì mày chưa? Mày giết cô ấy, tao phải khiến mày chết không chỗ chôn thân.

    - Vương tiểu thư, bình tĩnh lại đi... - Thẩm Gia Tuấn vỗ vai cô.

    - Anh nghĩ tôi bình tĩnh được sao? Vũ Tranh bị nó hại ra nông nỗi này, không biết hiện giờ thế nào.

    Vương Nhã Đồng sắp khóc đến nơi. Thẩm Gia Tuấn bèn đưa cô ra ghế ngồi. Hạ Quân Dật nhìn đám cảnh sát, nói:

    - Nghe thấy chưa hả các vị cảnh sát? Cô ta đã nhận tội rồi. Luật sư Tống, mọi việc còn lại mình giao lại cho cậu. Nếu cô ta không nhận được án tù thích đáng thì cậu đừng có trách. Tôi sẽ dùng toàn bộ quyền lực của tôi khiến Lý Bội Linh phải thê thảm hơn Vũ Tranh gấp trăm, gấp vạn lần.

    - Hạ tiên sinh, lời anh nói được tính là uy hiếp đấy. Vụ việc ngày hôm nay không do chúng tôi quyết định. Tôi biết là bên anh sẽ cho khởi tố vụ việc này. Chúng tôi sẽ làm theo đúng trình tự pháp luật.

    - Còn một chuyện nữa. Bác sĩ Triệu, tôi muốn xét nghiệm DNA xem đứa bé trong bụng cô ta có phải con của tôi hay không.

    - Được. Tôi sẽ tiến hành ngay lập tức nên anh đừng lo.

    - Người đâu, đưa Lý Bội Linh theo bác sĩ Triệu, đừng rời mắt khỏi cô ta. Nếu không...

    - Chúng tôi biết rồi.

    Vệ sĩ đưa Lý Bội Linh đi theo bác sĩ Triệu. Cô ta bỗng nhiên cảm thấy lo lắng. Cô ta thầm mong rằng đứa con này là của Hạ Quân Dật.

    - Hạ tiên sinh, có việc anh phải biết. Hiện tại Lý Bội Linh đang mang thai, nếu muốn phán án cho cô ấy thì phải đợi sau khi sinh con, tức là nửa năm nữa.

    - Tôi không đồng ý...

    - Anh...

    Bọn họ biết là Hạ Quân Dật đang đi ngược lại toàn bộ trình tự pháp luật. Nhưng ai mà chẳng hiểu rõ quyền lực trong tay anh lớn như thế nào. Rất có thể vụ việc khởi tố Lý Bội Linh giết Lương Vũ Tranh, Hạ Quân Dật sẽ có tác động đến chánh án, công tố viên, bồi thẩm đoàn. Mọi chuyện muốn giải quyết êm đẹp thì tốt nhất là đợi Lương Vũ Tranh tỉnh dậy. Hạ Quân Dật yêu Lương Vũ Tranh như vậy, ắt hẳn sẽ nghe lời cô.
  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Hai tiếng nữa lại trôi qua....

    Đèn phòng cấp cứu vẫn chưa tắt. Trong lòng Hạ Quân Dật như lửa đốt. Anh lo lắng đến mức tay nắm chặt lại, hơi run run.

    Lý Bội Linh được đám vệ sĩ đưa đến cùng bác sĩ Triệu. Bác sĩ Triệu đưa cho anh tờ giấy xét nghiệm.

    - Hạ tiên sinh, anh xem đi.

    Anh lật đến trang cuối.

    "ĐỨA BÉ TRONG BỤNG LÝ BỘI LINH KHÔNG PHẢI CON CỦA HẠ QUÂN DẬT"

    Anh vứt kết quả xét nghiệm xuống ghế, Vương Nhã Đồng thấy vậy nhặt nó lên xem. Cô tức giận chạy qua tát Lý Bội Linh một cái đau đớn.

    - Mày cũng ghê gớm thật. Đứa nghiệt chủng trong bụng mày là con của Hạ Quân Dật sao? Mày tính lừa cả thế giới này sao?

    - Đúng đấy. Tao vốn mang thai con của anh ta rồi, nhưng không ngờ anh ta ép tao uống thuốc tránh thai. Tao chỉ còn cách này thôi.

    - Mày... con tiện nhân...

    Lý Bội Linh vội rút súng từ một vệ sĩ, chĩa thẳng vào mặt Vương Nhã Đồng, kéo cô lại làm con tin. Cảnh sát, vệ sĩ đều đồng loạt giơ súng ra.

    - Vương tiểu thư... - Giọng Thẩm Gia Tuấn lo lắng.

    - Lý Bội Linh, cô đã nhận tội rồi, nếu bây giờ bỏ súng xuống, chúng tôi sẽ giúp cô giảm mức án phạt.

    - Các người cho rằng tôi ngu sao? Các người tha cho tôi, nhưng Hạ Quân Dật chắc gì đã tha cho tôi? Anh ta sẽ để tôi sống sót nếu Lương Vũ Tranh chết sao?

    - Lý Bội Linh, nếu cô bỏ súng xuống, chúng tôi sẽ bảo vệ cô. Hạ tiên sinh sẽ không làm gì cô được.

    Cô ta hừ lạnh, kéo Vương Nhã Đồng đi từ từ đến chỗ thang máy.

    - Các người mà lại gần, tôi sẽ bắn chết cô ta.

    Cô ta nổ súng, tiếng súng khiến mọi người lo sợ.

    - Dừng tay lại, tất cả mọi người bỏ hết súng xuống đi. - Lưu Cảnh Dương vội vàng ra lệnh.

    Tất cả vệ sĩ bỏ súng xuống. Hạ Quân Dật vẫn bình tĩnh đứng nhìn những hành động tiếp theo của cô ta.

    Cô ta nhanh chóng kéo Vương Nhã Đồng vào trong thang máy, ấn tầng 1.

    - Đợi đã. Trợ lý Trần, lập tức thông báo cho lực lượng vệ sĩ bên dưới kia chuẩn bị vào vị trí.

    - Hạ tiên sinh... - Thẩm Gia Tuấn nói.

    - Sao?

    - Anh tính làm gì?

    - Đảm bảo an toàn cho mạng sống của tất cả mọi người.

    Sau đó bọn họ, kể cả Hạ Quân Dật đều cùng đi xuống tầng 1.

    .......................................................

    Tất cả mọi người trong bệnh viện hoảng loạn vì thấy Lý Bội Linh cầm súng. Vương Nhã Đồng lo sợ cực kỳ.

    Cùng lúc đó, đám người Hạ Quân Dật xuất hiện.

    - Lý Bội Linh, cô không còn đường lui nữa đâu.

    - Hạ Quân Dật, anh nghĩ anh là ai? Con tin nằm trong tay tôi, anh có thể làm được gì?

    Hạ Quân Dật và mọi người càng tiến lên thì Lý Bội Linh càng lùi. Cô ta kéo Vương Nhã Đồng ra đến giữa đường.

    Giao thông lập tức tắc nghẽn.

    - Cô nghĩ xem, cô có thể thoát khỏi đây không?

    - Nếu không thoát được, tôi sẽ kéo cô ta chết cùng tôi. Các người chẳng lẽ không coi trọng mạng sống của cô ta sao?

    - Đừng uy hiếp tôi. Cô sẽ chẳng bao giờ uy hiếp được tôi đâu. Tôi khuyên cô nên thận trọng giữ mạng sống của bản thân trước đi.

    Nghe vậy cô ta nghi hoặc ngó xung quanh. Hạ Quân Dật nhanh như cắt cầm khẩu súng bắn vào tay cô ta.

    Vương Nhã Đồng nhanh chóng chạy về phía Thẩm Gia Tuấn.

    Cảnh sát chuẩn bị nhập cuộc.

    Nhưng...

    Hàng loạt tiếng "Đoàng" khiến họ không thể làm gì được nữa.

    Vệ sĩ của Hạ Quân Dật theo hình tròn, bắn súng giết chết Lý Bội Linh.

    Cô ta trúng mấy chục phát súng, miệng chảy nhiều máu, chết ngay tại chỗ.

    Mọi người sợ hãi chạy toán loạn, đường đã tắc nghẽn nay càng tắc nghẽn hơn.

    - Hạ tiên sinh, anh có biết là...

    - Các anh chẳng phải cũng sẽ làm như vậy sao? Nếu như cô ta cầm súng giết người vô tội thì các anh sẽ làm gì? Thay vì áp giải cô ta về sở cảnh sát kéo theo cái chết của một vài người, tôi giết cô ta giúp các anh. Chẳng phải là việc tốt hay sao?

    Nói xong, anh lập tức rời hiện trường khủng khiếp này đi lên phòng phẫu thuật của Lương Vũ Tranh.

    Vũ Hinh sợ hãi được trợ lý Trần đưa đi ngay sau đó.

    Tống Thừa Huân ở lại làm thủ tục.

    Không thể bắt Hạ Quân Dật được, chính anh ta đã thay cảnh sát làm những việc đó. Đó là những suy nghĩ của Thẩm Gia Tuấn.

  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 117: Ẩn Sau Một Kế Hoạch

    Vương Nhã Đồng sợ hãi được bác sĩ đưa đi giúp chấn an tinh thần. Ngoài hành lang kia chỉ còn lại Hạ Quân Dật, Trình Minh Viễn và Lưu Cảnh Dương.

    - Sự việc hôm nay thật sự nguy hiểm quá.

    - Ừ.

    - Nhưng Quân Dật, sao cậu vẫn bình thản như vậy được chứ? Người bị cầm súng uy hiếp là Vương Nhã Đồng, bạn thân của Lương Vũ Tranh đấy. Nếu như cô gái đó mà bị làm sao thì cậu sẽ nói gì với Lương Vũ Tranh đây hả? Cậu hành sự mạo hiểm quá.

    - Các cậu yên tâm, trong khẩu súng của Lý Bội Linh chỉ có 1 viên đạn thôi, nên chắc chắn Vương Nhã Đồng sẽ không sao cả.

    Cả Trình Minh Viễn và Lưu Cảnh Dương đều kinh ngạc quay sang nhìn Hạ Quân Dật.

    - Cậu nói cái gì? Trong khẩu súng mà Lý Bội Linh cầm chỉ có một viên đạn thôi sao?

    - Quân Dật, cậu đã biết chuyện này từ trước rồi? Điều cậu muốn là cảnh tượng vừa rồi sao?

    - Đúng. Mình biết rằng Lý Bội Linh nặng nhất sẽ bị kết án 30 năm. Sau 30 năm, cô ta sẽ được thả ra. Cậu biết không, nhìn Vũ Tranh như vậy, mình có thể tha cho Lý Bội Linh sao?

    Là bạn của Hạ Quân Dật từ lâu, cả Trình Minh Viễn và Lưu Cảnh Dương đều hiểu rõ, anh là người lạnh lùng sắt đá, thậm chí là độc ác đến mức nào. Hôm nay, họ đã thấy anh giết người vì Lương Vũ Tranh.

    - Chuyện vệ sĩ của cậu nổ súng giết người giữa thanh thiên bạch nhật thế này, liệu bên phía cảnh sát...

    - Họ chỉ có thể khép vào mình giết người tự vệ mà thôi. Hơn nữa bọn họ cũng phải nhìn ra rằng, xung quanh có rất nhiều người, trong tay Lý Bội Linh lại có súng. Đương nhiên là mọi chuyện đến đây đã kết thúc rồi. Có thể an tâm rồi.

    - Đợi đã, sao cậu biết cô ta sẽ bắt Vương Nhã Đồng làm con tin?

    - Nhìn thì rõ, Vương Nhã Đồng là một người rất dễ xúc động. Đương nhiên là sau khi đọc xong bản kết quả kia thì cô ấy sẽ cho Lý Bội Linh một trận. Mình lại sắp xếp một vệ sĩ đứng gần Lý Bội Linh, đeo súng lỏng lẻo để cô ta thừa cơ mà lấy được súng uy hiếp người. Để cho tất cả mọi người hạ súng, cô ta bắt buộc phải nổ súng. Nhưng cô ta không biết rằng trong súng chỉ có 1 viên đạn. Cô ta cuối cùng vấn phải đi theo con đường mà mình đã vạch ra trước đó.

    Lưu Cảnh Dương nghe đến đây thì thở dài:

    - Trong tình hình này mà cậu vẫn còn rất lý trí để xét đoán mọi việc, thật sự khiến mình phải khâm phục.

    Hạ Quân Dật đứng dậy, nhìn cửa phòng phẫu thuật:

    - Hiện tại, mình chỉ lo cho mỗi Vũ Tranh thôi. Cô ấy mà có chuyện gì thì cho dù Lý Bội Linh đã chết, mình cũng sẽ đào mộ cô ta lên.

    Trình Minh Viễn nhìn Hạ Quân Dật, nói:

    - Mặc dù mình không hẳn thích Lương Vũ Tranh, nhưng cô ấy sẽ không sao đâu, cậu đừng lo.

    - Ừ.

    Đèn phòng phẫu thuật tắt đi, cửa mở, Lương Vũ Tranh được đưa ra. Hạ Quân Dật vội vàng chạy đến bên cô. Cô vẫn phải dùng ống thở, phải truyền máu.

    - Tình hình cô ấy hiện tại thế nào rồi?

    - Cô ấy bị thương rất nghiêm trọng. Nghiêm trọng nhất là vùng lưng nhưng cũng không cần quá lo ngại. Sau này cô ấy phải cẩn thận một chút. Còn thai nhi...

    - Tôi biết rồi.

    - Chúng tôi sẽ đưa cô ấy đến phòng chăm sóc đặc biệt, cô ấy sẽ ở đó trong 1 ngày. Sau đó sẽ đưa về phòng bệnh thường.

    Các bác sĩ đưa Lương Vũ Tranh đi, còn Hạ Quân Dật đứng nói chuyện với bác sĩ phẫu thuật:

    - Hạ tiên sinh, dường như ban đầu cô ấy không có ý chí muốn sống nữa. Tim gần như đã ngừng đập. Nhưng đến cuối cùng, cô ấy vẫn chống chọi được...

    - Không muốn sống sao?

    - Tôi nghĩ là như vậy.

    - Sau này có xảy ra biến chứng gì không?

    Bác sĩ băn khoăn một hồi, cuối cùng nói:

    - Anh cứ yên tâm đi. Nhưng không thể đảm bảo được rằng lưng của cô ấy về sau không đau nữa.

    - Ý ông là gì?

    - Anh cũng đừng lo quá. Trong thời gian này, chúng tôi sẽ dùng mọi phương pháp để giúp cô ấy mau chóng khỏi, sẽ không để lại bất cứ di chứng nào sau này.

    - Được rồi.

    Bác sĩ đang định đi thì bỗng sực nhớ ra:

    - Hạ tiên sinh, anh không thể vào trong thăm Lương tiểu thư được. Cứ đợi đến ngày mai đi đã.

    - Tôi biết rồi.

    - Vậy tôi đi trước.

    Hạ Quân Dật lặng lẽ đến phòng chăm sóc đặc biệt. Nhìn Lương Vũ Tranh qua cửa sổ, anh rơi nước mắt.

    - Anh xin lỗi, tất cả mọi chuyện là lỗi của anh.

    Lương Vũ Tranh vẫn cứ nằm như vậy, chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 118: Đau Đớn Không Nguôi

    Sau một ngày ở phòng chăm sóc đặc biệt, Lương Vũ Tranh đã được đưa về phòng bệnh thường. Tình trạng sức khỏe của cô đã ổn định hơn. Ít ra, cô cũng không cần đến máy thở nữa.

    Những chuyện xảy ra, giới truyền thông đã biết và bắt đầu đưa tin. Tuy nhiên, để tránh việc này lan rộng ra, Hạ Quân Dật chỉ để truyền thông đưa tin một cách rất nhạt nhòa, nguyên nhân cụ thể đằng sau thì không ai rõ.

    ..............................................

    Hạ Quân Dật vừa rời tập đoàn DCL liền đến bệnh viện ngay. Cũng đã 5 giờ chiều rồi.

    Anh vừa bước vào phòng thì thấy Lương Vũ Tranh đã tỉnh lại. Bác sĩ liền đi ra. Cô cứ nhìn anh với ánh mắt đau buồn.

    - Vũ Tranh, em tỉnh rồi sao?

    - Tại sao? - Giọng cô yếu ớt nhưng vẫn đủ khiến anh nghe rõ.

    - Anh biết rồi.

    - Tại sao?

    Lương Vũ Tranh lại nhắc lại lần nữa. Nước mắt cô rơi xuống. Hạ Quân Dật đau lòng vội ôm lấy cô.

    - Đừng..

    - Tại sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao?

    Cô vừa khóc lóc vừa đánh anh. Tay trái cô cố gắng dùng hết sức đánh vào vai phải anh.

    - Tất cả là lỗi của anh...

    - Tại sao mọi chuyện lại như vậy? Đứa bé rốt cuộc đã gây ra tội gì chứ? Tôi đã làm điều gì sai trái mà sao lại trừng phạt tôi như vậy? Tại sao?

    - Đó không phải lỗi của em, tất cả là do anh. Vì anh mà em phải chịu tất cả những tổn thương này. Là vì anh...

    Cô cứ khóc, khuôn mặt xinh đẹp ấy đầy nước mắt, đầy sự đau khổ, đầy sự oán hận.

    ………………………………

    Bên ngoài phòng.

    - Các anh đã thấy chưa? Tình trạng của cô ấy như vậy, các anh muốn hỏi gì? Hãy để cho cô ấy nghỉ ngơi vài ngày nữa đi. - Tống Thừa Huân nhìn vào bên trong rồi lại nhìn về phía cảnh sát.

    - Vài ngày sau chúng tôi sẽ đến.

    Hai viên cảnh sát nọ định đến lấy lời khai nhưng thấy tình trạng Lương Vũ Tranh như vậy đành phải quay về. Tâm trạng hiện giờ của cô rất tồi tệ.

    Một lúc sau, Hạ Quân Dật ra khỏi phòng.

    - Lương Vũ Tranh không sao chứ?

    - Không biết nữa.

    - Cậu hôm nay đừng ở đây, để cho cô ấy bình tĩnh một chút rồi nói chuyện sau.

    Vừa nói, Tống Thừa Huân vừa thuận tay đặt nhẹ lên vai Hạ Quân Dật. Hạ Quân Dật gật đầu rời đi.

    - Máu sao?

    Anh thấy bàn tay mình có máu, của Hạ Quân Dật?

    Anh vội chạy theo Hạ Quân Dật.

    - Cậu không sao chứ?

    - Không sao.

    Tống Thừa Huân kéo áo vest của Hạ Quân Dật, máu đang chảy ra, rất nhiều.

    - Thế này mà là không sao sao? Cậu có biết cậu sẽ chết nếu như máu cứ chảy không ngừng như thế này không?

    - So với Lương Vũ Tranh thì nỗi đau này của mình đã là gì?

    - Cậu bảo mọi chuyện đều là lỗi của cậu, đúng không? Nếu đã là lỗi của cậu, cậu phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, để khi Lương Vũ Tranh khỏi bệnh có thể từ từ trả nợ cho cô ta được chứ.

    Hạ Quân Dật nhìn Tống Thừa Huân, không nói gì cả. Tống Thừa Huân nhìn anh mà thấy đau xót thay. Từ khi quen đến giờ chưa bao giờ thấy Hạ Quân Dật tự hành hạ bản thân mình như vậy được.

    - Cậu phải sống tốt để trả nợ cho Lương Vũ Tranh kìa. Bây giờ cùng mình đi gặp bác sĩ được chưa?

    Hạ Quân Dật gật đầu, Tống Thừa Huân vội đưa anh đến chỗ bác sĩ.

    ........................................................

    Sau một hồi lâu khâu lại vết thương, bác sĩ băng bó lại giúp anh và bảo:

    - Hạ tiên sinh, anh phải cẩn thận chứ, vết thương này của anh rất dễ nhiễm trùng đấy. Đừng hoạt động mạnh, nếu không sẽ đứt chỉ.

    - Phiền bác sĩ kê cho cậu ấy một số thuốc bổ, tình hình dạo này của cậu ấy không tốt lắm.

    - Tôi biết rồi.

    Hạ Quân Dật lại yên lặng chẳng nói gì cả. Anh đang nghĩ đến Lương Vũ Tranh. Dường như có một con dao đâm thẳng vào tim anh vậy. Nhìn thấy cô đau đớn như vậy, anh không thể tha thứ cho bản thân mình được.

    - Được rồi, chúng ta về thôi. Cậu phải nghỉ ngơi. Lát nữa trợ lý Trần sẽ đến lấy thuốc cho cậu.

    - Vũ Tranh...

    - Vương Nhã Đồng sẽ chăm sóc cô ấy, cậu đừng lo. Bây giờ cậu phải lo cho sức khỏe của cậu trước đã, rồi lo cho Lương Vũ Tranh sau. Còn bây giờ, mình đưa cậu xuống bên dưới. Có cần mình đưa cậu về không?

    - Không cần đầu.

    - Vậy được, đi đường cẩn thận.

    Tống Thừa Huân giúp Hạ Quân Dật mặc áo vest vào, rồi đưa anh xuống sảnh bệnh viện.
  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Ba ngày sau... Bệnh viện.

    Mấy ngày nay Lương Vũ Tranh như người mất hồn vậy, cô không rời giường nửa bước, chỉ ngồi dựa lưng lên đầu giường rồi nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt u buồn.

    Cô cũng chẳng ăn được bao nhiêu khiến cho Vương Nhã Đồng hết sức lo lắng.

    Hôm nay, Hạ Quân Dật mới đến bệnh viện.

    Vết thương của anh đã đỡ hơn nhiều. Mặc dù biết Lương Vũ Tranh không muốn gặp mặt anh nhưng anh vẫn cứ đến. Anh rất lo cho cô.

    - Anh đến rồi hả? - Vương Nhã Đồng vừa hỏi, vừa nhìn ra ngoài thấy Thẩm Gia Tuấn và hai viên cảnh sát lần trước.

    - Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy, cô có thể ra ngoài một lát được không?

    - Vậy anh vào đi.

    - Cảm ơn.

    Anh đi nhẹ nhàng đến chỗ giường của Lương Vũ Tranh, ngồi xuống. Thấy bát cháo trên bàn kia, anh biết rằng cô vẫn chưa chịu ăn.

    - Vũ Tranh à, em thật sự không muốn gặp anh đúng không?

    Lương Vũ Tranh bất giác quay đầu lại nhìn Hạ Quân Dật. Mấy ngày nay trông anh gầy đi trông thấy.

    - Nếu không muốn nhìn thấy anh thì em hãy ăn chút gì đó đi, đừng tự làm tổn thương bản thân mình như vậy.

    - Tôi phải làm gì để không phải nhìn thấy anh nữa. - Cô hỏi.

    - Ăn uống, bồi bổ sức khỏe thật tốt. Đó là cách tốt nhất để em không phải nhìn thấy anh.

    Anh cầm bát cháo lên, nhìn cô hỏi:

    - Có cần anh giúp không?

    - Nếu mọi chuyện là giá như thì tốt.

    - Nhưng vẫn chỉ có kết quả như vậy thôi. Bên ngoài có Thẩm Gia Tuấn muốn gặp em lấy lời khai. Lý Bội Linh đã chết, nhưng bọn bắt cóc em vẫn còn bên ngoài vòng pháp luật...

    - Tôi muốn gặp họ.

    - Được, ăn cháo trước đi đã.

    Cô đón lấy bát cháo từ tay anh, cố gắng nuốt vào mặc dù cô không muốn.

    Một lúc sau, Hạ Quân Dật ra bên ngoài.

    - Các anh có thể vào gặp cô ấy được rồi. Nhưng... đừng gây áp lực cho cô ấy. Tình hình bây giờ của cô ấy không tốt.

    - Chúng tôi biết rồi, cảm ơn anh.

    Thẩm Gia Tuấn gật đầu nhìn Hạ Quân Dật. Anh ta cùng 2 cảnh sát khác đi vào trong, còn Hạ Quân Dật ngồi ghế ngoài hành lang.

    ........................................................

    Bên trong phòng.

    - Lương tiểu thư, chào cô. Tình hình cô vẫn ổn chứ?

    - Chào anh, cảnh sát Thẩm, tôi vẫn ổn.

    - Cô là nạn nhân trong vụ ám sát mà người đứng đầu là Lý Bội Linh. Hiện nay Lý Bội Linh đã chết, nhưng chúng tôi vẫn chưa bắt được đồng bọn của cô ta. Cô là người đã tiếp xúc với bọn chúng, cô có thể kể lại một chút gì đó không? Nó có thể là manh mối giúp chúng tôi tìm ra bọn chúng.

    - Tôi có thể phác thảo chân dung, nếu cô có thể miêu tả được tên bắt cóc cô cụ thể thì tôi sẽ tiến hành vẽ theo miêu tả của cô.

    Cô nhẹ nhàng gật đầu.

    - Vậy làm phiền anh rồi.

    Cô cố gắng lục lọi ký ức ngày hôm đấy, ngày bi thảm nhất cuộc đời cô, nhớ lại tên mà đã giết con cô. Cô cố gắng miêu tả thật kỹ để cho viên cảnh sát kia có thể vẽ được. Và cô cũng cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân lúc này.

    Một lúc sau, viên cảnh sát đưa bản phác thảo cho cô.

    - Cô xem có điểm nào giống không?

    - Rất giống. Đúng là tên này.

    - Vậy thì tốt rồi.

    - Bọn họ có ba tên, nhận tiền từ Lý Bội Linh để giết tôi. Nhưng Lý Bội Linh tại sao lại chết?

    - Cô ta dùng súng uy hiếp cô gái vừa rời phòng này lúc nãy, bị Hạ tiên sinh và vệ sĩ của anh ta bắn chết.

    - Cái gì?

    Cô không thể tưởng tượng nổi. Lý Bội Linh bị Hạ Quân Dật giết chết sao?

    - Cô đừng lo, chúng tôi sẽ mau chóng tìm ra đồng đảng của Lý Bội Linh nhanh thôi.

    Cô khẽ gật đầu.

    - Xin phép cô, chúng tôi đi trước.

    Bọn họ nhanh chóng rời khỏi căn phòng.

    Trong lòng Lương Vũ Tranh lúc này rất hỗn loạn. Là Hạ Quân Dật đã giết Lý Bội Linh? Anh giết cả đứa con của anh sao? Sao lại có thể như vậy được? Tại sao anh lại làm như thế? Đứa bé không có tội mà, nó vô tội, anh sao nhẫn tâm quá như vậy?

    Hạ Quân Dật đứng bên ngoài nhìn Lương Vũ Tranh, ánh mắt cô vẫn hướng ra ngoài cửa sổ ấy. Chuyện này, anh phải làm thế nào đây? Cô cứ như vậy càng khiến anh đau lòng hơn, hơn cả việc cô đánh anh đến nỗi rách vết thương lần trước.

Chia sẻ trang này