1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nếu Thiên Đường Có Anh

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 28/11/2016.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Tập đoàn DCL.

    - Phu nhân, 1 giờ nữa cuộc họp Hội đồng quản trị sẽ được mở ra. - Tiffany đứng trước mặt cô báo cáo.

    - Tôi biết rồi, cô chuẩn bị tài liệu giúp tôi.

    - Vâng.

    - À phải rồi Tiffany, cô đã liên lạc với đại diện INN chưa? Bọn họ nói thế nào rồi?

    - Phu nhân, bên phía đại diện INN nói chiều nay sẽ gặp mặt cô. Bọn họ đã đến thành phố B ngày hôm qua rồi và có chuyện muốn nói. Tôi nghĩ rằng việc bọn họ muốn nói là hủy hợp đồng ký kết giữa hai bên.

    Lương Vũ Tranh nghe một nửa cũng đã hiểu hết. Bên phía INN nào muốn đâm đầu vào hố lửa mang tên DCL này.

    - Được, cô đã sắp xếp lịch gặp chưa?

    - Rồi ạ, 3 giờ 30 chiều nay tại Kingsley Hotel ạ.

    - Còn buổi họp báo hôm nay?

    - Đã chuẩn bị xong hết rồi ạ.

    - Được rồi, cô ra ngoài làm việc đi.

    - Vâng.

    Tiffany nhanh chóng đi ra ngoài. Lương Vũ Tranh thở dài rồi đi ra chỗ cửa sổ lớn kia. Cửa sổ này được làm bằng kính cao cấp, rất khó vỡ. Đứng từ đây nhìn xuống thấy rất nhiều thứ. Nếu nhìn từ ban đêm ắt hẳn rất đẹp.

    Cô lại uống café. Mấy ngày nay cô toàn uống café. Có lẽ là do Hạ Quân Dật. Cô cũng thấy rằng café cũng không tồi.

    8 giờ. Cuộc họp Hội đồng quản trị bắt đầu diễn ra, nhưng Lương Vũ Tranh không vội đến bây giờ, để cho bọn họ nói với nhau dăm ba câu đã.

    …………………………

    Phòng họp.

    Những người thuộc Hội đồng quản trị đã đến đủ hết, còn có cả những thành viên cao cấp của tập đoàn DCL và cả luật sư đại diện - Tống Thừa Huân cũng đã ngồi đó từ lâu.

    - Giám đốc Châu, tôi thấy ông nên ngồi ở vị trị Tổng giám đốc là hợp lý nhất. Ông là người có đủ khả năng ấy. - Miệng nói nhưng lòng lại không nghĩ như vậy.

    - Giám đốc Chương, ông đề cao tôi quá rồi, tôi bất quá cũng chỉ là người làm việc ở đây lâu năm thôi. – Giám đốc Châu nghe vậy vội vàng cười cho qua, ông ta cũng hứng với vị trí này lắm nhưng nào có thể nói ra được, phải để bọn họ cử ông mới xong.

    - Tôi thấy giám đốc Diệp cũng rất phù hợp cho vị trí Tổng giám đốc. Nay thời hạn 48 giờ đã hết, Hạ Tổng giám đốc đã chính thức bị đình chỉ chức vụ, giám đốc Diệp, ông rất phù hợp đấy.

    - Ấy ấy, tôi không dám nhận đâu.

    Bọn họ thi nhau ca tụng, nói cười vui vẻ, cũng chẳng nể vị luật sư nổi tiếng là Tống Thừa Huân một chút nào.

    - Các ông cứ nói vậy chứ? Các ông ai cũng tài giỏi cả, hay chi bằng chúng ta bỏ phiếu đi. Để nhân viên bỏ phiếu.

    - Ý kiến hay. Tôi tán thành.

    - Tôi thấy đó là một ý kiến tốt đấy. Luật sư Tống, cậu nghĩ như vậy có được không?

    Tống Thừa Huân nghe vậy tức giận, Hạ Quân Dật mất tích đến giờ tung tích chưa rõ, bọn họ còn ở đó mà phân chia quyền lực nữa sao?

    - Các vị đâu có để tôi ở trong mắt đâu? Tôi cũng chỉ là một luật sư nhỏ nhoi tham gia cuộc họp “đình chức” này. Hiện nay Hạ tổng đã mất tích, các vị không một chút lo lắng, lại lo vị trí này để trống quá lâu sao?

    - Luật sư Tống, cậu nói vậy là ý gì?

    - Ý tôi đã quá rõ rồi.

    - Nếu như cậu không muốn tham gia cuộc họp có thể về, tôi nghĩ cậu đang lo lắng quá mà tức giận rồi đấy.

    Tống Thừa Huân thật sự tức giận, nhưng anh chưa nói thêm được gì nữa thì cửa lớn bất ngờ mở ra, Lương Vũ Tranh bước vào.

    Tất cả mọi người đều kinh ngạc. Cô giống như một vị khách không mời vậy, rất tự nhiên đi vào phòng họp.

    - Các vị quả nhiên danh bất hư truyền. Ai cũng muốn có được vị trí Tổng giám đốc này đến như vậy à? Có phải là đã quá tham lam hay không? Bây giờ chủ nhân chiếc ghế ấy mất tích không rõ, tôi nghĩ rằng các vị sẽ phải tỏ ra lo lắng một hai hôm nữa. Ai ngờ mới hai ngày đã cười nói vui vẻ để bàn chuyện “đình chức” rồi. Các vị không thấy quá xấu hổ hay sao? – Lương Vũ Tranh tức giận, cố gắng nói mỉa mai bọn họ.

    - Hạ Phu nhân, cô không có tư cách bước vào phòng họp này, mong cô hãy rời khỏi đây ngay lập tức. Nói cho cùng, cô mới chỉ là vợ chưa cưới của Hạ tổng, chưa có đăng ký kết hôn nên cô vốn chẳng có quyền hành gì cả. - Một thành viên Hội đồng quản trị lên tiếng.

    - Không có tư cách sao? Tôi muốn xem xem các người lấy lý do gì bảo tôi không có tư cách tham gia cuộc họp này.

    Cô ngồi xuống vị trí của Tổng giám đốc, Hội đồng quản trị hết sức ngạc nhiên. Tống Thừa Huân cũng ngồi xuống.

    Cuộc họp bắt đầu.

  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Lương Vũ Tranh quay sang nhìn về phía của Tống Thừa Huân, lúc này anh mới mở cặp sách ra, lấy một số hồ sơ gì đó.

    - Thưa các vị cổ đông của tập đoàn DCL, có lẽ các vị cũng cảm thấy băn khoăn vì sao Lương Vũ Tranh tiểu thư đây lại có quyền ngồi ở đây. Các vị, trước khi Tổng giám đốc Hạ Quân Dật mất tích, anh ấy đã cùng với Lương tiểu thư đây đính hôn, cô ấy chính là vợ chưa cưới của Hạ tổng. Ngoài ra, Hạ tổng còn bảo tôi thay anh ấy làm một số thủ tục pháp lý, nếu như Hạ tổng gặp vấn đề gì bất trắc thì toàn bộ tài sản của anh ấy cùng cổ phần trong tập đoàn DCL sẽ thuộc về Lương tiểu thư.

    - Luật sư Tống, anh nói vậy là sao?

    - Chuyển hết toàn bộ cổ phần của tập đoàn DCL sang cho Lương tiểu thư đây hả?

    - Không thể nào.

    Lời nói của Tống Thừa Huân khiến cho những thành viên của hội đồng quản trị không biết nói gì hơn. Lương Vũ Tranh cứ im lặng xem bọn họ nói gì về việc này.

    - Luật sư Tống, nếu như đây đã là thủ tục pháp lý thì ắt hẳn phải có giấy tờ chứng minh chứ?

    - Tất nhiên là có rồi, chính là đây.

    Tống Thừa Huân giơ cao tờ giấy ủy quyền cho mọi người cùng xem, quay sang nói với Tiffany:

    - Tiffany, cô đem cho tất cả các cổ đông xem chỗ giấy tờ này đi để họ khỏi thắc mắc.

    - Vâng.

    Tiffany phát hết chỗ giấy tờ cho cổ đông xem, bọn họ cố gắng nhìn kỹ chỗ giấy tờ ấy, gương mặt kinh ngạc vô cùng.

    - Các vị, vậy là Lương Vũ Tranh tôi có đủ quyền để thay cho Hạ tổng ngồi tạm ở vị trí Tổng giám đốc này rồi chứ?

    Tất cả mọi ánh mắt đều hướng về phía của Lương Vũ Tranh, đều im lặng chẳng nói được gì.

    - Hạ Phu nhân, cuộc họp này…

    - Sao? Lại không có tư cách sao? Có cần tôi nhắc lại cho quý vị rõ về quy định của tập đoàn DCL không?

    Tất cả mọi người trong Hội đồng quản trị mắt tròn mắt dẹt nhìn Lương Vũ Tranh.

    - Quy định của tập đoàn là “Nếu người đứng đầu công ty mà mất tích trong thời gian 48 giờ mà không rõ nguyên do, Hội đồng quản trị có quyền đình chỉ mọi chức vụ của người đó.”

    - Ý Phu nhân là chúng tôi không được đình chỉ chức vụ của Hạ Tổng giám đốc sao? Quy định cũng chính cô vừa đọc đó. - Một người tức giận hỏi Lương Vũ Tranh.

    - Nhưng quy định cũng có nói, người thân của người đứng đầu đó có quyền tiếp quản vị trí người đó. Ông đã đọc đến đó chưa? Tôi làm theo quy định của tập đoàn nên đến đây tham dự cuộc họp này với tư cách là người có quyền ngồi ở vị trí Tổng giám đốc thay cho Hạ Tổng. Các vị thấy thế nào?

    Một cổ đông khác lại lên tiếng:

    - Phu nhân, cô nghĩ thế nào mà lại muốn ngồi ở vị trí đó? Cô có quyền ngồi đây nhưng chúng tôi cũng có quyền phản đối.

    - Phản đối? Phản đối thế nào? Muốn đình công như ngày xưa sao? Các người nghĩ mình đang ở đâu? Trong bao nhiêu năm qua là Hạ Quân Dật giúp đưa DCL trở thành một tập đoàn lớn về công nghệ, các người đã giúp gì cho anh ấy? Đúng là gió chiều nào theo chiều ấy. Các người ngoài việc ngồi hưởng lợi, dương dương tự đắc coi mình là giỏi thì đã làm được những gì? Không phải là do Hạ Quân Dật tự mình làm sao? Các người muốn phản đối cứ việc. Muốn xin nghỉ việc uy hiếp cứ việc. Tôi nói cho các người nghe, tôi không phải loại người nhu nhược đâu. Đừng có dùng bất cứ cái gì ra mà uy hiếp tôi.

    Lương Vũ Tranh lớn giọng “dạy dỗ” đám người này. Nghe Tiffany nói, cô cũng biết được rằng bọn họ là một đám bất trị, Hạ Quân Dật xưa nay ít khi răn đe bọn họ, lần trước có răn khiến bọn họ sợ gần chết. Lần này anh biến mất không dấu vết, bọn họ được thể mà lấn lướt.

    - Không nói gì được nữa sao? Các người muốn bắt bẻ gì nữa thì mau nói đi. Đừng tưởng tôi sợ các người.

    Hội đồng quản trị nghe vậy cũng cảm thấy có chút hơi sợ. Lương Vũ Tranh tức giận lên cũng thật giống Hạ Quân Dật ngày xưa. Nay cô có thể ngồi ở đây đều là do mấy tờ giấy ủy quyền kia của Hạ Quân Dật nên mới không coi trời đất ra gì. Bọn họ đợi sau này sẽ phải “chỉnh” cô. Chuyện đó là chuyện sớm muộn.

    - Nếu đã không còn nói được gì thì chúng ta sẽ phải họp nhanh, tôi còn nhiều việc lắm. Chiều nay tôi sẽ gặp đại diện của INN để thuyết phục ông ta ký hợp đồng với chúng ta. Đồng thời phải nhanh chóng tiến hành kế hoạch quảng bá cho game mới của tập đoàn và tung ra thị trường dòng laptop mới của chúng ta.

    - Phu nhân, cô dám chắc sẽ ký kết được hợp đồng với INN trong tình trạng này sao?

    - Nếu tôi nói được thì các người mất gì? Đừng có nói với tôi những lời như vậy.

    Trước một đám người trong hội đồng quản trị, Lương Vũ Tranh cần phải hết sức bình tĩnh mới có thể đối phó được họ.
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 162: Quyết Liệt

    - Vậy còn kế hoạch game với và tung ra thị trường dòng laptop mới? Cô nghĩ DCL đang khủng hoảng thế này mà có thể làm những việc đó hay sao? Chúng ta sẽ bị lỗ rất lớn đấy cô biết không hả Hạ phu nhân?

    Bọn họ đã bắt đầu phản kích. Lúc này Lương Vũ Tranh buộc phải nắm thế chủ động.

    - Thế ông cho rằng lúc nào thích hợp hơn lúc này? Ông có xứng đáng ngồi ở vị trí trong Hội đồng quản trị không vậy?

    - Phu nhân, cô nên dùng kính ngữ thì hơn.

    - Kính ngữ? Được, muốn “chỉnh” tôi các người cần phải học hỏi nhiều hơn nữa đấy. Để cho những người không hiểu được biết, tôi sẽ nói lại: Thứ nhất, INN nhất định sẽ ký hợp đồng với chúng ta. Thứ hai, tôi muốn tung ra game mới và laptop mới, ai có thể ngăn cản tôi? Thứ ba, tôi đang nắm quyền Tổng giám đốc, mọi quyết định của tôi chính là quyết định của tập đoàn DCL này. Thứ tư, xem xét lại bản thân các vị xem các vị như thế nào mà có thể ở đó mà “chỉnh” tôi. Thứ năm, tôi không phải là kẻ nhu nhược, không dám động tay động chân đâu.

    Bọn họ có vẻ rất uất ức nhưng rốt cuộc chẳng thể nói gì hơn, chỉ có thể mắng chửi trong lòng.

    - Sao nào? Trong lòng đang mắng chửi tôi ư? Cứ thoải mái, chuyện chửi thầm trong lòng tôi cũng chẳng bắt tội các vị được. Tôi rất muốn tôn trọng các vị nhưng hình như các vị không muốn được tôn trọng thì phải.

    - Phu nhân, cô nên nói năng cẩn thận. Mọi quyết định của cô buộc phải thông qua Hội đồng quản trị.

    - Thông qua sao? Hạ Tổng giám đốc chẳng phải đã thông qua rồi sao? Bây giờ còn muốn thông qua cái gì nữa? Định bắt bẻ người mới như tôi sao? Các vị nên ra đòn mạnh tay hơn. Trong nội bộ tập đoàn DCL mà cứ cãi nhau như thế này thì còn ra thể thống gì? Người bên ngoài nhìn vào chẳng phải sẽ chê cười chúng ta hay sao?

    Dừng lại một lúc, Lương Vũ Tranh lại nói:

    - Nếu các vị không còn gì để nói, mà cũng chẳng có gì để nói thật thì tôi xin phép đi trước, tôi còn “bận” lắm. Các vị cứ từ từ ngồi đấy bàn tính chuyện “chỉnh” tôi đi.

    Lương Vũ Tranh nhanh chóng rời phòng. Hội đồng quản trị hết sức tức giận nhưng chẳng làm được gì hơn.

    ……………………………………

    Thở dài sau khi ra khỏi phòng, Lương Vũ Tranh thấy rằng không mạnh tay với Hội đồng quản trị này e rằng không xong.

    Qua hai ngày, tin tức về Hạ Quân Dật là con số 0.

    - Phu nhân, họp báo đã chuẩn bị xong, bây giờ đến đó là vừa.

    - Được rồi.

    Nói xong, bọn họ nhanh chóng đến buổi họp báo.

    Chuyện chấn động cả thành phố B này, đương nhiên bọn họ cần phải nghe lời nói trực tiếp từ Lương Vũ Tranh - vị hôn thê của Hạ Quân Dật. Tin tức máy bay của Hạ Quân Dật “biến mất giữa trời xanh” bây giờ đang là từ khóa trên bất cứ trang mạng nào.

    ………………………………..

    Buổi họp báo hôm nay ai ai cũng cẩn thận. Từng lời nói của Lương Vũ Tranh hôm nay rất quan trọng.

    Còn Lương Vũ Tranh, cô lại thêm phần lo lắng. Cô lo cho Hạ Quân Dật, liệu anh có xảy ra chuyện gì hay không?

    Lương Vũ Tranh chầm chậm đi vào, phóng viên nhà báo nháy máy liên tục để có được những tấm hình của cô.

    Ngồi xuống ghế, Lương Vũ Tranh nhẹ nhàng nói:

    - Hôm nay tôi đến đây với danh nghĩa người cầm quyền tạm thời của tập đoàn DCL. Mong các vị sẽ hỏi những vấn đề liên quan, những vấn đề khác, xin lỗi, tôi không trả lời.

    - Lương Vũ Tranh tiểu thư, Tổng giám đốc Hạ Quân Dật đã mất tích hai ngày nay, cô có thể nói gì về vụ mất tích bí ẩn này không?

    - Như các vị cũng thấy rồi, chúng tôi đã huy động lực lượng máy bay, tàu tìm kiếm, hệ thống vệ tinh, hơn hết là sự giúp đỡ của Nhật Bản. Tuy nhiên vẫn không tìm thấy được gì?

    - Lý do gì khiến cô trở thành người nắm quyền cao nhất tại tập đoàn DCL vậy?

    Lương Vũ Tranh nghe vậy hơi chần chừ, cuối cùng cũng vẫn lên tiếng nói:

    - Đây là tâm huyết bao nhiêu năm của chồng tôi, tôi không thể để nó như vậy mãi được.

    - Hiện tại vì việc Hạ Tổng giám đốc mất tích đã khiến cho cổ phiếu Tập đoàn DCL giảm đến mức kỷ lục. Nếu như cô đã nói cô là người cầm quyền, vậy cô đã có những biện pháp gì để giải quyết vấn đề này?

    - Chuyện này tôi đã suy tính cả rồi. Tôi nhất định sẽ không để DCL đi xuống hơn nữa.

    - Lương Tiểu thư, Hạ Tổng giám đốc mất tích bí ẩn, cô có nghĩ đây là một âm mưu đã được sắp đặt sẵn hay không?

    Phóng viên quả nhiên suy nghĩ sâu xa. Lương Vũ Tranh mới báo cảnh sát nhờ họ điều tra vụ việc này ngày hôm qua. Bọn họ suy nghĩ xa được như vậy tại sao cô lại không nghĩ ra sớm hơn? Nhưng mọi chuyện đến bây giờ vẫn chẳng tiến triển gì cả.
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 163: Suy Xét

    - Tôi không muốn nghĩ quá nhiều. Tôi hy vọng những người đánh bắt cá, những tàu biển thường đi lại khu vùng biển Nhật Bản, nếu họ nghe được tôi nói, đọc được tin tức, nếu họ phát hiện ra được điều gì khả nghi liên quan đến vụ việc này mong rằng họ sẽ hợp tác giúp chúng tôi. Chúng tôi sẽ hậu tạ họ.

    Lương Vũ Tranh lái câu chuyện sang một hướng khác. Cô không muốn tiết lộ với cánh phóng viên về bức thư bí mật được gửi cho Hạ Quân Dật hai ngày trước.

    - Vũ Tranh tiểu thư, chúng tôi nghe tin rằng tập đoàn DCL muốn hợp tác với INN. Chuyện sẽ rất thuận lợi nếu như không có vụ việc máy bay mất tích. Nhưng có phải hiện giờ nó trở nên khó khăn khi DCL đang gặp phải khủng hoảng như thế này không?

    - Chuyện này là chuyện cơ mật của Tập đoàn DCL, tôi không thể nói ra. Nhưng tôi xin đảm bảo rằng, DCL sẽ thoát khỏi cuộc khủng hoảng này rất nhanh thôi.

    - Nghe nói cô cũng học kinh doanh nhưng lại không nắm quá rõ về việc của DCL, nay lại ở DCL với tư cách người thay thế của Hạ Tổng giám đốc. Cô liệu có đảm bảo được tập đoàn DCL do cô quản lý sẽ vượt qua cuộc khủng hoảng này chứ?

    - Tuy tôi có rất ít kinh nghiệm về kinh doanh nhưng không có nghĩa là tôi không biết. Tôi đã nói là sẽ làm được.

    Lương Vũ Tranh chắc chắn với những lời nói kia. Cô không tin là cô không thể làm được, ít nhất là vì Hạ Quân Dật.

    - Cô đã có phương án cho việc vực dậy DCL trong lúc đang khủng hoảng này không? Cuộc khủng hoảng hiện đang ảnh hưởng rất lớn đến tình hình của DCL.

    - Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Mọi chuyện tôi đã sắp xếp hết rồi.

    - Lương tiểu thư, chúng tôi nghe nói nếu như Hạ tổng giám đốc mà không mất tích thì có phải hai người sẽ tổ chức đám cưới hay không? Cô có thể tiết lộ một chút cho chúng tôi biết không?

    - Tôi đã nói rồi, những việc không liên quan đến vấn đề hôm nay tôi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào. Bây giờ tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, buổi họp báo kết thúc tại đây.

    Lương Vũ Tranh nhanh chóng đứng dậy rời đi.

    - Lương Tiểu thư, xin hãy ở lại nói thêm vài lời…

    Phóng viên chen nhau lên phía trước nhưng đã bị bảo vệ ngăn cản lại. Tiffany và vệ sĩ hộ tống Lương Vũ Tranh trở về phòng.

    Một cuộc họp Hội đồng quản trị với một cuộc họp báo đã khiến Lương Vũ Tranh trở nên quá mệt mỏi.

    …………………………………

    Trở về phòng làm việc, Lương Vũ Tranh mệt mỏi ngồi xuống. Cô lại thở dài. Tiffany mang cho cô một ly nước lọc.

    Tất cả mọi người và cả Vương Nhã Đồng đều đã ở sẵn ở trong phòng Tổng giám đốc đợi Lương Vũ Tranh.

    - Vũ Tranh, cậu không sao chứ?

    - Mình không sao.

    - Mọi việc thuận lợi không?

    Lương Vũ Tranh gật đầu.

    - Lương Vũ Tranh à, anh thật sự phục em sát đất luôn đấy, hôm nay việc em to tiếng với Hội đồng quản trị trước nay chỉ có mỗi Hạ Quân Dật có thể làm thôi.

    - Bọn họ ép người quá đáng mà. Bọn họ nghĩ rằng lợi ích của tập đoàn DCL là do bọn họ mang lại, nghĩ rằng chúng ta không thể to tiếng với họ. Nhưng sự việc này cần phải làm mạnh tay mới giải quyết được. Tuy không áp chế được bọn họ hoàn toàn nhưng như vậy cũng đủ rồi.

    - Không sợ đắc tội với Hội đồng quản trị sao? Bọn họ sẽ tìm cách bới móc và cho cậu biết tay đấy.

    - Chuyện đấy không đáng lo. Chuyện chiều nay phải nhờ cậu nhiều, mình mà biết tiếng Nhật chắc cũng không đến nỗi nào.

    - Cậu mà biết tiếng Nhật thì phiên dịch viên như mình chết đói.

    Lương Vũ Tranh gấp lại hồ sơ, nhìn mọi người rồi hỏi hỏi:

    - Mọi người có biết đối thủ thương trường mạnh nhất của Quân Dật là ai không?

    - Vũ Tranh, tập đoàn DCL lớn mạnh như thế này thì chắc chắn trên thương trường, Quân Dật phải có đối thủ. Nhưng nếu nói đến đối thủ thật sự thì chỉ có mỗi Hàn Bính Sinh mà thôi.

    - Hàn Bính Sinh?

    - Đúng vậy. Hình như chị không biết Hàn Bính Sinh thì phải. Nói chung là 10 năm trước, con trai của Hàn Bính Sinh là Hàn Minh chết rất thảm, và chuyện này có liên quan khá gần đến Quân Dật. Hàn Bính Sinh trở về lần này luôn tạo nhiều cơ hội để ngáng đường của Quân Dật và hạ bệ anh ấy nhưng đều không thành.

    - Vậy trong việc Quân Dật bị mất tích, nhiều khả năng có liên quan trực tiếp đến Hàn Bính Sinh?

    Nghe thấy Lương Vũ Tranh nói vậy, Hạ Tuyết Dao cũng gật đầu.

    Trưa hôm đó, Lương Vũ Tranh lại đi cùng với Hạ Tuyết Tâm và Hạ Tuyết Dao. Lại như những bữa ăn trước, cô ăn không nhiều và ngồi nghĩ lung tung. Những tin tức về Hạ Quân Dật thì có nhưng toàn những tin tức giả thôi. Điều này càng khiến cho Lương Vũ Tranh lo lắng về anh hơn.
  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 164: Ký Hợp Đồng (1)

    Khách sạn Kingsley.

    Bọn họ đi vào phòng VIP của khách sạn.

    3 giờ 30.

    Đúng giờ giấc, ông Nakamura bước vào. Nhìn thấy Lương Vũ Tranh, ông ta ngạc nhiên mà thốt lên bằng tiếng Nhật:

    - Cô Lương Vũ Tranh?

    Vương Nhã Đồng bên cạnh nhanh chóng phiên dịch. Lương Vũ Tranh hơi mỉm cười, đi đến bắt tay ông ta, nói:

    - Chào ông Nakamura, tôi là Lương Vũ Tranh, rất vui được gặp ông tại thành phố B này.

    - Thật hân hạnh. – Ông ta nghe từ người phiên dịch, vui mừng trả lời.

    - Mời ngồi.

    Lương Vũ Tranh vẫn dùng kính ngữ nói với ông Nakamura dù hai người mỗi người nói một thứ tiếng.

    - Ông Nakamura, chúng ta đi thẳng luôn vào vấn đề nhé. Chuyện xảy ra đối với Hạ tổng giám đốc Hạ Quân Dật, cũng là chồng tôi chắc ông cũng đã nghe rồi, và tôi nghe phong thanh là ông muốn hủy hợp đồng với DCL nên có ý mời ông đến đây, xin thứ lỗi cho.

    - Lương tiểu thư, xin hỏi cô đến đây với tư cách gì?

    - Tôi là người đại diện hợp pháp của Hạ Tổng giám đốc cũng như cả Tập đoàn DCL.

    Ông Nakamura đắn đo một hồi rồi nói:

    - Lương tiểu thư, chuyện của Tổng giám đốc tôi cũng đã nghe rồi, khi nghe tin này tôi đã rất shock. Nhưng Lương Tiểu thư, cô cũng phải hiểu cho chúng tôi, với tình hình hiện tại của DCL…

    - Vậy ông cho rằng tập đoàn DCL của chúng tôi là như thế nào? Nếu nó đã là một trong những tập đoàn hùng mạnh nhất trong giới công nghệ thì ắt hẳn phải có nguyên nhân. Tôi biết rằng điều ông đang nghi ngại chính là giá cổ phiếu của DCL cũng như chồng tôi…

    - Nếu như cô đã hiểu như vậy rồi tại sao cô lại mời chúng tôi đến đây? Việc hủy ký hợp đồng cũng đâu có ảnh hưởng gì đến INN cũng như DCL đâu? Chẳng có một ràng buộc về mặt pháp lý cả.

    - Quả nhiên... Ông Nakamura, tôi biết INN của các ông muốn ký hợp đồng với DCL là bởi vì DCL là một tập đoàn lớn, người đứng đầu tập đoàn là Hạ tổng là một nhân tài trong giới. Tôi biết rằng công ty nào cũng muốn mình hợp tác đầu tư có lợi chứ không phải ngược lại. Nhưng DCL chưa đưa ra phương pháp giải quyết không có nghĩa rằng DCL không có cách nào để thay đổi cục diện trước mắt. Ông thử nghĩ xem, Hạ Tổng của chúng tôi tại sao lại đích thân đến Nhật Bản để ký hợp đồng này? Chẳng phải đối với anh ấy, việc tôn trọng đối tác là rất quan trọng hay sao? Ông có phải nên suy nghĩ lại việc hủy ký hợp đồng hay không?

    - Lương Tiểu thư….

    - Mong ông suy nghĩ lại.

    Ông Nakamura nhìn Lương Vũ Tranh, băn khoăn, rồi lại thở dài, mãi mới lên tiếng:

    - Lương Tiểu thư, cô thử nói xem, nếu ký hợp đồng với DCL thì bên phía DCL sẽ làm gì?

    - Ông đang ám chỉ giá cổ phiếu hiện tại của DCL sao? Tôi đã nói rồi, tôi mong muốn ông ký vào hợp đồng này. Về phần đưa DCL ra khỏi vũng lầy hiện tại, tôi đã suy tính chu toàn hết rồi.

    - Chỉ bằng lời nói của cô, tôi làm sao có thể tin được đây?

    Lương Vũ Tranh lập tức chuyển bản hợp đồng cho ông Nakamura, ông ta đọc một hồi, quả thật rất ưng ý với bản hợp đồng này. Nhưng ông ta vẫn còn rất băn khoăn về tình hình hiện tại của DCL.

    - Tôi có thể tin cô bất cứ điều gì, nhưng không thể tin cô có thể đưa DCL vượt qua khủng hoảng đâu Lương tiểu thư.

    - Trong tay của INN đang nắm giữ một công ty con sắp phá sản đến nơi, đây là một thông tin cực kỳ bí mật mà ngay chính INN và ông cũng chẳng nắm rõ. Đối thủ của INN đã ra tay rồi đấy ông Nakamura. Ông cảm thấy lời này của tôi thế nào?

    Ông Nakamura nhíu mày lại.

    - Tại sao cô biết chuyện đó?

    - Vì sao tôi biết không quan trọng. Cái quan trọng là INN sụp đổ hay là sẽ hợp tác với DCL?

    Lời nói của Lương Vũ Tranh khiến cho ông Nakamura rất không hài lòng.

    - Cô đang uy hiếp tôi sao?

    - Giới truyền thông rất hứng thú với chuyện của INN đấy.

    - Lương tiểu thư, cô đừng được nước mà lấn tới…

    - Tôi hy vọng ông sẽ suy nghĩ về việc ký hợp đồng. DCL đâu phải sẽ kéo INN vào vũng bùn hiện tại?

    Lời của Lương Vũ Tranh quả quyết.
  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 165: Ký Hợp Đồng (2)

    Ông Nakamura thở dài, nói:

    - Cô cho tôi suy nghĩ một lát đã.

    - Ông cứ tự nhiên.

    Ông Nakamura nhìn vào khuôn mặt không biểu lộ gì hết của Lương Vũ Tranh, ông ta càng tò mò hơn về cô. Những thông tin bí mật của INN cũng bị cô phát hiện ra, cô quả thực rất giỏi.

    - Việc ông ở châu Âu chẳng phải cũng có liên quan đến vụ mua bán kia sao? Ông nên suy nghĩ kỹ bên nặng bên nhẹ thì hơn.

    Lương Vũ Tranh vừa rót trà, vừa mỉm cười.

    - Được, tôi sẽ ký hợp đồng.

    Bọn họ nhanh chóng ký hợp đồng. Lương Vũ Tranh thở phảo nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng đã xong.

    - Nội trong vòng hai ngày nữa ông buộc phải bán công ty đó đi, càng để lâu càng bất lợi.

    - Cảm ơn cô.

    - Hy vọng chúng ta sẽ hợp tác tốt.

    Bọn họ bắt tay sau khi đã ký kết hợp đồng xong.

    Sau buổi ký kết hợp đồng, cô cùng Vương Nhã Đồng trở về.

    …………………………….

    Minh viên.

    Khi Lương Vũ Tranh trở về Minh viên thì trời cũng đã tối, vừa vào phòng khách thì đã nhìn thấy Lưu Cảnh Dương và Hạ Tuyết Tâm.

    - Vũ Tranh, chị về rồi đấy à?

    - Hai người sao lại đến đây thế? Cũng đã muộn như vậy, hai người cả ngày bận rộn cũng nên về sớm nghỉ ngơi.

    Hạ Tuyết Tâm kéo tay Lương Vũ Tranh ngồi xuống. Tiểu Hoa nhanh chóng mang lên cho cô một cốc nước lọc rồi đi xuống.

    - Việc hôm nay em có thể ký hợp đồng với INN khiến cho bọn anh rất bất ngờ đấy. Quả nhiên là người phụ nữ mà Hạ Quân Dật muốn gắn bó cả đời có khác.

    - Chuyện này cũng chẳng có gì đáng khen ngợi như vậy đâu. Nếu không có anh và Minh Thành giúp tìm ra một số bí mật quan trọng của INN thì cho dù em có giỏi cỡ nào cũng khó có thể thuyết phục ông Nakamura ký kết hợp đồng với DCL.

    - Ký được hợp đồng với INN, chúng ta có thể yên tâm hơn rồi. Khi sàn giao dịch mở cửa, giá cổ phiếu của DCL sẽ có khả năng chuyển mình. Vũ Tranh, chị yên tâm, đã có tập đoàn Lưu Thị, Trình Thị và cả Hạ Thị đứng ở phía sau giúp đỡ cho DCL rồi. Chắc chắn giá cổ phiếu của tập đoàn sẽ tăng trở lại thôi.

    Lương Vũ Tranh mỉm cười nhẹ nhàng, đây là một trong số rất ít những nụ cười của cô trong mấy ngày biến cố vừa qua.

    - Cảm ơn mọi người, trong lúc khó khăn nhất thế này cũng may là có mọi người giúp đỡ, nếu không tôi cũng chẳng biết làm thế nào để giúp đỡ cho Quân Dật giải quyết vấn đề trước mắt.

    - Vũ Tranh, em đừng nói như thế. Chúng ta không chỉ có quan hệ gia đình mà còn là những người bạn thân thiết. Mối quan hệ của chúng ta, có khó khăn thì phải giúp đỡ lẫn nhau.

    - Phải đó.

    Thật sự Lương Vũ Tranh cảm thấy rất vui. Những người ở bên cạnh Hạ Quân Dật thật sự rất tốt.

    - Phải rồi Vũ Tranh, chị đã ăn uống gì chưa?

    - Chị ăn rồi, hôm nay sau khi ký được hợp đồng với INN, chị và Nhã Đồng đã đi ăn. Thế còn hai người?

    - Bọn em cũng ăn rồi.

    - Vậy… tin tức về Quân Dật, vẫn chưa có gì sao?

    Lương Vũ Tranh nhìn Hạ Tuyết Tâm rồi lại nhìn qua Lưu Cảnh Dương, không nhịn được bèn hỏi.

    - Vũ Tranh, em cũng đừng lo lắng quá. Chúng ta vẫn đang tiếp tục tìm kiếm máy bay mất tích, bên phía cảnh sát cũng đang âm thầm điều tra Hàn Bính Sinh xem vụ việc lần này ông ta có liên quan hay không. Mọi chuyện sẽ nhanh chóng sáng tỏ thôi.

    - Chị cứ yên tâm đi.

    - Thật sự bây giờ, em chẳng thể đi ra ngoài đại dương kia giúp mọi người tìm kiếm máy bay của Quân Dật, cũng không thể cùng cảnh sát đi tìm hung thủ thật sự.

    Lương Vũ Tranh lại thở dài. Hạ Tuyết Tâm vỗ nhẹ lên vai cô:

    - Nhưng chị vẫn có thể giúp DCL vượt qua những khủng hoảng mà. Em không biết nhiều về kinh doanh nhưng em biết, chị chắc chắn có thể làm được. Em, Cảnh Dương, Tuyết Dao, Minh Viễn và tất cả mọi người đều sẽ giúp chị.

    - Không sao đâu.

    - Cảm ơn.

    Trong những lúc thế này, những lời động viên của mọi người thật sự đã khiến cho tinh thần của Lương Vũ Tranh trở nên thoải mái hơn, cũng có động lực để giải quyết mọi chuyện hơn.

    Cô vẫn trông ngóng từng ngày Hạ Quân Dật sẽ trở về, anh phải bình an mà trở về.

  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 166: Hạ Quân Dật?

    - Tổng giám đốc, tổng giám đốc?

    Đó là giọng trợ lý Trần đang gọi Hạ Quân Dật.

    Anh mở mắt ra, đau đầu nhìn xung quanh.

    - Đây là đâu vậy?

    - Đây là nhà của một ngư dân. Lúc chúng ta đang lênh đênh ở giữa biển thì cũng may đã có người cứu chúng ta. Tổng giám đốc đã hôn mê hai ngày rồi.

    - Đã thông báo về thành phố B cử người đến đón chưa?

    - Chưa ạ. Ở trên đảo này không có bất kỳ một thiết bị liên lạc nào cả nên tôi không thể thông báo được.

    Hạ Quân Dật nắm chặt lấy bả vai, bả vai anh lúc này rất đau nhức.

    - Anh đã bị những mảnh kính vỡ của máy bay đâm vào, ở đây chỉ có thể sát trùng, băng bó vết thương bằng một số loại thuốc thôi.

    - Đảo này ở đâu vậy?

    - Hòn đảo này không có tên, nằm ở phía Đông Nam Nhật Bản. Những người ở đây đều nói tiếng Nhật cả. Nhưng theo tôi thấy, ở đây rất vắng người.

    - Chúng ta phải nhanh chóng liên lạc về đất liền. Tôi nghĩ rằng chuyện máy bay nổ đã lan rộng rồi.

    - Để tôi đi tìm người hỏi thăm.

    Trợ lý Trần vừa mới đứng dậy thì gặp một bà thím đi vào. Bà thím mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Hạ Quân Dật, nói bằng tiếng Nhật:

    - Cậu trai trẻ, cậu tỉnh rồi hả? Cậu đã hôn mê hai ngày rồi đấy.

    - Là thím đã cứu chúng tôi sao ạ? Thật sự cảm ơn thím. - Hạ Quân Dật đáp trả bằng tiếng Nhật.

    - Không không, là người khác cứu cậu, nhưng tại vì nhà tôi có thuốc nên mới đưa cậu về đây. À quên mất, tôi là Tomoe, còn cậu tên là gì vậy?

    Hạ Quân Dật nhìn bà thím tầm hơn 40 này, có vẻ như bà ấy không biết anh là ai.

    - Cháu là Hạ Quân Dật.

    - Còn cháu là Trần Kiên ạ.

    Trợ lý Trần cũng lên tiếng.

    - Tên của hai cậu rất hay.

    - Thím này, ở đây không có gì để liên lạc về đất liền sao?

    - Không có. Nhưng mà sao hai cậu lại lênh đênh ở trên biển vậy?

    - Chúng cháu sẽ giải thích sau. Ở đây có thuyền đi về đất liền không ạ.

    - Có, con trai tôi có một chiếc thuyền. Hai cậu muốn trở về đất liền sao?

    Hạ Quân Dật có một chút vui mừng.

    - Vâng.

    - Con tôi chắc cũng sắp về rồi, khi nó về thì cậu hãy hỏi nó xem, có thể nó sẽ đưa hai cậu trở về đất liền.

    - Cảm ơn thím.

    Bây giờ, Hạ Quân Dật chẳng làm được gì ngoài việc chờ con của thím này. Hai tiếng sau, cậu đó trở về. Qua sự giới thiệu của thím Tomoe, hai người làm quen với nhau. Hạ Quân Dật có hỏi về việc giúp anh trở về đất liền nhưng cậu con trai ấy lại hơi nhíu mày.

    - Có thể bây giờ anh chưa thể về được đâu, hiện giờ đang lúc biển động, sợ rằng sẽ nguy hiểm.

    - Biển động sao?

    - Đúng vậy.

    Hạ Quân Dật có chút thất vọng, anh phải đợi thêm thôi.

    - Nghe nói ở đảo Yakushima hiện giờ tập trung rất nhiều tàu và máy bay của các nước tham gia tìm kiếm một máy bay mất tích nào đó nhưng vẫn chưa tìm ra.

    - Máy bay mất tích? Cậu nói rõ hơn một chút đi. - Trợ lý Trần nghe vậy vội hỏi.

    - Nghe người trên đảo Yakushima nói rằng có một chiếc máy bay tư nhân của một Tổng giám đốc nào đó đi đến khu vực đảo ấy thì biến mất. Phía chính phủ Nhật Bản và các khu vực lân cận cũng đã tham gia tìm kiếm. Vợ của tổng giám đốc trên máy bay đó sẽ trả một khoản tiền lớn nếu như tìm được máy bay cũng như người mất tích.

    Hạ Quân Dật nhíu mày lại. Máy bay tư nhân kia là đang nói đến máy bay của anh. Người vợ kia là nói Lương Vũ Tranh.

    - Anh còn nghe thấy chuyện gì nữa không? - Hạ Quân Dật hỏi, anh bắt đầu lo lắng.

    - Không có gì nữa. Tôi chỉ thấy tàu tìm kiếm và máy bay tập trung rất nhiều ở đấy thôi.

    - Hiện tại đang biển động thì khi nào chúng ta mới có thể đi được?

    Hạ Quân Dật tiếp tục hỏi.

    - Ít nhất là ngày kia, nhưng hai người muốn đến đâu?

    - Đảo Yakushima có phương tiện liên lạc đúng không?

    - Đúng vậy.

    - Vậy được, chúng tôi muốn đến đó.

    Người con trai này tò mò nhìn Hạ Quân Dật.

    - Nhưng tại sao hai người lại ở giữa biển như vậy? Giống như ở trên trời rơi xuống ấy.

    - Đúng là ở trên trời rơi xuống. - Trợ lý Trần đáp.

    Hạ Quân Dật vẫn nhíu mày lại. Ắt hẳn DCL đã xảy ra chuyện rồi. Nhưng anh lo lắng cho Lương Vũ Tranh hơn. Hiện tại cô như thế nào?
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 167: Người Cố Gắng, Kẻ Lo Lắng

    Thông tin Lương Vũ Tranh ký được hợp đồng với INN đã nhanh chóng lan rộng giữa rừng tin về Hạ Quân Dật. Cùng thời điểm đó, giá cổ phiếu của DCL bất ngờ tăng.

    - Phu nhân, chúng ta sẽ tiến hành tung ra thị trường game và dòng laptop mới chứ ạ?

    - Đúng vậy, không thể chần chừ. Giá cổ phiếu bây giờ là bao nhiêu?

    - Từ -21 điểm đã lên tới 14 điểm rồi ạ.

    - Để ổn định, mức giá phải lên 37 điểm, tức là 23 điểm nữa.

    - Nhưng với hoàn cảnh hiện tại thì…

    Lương Vũ Tranh suy nghĩ tiếp đối sách. Giá cổ phiếu tăng 35 điểm là một mức tốt. Nhưng nếu nói là ổn định thì phải tăng tiếp 23 điểm nữa.

    ……………………………..

    Trong khi Lương Vũ Tranh đau đầu suy nghĩ đối sách khác thì Hạ Quân Dật ở đảo kia đang đi lòng vòng cùng trợ lý Trần.

    - Giá cổ phiếu của DCL chắc chắn sẽ giảm mạnh. Muốn cứu nguy phải ký hợp đồng với INN. Không biết INN có đồng ý ký hợp đồng không nữa.

    - Tổng giám đốc, nếu theo tình hình này thì tập đoàn chắc chắn sẽ gặp khủng hoảng, việc lý hợp đồng là rất khó.

    - Rất có thể là Lương Vũ Tranh…

    - Phu nhân?

    Hạ Quân Dật gật đầu.

    - Theo hiểu biết của tôi về cô ấy thì rất có thể cô ấy sẽ giành quyền Tổng giám đốc về phía mình vì Hội đồng quản trị sẽ xâu xé cái ghế ấy. Chắc chắn Tống Thừa Huân, Tuyết Dao, Tuyết Tâm và mấy người khác sẽ đứng ra giúp cho Lương Vũ Tranh.

    - Nhưng nếu không phải là Phu nhân…

    - Chắc chắn là cô ấy. Cậu không nghe sao, cô ấy còn yêu cầu mọi người tìm máy bay mất tích, nếu tìm được sẽ hậu tạ.

    - Chuyện tìm máy bay với chuyện tập đoàn đâu có liên quan gì đâu ạ?

    - Chính vì vậy tôi mới chắc chắn cô ấy đang tạm thời cầm quyền tại DCL. Cậu dám cá không?

    Trợ lý Trần nghi hoặc.

    - Nước cờ ban đầu là phải ký hợp đồng với INN để tăng giá cổ phiếu. Nhưng giá cổ phiếu chưa thể tăng đến mức ổn định. Mức ổn định phải là 37 điểm, cho nên chuyện Lương Vũ Tranh sẽ làm tiếp theo là tiến hành những dự án sẵn có của tập đoàn là kế hoạch tung ra thị trường game và dòng laptop mới.

    - Tôi nghĩ là phu nhân sẽ cho tung ra cả game lẫn laptop mới.

    - Không được, không thể tiến hành tung ra thị trường dòng laptop mới được.

    - Tại sao lại không thể ạ?

    Hạ Quân Dật im lặng một hồi rồi nói tiếp:

    - Hiện tại xung quanh dự án ấy đang có một số rắc rối, nếu như tiến hành tung ra thị trường e rằng sẽ có vấn đề. Trước tôi đã nghĩ rằng sau việc ở Nhật Bản sẽ quay về giải quyết nốt chuyện này, nhưng bây giờ…

    - Tôi chỉ sợ rằng cô ấy sẽ cho tung ra thị trường.

    - Chỉ mong rằng cô ấy sẽ cho tung ra thị trường game mới. Đó là một dự án quan trọng của DCL, hiện đang được tất cả mọi người quan tâm, còn nhiều hơn cả laptop mới. Nếu như chỉ tung ra game mới, tôi tin chắc là mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa. Nhưng...

    - Nhưng chúng ta đâu thể báo cho cô ấy được?

    - Vì vậy nên tôi mới lo lắng, sợ rằng cô ấy tính bước tính sai lầm.

    ..............................................

    Tập đoàn DCL.

    - Phu nhân, cô đã chắc chắn việc ký quyết định tiến hành tung ra thị trường game và laptop mới ạ? - Tiffany lên tiếng hỏi.

    - Tổng giám đốc có nói sẽ tiến hành tung ra thị trường những sản phẩm ấy không?

    - Tổng giám đốc không nói gì về những dự án ấy. Nhưng trước khi sang Nhật, anh ấy đã nói rằng dòng laptop kia sẽ xử lý sau.

    - Xử lý sau sao?

    Lương Vũ Tranh nghi hoặc. Trên bàn làm việc có nhiều văn bản cần cô ký, trong đó có cả dòng laptop mới của tập đoàn..

    - Tôi cảm thấy có gì đó không ổn. – Lương Vũ Tranh nói.

    - Phu nhân, ý cô là…

    - Liệu chúng ta có nên tiến hành tung ra thị trường laptop mới hay không? Tại sao Quân Dật phải “xử lý sau” trong khi dự án ấy càng lâu thiệt hại về tiền mặt càng lớn?

    - Ý cô là chúng ta không tung ra thị trường laptop nữa?

    Lương Vũ Tranh bắt đầu cảm thấy đau đầu. Bây giờ mọi quyền quyết định nằm trong tay cô, mọi nước cờ đều phải thật cẩn thận, sai sót một chút thôi cũng sẽ gây hậu quả nghiêm trọng.

    - Phu nhân… - Tiffany lên tiếng như thúc giục.

    - Rốt cuộc là… Quân Dật muốn làm gì?

    Cô nhắm mắt lại, thở dài, suy nghĩ một hồi lâu rồi quay sang bảo với Tiffany:

    - Chúng ta không tung ra thị trường laptop nữa, chỉ cần game mới của tập đoàn thôi.

    - Phu nhân…

    Tiffany nhìn Lương Vũ Tranh nghi hoặc.
  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 168: Tâm Ý Tương Thông

    - Phu nhân, chuyện này…

    - Tôi nghĩ rằng dòng laptop mới của chúng ta chắc chắn có vấn đề, nếu không đã tung ra thị trường từ lâu rồi, sẽ không 5 lần 7 lượt thất hẹn. Hiện tại, game mới “Chiến tranh thế giới 2” đang rất được mọi người quan tâm đến.

    - Vậy là chúng ta sẽ tung ra game mới?

    - Đúng vậy. DCL đã từng rất thành công với game “Chiến tranh thế giới 1” nên khi đưa ra thông tin sẽ nâng cấp thành “Chiến tranh thế giới 2” đã được mọi người rất quan tâm và ủng hộ. Bây giờ chúng ta chỉ có thể lợi dụng truyền thông để PR cho game.

    Có vẻ như Lương Vũ Tranh và Hạ Quân Dật “tâm ý tương thông”. Những gì mà Hạ Quân Dật nghĩ đến cũng là những gì Lương Vũ Tranh cũng đang suy nghĩ đến bây giờ. Nhưng cô vẫn rất đắn đo. Cô mặc dù học giỏi, và cũng được khen ngợi nhưng chưa thực hành bao giờ. Bây giờ được thực hành thì lại thực hành ngay tại DCL.

    - Chúng ta có nên hỏi ý kiến Hội đồng quản trị…

    - Không cần đâu, bọn họ nhất định sẽ cản trở bước đi của chúng ta. Tiffany, bây giờ tôi sẽ ký giấy, cô lập tức đi thông báo tiến hành tung ra thị trường game "Chiến tranh thế giới 2".

    - Cô đã chắc chắn chưa?

    Lời nói của Tiffany khiến Lương Vũ Tranh lại suy nghĩ thêm. Nếu như có Hạ Quân Dật thì thật tốt.

    - Chắc chắn.

    Lương Vũ Tranh nhanh chóng ký giấy rồi đưa cho Tiffany. Cô thở dài lo lắng. Cô hy vọng ông trời đừng tuyệt đường sống của cô lúc này.

    Tiffany rời phòng, Lương Vũ Tranh đi ra chỗ cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

    Ánh nắng chói chang, người người đi lại, xe cộ đông nghịt. Cô bỗng run lên vì lo lắng.

    - Quân Dật, mọi quyết định của em như vậy có đúng không? Nếu như em đi sai con đường này có phải sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng. Đến lúc đấy thì anh có trách em không?

    Lương Vũ Tranh bỗng quay đầu sang bên phải, cô nhìn thấy ảo ảnh về Hạ Quân Dật. Đó là hình ảnh anh mặc áo sơ mi trắng, hai tay đút túi quần, đang nhìn ra bên ngoài. Cô cứ mãi ngắm ảo ảnh ấy, như anh đang ở bên cô vậy. Tự nhiên, cô thấy long mình thoải mái hơn hẳn.

    ……………………………………

    Về phía Hạ Quân Dật.

    Anh vẫn đang đi dạo và nhìn mọi thứ xung quanh. Hòn đảo này trông rất đẹp, nếu đầu tư vào sẽ có thể phát triển thành một nơi du lịch lý tưởng. Nhưng ở đây chỉ có mấy hộ dân.

    - Cô à, hòn đảo này tên là gì vậy ạ? Tại sao ở đây không có ai? Hòn đảo này thuộc chính phủ hay của cá nhân?

    - À, là cậu hôm nọ đây mà. Cậu hỏi hòn đảo này sao? Nó là của ông Tagaki, không có tên đâu, ở đây chỉ có vài hộ dân thôi, người bên ngoài chắc gì đã biết đến hòn đảo này.

    - Nếu như có người đầu tư phát triển ngành du lịch ở đây thì có phải là tốt hơn không, ở đây đẹp như thế này… - Hạ Quân Dật cảm thấy khá tiếc.

    - Cậu nghĩ có ai đầu tư vào đây, tốn cả núi tiền đấy.

    Một thanh niên đi đến và nói khiến Hạ Quân Dật nảy ra nhiều suy nghĩ.

    - Hay là cậu muốn đầu tư vào đây sao? Nhưng cậu làm gì có tiền?

    - Tại sao anh lại nghĩ tôi không có tiền?

    - Anh có tiền thì sao? Đảo này lớn như vậy, anh bỏ tiền ra có mà sạt nghiệp, nếu như đầu tư không thành công thì sao đây?

    Hạ Quân Dật bật cười.

    - Tôi chưa bao giờ đầu tư thất bại cả.

    - Aizzz… cậu đừng có đùa như vậy chứ. Nhìn cậu tôi biết chắc cậu là người tốt, nhưng cậu tốt thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng đâu có tiền giúp chúng tôi. Hơn nữa, chúng tôi sống thế này cũng thoải mái lắm.

    - Mọi người sao không chuyển đến thành phố sống?

    - Tôi nghe nói nơi đấy xô bồ, lắm thị phi. Sống ở đây tự mình nuôi trồng, có cái gì ăn cái đấy, không khí thoải mái trong lành. Sống ở đâu mà chẳng vậy? Ở đây lâu cũng quen, rời đi thì biết sống ra sao?

    Càng nghe họ nói, Hạ Quân Dật càng hứng thú muốn đầu tư xây dựng khu du lịch ở đây.

    - Nếu cháu đầu tư tiền xây dựng khu du lịch ở đây, liệu có được không ạ?

    - Cậu đừng đùa thế.

    - Mọi người có biết tin một chiếc máy bay gặp nạn ở Yakushima không?

    - Thằng nhóc nhà Tomoe có nói, nhưng có liên quan gì đâu?

    - Vị Tổng giám đốc ngồi trên máy bay ấy là cháu ạ.

    Mọi người ngạc nhiên nhìn Hạ Quân Dật, vẫn tưởng anh nói đùa.

    - Đừng nghĩ rằng cháu nói đùa, mọi lời cháu nói đều là sự thật đấy. Khi nào trở về đất liền, cháu sẽ đưa đảo này thành một dự án của tập đoàn cháu.

    - Lỡ như cậu đi rồi không trở lại thì sao? Chúng tôi làm sao có thể tin tưởng cậu được?

    - Vậy cháu sẽ ở đây, mọi người đưa cậu ấy đến Yakushima để tìm cách liên lạc với gia đình cháu. Còn cháu, cháu sẽ ký vào một bản cam kết sẽ thực hiện đúng lời hứa của cháu. Như vậy mọi người đã tin chưa?

    Vẫn chưa ai tin lời của anh nói. Nhưng họ mặc kệ, anh không đầu tư thì họ vẫn sống.
  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Nếu Thiên Đường Có Anh
    Chương 169: Vui Mừng Và Lo Lắng

    Lương Vũ Tranh lo lắng ngồi đợi cả buổi chiều. Kể từ khi ký giấy cho đến lúc thông báo tiến hành khởi công đã được 3 giờ rồi. Nhưng tại sao đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì vậy?

    - Vũ Tranh, đừng lo.

    - Bây giờ có hai đường và em lo cho cả hai. Đã hơn 3 ngày mà vẫn không tìm ra Quân Dật, em bắt đầu cảm thấy vô vọng.

    - Đừng nghĩ vậy, em là người mong muốn cậu ấy trở về bình an nhất sao? Tại sao lại nghĩ tiêu cực như vậy?

    - Mọi chuyện em đều nghĩ đến hướng tiêu cực và tích cực, nhưng chuyện này thì…

    Lương Vũ Tranh chưa kịp nói xong thì Tiffany đẩy cửa đi vào.

    - Phu nhân, các vị Tổng tài…

    - Thế nào rồi?

    Tiffany liền đưa điện thoại cho Lương Vũ Tranh, cô xem xong vui sướng như muốn nhảy lên:

    - 31 điểm rồi. May quá, chỉ cần 6 điểm nữa là chúng ta có thể đưa DCL về mức ổn định rồi.

    Trình Minh Viễn lấy điện thoại từ tay Lương Vũ Tranh, cũng vui mừng không kém.

    - Vũ Tranh, em giỏi lắm, nước cờ như vậy mà cũng có thể đi được. Anh thật sự rất phục em.

    - Em cũng không biết được nữa, thật sự rất may mắn khi em quyết định tung ra thị trường game mới.

    - Ban đầu Quân Dật không phải muốn tung ra thị trường cả game lẫn laptop mới hay sao?

    - Em không biết nữa, nhưng nghe bảo sau khi đi Nhật về Quân Dật sẽ giải quyết cái gì đó liên quan đến laptop mới. Em nghĩ nếu như đã phải giải quyết thì chắc chắn là có gì đó, em đành mạo hiểm ký giấy game mới. Không ngờ kết quả lại tốt hơn dự kiến như thế này. Thật may mắn.

    Lương Vũ Tranh cười tươi, cuối cùng gánh nặng bên một vai cũng có thể bỏ xuống rồi, còn vai bên kia thì… Đang cười, bỗng nhiên cô không cười nữa, khuôn mặt trở nên lo lắng.

    - Em sao vậy?

    - Em lo cho Quân Dật. Em sợ máy bay sẽ nổ thật. Nếu máy bay nổ thì… Còn rơi xuống biển thì cũng khó mà sống sót được.

    - Bên phía chúng ta, Nhật Bản và các vùng lân cận đều tham gia tìm kiếm, lục tung vùng biển gần đảo Yakushima nhưng không tìm thấy bất cứ thứ gì. Ngày mai chúng ta sẽ tiến hành tìm kiếm lên vùng biển Đông Nam Nhật Bản.

    - Phu nhân, cô đừng lo lắng quá, Tổng giám đốc nhất định sẽ bình an trở về.

    Lương Vũ Tranh gật đầu nhẹ. Mọi chuyện của công ty cô đã giúp anh giải quyết, còn chuyện về anh cô chẳng thể làm được gì ngoài việc ngồi chờ đợi tin tức cả. Cô lo lắng đến muốn phát điên rồi.

    - Anh biết là em đang lo lắng, anh và mọi người cũng vậy nhưng hiện tại chúng ta chỉ có thể ngồi chờ thôi.

    - Em không nghĩ máy bay rơi ở Yakushima, rất có thể nó đã bay đến một nơi nào đó rồi cũng nên. Còn bên phía cảnh sát, đã có them tiến triển gì chưa?

    - Không có. Bọn họ phát hiện ra IP và lần theo IP đến một quán điện tử. Tuy nhiên không tìm được gì cả.

    - Có nghĩa là có một người nào đó đã đến quán điện tử đó và gửi thư cho Quân Dật sao? 4 giờ sáng?

    Tống Thừa Huân gật đầu.

    - Ở đó có camera không? Chẳng lẽ không quay được sao?

    - Không có camera, người chủ quán chỉ nhớ người đó đeo kính râm đen và đến vào lúc ông ta vừa mở quán và đi sau đó 5phút.

    - Vậy là chúng ta không có bất kỳ một bằng chứng nào nữa rồi. Mọi chuyện giống như đang đi vào bế tắc.

    Lương Vũ Tranh thở dài mệt mỏi, mọi người cũng suy nghĩ đau đầu.

    - Phu nhân, cô không sao chứ? Ngày mai chúng ta còn một cuộc họp Hội đồng quản trị, cô nên về nghỉ sớm đi, cũng tan làm rồi. – Tiffany thấy tình hình vậy bèn nói.

    - Được, cô về trước đi. - Hạ Tuyết Dao nói.

    - Tôi xin phép.

    - Vũ Tranh, đứng dậy đi, anh đưa em về. Em cũng nên nghỉ ngơi một chút đi, sắc mặt em không tốt đâu.

    Lương Vũ Tranh gật đầu. Cô cầm túi xách cùng Tống Thừa Huân ra về.

    ....................................

    Minh viên.

    - Em vào trong đi.

    - Có chuyện gì anh nhớ phải báo cho em biết đấy, được không? – Lương Vũ Tranh lại nhắc lại câu nói này.

    - Anh biết rồi, đừng lo. Mau vào trong đi.

    - Được, anh lái xe cẩn thận.

    - Anh biết rồi.

    Tống Thừa Huân lái xe đi, Lý Hiểu đứng bên ngoài nhìn vào phía bên trong. Những ngày này, căn nhà trở nên lạnh lẽo hơn hắn.

    Cô lại thở dài, bước chầm chậm vào bên trong.

Chia sẻ trang này