1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nếu Thiên Đường Có Anh

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 28/11/2016.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Cô nhân viên nói thêm vào, Lương Vũ Tranh lại nhìn Hạ Quân Dật mỉm cười. Trước nay anh ăn mặc toàn vest, sơ mi chứ chưa bao giờ mặc đồ có hình như thế này. Anh hơi ngần ngại.

    - Chúng tôi thử được không?

    - Dạ được ạ.

    Cô nhân viên đi lấy hai bộ đồ. Lương Vũ Tranh đưa một bộ đồ cho Hạ Quân Dật rồi đẩy anh vào bên trong phòng thay đồ. Lương Vũ Tranh cũng đến phòng bên cạnh thay đồ rồi đi ra nhưng vẫn chưa thấy Hạ Quân Dật. Thấy vậy, cô bèn gọi:

    - Hạ Quân Dật, anh làm cái quái gì trong đấy thế? Có ra đây ngay không thì bảo?

    Rồi cuối cùng Hạ Quân Dật cũng bước chân ra. Lương Vũ Tranh nhìn thấy bật cười.

    - Cô này, ở đây có giày thể thao hợp với bộ của chúng tôi không, lấy ra cho tôi xem thử với.

    - Tiểu thư đợi một lát.

    - Haha… Quân Dật, thà anh đi chân đất còn hơn đấy, đi giày này làm gì cơ chứ?

    Cô nhìn anh, cười nói mỉa mai.

    - Em đã từng thấy anh mặc thế này bao giờ chưa?

    - Đây là lần đầu tiên. Nhưng thôi, dù sao cũng đẹp mà.

    - Thôi, anh không mặc nữa.

    - Đừng…

    Lương Vũ Tranh nũng nịu nhìn Hạ Quân Dật.

    - Được rồi được rồi, anh mặc.

    - Thế mới phải chứ.

    - Tiểu thư, giày cô yêu cầu đây.

    Cô nhân viên kia đưa hai đôi giày đến.

    - Anh nhìn xem, giày đôi đấy nhé.

    Anh chỉ có thể cười trừ sau đó thì đi giày vào.

    Lương Vũ Tranh nhìn thấy có vẻ ưng mắt rồi bèn đưa thẻ trả tiền rồi hai bọn họ đi mua tiếp một vài bộ.

    Không lâu sau, hai người rời khỏi trung tâm thương mại với một đống đồ. Địa điểm tiếp theo: Khu vui chơi giải trí!

    …………………………………

    Lương Vũ Tranh và Hạ Quân Dật ở Pháp đi chơi suốt cả ngày. Ngày hôm nay họ đến khu vui chơi giải trí, đến nhiều danh lam thắng cảnh nổi tiếng của Paris, đặc biệt là tháp Eiffel.

    Hạ Quân Dật tỏ ra khá mệt mỏi vì cả ngày hôm nay anh đều phải lái xe đưa Lương Vũ Tranh đi chơi, nhìn anh trông giống như người phục vụ riêng của cô vậy. Mặc kệ nhiều con mắt cứ nhìn chằm chằm vào họ, hai người vẫn chơi khá vui.

    - Anh chẳng khác gì người giúp việc của em cả. Hôm nay hết xách đồ, mua nước, còn phải làm phiên dịch cho em nữa chứ. - Hạ Quân Dật vừa lái xe vừa than phiền.

    - Sao? Anh bất bình hả? Nói thì nói thẳng ra đi. – Cô bĩu môi, hơi chút tức giận, vẻ mặt trông rất đáng yêu.

    - Không có gì. Mà trời tối rồi, chúng ta đến khách sạn hay trở về biệt thự dùng bữa tối đây?

    Lương Vũ Tranh chu môi vừa suy nghĩ vừa nhìn xung quanh.

    - Dừng dừng dừng.... – Lương Vũ Tranh vội vàng bảo Hạ Quân Dật dừng xe lại.

    Hạ Quân Dật nghe vậy vội vàng dừng xe ở phía sát lề đường, tò mò hỏi:

    - Em định làm gì hả?

    - Kia có phải là quán ăn lề đường không nhỉ? Họ cũng có những quán ăn giống như ở thành phố B sao?

    - Đây không phải là quán ăn lề đường đâu, chỉ là một nhà hàng nhỏ thôi. Họ có vẻ như bán đồ cả đêm thì phải.

    - Chúng ta mau vào thôi.

    Lương Vũ Tranh mở cửa xe rồi nhanh chóng đi xuống.

    - Này...

    Cô vẫn mặc kệ chồng mình đang ngồi trên xe.

    Hạ Quân Dật đành chịu thua. Anh cũng xuống xe và đi đến chỗ Lương Vũ Tranh.

    - Woww... Anh nhìn xem, trông món này mới ngon làm sao, món này cũng thế, món nào cũng ngon cả... – Lương Vũ Tranh vừa nhìn vào tủ kính, vừa tấm tắc khen ngợi.

    - Uầy, không phải em muốn ăn tất cả chúng đấy chứ?

    - Lại bảo anh tiếc tiền nhé? Vậy thì bữa này anh trả hộ em, về thành phố B em trả lại tiền cho anh. Thế đã được chưa?

    - Em chọn những món nào thì chọn nhanh đi, để anh ghi giấy bảo họ cho.

    - Em chọn món này, món này, món này nữa...

    Hạ Quân Dật ghi mỏi tay. Rốt cuộc là Lương Vũ Tranh cũng chọn đủ... 12 món ăn cho bữa tối hôm nay của họ.

    Hai người được sắp xếp đến chỗ rộng rãi hơn, Hạ Quân Dật đang định kéo ghế cho Lương Vũ Tranh thì cô đã nhanh chóng ngồi xuống rồi. Anh không thể làm gì hơn ngoài việc đến chỗ của mình và ngồi xuống.

  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Món ăn đã được bày hết lên, Lương Vũ Tranh nói “Cảm ơn” bằng câu tiếng Pháp. Câu này là Hạ Quân Dật đã dạy cho cô.

    Sau đó, mùi thơm của những món ăn này khiến cô chịu không nổi mà phải cầm đũa ngay.

    - Ngon quá à...

    Cô mỗi đĩa thử một miếng. Những món ăn này tuy chẳng phải đồ cao cấp gì nhưng mà quá ngon.

    - Sao anh không ăn? Đồ sắp nguội đến nơi rồi.

    - Những món này... Lần đầu tiên anh thấy đấy.

    - Lại lần đầu tiên. Sao anh hôm nay cái gì cũng “lần đầu tiên” vậy? Nào là lần đầu tiên xách đồ cho người khác, lần đầu tiên mặc áo có hình Pikachu, lần đầu tiên đi ra ngoài với phong thái không của Hạ Quân Dật.... Bây giờ là lần đầu tiên thấy những món ăn này.

    Nghe lời này của Hạ Quân Dật, Lương Vũ Tranh chỉ có thể bĩu môi.

    - Em chẳng phải lần đầu tiên cũng thấy nó sao?

    - Anh chê sao? Vậy anh đến khách sạn hoặc về biệt thự mà dùng bữa tối đi. Món ăn ngon như vậy mà cũng chê.

    - Không phải đầu bếp của anh thì anh ăn không quen.

    Cô bật cười nói:

    - Nếu như về sau không có đầu bếp thì anh phải làm thế nào? Ngày nào cũng ra ngoài dùng bữa sao? Mà anh nhiều tiền như vậy nên chắc cũng chẳng phải lo gì cả. Nhưng anh có nghĩ đến những người nghèo không? Có khi họ chỉ được mẩu bánh mỳ, một chút cơm, nhưng đối với họ nó đã ngon lắm rồi. Còn anh thì sơn hào hải vị đầy bàn mà còn chê. Giống người ngoài hành tinh thật đấy.

    - Được rồi, được rồi, chỉ là dùng bữa thôi mà sao em toàn nói những chuyện không liên quan gì vậy. Anh ăn là được chứ gì.

    - Có thế chứ.

    Hạ Quân Dật cũng ăn thử một chút, không tồi.

    - Cũng không quá tệ.

    - Cái gì mà không quá tệ? Anh chắc nấu ăn giỏi hơn họ nên mới nói vậy phải không?

    - Không. Bởi vì anh có em nấu ăn giỏi.

    - Nấu ăn giỏi sao? Sự thật là em cũng biết nấu ăn, nhưng không giỏi đến mức đó đâu.

    - Nói chung thì đồ của em nấu ngon hơn tất cả những đầu bếp giỏi nhất thế giới này.

    Lương Vũ Tranh bật cười:

    - Đừng có nói xạo, còn không mau ăn nhanh đi.

    - Anh biết rồi.

    Và bọn họ có một bữa tối tại một quán ăn nhỏ rất vui vẻ.

    ………………………………

    Dùng xong bữa tối tại quán ăn nhỏ này, Hạ Quân Dật thanh toán tiền. Biết ngay là đến cuối cùng đồ vẫn còn thừa lại mà.

    Anh đưa cô trở về biệt thự.

    Ngay sảnh biệt thự, cô rút điện thoại ra, kéo Hạ Quân Dật lại gần.

    - Em làm gì vậy?

    - Khoảnh khắc khó quên của anh, phải chụp lại chứ?

    Anh nhanh chóng lấy tay che mặt lại. Với bộ dạng hiện tại của anh, áo màu xanh nước biển có hình Pikachu thì cả thiên hạ này cười cho.

    - Anh làm gì vậy, che mặt làm gì chứ?

    - Em nghĩ rằng với bộ dạng hiện tại này của anh chụp hình thì sẽ như thế nào đây hả?

    - Đẹp mà.

    - Anh đi tắm trước đây.

    Anh hơi tức giận đi vào trong. Nhưng rồi nỗi tức ấy nhanh chóng biến mất. Còn Lương Vũ Tranh, cô một mình ở sảnh cười toe toét.

    ……………………………..

    Lương Vũ Tranh hứng khởi đi lên phòng. Vừa rồi mấy người giúp việc đã đem đồ của cô mang lên phòng rồi.

    Cô nghe thấy tiếng nước chảy ở trong phòng tắm, tâm trạng hôm nay rất vui. Khi Hạ Quân Dật vừa bước ra thì cô cầm quần áo vào bên trong.

    Hôm nay quả thật rất vui nhưng cũng khá mệt mỏi. Mỗi lần cảm thấy như vậy, Lương Vũ Tranh chỉ muốn ngâm nước nóng. Cô loay hoay trong nhà tắm suốt hơn một tiếng. Lúc đi ra ngoài thì cũng đã 10 rưỡi đêm.

    - Em làm cái gì mà lâu quá vậy?

    - Tắm chứ làm gì.

    Cô vừa bước đến, vừa lấy chiếc điện thoại rồi lên giường ngồi cạnh Hạ Quân Dật.

    - Em đã đăng ảnh của anh lên mạng xã hội DCL rồi. Nên nói thế nào nhỉ? Mọi người sẽ nói gì đây?

    - Cái gì? Em đăng bức ảnh dó lên mạng sao? Lương Vũ Tranh, em hết trò rồi ư? Mau xoá nhanh lên.

    - Cũng đã hơn 2 giờ kể từ khi đăng ảnh rồi, tấm ảnh đã được lan rộng rãi, khỏi lo. Mai chúng ta cùng lên trang nhất.

    - Thật là...

    - Vào được rồi, xem mọi người nói gì nào.
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 142: Không Ngờ Đến

    Bức ảnh mà Lương Vũ Tranh chụp chung với Hạ Quân Dật nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán của cư dân mạng.

    Lương Vũ Tranh tròn mắt lên nhìn. Vương Nhã Đồng cũng bình luận ảnh cô: “Cần gì phải đoán, Hạ Tổng giám đốc chứ ai vào đây? Hai người đẹp đôi quá đấy.” Lưu Cảnh Dương cũng không thua kém gì khi viết: “Ô, kia chẳng phải Hạ Tổng giám đốc của tập đoàn DCL sao? Trông cậu thật là... kinh khủng.”

    Lương Vũ Tranh bắt đầu có chút tức giận khi kéo xuống đọc lời bình luận của mọi người.

    “Là Hạ Quân Dật sao? Woww... anh ấy thật là dễ thương quá đi mất, đáng yêu thật”

    “Hạ Quân Dật à, anh cũng dễ thương như vậy sao?”

    “Ôi, ai mà đáng yêu như vậy cơ chứ?”

    “Anh ấy không những đẹp trai, hoàn hảo mà hơn nữa còn rất dễ thương nữa. Sao lại có người hoàn hảo đến từng chi tiết như vậy?”

    “Hạ Quân Dật hàng ngày vốn đã rất đẹp trai rồi, hôm nay còn mặc dễ thương như này nữa.”

    “Hạ Quân Dật, em yêu anh mất rồi”

    - Không thể như thế được, sao họ lại có thể như vậy chứ? – Lương Vũ Tranh tức giận nói.

    Hạ Quân Dật nghe vậy bèn cầm điện thoại từ tay Lương Vũ Tranh. Anh xem một hồi rồi cười.

    - Lương Vũ Tranh của chúng ta nên làm sao đây nhỉ? Mọi người hình như đã bỏ rơi em mất rồi thì phải.

    - Họ không nói một lời về em, chỉ toàn nói về anh, lại còn “Em yêu anh mất rồi” nữa chứ.

    - Thế thì sao? Người đàn ông của em được nhiều người yêu mến nên em ghen đấy hả?

    Cô nhìn Hạ Quân Dật, tức giận không nói được lời nào.

    - Ghen đúng không? – Anh lại lặp lại câu hỏi.

    - Đúng đấy, ghen thì sao? Ghen là việc của em chứ việc của anh à? Mà anh vui lắm sao mà cười.

    - Vui vui, tất nhiên là vui.

    - Sao lại có người như thế không biết.

    - Này, hình như chúng ta cần phải có con thì phải, 10 đứa nhé?

    Sau đó anh trùm chăn lại, Lương Vũ Tranh giãy dụa.

    - Em không phải con lợn đâu, này anh bỏ ra đi, bỏ ra...

    - Không bỏ....

    - Bỏ ra...

    Hạ Quân Dật bỗng kêu toáng lên:

    - Á... Em làm cái quái gì vậy?

    - Cái chân giữa của anh? – Lương Vũ Tranh trong chăn đá lung tung và nhầm chỗ.

    - Vậy thì anh phải mạnh tay với em...

    - Không được......

    …………………………….

    Tập đoàn Lưu Thị.

    Lưu Cảnh Dương đang làm việc thì Trình Minh Viễn bỗng dưng xuất hiện khiến anh cảm thấy lạ. Thời gian gần đây Lưu Cảnh Dương ít gặp Trình Minh Viễn vì anh đang tranh chấp với bố chuyện từ hôn Tiêu Tuyết Vân để trở về với Thẩm Băng Tâm.

    - Ngọn gió nào đã đưa Trình tổng đến đây thăm mình thế? Tưởng dạo này cậu bận việc với em gái Thẩm lắm mà?

    - Bận thì bận nhưng mình cũng không thể không quan tâm đến bạn bè. Này Cảnh Dương, cậu đã xem bức hình mà Quân Dật chụp với em gái Lương ở Paris không? Giờ bức hình ấy đang chiếm trọn trang bìa của mọi tạp chí đấy. Sức hút ghê thật.

    Lưu Cảnh Dương vừa cầm bút ký tên xong liền đi đến chỗ sofa, ngồi xuống bên cạnh Trình Minh Viễn:

    - Hạ Quân Dật lạnh lùng độc ác mà cũng bị mỹ nhân thu phục. Mình còn không nghĩ đến việc cậu ta cũng có khuôn mặt này nữa cơ. Đúng là không thể nhìn vẻ bề ngoài.

    - À phải, Lộ Phi mang thai được 8 tháng rồi đúng không? Khi nào cô ấy sắp sinh bọn mình đến thành phố A cùng vợ chồng Dịch Phàm ăn mừng đi. Mình còn muốn nhận con trai cậu ta làm con rể đây.

    - Khiếp, chưa kết hôn mà đã cùng em gái Thẩm suy tính đến chuyện sinh con rồi à? Mà thôi, hai người sinh trước cưới sau cũng được, bây giờ thịnh hành kiểu đấy lắm.

    Nghe thấy nụ cười của Lưu Cảnh Dương, Trình Minh Viễn bĩu môi.

    - Thế cậu và Tuyết Tâm thì sao? Sao không tính chuyện sinh con trước rồi mới kết hôn hả?

    - Mình với Tuyết Tâm là gia đình kiểu mẫu mà. Đã là kiểu mẫu thì đương nhiên là phải…

    Chưa kịp nói hết câu thì điện thoại của Lưu Cảnh Dương đã vang lên khiến cho anh giật mình.

    Vội vàng chạy đến bàn làm việc, cầm điện thoại lên, số trên điện thoại khiến Lưu Cảnh Dương tròn mắt lên.
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 143: Cầu Hôn (1)

    Sau bữa trưa với Hạ Quân Dật, Lương Vũ Tranh vừa ngồi xem TV vừa hỏi anh:

    - Quân Dật, chiều nay anh có đi chơi cùng em không?

    - Hay là em tự đi đi. Cả đêm hôm qua anh “làm việc”, giờ thật sự rất buồn ngủ.

    - Gì mà anh yếu thế?

    - Được rồi, anh yếu.

    Lương Vũ Tranh bĩu môi. Cô cũng muốn nhân tiện buổi chiều đi chơi, mua cái gì đó thật hay để tặng cho Hạ Quân Dật nên cũng không ép anh đi cùng cô.

    Nhưng khi Lương Vũ Tranh vừa cùng tài xế và người phiên dịch rời khỏi biệt thự thì Hạ Quân Dật đã chạy vội ra khỏi phòng ngủ, hỏi người quản gia đang ở phòng khách:

    - Hoa mà tôi đặt khi nào mới chuyển đến?

    - Khoảng 10 phút nữa là đến ạ.

    - Mau chóng dọn dẹp và trang trí lại đi.

    - Vâng.

    Những người giúp việc trong nhà vội vàng đi trang trí lại ngôi biệt thự, sắp xếp hoa khắp nhà, đặt rất nhiều nến lên bàn. Khung cảnh phòng khách đã thay đổi hoàn toàn, trở nên lãng mạn hơn bao giờ hết.

    …………………………………

    Đã 5 giờ chiều.

    Hạ Quân Dật xem xét lại cẩn thận mọi thứ. Anh nhìn đồng hồ mấy lần liền. Cả buổi chiều hôm nay Lương Vũ Tranh mải chơi cũng không gọi cho anh cuộc nào cả.

    - Tiên sinh, tiên sinh…

    Một vệ sĩ hớt hơ hớt hải chạy từ ngoài vào trong, đứng trước mặt Hạ Quân Dật nói:

    - Tiên sinh, Lưu tổng đã gửi đồ mà anh cần sang đây rồi ạ.

    - Tốt lắm.

    Hạ Quân Dật cầm lấy chiếc hộp nhỏ rồi mở ra, bên trong hóa ra là một chiếc nhẫn kim cương được thiết kế vô cùng tinh xảo.

    ………………………………….

    Đã 7 giờ tối nhưng Lương Vũ Tranh vẫn chẳng gọi cho Hạ Quân Dật một cuộc nào. Hạ Quân Dật đã chuẩn bị xong mọi thứ, trên người mặc bộ vest trông rất điển trai. Thấy Lương Vũ Tranh mãi chưa về, anh sốt ruột đi đi lại lại trong phòng khách đầy nến và hoa hồng rất lãng mạn kia, thi thoảng lại ngó ra ngoài xem cô đã về chưa.

    Không thể đợi nổi, Hạ Quân Dật bèn rút điện thoại ra gọi điện cho Lương Vũ Tranh:

    - Lương Vũ Tranh, em đang ở đâu đấy? Giờ này rồi mà vẫn chưa về là sao? Lại còn không gọi điện nữa.

    - “Quân Dật, em đang ở chỗ tháp Eiffel.”

    - Ở tháp Eiffel làm gì chứ? Mau về nhà đi.

    - “Hay là anh đến đây. Em nghe nói hôm nay người ta sẽ bắn pháo hoa đẹp lắm.”

    Hạ Quân Dật nghe thế thì đứng như trời trồng, nhìn xung quanh những thứ mà anh đã tốn công chuẩn bị cả buổi chiều.

    - “Quân Dật?”

    Lương Vũ Tranh thấy mãi mà Hạ Quân Dật không nói gì bèn lên tiếng. Anh thở dài nói:

    - Được rồi, em ở tháp Eiffel chờ anh, anh sẽ đến đó ngay.

    Hạ Quân Dật vội tắt điện thoại, cầm theo chìa khóa xe chạy luôn ra bên ngoài.

    ……………………………….

    Tháp Eiffel.

    Từ xa, Hạ Quân Dật đã nhìn thấy Lương Vũ Tranh, thấy được gương mặt cô đang hào hứng phấn khởi như thế nào.

    Đang định đi đến chỗ cô thì tiếng chuông điện thoại của Hạ Quân Dật lại tiếp tục vang lên.

    - Chuyện gì?

    - “Tiên sinh, chiếc hộp nhẫn của anh vẫn đang để ở biệt thự, có cần chúng tôi mang đến không ạ?”

    Hạ Quân Dật lúc này mới sờ vào túi, quả nhiên anh đã để quên chiếc hộp nhẫn ở biệt thự rồi.

    - Mang đến đây ngay cho tôi.

    - “Vâng ạ.”

    Sau khi gọi điện thoại cho Lương Vũ Tranh xong, Hạ Quân Dật vội quá mà quên luôn chiếc hộp nhẫn ở nhà. Giờ mới biết là quên nên anh chỉ có thể ngồi đợi người mang đến cho.

    Chờ mất 5 phút sau mới thấy vệ sĩ mang đồ đến.

    - Tiên sinh, chiếc hộp của anh.

    Vệ sĩ vừa lái xe đến, không kịp tắt máy đã vội vàng cầm chiếc hộp nhẫn mang xuống cho Hạ Quân Dật.

    - Tốt lắm. Cậu về đi.

    - Vâng.

    Hạ Quân Dật mỉm cười, cầm theo chiếc hộp nhẫn đi về phía Lương Vũ Tranh.

  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 144: Cầu Hôn (2)

    Lương Vũ Tranh nhìn thấy Hạ Quân Dật đi đến thì mỉm cười vui vẻ, đi đến bên anh, nói:

    - Quân Dật, xin lỗi anh nhé, hôm nay thật tình em muốn xem pháo hoa ở thành phố lãng mạn nhất thế giới này sẽ như thế nào. Có khiến anh giận không vậy?

    Hạ Quân Dật nhìn Lương Vũ Tranh, trên gương mặt anh lúc này ngập tràn hạnh phúc:

    - Nếu như hôm nay đã có pháo hoa như thế, thì có lẽ là ông trời đang giúp anh rồi đấy.

    - Gì mà ông trời giúp anh? Này này, trước đây anh toàn chê em nói vòng vo, ở lâu với em quá nên anh bị nhiễm tính này rồi à?

    - Có lẽ vậy.

    Lúc này, Hạ Quân Dật bỗng nhiên quỳ gối xuống trước mặt Lương Vũ Tranh, tay mở chiếc hộp nhỏ đựng chiếc nhẫn ra khiến cho cô hết sức bất ngờ. Và hành động này của anh đã vô tình thu hút sự chú ý của bao nhiêu người đang đứng đó.

    - Lương Vũ Tranh, trong suốt 10 năm qua, anh phải sống một cuộc sống không phải của anh, phải đi theo một con đường mà anh vốn dĩ không thể lựa chọn. Anh đã từng nghĩ, ngày qua ngày đối với anh chỉ là vô nghĩa, anh cũng chẳng quan tâm mỗi giây mỗi phút bản thân anh sẽ làm những công việc gì. Trước khi gặp em, anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ sống một cuộc sống như bao người bình thường khác. Nhưng khi gặp được em, anh mới hiểu rằng, hóa ra cuộc sống gia đình lại hạnh phúc như vậy. Anh đã thiếu thốn tình cảm ấy suốt 10 năm rồi. Vũ Tranh, anh không có gia đình, em cũng không có gia đình, tại sao chúng ta không cùng nhau tạo ra một gia đình của chúng ta?

    Những lời của Hạ Quân Dật khiến Lương Vũ Tranh hết sức cảm động, nhưng cô vẫn cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt, không để chúng rơi xuống.

    Trong cuộc đời 22 năm của Lương Vũ Tranh, cô chưa từng được nghe lời nói nào cảm động như thế, chưa từng có người đàn ông nào bày tỏ với cô như thế cả. Cô đọc khá nhiều truyện ngôn tình, cũng được nghe Vương Nhã Đồng kể về mấy lời cầu hôn. Nhưng có lẽ đối với cô, lời cầu hôn của Hạ Quân Dật khiến cô nhớ mãi không quên.

    Nhiều năm sau khi nhớ lại ngày hôm nay, Lương Vũ Tranh chỉ có thể cười. Hôm nay là ngày mà cô cảm thấy hạnh phúc nhất trong đời.

    - Lương Vũ Tranh, anh yêu em, anh rất yêu em. Em có đồng ý gả cho anh, trở thành vợ của Hạ Quân Dật anh không? Anh xin hứa anh sẽ dùng cả đời này của anh để yêu em, yêu thương và bảo vệ em.

    Thật sự, dù có kiềm chế như thế nào đi chăng nữa, Lương Vũ Tranh cũng không thể ngăn những giọt nước mắt hạnh phúc đang rơi xuống. Chẳng ai có thể hiểu được, nhìn thấy Hạ Quân Dật cầu hôn mình như thế này, Lương Vũ Tranh đã hạnh phúc đến thế nào.

    - “Lấy anh ấy đi, đồng ý lấy anh ấy đi…”

    Lương Vũ Tranh có thể nghe rõ ràng lời nói của những người đang đứng xung quanh đó. Màn cầu hôn của Hạ Quân Dật họ cũng đã thấy, dù bất đồng ngôn ngữ nhưng vẫn có thể hiểu.

    - Vũ Tranh, mọi người cũng bảo em nên lấy anh đấy, mặc dù bọn họ là người ngoài nhưng cũng biết tấm lòng của anh dành cho em. Nhanh nhanh đồng ý đi chứ. Anh nói cho em nghe, ngoài anh ra thì em không thể lấy được ai nữa đâu.

    - Anh bị tự kỷ à? Có ai đi cầu hôn như anh không? Như đi ép cưới con gái nhà người ta ấy. Mà ai nói với anh, không kết hôn với anh thì em sẽ ế cả đời hả?

    - Được, vậy em cứ từ chối anh thử đi. Anh đảm bảo tương lai em có người yêu hay đi xem mặt ai, anh cũng sẽ đến phá đám cho đến khi em đồng ý lấy anh thì thôi.

    Nghe vậy, Lương Vũ Tranh bĩu môi rồi bỗng nói lớn:

    - Hạ Quân Dật, để đảm bảo tương lai của Lương Vũ Tranh em không bị ế, em đồng ý kết hôn với anh.

    Hạ Quân Dật lúc này lấy chiếc nhẫn trong hộp ra, đeo vào tay cho Lương Vũ Tranh. Anh đứng dậy, trao cho cô một nụ hôn cực kỳ ngọt ngào. Cô cũng ôm chặt lấy anh, đón nhận nụ hôn này.

    Mọi người xung quanh đều nhìn thấy rõ ràng, Hạ Quân Dật anh đã cầu hôn Lương Vũ Tranh thành công rồi. Họ cũng mừng thay cho cặp đôi, vỗ tay và lên tiếng chúc mừng.

    - Cảm ơn tất cả mọi người đã chúc phúc cho chúng tôi. Chúng tôi nhất định sẽ rất hạnh phúc.

    Hạ Quân Dật nói rành mạch câu nói tiếng Pháp. Mọi người vẫn tiếp tục chúc mừng cho anh và Lương Vũ Tranh.

    Ngay lúc này, tiếng pháo hoa vang lên, tất cả mọi người đều chú ý hết đến màn bắn pháo hoa.

    - Pháo hoa hôm nay thật đẹp, là pháo hoa đẹp nhất trong đời mà em từng nhìn thấy.

    - Anh yêu em.

    - Em cũng yêu anh.

    Hạ Quân Dật dang tay ôm lấy Lương Vũ Tranh. Có trời mới biết giờ họ đang hạnh phúc đến nhường nào.
  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 145: Trở Về

    Sáng vài ngày sau đó, Lương Vũ Tranh tỉnh dậy trong vòng tay của Hạ Quân Dật. Cô ngái ngủ nhìn anh, rồi nhìn xung quanh:

    - Hình như em vẫn còn đang mơ thì phải. Em mơ thấy anh và chúng ta đang ở trên máy bay.

    Hạ Quân Dật gõ một phát vào đầu của Lương Vũ Tranh. Cô đau quá kêu lên:

    - Lại nữa rồi, sao anh cứ gõ đầu em như thế chứ? Vui lắm sao? Thật là... không còn gì để nói.

    - Sao? Em còn mơ nữa không? Như thế này chắc tỉnh rồi nhỉ?

    - Làm sao em lên máy bay được vậy? Lạ thật.

    Nhìn gương mặt tò mò của Lương Vũ Tranh, Hạ Quân Dật nở một nụ cười rất “nguy hiểm”:

    - Làm sao hả? Sáng nay anh gọi em dậy mà em có chịu dậy đâu, kết quả là anh thay đồ giúp em và bế em lên máy bay.

    - Cái gì? Thay đồ sao?

    Lương Vũ Tranh trợn tròn mắt lên nhìn Hạ Quân Dật, ngơ ngác, xấu hổ, hai má đỏ ửng lên, trông rất tội nghiệp.

    - Gì vậy? Sao em nhìn anh như vậy?

    - Sao anh lại thay đồ cho em, phải gọi em dậy chứ? Thật là... xấu hổ quá đi mất.

    - Có gì mà xấu hổ, cái gì không muốn nhìn thì cũng thấy hết rồi còn gì. Em đúng là...

    - Anh...

    Lương Vũ Tranh đập mạnh vào vai anh.

    - Đúng là một cô gái bạo lực mà.

    - Nhưng mà sao chúng ta lại về sớm như thế? Em còn chưa chơi đủ nữa. Anh toàn tự mình quyết định là thế nào?

    - Anh muốn về sớm là có nguyên nhân cả. Em đã đồng ý kết hôn với anh thì chúng ta phải về để còn đi đăng ký kết hôn, rồi còn chuẩn bị cho đám cưới nữa chứ.

    Hạ Quân Dật vừa nói vừa nhìn Lương Vũ Tranh. Còn cô thì cố gắng che giấu nụ cười hạnh phúc kia của mình.

    - Quay mặt lại đây xem nào, anh biết là em đang rất hạnh phúc. Không cần phải che giấu nữa đâu.

    - Có gì phải che giấu chứ. Hạ Quân Dật, không phải anh cũng đang rất hạnh phúc à? Đâu chỉ có mình em.

    - Phải, không chỉ có mình em thôi đâu, anh cũng rất hạnh phúc, cực kỳ hạnh phúc đây.

    Lương Vũ Tranh mỉm cười, tựa đầu vào vai của Hạ Quân Dật, nhẹ nhàng nói:

    - Quân Dật, trước đây em nghĩ em sẽ kết hôn ở tuổi 25. Thật không ngờ vừa tốt nghiệp đại học không lâu thì đã đi lấy chồng rồi. Hóa ra mọi suy tính không phải lúc nào cũng đúng.

    - Vậy khi còn ở tuổi 18, 20 kia, em đã nghĩ gì về cuộc sống hôn nhân sau này vậy?

    - Anh không biết đâu, em thuộc kiểu phong kiến cổ hủ lắm. Em tự đặt ra cho người chồng tương lai một loạt yêu cầu như anh ấy không thể nhiều hơn em 5 tuổi. Hơn nữa, phải là một người đàn ông chăm chỉ, chung tình chung thủy, yêu vợ thương con, không rượu chè, hút thuốc cờ bạc, đặc biệt là phải biết nấu ăn vì em kém về khoản này lắm.

    Hạ Quân Dật nghe ra những yêu cầu của Lương Vũ Tranh thì bất giác thở dài:

    - Yêu cầu của em cũng cao quá. Anh hơn em 6 tuổi, anh cũng uống rượu và hút thuốc. Còn nữa, anh cũng chẳng biết nấu nướng gì đâu. Anh không đạt tiêu chuẩn của em mà em vẫn muốn lấy anh à?

    - Em cũng không biết nữa, ai bảo tại em yêu anh như thế chứ? Tất cả những khuyết điểm của anh em đều chịu được. Nhưng mà Quân Dật, anh đừng hút thuốc nữa, có hại cho sức khỏe lắm. Cũng đừng nên uống quá nhiều rượu, ảnh hưởng đến gan. Anh nói là anh sẽ chăm sóc và bảo vệ em mà, anh đương nhiên là cần phải giữ gìn sức khỏe thì mới có thể làm được những việc đó chứ.

    - Vừa rồi em nói, vì yêu anh nên em có thể chấp nhận hết những khuyết điểm của anh. Bây giờ anh cũng muốn nói với em, vì yêu em, anh sẽ làm tất cả mọi điều mà em muốn.

    Lương Vũ Tranh ôm chặt lấy cánh tay của Hạ Quân Dật, đầu vẫn dựa vào vai anh. Còn Hạ Quân Dật thì nắm chặt lấy bàn tay của Lương Vũ Tranh, tì cằm vào đầu cô.

    - Hạ Quân Dật, không hiểu tại sao em lại yêu anh nhiều như thế này nữa. Em yêu anh nhiều lắm.

    - Anh cũng yêu em. Đợi khi xuống máy bay, chúng ta cùng đi đăng ký kết hôn được không?

    - Được, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn. Việc này là việc em chưa từng hối hận.

    Hạ Quân Dật hôn nhẹ lên đầu của Lương Vũ Tranh. Chưa bao giờ anh lại hạnh phúc như những ngày này.

  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 146: Chuyện Ngoài Ý Muốn

    Máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố B. Hạ Quân Dật hạnh phúc nắm tay Lương Vũ Tranh đi xuống.

    Tống Cường đã ở đây đợi họ từ lâu. Sau khi nhìn thấy Hạ Quân Dật, anh vội vàng tiến đến nói:

    - Tiên sinh, Hạ tiểu thư có gọi điện đến bảo thuộc hạ nói với ngài là Từ phu nhân ở thành phố A đã bị bắt cóc. Vừa rồi, tiểu thư cũng gọi điện đến báo là Từ phu nhân đã được cứu, hiện đang trong tình trạng nguy kịch, e là khó qua được.

    - Cái gì?

    Lương Vũ Tranh nhìn sang Hạ Quân Dật, cô thấy rõ anh đang nhíu mày lại. Anh rất lo lắng sau khi nghe tin này.

    - Quân Dật, anh không sao chứ?

    Hạ Quân Dật lúc này mới quay sang nhìn Lương Vũ Tranh, giọng cũng không còn tự nhiên nữa:

    - Vũ Tranh, Từ Dịch Phàm là bạn thân của anh, nay vợ của cậu ấy bị như vậy, anh phải đến thành phố A một chuyến. Em cứ về Minh viên trước, vài ngày sau anh về. Còn chuyện đăng ký kết hôn thì thật sự xin lỗi em, để khi nào anh về chúng ta tính tiếp được không?

    Lương Vũ Tranh nắm chặt bàn tay của Hạ Quân Dật, nói:

    - Quân Dật, dù bây giờ chúng ta vẫn chưa đăng ký kết hôn nhưng không sao, em vẫn luôn coi anh là chồng của em. Từ tiên sinh là bạn của anh thì cũng là bạn của em. Bây giờ vợ của anh ấy xảy ra chuyện, tuy em không thể làm được gì nhưng cũng có thể đến an ủi anh ấy. Quân Dật, có thể cho em đi cùng anh không?

    - Được, vậy chúng ta đi thôi.

    Vừa xuống máy bay chưa lâu, Hạ Quân Dật và Lương Vũ Tranh lại phải lên và đi đến thành phố A.

    ……………………………….

    Khi máy bay của Hạ Quân Dật đáp xuống thành phố A thì trời cũng đã về đêm. Người ra đón anh là Trình Minh Viễn và Triệu Minh Thành. Gương mặt họ đều buồn cả.

    - Sao vậy, Lộ Phi thế nào rồi? – Hạ Quân Dật vừa nắm tay Lương Vũ Tranh vừa đi, hỏi hai người bạn thân.

    - Lộ Phi, cô ấy qua đời rồi. Bây giờ Dịch Phàm đang rất đau buồn, như người mất hồn ấy.

    - Sau khi Lộ Phi mất, Dịch Phàm đã đưa cô ấy trở về Từ gia, định sáng mai sẽ đưa đi hỏa táng.

    Tin tức này đối với Hạ Quân Dật như sét đánh ngang tai vậy. Mặc dù biết Phùng Lộ Phi đang trong tình trạng nguy kịch nhưng cũng không nghĩ cô lại ra đi nhanh như thế.

    Còn Lương Vũ Tranh, cô cũng rất buồn. Mấy ngày qua, Hạ Quân Dật cũng có kể qua cho cô nghe về mấy người bạn thân của mình. Cô từng mong muốn sẽ được gặp Phùng Lộ Phi, nhưng nào ngờ vĩnh viễn lại không thể gặp được nữa rồi.

    - Lộ Phi đang mang thai, đứa bé có cứu được hay không? Hay là cũng như vậy…

    - Không sao, nghe bác sĩ nói thì dường như Lộ Phi lúc ấy rất cố gắng. Tuy sinh sớm nhưng đứa bé rất khỏe mạnh. Nhưng ngày đứa bé chào đời cũng là ngày mà Lộ Phi ra đi.

    - Haizz… Thật sự không biết Từ Dịch Phàm sẽ làm gì để trải qua những ngày này nữa. Lộ Phi ra đi bất ngờ như thế, cậu ấy liệu có chịu nổi nỗi đau này không?

    Xe đi đến, tất cả bọn họ đều lên xe.

    Hạ Quân Dật vẫn nắm chặt tay Lương Vũ Tranh không buông. Anh nắm chặt đến mức như sợ rằng Lương Vũ Tranh sẽ buông tay anh giống như Phùng Lộ Phi buông tay Từ Dịch Phàm vậy.

    - Đối với Dịch Phàm thì bây giờ là lúc mà cậu ấy đau nhất. Nhưng cậu ấy còn có con nữa, đứa con của cậu ấy và Lộ Phi. Vì Lộ Phi, chắc chắn Dịch Phàm sẽ sống thật tốt, sẽ chăm sóc và bảo vệ đứa con của họ. Dịch Phàm sẽ không dễ dàng từ bỏ mọi thứ như vậy đâu.

    - Hôm nay nhìn cậu ấy bế Lộ Phi ra khỏi bệnh viện mà mình cũng đau lòng theo. Yêu sâu quá, giờ thì đau càng nhiều. Cũng mong như cậu nói, Dịch Phàm sẽ vì Lộ Phi mà sống thật tốt.

    Lương Vũ Tranh nghe rõ từng lời mà 3 người đàn ông trên xe đang nói với nhau. Cô có thể cảm nhận được nỗi đau của Từ Dịch Phàm trong lời nói của họ. Người con gái mà mình yêu nhất ra đi, có nỗi đau nào đau hơn điều ấy chứ?

    - Thật sự, mình không nghĩ là mọi chuyện lại thành ra như vậy. Lúc nghe Lộ Phi được cứu, cứ nghĩ là mọi chuyện đã qua rồi. Nhưng nào ngờ lại như thế. Ông trời thật không hiểu lòng người.

    Trình Minh Viễn bỗng dưng nói những lời than thở, sầu não. Giống như Hạ Quân Dật và Triệu Minh Thành, anh cũng buồn lắm khi nghe thấy tin tức này.

    - Lúc này là lúc chúng ta nên ở bên Dịch Phàm.

    - Phải.

    Ngay giữa đêm tối trên con đường vắng vẻ, chiếc xe vẫn đang đi đến Từ gia. Lúc này, gương mặt người nào người nấy đều rất buồn bã, u ám.
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 147: Ngày Buồn

    Bên ngoài trời tối tăm, nhưng bên trong Từ gia còn âm u hơn nhiều. Lương Vũ Tranh nhìn thấy Từ Dịch Phàm trong căn phòng ở tầng một. Anh ngồi tựa đầu vào quan tài của Phùng Lộ Phi, ánh mắt xa xăm buồn bã đang nhìn đi đâu đó.

    Lương Vũ Tranh dường như không còn nhận ra đây là Từ Dịch Phàm mà cô đã gặp ở công ty Vĩnh Đông khoảng 2 tháng trước nữa rồi. Khi Từ Dịch Phàm xuất hiện trông vô cùng đặc biệt, lại còn nói với Lương Vũ Tranh một câu hết sức “mờ ám” khiến cô tự dưng trở thành chủ đề bàn tán của mọi người khắp công ty.

    Nhưng cũng không thể phủ nhận, Từ Dịch Phàm cũng chỉ là một người bình thường, cũng biết yêu, cũng biết đau. Người anh yêu sâu đậm bỗng nhiên ra đi, anh đương nhiên đau, rất đau.

    Lương Vũ Tranh đứng ở cửa nhìn vào, Hạ Quân Dật quỳ một bên chân xuống đối diện Từ Dịch Phàm, tay đặt lên vai anh, giọng nói trầm thấp và cũng lo lắng vang lên:

    - Dịch Phàm, mình đến rồi.

    Từ Dịch Phàm không hề để tâm đến Hạ Quân Dật, anh vẫn cứ tựa sát đầu vào chiếc quan tài của Phùng Lộ Phi, bộ dạng thất thần vô hồn của anh khiến Hạ Quân Dật rất đau lòng.

    Lúc này, Hạ Quân Dật bỗng nhiên ôm lấy Từ Dịch Phàm:

    - Dịch Phàm, không sao đâu, không sao đâu, tất cả mọi chuyện rồi cũng sẽ qua, sẽ qua nhanh thôi.

    Đứng ở bên ngoài, Lương Vũ Tranh nghe thấy câu nói này của Hạ Quân Dật, nước mắt tự dưng lại rơi xuống. Lời nói của Hạ Quân Dật, gương mặt đau buồn đến thê lương của Từ Dịch Phàm khiến nỗi buồn trong Lương Vũ Tranh bỗng dâng lên.

    - Lộ Phi thật độc ác, cô ấy cũng rất tàn nhẫn. Tại sao cô ấy nỡ bỏ mình và con mà ra đi một mình như thế chứ? Tại sao cô ấy lại làm vậy? Tại sao cô ấy lại đối xử với mình như vậy?

    Giọng nói yếu ớt của Từ Dịch Phàm vang lên trong đêm tối lạnh lẽo, khiến người ta đã buồn nay càng thêm buồn.

    Nhưng Từ Dịch Phàm không khóc, một giọt nước mắt cũng chẳng thấy, càng khiến cho mọi người thêm lo lắng hơn. Anh khẽ trách Phùng Lộ Phi, Lương Vũ Tranh cũng hiểu, lòng anh giờ đã đau đến mức nào.

    - Dịch Phàm, đừng như vậy nữa. Lộ Phi yêu cậu, rất yêu cậu. Cậu mà cứ như thế này liệu Lộ Phi có thể ra đi thanh thản hay không? Cậu phải nhanh chóng vượt qua những nỗi đau này. Dịch Phàm, cậu và Lộ Phi còn có con, cậu phải thay cô ấy chăm sóc cho đứa bé. Hãy để cô ấy yên tâm, đừng khiến cô ấy phải lo lắng.

    - Nhưng cô ấy khiến mình đau quá. Cả cuộc đời mình chưa bao giờ phải trải qua nỗi đau nào như thế này.

    - Không sao, tất cả bọn mình sẽ luôn ở bên cậu.

    Từ Dịch Phàm không nói gì nữa, có vẻ như lời của Hạ Quân Dật đã phần nào an ủi được nỗi đau trong lòng anh lúc này. Lương Vũ Tranh cũng không đứng đó nữa, lẳng lặng rời đi.

    ………………………………

    Trời đã sáng rõ, cả Từ gia bắt đầu bận rộn hơn bởi hôm nay là ngày đưa Phùng Lộ Phi đi hỏa táng.

    Từ Dịch Phàm và người của Từ gia lẫn Phùng gia cùng đưa Phùng Lộ Phi đi hỏa tang, trong nhà chỉ còn Hạ Quân Dật và Lương Vũ Tranh, cùng vợ chồng của Lưu Cảnh Dương – Hạ Tuyết Tâm, Triệu Minh Thành – Hạ Tuyết Dao, Trình Minh Viễn.

    Mọi người không đi cùng Từ Dịch Phàm là vì muốn ở lại thay anh tổ chức tang lễ ngày hôm nay.

    - Vũ Tranh, em nên nghỉ ngơi một chút đi, trông mắt em sưng lên rồi kìa. Hôm qua ngủ không ngon à?

    - Đúng là đêm qua ngủ không ngon giấc nhưng không sao đâu, em vẫn ổn mà.

    - Nếu mệt quá thì em cứ đi nghỉ ngơi, mọi chuyện để cho bọn anh làm là được rồi.

    - Vâng.

    Hạ Quân Dật cùng những người khác chuẩn bị mọi thứ rồi đến nơi tổ chức tang lễ, Lương Vũ Tranh cũng đi theo.

    Chuyện Hạ Quân Dật cầu hôn Lương Vũ Tranh, ở đây chẳng ai biết cả. Họ vốn định đi đăng ký kết hôn xong thì sẽ thông báo tin vui này cho mọi người cùng biết, nào ngờ Phùng Lộ Phi lại qua đời.

    Lương Vũ Tranh thật sự ngưỡng mộ tình bạn của Hạ Quân Dật và hội bạn thân của anh. Dù họ quen nhau đã lâu hay chỉ vài năm, nhưng tình bạn lại rất thân thiết, mối quan hệ cũng rất chặt chẽ.

    Sự việc của Từ Dịch Phàm càng thấy rõ tình bạn của họ sâu đậm như thế nào.

    Để giúp cho Từ Dịch Phàm vượt qua khó khăn trước mắt, Hạ Quân Dật, Lương Vũ Tranh cùng với những người khác đã ở lại thành phố A này suốt một tuần.

    Nhưng cũng thật may, tâm trạng của Từ Dịch Phàm đã tốt hơn rất nhiều. Ít ra anh cũng không khiến mọi người phải lo lắng nữa.
  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 148: Ông Trời Đang Giúp Chúng Ta

    Trong một căn biệt thự sang trọng, Lâm Kiệt đang cầm trong tay điếu thuốc lá hút dở, ngồi nhàn nhã tựa lưng vào sofa, nhìn sang Hàn Bính Sinh đang ngồi gần đó, lên tiếng:

    - Chắc ông cũng nghe tin tức rồi đúng không? Vợ của Từ Dịch Phàm là Phùng Lộ Phi đã chết rồi.

    - Đây là một tin tức tốt đấy.

    - Tôi nghe nói Hạ Quân Dật và Lương Vũ Tranh vừa đi Pháp về thì nghe tin của Từ Dịch Phàm, bọn họ vội vàng đến thành phố A ngay, ở lại đó chắc cũng một tuần rồi.

    Hàn Bính Sinh nở nụ cười lạnh lẽo, không hiểu sao hôm nay ông ta cảm thấy tâm trạng rất tốt.

    - Ông cười gì thế?

    - Chuyện này đương nhiên là phải cười rồi Lâm Kiệt. Cậu không thấy à, ông trời đang giúp chúng ta đấy.

    - Nghe ông nói cũng phải, mọi thứ đang đi theo kế hoạch của chúng ta. Nhưng bước tiếp theo nên làm gì?

    Hàn Bính Sinh rót lấy hai ly rượu vang, đưa một ly cho Lâm Kiệt, bình thản nói:

    - Hạ Quân Dật nắm trong tay quyền lực lớn không chỉ bởi tập đoàn DCL là một tập đoàn mạnh, mà đằng sau còn có sự giúp đỡ của Hạ Thị, Trình Thị, Lưu Thị và cả Từ Thị ở thành phố A nữa. Cậu thử nghĩ xem, nếu như phía sau không có 4 tập đoàn kia giúp đỡ, chẳng phải sức mạnh của Hạ Quân Dật sẽ giảm xuống hay sao?

    - Ý ông là cắt đứt vây cánh của Hạ Quân Dật sao?

    - Phải, đúng như lời cậu nói.

    - Ông cũng từng nói với tôi, Hạ Quân Dật đã nắm giữ vị trí Tổng giám đốc của DCL 10 năm, thủ đoạn cao tay, ra tay cũng hiểm độc hơn người khác. Để có được vị trí lớn trong thương giới như ngày hôm nay, Hạ Quân Dật không chỉ đơn thuần là một thiên tài thôi, hắn thông minh và có suy nghĩ hơn người. Cho dù vây cánh của Hạ Quân Dật bị chặt đứt hết nhưng không có nghĩa là hắn ta sẽ thất bại.

    Nghe những lời mà Lâm Kiệt nói, Hàn Bính Sinh bỗng nhiên lắc đầu, nhìn anh ta nở một nụ cười như có như không:

    - Lâm Kiệt, là cậu không tin tôi hay là không tự tin với kế hoạch đã đặt ra trước đó vậy?

    - Tôi đã cùng ông đứng một phe thì đương nhiên phải tin tưởng ông rồi. Tin tưởng không phải là yêu cầu đầu tiên đối với những người cùng nhau hợp tác hay sao?

    - Cậu có thể hiểu, Hạ Quân Dật có 10 phần sức mạnh, những người trợ giúp hắn là 3 phần. Nếu như mất đi 3 phần này, sức mạnh trong tay Hạ Quân Dật chỉ còn lại 7. Chúng ta sẽ nhân cơ hội đó mà đánh cho hắn không kịp trở tay. Như vậy không tốt à?

    Lâm Kiệt uống một ngụm rượu, trên gương mặt anh ta lúc này vẫn còn sự lo lắng:

    - Nhưng tôi không yên tâm lắm về kế hoạch lần này. Ông có nghĩ rằng Hạ Quân Dật sẽ tính kế với chúng ta không?

    - Có thể Hạ Quân Dật sẽ tính kế với chúng ta, nhưng không phải là lúc này. Vợ của Từ Dịch Phàm vừa mất, Hạ Quân Dật lúc này đang bận rộn giúp đỡ Từ Dịch Phàm nên sẽ ít quan tâm hơn đến việc kinh doanh. Còn nữa, Từ Dịch Phàm hiện đang trong nỗi đau mất vợ, cho dù bây giờ Hạ Quân Dật có gặp phải chuyện gì thì anh ta cũng chẳng còn tâm trí đâu mà ra mặt giúp đỡ nữa đâu.

    - Thật không ngờ ông lại tính kế sâu xa đến thế. Cắt đứt vây cánh của Hạ Quân Dật, trong lúc hắn đang bị thương thì đâm hắn một nhát dao khiến hắn bị thương nặng hơn.

    Hàn Bính Sinh bỗng nhiên vỗ tay:

    - Kinh nghiệm đối đầu trên thương giới, cậu càng ngày càng nắm rõ rồi đấy. Không hổ thời gian qua tôi đã dốc lòng đào tạo cậu. E rằng một thời gian nữa, cậu sẽ nhanh chóng vượt qua Hạ Quân Dật về độ thông minh cũng như sự độc ác.

    - Lời của ông nói giống như đang chê cười vậy. Vốn dĩ tôi và Hạ Quân Dật sẽ không kết ra thù oán này, nhưng hắn lại ngang nhiên cướp đi mọi thứ của tôi, đẩy mẹ tôi vào tù. Thù này nếu không báo thì tôi không phải là Lâm Kiệt. Tôi cũng phải khiến cho Hạ Quân Dật mất đi tất cả mọi thứ, đẩy người hắn yêu thương vào chỗ chết.

    - Lúc này, cậu mới chính là Lâm Kiệt mà tôi quen đấy. Cứ yên tâm mà hành động đi, tôi sẽ giúp cậu. Một khi Hạ Quân Dật bị hạ bệ rồi, cậu sẽ lấy lại được tất cả những thứ đã mất, thậm chí còn nhiều hơn. Mẹ của cậu lúc ấy cũng sẽ được tại ngoại.

    Nụ cười trên miệng Lâm Kiệt lúc này thật sự rất lạnh lùng, rất độc ác, bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được thứ mình muốn.

    - Nào, cùng cạn ly chúc mừng, hy vọng lần này chúng ta ra tay sẽ đạt được thành công ngoài sức tưởng tượng.

    - Cạn ly.

    Không rõ kế hoạch của Lâm Kiệt và Hàn Bính Sinh lần này là gì, nhưng chắc chắn là một kế hoạch lớn nhắm thẳng vào Hạ Quân Dật. Nhưng đúng như bọn họ nói, Hạ Quân Dật hiện đang lo lắng cho Từ Dịch Phàm nên dường như anh không mấy quan tâm đến chuyện khác nữa.
  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 149: Muốn Quên Mọi Thứ

    Sau một tuần ở thành phố A, Hạ Quân Dật và Lương Vũ Tranh cũng quyết định trở về thành phố B. Mệt mỏi mấy ngày trời, vừa về đến Minh viên là Lương Vũ Tranh liền ôm lấy chiếc giường. Hạ Quân Dật cũng không làm phiền cô, tiếp tục đi làm.

    Công việc không quá bận rộn, Hạ Quân Dật sau khi gặp gỡ một vài đối tác mới thì đến tập đoàn Trình Thị. Anh cũng không ngờ lại có thể gặp được Lưu Cảnh Dương và Hạ Tuyết Tâm ở đây.

    - Hạ tổng đại giá quang lâm đến Trình Thị đây quả thực khiến cho Trình Minh Viễn tôi rất hạnh phúc.

    - Hạnh phúc đến thế à?

    - Đương nhiên. Chẳng hiểu sao hôm nay Trình Thị đón được nhiều khách quý đến quá. Vừa rồi là Tổng giám đốc Lưu cùng phu nhân, bây giờ lại đến Tổng giám đốc Hạ đây.

    Những lời nói châm chọc của Trình Minh Viễn, Hạ Quân Dật cùng vợ chồng Lưu Cảnh Dương đều nghe ra.

    - À phải Quân Dật, cậu với em gái Lương đi Paris đợt vừa rồi là đi tuần trăng mật trước à?

    - Quân Dật, anh còn sắp xếp cả tuần trăng mật nữa hả?

    - Sao nhanh thế?

    Hạ Quân Dật vẫn đang cười chưa kịp nói gì thì Lưu Cảnh Dương đã nói chen vào:

    - Minh Viễn, cậu còn nhớ lần trước cậu đến Lưu Thị tìm mình, nói chưa được vài câu thì Quân Dật gọi điện đến không?

    - Ừ, còn nhớ.

    - Hôm đấy cậu ta gọi điện cho mình, nói là bên Lưu Thị hình như đang sắp cho ra sản phẩm nhẫn mới trông rất đẹp, bảo mình gói lại một chiếc cho cậu ta rồi gửi sang Paris. Nếu tặng bình thường thì chẳng nói làm gì, đằng này cậu ta lại dùng nó để cầu hôn em gái Lương đấy. Hạ Quân Dật bảo mình không được tiết lộ chuyện này cho mọi người biết, để khi nào cậu ta về nước rồi sẽ thông báo.

    - Wow…

    Tất cả mọi người nghe vậy thì đều kinh ngạc vô cùng, ngay lập tức tra hỏi Hạ Quân Dật:

    - Quân Dật, em không ngờ mối quan hệ của anh và Vũ Tranh lại thăng tiến thần tốc như vậy đấy. Vậy là sau này em mà gặp cô ấy thì phải gọi một tiếng chị dâu rồi.

    - Ban đầu mình cũng chỉ nghĩ cậu chơi đùa với em gái Lương thôi, thật không ngờ lại đi đến bước này rồi.

    - Chuyện này quá mức ngạc nhiên.

    Hạ Quân Dật uống một ngụm café nhỏ, từ từ nói:

    - Đúng là mình đã cầu hôn thành công Lương Vũ Tranh khi ở Paris, cũng đã tính sau khi về thành phố B sẽ ngay lập tức đi đăng ký kết hôn, rồi chuẩn bị cho đám cưới. Nhưng nào ngờ Dịch Phàm xảy ra chuyện như thế nên mọi việc phải tạm hoãn lại.

    - À phải Quân Dật, hình như mấy ngày nữa cậu sẽ đến Nhật Bản để ký hợp đồng làm ăn đúng không?

    - Phải.

    - Vậy thì anh cứ đi giải quyết việc làm ăn ấy đi, sau khi xong việc thì về đi đăng ký kết hôn cũng được. Anh họ yêu quý à, anh cứ yên tâm đi, hôn lễ của anh, em cùng với Tuyết Dao và những người khác sẽ giúp anh. Anh và Vũ Tranh sẽ có một đám cưới thế kỷ đáng nhớ nhất.

    Hạ Quân Dật vỗ nhẹ lên vai của Hạ Tuyết Tâm, nói:

    - Anh chẳng biết nên nói gì nữa, có một người em gái như em anh hạnh phúc quá đi mất.

    Hạ Tuyết Tâm nghe xong thì bĩu môi:

    - Làm gì mà ghê thế hả anh? Em sởn hết cả gai ốc lên rồi đây này. Sợ quá đi mất. Đừng tỏ tình với em như thế, em nhận không nổi đâu, bên cạnh em có Cảnh Dương rồi.

    - Bà xã, em yên tâm, anh không ghen đâu.

    Lưu Cảnh Dương dang tay ôm lấy Hạ Tuyết Tâm khiến cho Hạ Quân Dật và Trình Minh Viễn ở đó cũng phải đen mặt lại.

    - Hai người nếu muốn thể hiện tình cảm thân mật quá mức thì đi vào phòng nghỉ đi. Không thấy ở đây còn có người à?

    - Hai cậu ghen cái gì nữa? Quân Dật, cậu chẳng phải còn em gái Lương đang đợi ở nhà à? Còn cậu nữa Minh Viễn, cậu cũng có em gái Thẩm chứ có phải độc thân đâu. Hai cậu mà thể hiện tình cảm khéo còn ghê hơn cả mình nữa đấy.

    - Đừng có so sánh bọn mình với cậu.

    Mấy người ngồi đó lại thừa dịp nói móc nói ngoáy.

    - Đúng rồi Quân Dật, có cần em và Cảnh Dương thiết kế mấy bộ đồ trang sức và nhẫn cưới cho vợ chồng anh không?

    - Đương nhiên là cần rồi. Anh đang định nhờ em và Cảnh Dương chuyện này đây. Hai người đều là những nhà thiết kế đồ trang sức nổi tiếng, anb rất yên tâm khi giao chuyện này cho hai người.

    - Yên tâm đi, anh sẽ có được một bộ đồ trang sức mà anh ưng ý nhất trong lễ cưới.

    - Cảm ơn hai người trước nhé.

    - Nhưng mà…

Chia sẻ trang này